Tháng sáu, là mùa hoa lài nở.
Mùi thơm của hoa lài, cũng không thể xua đi cái nóng bức người.
Lăng Sương tung hoành ngang dọc nửa cuộc đời, chốn đã đi qua nhiều không kể xiết, vẫn không thích ứng được khí trời nóng bức. Cả ngày buồn ngủ, ở lại Thuỷ Các không muốn ra ngoài.
Kiến thức là nguồn tiến bộ của nhân loại, muốn tiến bộ, thì phải học. Muốn dừng chân ở cổ đại, phải học kiến thức của cổ đại. Lăng Sương hiểu rõ khắc sâu đạo lý này, lúc không ra ngoài đọc sách viết chữ, thỉnh thoảng cũng học đánh đàn vẽ tranh. Nàng tư chất thông minh, hiệu quả mặc dù không được tính là nổi bật, cũng không tính là nát bét. Thư hoạ có thể xem, đàn tranh chỉ tạm nghe lọt tai. Lúc nàng học đều thông minh tránh người ngoài, Tiểu Điệp thì câm điếc, nàng học thành cái dạng gì người ngoài căn bản cũng không biết, tự nhiên sẽ không nghi ngờ nàng.
Từng ngày từng ngày trôi qua, hoa lài nở, nàng mới giật mình giác ngộ giờ đã là tháng sáu. Lúc nàng tới cổ đại là giữa tháng hai, tính kỹ thì, nàng ở cổ đại đã sống hơn ba tháng.
Đọc sách viết chữ, thỉnh thoảng học đàn vẽ tranh, ba tháng như thế trôi qua.
Cuộc sống yên bình lại an nhàn, gần như đem ý chí chiến đấu của nàng mà mài mòn, dần dần yêu những ngày như thế.
Gió mát buổi chiều thổi tan chút hơi nóng, Lăng Sương theo thường lệ bưng một khay hoa quả, trốn ở Thuỷ Các hóng mát nghỉ trưa. Tiểu Điệp thì đang cầm một quyển sách nằm trên giường bên cạnh nàng, mơ mơ màng màng.
Vào lúc lơ mơ buồn ngủ, đột nhiên nghe được thanh âm của Tiêu Tuý Nguyệt, “Song nhi, không được rồi, Nam Cung gia tới tặng sính lễ rồi.”
Lăng Sương nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi lại càng hoảng sợ, không có đi giầy liền nhảy dựng lên, “Cái gì?”
Tiểu Điệp cũng bị cả kinh đứng lên, suýt nữa đánh rơi sách trong tay.
Tiêu Tuý Nguyệt hùng hùng hổ hổ xông tới, vẻ mặt tức giận, “Nam Cung Dật tự mình đưa sính lễ tới, chọn ngày lấy con vào cửa.”
“Không thể nào, hoa vùi liễu dập nhà bọn họ cũng muốn?” Lăng Sương ngã ngồi tại chỗ chấn kinh không thể chấn kinh hơn được nữa.
“Ta cũng không biết Nam Cung Gia phát điên cái gì.” Tiêu Tuý Nguyệt hung hăng nghiến răng, vẻ mặt dữ tợn, “Tiểu tử họ Nam Cung kia ăn gan hùm mật gấu, dám tranh người với Tiêu Túy Nguyệt ta.” Nàng nuôi con gái nhiều năm như vậy, mới nói lấy liền lấy.
“Làm sao bây giờ?” Lăng Sương biết Tiêu Tuý Nguyệt đứng cùng chiến tuyến với nàng.
Nàng kéo tay Lăng Sương, “Cùng nhau đến sảnh trước, ngăn cha con lại.”
“Cũng được.” Lăng Sương khom lưng đi giầy, theo Tiêu người đẹp ra ngoài.
Tiểu Điệp bĩu môi, cũng theo ra.
Ba người con gái tới sảnh trước, thấy trong sảnh xếp đầy sính lễ. Vàng bạc châu báu, bánh hỉ rượu ngon, có đủ mọi thứ.
Tam thiếu gia vừa thấy Lăng Sương, lập tức đứng lên, cười tủm tỉm phóng khoáng tới trước mặt nàng, “Bích Ảnh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lăng Sương ngoài cười như trong không cười, “Không biết tam thiếu gia đưa nhiều sính lễ như vậy đến Lâm gia, đến tột cùng muốn làm gì?”
“Ta cùng muội muội từ nhỏ có hôn ước, hôm nay muội muội qua tuổi mười sáu, nên thành hôn rồi.” Đáy mắt hắn loé tia mưu tính, cười như không cười.
“Ta đã nói muốn gả sao?” Lăng Sương nhướng mày, bày ra vẻ mặt ngươi làm sao tóm được ta.
Mắt thấy Nam Cung Dật ở thế bất lợi, Lâm Chấn Bắc ra tay giúp đỡ, “Song nhi, không được vô lễ. Hôn nhân đại sự, là cha mẹ quyết định, lời của mai mối.”
Lăng Sương cúi đầu, ánh mắt đảo qua vàng bạc đầy nhà, “Cha, sĩnh lễ rất nhiều sao?”
“Có ý gì?”
“Cha định bán ta đi?” Ánh mắt của Lăng Sương lạnh lùng khác thường, là cho người ta không rét mà run, lòng hoảng sợ.
Lâm Chấn Bắc chột dạ tránh ánh mắt của nàng, “Con nói cái gì, cha làm sao đem con bán đi. Cháu yêu đối với con yêu thương sâu đậm, con gả cho hắn là tốt nhất.”
