Cùng Thanh Nhã ôm nhau mà ngủ, ta ngủ vô cùng thoải mái. Bởi vì ta biết, có Thanh Nhã bên cạnh, sẽ không ai dám tổn hại đến ta.
Vào một buổi sáng, Thanh Nhã nhân lúc ta còn đang say ngủ đi làm chút điểm tâm, tự mình đưa tới phòng ta. Đuổi hết mọi người ra ngoài, cùng ta dùng bữa.
Lần cuối cùng ta cùng Thanh Nhã đơn độc ăn chung là lúc nào nhỉ? Chuyện xảy ra đã rất lâu rồi, lâu đến ta không tài nào nhớ rồi. A, lúc đó chắc là lúc còn ở hiện đại.
Ăn điểm tâm xong, Mộ Dung gia bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, mọi người vội vã đến muốn rung trời. Một đám cung nữ từ trong cung được phái đến, nói là giúp ta thay y phục.
Ta dù sao cũng là gả vào hoàng thất, không phải chuyện đùa, đương nhiên cần người chuyên gia hầu hạ công chúa quận chúa giúp giá đến giúp ta thay y phục.
Trình tự quả nhiên phức tạp, chỉ một chuyện tắm rửa hết sức bình thường, vậy mà lại đem ta ra tắm hai tiếng đúng. Trước tiên là dùng nước nóng có tẩm hoa tươi ngâm mình đúng một giờ, sau đó lại dùng dầu vừng tẩm hoa để tẩy tóc. Tiếp theo, dùng trân châu phấn chà lau thân thể, sau khi lau xong, lại dùng phấn hoa thoa khắp toàn thân. Cắt lại móng tay, khoét khóe móng tay, cạo lông chân lông nách… Trời ạ, ta rốt cuộc là xuất giá hay để cho hoàng đế lão gia thị tẩm? Ở trên người chỗ nào cũng có phấn, có phải quá khoa trương rồi không?
Mặc vào giá y hoa lệ đến cực điểm, ta giống như một con búp bê gỗ, bị đẩy đến trước bàn trang điểm.
Lão ma ma phụ trách chải đầu vừa mới cầm lược lên, chợt nghe ngoài cửa có một tiếng quát thật lớn, “Tất cả cút ngay cho ta, để ta vào.”
Lão ma ma run lên một chút, “Phu nhân, như vậy không hợp lẽ.” Uy nghiêm của chiến thần tướng quân Mộ Dung phu nhân, bất luận là ai cũng đều phải sợ.
Thanh Nhã ngang ngược giật lấy lược trong tay lão ma ma, “Muội muội lão nương sủng ái mấy chục năm hôm nay xuất giá, không tới phiên các ngươi chải đầu.” Nàng bất chấp mọi thứ, trực tiếp gọi ta là muội muội.
Một vị lão ma ma khác khuyên can, “Phu nhân, điềm xấu đó.”
Chiếc lược hồng sắc nhẹ nhàng xẹt qua mái tóc đen nhánh của ta, “Tất cả cút ra ngoài, chờ muội muội nhà các ngươi xuất giá, muốn chải thế nào thì chải.” Thanh Nhã nổi trận lôi đình, tiếng rống giận tựa hồ khiến căn nhà cũng muốn lung lay.
Thanh Nhã mắng rất lợi hại, nhưng động tác trên tay vẫn ôn nhu cực kỳ.
Nhìn qua gương đồng thấy được biểu tình ôn nhu của Thanh Nhã, viền mắt ta lần thứ hai đỏ lên, “Cút ra ngoài.”
Hai tỷ muội chúng ta đều là người hắc đạo. Đến khi phát hỏa luôn đáng sợ mười phần. Một đám cung nữ lúc này đã bất chấp quy củ, hai chân lảo đảo chạy ra ngoài.
Nhìn các cung nữ nơm nớp lo sợ. Một cảm giác tội lỗi nảy lên trong lòng, “Chúng ta thật sự rất quá đáng.” Các nàng chỉ là cung nữ, phụng mệnh hành sự thôi mà. Kỳ thực, chúng ta không nên trút giận lên các nàng như vậy.
Thanh Nhã hừ một tiếng, giống như đứa nhỏ bị giật mất đường ăn, “Ai kêu bọn họ cướp đoạt muội muội của ta.” Chỉ cướp có một lát thôi mà, có cần phải chửi như vậy không?
Ta thở dài một tiếng, “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ trở về. Sau này có gả cho ai, cũng sẽ ở nhà.” Lời nói của ta ẩn chứa rất nhiều hàm ý.
“Đừng lên tiếng, ta muốn giúp muội chải đầu.” Thanh Nhã dịu dàng chải vuốt những sợi tóc đen nhánh của ta, mỗi một động tác, đều ôn nhu cực kỳ.
Nhìn Thanh Nhã, ta đột nhiên nhớ tới Mộ Dung Phong Vân. Mấy ngày gần nhau, hắn chính là đã chải tóc cho ta như vậy.
Mỗi một cái chải, đều chưa đựng yêu thương, dịu dàng đến khiến người ta say lòng.
Phong Vân, muội sắp gả đi làm vợ người ta rồi, huynh sau này còn có thể giúp muội kẻ mày chải tóc được nữa không?
“Đang nghĩ gì vậy?” Thanh Nhã buông lược, bắt đầu búi tóc cho ta.
Ta cười khổ, “Ta đang nghĩ. Hắn còn có thể chải đầu cho ta nữa hay không.” Ta không muốn gạt tỷ tỷ bất cứ việc gì. Nếu có lừa dối, chỉ là bất đắc dĩ.
“Ai?” Thanh Nhã nỗ lực chiến đấu với cái búi tóc.
Ta chìm trong hồi ức. Trên mặt toát lên vẻ hạnh phúc ngập tràn, ngữ khí cũng trở nên mông lung mờ mịt, “Một nam nhân đã từng kẻ mày chải tóc cho ta.” Cũng là nam nhân đời này ta yêu đến ghi tâm khắc cốt.
“Vậy thì đừng gả.” Thanh Nhã dừng động tác lại, hào khí ngút trời nói, “Để nam nhân muội thích về ở rể cho chúng ta, chỉ cần hắn bằng lòng, sau này, toàn bộ gia sản nhà ta đều truyền cho hắn.” Nghe giọng điệu của nàng, chẳng khác chi đang dụ lợi.
Ta nhịn không được cười ra thành tiếng, “Tỷ, ta hình như không cần nhờ gia sản của tỷ làm nền mới gả đi được?” Nói ra giống như ta là kẻ gả đi không được vậy.
“Ta quan tâm muội mà.” Thanh Nhã lẽ thẳng khí hùng.
Lẽ thẳng khí hùng cũng phải thôi, nàng thật sự rất quan tâm ta mà.
“Ta biết tỷ quan tâm ta, nhưng mà… aiz, quên đi, ta dù sao cũng phải xuất giá, không đề cập tới cái này.” Không cần ở rể, trực tiếp gả cho Mộ Dung Phong Vân là được.
“Không muốn gả thì hủy hôn là được.” Giọng điệu của nàng vẫn bình thản giống như bàn luận khí trời hôm nay có tốt hay không.
Ta lắc đầu, “Tỷ, việc ta đã quyết định rồi thì tuyệt đối không bao giờ thay đổi.” Từ khi biết được thân phận của hắn, ta không chút nghi ngờ hắn có năng lực đối chọi với hoàng đế lão gia.
Thanh Nhã tiếp tục búi tóc cho ta, “Được, gả thì gả, gả xong rồi thì về nhà ở.”
Nàng quá quan tâm ta, nên Lục tổng luôn luôn minh mẫn giỏi giang, cư nhiên cũng hồ đồ rồim “Aiz, ta là vương phi mà.”
“Vương phi thì đã sau, sau khi quá môn rồi, cứ nạp cho Hoàng Phủ Viêm mấy người thiếp, để hắn quên mất muội, sau đó lại dọn về nhà. Thất sủng vương phi, dọn về nhà xin giúp đỡ thì có vấn đề gì? Đến lúc đó, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu hắn là được.” Đáng thương thay Hoàng Phủ Viêm, ta còn chưa qua cửa, đã bị nhạc mẫu đại nhân tính kế rồi.
“Tỷ, ta gả cho hắn vì để trộm một thứ, dọn về thì làm sao trộm đây.” Ta không khỏi mỉm cười.
Lục Thanh Nhã trầm mặc một hồi, nặng nề mở miệng, “Vậy thì đừng trộm, ta biết muội là vì Tử Ly. Thế nhưng, ta không muốn muội hi sinh.”
“Tỷ, đừng khiến ta càng thêm xấu hổ.” Ta hơn phân nửa là vì bản thân mình a, “Ta muốn tàng bảo đồ.”
Thanh Nhã sửng sốt một chút, lập tức khôi phục bình thường, “Bất luận muội muốn tàng bảo đồ làm gì, chỉ cần phái người của tập đoàn Lục thị đi tìm không phải được rồi sao.”
Ta lắc đầu, “Ta không muốn liên lụy tỷ.”Vận dụng mạng lưới tình báo của tập đoàn Lục thị, không chừng sớm đã tìm ra rồi.
“Từ khi biết muội là muội muội ta, ta ích kỷ muốn đem tập đoàn Lục thị toàn bộ giao hết cho muội. Của ta chính là của muội, bất cứ cái gì của ta, ta đều tình nguyện chia đôi với muội.” Nàng cười hắc hắc, bổ sung một câu, “Trừ tỷ phu muội ra.” Về phần tỷ phu, ta đương nhiên không dám có ý tưởng không an phận rồi.
“Tỷ, đừng tốt với ta như vậy, ta nợ tỷ đã nhiều lắm rồi.” Nàng đối với ta quá tốt, khiến ta áy náy vô cùng.
