Lăng Sương nhanh chóng trở lại Bích Ảnh Các, lập tức xé khăn trải trên giường bắt đầu thu dọn này nọ.
Tiểu Điệp không hiểu nguyên do, cũng giúp đỡ thu dọn này nọ.
Thu dọn được mấy món đơn giản như quần áo và đồ dùng hàng ngày xong, Lăng Sương đem tất cả đồ trang sức bao thành một bao, bỏ hết toàn bộ vật nặng, “Tiểu Điệp, ta muốn bỏ nhà ra đi.” Bỏ nhà ra đi, tiền là quan trọng nhất.
【 Bỏ nhà ra đi? Đang yên lành vì cái gì muốn trốn đi. 】 Tiểu Điệp nhấc bút viết xuống một câu.
“Ta mang thai rồi.” Nàng tiếp tục thu dọn này nọ.
【 Lão gia cùng phu nhân sẽ chăm sóc ngươi. 】
“Ta biết. Nhưng tam thiếu gia tên nhân yêu kia kiên quyến quấn lấy ta, ta phiền. Ta lo lắng nhất, là có một ngày cha thực sự đem ta gả cho hắn. Sớm muộn gì cũng phải đi, không bằng nhân lúc cái thai giờ còn nhẹ nhàng mà bỏ đi, tìm một nơi an tĩnh dưỡng thai. Sinh xong rồi về, hắn không chấp nhận mua lớn tặng nhỏ chứ?” Bỏ nhà ra đi không phải nhất thời xúc động, nàng đã nghĩ sâu tính kỹ.
【 Lão gia thương ngươi như vậy, sẽ không ép ngươi. Huống chi có phu nhân ở đây, hắn sẽ không đối với ngươi như vậy. 】
“Ta biết, thì bởi vì hắn thương yêu, mới không hy vọng ta bơ vơ không nơi dựa. Nếu như tam thiếu gia lời ngon tiếng ngọt, cha ta nhất định sẽ bị hắn nói đến cảm động.” Nam Cung nhân yêu đê tiện vô liêm sỉ, lời ngon tiếng ngọt nàng đã từng nghe nhiều. Lâm Chấn Bắc tiền bối tuy rằng khôn khéo, có điều tên tam thiếu gia kia rất biết đánh vào điểm yếu của người khác. Lâm tiền bối yêu con gái hết lòng, rất dễ bị lừa.
【 Tìm cha của đứa nhỏ không phải được rồi sao, ngươi yên tâm, vô luận hắn là ai, lão gia cũng sẽ thành toàn cho các ngươi. 】
Lăng Sương lắc đầu, “Không được.” Đứa nhỏ là của một mình nàng, nàng muốn độc chiếm.
【 Được rồi, ngươi nói tam thiếu gia sẽ không chấp nhận mua lớn tặng nhỏ, chỉ cần ngươi sinh đứa nhỏ xong, hắn còn có thể làm trò gì. 】
Lăng Sương ngón tay nắm chặt, đáy mắt loé hàn quang, “Đây là vấn đề thứ hai ta lo lắng, tên nhân yêu kia đối với ta tình thế bắt buộc, ta lo hắn một ngày nào đó xác nhận ta mang thai sẽ bất lợi đối với đứa nhỏ của ta.” Có thể lo lắng của nàng là khéo lo trời sập, thế nhưng, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đứa nhỏ của nàng. Ngay cả một phần vạn khả năng, cũng muốn tiêu diệt tận gốc.
Tiểu Điệp thở dài,【 Được, ngươi đã muốn bỏ nhà ra đi, ta theo tới cùng. 】
Lăng Sương chầm chậm cúi đầu, ánh mắt sắc bén xuyên qua khuôn mặt nàng ta, “Tiểu Điệp cô nương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Vẻ mặt của nàng lãnh khốc tới cực điểm.
【 Tiểu thư, ngươi đang nói cái gì. 】 Tiểu Điệp viết xuống một câu, chớp chớp mắt vô tội.
“Tiểu Điệp cô nương, ngươi rõ ràng có thể nói, vì cái gì làm bộ câm điếc?” Nàng đã từng đặc biệt thăm dò, nha hoàn bên người của nàng mấy tháng trước lập gia đình rồi. Tiểu Điệp đúng lúc xuất hiện, đi theo bên người nàng. Nói cách khác, lúc nàng xuyên qua, Tiểu Điệp mới tới chưa được bao lâu. Đã không phải nha hoàn trong nhà, nàng ta có đủ lý do để nghi ngờ.
Dò xét mấy ngày qua, nàng phát hiện Tiểu Điệp cầm kỳ thi hoạ mọi thứ tinh thông, là đại tài nữ trăm phần trăm. Hai tay non mịn, rõ ràng là tiểu thư sống trong nhung lụa.
Một tiểu thư khuê các, thiên kim tiểu thư, giả câm giả xấu trà trộn vào Ngạo Kiếm sơn trang ăn nhờ ở đậu, đến tột cùng có mục đích gì?
Dò xét mấy tháng, nàng hoàn toàn xác thực nàng ta có vấn đề, nên ngả bài rồi.
Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên mở miệng, “Ngươi yên tâm, ta không có mục đích gì. Ngược lại tiểu thư ngươi mới kỳ quái.”
Lăng Sương khoé miệng khẽ nhếch, “Quả nhiên có thể nói.” Nàng nguỵ trang rất giỏi, luôn giấu được sơ hở. Mãi đến khi… nghe được tiếng thở dài kia.
Đột nhiên nghĩ đến nàng mấy ngày liền dò xét, Tiểu Điệp cười khổ, “Ngươi đã sớm hoài nghi ta rồi sao?”
“Đúng.” Lăng Sương thẳng thắn.
“Lâm tiểu thư, ta xin thề, ta đối với ngươi, đối với Ngạo Kiếm sơn trang tuyệt đối không có dụng ý xấu. Ta trà trộn vào Lâm gia, quả thực là tình cảnh bất đắc dĩ.”
Ánh mắt Lăng Sương hơi loé, đột nhiên ra tay. Tiểu Điệp xoay dáng người xinh xắn tránh thoát, cùng Lăng Sương mặt đối mặt, “Có võ công không phải lỗi của ta.”
“Thân thủ tốt.” Lại có thể tránh một chưởng của nàng, không đơn giản.
Tiểu Điệp vừa bất đắc dĩ lại cay đắng mà nói, “Ta chỉ có thể nói cho ngươi, ta bị người đuổi giết. Bất đắc dĩ, cải trang trốn ở Ngạo Kiếm sơn trang làm nô tỳ.”
Nếu Tiểu Điệp tâm hoài bất quỹ, nàng cũng sẽ không giữ nàng đến bây giờ. Lăng Sương chầm chậm rót cho nàng một chén nước, nói đùa, “Có phải là bị tình địch truy sát không.”
(TYV: “tâm hoài bất quỹ” [心怀不轨] là một thành nghĩa cận đại mang ý chỉ người “lòng dạ khôn lường” [trong các chương trước đây tớ đã edit như vậy cho Lăng Sương], có dụng ý xấu, nói chung là lòng mang những tính toán không mấy tốt đẹp gì. Xem chi tiết ở đây: http://www.cxgjdq.com/cy/ZGZmZ28.html)
“Nếu thực sự là tình địch thì tốt rồi.” Vẻ mặt Tiểu Điệp càng thêm cay đắng bất đắc dĩ.