“Yêu thương sâu đậm?” Lăng Sương cười nhạt, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Nam Cung Dật hảo chỉnh dĩ hạ. (TYV: “hảo chỉnh dĩ hạ” [好整以暇] là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong《 tả truyện · thành công thập lục niên 》, xem chi tiết ở đây:http://www.cxgjdq.com/cy/c3NnZm8.html.)
Đáy mắt Lăng Sương không có một tia ấm áp, dáng cười của cánh môi quỷ dị khó lường. Nam Cung Dật cũng bị nàng nhìn đến lòng hoảng sợ, cười lớn, “Đúng vậy, ta quả thực đối với Bích Ảnh cô nương yêu thương sâu đậm.”
“Nam Cung Dật, chúng ta không nên vòng vo, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Lấy một người con gái bạo lực, hắn thực sự là chán sống rồi.
Tuy sởn gai ốc, hắn vẫn nhìn thẳng mắt nàng như cũ, “Đương nhiên là lấy ngươi.”
“Tam thiếu gia, con gái tốt thiên hạ rất nhiều. Dưa hái xanh không ngọt, nếu Song nhi không muốn gả, ngươi không cần cố ép.” Tiêu Tuý Nguyệt đứng cạnh Lăng Sương, cầm lấy tay nàng, “Có ta ở đây, ai cũng không thể ép con gái của ta.”
“Bá mẫu (TYV: bác gái), ta là thật tâm thích Bích Ảnh, xin người thành toàn chúng ta.” Nam Cung Dật kiến phong sử đà. (TYV: “kiến phong sử đà” [见风使舵] là thành ngữ cận đại gần giống với “tuỳ cơ ứng biến”, bắt nguồn từ Thanh – Lý Bảo Gia trong《 quan tràng hiện hình ký 》, xem thêm chi tiết ở đây:http://www.cxgjdq.com/cy/c3hvYnM.html)
Tiêu Tuý Nguyệt lườm hắn một cái, “Song nhi nhà chúng ta thông minh lanh lợi, tuyệt sắc nghiêng thành, nam nhân thích nàng cũng ít nhất mấy trăm người, lẽ nào nàng đều phải gả từng người sao?” Ánh mắt sắc bén như dao hung hăng quăng trên người Lâm Chấn Bắc, Lâm Chấn Bắc chột dạ quá độ, trán toát vài giọt mồ hôi lạnh.
Tiêu Tuý Nguyệt khiến Nam Cung Dật á khẩu không trả lời được, hắn cúi đầu xấu hổ, “Ta cùng Bích Ảnh từ nhỏ có hôn ước.”
“Nam Cung tam thiếu gia, Bích Ảnh là hòn ngọc quý trên tay ta và bá phụ ngươi, ngậm trong miệng sợ tan, nắm trong tay sợ bốc hơi từ nhỏ đã quen nuông chiều. Tam thiếu gia tướng mạo hơn người, được rất nhiều nữ nhân xem trọng, Song nhi sẽ không dự náo nhiệt kia đâu. Ngưng Yên cô nương của Kim Phượng Các, Tích Tích cô nương của Tàng Kiều Lâu, Thanh Tuyền cô nương phái Thanh Thành, Thải Hà cô nương Tuyết Sơn phái, Yến Dung cô nương Giáng Hồng Lâu…” Tiêu Tuý Nguyệt một hơi kể ra nhiều vị cô nương, mắt lạnh nhìn Nam Cung Dật, “Đối với các nàng, tam thiếu gia ngươi hẳn là sẽ không xa lạ chứ? Xin lỗi, ta chỉ sinh một Bích Ảnh, không muốn nàng có nhiều tỷ tỷ muội muội như vậy.” Nếu hắn bộ bộ khẩn bức, cũng đừng trách nàng ra đòn sát thủ. (TYV: “bộ bộ khẩn bức” [步步紧逼] là một thành ngữ hiện đại nhằm chỉ sự chăm chú mà tới gần, không chút nào buông lơi ["từng bước áp sát"], bắt nguồn từ Hoắc Đạt trong《 mục tư lâm đích táng lễ 》chương 13, xem thêm ở đây: http://www.cxgjdq.com/cy/ZnVvZA.html.)
Nam Cung Dật bị Tiêu Tuý Nguyệt nói đến xấu hổ không thôi, không còn lời gì chống đỡ. Nàng kéo tay Bích Ảnh, “Bích Ảnh, chúng ta đi.”
Xoay người, Lăng Sương không cách nào kiềm chế cười lớn, “Mẹ, mẹ thật giỏi.”
Tiêu người đẹp đắc ý dào dạt, “Mẹ đã sớm có chuẩn bị. Dựa vào hắn cũng dám tới cầu hôn? Lão nương cho hắn biết tay.”
Lăng Sương quay đầu lại, hướng tam thiếu gia đang khó xử đến hầu như không còn mặt mũi nào gặp người khác mà le lưỡi, nhìn có chút hả hê.
Tức giận là một chuyện, ăn cơm lại là chuyện khác.
Dù cho tức đến chết, cũng phải ăn cơm.
Bốn người ngồi cùng bàn, một người xấu hổ, một người chột dạ, hai người phẫn nộ, tạo nên hình ảnh một bộ quỷ dị.
