Đêm khuya đầu xuân, ánh trăng như nước, đầy sao lấp lánh. Gió nhẹ khe khẽ lướt, trong không khí đâu đây có hương hoa say lòng người.
Hồ Khuynh Tuyết cùng Lăng Sương theo thường lệ pha một ấm trà lài, ngồi trên nóc lẳng lặng ngắm vô số ánh đèn lấp lánh.
“Khuynh Tuyết, nên nhập học đi chứ? Học phí đủ chưa?” Lăng Sương nhấp một ngụm trà lài, tao nhã tựa tiên nữ trong tranh.
“Ừm.” Hồ Khuynh Tuyết “ừm” qua loa một tiếng, cho có lệ.
Lăng Sương đặt trà lài trong tay xuống, nhàn nhạt nói, “Em cái gì đủ tiền? Trộm? Cướp? Trên trời rơi xuống?” Cùng sống dưới một mái hiên, nàng đã quá rõ Khuynh Tuyết.
Khuynh Tuyết vẻ mặt buồn bã, nhìn đèn nê-ông phía xa xa khe khẽ thở dài, “Chị Lăng, em không thể liên luỵ chị nữa.” Liên luỵ? Nàng Lăng Sương sẽ không tuỳ tiện cứu người. Từ cái khắc nàng đứng ra cứu Khuynh Tuyết, các nàng đã là chị em.
“Không có tiền thì nói chị nghe.” Một đợt gió thổi lại, sợi tóc mềm lướt qua đôi gò má hơi tái của Lăng Sương.
Khuynh Tuyết nhẹ than, “Ai, chị à, chị cũng không có tiền a.”
“Nói chị nghe là tốt rồi.” Lăng Sương bưng trà lài lên, hít một hơi thật sâu, “Mùi hương dễ chịu thật.” Nàng có tiền, có rất nhiều tiền. Tiền của Lăng Sương nàng, mười đời cũng xài không hết.
Khuynh Tuyết cười khổ, “Thế chị muốn em giúp chị thu dọn hành lý, sau đó đi ra ngoài vài ngày?”
Lại bị nàng đoán được? “Đúng vậy, giúp chị thu dọn hành lý.” Lăng Sương buông cái tách tinh xảo, đứng dậy khỏi ghế “Chị ngày mai thì đi.” Nghỉ ngơi đã nửa năm, nàng nên làm việc lại.
Đi được hai bước, đáy mắt Lăng Sương bỗng loé một tia lạnh lẽo. Nàng giơ ngón tay ngọc nhỏ dài, che mắt Khuynh Tuyết, “Nhắm mắt lại.” Khuynh Tuyết em gái nàng, nàng không muốn để em ấy thấy quá nhiều máu.
Tay ngọc thu vào bên hông, một cây súng bạc tinh xảo đã nắm trong tay.
Đạn bay, tiếng súng lanh lảnh vang lên. Sau tiếng súng, bốn người từ chỗ tối ngã xuống, thành bốn thi thể lạnh như băng.
Thu súng vào bên hông, Lăng Sương nhàn nhã tựa lưng vào ghế, bưng tách trà lài nhiễm hồng máu tươi, nhấp một ngụm.
Vị máu tươi rất ngọt, ngọt như mật.
“Lăng Sương, hôm nay là ngày chết của ngươi.” Thanh âm lạnh lẽo từ trong bóng tối truyền đến, tựa như chuông báo tử đến từ địa ngục. “Chết đi.”
Tay lén thu vào bên hông, nhưng chưa kịp rút súng.
“Pằng” một tiếng, đạn lạnh như băng đã xuyên thấu ngực nàng. Lơi tay, tách rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ. Tiếng súng xen tiếng vỡ lanh lảnh, thật êm tai.
Lăng Sương tựa vào ghế, chầm chậm khép mắt. Nắm trong tay cây súng bạc kia, cây súng bạc đã từng danh chấn giang hồ.
Hồ Khuynh Tuyết cùng Lăng Sương theo thường lệ pha một ấm trà lài, ngồi trên nóc lẳng lặng ngắm vô số ánh đèn lấp lánh.
“Khuynh Tuyết, nên nhập học đi chứ? Học phí đủ chưa?” Lăng Sương nhấp một ngụm trà lài, tao nhã tựa tiên nữ trong tranh.
“Ừm.” Hồ Khuynh Tuyết “ừm” qua loa một tiếng, cho có lệ.
Lăng Sương đặt trà lài trong tay xuống, nhàn nhạt nói, “Em cái gì đủ tiền? Trộm? Cướp? Trên trời rơi xuống?” Cùng sống dưới một mái hiên, nàng đã quá rõ Khuynh Tuyết.
Khuynh Tuyết vẻ mặt buồn bã, nhìn đèn nê-ông phía xa xa khe khẽ thở dài, “Chị Lăng, em không thể liên luỵ chị nữa.” Liên luỵ? Nàng Lăng Sương sẽ không tuỳ tiện cứu người. Từ cái khắc nàng đứng ra cứu Khuynh Tuyết, các nàng đã là chị em.
“Không có tiền thì nói chị nghe.” Một đợt gió thổi lại, sợi tóc mềm lướt qua đôi gò má hơi tái của Lăng Sương.
Khuynh Tuyết nhẹ than, “Ai, chị à, chị cũng không có tiền a.”
“Nói chị nghe là tốt rồi.” Lăng Sương bưng trà lài lên, hít một hơi thật sâu, “Mùi hương dễ chịu thật.” Nàng có tiền, có rất nhiều tiền. Tiền của Lăng Sương nàng, mười đời cũng xài không hết.
Khuynh Tuyết cười khổ, “Thế chị muốn em giúp chị thu dọn hành lý, sau đó đi ra ngoài vài ngày?”
Lại bị nàng đoán được? “Đúng vậy, giúp chị thu dọn hành lý.” Lăng Sương buông cái tách tinh xảo, đứng dậy khỏi ghế “Chị ngày mai thì đi.” Nghỉ ngơi đã nửa năm, nàng nên làm việc lại.
Đi được hai bước, đáy mắt Lăng Sương bỗng loé một tia lạnh lẽo. Nàng giơ ngón tay ngọc nhỏ dài, che mắt Khuynh Tuyết, “Nhắm mắt lại.” Khuynh Tuyết em gái nàng, nàng không muốn để em ấy thấy quá nhiều máu.
Tay ngọc thu vào bên hông, một cây súng bạc tinh xảo đã nắm trong tay.
Đạn bay, tiếng súng lanh lảnh vang lên. Sau tiếng súng, bốn người từ chỗ tối ngã xuống, thành bốn thi thể lạnh như băng.
Thu súng vào bên hông, Lăng Sương nhàn nhã tựa lưng vào ghế, bưng tách trà lài nhiễm hồng máu tươi, nhấp một ngụm.
Vị máu tươi rất ngọt, ngọt như mật.
“Lăng Sương, hôm nay là ngày chết của ngươi.” Thanh âm lạnh lẽo từ trong bóng tối truyền đến, tựa như chuông báo tử đến từ địa ngục. “Chết đi.”
Tay lén thu vào bên hông, nhưng chưa kịp rút súng.
“Pằng” một tiếng, đạn lạnh như băng đã xuyên thấu ngực nàng. Lơi tay, tách rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ. Tiếng súng xen tiếng vỡ lanh lảnh, thật êm tai.
Lăng Sương tựa vào ghế, chầm chậm khép mắt. Nắm trong tay cây súng bạc kia, cây súng bạc đã từng danh chấn giang hồ.