Lăng Sương nhếch môi, mở miệng cười cay đắng, “Trong lòng người giang hồ, đều có một đoạn quá khứ không muốn nhắc tới. Cũng được, ta không hỏi.” Trong lòng nàng cũng có một đoạn đau xót.
“Lâm gia là võ lâm đệ nhất thế gia, trên giang hồ có gió thổi cỏ lay gì đều truyền đến Ngạo Kiếm sơn trang. Mục đích ta tới Lâm gia làm nha hoàn, là vì tin tức. Hôm nay, ta nguyện ý cùng ngươi bỏ đi.”
Lăng Sương khó hiểu, “Tại sao?”
Tiểu Điệp nhún nhún vai, “Có người làm bạn, đi ra ngoài thăm thú cũng tốt a.”
“Ta muốn tìm một nơi thanh tĩnh an thai, cho đến khi đứa nhỏ ra đời. Nếu như ngươi nghĩ rằng ta ra ngoài hành tẩu giang hồ, vậy thì sai hoàn toàn.” Nàng tuy không có thoái ẩn, nhưng so với thoái ẩn cũng không khác lắm. Ngoại trừ hằng năm tiếp nhận vài vụ làm ăn nhất định, đều là lêu lổng ở nhà.
Tiểu Điệp lắc đầu cười khổ, “Cùng ngươi hành tẩu giang hồ? Chơi đùa cái gì? Ta Điệp Vũ từ nhỏ lăn lộn trong gió tanh mưa máu, cần phải theo ngươi sao?”
Nghe được hai chữ “Điệp Vũ”, trên mặt Lăng Sương xẹt qua hứng thú khó có thể thấy được, “Điệp Vũ? Thật khéo a, trùng tên với Nam Cung gia tứ tiểu thư.” Thế giới rộng lớn, trùng tên vốn là chuyện bình thường. Chỉ là, nàng vì sao lại e ngại tam thiếu gia?
Điệp Vũ biếng nhác ngồi xuống, nhàn nhạt nói, “Không cần nói bóng nói gió, đến lúc, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.”
“Ta cũng không có hỏi.” Lăng Sương cười.
Ánh mắt Điệp Vũ chậm rãi chuyển trên mặt Lăng Sương, “Bích Ảnh, rất nhiều chuyện, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi.”
Điệp Vũ cô nương tựa hồ trong câu nói có hàm ý khác, Lăng Sương xoa nhẹ mép chén, cân nhắc kỹ lưỡng, “‘Lăng’ của ‘Ngạo Tuyết Lăng Sương’, ‘Sương’ của ‘Ngạo Tuyết Lăng Sương’, gọi là ‘Lăng Sương’.”
Điệp Vũ không có truy hỏi, chỉ là khẽ gật đầu, “Lăng Sương, tên rất hay.”
***
Lăng Sương tiểu thư bỏ nhà ra đi, Sở Sở cũng muốn bỏ nhà ra đi. Được rồi, lần này bỏ nhà ra đi chủ yếu là bởi vì chưởng môn phái Điểm Thương mời ta đi tham gia võ lâm đại hội, chờ ta trở lại sẽ đổi mới, cúi chào các vị ~~~ nếu như không trở về không cần tìm ta, nói rõ là ta xuyên qua lạc (TYV: “lạc” [咯] ta cũng chả biết là cái gì, hình như là tiếng khạc nhổ…)
Cha mẹ, lúc các người thấy phong thư này, ta đã ra đi. Đừng hỏi ta đi nơi nào, thế giới rộng lớn, luôn có chỗ cho ta dung thân. Nhiều năm như vậy, cha mẹ đối với Song nhi thương yêu có thừa, Song nhi khắc trong tâm khảm. Có điều, Song nhi đã lớn, không muốn làm chim hoàng yến của Lâm gia nữa. Cha mẹ yên tâm, ta sẽ chăm sóc chính mình, chăm sóc đứa nhỏ trong bụng thật tốt. Bật luận ta đi tới đâu, Ngạo Kiếm sơn trang trước sau vẫn là nhà của ta, một ngày nào đó, ta sẽ trở về gặp các người. Cha, mẹ, trời trở lạnh rồi, nhớ tự chăm sóc chính mình thật tốt – Song nhi ký.
“Song nhi bỏ nhà ra đi rồi, đều là ông làm hại.” Tiêu Tuý Nguyệt hung hăng trừng Lâm Chấn Bắc, hai tay chống nạnh.
Lâm Chấn Bắc chột dạ tránh ánh mắt lên án của Tiêu Tuý Nguyệt, “Ta cũng không biết sẽ như vậy.”
“Ông không biết? Ông không biết con gái không lấy chồng?” Tiêu Tuý Nguyệt hung hăng tát hắn một cái, “Nó nói không lấy chồng, ông không có tai sao?”
Ông càng thêm chột dạ, cúi đầu, “Ta…”
Tiêu Tuý Nguyệt hừ lạnh, “Ta cái gì mà ta? Từ giờ trở đi, ông ngủ thư phòng, cho đến khi con gái trở về mới thôi.”
Nghe được ba chữ “ngủ thư phòng”, Lâm Chấn Bắc lập tức da đầu tê dại. Nhìn Tiêu Tuý Nguyệt lấy lòng, “Ta lập tức phái người đi tìm Song nhi.” Khí trời càng ngày càng lạnh, ngủ thư phòng lạnh a.
Lạnh lùng trừng hắn một cái, Tiêu Tuý Nguyệt xoay người đi ra ngoài, “Song nhi lớn rồi, cần trời xanh biển ngọc của riêng mình, để nàng đi thôi. Một ngày nào đó, nàng sẽ trở về. Lâm Chấn Bắc, ta cảnh cáo ông, trong vòng ba ngày huỷ bỏ hôn ước, bằng không, ta bỏ nhà ra đi tái hôn đó.”
“Tuý…” Lâm Chấn Bắc há miệng muốn nói.
“Ông ban ngày ban mặt uống say rồi sao?” Theo tiếng mắng giận, giày thêu phi thẳng tới, không nghiêng không lệch nện trên mặt Lâm Chấn Bắc, “Lâm Chấn Bắc ta cảnh cáo ông, từ hôm nay trở đi không được bước vào phòng ngủ một bước.”
Khom lưng nhặt giày thêu trên mặt đất, Lâm Chấn Bắc ngửa mặt lên trời thở dài, “Ta đây là tạo nghiệt gì a.” Làm cho Song nhi bỏ nhà ra đi, thực sự không phải mong muốn của ông.
Nhìn Tiêu Tuý Nguyệt đi xa, ông chậm rãi ngồi xuống, “Cháu yêu a, ngươi nghe được hết rồi chứ?”
“Nghe được.” Nam Cung Dật tay cầm quạt giấy, sải bước vào cửa. “Võ công của bá phụ quả nhiên không ai sánh bằng.” Không hổ là võ lâm minh chủ, rõ ràng có thể phát hiện hắn trốn ở một nơi bí mật gần đó.