“Song nhi, uống bát canh gan heo, nếu những người nào đó không tim không phổi, thì chúng ta ăn tim uống phổi.” Tiêu Tuý Nguyệt đổ một chén canh cho Lăng Sương, hung tợn trừng Lâm Chấn Bắc một cái. (TYV: “canh gan heo” [猪肝汤], dân tình hãy google ca ca tiếng Trung để chiêm ngưỡng. lol)
Lăng Sương nhận lấy bát canh, “Mẹ, đừng như vậy.” Lâm Chấn Bắc tuy rằng lần này làm sai, nhưng đối với nàng quả thực yêu thương có thừa, vong ân bội nghĩa không phải phong cách của nàng.
Tiêu Tuý Nguyệt cùng Lăng Sương bày ra vẻ mặt cho ông xem, bầu không khí rất xấu hổ, tam thiếu gia càng xấu hổ, “Bích Ảnh, ăn nhiều một chút.” Hắn có lòng tốt giúp Lăng Sương gắp thức ăn.
Tiêu Tuý Nguyệt lấy đũa đẩy đũa của hắn ra, “Con gái, ăn đùi gà, đừng để ý đến bọn hắn.” Tiêu Tuý Nguyệt túm toàn bộ con gà, bỏ vào trong bát Lăng Sương.
Cúi đầu trừng mắt con gà trong bát, Lăng Sương đầu đầy vạch đen, “Mẹ, đây là một con gà.” Cho dù nàng dạo gần đây rất có sức ăn, làm một lần một con cũng quá khoa trương rồi đi.
Tiêu Tuý Nguyệt hào phóng xé gà nướng thành hai phần, đưa một phần cho Lăng Sương, “Nào, chúng ta phân ra, bọn hắn một phần.”
Nhìn gà nướng béo ngậy, nghe thấy từng đợt mùi ngầy ngậy, dạ dày nhịn không được cuộn lên, che miệng nôn khan, “Ộc…”
Tiêu Tuý Nguyệt vội ra hiệu hạ nhân châm trà, chìa tay vỗ về lưng của nàng, “Song nhi, con làm sao vậy?”
“Ta không… ộc… không biết.”
Tiêu Tuý Nguyệt đằng đằng sát khí vọt tới trước mặt Lâm Chấn Bắc, túm quần áo ông, “Họ Lâm kia, không thấy con gái ông khó chịu? Mau tới đây xem giúp con.”
Lâm Chấn Bắc bất đặc dĩ, “Ta… Ta đang định xem giúp con a.”
“Còn không mau một chút.” Nàng buông tay ra.
Lăng Sương một bên nôn khan, một bên đưa tay cho Lâm Chấn Bắc bắt mạch. Tay đặt lên cổ tay nàng, vùng xung quanh lông mày dần dần nhăn lại, càng nhăn càng chặt.
“Thế nào rồi, ông có nói không a.” Tiêu Tuý Nguyệt gấp đến độ nện đánh hắn.
“Bá phụ, nàng đến tột cùng làm sao vậy.” Nam Cung Dật cũng sốt ruột.
Hắn chầm chậm thu tay, bất đắc dĩ mà nói, “Nàng đã có thai ba tháng.”
Tam thiếu gia chậm rãi cúi đầu, ánh mắt khẽ biến.
Một câu của Lâm Chấn Bắc khiến mọi người nhất thời sửng sốt, mắt to trừng mắt nhỏ. Lăng Sương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, “Mang thai cũng không phải chuyện lớn gì.”
Tiêu Tuý Nguyệt cũng nhún nhún vai, bưng canh cho Lăng Sương ăn, “Đúng, cũng không phải chuyện lớn gì. Con gái, uống chút canh tẩm bổ thân thể.”
“Cảm tạ mẹ.” Làm loại chuyện này đáng lẽ sẽ mang thai, cần gì phải kinh ngạc.
Kinh ngạc qua đi, Lâm Chấn Bắc từ từ phục hồi lại tinh thần, “Song nhi, con tính làm sao bây giờ?”
“Nói nhảm, cháu ta đương nhiên phải sinh ra rồi.” Tiêu Tuý Nguyệt lườm hắn một cái.
“Một sinh mệnh, bất luận kẻ nào cũng không có quyền cướp quyền sống của hắn.” Nếu mang thai, đương nhiên là phải sinh ra. Nàng tính cả đời không lấy chồng, có một đứa con bên người làm bạn cũng tốt.
“Bích Ảnh muội yên tâm, ta sẽ chiếu cố mẹ con muội thật tốt.” Tam thiếu gia đến bên cạnh Lăng Sương, nhận lấy bát trong tay Lăng Sương, ôn nhu múc một muỗng đưa tới bên môi Lăng Sương.
Vẻ mặt của tam thiếu gia ôn nhu khác thường, Lăng Sương lạnh lùng trừng hắn, “Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Ngươi biết rõ ràng không phải của ngươi.”
“Ta sẽ chiếu cố mẹ con muội thật tốt, xem hắn như con ruột máu mủ mà thương yêu.” Dùng vẻ mặt vô cùng ôn nhu, nói lời vô cùng cảm động.
“Đứa con này có cha, không cần ngươi tự mình đa tình.” Nàng há miệng uống xong canh.
“Lão gia, ông nghe được chứ, đứa con trong bụng Song nhi không phải của hắn.” Tiêu Tuý Nguyệt thở dài làm bộ làm tịch, “Song nhi mất trinh đã có lỗi với Nam Cung gia, nếu muốn nàng mang đứa con gả đi, ta thực sự không có cách nào ăn nói với Nam Cung đại ca. Chấn Bắc a, quên đi a. Con gái mình mình chăm sóc, cháu mình mình nuôi dưỡng.”
