Đường Duyệt vừa bước vào cửa quán trọ thì Thương Dung đã lập tức nhận ra nàng. Cho dù nàng đeo mạng che mặt. Gương mặt bị che gần hết chỉ chừa lại đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi nhưng chàng mới nhìn qua đã nhận ngay ra nàng. Từ lúc Đường Duyệt bắt đầu bước chân vào cửa lớn đã có rất nhiều chàng trai chú ý tới nàng. Trong một đêm gió tuyết thổi mạnh như vậy, một cô nương trẻ tuổi lại một thân một mình xuất hiện nơi quán trọ toàn những nam nhân, quả thực là một việc khiến người ta phải chú ý.
Đường Duyệt không che ô. Mái tóc nàng vương đầy tuyết, hai vai cũng đẫm tuyết. Nàng không hề nhìn bất cứ ai xung quanh. Từ lúc bước vào quán trọ, nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu, cố ý tìm một góc nào đó ít ai để ý đến nhất, ngồi xuống rồi gọi một vài món ăn nguội, ăn qua loa rồi đi thẳng lên phòng trên lầu hai.
Thương Dung vẫn lặng lẽ quan sát cho đến khi bóng dáng Đường Duyệt biến mất nơi đầu cầu thang gỗ chật hẹp. Chàng không hiểu tại sao Đường Duyệt lại một thân một mình xuất hiện tại nơi đây trong một đêm bão tuyết. Tại sao bên cạnh nàng không hề có ai bầu bạn? Không rõ Hách Liên Minh Ngọc đã đi đâu mất rồi?
Tin tức về Đường Gia Bảo bị lửa thêu rụi hoàn toàn chỉ sau một đêm đã trở thành đề tài ồn ào, lan truyền khắp trong giang hồ. Con người thân phận tôn quý như tiểu vương gia đó làm sao có thể không biết việc này cơ chứ? Nếu mà biết rồi thì lý do tại sao người đó lại không ở bên cạnh Đường Duyệt vào lúc này? Đến khi bừng tỉnh lại chàng mới đột nhiên phát hiện ra, lòng bàn tay không rõ đã bị chiếc đũa mình bẻ gãy đâm thủng từ lúc nào, máu đang chảy ướt đẫm cả bàn tay.
Thương Dung nhìn khắp hành lang tối hun hút, nhất thời không biết nên đi tìm Đường Duyệt hay cứ ngồi ở đây. Gần nửa năm kể từ sau khi nghe được tin, chàng vẫn luôn tìm kiếm nàng. Nhưng đúng vào lúc gần như đã tuyệt vọng, chàng lại tìm thấy người mà chàng đã tìm kiếm khổ cực bấy lâu nay ngay trong quán trọ nhỏ này.
Bốn bề xung quanh yên lặng không một tiếng người, chỉ có tiếng cánh cửa sổ bị gió thổi không ngừng đập ra đập vào.
Lúc này, trong phòng lớn vẫn còn có ba người đàn ông đang ngồi uống rượu. Nhưng dựa vào những thanh kiếm được lau sáng bóng của họ, có thể dễ dàng đoán ra họ là người như thế nào. Bọn họ chỉ là những người ngoại đạo tầm thường trong giới giang hồ. Các cao thủ thực sự, tuyệt đối không bao giờ đặt binh khí ở những nơi dễ thấy, làm như thể sợ mọi người không ai biết đến vậy.
Cũng không biết là ai đó đang thì thào mấy lời hàm hồ: "Lạnh chết đi được, đêm nay ta phải đi Thúy Phương Lâu mới được".
"Thôi đi, trong túi ngươi có được mấy đồng xu, đến con chó cái bên lề đường cũng chẳng thèm qua đêm với ngươi”.
Người đàn ông lên tiếng trước nhổ một miếng nước bọt rồi xiêu xiêu vẹo vẹo đúng lên.
Một người khác cười nói: "Lão Tam à, huynh đi đâu vậy, không phải là huynh đi tìm chó cái thật đấy chứ?". Nói xong, người đó bắt đầu phá lên cười lớn, người ngồi bên cạnh chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng, rồi đột nhiên hạ thấp giọng nói: "Cũng không phải là không có cách, vừa rồi chẳng phải có một cô gái trẻ đến đây hay sao? Nhìn cái vòng eo nhỏ và đôi chân dài của nàng xem, nếu mà ngươi dám đi, đêm nay chẳng phải là được sung sướng hay sao?".