Lâm Chấn Bắc cười khổ, “Ta đối với mẹ con các nàng luôn không có cách.” Ông thở dài bất đắc dĩ, “Chuyện cho tới bây giờ, bá phụ chỉ có thể xin lỗi ngươi rồi. Cháu yêu ngươi là rồng giữa loài người, con gái nhà ta không có phúc kia a.” Nếu như bọn họ có thể cùng một chỗ, ông nhạc kiến kỳ thành. Chuyện cho tới bây giờ, ông chỉ có thể thoả hiệp rồi. (TYV: “nhạc kiến kỳ thành” [乐见其成], edit sát là “vui mừng khi thấy kết quả ngoài mong đợi”.)
Nam Cung Dật hình như sớm đã ngờ tới kết quả này, cười nhàn nhạt, “Lạc hoa hữu ý, lưu thuỷ vô tình.” Nghĩ không ra, hắn cũng có một ngày bị cự tuyệt. Lâm Bích Ảnh quả nhiên là Lâm Bích Ảnh, hắn không có nhìn lầm người.
(TYV: “Lạc hoa hữu ý, lưu thuỷ vô tình” [落花有意,流水无情] bắt nguồn từ 《 tục truyện đăng lục · ôn châu long tường trúc am sĩ khuê thiện sư 》: “Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tâm luyến lạc hoa.” [tạm edit là "Hoa rơi có ý tuỳ nước chảy, nước chảy vô tâm với hoa rơi."] ý chỉ một người cố gắng thể hiện tình yêu của mình nhưng người kia lại thờ ơ như không thấy, kiểu tình yêu đơn phương ấy mà. Xem chi tiết ở đây: http://baike.baidu.com/view/89307.htm)
Tam thiếu gia thản nhiên đối mặt, Lâm Chấn Bắc càng thêm xấu hổ, “Là con gái nhà ta không có phúc. Lâm Chấn Bắc thất tín bội nghĩa, ngày khác tự mình tới cửa, hướng Nam Cung đại ca tạ tội.”
Nam Cung Dật cười đến bí hiểm, “Bích Ảnh muội muội còn nhỏ, bây giờ chịu đòn nhận tội thì hơi sớm.” Chuyện tương lai, không ai nói được.
“Ý của cháu yêu là…” Hắn nhíu mày, không rõ ý Nam Cung Dật.
“Nữ tữ như nàng, tuyệt đối không cam lòng giúp chồng dạy con, tam tòng tứ đức. Nếu nàng muốn tự do, thì cho nàng tự do đi.” Hắn dường như đang lẩm bẩm, lại để Lâm Chấn Bắc nghe thấy chân chân thành thành. (TYV: “tam tòng tứ đức” [三从四德], theo QuickTranslator: “Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh”)
Lâm Chấn Bắc dường như có chút đăm chiêu, “Song nhi lớn rồi, ta quả thực nên cho nó tự do. Có điều, lòng nó đã có người, người lại mang thai, cháu yêu ngươi sợ rằng…”
“Nếu như thực sự người mang thai, sẽ không bỏ nhà ra đi. Bích Ảnh muội muội chỉ là không cam lòng, không cam lòng tuỳ tiện gả làm vợ ta.” Lần đầu tiên thấy nàng, hắn biết ngày nàng tâm cao khí ngạo, cùng con gái thế tục tuyệt nhiên không giống.
“Cháu yêu, Song nhi là con gái yêu của ta. Nếu như nàng không muốn gả cho ngươi, Lâm Chấn Bắc thà thất tín bội nghĩa để người trong thiên hạ cười chê chửi rủa, cũng sẽ không cố ép nó.” Lâm Chấn Bắc nói ẩn ý, lời cảnh cáo đặt ở phía trước.
“Không giấu bá phụ, cháu nhỏ tuy rằng phong lưu thành tính, nữ tử có thể vào mắt ta lại chỉ có một người. Nếu muốn lấy vợ, nhất định phải lấy Bích Ảnh.” Hắn có thể chờ, từ từ mà chờ.
Lâm Chấn Bắc vỗ vai Nam Cung Dật, “Ta không còn lời nào để nói.”
Nam Cung Dật chậm rãi cong môi, khoé miệng dáng cười quỷ dị kia kẻ khác khó có thể thấy được.
******
Lúc hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về Tây. Ánh chiều tà vàng rực, chói đến khiến người ta không mở được mắt.
Một chiếc xe ngựa phóng nhanh qua đường, dấy lên một đống cát bụi.
“Chúng ta đi chưa?” Điệp Vũ dựa vào xe, con ngươi khép hờ.
Lăng Sương quay đầu, nhìn phong cảnh bụi bặm ngoài cửa sổ, “Thiên hạ rộng lớn như thế, luôn có chỗ cho chúng ta dung thân. Đi một bước tính một bước vậy, lúc không muốn đi nữa, lại tìm một nơi yên bình dừng chân.”
Điệp Vũ cười, “Đúng vậy, thiên hạ rộng lớn như thế, luôn có chỗ cho chúng ta dung thân.” Thanh âm của nàng đang cười, trên mặt nghìn lở trăm loét kia lại không có biểu tình gì.
“Điệp Vũ, ngươi có nơi muốn đi sao? Chúng ta có thể cùng đi.” Nàng mới đến, căn bản không biết có thể đi nơi nào. Đi tới đâu, tính tới đó vậy. Người giang hồ, lấy thiên hạ làm nhà.
Điệp Vũ ngẩng đầu, khẽ cười ra tiếng, giọng điệu thê lương không gì sánh được, “Ta a… Ta cũng không biết ta có thể đi đâu. Ngươi nói: Thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ cho chúng ta dung thân. Cho nên, chỉ có theo ngươi, ta mới có chỗ dung thân.”
Lại là một người con gái bị bỏ rơi, đáy lòng Lăng Sương tuôn ra một trận lãnh ý, nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay Điệp Vũ, nhìn thẳng mắt nàng, nghiêm túc mà nói, “Lăng Sương xin thề, có chỗ cho Lăng Sương dung thân, thì có chỗ cho Điệp Vũ dung thân.”
Điệp Vũ nắm chặt tay nàng, ngẩng đầu đón ánh mắt của nàng, “Chỉ cần Điệp Vũ không chết, sẽ không để Lăng Sương bị thương. Có Điệp Vũ, thì có Lăng Sương.”
“Có Lăng Sương, thì có Điệp Vũ.” Nhìn ánh mắt của nàng, Lăng Sương biết rõ. Từ nay về sau, nàng cùng nàng ta, nương tựa lẫn nhau, phúc hoạ cùng hưởng.
Sắc trời dần tối, là lúc tìm nơi ngủ trọ.
Cổ đại không khác nhiều lắm, khách điếm làng núi rất nhiều. Đi một ngày đường, Lăng Sương cả người đau nhức. Tìm nơi tiểu điếm ăn cơm qua loa, liền về phòng nghỉ ngơi.
Khí trời nóng bức, tiếng ve bốn phía, quấy nhiễu giấc người ngủ. Tuy rằng mệt đến nằm sấp xuống, Lăng Sương lại mất ngủ.
Đẩy cửa sổ ra, gió mát thổi vào phòng, mang theo hương thơm cây cối hoa cỏ.
