Trên đường đi, mới thấy được Lâm gia này nguy nga tráng lệ thế nào. Cầu nhỏ cong cong, sàn nhà thơm mát, sắc màu rực rỡ, nước chảy róc rách. Kiến trúc đan xen, trông như thiên nhiên tạo thành, phong cách hết sức quý phái. Có chút phong thái uyển chuyển hàm xúc, tinh tế nho nhã. Có thể xây Lâm viên như vậy, nhất định cần tài lực hùng hậu. Lâm gia này chứng tỏ có rất nhiều tiền, không khéo so với nàng còn nhiều hơn.
Cứ một lần xuyên không mà xuyên vào nhà giàu như vậy, nàng giàu to rồi.
Theo Tiểu Điệp đi vào một toà nhà với sân vườn từ kết cấu mà đoán, đây hẳn khuê phòng của tiểu thư rồi, cũng chính là nơi cư trú tương lai của Lăng Sương tôi đây. Lúc vào cửa, nàng nhìn tấm biển phía trên cổng vòm thấy ba chữ “Bích Ảnh Các”, ba chữ rồng bay phượng múa, tranh sắt viền bạc, vừa nhìn đã biết phải do danh gia làm rồi.
Nàng lên tiếng hỏi, “Chữ kia ai viết?” Ai, lắm chuyện chính là bản tính của con gái.
Miệng Tiểu Điệp ê a nửa ngày, khoa tay múa chân, nói không được một câu hoàn chỉnh. Lăng Sương nàng là ai chứ? Trên trời khó tìm, dưới đất hiếm thấy, thoáng chút đã phát hiện ngay được Tiểu Điệp không bình thường.
“Ngươi bị câm điếc hả?” Giờ phút này, đáy mắt Lăng Sương loé tia mừng rỡ, mặt tràn đầy cuồng nhiệt.
Vẻ mặt kia, chỉ có thể là cầm thú mới có a.
Tiểu Điệp gật đầu, chỉ có thể phát ra một âm đơn tiết, “A…”
Sự thật chứng minh, nàng đoán trúng bóc, Tiểu Điệp đích thực là hàng thật giá thật, không thể giả câm điếc.
Sớm biết vận khí tốt như vậy, trước đây khi chưa xuyên không đáng lẽ chỉ nên mua vài khoản vé số kiếm phí sinh hoạt. Không, là phí lo hậu sự. (người cũng đã chết, tiền cũng chỉ có thể dùng để lo hậu sự thôi.)
Lăng Sương ho khan một tiếng, giả bộ sờ sờ đầu Tiểu Điệp, “Yên tâm, ta sẽ chiếu cố ngươi.” Con bé đáng thương.
Vẻ ngoài tỏ ra cảm thán nhưng tròng mắt trợn trắng, biểu tình trên mặt chẳng khác cầm thú. Tiểu Điệp bị câm điếc, bất kể nàng có hành động khác thường nào cũng sẽ không bị vợ chồng Lâm gia phát hiện, khà khà…
Nếu Lâm gia nhiều tiền như vậy, làm người thừa kế duy nhất của Lâm gia,thật chẳng thể nào tốt hơn.
Khuê phòng của Lâm tiểu thư là phòng xép, bên trong có chỗ ngủ và chỗ thay y phục, bên ngoài có thể dùng làm thư phòng.
Giường lớn khắc hoa được làm bằng gỗ kê sí, màn che ngọc bích thanh tú tao nhã. Vật dụng trên giường tinh tế mềm mại lại mơ hồ tỏa sáng, tuyệt đối là gấm vóc tơ lụa thượng hạng. Đồ dùng trong phòng làm bằng gỗ đàn hương thể hiện rõ sự giàu sang. Trong lò ngọc khói xanh bay lượn, hương thơm tỏa ra bốn phía. Nàng dù có ngu cũng biết, lò ngọc kia tác dụng không phải dùng để bái tế người chết mà là để xông hơi. Trong hộp trang điểm trên bàn bày đồ trang sức ánh vàng rực rỡ, châu hoa đong đưa, trâm vàng cài tóc bằng ngọc, cần cái gì có cái đó, vừa nhìn đã biết không phải loại hàng nhái kém chất lượng. Ở cửa có hai tấm bình phong phỉ thúy, được làm từ đôi tay khéo léo phi thường của những bậc thợ tài ba, giá trị phải nói là không nhỏ.
Xem ra Lâm tiểu thư xưa nay vốn là con nhà dòng dõi về nho học, bởi vì, trên bức tường có treo vài bức họa, phần lạc khoản [2] đề tên Lâm Bích Ảnh . Hơn nữa, thư phòng bên ngoài toàn là sách, nói nàng là mọt sách tuyệt đối không sai.
Tham quan xong khuê phòng, nàng hiện tại phải làm gì?
Đánh đàn? Xin lỗi, nàng không biết lục chỉ ma cầm (tục gọi là ma âm xuyên não)
Chơi cờ? Có ai nói cho nàng biết là quân trắng đi trước hay quân đen đi trước không?
