Lâm lão gia cùng Tiêu Tuý Nguyệt cùng sóng bước đến, Lăng Sương không hề bất ngờ.
Vừa vào cửa, Tiêu người đẹp lập tức cho nàng một ánh mắt trấn an, muốn nàng yên tâm.
“Song nhi, con… chuyện kia là thật?” Lâm Chấn Bắc nói có chỗ để lửng, cho Lăng Sương chút mặt mũi.
Lăng Sương cúi đầu, tay nhỏ bé xoắn trong tơ lụa, “Đúng vậy.”
“Hắn… là ai a?” Là Lâu Đoạn Nhai cũng không sao, hắn rất thích người trẻ kia.
Tiêu Tuý Nguyệt đem chén trà đập bể trên bàn, trở mình trợn trắng mắt, “Lâm Chấn Bắc, năm đó sư phụ bất luận ép ta thế nào, ta cũng không khai là ông biến cái bụng ta to ra. Ông cho là ông hỏi Song nhi, nó sẽ nói sao?”
Tiêu Tuý Nguyệt nói một câu khiến Lâm Chấn Bắc xấu hổ không thôi, sắc mặt ông ửng đỏ, “Tuý Nguyệt, con cái ở đây, nàng chú ý chút.”
Đôi vợ chồng này có phải ân ái hay không, Lăng Sương trông thấy, trong lòng ngưỡng mộ.
Tiêu Tuý Nguyệt hừ lạnh không cho là đúng, “Vốn là như vậy, ta nói ông, không được trách móc con gái. Nhớ năm đó người đẹp tuyệt sắc tiếng tăm là Tiêu cô nương ta, bị mấy lời ngon tiếng ngọt của ông mê hoặc đến rối mù, sống chết không kết hôn. Đến khi tình cảm sâu đậm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa, cái chuyện này đều là lỗi nam nhân, nhớ năm đó, ông ở thôn quê hoang vu thì đem người ta…”
Lâm Chấn Bắc vội ho khan một tiếng, cắt lời nàng, “Khụ, đừng nói nữa.” Loại chuyện này làm sao có thể nói trước mặt con gái.
“Vậy ông nói, có trách con không?” Tiêu Tuý Nguyệt đắc ý hướng Lăng Sương nháy mắt mấy cái.
Lâm Chấn Bắc vội gật đầu, “Không trách không trách.” Lâm Chấn Bắc ông tung hoành ngang dọc giang hồ nửa cuộc đời, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ thê tử cùng nữ nhi.
“Môn đăng hộ đối? Ta với ông môn đăng hộ đối sao? Nếu con gái có người trong lòng, thì tuỳ nó đi thôi.” Tiêu người đẹp thừa thắng xông lên, một chiêu khó dễ. (TYV: “môn đăng hộ đối” [门当户对 ]: “xứng vai xứng vế”, thường được dùng trong hôn nhân giữa hai người có địa vị ngang nhau)
Tiêu Túy Nguyệt quả nhiên là có cách che chở cho nàng, Lăng Sương che miệng, không có cách kiềm chế bản thân cười trộm.
“Nhưng mà…”
“Ông còn muốn nói gì nữa a?”
“Ta làm sao ăn nói với Nam Cung đại ca?” Hai nhà đã đính hôn nhiều năm như vậy, hắn dù sao vẫn không thể thất tín bội nghĩa chứ.
“Hoa vùi liễu dập này đến Nam Cung gia, mới thật xin lỗi Nam Cung đại ca.” Tiêu Tuý Nguyệt nghiêm trang, hiểu đại nghĩa. “Chuyện Song nhi sợ rằng sớm đã truyền khắp rồi, sớm muộn ai ai cũng biết. Nam Cung đại ca một đời tôn sư, không thể chịu nỗi nhục này.” Nàng buông mắt, che đi tia giảo hoạt nơi đáy mắt.
Lăng Sương nhân cơ hội gạt hai giọt nước mắt, “Cha, ta cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, xin cha thành toàn chúng ta đi.” (TYV: “lưỡng tình tương duyệt” [两情相悦] là một thành ngữ… hiện đại nhằm chỉ hai bên vừa ý yêu nhau, bắt nguồn từ《 Trương Cư Chính [张居正] 》quyển 3 hồi 19 của tác giả Hùng Triệu Chính [熊召政 ], chi tiết ở đây: http://www.cxgjdq.com/cy/c2lnZnU.html)
Tiêu Tuý Nguyệt cùng Lăng Sương cùng nhau xuất kích, làm cho Lâm Chấn Bắc liên tục bại lui, “Bích Ảnh, con biết rõ ràng mình cùng tam thiếu gia đã có hôn ước, làm sao có thể…” Ông đã không biết làm sao lại không nỡ.
“Cha, ta biết mình làm sai, nhưng mà ta không thể kiềm chế được bản thân.” Lăng Sươi rơi lệ như mưa, khóc không thành tiếng.