Ánh trăng chiếu trên mặt đất, cả phòng sáng ngời.
Không biết từ lúc nào, từng đợt tiếng tiêu được gió mát dẫn vào phòng, truyền đến tai nàng.
Đi theo tiếng tiêu, Lăng Sương từ xa đã thấy một người con trai đứng trên nóc nhà.
Ngẩng nhìn hắn, hai tay nàng khoanh trước ngực, lẳng lặng lắng nghe.
“Là thù hay bạn?” Tiếng tiêu đang lên cao mà lại ngừng, thay vào đó là giọng nói trầm thấp của một người con trai.
Người giang hồ đều nhạy cảm như vậy sao? Lăng Sương cười, “Người qua đường.”
Tiếng tiêu lại vang lên, lành lạnh xuất trần, có sức hấp dẫn.
Lẳng lặng nghe xong một khúc, Lăng Sương khẽ vỗ tay vài cái, “Họ Lâu, ngươi lại đang nhớ nàng?” Người con gái có thể khiến đường chủ Độc Bộ đường kiệt xuất thiên hạ mong nhớ ngày đêm, rốt cuộc là sắc nước hương trời, kinh thải tuyệt diễm ra sao? (TYV: “kinh thải tuyệt diễm” [惊采绝艳] là một thành ngữ cổ đại nhằm miêu tả người tài hoa đến kinh ngạc, lời lẽ diễm lệ. Xem chi tiết:http://www.cxgjdq.com/cy/c2dzZ2Q.html)
“Ngươi là?” Lâu Đoạn Nhai nhất thời nghe không ra thanh âm của Lăng Sương.
Lăng Sương uyển chuyển nhảy lên nóc nhà, đứng trước mặt Lâu Đoạn Nhai, “Tự mà xem.”
Nhờ ánh trăng mà thấy rõ hình dáng Lăng Sương, Lâu Đoạn Nhai nhịn không được kinh hô, “Lâm tiểu thư?” Tiểu thư của Ngạo Kiếm sơn trang, làm sao đêm hôm khuya khoắc chạy đến chỗ này?
“Đúng vậy.” Lăng Sương khẽ gật đầu.
“Ngươi làm sao tới nơi này?”
Nàng thở dài bất đắc dĩ, “Đừng nói nữa, Nam Cung tam thiếu gia hồ bằng cẩu hữu của ngươi hại chết ta rồi.”
“Hắn có ý lấy ngươi làm vợ? Làm sao lại hại ngươi?” Lâu Đoạn Nhai khó hiểu.
“Vấn đề ngay đó a.” Lăng Sương nhún nhún vai không quan trọng, “Hắn muốn lấy, ta không gả, bỏ nhà trốn đi.”
Hắn bĩu môi, nhìn có chút hả hê, “Đá đến cửa sắt rồi.” Hắn ta phong lưu thành tính, lại cũng có ngày hôm nay, báo ứng a.
“Ta xem ngươi là bằng hữu mới lên đây gặp ngươi, ngươi sẽ không bán đứng ta đi?” Ánh mắt Lăng Sương rơi vào trên mặt hắn.
Lâu Đoạn Nhai trầm mặc một lát, lắc đầu, “Sẽ không, hắn là bằng hữu, ngươi cũng là bằng hữu.”
Lăng Sương bật cười, “Ha ha, từ nay về sau, chúng ta là bằng hữu rồi.” Trước kia, bọn họ không thể tính là bằng hữu.
Lâu Đoạn Nhai nở nụ cười hiếm thấy, “Tốt, chúng ta là bằng hữu.” Nếu Lâm Bích Ảnh xem hắn là bằng hữu, hắn cũng xem nàng là bằng hữu.
“Nếu đã là bằng hữu, nói một chút nỗi lòng của ngươi đi.” Lăng Sương ngồi trên nóc nhà, hai tay chồng cằm, “Nàng rốt cuộc là ai thế?”
“Nàng gọi là Tương Tương.” Lâu Đoạn Nhai cũng ngồi xuống.
Nàng bĩu bĩu môi, “Tên nghe rất êm tai a.”
Lâu Đoạn Nhai lại trầm mặc một hồi, mới chầm chậm mở miệng, “Là muội muội của Quỷ Tôn.”
Lăng Sương lại càng hoảng sợ, cao giọng nói, “Cái gì? Muội muội của Quỷ Tôn?”
“Đúng, muội muội của Quỷ Tôn.”
Nàng tiếp tục tay chống cằm, hờ hững nhìn phía trước, “Nàng nhất định rất xuất sắc.” Có kỳ huynh tất có kỳ muội muội. Quỷ Tôn xuất sắc như vậy, muội muội hắn cũng sẽ không kém đi. Huống chi, Tương Tương tiểu thư được xưng là đệ nhị mỹ nữ, đương nhiên sẽ không kém. (TYV: “kỳ huynh” [其兄] tạm hiểu là “người anh kỳ tài”, “kỳ muội muội” [其妹妹] cũng tạm hiểu là “người em gái kỳ tài”)
“Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ hài tử như vậy.” Nhớ lại chuyện cũ, khoé miệng Lâu Đoạn Nhai lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Yêu nàng, ngươi rất phiền não sao?” Chính tà mến nhau, không phiền mới là lạ.
Đáy mắt Lâu Đoạn Nhai loé đau đớn không biết làm sao, “Đường chủ Độc Bộ đường cùng muội muội của Quỷ Tôn, không có kết quả.”
“Không thử thì sao biết? Sao? Ngươi sợ? Sợ chuyện các ngươi một ngày công khai, ngươi sẽ bị cái gì mà nhân sĩ võ lâm chính phái chế nhạo?” Lăng Sương không giấu sự châm biếm trong ngôn từ, dáng tươi cười cũng mang theo châm chọc nhàn nhạt.
Lâu Đoạn Nhai cười tự giễu, “Nàng bị Quỷ Tôn mang đi rồi, ta tìm không được nàng.” Đường đường đường chủ Độc Bộ đường, lại không có cách nào bảo vệ người con gái yêu dấu của bản thân.
Vẻ mặt Lăng Sương đột nhiên lạnh đi, giọng điệu cũng theo đó mà lạnh buốt, “Không nghĩ tới hắn là người như vậy.”
“Các ngươi biết nhau sao?” Hắn nghe ra một chút manh mối.
“không quen.” Chỉ là từng ăn cơm, từng uống rượu, từng làm trên giường, đứa nhỏ trong bụng hắn cung cấp một tế bào t*ng trùng, cũng không phải quá quen. (TYV: “Nhờ ơn” Sở Sở mà tớ lặn lội ra bài viết này: http://www.tinmoi.vn/Nuo%CC%81t-tinh-tru%CC%80ng-khie%CC%81n-de%CC%A3p-da-06529705.html ~~~ *xịt máu mũi* Sở Sở quả nhiên dễ khiến con người ta đen tối moà ~~~)
Hắn có thể yêu Tương Tương, nàng vì sao không thể biết Quỷ Tôn? Lâu Đoạn Nhai cũng không ngoài thấy ý muốn, đứng lên thản nhiên nói, “Mệt chưa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lăng Sương chầm chậm nhắm mắt lại, “Ta không phiền luỵ, sao có thể mệt chứ?” Vì đứa nhỏ trong bụng, nàng không thể phiền luỵ.