Chuyện cho tới bây giờ, Lâm Chấn Bắc triệt để thoả hiệp, “Tuý Nguyệt nói rất đúng, cháu yêu…”
“Bá phụ bá mẫu, ta sẽ lấy Bích Ảnh.” Giọng điệu của tam thiếu gia càng kiên quyết, không thể nghi ngờ.
“Ngươi…” Tiêu Tuý Nguyệt muốn khuyên ngăn.
“Họ Nam Cung kia, theo ta đi ra.” Lăng Sương đứng lên đi ra ngoài, tam thiếu gia cũng theo ra.
“Nam Cung Dật, ngươi muốn làm gì a?” Ngay cả phụ nữ có thai hắn cũng muốn, hắn có thật bụng đói ăn quàng như thế? Hay là đầu óc có bệnh.
Nam Cung Dật tiến đến bên tai nàng, khoé miệng cong lên nụ cười mỉa mai, “Lâm cô nương, mang thai? Thật khéo như vậy sao?” Hắn cầu hôn, nàng mang thai, thiên hạ nào có chuyện khéo như vậy. Lâm Bích Ảnh mưu ma chước quỷ, rất có thể là giả vờ mang thai.
“Ngay cả mạch hỉ cũng không xem được, ngươi thật xem Lâm tiền bối là đồ ngốc.” Mạch hoạt là mạch dễ xem nhất trong tất cả mạch tượng.
Tam thiếu gia cười tự phụ, vươn tay khép lại năm ngón, “Lâm Bích Ảnh, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay ta.”
“Ngươi rốt cuộc vì sao quấn lấy ta đến chết.” Lăng Sương hai tay khoanh trước ngực, nhìn hắn hảo chỉnh dĩ hạ.
“E lệ, kiêu ngạo, lãnh khốc, tàn nhẫn, trước đây cũng không biết toàn bộ mấy thứ này đặt trên một người sẽ như thế nào, giờ ta đã biết.” Người con gái này, thực sự thú vị, càng xem càng thú vị.
Hắn cả đời gặp qua vô số người con gái, hoặc nghiêng nước nghiên thành, hoặc tài hoa hơn người. Hoặc trang nhã tự nhiên, hoặc thuỳ mị như nước, nhưng không có người nào có thể khiến hắn quan tâm, Lâm Bích Ảnh là ngoại lệ.
Người con gái này, tà, tà đến đáng yêu. Mị, mị đến mê người.
Lăng Sương giả vờ e thẹn, “Ta nào có lãnh khốc tàn nhẫn.” Không sai, lãnh khốc tàn nhẫn quả thực là bản tính của nàng, có điều, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Tam thiếu gia đột nhiên nhìn chằm chằm Lăng Sương, “Ánh mắt của ngươi, khí thế của ngươi khiến ta nghĩ người ta đối mặt không phải cô gái mười sáu tuổi, mà là cao nhân tiền bối giết người vô số.” Nam Cung tam thiếu gia bất cần đời, rất ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Nhìn lầm rồi.” Trên mặt nàng vẫn tràn ý cười ngọt ngào.
“Bích Ảnh, ngươi rất đặc biệt. Trên đời này, chỉ có một Lâm Bích Ảnh.” Hắn yêu con gái, cũng dễ chán ghét con gái. Quyến luyến bụi hoa nhiều năm, không có người con gái nào có thể giữ được lòng hắn. Các nàng đủ đẹp, đủ quyến rũ, tiếc là ở chung lâu, cũng sẽ phai nhạt. Ôn nhu, cuồng dã, e lệ, lãnh khốc, đủ loại cá tính, đủ loại khuôn mặt. Một người con gái khác biệt như vậy, đáng để hắn quan tâm. Nếu như nhất định phải lấy vợ, hắn sẽ lấy nàng, lấy Lâm Bích Ảnh có một không hai.
Khoé miệng giương lên nụ cười nhạt, Lăng Sương nghênh ngang đi, “Bởi vì trên đời này chỉ có một Lâm Bích Ảnh, cho nên, không nên thuộc về một mình ngươi.” Muốn có được tiên nữ Ngưng Sương? Kiếp sau đi.
————-
Từ Chương 015, ta quyết định: Những thành ngữ nào có thể edit sang tiếng Việt mà vẫn giữ trọn vẹn nghĩa thì ta edit, còn không thì ta để nguyên rồi chú thích. XD (Nói là nói vậy nhưng vẫn tuỳ xem ta có… phát hiện ra đó là thành ngữ hay không, có gì mọi người thông cảm ta hiểu biết kém ^ ^”)“Ta muốn tìm một nơi thanh tĩnh an thai, cho đến khi đứa nhỏ ra đời. Nếu như ngươi nghĩ rằng ta ra ngoài hành tẩu giang hồ, vậy thì sai hoàn toàn.” Nàng tuy không có thoái ẩn, nhưng so với thoái ẩn cũng không khác lắm. Ngoại trừ hằng năm tiếp nhận vài vụ làm ăn nhất định, đều là lêu lổng ở nhà.
Tiểu Điệp lắc đầu cười khổ, “Cùng ngươi hành tẩu giang hồ? Chơi đùa cái gì? Ta Điệp Vũ từ nhỏ lăn lộn trong gió tanh mưa máu, cần phải theo ngươi sao?”
Nghe được hai chữ “Điệp Vũ”, trên mặt Lăng Sương xẹt qua hứng thú khó có thể thấy được, “Điệp Vũ? Thật khéo a, trùng tên với Nam Cung gia tứ tiểu thư.” Thế giới rộng lớn, trùng tên vốn là chuyện bình thường. Chỉ là, nàng vì sao lại e ngại tam thiếu gia?
