Hoàng Phủ Viêm ở trong phòng ta nán lại đến nửa đêm, mãi đến khi nô bộc nha hoàn trong phủ đi chìm vào giấc ngủ, hắn mới lén lén lút lút bỏ đi.
Nhìn động tác vụng trộm lén lút kia của hắn, ta vừa buồn cười vừa cảm động. Đường đường một vị vương gia, nếu không phải vì ta, cũng không cần làm những ra những hành vi của loài sâu mọt như vậy.
Có thể gả cho một nam nhân như thế, quả thực vô cùng hạnh phúc, chỉ có điều… lòng ta đã có một người. Nếu không phải yêu Phong Vân, ta nghĩ mình thật sự sẽ gả cho hắn.
Thấy hắn rời đi, ta nhanh chóng đóng cửa lại, thay bộ y phục dạ hành được giấu dưới đáy rương, ‘thái đao’ vắt ở bên người, tiêu sái nhảy lên nóc nhà.
Ta không muốn làm kẻ thù của hắn, thế nhưng chúng ta ai vì chủ nấy. Thế giới này có rất nhiều điều bất đắc dĩ, ta và hắn không thể chân chính là bằng hữu, cũng là một trong những điều bất đắc dĩ kia.
Với ta mà nói, Viêm vương phủ không phải chỗ nào xa lạ. Dùng thân phận Phượng công tử ra ra vào vào là chuyện thường ngày, Dạ Phượng nửa đêm canh ba thăm viếng đã là lệ cũ. Sáng thăm tối viếng, thăm thăm viếng viếng không biết bao nhiêu lần, ngay cả nhà vệ sinh của Viêm vương phủ nằm đâu, ta đều có thể tìm được. Vì cớ gì mà tìm khắp nơi, hết lần này tới lần khác đều không tìm gặp tàng bảo đồ, thực sự là bực mình quá a.
Tên Viêm vương này quả thực có đôi khi rất ngốc, nhưng cũng có lúc khôn khéo vô cùng. Hắn có thể giấu tàng bảo đồ ở nơi nào đây? Chậc chậc, chỉ là một tấm bản đồ, lại khó tìm thế á. Nếu như giấu ở mấy chỗ như thư phòng hay ngọa thất, ta sẽ dễ dàng tìm ra. Nhưng nếu giấu ở mấy nơi loạn thất bát nhao nào khác, ta phải tìm ở đâu bây giờ? Vương phủ bao la, tàng bảo đồ lại quá bé nhỏ, cho dù hủy đi cũng không nhất định sẽ tìm được.
Miên man suy nghĩ hồi lâu, ta vô thức đi tới trước cửa thư phòng của hắn.
Tìm những thứ quan trọng đều phải bắt đầu từ thư phòng, đây là thông lệ. Dưới tình huống không còn cách nào khả thi, ta đành khuôn sáo làm theo thông lệ. Trước tiên cứ theo thông lệ mà làm, tìm không được thì lại tính sau.
Lặng lẽ đẩy cửa ra, một luồn ánh sáng yếu ớt thu hút sự chú ý của ta. Ta vội nấp mình vào cánh cửa, ẩn bên ngoài. Kỳ quái, sao lại có ánh nến ở đây? Lúc này, Viêm vương đáng ra nên đi hầu tân sủng của hắn, không thể đến đây được.
Bản nhân một thân trang phục Dạ Phượng, cho dù bị thấy thì đã sao? Ai sợ ai nào?
Ta trấn định tinh thần, lặng lẽ đi vào, sau đóng cửa lại.
Thanh âm đóng cửa đã làm khuấy động người đang tìm kiếm vật gì trước thư trác, ánh nến vụt tắt, ta chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp của nữ tử, “Ai…” Sau lời nói, kiếm quang lạnh lùng cũng theo đó lóe ra.
Ta vội vàng thối lui mấy bước, dùng ‘thái đao’ ngăn chặn kiếm của nàng, “Giết người a?”
Đối phương không lên tiếng trả lời, bảo kiếm lạnh băng băng vẫn không chút lưu tình thẳng hướng về phía ta. Bộ dáng này, xem ra không giết được ta thề không bỏ cuộc.