Luyện chữ? Tư thế cầm bút lông như thế nào ấy nhỉ?
Vẽ tranh? Xin hỏi giấy Tuyên Thành [3] cùng giấy bình thường khác nhau chỗ nào?
Sau một phần ba giây tự hỏi bản thân, nàng quyết định xong rồi, “Tiểu Điệp, mau đưa ta đi ra ngoài đường một chút” Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định, trong đó còn có thêm ý ra lệnh.
Lâm gia trên dưới ai ai cũng biết nàng là tiểu thư, không thể nghe ngóng tin tức gì từ những người ở đây được. Muốn nghe được tình hình Lâm gia, thì phải ra đường lớn. Bắt một tên ăn mày rồi cho hắn một thỏi bạc, ngay cả liệt tổ liệt tông mười tám đời cũng có thể hỏi ra.
Hầy, nghe lời người ngoài nói chỉ là cái cớ. Nguyên nhân chính, đương nhiên là Lăng Sương tiểu thư nàng ham chơi a.
Tiểu Điệp vừa nghe lời nàng nói, chẳng những không ngăn cản còn tốt bụng khoa tay múa chân.
Lăng Sương nhìn đến nhức đầu hoa mắt, bày ra bộ dạng ai oán, “Ta nghe không hiểu.” Nàng thực sự không hiểu a.
“A…” Tiểu Điệp trực tiếp không nói gì, từ ngăn kéo ở bàn trang điểm lấy ra một đống bạc vụn, làm một động tác giả để tiền vào túi tiền của mình.
Lăng Sương bừng tỉnh hiểu rõ, Tiểu Điệp không phải muốn ngăn cản nàng, mà nhắc nhở nàng nên mang theo tiền.
Nàng vỗ vỗ đầu Tiểu Điệp, hài lòng gật đầu, “tương lai sẽ khá đấy”. Nha hoàn của những nhân vật xuyên không đều không phải luôn rất khúm núm, hèn nhát nhát sao? Tiểu thư chỉ vừa muốn xuất môn, lập tức trình diễn màn một khóc hai quậy ba đòi treo cổ . Tiểu Điệp nhà nàng tuy rằng lớn lên có chút xấu xí, ngũ âm [4] không được đầy đủ, nhưng cũng không tệ. Chí ít, còn biết cấu kết với nàng làm việc xấu.
Meo giải thích:
1. Shiratori Reiko là nhân vật chính trong truyện tranh “Shiratori Reiko de Gozaimasu!”.
2. Lạc khoản: phần đề chữ trên các bức hoạ.
3. Giấy Tuyên thành: là loại giấy vẽ chuyên dụng, mực không phai màu, được gọi là “chỉ thọ thiên niên” – giấy thọ nghìn năm tuổi).
4. Ngũ âm: cổ họng, răng hàm, lưỡi, răng cửa, môi.
Cứ một lần xuyên không mà xuyên vào nhà giàu như vậy, nàng giàu to rồi.
Theo Tiểu Điệp đi vào một toà nhà với sân vườn từ kết cấu mà đoán, đây hẳn khuê phòng của tiểu thư rồi, cũng chính là nơi cư trú tương lai của Lăng Sương tôi đây. Lúc vào cửa, nàng nhìn tấm biển phía trên cổng vòm thấy ba chữ “Bích Ảnh Các”, ba chữ rồng bay phượng múa, tranh sắt viền bạc, vừa nhìn đã biết phải do danh gia làm rồi.
Nàng lên tiếng hỏi, “Chữ kia ai viết?” Ai, lắm chuyện chính là bản tính của con gái.
Miệng Tiểu Điệp ê a nửa ngày, khoa tay múa chân, nói không được một câu hoàn chỉnh. Lăng Sương nàng là ai chứ? Trên trời khó tìm, dưới đất hiếm thấy, thoáng chút đã phát hiện ngay được Tiểu Điệp không bình thường.
“Ngươi bị câm điếc hả?” Giờ phút này, đáy mắt Lăng Sương loé tia mừng rỡ, mặt tràn đầy cuồng nhiệt.
Vẻ mặt kia, chỉ có thể là cầm thú mới có a.
Tiểu Điệp gật đầu, chỉ có thể phát ra một âm đơn tiết, “A…”
Sự thật chứng minh, nàng đoán trúng bóc, Tiểu Điệp đích thực là hàng thật giá thật, không thể giả câm điếc.
Sớm biết vận khí tốt như vậy, trước đây khi chưa xuyên không đáng lẽ chỉ nên mua vài khoản vé số kiếm phí sinh hoạt. Không, là phí lo hậu sự. (người cũng đã chết, tiền cũng chỉ có thể dùng để lo hậu sự thôi.)
Lăng Sương ho khan một tiếng, giả bộ sờ sờ đầu Tiểu Điệp, “Yên tâm, ta sẽ chiếu cố ngươi.” Con bé đáng thương.