Mùi thơm của hoa lài, cũng không thể xua đi cái nóng bức người.
Lăng Sương tung hoành ngang dọc nửa cuộc đời, chốn đã đi qua nhiều không kể xiết, vẫn không thích ứng được khí trời nóng bức. Cả ngày buồn ngủ, ở lại Thuỷ Các không muốn ra ngoài.
Kiến thức là nguồn tiến bộ của nhân loại, muốn tiến bộ, thì phải học. Muốn dừng chân ở cổ đại, phải học kiến thức của cổ đại. Lăng Sương hiểu rõ khắc sâu đạo lý này, lúc không ra ngoài đọc sách viết chữ, thỉnh thoảng cũng học đánh đàn vẽ tranh. Nàng tư chất thông minh, hiệu quả mặc dù không được tính là nổi bật, cũng không tính là nát bét. Thư hoạ có thể xem, đàn tranh chỉ tạm nghe lọt tai. Lúc nàng học đều thông minh tránh người ngoài, Tiểu Điệp thì câm điếc, nàng học thành cái dạng gì người ngoài căn bản cũng không biết, tự nhiên sẽ không nghi ngờ nàng.
Từng ngày từng ngày trôi qua, hoa lài nở, nàng mới giật mình giác ngộ giờ đã là tháng sáu. Lúc nàng tới cổ đại là giữa tháng hai, tính kỹ thì, nàng ở cổ đại đã sống hơn ba tháng.
Đọc sách viết chữ, thỉnh thoảng học đàn vẽ tranh, ba tháng như thế trôi qua.
Cuộc sống yên bình lại an nhàn, gần như đem ý chí chiến đấu của nàng mà mài mòn, dần dần yêu những ngày như thế.
Gió mát buổi chiều thổi tan chút hơi nóng, Lăng Sương theo thường lệ bưng một khay hoa quả, trốn ở Thuỷ Các hóng mát nghỉ trưa. Tiểu Điệp thì đang cầm một quyển sách nằm trên giường bên cạnh nàng, mơ mơ màng màng.
Vào lúc lơ mơ buồn ngủ, đột nhiên nghe được thanh âm của Tiêu Tuý Nguyệt, “Song nhi, không được rồi, Nam Cung gia tới tặng sính lễ rồi.”
Lăng Sương nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi lại càng hoảng sợ, không có đi giầy liền nhảy dựng lên, “Cái gì?”
Tiểu Điệp cũng bị cả kinh đứng lên, suýt nữa đánh rơi sách trong tay.
Tiêu Tuý Nguyệt hùng hùng hổ hổ xông tới, vẻ mặt tức giận, “Nam Cung Dật tự mình đưa sính lễ tới, chọn ngày lấy con vào cửa.”
“Không thể nào, hoa vùi liễu dập nhà bọn họ cũng muốn?” Lăng Sương ngã ngồi tại chỗ chấn kinh không thể chấn kinh hơn được nữa.
“Ta cũng không biết Nam Cung Gia phát điên cái gì.” Tiêu Tuý Nguyệt hung hăng nghiến răng, vẻ mặt dữ tợn, “Tiểu tử họ Nam Cung kia ăn gan hùm mật gấu, dám tranh người với Tiêu Túy Nguyệt ta.” Nàng nuôi con gái nhiều năm như vậy, mới nói lấy liền lấy.
“Làm sao bây giờ?” Lăng Sương biết Tiêu Tuý Nguyệt đứng cùng chiến tuyến với nàng.
Nàng kéo tay Lăng Sương, “Cùng nhau đến sảnh trước, ngăn cha con lại.”
“Cũng được.” Lăng Sương khom lưng đi giầy, theo Tiêu người đẹp ra ngoài.
Tiểu Điệp bĩu môi, cũng theo ra.
Ba người con gái tới sảnh trước, thấy trong sảnh xếp đầy sính lễ. Vàng bạc châu báu, bánh hỉ rượu ngon, có đủ mọi thứ.
Tam thiếu gia vừa thấy Lăng Sương, lập tức đứng lên, cười tủm tỉm phóng khoáng tới trước mặt nàng, “Bích Ảnh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lăng Sương ngoài cười như trong không cười, “Không biết tam thiếu gia đưa nhiều sính lễ như vậy đến Lâm gia, đến tột cùng muốn làm gì?”
“Ta cùng muội muội từ nhỏ có hôn ước, hôm nay muội muội qua tuổi mười sáu, nên thành hôn rồi.” Đáy mắt hắn loé tia mưu tính, cười như không cười.
“Ta đã nói muốn gả sao?” Lăng Sương nhướng mày, bày ra vẻ mặt ngươi làm sao tóm được ta.
Mắt thấy Nam Cung Dật ở thế bất lợi, Lâm Chấn Bắc ra tay giúp đỡ, “Song nhi, không được vô lễ. Hôn nhân đại sự, là cha mẹ quyết định, lời của mai mối.”
Lăng Sương cúi đầu, ánh mắt đảo qua vàng bạc đầy nhà, “Cha, sĩnh lễ rất nhiều sao?”
“Có ý gì?”
“Cha định bán ta đi?” Ánh mắt của Lăng Sương lạnh lùng khác thường, là cho người ta không rét mà run, lòng hoảng sợ.
Lâm Chấn Bắc chột dạ tránh ánh mắt của nàng, “Con nói cái gì, cha làm sao đem con bán đi. Cháu yêu đối với con yêu thương sâu đậm, con gả cho hắn là tốt nhất.”