Tiểu Điệp không hiểu nguyên do, cũng giúp đỡ thu dọn này nọ.
Thu dọn được mấy món đơn giản như quần áo và đồ dùng hàng ngày xong, Lăng Sương đem tất cả đồ trang sức bao thành một bao, bỏ hết toàn bộ vật nặng, “Tiểu Điệp, ta muốn bỏ nhà ra đi.” Bỏ nhà ra đi, tiền là quan trọng nhất.
【 Bỏ nhà ra đi? Đang yên lành vì cái gì muốn trốn đi. 】 Tiểu Điệp nhấc bút viết xuống một câu.
“Ta mang thai rồi.” Nàng tiếp tục thu dọn này nọ.
【 Lão gia cùng phu nhân sẽ chăm sóc ngươi. 】
“Ta biết. Nhưng tam thiếu gia tên nhân yêu kia kiên quyến quấn lấy ta, ta phiền. Ta lo lắng nhất, là có một ngày cha thực sự đem ta gả cho hắn. Sớm muộn gì cũng phải đi, không bằng nhân lúc cái thai giờ còn nhẹ nhàng mà bỏ đi, tìm một nơi an tĩnh dưỡng thai. Sinh xong rồi về, hắn không chấp nhận mua lớn tặng nhỏ chứ?” Bỏ nhà ra đi không phải nhất thời xúc động, nàng đã nghĩ sâu tính kỹ.
【 Lão gia thương ngươi như vậy, sẽ không ép ngươi. Huống chi có phu nhân ở đây, hắn sẽ không đối với ngươi như vậy. 】
“Ta biết, thì bởi vì hắn thương yêu, mới không hy vọng ta bơ vơ không nơi dựa. Nếu như tam thiếu gia lời ngon tiếng ngọt, cha ta nhất định sẽ bị hắn nói đến cảm động.” Nam Cung nhân yêu đê tiện vô liêm sỉ, lời ngon tiếng ngọt nàng đã từng nghe nhiều. Lâm Chấn Bắc tiền bối tuy rằng khôn khéo, có điều tên tam thiếu gia kia rất biết đánh vào điểm yếu của người khác. Lâm tiền bối yêu con gái hết lòng, rất dễ bị lừa.
【 Tìm cha của đứa nhỏ không phải được rồi sao, ngươi yên tâm, vô luận hắn là ai, lão gia cũng sẽ thành toàn cho các ngươi. 】
Lăng Sương lắc đầu, “Không được.” Đứa nhỏ là của một mình nàng, nàng muốn độc chiếm.
【 Được rồi, ngươi nói tam thiếu gia sẽ không chấp nhận mua lớn tặng nhỏ, chỉ cần ngươi sinh đứa nhỏ xong, hắn còn có thể làm trò gì. 】
Lăng Sương ngón tay nắm chặt, đáy mắt loé hàn quang, “Đây là vấn đề thứ hai ta lo lắng, tên nhân yêu kia đối với ta tình thế bắt buộc, ta lo hắn một ngày nào đó xác nhận ta mang thai sẽ bất lợi đối với đứa nhỏ của ta.” Có thể lo lắng của nàng là khéo lo trời sập, thế nhưng, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đứa nhỏ của nàng. Ngay cả một phần vạn khả năng, cũng muốn tiêu diệt tận gốc.
Tiểu Điệp thở dài,【 Được, ngươi đã muốn bỏ nhà ra đi, ta theo tới cùng. 】
Lăng Sương chầm chậm cúi đầu, ánh mắt sắc bén xuyên qua khuôn mặt nàng ta, “Tiểu Điệp cô nương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Vẻ mặt của nàng lãnh khốc tới cực điểm.
【 Tiểu thư, ngươi đang nói cái gì. 】 Tiểu Điệp viết xuống một câu, chớp chớp mắt vô tội.
“Tiểu Điệp cô nương, ngươi rõ ràng có thể nói, vì cái gì làm bộ câm điếc?” Nàng đã từng đặc biệt thăm dò, nha hoàn bên người của nàng mấy tháng trước lập gia đình rồi. Tiểu Điệp đúng lúc xuất hiện, đi theo bên người nàng. Nói cách khác, lúc nàng xuyên qua, Tiểu Điệp mới tới chưa được bao lâu. Đã không phải nha hoàn trong nhà, nàng ta có đủ lý do để nghi ngờ.
Dò xét mấy ngày qua, nàng phát hiện Tiểu Điệp cầm kỳ thi hoạ mọi thứ tinh thông, là đại tài nữ trăm phần trăm. Hai tay non mịn, rõ ràng là tiểu thư sống trong nhung lụa.
Một tiểu thư khuê các, thiên kim tiểu thư, giả câm giả xấu trà trộn vào Ngạo Kiếm sơn trang ăn nhờ ở đậu, đến tột cùng có mục đích gì?
Dò xét mấy tháng, nàng hoàn toàn xác thực nàng ta có vấn đề, nên ngả bài rồi.
Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên mở miệng, “Ngươi yên tâm, ta không có mục đích gì. Ngược lại tiểu thư ngươi mới kỳ quái.”
Lăng Sương khoé miệng khẽ nhếch, “Quả nhiên có thể nói.” Nàng nguỵ trang rất giỏi, luôn giấu được sơ hở. Mãi đến khi… nghe được tiếng thở dài kia.
Đột nhiên nghĩ đến nàng mấy ngày liền dò xét, Tiểu Điệp cười khổ, “Ngươi đã sớm hoài nghi ta rồi sao?”
“Đúng.” Lăng Sương thẳng thắn.
“Lâm tiểu thư, ta xin thề, ta đối với ngươi, đối với Ngạo Kiếm sơn trang tuyệt đối không có dụng ý xấu. Ta trà trộn vào Lâm gia, quả thực là tình cảnh bất đắc dĩ.”
Ánh mắt Lăng Sương hơi loé, đột nhiên ra tay. Tiểu Điệp xoay dáng người xinh xắn tránh thoát, cùng Lăng Sương mặt đối mặt, “Có võ công không phải lỗi của ta.”
“Thân thủ tốt.” Lại có thể tránh một chưởng của nàng, không đơn giản.
Tiểu Điệp vừa bất đắc dĩ lại cay đắng mà nói, “Ta chỉ có thể nói cho ngươi, ta bị người đuổi giết. Bất đắc dĩ, cải trang trốn ở Ngạo Kiếm sơn trang làm nô tỳ.”
Nếu Tiểu Điệp tâm hoài bất quỹ, nàng cũng sẽ không giữ nàng đến bây giờ. Lăng Sương chầm chậm rót cho nàng một chén nước, nói đùa, “Có phải là bị tình địch truy sát không.”
(TYV: “tâm hoài bất quỹ” [心怀不轨] là một thành nghĩa cận đại mang ý chỉ người “lòng dạ khôn lường” [trong các chương trước đây tớ đã edit như vậy cho Lăng Sương], có dụng ý xấu, nói chung là lòng mang những tính toán không mấy tốt đẹp gì. Xem chi tiết ở đây: http://www.cxgjdq.com/cy/ZGZmZ28.html)
“Nếu thực sự là tình địch thì tốt rồi.” Vẻ mặt Tiểu Điệp càng thêm cay đắng bất đắc dĩ.
