Lăng Sương thong thả trở về Bích Ảnh Các, Tiểu Điệp sớm đã đợi lâu. Vừa thấy Lăng Sương vào cửa, lập tức hào hứng khoa tay múa chân chào đón.
“Quỷ Tôn tới, kế hoạch thất bại.” Mưu ma chước quỷ thả gián thả chuột này, là ý tưởng của Tiểu Điệp. Nàng cùng nàng ấy, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cấu kết với nhau làm việc xấu. Không, là chí hướng hợp nhau, bắt tay hợp tác.
Tiểu Điệp nhún nhún vai, mặt lộ vẻ thất vọng.
Lăng Sương ho khan một tiếng, vỗ vỗ vai Tiểu Điệp, “Cách mạng chưa thành công, nhưng mà không sao.” Tiên nữ Ngưng Sương lại có lúc thất thủ, mất mặt a.
Tiểu Điệp nhếch miệng cười một cái, chỉ chỉ giường thêu, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Sương đương nhiên hiểu ý Tiểu Điệp, nàng ta muốn nàng nghỉ ngơi sớm một chút.
Nàng làm bộ cục cưng ngon ngoãn, “Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút.”
Lúc Tiểu Điệp đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại. Lăng Sương ngã trên giường thêu mềm mại, dang người chữ “大” (TYV: Đại) trông rất không thục nữ.
Một hồi tiếng động nhỏ truyền đến tai nàng, đáy mắt Lăng Sương xẹt qua tia lạnh, “Đừng đứng bên ngoài lén lút, muốn vào thì vào đi.” Hơn nửa đêm xuất hiện ở cửa phòng nàng rốt cuộc muốn làm gì? Giết người? Giựt tiền? Cướp sắc? Ừm, lấy sắc đẹp của Lăng Sương, hai khoản sau rất có thể.
Một phút sau khi Lăng Sương nói xong, cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người rất không khách khí từ cửa sổ bay vào.
Nàng nhắm mắt lại, ngay cả ham muốn liếc hắn một cái cũng không có, “Tới làm gì?” Giết người? Không, hắn tuy lãnh liệt, trên người không hề có sát khí.
“Ngươi nói gì vậy?” Giọng trầm thấp truyền đến tai nàng.
Nàng chầm chậm mở mắt ra, “Là ngươi?” Quần áo, mặt nạ, kiếm sắt đều đen, khách không mới mà đến lại là Quỷ Tôn?
“Đúng vậy.” Quỷ Tôn thoải mái ngồi xuống, hoàn toàn xem nơi ở của nàng như nhà mình.
“Thương thế của ngươi không sao chứ?” Thiên lôi chưởng của vị họ Lôi kia tiếng tăm lừng lẫy, bị hắn đánh một chưởng không chết thì cũng chỉ còn nửa mạng.
“Ngươi thấy được?” Kỳ quái, hắn làm sao không phát hiện có người nhìn lén?
“Đúng vậy.” Lăng Sương từ trên giường đứng lên, mở ngăn tủ nhỏ ở góc, “Biết bản thân bị thương không nhẹ, không nên bay loạn.” Nhảy thẳng từ cửa sổ vào thì tốt rồi, cần gì phải làm ra vẻ.
Quỷ Tôn ôm ngực ho khan vài tiếng, “Võ công không tệ.” Nếu nàng đã biết hắn bị thương, hắn không cần ra vẻ nữa.
Ánh mắt đảo qua bình sứ trong ngăn tủ, nàng liên tục lắc đầu, “Thảm rồi, không có thuốc.” Chỉ có kim sang dược, không có thuốc trị nội thương.
“Ta không sao…” Kèm theo tiếng ho khan, là máu tươi từ mặt nạ từng giọt rơi.
Lăng Sương lườm hắn một cái, rót một chén nước cho hắn, “Thiên lôi chưởng rất lợi hại, đừng sỉ diện chết tiệt mà khổ thân, ta sẽ không chê cười ngươi.” Người trong giang hồ, sao có thể không chịu đao? Quỷ Tôn cũng là người, thụ thương là chuyện thường.
Quỷ Tôn nhận lấy cái chén, “Ngươi đối với người nào cũng đều tốt như vậy?”
“Tỷ tỷ của ta thường dạy ta, trên giang hồ hỗn loạn, có ai không từng ba dài hai ngắn(TYV: “tam trường lưỡng đoản” [三长两短]: việc bất trắc) ? Tuy rằng nói làm ơn không cầu báo, có điều, ta hy vọng lúc ta gặp nạn có người ra tay cứu giúp.” Lăng Sương nháy mắt mấy cái. “Huống chi, ngươi là Quỷ Tôn tiếng tăng lừng lẫy. Cứu ngươi, tuyệt không hại gì.”
“Biết ta là Quỷ Tôn ngươi còn cứu ta?” Nếu hắn nhớ không lầm, Lâm minh chủ đối với hắn hận tấu xương.
“Xì, cái gì mà hắc đạo bạch đạo, ta Lâm Bích Ảnh căn bản không để vào mắt.” Nàng là sát thủ, sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, làm sao có thể phân chia hắc bạch này nọ để vào mắt. Nghiêm túc tính toán, nàng cũng trong hắc đạo. “Ta không thể vận công trị thương, phiền ngươi viết phương thuốc, ta đi sắc.” Cách giáo dục cổ đại của sư phụ Tu La khiến nàng thông xưa hiểu nay, ngay cả Đông y cũng biết sơ một hai thứ. Lúc trước bắt nàng học nhiều như vậy thì thấy vô nhân đạo, giờ nghĩ cũng không tệ lắm.
Quỷ Tôn không nói gì, đi tới trước án thư múa bút, nhanh chóng viết phương thuốc.
Nàng nhận lấy phương thuốc nhìn thoáng qua, “Ngươi ngoan ngoãn ở yên đây, ta sẽ trở lại ngay.”
Ngoan ngoãn ở yên đây? Từ nàng dùng khiến lông mày sau mặt nạ kia cau lại một cái.
Lăng Sương ra khỏi Bích Ảnh Các, mới biết Ngạo Kiếm sơ trang loạn một đống, mọi người hô to bắt thích khách, y như người điên chạy loạn. Nàng hoàn toàn không nhìn, đi thẳng ra ngoài.