“Yêu thương sâu đậm?” Lăng Sương cười nhạt, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Nam Cung Dật hảo chỉnh dĩ hạ. (TYV: “hảo chỉnh dĩ hạ” [好整以暇] là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong《 tả truyện · thành công thập lục niên 》, xem chi tiết ở đây:http://www.cxgjdq.com/cy/c3NnZm8.html.)
Đáy mắt Lăng Sương không có một tia ấm áp, dáng cười của cánh môi quỷ dị khó lường. Nam Cung Dật cũng bị nàng nhìn đến lòng hoảng sợ, cười lớn, “Đúng vậy, ta quả thực đối với Bích Ảnh cô nương yêu thương sâu đậm.”
“Nam Cung Dật, chúng ta không nên vòng vo, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Lấy một người con gái bạo lực, hắn thực sự là chán sống rồi.
Tuy sởn gai ốc, hắn vẫn nhìn thẳng mắt nàng như cũ, “Đương nhiên là lấy ngươi.”
“Tam thiếu gia, con gái tốt thiên hạ rất nhiều. Dưa hái xanh không ngọt, nếu Song nhi không muốn gả, ngươi không cần cố ép.” Tiêu Tuý Nguyệt đứng cạnh Lăng Sương, cầm lấy tay nàng, “Có ta ở đây, ai cũng không thể ép con gái của ta.”
“Bá mẫu (TYV: bác gái), ta là thật tâm thích Bích Ảnh, xin người thành toàn chúng ta.” Nam Cung Dật kiến phong sử đà. (TYV: “kiến phong sử đà” [见风使舵] là thành ngữ cận đại gần giống với “tuỳ cơ ứng biến”, bắt nguồn từ Thanh – Lý Bảo Gia trong《 quan tràng hiện hình ký 》, xem thêm chi tiết ở đây:http://www.cxgjdq.com/cy/c3hvYnM.html)
Tiêu Tuý Nguyệt lườm hắn một cái, “Song nhi nhà chúng ta thông minh lanh lợi, tuyệt sắc nghiêng thành, nam nhân thích nàng cũng ít nhất mấy trăm người, lẽ nào nàng đều phải gả từng người sao?” Ánh mắt sắc bén như dao hung hăng quăng trên người Lâm Chấn Bắc, Lâm Chấn Bắc chột dạ quá độ, trán toát vài giọt mồ hôi lạnh.
Tiêu Tuý Nguyệt khiến Nam Cung Dật á khẩu không trả lời được, hắn cúi đầu xấu hổ, “Ta cùng Bích Ảnh từ nhỏ có hôn ước.”
“Nam Cung tam thiếu gia, Bích Ảnh là hòn ngọc quý trên tay ta và bá phụ ngươi, ngậm trong miệng sợ tan, nắm trong tay sợ bốc hơi từ nhỏ đã quen nuông chiều. Tam thiếu gia tướng mạo hơn người, được rất nhiều nữ nhân xem trọng, Song nhi sẽ không dự náo nhiệt kia đâu. Ngưng Yên cô nương của Kim Phượng Các, Tích Tích cô nương của Tàng Kiều Lâu, Thanh Tuyền cô nương phái Thanh Thành, Thải Hà cô nương Tuyết Sơn phái, Yến Dung cô nương Giáng Hồng Lâu…” Tiêu Tuý Nguyệt một hơi kể ra nhiều vị cô nương, mắt lạnh nhìn Nam Cung Dật, “Đối với các nàng, tam thiếu gia ngươi hẳn là sẽ không xa lạ chứ? Xin lỗi, ta chỉ sinh một Bích Ảnh, không muốn nàng có nhiều tỷ tỷ muội muội như vậy.” Nếu hắn bộ bộ khẩn bức, cũng đừng trách nàng ra đòn sát thủ. (TYV: “bộ bộ khẩn bức” [步步紧逼] là một thành ngữ hiện đại nhằm chỉ sự chăm chú mà tới gần, không chút nào buông lơi ["từng bước áp sát"], bắt nguồn từ Hoắc Đạt trong《 mục tư lâm đích táng lễ 》chương 13, xem thêm ở đây: http://www.cxgjdq.com/cy/ZnVvZA.html.)
Nam Cung Dật bị Tiêu Tuý Nguyệt nói đến xấu hổ không thôi, không còn lời gì chống đỡ. Nàng kéo tay Bích Ảnh, “Bích Ảnh, chúng ta đi.”
Xoay người, Lăng Sương không cách nào kiềm chế cười lớn, “Mẹ, mẹ thật giỏi.”
Tiêu người đẹp đắc ý dào dạt, “Mẹ đã sớm có chuẩn bị. Dựa vào hắn cũng dám tới cầu hôn? Lão nương cho hắn biết tay.”
Lăng Sương quay đầu lại, hướng tam thiếu gia đang khó xử đến hầu như không còn mặt mũi nào gặp người khác mà le lưỡi, nhìn có chút hả hê.
Tức giận là một chuyện, ăn cơm lại là chuyện khác.
Dù cho tức đến chết, cũng phải ăn cơm.
Bốn người ngồi cùng bàn, một người xấu hổ, một người chột dạ, hai người phẫn nộ, tạo nên hình ảnh một bộ quỷ dị.