“Không phải chúng ta năm đó cũng từng làm sai? Nếu ông không cho chúng nó ở cùng một chỗ, chúng ta cũng không nên ở cùng một chỗ.” Tiêu Tuý Nguyệt ôm mặt, phát ra tiếng khóc nức nở rất nhỏ, “Bích Ảnh đừng sợ, mẹ dẫn con đi, dẫn con phiêu bạt chân trời.”
Đối mặt với hai người con gái ông yêu nhất đời này, Lâm Chấn Bắc rốt cục toàn quân bị diệt, “Ai, ta tự mình tới cửa hướng Nam Cung đại ca xin lỗi. Tuý Nguyệt, đến đây, chúng ta đi.”
“Ừm.” Tiêu Tuý Nguyệt như tiểu cô nương ngơ ngác, đưa tay đặt vào lòng bàn tay Lâm Chấn Bắc.
Ông quay đầu nhìn Lăng Sương một cái, thanh âm ôn nhu, “Song nhi đừng sợ, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện lớn có cha lo.”
“Cảm tạ cha.”
Sau khi hai người dắt tay nhau rời đi, Lăng Sương nhịn không được lộ vẻ mặt hâm mộ, “Tình yêu như vậy chỉ có cổ tích.”
【 Ta cũng rất hâm mộ tình yêu của lão gia cùng phu nhân, có được tình yêu đích thực làm bạn, chết cũng không tiếc. 】
Tiểu Điệp không biết từ nơi nào hiện lên, đem giấy thả trước mặt Lăng Sương, mặt trên viết một câu như thế.
Lăng Sương trừng to mắt, “Ngươi biết chữ?” Kiểu chữ tinh tế đẹp đẽ, không phải một sớm một chiều có thể luyện được.
Tiểu Điệp gật đầu.
“Trước kia vì sao không nói?” Hại nàng khoa tay múa chân suốt, như con ngốc.
Nàng đem giấy đặt ở trên bàn, lại viết ra một hàng chữ. 【 Tiểu thư không có hỏi ta. 】
Lăng Sương gật đầu, “Ta muốn ngủ, ngươi muốn làm gì thì làm đi.” Đáy mắt trong suốt loé tia hoài nghi, tay nàng chỉ chầm chậm khép lại.
Tiểu Điệp không phải nha hoàn bình thường — đây là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với nàng ta. Hôm nay xem ra, nàng ta sợ rằng rất có lai lịch.
Tiểu Điệp… Nàng ta trăm phương ngàn kế trà trộn vào Ngạo Kiếm sơn trang, đến tột cùng muốn làm gì?
Các vị thanh niên tài tuấn đến thăm Ngạo Kiếm sơn trang, là để Lăng Sương chọn. Nếu lòng Lăng Sương đã có người, mọi người đều rời khỏi. Trong vòng ba ngày, chỉ còn lại có con hồ ly Lâu Đoạn Nhai kia cùng nhân yêu Nam Cung Dật nọ.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Lăng Sương không có việc gì ở trong sân hóng mát.
“Bích Ảnh cô nương, dạo này khoẻ chứ.” Một thanh âm vô cùng đáng ghét truyền đến. Vừa nghe là muốn đánh.
“Rất khoẻ.” Chuyện nàng mất trinh làm dư luận xôn xao ầm ĩ, Tiêu người đẹp để nàng trốn ở Bích Ảnh Các tránh đầu sóng ngọn gió, ba ngày không ra ngoài rồi, buồn đến sắp mốc.
Nam Cung Dật cười đến tuấn nhã phi phàm, “Bích Ảnh cô nương, tại hạ là tới chào từ biệt.”
“Không tiễn.” Chỉ mong sao hắn mau cút.
“Tại hạ vội lấy cô nương qua cửa.” Nam Cung Dật có chút đắc ý.
“Cái gì?” Dáng tươi cười trên mặt Lăng Sương đột nhiên sụp đổ.
“Cô nương là vợ đã qua cửa của ta, không phải sao?”
“Cha ta tìm ngươi từ hôn rồi không phải sao?” Sẽ không là Lâm tiền bối ăn bớt ăn xén chứ.
Hắn nhún nhún vai không sao cả, “Ta không đồng ý.”
“Vì sao không đồng ý?” Nàng đã mất hết thanh danh, hoa vùi liễu dập, hắn vì sao muốn lấy nàng? Đương nhiên, đáp án tuyệt đối sẽ không là vì yêu nàng.
“Thực không dám giấu, ta đối với Bích Ảnh vừa gặp đã yêu, ngày nhớ đêm mong. Có thể lấy được cô nương, tại hạ ba đời có phúc.” Hắn lời ngon tiếng ngọt, canh u mê đậm đà.
Lăng Sương mà tin lời hắn, chính là đã ngu lại thêm thiếu não. “Nam Cung Dật, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Người quang minh chính đại không nói vòng vèo, cả hai đều là người thông minh, tốt nhất nên theo cách giao lưu của người thông minh.