“Muội quên rồi sao? Trong một lần dã ngoại huấn luyện năm chúng ta chín tuổi, chúng ta gần như đều sắp chết đói. Muội nhặt được một hạt đậu phộng, bẻ ra một nửa chia cho ta. Từ đó ta đã phát thề, những gì của ta đều có thể cho muội.”
Nửa hạt đậu phộng, bây giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười.
“Năm mười hai tuổi, chúng ta bị lão nhân chú ý giam trong buồng tối nhịn đói mấy ngày, nhặt được một cái trứng chim, muội cũng chia cho ta phân nữa. Kỹ thuật bắn của ta không đạt chuẩn, bị phạt đội táo trên đầu để huấn luyện viên luyện súng đúng một giờ, muội cũng dám cùng ta chia một nửa. Chuyện đó cực kỳ nguy hiểm, nếu như hắn không cần thận lệch tay, không chết cũng thành tàn phế. Ta ám sát thất bại, lão nhân muốn chặt đứt hai ngón tay của ta, muội nói sẽ chịu thay ta một ngón. Sau hắn thay đổi chủ ý, đánh ta hai trăm roi, muội lại thay ta chịu một trăm roi. Lúc ám sát Đông Nam Á đệ nhất đầu đảng đại ca, ta bị bắt. Muội đơn thương độc mã đến cứu ta, Bị trúng ba viên đạn còn bị bọn họ bắt. Vết thương thối rửa, lúc sốt cao đến thần trí bất minh, bọn họ muốn xâm hại ta, muội nói là muội tương đối đẹp, muốn xâm phạm thì xâm phạm muội được rồi. Trong lúc nguy cấp, Lăng Sương tới cứu chúng ta, muội bảo Lăng Sương đưa ta đi trước. Nếu như trong hai chúng ta chỉ có một người được sống, vậy thì ta phải thay muội sống cho thật tốt.” Thanh Nhã đáy mắt lấp lánh lệ quang, “Muội nhi, những gì muội làm cho ta, còn muốn ta từng chuyện từng chuyện kể hết ra không? Tính toán thật kỹ, chúng ta rốt cuộc là ai thiếu nợ ai?”
Ta nâng tay áo lau đi nước mắt, “Tỷ, lần đầu tiên kéo dây thép, ta từ tầng mười bảy ngã xuống. Lúc đó tỷ nắm được tay ta, nói cho dù chết cũng không thả ta ra. Nếu như không cứu được ta, vậy thì cũng nhau rớt xuống. Được rồi, chúng ta không ai nợ ai.” Sát thủ vô tình, thế nhưng, cũng có ngày hữu tình, chỉ cần gặp được người vì quan tâm bản thân mà xông pha khói lửa, giúp ta không tiếc cả mạng sống. Bất luận là cảm tình hay là thân tình, đều như nhau. Người ta quan tâm cũng không nhiều lắm, Thanh Nhã, Lăng Sương. Ba người chúng ta đều vì nhau, nguyện ý trả giá bằng cả sinh mệnh.Có thể ở trong thế giới sát thủ ngập tràn tàn khốc này lập được tình thân thâm hậu như vậy, cũng có thể coi là kỳ tích.
“Nha đầu, đừng nói nữa.” Trong lúc nói chuyện, Thanh Nhã đã giúp ta búi tóc xong. “Nói chung, đừng xem ta như người ngoài là được. Có thể đồng cam cộng khổ mấy chục năm, có chuyện gì mà không thể nói? Có chuyện gì không thể để ta xử lý thay muội?”
“Tỷ tỷ, ta thích cái này.” Ta mỉm cười, nâng cây trâm hoa trong tay đưa cho nàng.
Hẳn là ở lại cổ đại này đã nhiều năm, Thanh Nhã búi tóc thật sự rất đẹp. Cao quý tự nhiên, trang nhã hàm xúc.
Một thân giá y đỏ thẫm tinh xảo với đường viền kim tuyến, làn váy thêu một con phượng hoàng cao quý, trên búi tóc cũng cài ba con phượng hoàng. Ta cả người kim quang lóng lánh, quý không thể tả.
Sau khi Thanh Nhã giúp ta trang điểm xong, tư đứng lên, nghiêm chỉnh quỳ xuống dập đầu, “Tỷ, xin nhận của Hạ Tử Lung ba lạy.” Ta không cha không mẹ, Thanh Nhã chính là cha mẹ của ta.
“Muội, làm gì vậy?” Thanh Nhã vội đỡ ta lên.
Ta không đứng dậy, cái trán vẫn dán chặt xuống đất, “Đa tạ tỷ tỷ chăm sóc nhiều năm, đa tạ tỷ tỷ dám dùng sinh mệnh để bảo vệ ta, đa tạ tất cả những gì tỷ tỷ dành cho ta.”
“Được rồi được rồi, mau đứng lên đi.” Thanh Nhã đưa tay nâng ta dậy, “Muội nói với ta mấy thứ đó làm gì, xem ta là người ngoài sao?”
Ta vừa đứng lên, một thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng bay tới, “Nương, con muốn cùng Lung nhi nói chuyện riêng một lát.”
Ta ngoái đầu nhìn ta phía cửa, quả nhiên nhìn thấy nam nhân ta tâm tâm niệm niệm đang đứng ở đó, ta vẻ mặt vui vẻ, “Đại ca?”
Hắn có hơi tiều tụy, thâm trầm nhìn ta, “Muội muội, muội muốn xuất giá sao?”
“Tiểu hài tử chết, bây giờ ngươi mới biết à?” Thanh Nhã lườm hắn một cái, “Được rồi, hai người tự nhiên nói chuyện đi.”
Thanh âm đóng cửa còn chưa hoàn toàn tiêu thất, Mộ Dung Phong Vân liền ôm cổ ta, “Lão bà, ta nhớ muội lắm.”
“Muội cũng nhớ huynh.” Ta cũng gắt gao ôm chặt lấy hắn, “Rấ nhớ huynh.”
Những nụ hôn nhỏ vụn rơi trên mặt ta, “Lung nhi, muội tại sao lại ăn mặc như vậy?”
“Bởi vì muội muốn xuất giá a.” Ta ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đáp lại hắn.
Lời nói của ta vẫn chưa làm hắn tức giận, trái lại còn đón được một tiếng cười khẽ của hắn, “Tiểu mẫu sư, chờ ta mang muội bỏ trốn, có đúng không?”
“Không phải, muội thật lòng muốn xuất gia.” Ta vươn cái lưỡi nhỏ, khẽ liếm nam nhân trước mặt.
“Muội nói cái gì?” Mộ Dung Phong Vân đình chỉ động tác nồng nhiệt đó, một đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm ta.
Ta hai tay ôm lấy cổ hắn, “Muội phải gả cho Hoàng Phủ Viêm.”
Mộ Dung Phong Vân nét mặt trở nên đáng sợ âm trầm, “Chết tiệt, ta không cho phép.”Tiếng mắng trầm thấp vẫn còn quanh quẩn trong phòng.
“Muội phải gả cho hắn.” Ta chậm rãi buông hắn ra, lùi sang một bên.
Mộ Dung Phong Vân thở dài bất đắc dĩ, kéo ta vào trong lòng, “Lung nhi, ta đưa muội đi, đến một nơi không ai quen biết chúng ta sống những ngày bình dị, có được hay không?” Giọng nói hắn thật sự rất ôn nhu, rất dịu dàng, khiến lòng ta rung động.
Thế nhưng, ta lạnh lùng nói với hắn, “Không được.” Ta muốn đi với hắn, cùng hắn sống những ngày bình dị, thế nhưng ta không thể. Quốc thù gia hận đè nặng trên vai ta, ép tới ta không tài nào thở nổi. Nếu như ta đi thế này, làm sao ăn nói với Hạ gia, làm sao ăn nói với Mộ Dung Tử Lung.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, Mộ Dung Phong Vân cười, “Tại sao không được, làm thê tử của đại ca, muội không muốn sao?” Hắn cười càng thêm ôn nhu, ôn nhu đến say lòng người, “Theo ta đi, chúng ta suốt đời bên nhau, sinh một đàn con nhỏ, có được hay không?”
“Đi đâu?” Ta bắt đầu nghĩ tới như ngày tháng đó, nhưng trong lòng biết rõ mồm một là bản thân không có được phúc phần kia.
“Muội muốn đi đâu, chúng ta đi đến đó, đại ca chiều ý muội.” Hắn sủng nịnh hôn lên trán ta, “Thu dọn đồ đạc, bây giờ chúng ta đi.”
Ta ép buộc bản thân không được động lòng, lạnh lùng nói, “Muội không muốn cùng huynh sống những ngày cực khổ.”
“Lung nhi ngốc, ta biết câu này không phải lời thật lòng của muội.” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cắn môi ta, “Đừng cự tuyệt ta, có được không?” Đại ca, huynh tại sao lại dịu dàng với muội như vậy, dịu dàng đến khiến muội muốn liều lĩnh đắm chìm trong lòng huynh.
Muội không muốn cự tuyệt huynh, muội muốn theo huynh, chỉ có điều, muội không thể.
Ta dùng hết khí lực đẩy hắn ra, “Chúng ta là huynh muội, huynh không cần thể diện, nhưng muội cần.” Đây là điều hắn kiêng kỵ nhất, muốn bức hắn đi, chỉ còn mỗi cái cớ này.
Trong miệng vương đầy son phấn, nhưng nụ cười của hắn vẫn dịu dàng như gió xuân, “Ngốc quá, tìm một nơi không ai nhận ra chúng ta, ai biết chúng ta là huynh muội.”