“Song nhi, uống bát canh gan heo, nếu những người nào đó không tim không phổi, thì chúng ta ăn tim uống phổi.” Tiêu Tuý Nguyệt đổ một chén canh cho Lăng Sương, hung tợn trừng Lâm Chấn Bắc một cái. (TYV: “canh gan heo” [猪肝汤], dân tình hãy google ca ca tiếng Trung để chiêm ngưỡng. lol)
Lăng Sương nhận lấy bát canh, “Mẹ, đừng như vậy.” Lâm Chấn Bắc tuy rằng lần này làm sai, nhưng đối với nàng quả thực yêu thương có thừa, vong ân bội nghĩa không phải phong cách của nàng.
Tiêu Tuý Nguyệt cùng Lăng Sương bày ra vẻ mặt cho ông xem, bầu không khí rất xấu hổ, tam thiếu gia càng xấu hổ, “Bích Ảnh, ăn nhiều một chút.” Hắn có lòng tốt giúp Lăng Sương gắp thức ăn.
Tiêu Tuý Nguyệt lấy đũa đẩy đũa của hắn ra, “Con gái, ăn đùi gà, đừng để ý đến bọn hắn.” Tiêu Tuý Nguyệt túm toàn bộ con gà, bỏ vào trong bát Lăng Sương.
Cúi đầu trừng mắt con gà trong bát, Lăng Sương đầu đầy vạch đen, “Mẹ, đây là một con gà.” Cho dù nàng dạo gần đây rất có sức ăn, làm một lần một con cũng quá khoa trương rồi đi.
Tiêu Tuý Nguyệt hào phóng xé gà nướng thành hai phần, đưa một phần cho Lăng Sương, “Nào, chúng ta phân ra, bọn hắn một phần.”
Nhìn gà nướng béo ngậy, nghe thấy từng đợt mùi ngầy ngậy, dạ dày nhịn không được cuộn lên, che miệng nôn khan, “Ộc…”
Tiêu Tuý Nguyệt vội ra hiệu hạ nhân châm trà, chìa tay vỗ về lưng của nàng, “Song nhi, con làm sao vậy?”
“Ta không… ộc… không biết.”
Tiêu Tuý Nguyệt đằng đằng sát khí vọt tới trước mặt Lâm Chấn Bắc, túm quần áo ông, “Họ Lâm kia, không thấy con gái ông khó chịu? Mau tới đây xem giúp con.”
Lâm Chấn Bắc bất đặc dĩ, “Ta… Ta đang định xem giúp con a.”
“Còn không mau một chút.” Nàng buông tay ra.
Lăng Sương một bên nôn khan, một bên đưa tay cho Lâm Chấn Bắc bắt mạch. Tay đặt lên cổ tay nàng, vùng xung quanh lông mày dần dần nhăn lại, càng nhăn càng chặt.
“Thế nào rồi, ông có nói không a.” Tiêu Tuý Nguyệt gấp đến độ nện đánh hắn.
“Bá phụ, nàng đến tột cùng làm sao vậy.” Nam Cung Dật cũng sốt ruột.
Hắn chầm chậm thu tay, bất đắc dĩ mà nói, “Nàng đã có thai ba tháng.”
Tam thiếu gia chậm rãi cúi đầu, ánh mắt khẽ biến.
Một câu của Lâm Chấn Bắc khiến mọi người nhất thời sửng sốt, mắt to trừng mắt nhỏ. Lăng Sương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, “Mang thai cũng không phải chuyện lớn gì.”
Tiêu Tuý Nguyệt cũng nhún nhún vai, bưng canh cho Lăng Sương ăn, “Đúng, cũng không phải chuyện lớn gì. Con gái, uống chút canh tẩm bổ thân thể.”
“Cảm tạ mẹ.” Làm loại chuyện này đáng lẽ sẽ mang thai, cần gì phải kinh ngạc.
Kinh ngạc qua đi, Lâm Chấn Bắc từ từ phục hồi lại tinh thần, “Song nhi, con tính làm sao bây giờ?”
“Nói nhảm, cháu ta đương nhiên phải sinh ra rồi.” Tiêu Tuý Nguyệt lườm hắn một cái.
“Một sinh mệnh, bất luận kẻ nào cũng không có quyền cướp quyền sống của hắn.” Nếu mang thai, đương nhiên là phải sinh ra. Nàng tính cả đời không lấy chồng, có một đứa con bên người làm bạn cũng tốt.
“Bích Ảnh muội yên tâm, ta sẽ chiếu cố mẹ con muội thật tốt.” Tam thiếu gia đến bên cạnh Lăng Sương, nhận lấy bát trong tay Lăng Sương, ôn nhu múc một muỗng đưa tới bên môi Lăng Sương.
Vẻ mặt của tam thiếu gia ôn nhu khác thường, Lăng Sương lạnh lùng trừng hắn, “Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Ngươi biết rõ ràng không phải của ngươi.”
“Ta sẽ chiếu cố mẹ con muội thật tốt, xem hắn như con ruột máu mủ mà thương yêu.” Dùng vẻ mặt vô cùng ôn nhu, nói lời vô cùng cảm động.
“Đứa con này có cha, không cần ngươi tự mình đa tình.” Nàng há miệng uống xong canh.
“Lão gia, ông nghe được chứ, đứa con trong bụng Song nhi không phải của hắn.” Tiêu Tuý Nguyệt thở dài làm bộ làm tịch, “Song nhi mất trinh đã có lỗi với Nam Cung gia, nếu muốn nàng mang đứa con gả đi, ta thực sự không có cách nào ăn nói với Nam Cung đại ca. Chấn Bắc a, quên đi a. Con gái mình mình chăm sóc, cháu mình mình nuôi dưỡng.”