Hắn liếc nàng biếng nhác, “Nữ nhân Nam Cung Dật ta chơi đùa nhiều không kể xiết, chỉ có Bích Ảnh muội muội khiến ta động lòng.” Lâm Bích Ảnh quả thực rất đặc biệt.
“Cha ta đáp ứng yêu cầu của ngươi rồi?” Tim Lăng Sương lạnh đi một nửa.
Hắn đến bên tai nàng, khẽ hà khí, “Ta nói Lâm Tiền Bối, nam nhân của ngươi là ta. Chẳng qua là đôi co với ta vài câu, xấu hổ không chịu thừa nhận.”
Lời nói dối này hắn cũng có thể soạn ra? Lăng Sương thiếu chút nữa ói ra máu, “Ngươi… thật đê tiện.”
“Bích Ảnh, học theo ngươi thôi.” Để đào hôn, nàng có thể giả vờ mất trinh phá hư danh tiết, hắn cũng có thể xuôi dòng đẩy thuyền.
“Ta cũng không tin cha ta tin chuyện ma quỷ của ngươi.” Hắn nói ông sẽ tin? Nghĩ Lâm tiền bối ngu ngốc sao.
“Nếu như ta nói cha ngươi, ở bên sườn chân trái của ngươi có một vết sẹo, chỗ nách có một nốt ruồi son. Ngươi nói xem, hắn có tin không?” Giọng điệu Nam Cung Dật rất ôn nhu, lại khiến Lăng Sương sởn gai ốc.
Tới cổ đại nửa tháng, nàng sớm đã đem đặc trưng cơ thể nắm rõ ràng. Sắc mặt Lăng Sương khẽ biến, “ngươi sẽ không nhìn lén ta tắm chứ?” Không chỉ là nhân yêu, mà còn là nhân yêu biến thái?
Nam Cung Dật cười khẽ, “Ngu ngốc, hỏi xem qua mẹ của ngươi.”
Ngươi đến tột cùng muốn thế nào mới vừa lòng, ta đắc tội ngươi sao? Vì sao muốn chỉnh ta?” Từ ngày đầu tiên gặp mặt, bọn họ đã cãi nhau, nàng cùng tên nhân yêu này, thật con mẹ nó không hợp.
“Bé ngốc, đương nhiên là lấy ngươi rồi.” Cong ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của nàng, “Chờ ta lấy ngươi đi.”
Lăng Sương cười nhạt, nhìn thẳng hắn hảo chỉnh dĩ hạ, “Tốt, ta sẽ chờ ngươi đến lấy ta.” Có Tiêu người đẹp ở đây, Lâm tiền bối căn bản không có cơ hội tự quyết. Muốn lấy nàng? Kiếp sau đi.
(TYV: “hảo chỉnh dĩ hạ” [好整以暇] là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong《 tả truyện · thành công thập lục niên 》, xem chi tiết ở đây: http://www.cxgjdq.com/cy/c3NnZm8.html.)
“Bích Ảnh, ta đi, hãy nhớ ta.” Tam thiếu gia đứng lên đi ra ngoài, phóng khoáng cuồng ngạo.
Nàng cười tươi như hoa, “Ta sẽ nhớ ngươi.” Hy vọng hắn chết sớm. (TYV: “nhớ” và “hy vọng” trong tiếng Trung đều cùng dùng một từ là “tưởng” [想])
Tam thiếu gia cùng Lâu Đoạn Nhai rời khỏi, Lâm gia lấy lại yên bình.
Tam thiếu gia chân trước đi, Tiêu Tuý Nguyệt chân sau đến Bích Ảnh Các. “Con gái a, con cùng tam thiếu gia rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
Lăng Sương đang vùi vào sách ngẩng đầu, “Là như vậy.” Gần đây không có chuyện làm, cả ngày xem tiểu thuyết. Kỳ thực tiểu thuyết cổ đại cũng coi được lắm, có điều mấy chỗ văn vẻ tương đối khó hiểu.
“Hắn nói con cùng hắn có quan hệ xác thịt, hắn nguyện ý lấy con.” Tiêu Tuý Nguyệt nhíu mày, “Cha con vô cùng vui vẻ, đã đáp ứng rồi.”
Tam thiếu gia chính là tam thiếu gia, lời ngon tiếng ngọt hạng nhất, ngay cả đường đường minh chủ võ lâm cũng bị lừa, “Ta đương nhiên không thể không biết thưởng thức như thế.”
Nàng ta thở dài một hơi, “Vậy là tốt rồi.” Nam Cung tam thiếu gia phong lưu thành thói, gả cho hắn quả thực là tự mình chuốc khổ.
“Cha làm sao bị lừa a?” Lâm tiền bối tung hoàng ngang dọc giang hồ nhiều năm, chỉ số thông minh sẽ không quá thấp chứ.