Lăng Sương nhếch môi, mở miệng cười cay đắng, “Trong lòng người giang hồ, đều có một đoạn quá khứ không muốn nhắc tới. Cũng được, ta không hỏi.” Trong lòng nàng cũng có một đoạn đau xót.
“Lâm gia là võ lâm đệ nhất thế gia, trên giang hồ có gió thổi cỏ lay gì đều truyền đến Ngạo Kiếm sơn trang. Mục đích ta tới Lâm gia làm nha hoàn, là vì tin tức. Hôm nay, ta nguyện ý cùng ngươi bỏ đi.”
Lăng Sương khó hiểu, “Tại sao?”
Tiểu Điệp nhún nhún vai, “Có người làm bạn, đi ra ngoài thăm thú cũng tốt a.”
“Ta muốn tìm một nơi thanh tĩnh an thai, cho đến khi đứa nhỏ ra đời. Nếu như ngươi nghĩ rằng ta ra ngoài hành tẩu giang hồ, vậy thì sai hoàn toàn.” Nàng tuy không có thoái ẩn, nhưng so với thoái ẩn cũng không khác lắm. Ngoại trừ hằng năm tiếp nhận vài vụ làm ăn nhất định, đều là lêu lổng ở nhà.
Tiểu Điệp lắc đầu cười khổ, “Cùng ngươi hành tẩu giang hồ? Chơi đùa cái gì? Ta Điệp Vũ từ nhỏ lăn lộn trong gió tanh mưa máu, cần phải theo ngươi sao?”
Nghe được hai chữ “Điệp Vũ”, trên mặt Lăng Sương xẹt qua hứng thú khó có thể thấy được, “Điệp Vũ? Thật khéo a, trùng tên với Nam Cung gia tứ tiểu thư.” Thế giới rộng lớn, trùng tên vốn là chuyện bình thường. Chỉ là, nàng vì sao lại e ngại tam thiếu gia?
Điệp Vũ biếng nhác ngồi xuống, nhàn nhạt nói, “Không cần nói bóng nói gió, đến lúc, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.”
“Ta cũng không có hỏi.” Lăng Sương cười.
Ánh mắt Điệp Vũ chậm rãi chuyển trên mặt Lăng Sương, “Bích Ảnh, rất nhiều chuyện, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi.”
Điệp Vũ cô nương tựa hồ trong câu nói có hàm ý khác, Lăng Sương xoa nhẹ mép chén, cân nhắc kỹ lưỡng, “‘Lăng’ của ‘Ngạo Tuyết Lăng Sương’, ‘Sương’ của ‘Ngạo Tuyết Lăng Sương’, gọi là ‘Lăng Sương’.”
Điệp Vũ không có truy hỏi, chỉ là khẽ gật đầu, “Lăng Sương, tên rất hay.”
***
Lăng Sương tiểu thư bỏ nhà ra đi, Sở Sở cũng muốn bỏ nhà ra đi. Được rồi, lần này bỏ nhà ra đi chủ yếu là bởi vì chưởng môn phái Điểm Thương mời ta đi tham gia võ lâm đại hội, chờ ta trở lại sẽ đổi mới, cúi chào các vị ~~~ nếu như không trở về không cần tìm ta, nói rõ là ta xuyên qua lạc (TYV: “lạc” [咯] ta cũng chả biết là cái gì, hình như là tiếng khạc nhổ…)
Cha mẹ, lúc các người thấy phong thư này, ta đã ra đi. Đừng hỏi ta đi nơi nào, thế giới rộng lớn, luôn có chỗ cho ta dung thân. Nhiều năm như vậy, cha mẹ đối với Song nhi thương yêu có thừa, Song nhi khắc trong tâm khảm. Có điều, Song nhi đã lớn, không muốn làm chim hoàng yến của Lâm gia nữa. Cha mẹ yên tâm, ta sẽ chăm sóc chính mình, chăm sóc đứa nhỏ trong bụng thật tốt. Bật luận ta đi tới đâu, Ngạo Kiếm sơn trang trước sau vẫn là nhà của ta, một ngày nào đó, ta sẽ trở về gặp các người. Cha, mẹ, trời trở lạnh rồi, nhớ tự chăm sóc chính mình thật tốt – Song nhi ký.
“Song nhi bỏ nhà ra đi rồi, đều là ông làm hại.” Tiêu Tuý Nguyệt hung hăng trừng Lâm Chấn Bắc, hai tay chống nạnh.
Lâm Chấn Bắc chột dạ tránh ánh mắt lên án của Tiêu Tuý Nguyệt, “Ta cũng không biết sẽ như vậy.”
“Ông không biết? Ông không biết con gái không lấy chồng?” Tiêu Tuý Nguyệt hung hăng tát hắn một cái, “Nó nói không lấy chồng, ông không có tai sao?”
Ông càng thêm chột dạ, cúi đầu, “Ta…”
Tiêu Tuý Nguyệt hừ lạnh, “Ta cái gì mà ta? Từ giờ trở đi, ông ngủ thư phòng, cho đến khi con gái trở về mới thôi.”
Nghe được ba chữ “ngủ thư phòng”, Lâm Chấn Bắc lập tức da đầu tê dại. Nhìn Tiêu Tuý Nguyệt lấy lòng, “Ta lập tức phái người đi tìm Song nhi.” Khí trời càng ngày càng lạnh, ngủ thư phòng lạnh a.
Lạnh lùng trừng hắn một cái, Tiêu Tuý Nguyệt xoay người đi ra ngoài, “Song nhi lớn rồi, cần trời xanh biển ngọc của riêng mình, để nàng đi thôi. Một ngày nào đó, nàng sẽ trở về. Lâm Chấn Bắc, ta cảnh cáo ông, trong vòng ba ngày huỷ bỏ hôn ước, bằng không, ta bỏ nhà ra đi tái hôn đó.”
“Tuý…” Lâm Chấn Bắc há miệng muốn nói.
“Ông ban ngày ban mặt uống say rồi sao?” Theo tiếng mắng giận, giày thêu phi thẳng tới, không nghiêng không lệch nện trên mặt Lâm Chấn Bắc, “Lâm Chấn Bắc ta cảnh cáo ông, từ hôm nay trở đi không được bước vào phòng ngủ một bước.”
Khom lưng nhặt giày thêu trên mặt đất, Lâm Chấn Bắc ngửa mặt lên trời thở dài, “Ta đây là tạo nghiệt gì a.” Làm cho Song nhi bỏ nhà ra đi, thực sự không phải mong muốn của ông.
Nhìn Tiêu Tuý Nguyệt đi xa, ông chậm rãi ngồi xuống, “Cháu yêu a, ngươi nghe được hết rồi chứ?”
“Nghe được.” Nam Cung Dật tay cầm quạt giấy, sải bước vào cửa. “Võ công của bá phụ quả nhiên không ai sánh bằng.” Không hổ là võ lâm minh chủ, rõ ràng có thể phát hiện hắn trốn ở một nơi bí mật gần đó.