Lão Tam, người đầu tiên đứng lên, trợn trừng đôi mắt mà nhìn chằm chằm. Như thể đột ngột thức tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, sắc mặt lộ vẻ khó đoán.
"Thế nào, không dám đi sao?"
"Đứa con gái đó có vẻ khá ngon đấy, chỉ sợ huynh không dám đi thôi”.
Sắc mặt Thương Dung bỗng trở nên lạnh lùng. Chàng không thể chịu nổi thêm những lời lẽ bẩn thỉu của gã đàn ông đó. Nhưng chàng không thể sát thương người khác ở đây, chí ít là không phải lúc này. Chàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng tự ép mình bình tĩnh lại.
Nhưng lão Tam đó lúc này đã thực sự loạng choạng đi lên lầu trên. Hai người kia quay sang nhìn nhau rồi cũng đứng lên và đi theo sau hắn.
Thương Dung lạnh lùng đưa mắt nhìn theo, với võ công của Đường Duyệt, nàng có thể thừa sức đối phó với những người như vậy, thực sự chàng không cần thiết phải ra tay. Nếu chàng không thể kiềm chế được mà động thủ trước thì sẽ khiến Đưòng Duyệt phát hiện ra và sẽ biến mất ngay trước mặt chàng mà không để lại một dấu vết nào. Sau gần nửa năm khó khăn, cực khổ đi tìm nàng, chàng đã dần dần nhận ra rằng, Đường Duyệt đang cố gắng lảng tránh tất cả mọi ngươi. Nàng không muốn cho mọi người biết nàng đang ở đâu, đang làm những gì, trong những người mà nàng giấu giếm đó cũng có cả chàng.
Mặc dù biết vậy nhưng Thương Dung vẫn cảm thấy dạ dày mình cuộn lên, người cứng đờ. Chàng chăm chú lắng nghe động tĩnh ở lầu trên, lo lắng không biết liệu những người này có dùng đến thủ đoạn dơ bẩn nào không. Cho đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông vang lên thì lúc này Thương Dung mới thấy nhẹ người. Người đàn ông được gọi là lão Tam kia ngã lăn từ lầu trên xuống dưới, bò lê lết, miệng không ngừng kêu mấy tiếng "ma quỷ" hết sức vô nghĩa.
Không chỉ lão Tam, mà tiếp sau đó hai người đàn ông kia cũng ngã nhào xuống, mặt mũi trắng bệch, vội vã lồm cồm bò dậy, theo gót người kia xông ra ngoài mà không kịp quay đầu lại.
Trong bóng tối xuất hiện bóng của một người con gái đi từ đầu cầu thang xuống, dáng vẻ xem ra vô cùng mệt mỏi, cô độc. Gương mặt nàng đã bị ẩn khuất trong bóng tối, nhìn không rõ, tuy nhiên, đến khi nàng bước ra chỗ có ánh sáng thì tim của Thương Dung đột ngột thắt lại. Nàng chỉ mặc trên người bộ đồ màu trắng mỏng, mái tóc đen dài, buông xuống hai bờ vai gầy guộc khiến nàng trông càng mong manh hơn, làn da càng thêm nhợt nhạt hơn. Rõ ràng là, lúc mấy người đó đi lên lầu là lúc nàng đang chuẩn bị đi nghỉ. Nhưng nàng vẫn luôn giữ chặt thanh đao Khuynh Thành sáng lòa ánh đỏ trong tay dường như đó chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.
"Á!" Tiếng kêu lớn thất thanh của người chủ quán trọ vang lên. Ông ta vì nghe thấy có tiếng động nên trở ra ngoài kiểm tra, chắc hẳn lúc này đã nhìn thấy rõ dung mạo của Đường Duyệt.
Đường Duyệt dường như hơi kinh ngạc, không biết nên làm thế nào trước tiếng hét đó nên vẫn đứng ngây tại chỗ.
Thương Dung nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy càng cảm thấy nhói đau trong lòng. Tiểu Duyệt của chàng, tại sao nàng lại phải chịu tổn thương như vậy chứ? Tại sao nàng lại trở nên đáng sợ như vậy? Lẽ nào suốt nửa năm qua nàng đã phải sống những ngày tháng như thế, điều này lý giải tại sao nàng lại dùng mạng che mặt.