Làm sát thủ, khinh công của Lăng Sương tuyệt đối có thể xếp vào hàng cao thủ tuyệt đỉnh. Trộm dược liệu, nhóm lửa, sắc thuốc, mấy chuyện này đối với nàng mà nói dễ như trở bàn tay. Nàng mừng vì bên ngoài loạn đến rối, không ai chú ý tới sự tồn tại của nàng, càng không ai để ý nàng làm gì.
Chỉ trong vòng nửa giờ, nàng đã bưng dược trở về phòng. Trước khi về phòng, nàng còn nghi vấn không biết thuốc sắc thấm chưa.
“Uống nhanh đi.” Lăng Sương đóng cửa lại, nhanh chóng đem bát sứ đưa cho Quỷ Tôn.
Quỷ Tôn còn chưa kịp uống, chợt nghe thấy tiếng Tiêu người đẹp truyền đến, “Bích Ảnh a… Con không sao chứ.”
“Bích Ảnh muội muội, có bị doạ không.” Tiếng tên tam thiếu gia vô cùng đáng ghét kia cũng truyền đến sau đó.
“Song nhi…” Lâm tiền bối yêu con gái đến nóng lòng.
Nghe tiếng bước chân, Lăng Sương liền biết là một đám người hùng hùng vĩ vĩ, nàng liếc xà nhà, “Lên đi.” Không biết có giấu được không a. (TYV: Xà nhà:http://i.min.us/idN8Nw.jpg ?)
Quỷ Tôn buông chén thuốc, bắt lấy tay nàng đưa nàng lên giường, “Trên giường an toàn nhất.”
“A?” Giấu một tên con trai trên giường? Lăng Sương ngây người.
Thừa lúc nàng đờ ra, Quỷ Tôn đã đem nàng ôm lên giường, bản thân cũng leo lên giường, “Đừng lên tiếng.”
“Song nhi, con không sao chứ.” Tiêu người đẹp đẩy cửa xông vào, một đám người hùng hùng vĩ vĩ theo sau.
Khuê phòng của thiên kim tiểu thư cổ đại có thể tuỳ tiện vào? Đám người này cũng không có lễ tiết nha.
Lăng Sương choáng ba giây, liền lấy lại được bình tĩnh, cười nói, “Ta không sao a.”
Tiêu Tuý Nguyệt thấy Lăng Sương khoẻ khoắn nằm ở trên giường, thở dài một hơi, “Làm ta sợ muốn chết.”
Ngửi được thuốc đông y, Lâm tiền bối rất nhanh phát hiện sự tồn tại của bát thuốc kia, “Song nhi, con khó chịu sao?”
“Đúng vậy, rất khó chịu.” Trời ạ, nàng bị doạ đến một thần mồ hôi lạnh. “Các vị chưởng môn, nửa đêm xong vào khuê phòng tiểu nữ, rốt cuộc muốn làm gì a?”
Bị nàng nói một lời, mấy người con trai liền thấy xấu hổ. Lâu hồ ly một hồi xấu hổ qua đi, mở miệng trước, “Quỷ Tôn ban đêm xông vào Ngạo Kiếm sơn trang, ta lo lắng an nguy của Lâm tiểu thư, bất đắc dĩ mạo phạm.”
Lăng Sương cười cười, “Cảm tạ các vị quan tâm, ta ổn, các ngươi có thể đi.” Nói trắng ra rồi, chính là lo lắng Quỷ Tôn trong phòng nàng, Tiêu Tuý Nguyệt một người đối phó không được, cả đám cùng tham gia.
Lăng Sương hạ lệnh trục khách, Tiêu Tuý Nguyệt cũng không khách khí, “Đi thôi đi thôi, ra khỏi phòng con gái ta.” Nàng nhân tiện đóng cửa lại.
Trong nháy mắt nhìn cửa phòng đóng lại kia, Lăng Sương thở phào một hơi. “Làm ta sợ muốn chết.” Nếu Quỷ Tôn thật sự bị bắt ở trên giường nàng, nàng thật đúng là không nói gì được nữa.
“Có ta ở đây.” Quỷ Tôn từ trong chăn chui ra.
“Được rồi, đừng ra vẻ, ngươi cũng nửa chết nửa sống, đừng nói ta ngươi phải bảo vệ ta.” Người con trai này chuyện gì xảy ra, cũng trốn được trên giường nàng, còn ra vẻ chứ. “Đứng lên, đi uống thuốc.” Không biết vì sao, nàng dù sao vẫn cảm thấy giọng của hắn nghe quen quen. Không đúng, không phải nghe quen quen, mà là vô cùng quen.
“Được.” Quỷ Tôn xuống giường đưa lưng về phía nàng, nhân tiện gỡ mặt nạ xuống.
Thấy mặt nạ cầm ở trong tay, nàng kinh ngạc đến trừng to mắt, “Ngươi gỡ mặt nạ xuống?” Mang mặt nạ cũng có thể uống được, hắn vì sao muốn bỏ mặt nạ?
“Vì sao không thể gỡ?” Giọng điệu của hắn rất ấu trĩ, như bé trai giận dỗi.
“Ngươi là Quỷ Tôn a, đường đường lão đại xã hội đen, có thể cho ta thấy khuôn mặt thật?” Lão đại xã hội đen cổ đại thông thường đều rất thần bí.
“Bởi vì ngươi là Sương nhi.” Quỷ Tôn chầm chậm quay đầu lại, nhìn nàng lạnh lùng.
Thấy được khuôn mặt thật của Quỷ Tôn, Lăng Sương nhất thời giương mắt đờ đẫn không nói ra lời, vẻ mặt giống như thấy người chết sống lại, “Ngươi… Ngươi…”
“Không thể sao?” Khoé miệng Quỷ Tôn hơi co lại, bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Lăng Sương dù sao cũng là Lăng Sương, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Có thể.” Là chết tiệt có thể.
“Ngươi không kinh ngạc.” Trên khuôn mặt đẹp trai đến mơ hồ của Quỷ Tôn không có biểu tình gì, đáy mắt lại loé tia cười.
“Ngươi cũng biết cười?” Lăng Sương dùng biểu tình gặp quỷ nhìn hắn, “Ở chung với ngươi lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy biểu tình khác của người.” Nàng chỉ thấy trên mặt hắn một loại biểu tình — lãnh khốc.
Ý cười ở sâu trong con ngươi đen biến mất, “Vì sao lừa dối ta?”
“Ta lừa dối ngươi cái gì?” Nàng ngồi trên giường, cong cái miệng nhỏ nhắn.