Chuyện cho tới bây giờ, Lâm Chấn Bắc triệt để thoả hiệp, “Tuý Nguyệt nói rất đúng, cháu yêu…”
“Bá phụ bá mẫu, ta sẽ lấy Bích Ảnh.” Giọng điệu của tam thiếu gia càng kiên quyết, không thể nghi ngờ.
“Ngươi…” Tiêu Tuý Nguyệt muốn khuyên ngăn.
“Họ Nam Cung kia, theo ta đi ra.” Lăng Sương đứng lên đi ra ngoài, tam thiếu gia cũng theo ra.
“Nam Cung Dật, ngươi muốn làm gì a?” Ngay cả phụ nữ có thai hắn cũng muốn, hắn có thật bụng đói ăn quàng như thế? Hay là đầu óc có bệnh.
Nam Cung Dật tiến đến bên tai nàng, khoé miệng cong lên nụ cười mỉa mai, “Lâm cô nương, mang thai? Thật khéo như vậy sao?” Hắn cầu hôn, nàng mang thai, thiên hạ nào có chuyện khéo như vậy. Lâm Bích Ảnh mưu ma chước quỷ, rất có thể là giả vờ mang thai.
“Ngay cả mạch hỉ cũng không xem được, ngươi thật xem Lâm tiền bối là đồ ngốc.” Mạch hoạt là mạch dễ xem nhất trong tất cả mạch tượng.
Tam thiếu gia cười tự phụ, vươn tay khép lại năm ngón, “Lâm Bích Ảnh, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay ta.”
“Ngươi rốt cuộc vì sao quấn lấy ta đến chết.” Lăng Sương hai tay khoanh trước ngực, nhìn hắn hảo chỉnh dĩ hạ.
“E lệ, kiêu ngạo, lãnh khốc, tàn nhẫn, trước đây cũng không biết toàn bộ mấy thứ này đặt trên một người sẽ như thế nào, giờ ta đã biết.” Người con gái này, thực sự thú vị, càng xem càng thú vị.
Hắn cả đời gặp qua vô số người con gái, hoặc nghiêng nước nghiên thành, hoặc tài hoa hơn người. Hoặc trang nhã tự nhiên, hoặc thuỳ mị như nước, nhưng không có người nào có thể khiến hắn quan tâm, Lâm Bích Ảnh là ngoại lệ.
Người con gái này, tà, tà đến đáng yêu. Mị, mị đến mê người.
Lăng Sương giả vờ e thẹn, “Ta nào có lãnh khốc tàn nhẫn.” Không sai, lãnh khốc tàn nhẫn quả thực là bản tính của nàng, có điều, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Tam thiếu gia đột nhiên nhìn chằm chằm Lăng Sương, “Ánh mắt của ngươi, khí thế của ngươi khiến ta nghĩ người ta đối mặt không phải cô gái mười sáu tuổi, mà là cao nhân tiền bối giết người vô số.” Nam Cung tam thiếu gia bất cần đời, rất ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Nhìn lầm rồi.” Trên mặt nàng vẫn tràn ý cười ngọt ngào.
“Bích Ảnh, ngươi rất đặc biệt. Trên đời này, chỉ có một Lâm Bích Ảnh.” Hắn yêu con gái, cũng dễ chán ghét con gái. Quyến luyến bụi hoa nhiều năm, không có người con gái nào có thể giữ được lòng hắn. Các nàng đủ đẹp, đủ quyến rũ, tiếc là ở chung lâu, cũng sẽ phai nhạt. Ôn nhu, cuồng dã, e lệ, lãnh khốc, đủ loại cá tính, đủ loại khuôn mặt. Một người con gái khác biệt như vậy, đáng để hắn quan tâm. Nếu như nhất định phải lấy vợ, hắn sẽ lấy nàng, lấy Lâm Bích Ảnh có một không hai.
Khoé miệng giương lên nụ cười nhạt, Lăng Sương nghênh ngang đi, “Bởi vì trên đời này chỉ có một Lâm Bích Ảnh, cho nên, không nên thuộc về một mình ngươi.” Muốn có được tiên nữ Ngưng Sương? Kiếp sau đi.
————-
Từ Chương 015, ta quyết định: Những thành ngữ nào có thể edit sang tiếng Việt mà vẫn giữ trọn vẹn nghĩa thì ta edit, còn không thì ta để nguyên rồi chú thích. XD (Nói là nói vậy nhưng vẫn tuỳ xem ta có… phát hiện ra đó là thành ngữ hay không, có gì mọi người thông cảm ta hiểu biết kém ^ ^”)“Ta muốn tìm một nơi thanh tĩnh an thai, cho đến khi đứa nhỏ ra đời. Nếu như ngươi nghĩ rằng ta ra ngoài hành tẩu giang hồ, vậy thì sai hoàn toàn.” Nàng tuy không có thoái ẩn, nhưng so với thoái ẩn cũng không khác lắm. Ngoại trừ hằng năm tiếp nhận vài vụ làm ăn nhất định, đều là lêu lổng ở nhà.
Tiểu Điệp lắc đầu cười khổ, “Cùng ngươi hành tẩu giang hồ? Chơi đùa cái gì? Ta Điệp Vũ từ nhỏ lăn lộn trong gió tanh mưa máu, cần phải theo ngươi sao?”
Nghe được hai chữ “Điệp Vũ”, trên mặt Lăng Sương xẹt qua hứng thú khó có thể thấy được, “Điệp Vũ? Thật khéo a, trùng tên với Nam Cung gia tứ tiểu thư.” Thế giới rộng lớn, trùng tên vốn là chuyện bình thường. Chỉ là, nàng vì sao lại e ngại tam thiếu gia?