Nếu vào ban ngày thì có lẽ vết sẹo của Đường Duyệt sẽ không khiến người ta quá sợ hãi. Nhưng vào ban đêm thế này thì một cô gái với khuôn mặt bị hủy hoại mất một nửa khiến ai nhìn thấy cũng phải nhất thời thất thần. Phản ứng của chủ quán trọ vừa rồi cũng không phải là quá đáng, nhưng vô tình đã làm người khác bị tổn thương sâu sắc.
Đường Duyệt lao ra ngoài trời bão tuyết. Thương Dung không cần nghĩ ngợi gì mà chạy ngay theo sau nàng, nhưng ngoài đó chỉ là bốn bề tuyết rơi trắng xóa, không thể tìm thấy bóng dáng của Đường Duyệt đâu nữa.
Thương Dung thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng, lần này gặp lại Đường Duyệt, khuôn mặt của nàng lại có thể trở thành như thế. Nếu không phải tại chàng quá ngu ngốc, nếu chàng có thể luôn ở bên cạnh nàng, thì chẳng phải Tiểu Duyệt sẽ không phải chịu những tổn thương như vậy hay sao?
Gió tuyết ngày một lớn, tấm áo choàng dày của Thương Dung vẫn đang để trong quán trọ. Lúc này, y phục của chàng không thể ngăn cản được những đợt gió tuyết thổi mạnh như mưa đá trút xuống. Gió lạnh làm cho cổ họng chàng khó có thể phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả tiếng gọi của chàng cũng đã trở nên khàn đặc.
Tuyết lạnh thấm vào trong người khiến toàn bộ cơ thể chàng lạnh cóng. Bốn bề dường như đã bị tuyết bao phủ. Nhưng Thương Dung vẫn không cho phép mình được từ bỏ hy vọng, chàng vẫn kiên nhẫn gọi tên người con gái mà ngay cả chính chàng cũng không rõ là đang ở đâu. Tới khi chàng tìm thấy thì Đường Duyệt đã bất tỉnh, gần như bị chôn vùi trong tuyết, trái tim chàng sợ hãi tới mức gần như ngừng đập...
Khi Đường Duyệt tỉnh dậy, nàng thấy mình đang ở bên cạnh một ngọn lửa ấm áp. Nàng cố gượng ngồi dậy, ngạc nhiên không rõ là ai đã đưa mình vào tránh bão tuyết trong hang động, thậm chí còn giúp nàng đốt lên đống lửa này. Đôi môi của Đường Duyệt đã tím ngắt vì lạnh. Nhưng nàng vẫn cố gắng vật lộn để đứng lên, khi vừa bám được vào tảng đá thì chợt thấy có một người đi từ ngoài hang vào. Đường Duyệt bất giác đưa tay lên che mặt mình. Những ngày qua, khi phải trốn tránh mọi người, nàng đã dần dần cố gắng học được cách chấp nhận ánh mắt cảm thông hoặc sự ghét bỏ của người khác Và cũng bắt đầu học được cách tránh khỏi những tình huống khó xử như vậy.
"Tiểu Duyệt..”.
Trái tim Đường Duyệt lập tức chùng xuống, dường như đã bị rơi vào vực thẳm. Bất cứ ai cũng có thể được, nhưng tuyệt đối không nên là huynh ấy. Đường Duyệt thầm hét lớn trong lòng, nhưng người con trai đứng trước mặt đó, ngoài Thương Dung ra thì còn có thể là ai nữa?
Những cành cây khô cháy trong lửa tạo ra những tiếng nổ lép bép. Thương Dung ngồi bên đống lửa, cẩn thận bỏ thêm vào những cành cây khô mà chàng khó khăn lắm mới kiếm được.
Đường Duyệt ngồi ở đằng xa, cố tình quay phía nửa gương mặt bị thương đi chỗ khác. Môi nàng mím chặt với một vẻ phòng bị và xa cách.
Gương mặt của Thương Dung vẫn rất tuấn tú, đôi mắt chàng vẫn hiền hòa, ấm áp như xưa. Nhưng Đường Duyệt vì quá nhạy cảm mà cảm thấy rằng trong ánh mắt đó mang một vẻ thương hại. Nàng ôm chặt lấy khuôn mặt mình. Rõ ràng trước mặt Hách Liên Minh Ngọc, nàng vẫn có thể tỏ ra bình thản, nhưng tại sao lúc này nàng lại quá để ý tới ánh mắt của Thương Dung đến vậy? Thì ra yêu và không yêu lại khác nhau như thế đó. Đường Duyệt muốn cười nhưng lại thấy mình không sao cười nổi.