“Ngươi nói người từ nhỏ bị cha mẹ bỏ ở đầu đường, là sư phụ ngươi nhận nuôi ngươi.” Vì sao đột nhiên biến thành Lâm gia tiểu thư?
“Ta thề, ta tuyệt đối không có lừa dối ngươi. Sự tình rất phức tạp, sau này từ từ nói cho ngươi.” Trước mắt mà nói, bọn họ chưa phải quá thân. Ách… Được rồi, bọn họ rất thân. Cũng dự định chung thân rồi, có thể không thân sao? Thân thì thân, còn chưa thân đến mức nàng đem tất cả sự tình nói thẳng ra.
“Lại đây giúp ta thay quần áo, ta muốn nghỉ ngơi.” Quỷ Tôn, cũng chính là Tàn Tâm nhìn nàng lạnh lùng, biểu tình Sa Trư đáng đánh đòn.
(TYV: “Sa Trư” [沙猪] có lẽ là một cách nói trong tiếng Trung của từ “Male Chauvinist (Pig)” [Người theo thuyết chủ trương tính ưu việt của nam giới (so với nữ giới)]: “Sa” [沙] trong “Sa Văn” [沙文] tức cách nói trong tiếng Trung của từ “Chauvin”, “Trư” [猪] là “Heo”.
Theo ở đây [http://womenshistory.about.com/cs/60s70s/g/gl_mcp.htm] thì:
“Male Chauvinist Pig” (“Sa Trư”) là từ được dùng những năm 1960 bởi những người theo thuyết nam nữ bình quyền dành cho cánh đàn ông, thường là có chút quyền lực (như chủ thuê hay giáo sư), những người tin rằng đàn ông giỏi hơn và thoải mái công khai suy nghĩ đó cùng hành động.
“Chauvinist” ý chỉ một người có bản tính quyết đoán — thường là những người cùng một quốc tịch — rất tài giỏi ; “chauvinism” ý chỉ một hình thức tin mù quáng và cực đoan của lòng yêu nước. Cho nên, “male chauvinism” đã được sử dụng nhằm chỉ một thái độ thể hiện đàn ông ưu việt hay đàn ông có quyền hơn phụ nữ.
“Pig” là từ chế giễu được sử dụng bởi một số học sinh chính trị trong những năm 1960 và 1970 nhằm chỉ những sĩ quan cảnh sát lấn át người khác bằng quyền lực.
[Xem thêm về "Chauvinism" - "Chủ nghĩa Sô vanh" tại đây:http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_S%C3%B4_vanh])
Lăng Sương nhướn mày, “Ta đến, ngươi con mẹ nó cũng quá kiêu ngạo đi? Dựa vào cái gì muốn ta hầu hạ ngươi?” Nửa đêm canh ba xông vào phòng riêng nàng thì thôi, lại còn muốn nàng giúp hắn thay quần áo, để hắn ngủ trên giường nàng. Người con trai này, kiêu ngạo đến không chữa được rồi.
Lúc trước, nàng luôn luôn vừa mắng chửi vừa ngượng ngùng. “Không xấu hổ?” Kỳ quái, hắn làm sao cảm thấy có chút nóng nóng.
“Thân ngươi như thế rồi, trên giường đều lăn quá hai lần, xấu hổ nữa thì có vẻ giả quá.” Cá tính của nàng rất kỳ quái, có điều, ngượng ngùng chỉ nhằm vào người xa lạ.
Từng uống rượu, từng ăn cơm, từng kéo tay, từng trên giường còn xấu hổ gì? Quá mức rồi chứ?
Tàn Tâm kéo mở vạt áo cho bớt nóng, “Sương nhi, ngươi bỏ thêm cái gì trong thuốc?” Cảm giác là lạ.
“Chiếu theo phương thuốc của ngươi mà làm, thế nào, khá hơn chút nào không?” Nàng chỉ biết phân biệt thuốc, không biết kê đơn thuốc, chỉ chiếu theo mà làm.
“Khá.” Hắn nói thêm một câu rất mất hứng, “Nhân lúc ngươi đi ra ngoài ta vận công chữa thương, khá, có điều, không liên quan gì thuốc của ngươi.”
Cố tình làm mất hứng mà còn nói giỡn? Lăng Sương trừng hắn một cái, “Nhàm chán.” Dáng cong cong cái miệng nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Cái miệng nhỏ xinh tươi ướt át nhất định rất ngọt, rất muốn nếm một cái.
Tàn Tâm nhìn chằm chằm nàng, tựa như sói hoang đói bụng.
Ánh mắt cực nóng của hắn lập tức bị Lăng Sương phát hiện, “Ngươi làm gì?” Ánh mắt của Tàn Tâm khiến nàng nghĩ mình đang bị cởi sạch, trần trụi đứng trước mặt hắn.
Ánh mắt của nàng giống như con thỏ nhỏ đáng thương, khiến người ta không tự chủ được muốn ăn hiếp.
Muốn ăn hiếp nàng, muốn nếm thử môi nàng.
Không chỉ là có “muốn”, hắn làm rồi. Trong tình trạng mơ hồ, hắn đã đem nàng đặt ở trên giường, hôn đôi môi mềm mại của nàng.
Mềm mềm, tê tê, mang theo chút mờ ám. Thật kỳ quái, rõ ràng muốn cự tuyệt, lại không tự chủ được đón lấy. Hắn có ma pháp? Trên người hắn có ma lực? Lăng Sương bị hôn đến đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng, nụ hôn đầu tiên quý giá, cứ như vậy bị tên ác quỷ nào đó cướp đi.
Không khí trong phổi Lăng Sương nhanh chóng cạn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khó thở đến đỏ bừng.
Trong kịch truyền hình với tiểu thuyết không có nói hôn môi sẽ khó thở a, ô ô ô ô, nàng không thể hô hấp rồi, làm sao bây giờ? Trời ơi, nàng sẽ không trở thành cô gái đầu tiên trong lịch sử chết do hôn môi kịch liệt chứ?
Hắn hôn đến thô bạo lại quyết liệt, cho đến khi hai người đều hết hơi, mới không đành lòng buông nàng ra.
Nàng bị hôn đến hơi thở rối loạn, sắc mặt đỏ bừng, giống y người chết chìm, túm lấy vạt áo hắn thở ra hít vào từng ngụm từng ngụm.