Ta không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, rất sợ bản thân sẽ không kiềm lòng được, “Nhưng chúng ta biết.” Ta nhất châm kiến huyết (1) nói: “Chúng ta là huynh muội cùng chung huyết thống, muội không muốn cùng huynh tiếp tục thế này. Tội danh loạn luân đó, muội gánh không nổi đâu.” Tha thứ cho muội vì đã gạt huynh, muội chỉ là bất đắc dĩ.
“Muội từng nói muội không để tâm mà.” Mộ Dung Phong Vân sắc mặt biến đổi.
Ta ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thẳng vào hắn, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Trước đây muội nói không quan tâm, không có nghĩa là bây giờ không quan tâm. Muội đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ có cách gả cho người khác mới có thể chấm dứt đoạn nghiệt duyên này.”
“Nghiệt duyên.” Hắn bị đả kích nghiêm trọng, “Muội nói hai chúng ta chính là nghiệt duyên.”
“Huynh là đại ca thân sinh của muội, muội là muội muội của huynh.” Ta lạnh lùng nói ra điều hắn kiêng kỵ nhất, sợ hãi nhất.
Hắn trầm mặc một hồi, nhưng vẫn không bỏ cuộc. Hắn nắm lấy cánh tay ta, cầu xin giống như một tiểu hài tử, “Đi theo ta, ta sẽ đối xử thật tốt với muội. Lung nhi, ta yêu muội.”
Lời nói đó giống như một cây đao, hung hăng đâm vào ngực của ta, hầu như khiến ta đau đến sống không bằng chết.
“Nếu để người ngoài biết quan hệ của chúng ta, bọn họ sẽ nhìn chúng ta như thế nào?” Đại ca, muội yêu huynh, rất rất rất yêu huynh. Vì huynh, muội có thể trả giá bằng cả sinh mệnh, chỉ duy có chuyện này, muội không thể làm được.
“Trong bụng muội có thể đã có hài tử của ta rồi.” Hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta, khàn khàn nói, “Vì hài tử, theo ta đi đi.”
Ta cố dằn lòng, không chút lưu tình mỉa mai, “Trừ khi huynh muốn có một hài tử ngu ngốc, bằng không, bỏ nó đi.” Kinh nguyệt vừa mới qua, ta rất xác định bản thân không hề mang thai.
Mộ Dung Phong Vân lần thứ hai trầm mặc.
“Đại ca, chúng ta đã sai một lần rồi, không thể tiếp tục sai nữa.” Ta chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt theo gương mặt rơi xuống.
Ngón cái thô ráp nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên má ta, “Xin lỗi, là ta ích kỷ liên lụy tới muội. Ta không nên vì tư dục của bản thân mà chiếm lấy muội, không nên đắm chìm trong sự tốt đẹp của muội, không thể làm theo ý mình. Nếu như muội muốn rời xa ta, ta không còn gì để nói.” Giọng điệu hắn rất bình tĩnh, không chút nào run rẩy.
Ta vẫn như cũ nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng theo khuôn mặt chảy xuống, “Đại ca, muội yêu huynh.”
“Ta tiễn muội xuất giá, có được hay không. Lấy thân phận đại ca, tiễn muội xuất giá.” Hắn trước sau vẫn dịu dàng như vậy.
Ta hơi gật đầu, tim đã đau đến chết lặng.
x x x x x
Mộ Dung gia gả nữ nhi, Viêm vương lấy vợ, hỉ nhạc vang vọng khắp trên đường lớn. Mười dặm hồng trang, đội ngũ đón dâu cuồn cuộn nối thành hàng dài uốn lượn, nhìn không thấy điểm cuối cùng.
Ta lẳng lặng ngồi trong kiệu hoa, trong tay giữ chặt cây trâm Mộ Dung Phong Vân tặng, chăm chú đặt vào trong ngực. Mũ phượng áo choàng, hỉ khăn đỏ chói trên đầu, theo sự di động của cổ kiệu mà lắc lư.
Ngắn ngủi vài dặm đường, nhưng ta lại thấy sao mà lâu quá.
Ta biết Mộ Dung Phong Vân đang đi bên cạnh cổ kiệu, dùng thân phận đại ca tiễn muội muội mình xuất giá. Nam nhân mình yêu đang gần trong gang tấc, nhưng muốn thấy cũng không tài nào thấy được.
Không biết đã qua bao lâu, kiệu hoa rốt cuộc cũng dừng, hỉ bà vén rèm lên, “Vương phi, ra đây đi.”
Ta biết rất rõ ràng, Hoàng Phủ Viêm làm như vậy hoàn toàn xuất phát từ đạo nghĩa. Bất luận thế nào, chúng ta cũng tính như bằng hữu. Trước mặt công chúng, hắn không muốn làm ta khó xử. Thế nhưng hành vi của hắn, ở trong mắt Mộ Dung Phong Vân, sẽ biến thành hàm ý gì?
“Vương gia, Lung nhi sau này phải nhờ tới ngài rồi.” Thanh âm trầm thấp của Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng bay đến tay ta, trong lòng lại dấy lên một cơn đau nhức.
“Đại ca yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.” Hoàng Phủ Viêm nói những lời này, ta tin tưởng, hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ta.
“Lung nhi, ta đi.”
Lời nói này khiến ta có cảm giác không lành, “Huynh đi đâu?”
Mộ Dung Phong Vân khẽ cười, “Thiên nhai, mười năm tám năm cũng không quay trở lại.”
Hắn đang cười, nhưng ta lại nghe trong đó có gì vắng lặng, thê lương.
“Đại ca, muội và Tử Ly đều đã gả đi rồi, chỉ còn mỗi huynh ở bên cạnh hầu hạ cha nương.” Mười năm tám năm, có phải đời này kiếp này ta không còn cơ hội nào gặp hắn?
Hắn lại cười, “Ta sẽ trở về thăm họ.” Chỉ là thăm họ, không thăm ta sao?
Xin lỗi, Phong Vân, xin lỗi, muội không muốn làm tổn thương huynh…
“Còn muội thì sao?” Một giọt nước mắt nóng hổi lăn ra, rơi trên mặt đất.
Hắn không trả lời ta, “Vương gia, nhờ cả vào ngài.”
“Được.” Hoàng Phủ Viêm nắm lấy tay ta, “Chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không làm nàng chịu ủy khuất.” Hoàng Phủ Viêm sở dĩ làm như vậy, là vì hiệp nghị của chúng ta. Giờ này khắc này, ta thật sự hận chết cái hiệp nghị quái quỷ đó.
“Lung nhi, sau này gặp lại.” Thanh âm nhẹ nhàng truyền đến bên tai, tiếp theo là tiếng vó ngựa cất lên.
Ta luống cuống, giật mạnh hỉ khăn xuống, “Đại ca, đừng đi mà…”
Trễ rồi, khi ta giật hỉ khăn xuống, chỉ còn thấy bóng dáng xa xăm mờ ảo của Mộ Dung Phong Vân.
Huynh làm sao có thể quyết tuyệt như vậy? Mười năm tám năm? Huynh hận muội sao? Hận đến không muốn gặp lại muội nữa. “Phong Vân…” Đầu óc ta trống rỗng, thầm nghĩ muốn giữ hắn lại. “Huynh đứng lại…” Ta kéo làn váy đuổi theo, hỉ khăn nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
“Vương phi, tiểu thư…” Phía sau truyền tới một những tới hô hào vang dội, ta nhắm mắt làm ngơ, liều mạng đuổi theo bóng dáng xa dần của hắn.
Mũ Phượng ép tới ta không duỗi thắng được người, quần áo hoa lệ phức tạp khiến bước chân ta chậm lại. Mũ phượng trang sức đều là chính phẩm, hoàng kim trân châu này ít nhất cũng 5kg. Trân châu kim cương đính trên y phục cũng là đồ thật, trọng lượng càng không cần phải nói. Vẻn vẹn chỉ phần đuôi nâng chết tiệt phía sau, cư nhiên khoa trương dài hơn năm thước, y phục trên người khiến ta cả bước đi cũng muốn bất lực.
“Phong Vân…”Ta vừa chạy vừa khóc, nhìn theo thân ảnh ngày càng mờ ảo kia, dần dần tiêu thất.
Mặc thứ áo liền quần này chạy trên đường lớn, ta phá lệ gây nhiều sự chú ý, từng ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu dõi theo ta. Một thân y phục hoa quý, trở thành công cụ quét sạch đường. Ta đi đến đâu, bụi bặm tung bay đến đó, những thứ dơ bẩn trên mặt đất không còn sót lại thứ gì.
Bóng hình kia đã tiêu thất ngay trước mắt, ta vẫn như cũ không cam tâm, càng bước nhanh đuổi theo. Không ngờ giẫm phải làn váy chết tiệt này, ta hung hăng ngã trên mặt đất.
Hai gối khụy xuống, đau đớn trong giây phút đó khiến ta muốn rơi nước mắt.
“Phong Vân…” Ngẩng đầu nhìn theo nơi hắn tiêu thất, trước mắt ta dần dần trở nên mờ mịt, hai mắt đẫm lệ, “Phong Vân, đừng bỏ rơi muội.” Ngồi trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy ra.
“Tử Lung, ta sẽ chăm sóc cô.” Hoàng Phủ Viêm đứng trước mặt ta, vươn tay.
“Đa tạ.” Ta chậm rãi nắm lấy tay hắn.
Ta muốn đứng lên, nhưng đầu gối đã đau đến bất lực.
“Ngã bị thương sao? Ta bế cô.” Hắn nói, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy cổ ta.
“Đa tạ.” Ta nhanh chóng vùi đầu vào cổ hắn, rất sợ hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của ta.
“Tối nay phải ủy khuất cô nương rồi, ta muốn một mình uống rượu.” Đôi phu thê vào ngày đại hôn bàn luận vấn đề này, chỉ có mối chúng ta.