Vẻ ngoài tỏ ra cảm thán nhưng tròng mắt trợn trắng, biểu tình trên mặt chẳng khác cầm thú. Tiểu Điệp bị câm điếc, bất kể nàng có hành động khác thường nào cũng sẽ không bị vợ chồng Lâm gia phát hiện, khà khà…
Nếu Lâm gia nhiều tiền như vậy, làm người thừa kế duy nhất của Lâm gia,thật chẳng thể nào tốt hơn.
Khuê phòng của Lâm tiểu thư là phòng xép, bên trong có chỗ ngủ và chỗ thay y phục, bên ngoài có thể dùng làm thư phòng.
Giường lớn khắc hoa được làm bằng gỗ kê sí, màn che ngọc bích thanh tú tao nhã. Vật dụng trên giường tinh tế mềm mại lại mơ hồ tỏa sáng, tuyệt đối là gấm vóc tơ lụa thượng hạng. Đồ dùng trong phòng làm bằng gỗ đàn hương thể hiện rõ sự giàu sang. Trong lò ngọc khói xanh bay lượn, hương thơm tỏa ra bốn phía. Nàng dù có ngu cũng biết, lò ngọc kia tác dụng không phải dùng để bái tế người chết mà là để xông hơi. Trong hộp trang điểm trên bàn bày đồ trang sức ánh vàng rực rỡ, châu hoa đong đưa, trâm vàng cài tóc bằng ngọc, cần cái gì có cái đó, vừa nhìn đã biết không phải loại hàng nhái kém chất lượng. Ở cửa có hai tấm bình phong phỉ thúy, được làm từ đôi tay khéo léo phi thường của những bậc thợ tài ba, giá trị phải nói là không nhỏ.
Xem ra Lâm tiểu thư xưa nay vốn là con nhà dòng dõi về nho học, bởi vì, trên bức tường có treo vài bức họa, phần lạc khoản [2] đề tên Lâm Bích Ảnh . Hơn nữa, thư phòng bên ngoài toàn là sách, nói nàng là mọt sách tuyệt đối không sai.
Tham quan xong khuê phòng, nàng hiện tại phải làm gì?
Đánh đàn? Xin lỗi, nàng không biết lục chỉ ma cầm (tục gọi là ma âm xuyên não)
Chơi cờ? Có ai nói cho nàng biết là quân trắng đi trước hay quân đen đi trước không?
Luyện chữ? Tư thế cầm bút lông như thế nào ấy nhỉ?
Vẽ tranh? Xin hỏi giấy Tuyên Thành [3] cùng giấy bình thường khác nhau chỗ nào?
Sau một phần ba giây tự hỏi bản thân, nàng quyết định xong rồi, “Tiểu Điệp, mau đưa ta đi ra ngoài đường một chút” Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định, trong đó còn có thêm ý ra lệnh.
Lâm gia trên dưới ai ai cũng biết nàng là tiểu thư, không thể nghe ngóng tin tức gì từ những người ở đây được. Muốn nghe được tình hình Lâm gia, thì phải ra đường lớn. Bắt một tên ăn mày rồi cho hắn một thỏi bạc, ngay cả liệt tổ liệt tông mười tám đời cũng có thể hỏi ra.
Hầy, nghe lời người ngoài nói chỉ là cái cớ. Nguyên nhân chính, đương nhiên là Lăng Sương tiểu thư nàng ham chơi a.
Tiểu Điệp vừa nghe lời nàng nói, chẳng những không ngăn cản còn tốt bụng khoa tay múa chân.
Lăng Sương nhìn đến nhức đầu hoa mắt, bày ra bộ dạng ai oán, “Ta nghe không hiểu.” Nàng thực sự không hiểu a.
“A…” Tiểu Điệp trực tiếp không nói gì, từ ngăn kéo ở bàn trang điểm lấy ra một đống bạc vụn, làm một động tác giả để tiền vào túi tiền của mình.
Lăng Sương bừng tỉnh hiểu rõ, Tiểu Điệp không phải muốn ngăn cản nàng, mà nhắc nhở nàng nên mang theo tiền.
Nàng vỗ vỗ đầu Tiểu Điệp, hài lòng gật đầu, “tương lai sẽ khá đấy”. Nha hoàn của những nhân vật xuyên không đều không phải luôn rất khúm núm, hèn nhát nhát sao? Tiểu thư chỉ vừa muốn xuất môn, lập tức trình diễn màn một khóc hai quậy ba đòi treo cổ . Tiểu Điệp nhà nàng tuy rằng lớn lên có chút xấu xí, ngũ âm [4] không được đầy đủ, nhưng cũng không tệ. Chí ít, còn biết cấu kết với nàng làm việc xấu.
Meo giải thích:
1. Shiratori Reiko là nhân vật chính trong truyện tranh “Shiratori Reiko de Gozaimasu!”.
2. Lạc khoản: phần đề chữ trên các bức hoạ.
3. Giấy Tuyên thành: là loại giấy vẽ chuyên dụng, mực không phai màu, được gọi là “chỉ thọ thiên niên” – giấy thọ nghìn năm tuổi).
4. Ngũ âm: cổ họng, răng hàm, lưỡi, răng cửa, môi.