Nàng lần đầu thử trái cấm vẫn chưa từ trong cảm xúc mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, đôi mắt ngập nước trong suốt phủ một tầng sương, ánh mắt sương mù như ảo như thật, tràn ngập mê hoặc. Hai gò má sưng lên, giống như trái táo vừa mới chín, đợi người hái xuống.
Vẻ mặt của nàng, thật giống như đang mời, mời hắn…
Lăng Sương hồn nhiên có vẻ mặt mị hoặc không người con trai nào có thể từ chối, kể cả hắn.
Bàn tay to ôm lấy thắt lưng nàng, hơi thở nóng bỏng hà nơi cổ nàng, “Mùi vị trên người ngươi thật thơm.” Sâu trong đôi mắt hắn bốc lên ngọn lửa, càng cháy càng sáng.
Ánh mắt hắn khiến Lăng Sương ruột gan rối bời, nàng quá mức hoảng loạn, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Sóng to gió lớn nàng gặp qua, mặt luôn không đổi sắc. Ánh mắt của người con trai này, khiến nàng cảm thấy bản thâh giống con mồi. Thật hiếm thấy, tiên nữ Ngưng Sương lại sợ hãi.
Tàn Tâm không chút che giấu tình dục trần trụi trong mắt, không che giấu khát vọng trần trụi trong giọng nói, “Sương nhi bé nhỏ, ngươi bốc sai thuốc rồi, có trách nhiệm hạ hoả.” Hắn muốn nàng, ngay bây giờ.
Lăng Sương nhạy bén lập tức đoán ra ý hắn nói, “A?” Nàng… Nàng sẽ không vừa vặn bốc một vị thuốc có tác dụng kích tình, hay đem mấy vị thuốc trộn thành xuân dược chứ? (TYV: “xuân dược” [春药] là thuốc kích thích… e hèm… tình dục, mà tình dục là muốn làm… e hèm… chuyện ấy ấy, mà chuyện ấy ấy là… e hèm… trẻ nhỏ không hiểu đừng thắc mắc.) (TN: cái này khỏi cần cậu giải thích, đồng bào quá quen với xuân dược rồi )
“Chính là những gì ngươi đang nghĩ.” Tiểu cô nương thông minh.
Lăng Sương nhanh chóng nuốt nước bọt tiết ra vào lại, “Ngươi võ công tốt như vậy, bức ra không khó chứ? Không thì, đi ngâm nước lạnh.” Sẽ không thật sự muốn bắt nàng giải dược chứ?
Khoé miệng nhếch lên cười tà, “Ta không muốn.” Tàn Tâm xé vạt áo nàng, không chút khách khí đưa tay luồn vào.
Hắn cười? Hắn lại có thể cười? Không phải đáy mắt loé tia cười, là nụ cười chân chân thật thật.
Nàng chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn người con trai cười đến mị hoặc lòng người, đại não bắt đầu chập mạch. Mãi cho đến khi ngón tay thô ráp của hắn chạm vào đầu v* mềm mềm của nàng, nàng mới muộn màng lấy lại ý thức, phát hiện trong quần áo có thêm một bàn tay.
Sửng sốt một phần ba giây, Lăng Sương cao giọng thét chói tai, “A…” Con gái gặp phải sắc lang (TYV: sói ham sắc đẹp), thét chói tai là tất nhiên. Nàng cũng thét chói tai, chỉ có điều không được bao lâu. Mới hô được một tiếng, lập tức bị hắn chặn miệng, bằng môi.
Chặn môi nàng, tay hắn bắt đầu không an phận. Quần áo mỏng manh tựa cánh ve từng cái từng cái vứt trên mặt đất, ngay cả cái yếm lót thân cũng bị hắn xé xuống.
Lăng Sương biết rõ, sự tình phát triển đến tình trạng này, đã không còn đường vãn hồi. Nếu đã phát triển tới phần này, tiếp tục đi. Nàng chủ nghĩa không kết hôn, mất đi trinh tiết chẳng có gì to tát. Huống chi… Mất đi trinh tiết nàng tuyệt đối có thể thoát khỏi trò khôi hài tên hôn nhân kia.
Nàng rụt rè vươn tay, nhanh chóng cởi bỏ quần áo hắn.
Mà hắn, cũng không chút khách khí cởi vải bó ngực nàng, xé rách quần nhỏ đáng yêu của nàng.
Lăng Sương chính là Lăng Sương, khi nàng cảm thấy vải che ngực bị tháo ra, quần nhỏ bị xé rách, nàng có ý nghĩ thế này: Quá tam ba bận, ta rốt cuộc cũng tìm được một anh đẹp trai siêu cấp vừa mắt đem tầng da mỏng kia phá vỡ. Nhưng mà nàng đã quên, cơ thể mình lúc này mới mười sáu tuổi, là thứ chồi non không hơn không kém.
Đại não trống rỗng, nàng chỉ có thể miên man suy nghĩ. Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, lửa của Tàn Tâm đã phá hủy dục vọng nam tính hung hăng xuyên vào hang ổ nhỏ thâm sâu mềm mại của nàng.
“Ô ô… Không đùa bỡn, không âu yếm, cứ như vậy… Đau a…” Không phải nói làm chuyện này rất thoải mái sao, nàng bị lừa rồi.
Nghe được tiếng khóc của nàng, hắn cúi đầu, thương tiếc hôn vệt nước mắt trên gò má nàng, “Không còn kịp rồi, đừng khóc.” Hắn rất muốn từ từ thưởng thức nàng, nhưng mà dục vọng khí thế ào ạt không cho phép hắn làm như vậy.
Nàng khóc thút thít vài tiếng, “Nhị tỷ nói con trai đều là cầm thú, ai… Quả nhiên là thật, ô ô ô…” (nhị tỷ nàng sau khi xuyên qua cũng gặp phải một tên con trai rất cầm thú, mà người này chính là hồ bằng cẩu hữu của tên con trai đè trên người nàng. Hắc hắc, muốn biết chuyện của nhị tỷ nàng sao? 《 Nhất Dạ Thâu Hoan 》sẽ kể ngươi nghe.)
Nếu không phải thời cơ không hợp, Tàn Tâm thật có thể sẽ cười lớn tiếng.
“Cứu mạng a… Gian sát a…”
Ồn quá, chặn miệng nàng là cách tốt nhất. Tay hắn cần phải chiếm tiện nghi, trực tiếp dùng miệng đi, thuận tiện.
Tình cảm mãnh liệt vừa mới bắt đầu, đêm, còn rất dài.