Ta cười khổ, “Uống rượu giải sầu? Ta với ngài cùng uống, được không?” Uống rượu chứ gì? Ta cũng muốn uống.
“Ta từng nói, muốn cùng một người không say không về.” Hắn uyển chuyền từ chối khéo.
“Ai?” Người ta không phải trùng hợp là ta chứ? “Mai Ngọc Phù.” Dường như hắn và Mai Ngọc Phù đã cãi nhau một trận rất lớn.
“Phong lưu công tử.” Hắn không chút giấu giếm. “Ta đã nói sẽ cùng y không say không về, không biết y có đến hay không, thế nhưng, ta muốn chờ.”
“Chúc ngài may mắn.” Vương gia, hắn không tới đâu. Cho dù ngươi có chờ cả đêm, cũng chờ không được hắn.
Xin lỗi, Phương Nhi lòng đã theo người khác. Thâm tình của ngươi, Phượng Nhi chỉ đành cô phụ.
Viêm Vương phi trên đường đuổi theo Phong Vân công tử, Viêm Vương đích thân ôm nàng trở lại vương phủ, lại là một tin thời sự đáng chú ý a.
Trong suốt khoảng thời gian tiếp theo, ta giống như một con rối không có linh hồn.
Bước qua lò than, bái đường, giống như tất cả các tân nương tử khác trong thiên hạ, làm theo trình tự mấy nghìn năm bấy biến đó. Tàng bảo đồ, bản công chúa tới đây. Sẽ có một ngày, ta nhất định tìm cho ra được ngươi.
———————————————–
(1) Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tim đen, lời nói sắc bén.
Huynh đệ trong bang đều gọi ta là Hắc tiểu thư.
Kỳ thực, ta không phải họ Hắc. Dạ Phượng, đó mới là danh hiệu của ta.
Còn chuyện ta vốn dĩ tên gọi là gì, nói ta quên thì cũng không khác gì lắm.
Nếu ta nhớ không nhầm, chắc là gọi Hạ Tử Lung. Hạ Tử Lung, mặc dù nghe qua cũng không thuận tai lắm, nhưng ta đích thực là họ Hạ, tên Tử Lung.
Ta vẫn cảm thấy bản thân mình là người tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng giết vài tên để kiếm thêm chút thu nhập, tham gia vào những trận đấu nhau bằng hỏa lực để vơ vét chút súng ống đạn dược, vượt nóc băng tường để trộm chút tiền mặt, ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì xấu hết. Ta lấy danh nghĩa của Châu Châu ra thề, ta hoàn toàn vô tội. Nếu như ta có làm bất cứ chuyện xấu nào, để Châu Châu chết không có đất chôn thây. Quên nói cho mọi người biết, Châu Châu là con chó lông xù ta nuôi. Ba năm trước đã bỏ trốn với người yêu mất rồi, lúc đi, trên lỗ tai còn dính ba hạt cơm của nhà ta. Ba hạt cơm lận đó, lòng ta bây giờ vẫn còn thấy xót đây này.
Ta nghèo mà, ba hạt cơm đối với ta mà nói là rất quý giá. Bởi vậy, đừng có khinh bỉ ta.
Ta thật sự rất nghèo, ngoài trừ có hơn mười sổ tiết kiệm ở ngân hàng, một ngôi biệt ngự siêu cấp xa hoa cùng máy bay tư nhân và hằng hà vô số châu báu lỗi thời khác, ta không còn bất cứ vật giá trị nào hết. Mấy điểm tài sản cỏn con đó, là bản thân ta phải mạo hiểm tính mạng khắp nơi kiếm về.
Đừng hỏi ta đang làm nghề gì, ta thực sự không muốn nhắc tới. Đừng ép ta, đừng ép ta mà. Cho dù đánh chết ta, ta cũng không nói ta là hộ pháp của Phi Ưng bang, là sát thủ nổi danh nhất hắc đạo. Chỉ cần có tiền thù lao, giết người cướp của, gian dâm cướp giật ta đều nhận hết. Tôn chỉ của ta chính là cần tiền không cần mạng. Chỉ cần ra đúng giá, ta có thể giết cả nhà mình. Đương nhiên, làm gì có ai biết cả nhà ta đều đã chết sạch cả rồi. Đó là năm ta được tám tuổi. lão cha cùng bang phái khác tranh giành địa bàn, cả nhà ta đều anh dũng hi sinh. Nếu không phải ta đủ thông minh, chui ra từ lỗ chó ở góc tường thì chắc cũng đi theo bọn họ, bị đốt đến máu thịt tiêu tan. Ban đầu là muốn đi theo bọn họ lắm chứ, thế nhưng bọn họ hình như là không cần tới ta. Ba ba, mẹ mẹ, gia gia, bác, bốn người, gia đình ta vừa đủ quân số ngồi trên sòng mạt chược, ta có tới cũng chỉ có thể đứng ngoài xem thôi. Ta không thích chơi mạc chược, cũng không muốn đứng ngoài xem, thế nên, ta quyết định miễn cưỡng giữ lại mạng sống cho mình.
Ta không phải họ Hắc, thế nhưng phải nói là “hắc” triệt để. Ông tổ ta là lưu manh đầu lĩnh, gia gia ta tất nhiên là côn đồ đại ca, ba ba ta lại là hắc bang lão đại. Từ ngày sinh ra, ta đã không thoát được quan hệ với hắc đạo rồi. Chính bởi vì ta biết mình rất “hắc”, nên lúc lão đại đặt tên ta là Dạ Phượng, ta lặng lẽ tiếp thu. Giữa đường có người gọi ta là Hắc Quả Phụ, ta chỉ cười cười.
Trong cuộc đời ta đã làm rất nhiều chuyện tốt, đến nỗi ta không nhớ rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu. Thứ duy nhất ta nhớ rõ chính là, ngày Phi Ưng bang nội loạn, ta cướp đi toàn bộ tài sản súng ống đạn dược hiện có của lão đại, thuận tiện đem đầu lão đánh cho thành hoa đậu hũ luôn. Lão đại không phải người tốt. Lão sở dĩ thu nhận ta cũng vì nhìn trúng cái hào quang lạnh lùng cất giấu sau đôi mắt ngây thơ vô tội của ta. Ta thật sự không phụ lòng kỳ vọng của lão, mười sáu tuổi trở thành công cụ kiếm tiền lợi hại nhất của lão, cũng trở thành kiệt tác đắc ý nhất của lão. Theo ta phỏng đoán, lão chắc là mù chữ, nên chưa đọc qua bài văn > vô cùng kinh điển. Bằng không, lão thế nào lại không rõ, nô lệ chắc chắn sẽ có ngày phản kháng. Ở Phi Ưng bang làm nô lệ cho lão mười một năm, ta còn không phản kháng thì đi xin lỗi tổ tông là vừa. Ta thực sự không muốn phản kháng đâu, có điều, ai kêu tổ tông nhà ta toàn là lão đại. Ta chỉ làm lão tam thì thật sự mất mặt quá. Không vì cái gì hết, chỉ nói vì liệt tổ liệt tông Hạ gia, ta đã muốn giật giây các huynh đệ phản loạn.
Một nửa tài sản cướp được của Phi Ưng bang bọn ta đã cúng cho Thế giới phụ nữ nhi đồng hội.
Ta là một đứa bé bất hạnh, không hi vọng có thêm đứa bé nào bất hạnh như ta. Câu trên chính là câu ta phát ngôn trong lúc trả lời phóng vấn của ký giả, tuyệt đối không phải tiếng lòng của ta. Ta sở dĩ quyên tiền, cũng bởi vì nhiều tiền quá mà.
Mang theo một mớ tài sản kếch xù, ta từ Phi Ưng đảo trở về Trung Quốc đại lục. Vốn cũng nghĩ tới đến Nhật Bản định cư, nhưng ban đêm nằm mộng thấy tổ tông mười tám đời Hạ gia chỉ vào mũi ta thóa mạ. Ta có thể là một người trong sạch, cũng không thể không có chút khí tiết dân tộc nào. Khi vừa tỉnh lại, tinh thần yêu nước nồng nàn trong ta trỗi dậy, ta lập tức thu dọn đồ đạc trở về Trung Quốc.
Sau khi về nước, ta chọn Vân Nam bốn mùa như xuân để định cư. Tuy rằng có chút hẻo lánh, nhưng phong cảnh không khí chính là nhất đẳng.
Ta trời sinh đã là một quả trứng không may mắn, vất vả lắm mới có được sáu năm an an ổn ổn, còn giả làm một sinh viên, cháu trai của lão đại, cũng là kẻ từng làm thiếu chủ của Phi Ưng bang tìm tới cửa. Lúc hắn mang theo một tên cao lớn đi tới, ta đang ở công viên đánh thái cực. Tiếng người ầm ĩ, lấn át tiếng đạn bay ra. Khi ta cảm nhận được đạn đang bay về phía mình thì đã không còn né tránh được nữa. Giết người vô số như ta, cứ như thế mà mở to mắt nhìn viên đạn lấp lánh xuyên qua giữa trán.
Đứng bên cạnh thi thể mình, ta biết là ta đã chết. Kỹ thuật bắn súng của thiếu chủ không tệ, thậm chí là phi thường chuẩn xác. Ngạch tâm (vị trí giữa hai chân mày) nở hoa, một màu đỏ au, cực kỳ giống như vết chu sa trên ngạch tâm của những cô gái hồng nhan họa thủy. Ta vươn đầu lưỡi liếm liếm máu của mình, nhàn nhạt, không có vị gì hết.
Đương lúc cảnh sát đem thi thể ta vận chuyển lên xe, ta cũng đi theo ngồi vào buồng lái. Ta dám đánh cược, nếu như hắn biết ta ngồi ở bên cạnh hắn, nhất định sẽ tè ra quần, phỏng chừng số lượng thi thể trên xe cũng tăng lên ngùn ngụt.