Lâm Chấn Bắc cười khổ, “Ta đối với mẹ con các nàng luôn không có cách.” Ông thở dài bất đắc dĩ, “Chuyện cho tới bây giờ, bá phụ chỉ có thể xin lỗi ngươi rồi. Cháu yêu ngươi là rồng giữa loài người, con gái nhà ta không có phúc kia a.” Nếu như bọn họ có thể cùng một chỗ, ông nhạc kiến kỳ thành. Chuyện cho tới bây giờ, ông chỉ có thể thoả hiệp rồi. (TYV: “nhạc kiến kỳ thành” [乐见其成], edit sát là “vui mừng khi thấy kết quả ngoài mong đợi”.)
Nam Cung Dật hình như sớm đã ngờ tới kết quả này, cười nhàn nhạt, “Lạc hoa hữu ý, lưu thuỷ vô tình.” Nghĩ không ra, hắn cũng có một ngày bị cự tuyệt. Lâm Bích Ảnh quả nhiên là Lâm Bích Ảnh, hắn không có nhìn lầm người.
(TYV: “Lạc hoa hữu ý, lưu thuỷ vô tình” [落花有意,流水无情] bắt nguồn từ 《 tục truyện đăng lục · ôn châu long tường trúc am sĩ khuê thiện sư 》: “Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tâm luyến lạc hoa.” [tạm edit là "Hoa rơi có ý tuỳ nước chảy, nước chảy vô tâm với hoa rơi."] ý chỉ một người cố gắng thể hiện tình yêu của mình nhưng người kia lại thờ ơ như không thấy, kiểu tình yêu đơn phương ấy mà. Xem chi tiết ở đây: http://baike.baidu.com/view/89307.htm)
Tam thiếu gia thản nhiên đối mặt, Lâm Chấn Bắc càng thêm xấu hổ, “Là con gái nhà ta không có phúc. Lâm Chấn Bắc thất tín bội nghĩa, ngày khác tự mình tới cửa, hướng Nam Cung đại ca tạ tội.”
Nam Cung Dật cười đến bí hiểm, “Bích Ảnh muội muội còn nhỏ, bây giờ chịu đòn nhận tội thì hơi sớm.” Chuyện tương lai, không ai nói được.
“Ý của cháu yêu là…” Hắn nhíu mày, không rõ ý Nam Cung Dật.
“Nữ tữ như nàng, tuyệt đối không cam lòng giúp chồng dạy con, tam tòng tứ đức. Nếu nàng muốn tự do, thì cho nàng tự do đi.” Hắn dường như đang lẩm bẩm, lại để Lâm Chấn Bắc nghe thấy chân chân thành thành. (TYV: “tam tòng tứ đức” [三从四德], theo QuickTranslator: “Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh”)
Lâm Chấn Bắc dường như có chút đăm chiêu, “Song nhi lớn rồi, ta quả thực nên cho nó tự do. Có điều, lòng nó đã có người, người lại mang thai, cháu yêu ngươi sợ rằng…”
“Nếu như thực sự người mang thai, sẽ không bỏ nhà ra đi. Bích Ảnh muội muội chỉ là không cam lòng, không cam lòng tuỳ tiện gả làm vợ ta.” Lần đầu tiên thấy nàng, hắn biết ngày nàng tâm cao khí ngạo, cùng con gái thế tục tuyệt nhiên không giống.
“Cháu yêu, Song nhi là con gái yêu của ta. Nếu như nàng không muốn gả cho ngươi, Lâm Chấn Bắc thà thất tín bội nghĩa để người trong thiên hạ cười chê chửi rủa, cũng sẽ không cố ép nó.” Lâm Chấn Bắc nói ẩn ý, lời cảnh cáo đặt ở phía trước.
“Không giấu bá phụ, cháu nhỏ tuy rằng phong lưu thành tính, nữ tử có thể vào mắt ta lại chỉ có một người. Nếu muốn lấy vợ, nhất định phải lấy Bích Ảnh.” Hắn có thể chờ, từ từ mà chờ.
Lâm Chấn Bắc vỗ vai Nam Cung Dật, “Ta không còn lời nào để nói.”
Nam Cung Dật chậm rãi cong môi, khoé miệng dáng cười quỷ dị kia kẻ khác khó có thể thấy được.
******
Lúc hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về Tây. Ánh chiều tà vàng rực, chói đến khiến người ta không mở được mắt.
Một chiếc xe ngựa phóng nhanh qua đường, dấy lên một đống cát bụi.
“Chúng ta đi chưa?” Điệp Vũ dựa vào xe, con ngươi khép hờ.
Lăng Sương quay đầu, nhìn phong cảnh bụi bặm ngoài cửa sổ, “Thiên hạ rộng lớn như thế, luôn có chỗ cho chúng ta dung thân. Đi một bước tính một bước vậy, lúc không muốn đi nữa, lại tìm một nơi yên bình dừng chân.”
Điệp Vũ cười, “Đúng vậy, thiên hạ rộng lớn như thế, luôn có chỗ cho chúng ta dung thân.” Thanh âm của nàng đang cười, trên mặt nghìn lở trăm loét kia lại không có biểu tình gì.
“Điệp Vũ, ngươi có nơi muốn đi sao? Chúng ta có thể cùng đi.” Nàng mới đến, căn bản không biết có thể đi nơi nào. Đi tới đâu, tính tới đó vậy. Người giang hồ, lấy thiên hạ làm nhà.
Điệp Vũ ngẩng đầu, khẽ cười ra tiếng, giọng điệu thê lương không gì sánh được, “Ta a… Ta cũng không biết ta có thể đi đâu. Ngươi nói: Thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ cho chúng ta dung thân. Cho nên, chỉ có theo ngươi, ta mới có chỗ dung thân.”
Lại là một người con gái bị bỏ rơi, đáy lòng Lăng Sương tuôn ra một trận lãnh ý, nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay Điệp Vũ, nhìn thẳng mắt nàng, nghiêm túc mà nói, “Lăng Sương xin thề, có chỗ cho Lăng Sương dung thân, thì có chỗ cho Điệp Vũ dung thân.”
Điệp Vũ nắm chặt tay nàng, ngẩng đầu đón ánh mắt của nàng, “Chỉ cần Điệp Vũ không chết, sẽ không để Lăng Sương bị thương. Có Điệp Vũ, thì có Lăng Sương.”
“Có Lăng Sương, thì có Điệp Vũ.” Nhìn ánh mắt của nàng, Lăng Sương biết rõ. Từ nay về sau, nàng cùng nàng ta, nương tựa lẫn nhau, phúc hoạ cùng hưởng.
Sắc trời dần tối, là lúc tìm nơi ngủ trọ.
Cổ đại không khác nhiều lắm, khách điếm làng núi rất nhiều. Đi một ngày đường, Lăng Sương cả người đau nhức. Tìm nơi tiểu điếm ăn cơm qua loa, liền về phòng nghỉ ngơi.
Khí trời nóng bức, tiếng ve bốn phía, quấy nhiễu giấc người ngủ. Tuy rằng mệt đến nằm sấp xuống, Lăng Sương lại mất ngủ.
Đẩy cửa sổ ra, gió mát thổi vào phòng, mang theo hương thơm cây cối hoa cỏ.
Ánh trăng chiếu trên mặt đất, cả phòng sáng ngời.