————–
Spoil :Tàn Tâm cố nén xúc động bóp chết nàng, trên trán gân xanh nổi lên, “Ngươi một mực lợi dụng ta?”
“Quỷ Tôn tới, kế hoạch thất bại.” Mưu ma chước quỷ thả gián thả chuột này, là ý tưởng của Tiểu Điệp. Nàng cùng nàng ấy, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cấu kết với nhau làm việc xấu. Không, là chí hướng hợp nhau, bắt tay hợp tác.
Tiểu Điệp nhún nhún vai, mặt lộ vẻ thất vọng.
Lăng Sương ho khan một tiếng, vỗ vỗ vai Tiểu Điệp, “Cách mạng chưa thành công, nhưng mà không sao.” Tiên nữ Ngưng Sương lại có lúc thất thủ, mất mặt a.
Tiểu Điệp nhếch miệng cười một cái, chỉ chỉ giường thêu, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Sương đương nhiên hiểu ý Tiểu Điệp, nàng ta muốn nàng nghỉ ngơi sớm một chút.
Nàng làm bộ cục cưng ngon ngoãn, “Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút.”
Lúc Tiểu Điệp đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại. Lăng Sương ngã trên giường thêu mềm mại, dang người chữ “大” (TYV: Đại) trông rất không thục nữ.
Một hồi tiếng động nhỏ truyền đến tai nàng, đáy mắt Lăng Sương xẹt qua tia lạnh, “Đừng đứng bên ngoài lén lút, muốn vào thì vào đi.” Hơn nửa đêm xuất hiện ở cửa phòng nàng rốt cuộc muốn làm gì? Giết người? Giựt tiền? Cướp sắc? Ừm, lấy sắc đẹp của Lăng Sương, hai khoản sau rất có thể.
Một phút sau khi Lăng Sương nói xong, cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người rất không khách khí từ cửa sổ bay vào.
Nàng nhắm mắt lại, ngay cả ham muốn liếc hắn một cái cũng không có, “Tới làm gì?” Giết người? Không, hắn tuy lãnh liệt, trên người không hề có sát khí.
“Ngươi nói gì vậy?” Giọng trầm thấp truyền đến tai nàng.
Nàng chầm chậm mở mắt ra, “Là ngươi?” Quần áo, mặt nạ, kiếm sắt đều đen, khách không mới mà đến lại là Quỷ Tôn?
“Đúng vậy.” Quỷ Tôn thoải mái ngồi xuống, hoàn toàn xem nơi ở của nàng như nhà mình.
“Thương thế của ngươi không sao chứ?” Thiên lôi chưởng của vị họ Lôi kia tiếng tăm lừng lẫy, bị hắn đánh một chưởng không chết thì cũng chỉ còn nửa mạng.
“Ngươi thấy được?” Kỳ quái, hắn làm sao không phát hiện có người nhìn lén?
“Đúng vậy.” Lăng Sương từ trên giường đứng lên, mở ngăn tủ nhỏ ở góc, “Biết bản thân bị thương không nhẹ, không nên bay loạn.” Nhảy thẳng từ cửa sổ vào thì tốt rồi, cần gì phải làm ra vẻ.
Quỷ Tôn ôm ngực ho khan vài tiếng, “Võ công không tệ.” Nếu nàng đã biết hắn bị thương, hắn không cần ra vẻ nữa.
Ánh mắt đảo qua bình sứ trong ngăn tủ, nàng liên tục lắc đầu, “Thảm rồi, không có thuốc.” Chỉ có kim sang dược, không có thuốc trị nội thương.
“Ta không sao…” Kèm theo tiếng ho khan, là máu tươi từ mặt nạ từng giọt rơi.
Lăng Sương lườm hắn một cái, rót một chén nước cho hắn, “Thiên lôi chưởng rất lợi hại, đừng sỉ diện chết tiệt mà khổ thân, ta sẽ không chê cười ngươi.” Người trong giang hồ, sao có thể không chịu đao? Quỷ Tôn cũng là người, thụ thương là chuyện thường.
Quỷ Tôn nhận lấy cái chén, “Ngươi đối với người nào cũng đều tốt như vậy?”
“Tỷ tỷ của ta thường dạy ta, trên giang hồ hỗn loạn, có ai không từng ba dài hai ngắn(TYV: “tam trường lưỡng đoản” [三长两短]: việc bất trắc) ? Tuy rằng nói làm ơn không cầu báo, có điều, ta hy vọng lúc ta gặp nạn có người ra tay cứu giúp.” Lăng Sương nháy mắt mấy cái. “Huống chi, ngươi là Quỷ Tôn tiếng tăng lừng lẫy. Cứu ngươi, tuyệt không hại gì.”
“Biết ta là Quỷ Tôn ngươi còn cứu ta?” Nếu hắn nhớ không lầm, Lâm minh chủ đối với hắn hận tấu xương.
“Xì, cái gì mà hắc đạo bạch đạo, ta Lâm Bích Ảnh căn bản không để vào mắt.” Nàng là sát thủ, sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, làm sao có thể phân chia hắc bạch này nọ để vào mắt. Nghiêm túc tính toán, nàng cũng trong hắc đạo. “Ta không thể vận công trị thương, phiền ngươi viết phương thuốc, ta đi sắc.” Cách giáo dục cổ đại của sư phụ Tu La khiến nàng thông xưa hiểu nay, ngay cả Đông y cũng biết sơ một hai thứ. Lúc trước bắt nàng học nhiều như vậy thì thấy vô nhân đạo, giờ nghĩ cũng không tệ lắm.
Quỷ Tôn không nói gì, đi tới trước án thư múa bút, nhanh chóng viết phương thuốc.
Nàng nhận lấy phương thuốc nhìn thoáng qua, “Ngươi ngoan ngoãn ở yên đây, ta sẽ trở lại ngay.”
Ngoan ngoãn ở yên đây? Từ nàng dùng khiến lông mày sau mặt nạ kia cau lại một cái.
Lăng Sương ra khỏi Bích Ảnh Các, mới biết Ngạo Kiếm sơ trang loạn một đống, mọi người hô to bắt thích khách, y như người điên chạy loạn. Nàng hoàn toàn không nhìn, đi thẳng ra ngoài.
Làm sát thủ, khinh công của Lăng Sương tuyệt đối có thể xếp vào hàng cao thủ tuyệt đỉnh. Trộm dược liệu, nhóm lửa, sắc thuốc, mấy chuyện này đối với nàng mà nói dễ như trở bàn tay. Nàng mừng vì bên ngoài loạn đến rối, không ai chú ý tới sự tồn tại của nàng, càng không ai để ý nàng làm gì.