Người bất nhân, ta đương nhiên cũng bất nghĩa. Lăn lộn giang hồ nhiều năm thế này, nàng cho rằng danh tiếng của ta là do xin cơm mà có sao?
Rất hiển nhiên, đối phương cũng không phải hạng bất tài. Qua mấy hiệp, chúng ta đánh đến bất phân thắng bại.
Thư phòng chật hẹp, không thể thi triển võ nghệ, ta thẳng thắn đẩy cửa chạy ra ngoài, dụ nàng đuổi theo. Quả nhiên, nàng không hề có ý định buông tha ta, vội vã đuổi ra ngoài.
Nhờ ánh trăng, ta có thể nhìn rõ bộ dạng của nàng. Nàng một thân y phục dạ hành, lụa mỏng che mặt, trang phục đúng tiêu chuẩn của tiểu thâu thích khách thời cổ đại.
“Ngươi là Dạ Phượng?” Rất hiển nhiên, nàng cũng nhìn rõ được ta. Xem ra, Dạ Phượng ta quả thật danh chấn giang hồ nha. “Làm sao ngươi biết?”
“Nhìn trang phục kia liền biết.” Nàng soạt một tiếng thu hồi bảo kiếm chấp ở sau người, “Ngươi tới làm gì?” Trang phục này của ta nổi tiếng thế ư? Sao ta lại không biết nhỉ.
“Ta chưa hỏi ngươi ngươi lại hỏi ta?” Chỗ này là nhà ta nha, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, liên quan gì tới nàng.
“Cáo từ.” Nàng lạnh lùng xoay người, không muốn tiếp tục dùng dằng với ta.
“Khoan đã, bên trong đã bị chúng ta làm cho rối loạn, ngay mai bị phát hiện thì phải tính sao?” Muốn một mình ta chịu tiếng xấu thay người, không có cửa.
Nàng nhún nhún vai, “Vậy cùng nhau dọn.”
“Cũng không tệ lắm.” Đầu năm nay, tiểu thâu cũng không dễ làm nha. Lật tung đồ đạc của người ta, còn phải tự mình dọn dẹp.
“Bán cho ngươi một nhân tình.” Nương theo giọng nói của nàng, một phong thơ bay đến.
Ta dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, “Là cái gì?” Hồ nghi liếc mắt nhìn phong thơ trong tay, lấy thứ bên trong ra.
Giấy trắng mực đen, dưới ánh trăng trở nên rất rõ ràng.
Nội dung trong thư khiến ta đồ đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn như cũ vờ như không mấy quan tâm, “Ngươi đưa ta thứ này làm gì?”
Nàng cười cười, “Hạ cô nương không phải là người của thái tử sao?”
Ta mắt phượng khẽ chớp, “Ngươi cũng là người của thái tử?” Nói như vậy, hai chúng ta là bạn cùng đường rồi?
“Ta cùng thái tử một chút quan hệ cũng không có, chỉ có điều chủ tử nhà ta, cùng Hạ cô nương thâm giao không nhỏ. Lá thư trên tay ngươi, chính là dự định đem về giao cho chủ đi đi lấy lòng Hạ cô nương đó.” Nàng đúng là không khách khí, ngay cả chuyện này cũng nói với ta.
“Chủ tử nhà ngươi?” Kỳ quái, chủ tử nhà nàng rốt cuộc là ai? Ta có quen sao?
“Xin lỗi, không tiện nói cho ngươi biết chủ tử nhà ta là ai.” Tiểu cô nương này cũng không tệ, cũng biết ta muốn hỏi cái gì.
Ta thờ ơ xoay xoay phong thư trên tay, “Làm sao ta biết ngươi có phải người của tam gia không, nếu như những việc viết trong thư này là giả, ta thực sự không gánh vác nổi nha.”
“Ta không nhàm chán như vậy, tin không tùy ngươi.” Nàng đi vào thư phòng, “Mau qua dọn dẹp đi.”