“Hắn chuẩn xác nói ra đặc thù trên người con không sai tí nào, còn lời thề son sắt nói các con tại hồ Bích Ba đã gặp qua. Hơn nữa, hắn đối với con vừa gặp đã yêu. Huống chi, cha con tận mất thấy hai con ở bụi hoa thân mật, có thể không tin sao?” Tiêu Tuý Nguyệt trở mình trợn trắng mắt. “Cha con lão già bảo thủ, không muốn thất tín bội nghĩa. Chuyện cho tới hôm nay, tam thiếu gia vẫn bằng lòng muốn con. Cho dù có hoài nghi, cũng sẽ xuôi dòng đẩy thuyền. Nói cho cùng, ông ấy chính là muốn đem con gả đi. Hừ, Lâm gia chúng ta cũng không phải nuôi không nổi con, cho dù hai chúng ta có chết đi, cũng còn có Vô Trần sư huynh con.”
Tiêu Tuý Nguyệt nói một đống, Lăng Sương tất cả đều rõ ràng. Chẳng qua, có một vấn đề cần phải hỏi. “Vô Trần sư huynh rốt cuộc đang làm gì? Vì sao còn chưa trở về?” Có người nói người này là đệ tử duy nhất của Lâm tiền bối, cũng là con nuôi. Đến Lâm gia lâu như vậy, cũng chưa thấy hắn, tên kia rốt cuộc chết ở đâu rồi.
“Tiểu tử kia đến kinh thành rồi, ai biết hắn làm gì.” (Muốn biết hắn làm gì sao? Xem 《 Nhất Dạ Thâu Hoan 》đi) (TN: Bạn chưa thấy anh Vô Trần này xuất hiện (, anh này rốt cuộc là ai?)
Lăng Sương gật đầu, cười khổ, “Tự tác nghiệt bất khả hoạt, ngày đó tam thiếu gia vô tình làm con mắt ta bị thương, ta tính lén lấy quần áo hắn, khiến hắn mất mặt tới cùng, cho nên mới dùng mỹ nhân kế. Nào ngờ các người đột nhiên xuất hiện, phá hỏng chuyện của ta.”
(TYV: Theo như Nguyễn Hoàng Đức trong bài “BÓI DỊCH – NHÌN BẰNG CON MẮT NHÂN VĂN” thì: “Người Trung Hoa có câu “Thiên tác nghiệt do khả vị, tự tác nghiệt bất khả hoạt”, tức, trời làm hại còn có thể tránh được, nhưng tự mình gieo họa cho mình thì không thể nào tránh được.”, nguồn:http://www.vietlove.com/board/lofiversion/index.php/t64618.html)
Tiêu Tuý Nguyệt kéo tay Lăng Sương, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Thanh danh của con đã thối đến nhà, biết tam thiếu gia chịu lấy, Nam Cung đại ca chưa chắc chịu. Đừng sợ, có mặt trời làm chứng, có gì Tiêu Tuý Nguyệt ta thay ngươi chịu trách nhiệm.”
Lăng Sương không cha không mẹ, chỉ có cha nuôi là người thân tính tình lạnh nhạt, hay tỷ tỷ quanh năm không bên người. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng hưởng thụ qua tư vị được che chở. Từ khi xuyên qua đến Lâm gia, vợ chồng Lâm Chấn Bắc đối với nàng chỉ có cưng chiều, quả thực đến nỗi khiến người ta phẫn nộ. Một lời của Tiêu Tuý Nguyệt, khiến mũi nàng chua xót, suýt nữa rớt nước mắt, “Mẹ, mẹ đối với ta thật tốt quá.”
Tiêu Tuý Nguyệt ôn nhu giúp nàng lau đi nước mắt, “Ngốc, con là con gái của ta, không tốt với con thì tốt với ai?”
“Song nhi biết, mẹ là người Song nhi yêu nhất trên đời.” Lăng Sương ngồi xổm xuống, đem đầu dựa trên đùi nàng ta làm nũng, “Mẹ, Song nhi đói bụng.” Lần đầu tiên làm nũng trong đời, cảm giác lại ấm áp như thế.
Tiêu Tuý Nguyệt ôn nhu vuốt mái tóc đen của nàng, cười cười, “Được, ăn mì hành băm mẹ làm? Mì thịt bò? Có muốn trứng tráng bao?” Có một đứa con gái thân thiết như vậy, nàng trọn kiếp này không còn gì hối tiếc. (TYV: “mì hành băm” [葱花面], “mì thịt bò” [牛肉面], “trứng tráng bao” [荷包蛋])
Lăng Sương chầm chậm nhắm mắt lại, “Chỉ cần là mẹ làm, ta đều thích.”
Nàng sao mà may mắn, có thể gặp được cha mẹ như vậy? Một khắc kia, Lăng Sương trong lòng xin thề, bất luận như thế nào, Lâm Chấn Bắc cùng Tiêu Tuý Nguyệt, đều là cha mẹ nàng. Đời này kiếp này, nàng cũng sẽ không chống lại Lâm gia. Nàng là Lăng Sương, cũng là Lâm Bích Ảnh.
————
Chả là ta dạo này phát hiện “Nhất Dạ Tiêu Hồn” sử dụng thành ngữ hơi nhiều, nên đang phân vân không biết là giữ nguyên rồi chú thích (chỉ một lần) hay là edit thẳng ra?