Chỉ trong vòng nửa giờ, nàng đã bưng dược trở về phòng. Trước khi về phòng, nàng còn nghi vấn không biết thuốc sắc thấm chưa.
“Uống nhanh đi.” Lăng Sương đóng cửa lại, nhanh chóng đem bát sứ đưa cho Quỷ Tôn.
Quỷ Tôn còn chưa kịp uống, chợt nghe thấy tiếng Tiêu người đẹp truyền đến, “Bích Ảnh a… Con không sao chứ.”
“Bích Ảnh muội muội, có bị doạ không.” Tiếng tên tam thiếu gia vô cùng đáng ghét kia cũng truyền đến sau đó.
“Song nhi…” Lâm tiền bối yêu con gái đến nóng lòng.
Nghe tiếng bước chân, Lăng Sương liền biết là một đám người hùng hùng vĩ vĩ, nàng liếc xà nhà, “Lên đi.” Không biết có giấu được không a. (TYV: Xà nhà:http://i.min.us/idN8Nw.jpg ?)
Quỷ Tôn buông chén thuốc, bắt lấy tay nàng đưa nàng lên giường, “Trên giường an toàn nhất.”
“A?” Giấu một tên con trai trên giường? Lăng Sương ngây người.
Thừa lúc nàng đờ ra, Quỷ Tôn đã đem nàng ôm lên giường, bản thân cũng leo lên giường, “Đừng lên tiếng.”
“Song nhi, con không sao chứ.” Tiêu người đẹp đẩy cửa xông vào, một đám người hùng hùng vĩ vĩ theo sau.
Khuê phòng của thiên kim tiểu thư cổ đại có thể tuỳ tiện vào? Đám người này cũng không có lễ tiết nha.
Lăng Sương choáng ba giây, liền lấy lại được bình tĩnh, cười nói, “Ta không sao a.”
Tiêu Tuý Nguyệt thấy Lăng Sương khoẻ khoắn nằm ở trên giường, thở dài một hơi, “Làm ta sợ muốn chết.”
Ngửi được thuốc đông y, Lâm tiền bối rất nhanh phát hiện sự tồn tại của bát thuốc kia, “Song nhi, con khó chịu sao?”
“Đúng vậy, rất khó chịu.” Trời ạ, nàng bị doạ đến một thần mồ hôi lạnh. “Các vị chưởng môn, nửa đêm xong vào khuê phòng tiểu nữ, rốt cuộc muốn làm gì a?”
Bị nàng nói một lời, mấy người con trai liền thấy xấu hổ. Lâu hồ ly một hồi xấu hổ qua đi, mở miệng trước, “Quỷ Tôn ban đêm xông vào Ngạo Kiếm sơn trang, ta lo lắng an nguy của Lâm tiểu thư, bất đắc dĩ mạo phạm.”
Lăng Sương cười cười, “Cảm tạ các vị quan tâm, ta ổn, các ngươi có thể đi.” Nói trắng ra rồi, chính là lo lắng Quỷ Tôn trong phòng nàng, Tiêu Tuý Nguyệt một người đối phó không được, cả đám cùng tham gia.
Lăng Sương hạ lệnh trục khách, Tiêu Tuý Nguyệt cũng không khách khí, “Đi thôi đi thôi, ra khỏi phòng con gái ta.” Nàng nhân tiện đóng cửa lại.
Trong nháy mắt nhìn cửa phòng đóng lại kia, Lăng Sương thở phào một hơi. “Làm ta sợ muốn chết.” Nếu Quỷ Tôn thật sự bị bắt ở trên giường nàng, nàng thật đúng là không nói gì được nữa.
“Có ta ở đây.” Quỷ Tôn từ trong chăn chui ra.
“Được rồi, đừng ra vẻ, ngươi cũng nửa chết nửa sống, đừng nói ta ngươi phải bảo vệ ta.” Người con trai này chuyện gì xảy ra, cũng trốn được trên giường nàng, còn ra vẻ chứ. “Đứng lên, đi uống thuốc.” Không biết vì sao, nàng dù sao vẫn cảm thấy giọng của hắn nghe quen quen. Không đúng, không phải nghe quen quen, mà là vô cùng quen.
“Được.” Quỷ Tôn xuống giường đưa lưng về phía nàng, nhân tiện gỡ mặt nạ xuống.
Thấy mặt nạ cầm ở trong tay, nàng kinh ngạc đến trừng to mắt, “Ngươi gỡ mặt nạ xuống?” Mang mặt nạ cũng có thể uống được, hắn vì sao muốn bỏ mặt nạ?
“Vì sao không thể gỡ?” Giọng điệu của hắn rất ấu trĩ, như bé trai giận dỗi.
“Ngươi là Quỷ Tôn a, đường đường lão đại xã hội đen, có thể cho ta thấy khuôn mặt thật?” Lão đại xã hội đen cổ đại thông thường đều rất thần bí.
“Bởi vì ngươi là Sương nhi.” Quỷ Tôn chầm chậm quay đầu lại, nhìn nàng lạnh lùng.
Thấy được khuôn mặt thật của Quỷ Tôn, Lăng Sương nhất thời giương mắt đờ đẫn không nói ra lời, vẻ mặt giống như thấy người chết sống lại, “Ngươi… Ngươi…”
“Không thể sao?” Khoé miệng Quỷ Tôn hơi co lại, bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Lăng Sương dù sao cũng là Lăng Sương, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Có thể.” Là chết tiệt có thể.
“Ngươi không kinh ngạc.” Trên khuôn mặt đẹp trai đến mơ hồ của Quỷ Tôn không có biểu tình gì, đáy mắt lại loé tia cười.
“Ngươi cũng biết cười?” Lăng Sương dùng biểu tình gặp quỷ nhìn hắn, “Ở chung với ngươi lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy biểu tình khác của người.” Nàng chỉ thấy trên mặt hắn một loại biểu tình — lãnh khốc.
Ý cười ở sâu trong con ngươi đen biến mất, “Vì sao lừa dối ta?”
“Ta lừa dối ngươi cái gì?” Nàng ngồi trên giường, cong cái miệng nhỏ nhắn.
“Ngươi nói người từ nhỏ bị cha mẹ bỏ ở đầu đường, là sư phụ ngươi nhận nuôi ngươi.” Vì sao đột nhiên biến thành Lâm gia tiểu thư?