“Trả về chỗ cũ.” Ta đem thư hàm biến thành đĩa bay bắn qua, “Tránh đả thảo kinh xà.” Trộm phong thư này, tam gia đảng nhất định sẽ có phòng bị. Có những bí mật, chỉ cần nhìn là được, không nhất thiết phải lấy đi.
“Đả thảo kinh xà là gì?” Đả thảo kinh xà mà cũng không hiểu, không biết chủ tử ngu ngốc của nữ nhân ngu ngốc này là ai?
“Trả lại chỗ cũ, không được lưu lại chút vết tích gì. Mặc kệ là thật hay giả, nhân tình của ngươi, Dạ Phượng ta cùng thái tử đảng ghi nhớ trong lòng.” Ta cũng đi vào thư phòng, cùng nàng bắt tay dọn dẹp.
Một đêm này, có chút ngoài ý muốn. Trở lại Linh Lung các, nằm ở trên giường, ta vẫn còn suy nghĩ không biết nữ nhân đó là ai? Rốt cuộc nàng, là ai chứ? Còn chủ tử của nàng, lại là thần thánh phương nào?
Vì để chứng minh hai ta phu thê ân ái, ta cùng Hoàng Phủ Viêm vẫn như cũ dùng điểm tâm với nhau. Ăn điểm tâm xong, ta đại giá quang lâm hiệu sách Bát Quái. Không phải để đập đồ hay là nghe kể chuyện, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì muốn nghe kết quả.
Bỏ ra mười vạn lượng, ta cũng không tin không tra ra được tung tích của Phong Vân công tử.
Bước vào hiệu sách Bát Quái, người đứng ở quầy thu tiền không phải Phượng Tam, mà là lão già gian manh xảo quyệt Phượng Đại, “Phượng Đại thúc thúc, sao chỉ có mình thúc ở đây, Phượng Tam thúc thúc đâu rồi?” Hai mắt ta híp lại thành một cái khe, giống như trăng non. Bởi vì lão không thể nhìn thấy không mặt thật của ta, ta đành dùng đôi mắt để biểu đạt tâm tình.
“Phượng nha đầu, sao ngươi lại tới đây nữa rồi.” Phượng Đại nghiêng người tựa vào bên cạnh bàn, cười gian xảo.
“Đại thúc thúc, ta đến hỏi thăm chút chuyện của Phong Vân.” Trực tiếp đi vào vấn đề, không cần khách sáo với hắn.
Hắn từ dưới quầy lấy ra một phong thư, “Cầm về từ từ mà xem.”
“Đa tạ.” Đã sớm chuẩn bị xong xuôi cả rồi? Hiệu sách Bát Quái năng suất làm việc quả thật không tệ.
“Có muốn ngồi xuống một lát, ăn chút gì đó không, ta không lấy tiền.” Không biết gần đây xảy ra chuyện gì, mọi người trong hiệu sách Bát Quái đều trở nên rất khách khí.
Ta vừa nói một tiếng được, liền thấy trong đại sách có người lấy ra một tờ giấy gì đó nghiên cứu, ta dùng cằm chỉ chỉ, đó là cái gì? Chuẩn xác mà nói, kia chính là giấy báo.
Ngoại trừ người nọ, còn có rất nhiều người nghiên cứu.
Phượng Đại tươi cười đưa cho ta một tờ, “Gần đây trên giang hồ xuất hiện một thứ báo chí, ghi chép lại những việc trong võ lâm, gọi là “Tiếu Ngạo Giang Hồ” vừa mới ra đời, rất thú vị nha, ngươi cũng xem thử đi.”
Ta có thể xuyên không, còn có chuyện gì không thể xảy ra nữa? Nếu có người nói với ta nàng là xuyên không tới, ở cổ đại này kinh doanh báo chí, ta tuyệt đối vô cùng tin tưởng, “Thúc rất hiểu trò chơi báo chí này, không lẽ thứ này là do hiệu sách Bát Quái làm ra không?”
“Là Cái Bang.” Hắn cười giải thích, “Báo chí vừa mới phát hành, Cái Bang hi vọng hiệu sách Bát Quái chúng ta có thể hợp tác, cùng nhau kiếm tiền.”