Ta không sợ chết, vẫn cứ hừ tới hừ lui đi theo bọn họ tới Đình thi phòng (nhà xác). Đình thi phòng rất náo nhiệt, còn có mấy đồng chí đang đấu địa chủ ở đó. Ở đó đấu với bọn họ được hai ván, ta thua vô cùng thê thảm. Thua cũng không có gì quan trọng, quan trọng là… ta căn bản không có tiền chung. Thấy ta không có tiền, có kẻ còn chủ trương lấy hết y phục trên người ta gán nợ. Ta phi thân giơ chân về phía sau, đôi chân xinh đẹp thẳng hướng vào mặt bọn chúng bay tới, Đình thi phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Đi ra khỏi Đình thi phòng, ta gặp phải hai tên cảnh sát tự xưng Hắc Bạch Vô Thường. Bọn họ rất khách khí, Hắc Vô Thường còn cho ta một điếu xì gà. Ta không biết hút thuốc, hút một ngụm là đã sặc đến nước mắt ròng ròng. Bọn họ nói với ta là lão đại bọn họ muốn gặp ta. Ta đến cả nháy mắt cũng không có, đi theo bọn họ.
Hai chữ “lão đại” khi lọt vào lỗ tai ta chẳng khác chi chó lông xù. Hết cách rồi, lão đại chết trong tay ta nhiều lắm. Định nghĩa lão đại ở trong lòng ta chính là, thủ hạ bại tướng cùng với tiền mặt xanh xanh đỏ đỏ.
“Đó chính là truyền kỳ của Hắc Quả Phụ, quá khứ của Dạ Phượng và cả đời người của Hạ Tử Lung ta.” Ta vểnh ngón tay hoa, ưu nhã nâng ly cà phê trước mặt uống một ngụm, nhàn nhạt ngước nhìn mỹ nữ trước mắt.
“Rất đặc sắc.” Mỹ nữ mỉm cười, cũng nâng ly cà phê lên.
“Có gì cứ nói thẳng ra đi, truyền kỳ của ta cô cũng nghe rồi, cô muốn thế nào?” Ta bị Hắc Bạch Vô Thường đưa xuống địa phủ, sau đó trực tiếp ném vào một biệt thự xa hoa, cũng chính là nơi ta ở lúc này đây. Còn chưa đứng vững, vị mỹ nữ trước mắt đã bưng hai ly cà phê tới, chi ba trăm vạn bảo ta kể lại chuyện lúc còn sống của mình. Chuyện cũng kể xong, mỹ nữ này rốt cuộc muốn làm gì.
“Cô đã chết.” Mỹ nữ dùng muỗng bạc khuấy cà phê đang nóng hừng hực trong ly.
Ta ngược lại trợn mắt. “Ta đương nhiên biết, vì một viên đạn xuyên qua đầu. Tiền đâu? Cô nói cho ta ba trăm vạn đâu rồi?” Nếu như chưa chết, ta còn có thể tới đây sao? Quả thực đúng là vô nghĩa, là vô nghĩa trong các thứ vô nghĩa.
“Ta không phải người của thời không này.” Mỹ nữ đem hoa quả tươi gọt sẵn đổ ra trước mắt ta, “”Đừng khách khí, cứ việc dùng.”
Khục, mở miệng cũng không đề cập tới tiền. Ta dùng cây tăm lấy một miếng tuyết lê, trừng mắt nhìn nàng, “Cô là do xuyên không tới?” Sau khi đến Vân Nam định cư, ta bắt đầu viết tiểu thuyết giết thời gian. Những chuyện xuyên qua thời không ta nghe đã nhiều.
“Đúng vậy, ta là xuyên không tới.” Mỹ nữ ưu nhà ngáp một cái.
Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, đến ngáp cũng ưu nhã như vậy.
“Muốn ta đổi linh hồn với cô? Còn giúp cô làm chuyện gì đó?” Dựa theo mấy bộ tiểu thuyết võ thuật, những việc thế này rất hay phát sinh.
“Ta là Mộ Dung Tử Lung, người của mấy nghìn năm. Bốn năm trước, nửa đêm linh hồn ta xuất ra, chẳng biết làm sao lại đến được nơi này. Đương lúc du lãng khắp nơi, trùng hợp biết Diêm đại ca đang tuyển lão bà, ta âm kém dương sai trúng tuyển. Ở chung lâu ngày, chúng ta yêu nhau. Thế nhưng, chàng đột nhiên phát hiện, ta là linh hồn sống. Tuổi thọ của ta là đến tám mươi tuổi, còn khi gặp gỡ chàng thì mới mười sáu. Tuổi thọ là ý trời, chàng không có cách nào thay đổi. Cho nên, thời gian chúng ta ở chung không nhiều lắm. Mỗi ngày, sau giờ tý, linh hồn ta đều sẽ đến đây, thế nhưng sau canh năm ta lại phải trở về. Đêm qua, Diêm đại ca nói cho ta biết, hôm nay sẽ có một vị tiểu thư rất có duyên với ta uổng mạng, có thể thay thế ta, ta sẽ có thể vĩnh viễn ở lại nơi này.”
Oa, ra là duyên tình người quỷ dang dở ngang trái đó, thiên cổ kỳ văn đó nha. Nếu như ta chưa chết, nhất định phải đem chuyện của bọn họ viết thành tiểu thuyết mới được.
“Ta chính là vị tiểu thư đó?” Ta từng ngụm từng ngụm ăn tuyết lê.
“Đồng ý giúp ta không? Hạ tiểu thư.” Nàng nháy nháy mắt, cười đến ngọt ngào. Cái vẻ tươi cười chết người không cần đền mạng đó khiến ta suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Có thể mê hoặc Diêm vương, mị lực của nàng quả nhiên không phải bình thường, không được, ta không nhìn nữa. Ta mà còn tiếp tục nhìn nữa, coi chừng hóa thân thành nữ sói, nhào tới đè nàng xuống đất. Ta là hủ nữ, không phải đồng chí.
Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh. Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh. ()
Trong lòng ta lẩm bẩm Đạo Đức kinh, đem tất cả những ý niệm bất lương ném đi hết. Vốn dĩ định niệm nhiều hơn nữa, nhưng bất đắc dĩ ta chỉ niệm vài câu.
“Hạ tiểu thư?” Nàng đẩy đẩy vai ta, vớt ta lên từ tận đáy sâu tội lỗi.
Dòng suy nghĩ miên man bị cắt dứt, ta cười gượng vài tiếng, “Hắc hắc, đồng ý.” Sau đó tiếp tục ăn tuyết lê.
Ta cũng không phải ngu ngốc, biết sống lại là chuyện chắc chắn không thể nào. Muốn sống sót, chỉ có thể chiếm dụng thân thể người ta.
“Đa tạ.” Mộ Dung Tử Lung cười hắc hắc, “Ta biết cô sẽ đồng ý mà.” Khục, có thể đoán được là ta nguyện ý.
Mộ Dung Tử Lung bắt chéo hai chân, vẻ mặt chăm chú nhìn ta, “Hạ tiểu thư, thân thế của ta rất phức tạp. Mà trên vai cũng gánh một trọng trách vô cùng quan trọng. Ta tin tưởng năng lực của cô, cô nhất định có thể giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?” Nàng nháy nháy mắt, cười thần bí.
Nhìn vẻ tươi cười tốt đẹp của nàng, cảm giác lạnh cả người chạy từ lông bàn chân thẳng chó tới ót. Ta bị một trận lạnh run, cảm giác bản thân đang tiến vào hố to vạn năm
Từ tận đáy lòng ta lặng lẽ hỏi một câu, tiểu bạch thỏ rơi vào bẩy của đại dã lang còn có thể thoát ra không? Kết quả là một âm thanh nói cho ta biết: biến, bản thân ngươi không phải đại dã lang không hơn không kém còn gì.
—–
() hoa lệ lệ: cũng giống như hoa lệ (rực rỡ, huy hoàng) nhưng do một số nhà văn muốn viết thành hoa lệ lệ như ý “đổi mới từ ngữ”
() Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh: Là hai câu trong chương của > do Lão Tử viết. Có người dịch: Đạo có thể coi là đạo thì không phải là đạo thường. Tên có thể coi là tên thì không phải tên thường.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cùng Thanh Nhã ôm nhau mà ngủ, ta ngủ vô cùng thoải mái. Bởi vì ta biết, có Thanh Nhã bên cạnh, sẽ không ai dám tổn hại đến ta.
Vào một buổi sáng, Thanh Nhã nhân lúc ta còn đang say ngủ đi làm chút điểm tâm, tự mình đưa tới phòng ta. Đuổi hết mọi người ra ngoài, cùng ta dùng bữa.
Lần cuối cùng ta cùng Thanh Nhã đơn độc ăn chung là lúc nào nhỉ? Chuyện xảy ra đã rất lâu rồi, lâu đến ta không tài nào nhớ rồi. A, lúc đó chắc là lúc còn ở hiện đại.
Ăn điểm tâm xong, Mộ Dung gia bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, mọi người vội vã đến muốn rung trời. Một đám cung nữ từ trong cung được phái đến, nói là giúp ta thay y phục.
Ta dù sao cũng là gả vào hoàng thất, không phải chuyện đùa, đương nhiên cần người chuyên gia hầu hạ công chúa quận chúa giúp giá đến giúp ta thay y phục.
Trình tự quả nhiên phức tạp, chỉ một chuyện tắm rửa hết sức bình thường, vậy mà lại đem ta ra tắm hai tiếng đúng. Trước tiên là dùng nước nóng có tẩm hoa tươi ngâm mình đúng một giờ, sau đó lại dùng dầu vừng tẩm hoa để tẩy tóc. Tiếp theo, dùng trân châu phấn chà lau thân thể, sau khi lau xong, lại dùng phấn hoa thoa khắp toàn thân. Cắt lại móng tay, khoét khóe móng tay, cạo lông chân lông nách… Trời ạ, ta rốt cuộc là xuất giá hay để cho hoàng đế lão gia thị tẩm? Ở trên người chỗ nào cũng có phấn, có phải quá khoa trương rồi không?