Vô tình ngẩng đầu lên nhìn Thương Dung, rồi lại bất ngờ khi bắt gặp ánh mắt của chàng cũng đang nhìn lại mình, Đường Duyệt kinh hãi khi nhận ra gương mặt xấu xí của mình đã bị phơi bày trước mắt chàng. Trong tiềm thức, nàng muốn vùng dậy trốn chạy, nhưng lối ra duy nhất đã bị Thương Dung bít kín.
Chàng chầm chậm bước lại gần, Đường Duyệt chau mày, quay mặt đi không muốn đối diện với chàng. Thương Dung khẽ gọi tên nàng, đưa tay ra, khe khẽ nhẹ nhàng, giống như đang ôm ấp vỗ về vật báu quý giá nhất của mình. Chàng nhẹ nhàng chạm vào trán, vào mắt nàng... khi tay của chàng chạm tới vết sẹo trên nửa khuôn mặt gần như bị hủy hoại của nàng, Đường Duyệt thở thật gấp.
"Đừng nhìn..”. Giọng nói của nàng nghẹn đắng cổ họng, vô tình nhận ra nước mắt đã ướt đẫm trên mặt từ lúc nào.
"Ngoan, không sao rồi, không sao rồi”. Ánh mắt Thương Dung chan chứa đầy vẻ yêu thương, nhẹ nhàng, ấm áp, giống như đang vỗ về một con búp bê vậy. Chàng nhẹ nhàng lên tiếng an ủi nàng.
Làm thế nào để coi là không sao được cơ chứ? Khi nàng vẫn còn khuôn mặt lành lặn, đẹp đẽ, nàng đã không nhận ra rằng dung mạo của một người con gái quan trọng đến nhường nào. Nhưng khi đã thực sự mất đi, nàng mới cảm thấy giá trị quý báu cuối cùng đã không còn nữa.
"Đừng chạm vào muội!" Khi nàng sực tỉnh, hành động đầu tiên của nàng là cố gắng trốn tránh vòng tay của Thương Dung. Những ao ước được ôm ấp, vỗ về, khó khăn lắm đến ngày hôm nay mới có được. Khi mà nàng đã trở nên nông nỗi này, khi mà mọi hy vọng dường như đã bị từ bỏ.
Nhưng một nụ hôn nhẹ nhàng bỗng chốc khẽ đặt lên vết sẹo xấu xí trên má nàng.
Đường Duyệt hoàn toàn chết lặng, cứ ngây ra, mặc cho Thương Dung nắm chặt lấy tay nàng và đặt lên vết sẹo xấu xí khiến người khác ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn kia những nụ hôn dịu dàng.
Không biết từ lúc nào, Đường Duyệt đã nằm gọn trong lòng Thương Dung rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Suốt nửa năm qua, lang thang, phiêu bạt bên ngoài, cho dù có một sức khỏe dẻo dai đến mấy nhưng cũng không tránh khỏi sự mệt mỏi.
Nhìn Đường Duyệt nằm gối trên đùi mình, trái tim Thương Dung dâng lên một niềm thương cảm. Những sợi tóc đen lòa xòa trên trán, hai hàng chân mày mảnh hơi chau lại lộ rõ vẻ mệt mỏi, buồn bã. Đôi mắt sáng nhắm chặt nhưng hai hàng lông mi vẫn khẽ run rẩy. Không rõ là do hơi nóng của lửa, hay bởi vì nụ hôn vừa rồi mà đôi gò má xanh xao, trắng bệch của nàng lúc này lại hơi ửng đỏ.
Những ngón tay mảnh mai của Thương Dung vô tình khẽ chạm lên đôi má mềm mại của nàng, và rồi chậm rãi, nhẹ nhàng chạm tới vết sẹo bên má trái. Sự thương tiếc, giận dữ, từng chút một tích tụ lại trong lòng chàng, âm thầm kết thành nỗi đau không thể diễn tả nổi.
Chàng đã từng muốn cắt đứt tình cảm này. Nhưng càng xa cách thì vô tình lại càng chìm sâu hơn nữa, đến mức không thể tự giải thoát cho chính mình. Cuối cùng lại tiếp tục cố gắng theo đuổi những thứ không biết trước. Trong ngực chàng luôn hiện hữu một nỗi đau đớn cháy bỏng. Thương Dung từ từ cúi đầu, đôi môi ghé sát gò má lạnh ngắt của nàng, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi thì thầm: "Xin lỗi nàng... Đều là lỗi của ta... Ta đã muốn nói với nàng những lời này ngay từ lúc đầu mới gặp mặt, nhưng dù thế nào cũng không dễ dàng nói ra được. Chỉ hy vọng mỗi giây, mỗi phút sau này có thể luôn ở bên cạnh nàng, tuyệt đối không để cho bất cứ ai làm tổn thương nàng nữa".