Đáp án của Phượng đại đã xác minh được suy đoán trong lòng ta. “Tiếu Ngạo Giang Hồ” quả nhiên là do Cái Bang làm.
Ta nhìn thoáng qua, thấy trong ban biên tập có hai chữ Lăng Sương. Trên môi bất giác vẽ ra một nụ cười bất biến.
Tiểu sư muội, quả nhiên muội đã tới rồi. Thật trùng hợp, đừng nói với ta ta nhận sai người nữa nhé.
“Không tệ chứ.” Lão không quên chú tâm đến nụ cười trên khóe môi ta.
Ta ngẩng đầu lên trừng mắt, “Thúc trở thành người nói hộ Cái Bang từ bao giờ vậy?” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Hiệu sách Bát Quái không những là nơi nổi tiếng nhất kinh thành, mà còn là chỗ trứ danh nhất võ lâm, có hiệu sách Bát Quái ủng hộ, người trong giang hồ, quan to hiển quý, hay bá tánh bình dân đều sẽ biết đến sự tồn tại của thứ tiêu khiển gọi là báo chí này. Báo chí giá cả rất thấp, không bao lâu sau, nhất định sẽ trở thành một trong những thứ giết thời gian không thể thiếu của người dân trong nước. Thậm chí, có thể đi xa ra ngoại quốc.
Phượng Đại cười hắc hắc, “Phó bang chủ Cái Bang tự mình tới đây, ta cũng nên nể mặt mấy phần.”
“Có thể để ta gặp hắn không.” Thuận tiện giúp Cái Bang một chút,
Trong ba tỷ muội chúng ta, ta là người may mắn nhất. Khi ta tới đây, Thanh Nhã cái gì sắp xếp ổn thỏa cho ta. Lăng Sương thì không được như vậy, trở thành thủ lĩnh của một đám khất cái, muốn gây dựng sự nghiệp thật sự không dễ dàng.
“Không thành vấn đề.” Phượng Đại hào sảng đáp ứng.
“Phượng Ngự Thiên có ở đây không? Gọi hắn ra, ta có việc muốn bàn với hắn.” Nếu như Lăng Sương này thật sự là Lăng Sương kia, Phượng Ngự Thiên hắn không muốn hợp tác cũng phải hợp tác. Cho dù không thu hồi được vốn, cũng phải làm.
“Chủ tử đang ở bên trong nghị sự, ta đi gọi.” Phượng Đại vui cười hớn hở ung dung rời khỏi quầy hàng.
“Nếu hắn đang bận, vậy thôi đi.” Nếu như đang họp, xem ra là chuyện lớn rồi.
“Phó bang chủ Cái Bang đang nghỉ ngơi ở hậu đường, ta đưa ngươi qua đó.”
Được Phượng Đại dẫn đường, ta lần thứ hai tiến vào hậu đường của hiệu sách Bát Quái. Tuy rằng trời đã vào thu, nhưng nơi này vẫn xinh đẹp như cũ.
Cho dù là ngự hoa viên nơi cung đình, cũng chưa chắc có được cảnh sắc tuyệt đẹp thế này.
Đi qua mấy phần hoa cỏ trong hoa viên, ta nhìn thấy một nhóm ba người như hung thần ác sát đang bước ra từ bên trong, ta kéo kéo y phục Phượng Đại, “Bọn họ là ai?” Thoạt nhìn giống như thổ phỉ.
“Bọn họ chính là thủ hạ của chủ tử Đắc Lực Càn Tương.” Phượng Đại cười cười nghênh đón, chào hỏi ba người bọn họ, “Chư vị tướng quân, gần đây vẫn khỏe.”
Ba người họ tựa hồ rất tôn trọng Phượng Đại, đồng thanh nói, “Phiền đại tiên sinh quan tâm, chúng mạt tướng rất khỏe.” Ặc… Nghe khẩu khí của bọn họ, có chút không thích hợp á.
Một người trong đó liếc mắt nhìn ta, “Nàng là ai?”
“Nàng a…” Phượng Đại ý vị sâu xa liếc mắt nhìn ta, “Mẫu thân của thiếu chủ.”