Mặc vào giá y hoa lệ đến cực điểm, ta giống như một con búp bê gỗ, bị đẩy đến trước bàn trang điểm.
Lão ma ma phụ trách chải đầu vừa mới cầm lược lên, chợt nghe ngoài cửa có một tiếng quát thật lớn, “Tất cả cút ngay cho ta, để ta vào.”
Lão ma ma run lên một chút, “Phu nhân, như vậy không hợp lẽ.” Uy nghiêm của chiến thần tướng quân Mộ Dung phu nhân, bất luận là ai cũng đều phải sợ.
Thanh Nhã ngang ngược giật lấy lược trong tay lão ma ma, “Muội muội lão nương sủng ái mấy chục năm hôm nay xuất giá, không tới phiên các ngươi chải đầu.” Nàng bất chấp mọi thứ, trực tiếp gọi ta là muội muội.
Một vị lão ma ma khác khuyên can, “Phu nhân, điềm xấu đó.”
Chiếc lược hồng sắc nhẹ nhàng xẹt qua mái tóc đen nhánh của ta, “Tất cả cút ra ngoài, chờ muội muội nhà các ngươi xuất giá, muốn chải thế nào thì chải.” Thanh Nhã nổi trận lôi đình, tiếng rống giận tựa hồ khiến căn nhà cũng muốn lung lay.
Thanh Nhã mắng rất lợi hại, nhưng động tác trên tay vẫn ôn nhu cực kỳ.
Nhìn qua gương đồng thấy được biểu tình ôn nhu của Thanh Nhã, viền mắt ta lần thứ hai đỏ lên, “Cút ra ngoài.”
Hai tỷ muội chúng ta đều là người hắc đạo. Đến khi phát hỏa luôn đáng sợ mười phần. Một đám cung nữ lúc này đã bất chấp quy củ, hai chân lảo đảo chạy ra ngoài.
Nhìn các cung nữ nơm nớp lo sợ. Một cảm giác tội lỗi nảy lên trong lòng, “Chúng ta thật sự rất quá đáng.” Các nàng chỉ là cung nữ, phụng mệnh hành sự thôi mà. Kỳ thực, chúng ta không nên trút giận lên các nàng như vậy.
Thanh Nhã hừ một tiếng, giống như đứa nhỏ bị giật mất đường ăn, “Ai kêu bọn họ cướp đoạt muội muội của ta.” Chỉ cướp có một lát thôi mà, có cần phải chửi như vậy không?
Ta thở dài một tiếng, “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ trở về. Sau này có gả cho ai, cũng sẽ ở nhà.” Lời nói của ta ẩn chứa rất nhiều hàm ý.
“Đừng lên tiếng, ta muốn giúp muội chải đầu.” Thanh Nhã dịu dàng chải vuốt những sợi tóc đen nhánh của ta, mỗi một động tác, đều ôn nhu cực kỳ.
Nhìn Thanh Nhã, ta đột nhiên nhớ tới Mộ Dung Phong Vân. Mấy ngày gần nhau, hắn chính là đã chải tóc cho ta như vậy.
Mỗi một cái chải, đều chưa đựng yêu thương, dịu dàng đến khiến người ta say lòng.
Phong Vân, muội sắp gả đi làm vợ người ta rồi, huynh sau này còn có thể giúp muội kẻ mày chải tóc được nữa không?
“Đang nghĩ gì vậy?” Thanh Nhã buông lược, bắt đầu búi tóc cho ta.
Ta cười khổ, “Ta đang nghĩ. Hắn còn có thể chải đầu cho ta nữa hay không.” Ta không muốn gạt tỷ tỷ bất cứ việc gì. Nếu có lừa dối, chỉ là bất đắc dĩ.
“Ai?” Thanh Nhã nỗ lực chiến đấu với cái búi tóc.
Ta chìm trong hồi ức. Trên mặt toát lên vẻ hạnh phúc ngập tràn, ngữ khí cũng trở nên mông lung mờ mịt, “Một nam nhân đã từng kẻ mày chải tóc cho ta.” Cũng là nam nhân đời này ta yêu đến ghi tâm khắc cốt.
“Vậy thì đừng gả.” Thanh Nhã dừng động tác lại, hào khí ngút trời nói, “Để nam nhân muội thích về ở rể cho chúng ta, chỉ cần hắn bằng lòng, sau này, toàn bộ gia sản nhà ta đều truyền cho hắn.” Nghe giọng điệu của nàng, chẳng khác chi đang dụ lợi.
Ta nhịn không được cười ra thành tiếng, “Tỷ, ta hình như không cần nhờ gia sản của tỷ làm nền mới gả đi được?” Nói ra giống như ta là kẻ gả đi không được vậy.
“Ta quan tâm muội mà.” Thanh Nhã lẽ thẳng khí hùng.
Lẽ thẳng khí hùng cũng phải thôi, nàng thật sự rất quan tâm ta mà.
“Ta biết tỷ quan tâm ta, nhưng mà… aiz, quên đi, ta dù sao cũng phải xuất giá, không đề cập tới cái này.” Không cần ở rể, trực tiếp gả cho Mộ Dung Phong Vân là được.
“Không muốn gả thì hủy hôn là được.” Giọng điệu của nàng vẫn bình thản giống như bàn luận khí trời hôm nay có tốt hay không.
Ta lắc đầu, “Tỷ, việc ta đã quyết định rồi thì tuyệt đối không bao giờ thay đổi.” Từ khi biết được thân phận của hắn, ta không chút nghi ngờ hắn có năng lực đối chọi với hoàng đế lão gia.
Thanh Nhã tiếp tục búi tóc cho ta, “Được, gả thì gả, gả xong rồi thì về nhà ở.”
Nàng quá quan tâm ta, nên Lục tổng luôn luôn minh mẫn giỏi giang, cư nhiên cũng hồ đồ rồim “Aiz, ta là vương phi mà.”
“Vương phi thì đã sau, sau khi quá môn rồi, cứ nạp cho Hoàng Phủ Viêm mấy người thiếp, để hắn quên mất muội, sau đó lại dọn về nhà. Thất sủng vương phi, dọn về nhà xin giúp đỡ thì có vấn đề gì? Đến lúc đó, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu hắn là được.” Đáng thương thay Hoàng Phủ Viêm, ta còn chưa qua cửa, đã bị nhạc mẫu đại nhân tính kế rồi.
“Tỷ, ta gả cho hắn vì để trộm một thứ, dọn về thì làm sao trộm đây.” Ta không khỏi mỉm cười.
Lục Thanh Nhã trầm mặc một hồi, nặng nề mở miệng, “Vậy thì đừng trộm, ta biết muội là vì Tử Ly. Thế nhưng, ta không muốn muội hi sinh.”
“Tỷ, đừng khiến ta càng thêm xấu hổ.” Ta hơn phân nửa là vì bản thân mình a, “Ta muốn tàng bảo đồ.”
Thanh Nhã sửng sốt một chút, lập tức khôi phục bình thường, “Bất luận muội muốn tàng bảo đồ làm gì, chỉ cần phái người của tập đoàn Lục thị đi tìm không phải được rồi sao.”
Ta lắc đầu, “Ta không muốn liên lụy tỷ.”Vận dụng mạng lưới tình báo của tập đoàn Lục thị, không chừng sớm đã tìm ra rồi.
“Từ khi biết muội là muội muội ta, ta ích kỷ muốn đem tập đoàn Lục thị toàn bộ giao hết cho muội. Của ta chính là của muội, bất cứ cái gì của ta, ta đều tình nguyện chia đôi với muội.” Nàng cười hắc hắc, bổ sung một câu, “Trừ tỷ phu muội ra.” Về phần tỷ phu, ta đương nhiên không dám có ý tưởng không an phận rồi.
“Tỷ, đừng tốt với ta như vậy, ta nợ tỷ đã nhiều lắm rồi.” Nàng đối với ta quá tốt, khiến ta áy náy vô cùng.
“Muội quên rồi sao? Trong một lần dã ngoại huấn luyện năm chúng ta chín tuổi, chúng ta gần như đều sắp chết đói. Muội nhặt được một hạt đậu phộng, bẻ ra một nửa chia cho ta. Từ đó ta đã phát thề, những gì của ta đều có thể cho muội.”
Nửa hạt đậu phộng, bây giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười.
“Năm mười hai tuổi, chúng ta bị lão nhân chú ý giam trong buồng tối nhịn đói mấy ngày, nhặt được một cái trứng chim, muội cũng chia cho ta phân nữa. Kỹ thuật bắn của ta không đạt chuẩn, bị phạt đội táo trên đầu để huấn luyện viên luyện súng đúng một giờ, muội cũng dám cùng ta chia một nửa. Chuyện đó cực kỳ nguy hiểm, nếu như hắn không cần thận lệch tay, không chết cũng thành tàn phế. Ta ám sát thất bại, lão nhân muốn chặt đứt hai ngón tay của ta, muội nói sẽ chịu thay ta một ngón. Sau hắn thay đổi chủ ý, đánh ta hai trăm roi, muội lại thay ta chịu một trăm roi. Lúc ám sát Đông Nam Á đệ nhất đầu đảng đại ca, ta bị bắt. Muội đơn thương độc mã đến cứu ta, Bị trúng ba viên đạn còn bị bọn họ bắt. Vết thương thối rửa, lúc sốt cao đến thần trí bất minh, bọn họ muốn xâm hại ta, muội nói là muội tương đối đẹp, muốn xâm phạm thì xâm phạm muội được rồi. Trong lúc nguy cấp, Lăng Sương tới cứu chúng ta, muội bảo Lăng Sương đưa ta đi trước. Nếu như trong hai chúng ta chỉ có một người được sống, vậy thì ta phải thay muội sống cho thật tốt.” Thanh Nhã đáy mắt lấp lánh lệ quang, “Muội nhi, những gì muội làm cho ta, còn muốn ta từng chuyện từng chuyện kể hết ra không? Tính toán thật kỹ, chúng ta rốt cuộc là ai thiếu nợ ai?”