Vừa vào cửa, Tiêu người đẹp lập tức cho nàng một ánh mắt trấn an, muốn nàng yên tâm.
“Song nhi, con… chuyện kia là thật?” Lâm Chấn Bắc nói có chỗ để lửng, cho Lăng Sương chút mặt mũi.
Lăng Sương cúi đầu, tay nhỏ bé xoắn trong tơ lụa, “Đúng vậy.”
“Hắn… là ai a?” Là Lâu Đoạn Nhai cũng không sao, hắn rất thích người trẻ kia.
Tiêu Tuý Nguyệt đem chén trà đập bể trên bàn, trở mình trợn trắng mắt, “Lâm Chấn Bắc, năm đó sư phụ bất luận ép ta thế nào, ta cũng không khai là ông biến cái bụng ta to ra. Ông cho là ông hỏi Song nhi, nó sẽ nói sao?”
Tiêu Tuý Nguyệt nói một câu khiến Lâm Chấn Bắc xấu hổ không thôi, sắc mặt ông ửng đỏ, “Tuý Nguyệt, con cái ở đây, nàng chú ý chút.”
Đôi vợ chồng này có phải ân ái hay không, Lăng Sương trông thấy, trong lòng ngưỡng mộ.
Tiêu Tuý Nguyệt hừ lạnh không cho là đúng, “Vốn là như vậy, ta nói ông, không được trách móc con gái. Nhớ năm đó người đẹp tuyệt sắc tiếng tăm là Tiêu cô nương ta, bị mấy lời ngon tiếng ngọt của ông mê hoặc đến rối mù, sống chết không kết hôn. Đến khi tình cảm sâu đậm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa, cái chuyện này đều là lỗi nam nhân, nhớ năm đó, ông ở thôn quê hoang vu thì đem người ta…”
Lâm Chấn Bắc vội ho khan một tiếng, cắt lời nàng, “Khụ, đừng nói nữa.” Loại chuyện này làm sao có thể nói trước mặt con gái.
“Vậy ông nói, có trách con không?” Tiêu Tuý Nguyệt đắc ý hướng Lăng Sương nháy mắt mấy cái.
Lâm Chấn Bắc vội gật đầu, “Không trách không trách.” Lâm Chấn Bắc ông tung hoành ngang dọc giang hồ nửa cuộc đời, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ thê tử cùng nữ nhi.
“Môn đăng hộ đối? Ta với ông môn đăng hộ đối sao? Nếu con gái có người trong lòng, thì tuỳ nó đi thôi.” Tiêu người đẹp thừa thắng xông lên, một chiêu khó dễ. (TYV: “môn đăng hộ đối” [门当户对 ]: “xứng vai xứng vế”, thường được dùng trong hôn nhân giữa hai người có địa vị ngang nhau)
Tiêu Túy Nguyệt quả nhiên là có cách che chở cho nàng, Lăng Sương che miệng, không có cách kiềm chế bản thân cười trộm.
“Nhưng mà…”
“Ông còn muốn nói gì nữa a?”
“Ta làm sao ăn nói với Nam Cung đại ca?” Hai nhà đã đính hôn nhiều năm như vậy, hắn dù sao vẫn không thể thất tín bội nghĩa chứ.
“Hoa vùi liễu dập này đến Nam Cung gia, mới thật xin lỗi Nam Cung đại ca.” Tiêu Tuý Nguyệt nghiêm trang, hiểu đại nghĩa. “Chuyện Song nhi sợ rằng sớm đã truyền khắp rồi, sớm muộn ai ai cũng biết. Nam Cung đại ca một đời tôn sư, không thể chịu nỗi nhục này.” Nàng buông mắt, che đi tia giảo hoạt nơi đáy mắt.
Lăng Sương nhân cơ hội gạt hai giọt nước mắt, “Cha, ta cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, xin cha thành toàn chúng ta đi.” (TYV: “lưỡng tình tương duyệt” [两情相悦] là một thành ngữ… hiện đại nhằm chỉ hai bên vừa ý yêu nhau, bắt nguồn từ《 Trương Cư Chính [张居正] 》quyển 3 hồi 19 của tác giả Hùng Triệu Chính [熊召政 ], chi tiết ở đây: http://www.cxgjdq.com/cy/c2lnZnU.html)
Tiêu Tuý Nguyệt cùng Lăng Sương cùng nhau xuất kích, làm cho Lâm Chấn Bắc liên tục bại lui, “Bích Ảnh, con biết rõ ràng mình cùng tam thiếu gia đã có hôn ước, làm sao có thể…” Ông đã không biết làm sao lại không nỡ.
“Cha, ta biết mình làm sai, nhưng mà ta không thể kiềm chế được bản thân.” Lăng Sươi rơi lệ như mưa, khóc không thành tiếng.