“Cái gì?” Ta ngây ngẩn cả người, “Ta từ khi nào trở thành mẫu thân của thiếu chủ các người?” Ta quen biết thiếu chủ nhà bọn họ sao?
Hắn cười nham hiểm, “Ngươi cùng chủ tử nỗ lực sinh, không phải sẽ có sao.”
Ba tên thổ phỉ nghe thấy lời Phượng Đại, lập tức cung kính nói, “Chủ mẫu.”
, ta từ khi nào trở thành chủ mẫu của bọn họ?
“Ngươi nhỏ tiếng một chút, nàng nhu nhu nhược nhược thế này, bị hù sợ chạy mất thì sao?” Một người trong đó xoay đầu trợn mắt.
“Ngươi còn lớn tiếng hơn cả ta.”
“Ánh mắt ngươi thật là kinh khủng.”
“Ta không nhu nhược như vậy.” Bị ánh mắt hay giọng nói hù cho phát sợ? Bọn họ xem ta là tiểu hài tử ba tuổi à.
Ba người họ vô cùng ăn ý bật cười ha hả, “Cáo từ.”
Ba người mặc dù bỏ đi, nhưng lại khiến ta hoài nghi không ngớt. Nhất định có, có rất nhiều chuyện.
Hắn không giống như phó bang chủ Cái Bang, ngược lại giống như văn nhân mặc khách, đây là cảm nhận đầu tiên sau khi ta nhìn thấy vị phó bang chủ Cái Bang này.
Nam tử một thân thanh sam, ôn văn nho nhã.
Ta chân thành đi đến sau lưng hắn, hơi mỉm cười, “Ngươi chính là Trần Mặc tiên sinh.” Hắn tên cũng như người, cả người tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Trần Mặc quay đầu, thần tình đạm mạc liếc mắt nhìn ta, “Cô nương là ai?”
“Ta họ Hạ, biệt danh Dạ Phượng. Ngươi có thể gọi ta là Hạ cô nương, cũng có thể gọi là Hạ cô nương.” Ta ưu nhã đi vào trong đình, ngồi trên ghế đá.
Cũng vì bản nhân trên giang hồ rất có danh tiếng, giọng điệu của hắn cũng dịu đi rất nhiều, “Dạ Phượng cô nương, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ta nhàn nhạt cười, chắp tay nói, “Không dám.”
Hắn ngập ngừng một chút, “Chẳng hay Phượng cô nương đến đây là vì…”
“Tiên sinh đã từng nghe Lăng Sương đề cập tới ta chưa?” Ta không dám nói thẳng ra, từng bước một thăm dò.
Trần Mặc khẽ gật đầu, “Dạ Oanh, Dạ Phượng, Phi Ưng song hùng. Dạ Oanh, Dạ Phượng, Ngưng Sương, võ lâm tam tuyệt.”
Phi Ưng song hùng quả nhiên có thật, nhưng còn võ lâm tam tuyệt… Chúng ta không phải võ lâm tam tuyệt, mà là hắc đạo tam tuyệt.
“Chuyện của Lăng Sương muội tử cũng là chuyện của ta, nếu có gì sai khiến, Dạ Phượng có chết trăm lần cũng không từ chối.” Biết Phi Ưng song hùng, võ lâm tam tuyệt, không phải Lăng Sương muội tử mới là lạ.
Trần Mặc cười cười, “Cô nương là tỷ tỷ của bang chủ, làm sao ta dám sai khiến?” Người này cười lên trông đẹp vô cùng, hơn người quý khí trên người cũng không giống phàm nhân, tuyệt đối không phải con cái của gia đình tầm thường, càng không phải là một tên khất cái.
Người này… có hơi quái lạ, sau này, ta nên nhắc nhở Sương nhi chú ý hắn mới được.
“Ngươi có việc cần nói với Phượng tiên sinh, ta đi trước.” Tạm thời không biết nội tình của hắn, không thể tiết lộ quá nhiều việc với hắn. Hết thảy mọi việc, chờ đến đại hội võ lâm gặp lại Lăng Sương sẽ bàn sau.