Ta nâng tay áo lau đi nước mắt, “Tỷ, lần đầu tiên kéo dây thép, ta từ tầng mười bảy ngã xuống. Lúc đó tỷ nắm được tay ta, nói cho dù chết cũng không thả ta ra. Nếu như không cứu được ta, vậy thì cũng nhau rớt xuống. Được rồi, chúng ta không ai nợ ai.” Sát thủ vô tình, thế nhưng, cũng có ngày hữu tình, chỉ cần gặp được người vì quan tâm bản thân mà xông pha khói lửa, giúp ta không tiếc cả mạng sống. Bất luận là cảm tình hay là thân tình, đều như nhau. Người ta quan tâm cũng không nhiều lắm, Thanh Nhã, Lăng Sương. Ba người chúng ta đều vì nhau, nguyện ý trả giá bằng cả sinh mệnh.Có thể ở trong thế giới sát thủ ngập tràn tàn khốc này lập được tình thân thâm hậu như vậy, cũng có thể coi là kỳ tích.
“Nha đầu, đừng nói nữa.” Trong lúc nói chuyện, Thanh Nhã đã giúp ta búi tóc xong. “Nói chung, đừng xem ta như người ngoài là được. Có thể đồng cam cộng khổ mấy chục năm, có chuyện gì mà không thể nói? Có chuyện gì không thể để ta xử lý thay muội?”
“Tỷ tỷ, ta thích cái này.” Ta mỉm cười, nâng cây trâm hoa trong tay đưa cho nàng.
Hẳn là ở lại cổ đại này đã nhiều năm, Thanh Nhã búi tóc thật sự rất đẹp. Cao quý tự nhiên, trang nhã hàm xúc.
Một thân giá y đỏ thẫm tinh xảo với đường viền kim tuyến, làn váy thêu một con phượng hoàng cao quý, trên búi tóc cũng cài ba con phượng hoàng. Ta cả người kim quang lóng lánh, quý không thể tả.
Sau khi Thanh Nhã giúp ta trang điểm xong, tư đứng lên, nghiêm chỉnh quỳ xuống dập đầu, “Tỷ, xin nhận của Hạ Tử Lung ba lạy.” Ta không cha không mẹ, Thanh Nhã chính là cha mẹ của ta.
“Muội, làm gì vậy?” Thanh Nhã vội đỡ ta lên.
Ta không đứng dậy, cái trán vẫn dán chặt xuống đất, “Đa tạ tỷ tỷ chăm sóc nhiều năm, đa tạ tỷ tỷ dám dùng sinh mệnh để bảo vệ ta, đa tạ tất cả những gì tỷ tỷ dành cho ta.”
“Được rồi được rồi, mau đứng lên đi.” Thanh Nhã đưa tay nâng ta dậy, “Muội nói với ta mấy thứ đó làm gì, xem ta là người ngoài sao?”
Ta vừa đứng lên, một thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng bay tới, “Nương, con muốn cùng Lung nhi nói chuyện riêng một lát.”
Ta ngoái đầu nhìn ta phía cửa, quả nhiên nhìn thấy nam nhân ta tâm tâm niệm niệm đang đứng ở đó, ta vẻ mặt vui vẻ, “Đại ca?”
Hắn có hơi tiều tụy, thâm trầm nhìn ta, “Muội muội, muội muốn xuất giá sao?”
“Tiểu hài tử chết, bây giờ ngươi mới biết à?” Thanh Nhã lườm hắn một cái, “Được rồi, hai người tự nhiên nói chuyện đi.”
Thanh âm đóng cửa còn chưa hoàn toàn tiêu thất, Mộ Dung Phong Vân liền ôm cổ ta, “Lão bà, ta nhớ muội lắm.”
“Muội cũng nhớ huynh.” Ta cũng gắt gao ôm chặt lấy hắn, “Rấ nhớ huynh.”
Những nụ hôn nhỏ vụn rơi trên mặt ta, “Lung nhi, muội tại sao lại ăn mặc như vậy?”
“Bởi vì muội muốn xuất giá a.” Ta ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đáp lại hắn.
Lời nói của ta vẫn chưa làm hắn tức giận, trái lại còn đón được một tiếng cười khẽ của hắn, “Tiểu mẫu sư, chờ ta mang muội bỏ trốn, có đúng không?”
“Không phải, muội thật lòng muốn xuất gia.” Ta vươn cái lưỡi nhỏ, khẽ liếm nam nhân trước mặt.
“Muội nói cái gì?” Mộ Dung Phong Vân đình chỉ động tác nồng nhiệt đó, một đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm ta.
Ta hai tay ôm lấy cổ hắn, “Muội phải gả cho Hoàng Phủ Viêm.”
Mộ Dung Phong Vân nét mặt trở nên đáng sợ âm trầm, “Chết tiệt, ta không cho phép.”Tiếng mắng trầm thấp vẫn còn quanh quẩn trong phòng.
“Muội phải gả cho hắn.” Ta chậm rãi buông hắn ra, lùi sang một bên.
Mộ Dung Phong Vân thở dài bất đắc dĩ, kéo ta vào trong lòng, “Lung nhi, ta đưa muội đi, đến một nơi không ai quen biết chúng ta sống những ngày bình dị, có được hay không?” Giọng nói hắn thật sự rất ôn nhu, rất dịu dàng, khiến lòng ta rung động.
Thế nhưng, ta lạnh lùng nói với hắn, “Không được.” Ta muốn đi với hắn, cùng hắn sống những ngày bình dị, thế nhưng ta không thể. Quốc thù gia hận đè nặng trên vai ta, ép tới ta không tài nào thở nổi. Nếu như ta đi thế này, làm sao ăn nói với Hạ gia, làm sao ăn nói với Mộ Dung Tử Lung.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, Mộ Dung Phong Vân cười, “Tại sao không được, làm thê tử của đại ca, muội không muốn sao?” Hắn cười càng thêm ôn nhu, ôn nhu đến say lòng người, “Theo ta đi, chúng ta suốt đời bên nhau, sinh một đàn con nhỏ, có được hay không?”
“Đi đâu?” Ta bắt đầu nghĩ tới như ngày tháng đó, nhưng trong lòng biết rõ mồm một là bản thân không có được phúc phần kia.
“Muội muốn đi đâu, chúng ta đi đến đó, đại ca chiều ý muội.” Hắn sủng nịnh hôn lên trán ta, “Thu dọn đồ đạc, bây giờ chúng ta đi.”
Ta ép buộc bản thân không được động lòng, lạnh lùng nói, “Muội không muốn cùng huynh sống những ngày cực khổ.”
“Lung nhi ngốc, ta biết câu này không phải lời thật lòng của muội.” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cắn môi ta, “Đừng cự tuyệt ta, có được không?” Đại ca, huynh tại sao lại dịu dàng với muội như vậy, dịu dàng đến khiến muội muốn liều lĩnh đắm chìm trong lòng huynh.
Muội không muốn cự tuyệt huynh, muội muốn theo huynh, chỉ có điều, muội không thể.
Ta dùng hết khí lực đẩy hắn ra, “Chúng ta là huynh muội, huynh không cần thể diện, nhưng muội cần.” Đây là điều hắn kiêng kỵ nhất, muốn bức hắn đi, chỉ còn mỗi cái cớ này.
Trong miệng vương đầy son phấn, nhưng nụ cười của hắn vẫn dịu dàng như gió xuân, “Ngốc quá, tìm một nơi không ai nhận ra chúng ta, ai biết chúng ta là huynh muội.”
Ta không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, rất sợ bản thân sẽ không kiềm lòng được, “Nhưng chúng ta biết.” Ta nhất châm kiến huyết (1) nói: “Chúng ta là huynh muội cùng chung huyết thống, muội không muốn cùng huynh tiếp tục thế này. Tội danh loạn luân đó, muội gánh không nổi đâu.” Tha thứ cho muội vì đã gạt huynh, muội chỉ là bất đắc dĩ.
“Muội từng nói muội không để tâm mà.” Mộ Dung Phong Vân sắc mặt biến đổi.
Ta ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thẳng vào hắn, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Trước đây muội nói không quan tâm, không có nghĩa là bây giờ không quan tâm. Muội đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ có cách gả cho người khác mới có thể chấm dứt đoạn nghiệt duyên này.”
“Nghiệt duyên.” Hắn bị đả kích nghiêm trọng, “Muội nói hai chúng ta chính là nghiệt duyên.”
“Huynh là đại ca thân sinh của muội, muội là muội muội của huynh.” Ta lạnh lùng nói ra điều hắn kiêng kỵ nhất, sợ hãi nhất.
Hắn trầm mặc một hồi, nhưng vẫn không bỏ cuộc. Hắn nắm lấy cánh tay ta, cầu xin giống như một tiểu hài tử, “Đi theo ta, ta sẽ đối xử thật tốt với muội. Lung nhi, ta yêu muội.”
Lời nói đó giống như một cây đao, hung hăng đâm vào ngực của ta, hầu như khiến ta đau đến sống không bằng chết.