“Không phải chúng ta năm đó cũng từng làm sai? Nếu ông không cho chúng nó ở cùng một chỗ, chúng ta cũng không nên ở cùng một chỗ.” Tiêu Tuý Nguyệt ôm mặt, phát ra tiếng khóc nức nở rất nhỏ, “Bích Ảnh đừng sợ, mẹ dẫn con đi, dẫn con phiêu bạt chân trời.”
Đối mặt với hai người con gái ông yêu nhất đời này, Lâm Chấn Bắc rốt cục toàn quân bị diệt, “Ai, ta tự mình tới cửa hướng Nam Cung đại ca xin lỗi. Tuý Nguyệt, đến đây, chúng ta đi.”
“Ừm.” Tiêu Tuý Nguyệt như tiểu cô nương ngơ ngác, đưa tay đặt vào lòng bàn tay Lâm Chấn Bắc.
Ông quay đầu nhìn Lăng Sương một cái, thanh âm ôn nhu, “Song nhi đừng sợ, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện lớn có cha lo.”
“Cảm tạ cha.”
Sau khi hai người dắt tay nhau rời đi, Lăng Sương nhịn không được lộ vẻ mặt hâm mộ, “Tình yêu như vậy chỉ có cổ tích.”
【 Ta cũng rất hâm mộ tình yêu của lão gia cùng phu nhân, có được tình yêu đích thực làm bạn, chết cũng không tiếc. 】
Tiểu Điệp không biết từ nơi nào hiện lên, đem giấy thả trước mặt Lăng Sương, mặt trên viết một câu như thế.
Lăng Sương trừng to mắt, “Ngươi biết chữ?” Kiểu chữ tinh tế đẹp đẽ, không phải một sớm một chiều có thể luyện được.
Tiểu Điệp gật đầu.
“Trước kia vì sao không nói?” Hại nàng khoa tay múa chân suốt, như con ngốc.
Nàng đem giấy đặt ở trên bàn, lại viết ra một hàng chữ. 【 Tiểu thư không có hỏi ta. 】
Lăng Sương gật đầu, “Ta muốn ngủ, ngươi muốn làm gì thì làm đi.” Đáy mắt trong suốt loé tia hoài nghi, tay nàng chỉ chầm chậm khép lại.
Tiểu Điệp không phải nha hoàn bình thường — đây là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với nàng ta. Hôm nay xem ra, nàng ta sợ rằng rất có lai lịch.
Tiểu Điệp… Nàng ta trăm phương ngàn kế trà trộn vào Ngạo Kiếm sơn trang, đến tột cùng muốn làm gì?
Các vị thanh niên tài tuấn đến thăm Ngạo Kiếm sơn trang, là để Lăng Sương chọn. Nếu lòng Lăng Sương đã có người, mọi người đều rời khỏi. Trong vòng ba ngày, chỉ còn lại có con hồ ly Lâu Đoạn Nhai kia cùng nhân yêu Nam Cung Dật nọ.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Lăng Sương không có việc gì ở trong sân hóng mát.
“Bích Ảnh cô nương, dạo này khoẻ chứ.” Một thanh âm vô cùng đáng ghét truyền đến. Vừa nghe là muốn đánh.
“Rất khoẻ.” Chuyện nàng mất trinh làm dư luận xôn xao ầm ĩ, Tiêu người đẹp để nàng trốn ở Bích Ảnh Các tránh đầu sóng ngọn gió, ba ngày không ra ngoài rồi, buồn đến sắp mốc.
Nam Cung Dật cười đến tuấn nhã phi phàm, “Bích Ảnh cô nương, tại hạ là tới chào từ biệt.”
“Không tiễn.” Chỉ mong sao hắn mau cút.
“Tại hạ vội lấy cô nương qua cửa.” Nam Cung Dật có chút đắc ý.
“Cái gì?” Dáng tươi cười trên mặt Lăng Sương đột nhiên sụp đổ.
“Cô nương là vợ đã qua cửa của ta, không phải sao?”
“Cha ta tìm ngươi từ hôn rồi không phải sao?” Sẽ không là Lâm tiền bối ăn bớt ăn xén chứ.
Hắn nhún nhún vai không sao cả, “Ta không đồng ý.”
“Vì sao không đồng ý?” Nàng đã mất hết thanh danh, hoa vùi liễu dập, hắn vì sao muốn lấy nàng? Đương nhiên, đáp án tuyệt đối sẽ không là vì yêu nàng.
“Thực không dám giấu, ta đối với Bích Ảnh vừa gặp đã yêu, ngày nhớ đêm mong. Có thể lấy được cô nương, tại hạ ba đời có phúc.” Hắn lời ngon tiếng ngọt, canh u mê đậm đà.
Lăng Sương mà tin lời hắn, chính là đã ngu lại thêm thiếu não. “Nam Cung Dật, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Người quang minh chính đại không nói vòng vèo, cả hai đều là người thông minh, tốt nhất nên theo cách giao lưu của người thông minh.
Hắn liếc nàng biếng nhác, “Nữ nhân Nam Cung Dật ta chơi đùa nhiều không kể xiết, chỉ có Bích Ảnh muội muội khiến ta động lòng.” Lâm Bích Ảnh quả thực rất đặc biệt.