Không biết từ lúc nào, từng đợt tiếng tiêu được gió mát dẫn vào phòng, truyền đến tai nàng.
Đi theo tiếng tiêu, Lăng Sương từ xa đã thấy một người con trai đứng trên nóc nhà.
Ngẩng nhìn hắn, hai tay nàng khoanh trước ngực, lẳng lặng lắng nghe.
“Là thù hay bạn?” Tiếng tiêu đang lên cao mà lại ngừng, thay vào đó là giọng nói trầm thấp của một người con trai.
Người giang hồ đều nhạy cảm như vậy sao? Lăng Sương cười, “Người qua đường.”
Tiếng tiêu lại vang lên, lành lạnh xuất trần, có sức hấp dẫn.
Lẳng lặng nghe xong một khúc, Lăng Sương khẽ vỗ tay vài cái, “Họ Lâu, ngươi lại đang nhớ nàng?” Người con gái có thể khiến đường chủ Độc Bộ đường kiệt xuất thiên hạ mong nhớ ngày đêm, rốt cuộc là sắc nước hương trời, kinh thải tuyệt diễm ra sao? (TYV: “kinh thải tuyệt diễm” [惊采绝艳] là một thành ngữ cổ đại nhằm miêu tả người tài hoa đến kinh ngạc, lời lẽ diễm lệ. Xem chi tiết:http://www.cxgjdq.com/cy/c2dzZ2Q.html)
“Ngươi là?” Lâu Đoạn Nhai nhất thời nghe không ra thanh âm của Lăng Sương.
Lăng Sương uyển chuyển nhảy lên nóc nhà, đứng trước mặt Lâu Đoạn Nhai, “Tự mà xem.”
Nhờ ánh trăng mà thấy rõ hình dáng Lăng Sương, Lâu Đoạn Nhai nhịn không được kinh hô, “Lâm tiểu thư?” Tiểu thư của Ngạo Kiếm sơn trang, làm sao đêm hôm khuya khoắc chạy đến chỗ này?
“Đúng vậy.” Lăng Sương khẽ gật đầu.
“Ngươi làm sao tới nơi này?”
Nàng thở dài bất đắc dĩ, “Đừng nói nữa, Nam Cung tam thiếu gia hồ bằng cẩu hữu của ngươi hại chết ta rồi.”
“Hắn có ý lấy ngươi làm vợ? Làm sao lại hại ngươi?” Lâu Đoạn Nhai khó hiểu.
“Vấn đề ngay đó a.” Lăng Sương nhún nhún vai không quan trọng, “Hắn muốn lấy, ta không gả, bỏ nhà trốn đi.”
Hắn bĩu môi, nhìn có chút hả hê, “Đá đến cửa sắt rồi.” Hắn ta phong lưu thành tính, lại cũng có ngày hôm nay, báo ứng a.
“Ta xem ngươi là bằng hữu mới lên đây gặp ngươi, ngươi sẽ không bán đứng ta đi?” Ánh mắt Lăng Sương rơi vào trên mặt hắn.
Lâu Đoạn Nhai trầm mặc một lát, lắc đầu, “Sẽ không, hắn là bằng hữu, ngươi cũng là bằng hữu.”
Lăng Sương bật cười, “Ha ha, từ nay về sau, chúng ta là bằng hữu rồi.” Trước kia, bọn họ không thể tính là bằng hữu.
Lâu Đoạn Nhai nở nụ cười hiếm thấy, “Tốt, chúng ta là bằng hữu.” Nếu Lâm Bích Ảnh xem hắn là bằng hữu, hắn cũng xem nàng là bằng hữu.
“Nếu đã là bằng hữu, nói một chút nỗi lòng của ngươi đi.” Lăng Sương ngồi trên nóc nhà, hai tay chồng cằm, “Nàng rốt cuộc là ai thế?”
“Nàng gọi là Tương Tương.” Lâu Đoạn Nhai cũng ngồi xuống.
Nàng bĩu bĩu môi, “Tên nghe rất êm tai a.”
Lâu Đoạn Nhai lại trầm mặc một hồi, mới chầm chậm mở miệng, “Là muội muội của Quỷ Tôn.”
Lăng Sương lại càng hoảng sợ, cao giọng nói, “Cái gì? Muội muội của Quỷ Tôn?”
“Đúng, muội muội của Quỷ Tôn.”
Nàng tiếp tục tay chống cằm, hờ hững nhìn phía trước, “Nàng nhất định rất xuất sắc.” Có kỳ huynh tất có kỳ muội muội. Quỷ Tôn xuất sắc như vậy, muội muội hắn cũng sẽ không kém đi. Huống chi, Tương Tương tiểu thư được xưng là đệ nhị mỹ nữ, đương nhiên sẽ không kém. (TYV: “kỳ huynh” [其兄] tạm hiểu là “người anh kỳ tài”, “kỳ muội muội” [其妹妹] cũng tạm hiểu là “người em gái kỳ tài”)
“Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ hài tử như vậy.” Nhớ lại chuyện cũ, khoé miệng Lâu Đoạn Nhai lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Yêu nàng, ngươi rất phiền não sao?” Chính tà mến nhau, không phiền mới là lạ.
Đáy mắt Lâu Đoạn Nhai loé đau đớn không biết làm sao, “Đường chủ Độc Bộ đường cùng muội muội của Quỷ Tôn, không có kết quả.”
“Không thử thì sao biết? Sao? Ngươi sợ? Sợ chuyện các ngươi một ngày công khai, ngươi sẽ bị cái gì mà nhân sĩ võ lâm chính phái chế nhạo?” Lăng Sương không giấu sự châm biếm trong ngôn từ, dáng tươi cười cũng mang theo châm chọc nhàn nhạt.
Lâu Đoạn Nhai cười tự giễu, “Nàng bị Quỷ Tôn mang đi rồi, ta tìm không được nàng.” Đường đường đường chủ Độc Bộ đường, lại không có cách nào bảo vệ người con gái yêu dấu của bản thân.
Vẻ mặt Lăng Sương đột nhiên lạnh đi, giọng điệu cũng theo đó mà lạnh buốt, “Không nghĩ tới hắn là người như vậy.”
“Các ngươi biết nhau sao?” Hắn nghe ra một chút manh mối.
“không quen.” Chỉ là từng ăn cơm, từng uống rượu, từng làm trên giường, đứa nhỏ trong bụng hắn cung cấp một tế bào t*ng trùng, cũng không phải quá quen. (TYV: “Nhờ ơn” Sở Sở mà tớ lặn lội ra bài viết này: http://www.tinmoi.vn/Nuo%CC%81t-tinh-tru%CC%80ng-khie%CC%81n-de%CC%A3p-da-06529705.html ~~~ *xịt máu mũi* Sở Sở quả nhiên dễ khiến con người ta đen tối moà ~~~)
Hắn có thể yêu Tương Tương, nàng vì sao không thể biết Quỷ Tôn? Lâu Đoạn Nhai cũng không ngoài thấy ý muốn, đứng lên thản nhiên nói, “Mệt chưa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lăng Sương chầm chậm nhắm mắt lại, “Ta không phiền luỵ, sao có thể mệt chứ?” Vì đứa nhỏ trong bụng, nàng không thể phiền luỵ.