“Nếu để người ngoài biết quan hệ của chúng ta, bọn họ sẽ nhìn chúng ta như thế nào?” Đại ca, muội yêu huynh, rất rất rất yêu huynh. Vì huynh, muội có thể trả giá bằng cả sinh mệnh, chỉ duy có chuyện này, muội không thể làm được.
“Trong bụng muội có thể đã có hài tử của ta rồi.” Hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta, khàn khàn nói, “Vì hài tử, theo ta đi đi.”
Ta cố dằn lòng, không chút lưu tình mỉa mai, “Trừ khi huynh muốn có một hài tử ngu ngốc, bằng không, bỏ nó đi.” Kinh nguyệt vừa mới qua, ta rất xác định bản thân không hề mang thai.
Mộ Dung Phong Vân lần thứ hai trầm mặc.
“Đại ca, chúng ta đã sai một lần rồi, không thể tiếp tục sai nữa.” Ta chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt theo gương mặt rơi xuống.
Ngón cái thô ráp nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên má ta, “Xin lỗi, là ta ích kỷ liên lụy tới muội. Ta không nên vì tư dục của bản thân mà chiếm lấy muội, không nên đắm chìm trong sự tốt đẹp của muội, không thể làm theo ý mình. Nếu như muội muốn rời xa ta, ta không còn gì để nói.” Giọng điệu hắn rất bình tĩnh, không chút nào run rẩy.
Ta vẫn như cũ nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng theo khuôn mặt chảy xuống, “Đại ca, muội yêu huynh.”
“Ta tiễn muội xuất giá, có được hay không. Lấy thân phận đại ca, tiễn muội xuất giá.” Hắn trước sau vẫn dịu dàng như vậy.
Ta hơi gật đầu, tim đã đau đến chết lặng.
x x x x x
Mộ Dung gia gả nữ nhi, Viêm vương lấy vợ, hỉ nhạc vang vọng khắp trên đường lớn. Mười dặm hồng trang, đội ngũ đón dâu cuồn cuộn nối thành hàng dài uốn lượn, nhìn không thấy điểm cuối cùng.
Ta lẳng lặng ngồi trong kiệu hoa, trong tay giữ chặt cây trâm Mộ Dung Phong Vân tặng, chăm chú đặt vào trong ngực. Mũ phượng áo choàng, hỉ khăn đỏ chói trên đầu, theo sự di động của cổ kiệu mà lắc lư.
Ngắn ngủi vài dặm đường, nhưng ta lại thấy sao mà lâu quá.
Ta biết Mộ Dung Phong Vân đang đi bên cạnh cổ kiệu, dùng thân phận đại ca tiễn muội muội mình xuất giá. Nam nhân mình yêu đang gần trong gang tấc, nhưng muốn thấy cũng không tài nào thấy được.
Không biết đã qua bao lâu, kiệu hoa rốt cuộc cũng dừng, hỉ bà vén rèm lên, “Vương phi, ra đây đi.”
Ta biết rất rõ ràng, Hoàng Phủ Viêm làm như vậy hoàn toàn xuất phát từ đạo nghĩa. Bất luận thế nào, chúng ta cũng tính như bằng hữu. Trước mặt công chúng, hắn không muốn làm ta khó xử. Thế nhưng hành vi của hắn, ở trong mắt Mộ Dung Phong Vân, sẽ biến thành hàm ý gì?
“Vương gia, Lung nhi sau này phải nhờ tới ngài rồi.” Thanh âm trầm thấp của Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng bay đến tay ta, trong lòng lại dấy lên một cơn đau nhức.
“Đại ca yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.” Hoàng Phủ Viêm nói những lời này, ta tin tưởng, hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ta.
“Lung nhi, ta đi.”
Lời nói này khiến ta có cảm giác không lành, “Huynh đi đâu?”
Mộ Dung Phong Vân khẽ cười, “Thiên nhai, mười năm tám năm cũng không quay trở lại.”
Hắn đang cười, nhưng ta lại nghe trong đó có gì vắng lặng, thê lương.
“Đại ca, muội và Tử Ly đều đã gả đi rồi, chỉ còn mỗi huynh ở bên cạnh hầu hạ cha nương.” Mười năm tám năm, có phải đời này kiếp này ta không còn cơ hội nào gặp hắn?
Hắn lại cười, “Ta sẽ trở về thăm họ.” Chỉ là thăm họ, không thăm ta sao?
Xin lỗi, Phong Vân, xin lỗi, muội không muốn làm tổn thương huynh…
“Còn muội thì sao?” Một giọt nước mắt nóng hổi lăn ra, rơi trên mặt đất.
Hắn không trả lời ta, “Vương gia, nhờ cả vào ngài.”
“Được.” Hoàng Phủ Viêm nắm lấy tay ta, “Chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không làm nàng chịu ủy khuất.” Hoàng Phủ Viêm sở dĩ làm như vậy, là vì hiệp nghị của chúng ta. Giờ này khắc này, ta thật sự hận chết cái hiệp nghị quái quỷ đó.
“Lung nhi, sau này gặp lại.” Thanh âm nhẹ nhàng truyền đến bên tai, tiếp theo là tiếng vó ngựa cất lên.
Ta luống cuống, giật mạnh hỉ khăn xuống, “Đại ca, đừng đi mà…”
Trễ rồi, khi ta giật hỉ khăn xuống, chỉ còn thấy bóng dáng xa xăm mờ ảo của Mộ Dung Phong Vân.
Huynh làm sao có thể quyết tuyệt như vậy? Mười năm tám năm? Huynh hận muội sao? Hận đến không muốn gặp lại muội nữa. “Phong Vân…” Đầu óc ta trống rỗng, thầm nghĩ muốn giữ hắn lại. “Huynh đứng lại…” Ta kéo làn váy đuổi theo, hỉ khăn nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
“Vương phi, tiểu thư…” Phía sau truyền tới một những tới hô hào vang dội, ta nhắm mắt làm ngơ, liều mạng đuổi theo bóng dáng xa dần của hắn.
Mũ Phượng ép tới ta không duỗi thắng được người, quần áo hoa lệ phức tạp khiến bước chân ta chậm lại. Mũ phượng trang sức đều là chính phẩm, hoàng kim trân châu này ít nhất cũng 5kg. Trân châu kim cương đính trên y phục cũng là đồ thật, trọng lượng càng không cần phải nói. Vẻn vẹn chỉ phần đuôi nâng chết tiệt phía sau, cư nhiên khoa trương dài hơn năm thước, y phục trên người khiến ta cả bước đi cũng muốn bất lực.
“Phong Vân…”Ta vừa chạy vừa khóc, nhìn theo thân ảnh ngày càng mờ ảo kia, dần dần tiêu thất.
Mặc thứ áo liền quần này chạy trên đường lớn, ta phá lệ gây nhiều sự chú ý, từng ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu dõi theo ta. Một thân y phục hoa quý, trở thành công cụ quét sạch đường. Ta đi đến đâu, bụi bặm tung bay đến đó, những thứ dơ bẩn trên mặt đất không còn sót lại thứ gì.
Bóng hình kia đã tiêu thất ngay trước mắt, ta vẫn như cũ không cam tâm, càng bước nhanh đuổi theo. Không ngờ giẫm phải làn váy chết tiệt này, ta hung hăng ngã trên mặt đất.
Hai gối khụy xuống, đau đớn trong giây phút đó khiến ta muốn rơi nước mắt.
“Phong Vân…” Ngẩng đầu nhìn theo nơi hắn tiêu thất, trước mắt ta dần dần trở nên mờ mịt, hai mắt đẫm lệ, “Phong Vân, đừng bỏ rơi muội.” Ngồi trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy ra.
“Tử Lung, ta sẽ chăm sóc cô.” Hoàng Phủ Viêm đứng trước mặt ta, vươn tay.
“Đa tạ.” Ta chậm rãi nắm lấy tay hắn.
Ta muốn đứng lên, nhưng đầu gối đã đau đến bất lực.
“Ngã bị thương sao? Ta bế cô.” Hắn nói, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy cổ ta.
“Đa tạ.” Ta nhanh chóng vùi đầu vào cổ hắn, rất sợ hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của ta.
“Tối nay phải ủy khuất cô nương rồi, ta muốn một mình uống rượu.” Đôi phu thê vào ngày đại hôn bàn luận vấn đề này, chỉ có mối chúng ta.
Ta cười khổ, “Uống rượu giải sầu? Ta với ngài cùng uống, được không?” Uống rượu chứ gì? Ta cũng muốn uống.
“Ta từng nói, muốn cùng một người không say không về.” Hắn uyển chuyền từ chối khéo.
“Ai?” Người ta không phải trùng hợp là ta chứ? “Mai Ngọc Phù.” Dường như hắn và Mai Ngọc Phù đã cãi nhau một trận rất lớn.
“Phong lưu công tử.” Hắn không chút giấu giếm. “Ta đã nói sẽ cùng y không say không về, không biết y có đến hay không, thế nhưng, ta muốn chờ.”
“Chúc ngài may mắn.” Vương gia, hắn không tới đâu. Cho dù ngươi có chờ cả đêm, cũng chờ không được hắn.
Xin lỗi, Phương Nhi lòng đã theo người khác. Thâm tình của ngươi, Phượng Nhi chỉ đành cô phụ.
Viêm Vương phi trên đường đuổi theo Phong Vân công tử, Viêm Vương đích thân ôm nàng trở lại vương phủ, lại là một tin thời sự đáng chú ý a.
Trong suốt khoảng thời gian tiếp theo, ta giống như một con rối không có linh hồn.
Bước qua lò than, bái đường, giống như tất cả các tân nương tử khác trong thiên hạ, làm theo trình tự mấy nghìn năm bấy biến đó. Tàng bảo đồ, bản công chúa tới đây. Sẽ có một ngày, ta nhất định tìm cho ra được ngươi.
———————————————–
(1) Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tim đen, lời nói sắc bén.