“Cha ta đáp ứng yêu cầu của ngươi rồi?” Tim Lăng Sương lạnh đi một nửa.
Hắn đến bên tai nàng, khẽ hà khí, “Ta nói Lâm Tiền Bối, nam nhân của ngươi là ta. Chẳng qua là đôi co với ta vài câu, xấu hổ không chịu thừa nhận.”
Lời nói dối này hắn cũng có thể soạn ra? Lăng Sương thiếu chút nữa ói ra máu, “Ngươi… thật đê tiện.”
“Bích Ảnh, học theo ngươi thôi.” Để đào hôn, nàng có thể giả vờ mất trinh phá hư danh tiết, hắn cũng có thể xuôi dòng đẩy thuyền.
“Ta cũng không tin cha ta tin chuyện ma quỷ của ngươi.” Hắn nói ông sẽ tin? Nghĩ Lâm tiền bối ngu ngốc sao.
“Nếu như ta nói cha ngươi, ở bên sườn chân trái của ngươi có một vết sẹo, chỗ nách có một nốt ruồi son. Ngươi nói xem, hắn có tin không?” Giọng điệu Nam Cung Dật rất ôn nhu, lại khiến Lăng Sương sởn gai ốc.
Tới cổ đại nửa tháng, nàng sớm đã đem đặc trưng cơ thể nắm rõ ràng. Sắc mặt Lăng Sương khẽ biến, “ngươi sẽ không nhìn lén ta tắm chứ?” Không chỉ là nhân yêu, mà còn là nhân yêu biến thái?
Nam Cung Dật cười khẽ, “Ngu ngốc, hỏi xem qua mẹ của ngươi.”
Ngươi đến tột cùng muốn thế nào mới vừa lòng, ta đắc tội ngươi sao? Vì sao muốn chỉnh ta?” Từ ngày đầu tiên gặp mặt, bọn họ đã cãi nhau, nàng cùng tên nhân yêu này, thật con mẹ nó không hợp.
“Bé ngốc, đương nhiên là lấy ngươi rồi.” Cong ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của nàng, “Chờ ta lấy ngươi đi.”
Lăng Sương cười nhạt, nhìn thẳng hắn hảo chỉnh dĩ hạ, “Tốt, ta sẽ chờ ngươi đến lấy ta.” Có Tiêu người đẹp ở đây, Lâm tiền bối căn bản không có cơ hội tự quyết. Muốn lấy nàng? Kiếp sau đi.
(TYV: “hảo chỉnh dĩ hạ” [好整以暇] là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong《 tả truyện · thành công thập lục niên 》, xem chi tiết ở đây: http://www.cxgjdq.com/cy/c3NnZm8.html.)
“Bích Ảnh, ta đi, hãy nhớ ta.” Tam thiếu gia đứng lên đi ra ngoài, phóng khoáng cuồng ngạo.
Nàng cười tươi như hoa, “Ta sẽ nhớ ngươi.” Hy vọng hắn chết sớm. (TYV: “nhớ” và “hy vọng” trong tiếng Trung đều cùng dùng một từ là “tưởng” [想])
Tam thiếu gia cùng Lâu Đoạn Nhai rời khỏi, Lâm gia lấy lại yên bình.
Tam thiếu gia chân trước đi, Tiêu Tuý Nguyệt chân sau đến Bích Ảnh Các. “Con gái a, con cùng tam thiếu gia rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
Lăng Sương đang vùi vào sách ngẩng đầu, “Là như vậy.” Gần đây không có chuyện làm, cả ngày xem tiểu thuyết. Kỳ thực tiểu thuyết cổ đại cũng coi được lắm, có điều mấy chỗ văn vẻ tương đối khó hiểu.
“Hắn nói con cùng hắn có quan hệ xác thịt, hắn nguyện ý lấy con.” Tiêu Tuý Nguyệt nhíu mày, “Cha con vô cùng vui vẻ, đã đáp ứng rồi.”
Tam thiếu gia chính là tam thiếu gia, lời ngon tiếng ngọt hạng nhất, ngay cả đường đường minh chủ võ lâm cũng bị lừa, “Ta đương nhiên không thể không biết thưởng thức như thế.”
Nàng ta thở dài một hơi, “Vậy là tốt rồi.” Nam Cung tam thiếu gia phong lưu thành thói, gả cho hắn quả thực là tự mình chuốc khổ.
“Cha làm sao bị lừa a?” Lâm tiền bối tung hoàng ngang dọc giang hồ nhiều năm, chỉ số thông minh sẽ không quá thấp chứ.