“Ta thề, ta tuyệt đối không có lừa dối ngươi. Sự tình rất phức tạp, sau này từ từ nói cho ngươi.” Trước mắt mà nói, bọn họ chưa phải quá thân. Ách… Được rồi, bọn họ rất thân. Cũng dự định chung thân rồi, có thể không thân sao? Thân thì thân, còn chưa thân đến mức nàng đem tất cả sự tình nói thẳng ra.
“Lại đây giúp ta thay quần áo, ta muốn nghỉ ngơi.” Quỷ Tôn, cũng chính là Tàn Tâm nhìn nàng lạnh lùng, biểu tình Sa Trư đáng đánh đòn.
(TYV: “Sa Trư” [沙猪] có lẽ là một cách nói trong tiếng Trung của từ “Male Chauvinist (Pig)” [Người theo thuyết chủ trương tính ưu việt của nam giới (so với nữ giới)]: “Sa” [沙] trong “Sa Văn” [沙文] tức cách nói trong tiếng Trung của từ “Chauvin”, “Trư” [猪] là “Heo”.
Theo ở đây [http://womenshistory.about.com/cs/60s70s/g/gl_mcp.htm] thì:
“Male Chauvinist Pig” (“Sa Trư”) là từ được dùng những năm 1960 bởi những người theo thuyết nam nữ bình quyền dành cho cánh đàn ông, thường là có chút quyền lực (như chủ thuê hay giáo sư), những người tin rằng đàn ông giỏi hơn và thoải mái công khai suy nghĩ đó cùng hành động.
“Chauvinist” ý chỉ một người có bản tính quyết đoán — thường là những người cùng một quốc tịch — rất tài giỏi ; “chauvinism” ý chỉ một hình thức tin mù quáng và cực đoan của lòng yêu nước. Cho nên, “male chauvinism” đã được sử dụng nhằm chỉ một thái độ thể hiện đàn ông ưu việt hay đàn ông có quyền hơn phụ nữ.
“Pig” là từ chế giễu được sử dụng bởi một số học sinh chính trị trong những năm 1960 và 1970 nhằm chỉ những sĩ quan cảnh sát lấn át người khác bằng quyền lực.
[Xem thêm về "Chauvinism" - "Chủ nghĩa Sô vanh" tại đây:http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_S%C3%B4_vanh])
Lăng Sương nhướn mày, “Ta đến, ngươi con mẹ nó cũng quá kiêu ngạo đi? Dựa vào cái gì muốn ta hầu hạ ngươi?” Nửa đêm canh ba xông vào phòng riêng nàng thì thôi, lại còn muốn nàng giúp hắn thay quần áo, để hắn ngủ trên giường nàng. Người con trai này, kiêu ngạo đến không chữa được rồi.
Lúc trước, nàng luôn luôn vừa mắng chửi vừa ngượng ngùng. “Không xấu hổ?” Kỳ quái, hắn làm sao cảm thấy có chút nóng nóng.
“Thân ngươi như thế rồi, trên giường đều lăn quá hai lần, xấu hổ nữa thì có vẻ giả quá.” Cá tính của nàng rất kỳ quái, có điều, ngượng ngùng chỉ nhằm vào người xa lạ.
Từng uống rượu, từng ăn cơm, từng kéo tay, từng trên giường còn xấu hổ gì? Quá mức rồi chứ?
Tàn Tâm kéo mở vạt áo cho bớt nóng, “Sương nhi, ngươi bỏ thêm cái gì trong thuốc?” Cảm giác là lạ.
“Chiếu theo phương thuốc của ngươi mà làm, thế nào, khá hơn chút nào không?” Nàng chỉ biết phân biệt thuốc, không biết kê đơn thuốc, chỉ chiếu theo mà làm.
“Khá.” Hắn nói thêm một câu rất mất hứng, “Nhân lúc ngươi đi ra ngoài ta vận công chữa thương, khá, có điều, không liên quan gì thuốc của ngươi.”
Cố tình làm mất hứng mà còn nói giỡn? Lăng Sương trừng hắn một cái, “Nhàm chán.” Dáng cong cong cái miệng nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Cái miệng nhỏ xinh tươi ướt át nhất định rất ngọt, rất muốn nếm một cái.
Tàn Tâm nhìn chằm chằm nàng, tựa như sói hoang đói bụng.
Ánh mắt cực nóng của hắn lập tức bị Lăng Sương phát hiện, “Ngươi làm gì?” Ánh mắt của Tàn Tâm khiến nàng nghĩ mình đang bị cởi sạch, trần trụi đứng trước mặt hắn.
Ánh mắt của nàng giống như con thỏ nhỏ đáng thương, khiến người ta không tự chủ được muốn ăn hiếp.
Muốn ăn hiếp nàng, muốn nếm thử môi nàng.
Không chỉ là có “muốn”, hắn làm rồi. Trong tình trạng mơ hồ, hắn đã đem nàng đặt ở trên giường, hôn đôi môi mềm mại của nàng.
Mềm mềm, tê tê, mang theo chút mờ ám. Thật kỳ quái, rõ ràng muốn cự tuyệt, lại không tự chủ được đón lấy. Hắn có ma pháp? Trên người hắn có ma lực? Lăng Sương bị hôn đến đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng, nụ hôn đầu tiên quý giá, cứ như vậy bị tên ác quỷ nào đó cướp đi.
Không khí trong phổi Lăng Sương nhanh chóng cạn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khó thở đến đỏ bừng.
Trong kịch truyền hình với tiểu thuyết không có nói hôn môi sẽ khó thở a, ô ô ô ô, nàng không thể hô hấp rồi, làm sao bây giờ? Trời ơi, nàng sẽ không trở thành cô gái đầu tiên trong lịch sử chết do hôn môi kịch liệt chứ?
Hắn hôn đến thô bạo lại quyết liệt, cho đến khi hai người đều hết hơi, mới không đành lòng buông nàng ra.
Nàng bị hôn đến hơi thở rối loạn, sắc mặt đỏ bừng, giống y người chết chìm, túm lấy vạt áo hắn thở ra hít vào từng ngụm từng ngụm.
Nàng lần đầu thử trái cấm vẫn chưa từ trong cảm xúc mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, đôi mắt ngập nước trong suốt phủ một tầng sương, ánh mắt sương mù như ảo như thật, tràn ngập mê hoặc. Hai gò má sưng lên, giống như trái táo vừa mới chín, đợi người hái xuống.