“Hắn chuẩn xác nói ra đặc thù trên người con không sai tí nào, còn lời thề son sắt nói các con tại hồ Bích Ba đã gặp qua. Hơn nữa, hắn đối với con vừa gặp đã yêu. Huống chi, cha con tận mất thấy hai con ở bụi hoa thân mật, có thể không tin sao?” Tiêu Tuý Nguyệt trở mình trợn trắng mắt. “Cha con lão già bảo thủ, không muốn thất tín bội nghĩa. Chuyện cho tới hôm nay, tam thiếu gia vẫn bằng lòng muốn con. Cho dù có hoài nghi, cũng sẽ xuôi dòng đẩy thuyền. Nói cho cùng, ông ấy chính là muốn đem con gả đi. Hừ, Lâm gia chúng ta cũng không phải nuôi không nổi con, cho dù hai chúng ta có chết đi, cũng còn có Vô Trần sư huynh con.”
Tiêu Tuý Nguyệt nói một đống, Lăng Sương tất cả đều rõ ràng. Chẳng qua, có một vấn đề cần phải hỏi. “Vô Trần sư huynh rốt cuộc đang làm gì? Vì sao còn chưa trở về?” Có người nói người này là đệ tử duy nhất của Lâm tiền bối, cũng là con nuôi. Đến Lâm gia lâu như vậy, cũng chưa thấy hắn, tên kia rốt cuộc chết ở đâu rồi.
“Tiểu tử kia đến kinh thành rồi, ai biết hắn làm gì.” (Muốn biết hắn làm gì sao? Xem 《 Nhất Dạ Thâu Hoan 》đi) (TN: Bạn chưa thấy anh Vô Trần này xuất hiện (, anh này rốt cuộc là ai?)
Lăng Sương gật đầu, cười khổ, “Tự tác nghiệt bất khả hoạt, ngày đó tam thiếu gia vô tình làm con mắt ta bị thương, ta tính lén lấy quần áo hắn, khiến hắn mất mặt tới cùng, cho nên mới dùng mỹ nhân kế. Nào ngờ các người đột nhiên xuất hiện, phá hỏng chuyện của ta.”
(TYV: Theo như Nguyễn Hoàng Đức trong bài “BÓI DỊCH – NHÌN BẰNG CON MẮT NHÂN VĂN” thì: “Người Trung Hoa có câu “Thiên tác nghiệt do khả vị, tự tác nghiệt bất khả hoạt”, tức, trời làm hại còn có thể tránh được, nhưng tự mình gieo họa cho mình thì không thể nào tránh được.”, nguồn:http://www.vietlove.com/board/lofiversion/index.php/t64618.html)
Tiêu Tuý Nguyệt kéo tay Lăng Sương, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Thanh danh của con đã thối đến nhà, biết tam thiếu gia chịu lấy, Nam Cung đại ca chưa chắc chịu. Đừng sợ, có mặt trời làm chứng, có gì Tiêu Tuý Nguyệt ta thay ngươi chịu trách nhiệm.”
Lăng Sương không cha không mẹ, chỉ có cha nuôi là người thân tính tình lạnh nhạt, hay tỷ tỷ quanh năm không bên người. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng hưởng thụ qua tư vị được che chở. Từ khi xuyên qua đến Lâm gia, vợ chồng Lâm Chấn Bắc đối với nàng chỉ có cưng chiều, quả thực đến nỗi khiến người ta phẫn nộ. Một lời của Tiêu Tuý Nguyệt, khiến mũi nàng chua xót, suýt nữa rớt nước mắt, “Mẹ, mẹ đối với ta thật tốt quá.”
Tiêu Tuý Nguyệt ôn nhu giúp nàng lau đi nước mắt, “Ngốc, con là con gái của ta, không tốt với con thì tốt với ai?”
“Song nhi biết, mẹ là người Song nhi yêu nhất trên đời.” Lăng Sương ngồi xổm xuống, đem đầu dựa trên đùi nàng ta làm nũng, “Mẹ, Song nhi đói bụng.” Lần đầu tiên làm nũng trong đời, cảm giác lại ấm áp như thế.
Tiêu Tuý Nguyệt ôn nhu vuốt mái tóc đen của nàng, cười cười, “Được, ăn mì hành băm mẹ làm? Mì thịt bò? Có muốn trứng tráng bao?” Có một đứa con gái thân thiết như vậy, nàng trọn kiếp này không còn gì hối tiếc. (TYV: “mì hành băm” [葱花面], “mì thịt bò” [牛肉面], “trứng tráng bao” [荷包蛋])
Lăng Sương chầm chậm nhắm mắt lại, “Chỉ cần là mẹ làm, ta đều thích.”
Nàng sao mà may mắn, có thể gặp được cha mẹ như vậy? Một khắc kia, Lăng Sương trong lòng xin thề, bất luận như thế nào, Lâm Chấn Bắc cùng Tiêu Tuý Nguyệt, đều là cha mẹ nàng. Đời này kiếp này, nàng cũng sẽ không chống lại Lâm gia. Nàng là Lăng Sương, cũng là Lâm Bích Ảnh.
————
Chả là ta dạo này phát hiện “Nhất Dạ Tiêu Hồn” sử dụng thành ngữ hơi nhiều, nên đang phân vân không biết là giữ nguyên rồi chú thích (chỉ một lần) hay là edit thẳng ra?