Vẻ mặt của nàng, thật giống như đang mời, mời hắn…
Lăng Sương hồn nhiên có vẻ mặt mị hoặc không người con trai nào có thể từ chối, kể cả hắn.
Bàn tay to ôm lấy thắt lưng nàng, hơi thở nóng bỏng hà nơi cổ nàng, “Mùi vị trên người ngươi thật thơm.” Sâu trong đôi mắt hắn bốc lên ngọn lửa, càng cháy càng sáng.
Ánh mắt hắn khiến Lăng Sương ruột gan rối bời, nàng quá mức hoảng loạn, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Sóng to gió lớn nàng gặp qua, mặt luôn không đổi sắc. Ánh mắt của người con trai này, khiến nàng cảm thấy bản thâh giống con mồi. Thật hiếm thấy, tiên nữ Ngưng Sương lại sợ hãi.
Tàn Tâm không chút che giấu tình dục trần trụi trong mắt, không che giấu khát vọng trần trụi trong giọng nói, “Sương nhi bé nhỏ, ngươi bốc sai thuốc rồi, có trách nhiệm hạ hoả.” Hắn muốn nàng, ngay bây giờ.
Lăng Sương nhạy bén lập tức đoán ra ý hắn nói, “A?” Nàng… Nàng sẽ không vừa vặn bốc một vị thuốc có tác dụng kích tình, hay đem mấy vị thuốc trộn thành xuân dược chứ? (TYV: “xuân dược” [春药] là thuốc kích thích… e hèm… tình dục, mà tình dục là muốn làm… e hèm… chuyện ấy ấy, mà chuyện ấy ấy là… e hèm… trẻ nhỏ không hiểu đừng thắc mắc.) (TN: cái này khỏi cần cậu giải thích, đồng bào quá quen với xuân dược rồi )
“Chính là những gì ngươi đang nghĩ.” Tiểu cô nương thông minh.
Lăng Sương nhanh chóng nuốt nước bọt tiết ra vào lại, “Ngươi võ công tốt như vậy, bức ra không khó chứ? Không thì, đi ngâm nước lạnh.” Sẽ không thật sự muốn bắt nàng giải dược chứ?
Khoé miệng nhếch lên cười tà, “Ta không muốn.” Tàn Tâm xé vạt áo nàng, không chút khách khí đưa tay luồn vào.
Hắn cười? Hắn lại có thể cười? Không phải đáy mắt loé tia cười, là nụ cười chân chân thật thật.
Nàng chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn người con trai cười đến mị hoặc lòng người, đại não bắt đầu chập mạch. Mãi cho đến khi ngón tay thô ráp của hắn chạm vào đầu v* mềm mềm của nàng, nàng mới muộn màng lấy lại ý thức, phát hiện trong quần áo có thêm một bàn tay.
Sửng sốt một phần ba giây, Lăng Sương cao giọng thét chói tai, “A…” Con gái gặp phải sắc lang (TYV: sói ham sắc đẹp), thét chói tai là tất nhiên. Nàng cũng thét chói tai, chỉ có điều không được bao lâu. Mới hô được một tiếng, lập tức bị hắn chặn miệng, bằng môi.
Chặn môi nàng, tay hắn bắt đầu không an phận. Quần áo mỏng manh tựa cánh ve từng cái từng cái vứt trên mặt đất, ngay cả cái yếm lót thân cũng bị hắn xé xuống.
Lăng Sương biết rõ, sự tình phát triển đến tình trạng này, đã không còn đường vãn hồi. Nếu đã phát triển tới phần này, tiếp tục đi. Nàng chủ nghĩa không kết hôn, mất đi trinh tiết chẳng có gì to tát. Huống chi… Mất đi trinh tiết nàng tuyệt đối có thể thoát khỏi trò khôi hài tên hôn nhân kia.
Nàng rụt rè vươn tay, nhanh chóng cởi bỏ quần áo hắn.
Mà hắn, cũng không chút khách khí cởi vải bó ngực nàng, xé rách quần nhỏ đáng yêu của nàng.
Lăng Sương chính là Lăng Sương, khi nàng cảm thấy vải che ngực bị tháo ra, quần nhỏ bị xé rách, nàng có ý nghĩ thế này: Quá tam ba bận, ta rốt cuộc cũng tìm được một anh đẹp trai siêu cấp vừa mắt đem tầng da mỏng kia phá vỡ. Nhưng mà nàng đã quên, cơ thể mình lúc này mới mười sáu tuổi, là thứ chồi non không hơn không kém.
Đại não trống rỗng, nàng chỉ có thể miên man suy nghĩ. Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, lửa của Tàn Tâm đã phá hủy dục vọng nam tính hung hăng xuyên vào hang ổ nhỏ thâm sâu mềm mại của nàng.
“Ô ô… Không đùa bỡn, không âu yếm, cứ như vậy… Đau a…” Không phải nói làm chuyện này rất thoải mái sao, nàng bị lừa rồi.
Nghe được tiếng khóc của nàng, hắn cúi đầu, thương tiếc hôn vệt nước mắt trên gò má nàng, “Không còn kịp rồi, đừng khóc.” Hắn rất muốn từ từ thưởng thức nàng, nhưng mà dục vọng khí thế ào ạt không cho phép hắn làm như vậy.
Nàng khóc thút thít vài tiếng, “Nhị tỷ nói con trai đều là cầm thú, ai… Quả nhiên là thật, ô ô ô…” (nhị tỷ nàng sau khi xuyên qua cũng gặp phải một tên con trai rất cầm thú, mà người này chính là hồ bằng cẩu hữu của tên con trai đè trên người nàng. Hắc hắc, muốn biết chuyện của nhị tỷ nàng sao? 《 Nhất Dạ Thâu Hoan 》sẽ kể ngươi nghe.)
Nếu không phải thời cơ không hợp, Tàn Tâm thật có thể sẽ cười lớn tiếng.
“Cứu mạng a… Gian sát a…”
Ồn quá, chặn miệng nàng là cách tốt nhất. Tay hắn cần phải chiếm tiện nghi, trực tiếp dùng miệng đi, thuận tiện.
Tình cảm mãnh liệt vừa mới bắt đầu, đêm, còn rất dài.
————–
Spoil :Tàn Tâm cố nén xúc động bóp chết nàng, trên trán gân xanh nổi lên, “Ngươi một mực lợi dụng ta?”