Giống như đang mơ một giấc mơ tuyệt vời vậy. Trong giấc mơ ấy, cuối cùng Đường Duyệt cũng được nắm bàn tay mà nàng luôn ao ước được nắm. Trái tim băng giá lúc này đã có một chút ấm áp, khóe miệng nàng chợt nở một nụ cười. Thương Dung mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chàng là khuôn mặt của Đường Duyệt. Dáng vẻ của nàng rất mệt mỏi, nhưng tinh thần có vẻ khá tốt. Thấy chàng thức dậy, nàng mỉm cười, rồi như làm phép biến hóa, nàng lấy từ trong đống lửa bên cạnh ra một cái đùi thỏ nướng hơi cháy và đưa cho Thương Dung.
Thương Dung lần đầu tiên cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đường Duyệt đã rời khỏi hang từ bao giờ? Hay là chàng đã quá mệt mà không nhận thức được? Hay là võ công của Đường Duyệt đã tài giỏi vượt quá mức tưởng tượng của chàng?
Đường Duyệt thấy biểu hiện của chàng như vậy, chỉ dịu dàng nói: "Ngoài trời rất lạnh, muội phải tìm kiếm rất lâu mới bắt được con thỏ này".
Thương Dung dường như muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng Đường Duyệt đã đưa miếng thịt thỏ ra trước mặt chàng. Đường Duyệt lại hỏi tiếp: "Thương đại ca, làm thế nào mà huynh lại đến được đây?".
Thương Dung không nói gì, phải mất một lúc lâu sau chàng mới chậm rãi lên tiếng: "Đây là câu mà huynh muốn hỏi muội mới phải. Muội một thân một mình đến đây làm gì?".
Ánh mắt của Đường Duyệt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh lạ thường, nàng từ tốn đáp: "Muội cứ đi như vậy một cách không mục đích. Không biết tại sao lại đến được nơi này nữa".
Thương Dung cứ nhìn Đường Duyệt không chớp mắt cho đến khi nàng không thể chịu đựng nổi ánh mắt đó nữa mà nhìn ra chỗ khác: "Không, không phải vậy. Muội đã ở lại đây trong suốt nửa năm".
Ánh mắt của Thương Dung dường như nhìn xuyên thấu được tất cả.
"Thương đại ca, muội biết ý tốt của huynh. Nhưng muội..”. Quả là Đường Duyệt vẫn không chịu nói ra lý do thực sự.
Thương Dung mỉm cười, đột nhiên hỏi: "Muội sống ở đây có tốt không?".
Đường Duyệt đáp: "Tốt, rất tốt".
Thương Dung biết rõ là nàng sống không hề tốt như nàng nói. Chỉ với lần gặp gỡ đêm qua, chàng đã phần nào hiểu được tình cảnh của nàng lúc này. Một lúc sau, nàng đi ra khỏi hang và bắt đầu đứng luyện võ công giữa không gian đầy tuyết trắng xóa. Thương Dung chỉ biết đứng tựa người trong hang mà quan sát nàng từ xa.
Nàng nắm chặt thanh đao Khuynh Thành trong tay, toàn bộ khí chất con người đã có những thay đổi lớn. Có lẽ ở nàng vẫn mang hình bóng của một cô gái trầm lặng, nhưng từng đường, từng nét đã có được sự nhạy bén tuyệt vời.
Trong đôi mắt nàng lúc này không hề có tuyết, không hề có núi, thậm chí không hề có Thương Dung mà chỉ có ánh sáng đỏ lấp lánh của thanh đao Khuynh Thành. Đường Duyệt đứng giữa một bên là sắc trắng của tuyết và một bên là ánh sáng đỏ lấp lóa toát ra từ thanh đao. Dường như nàng đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Thương Dung chau mày, chàng nhận ra ở Đường Duyệt đã có nhiều sự thay đổi. Trước đây nàng còn vô cùng khó khăn để kiểm soát, chế ngự thanh đao này. Nhưng bây giờ, sát khí lạnh lùng trên thân đao đã hòa quyện với nàng, một cách hoàn toàn tự nhiên.
Một cụm tuyết từ trên cành cây bất ngờ bị gió thổi rơi xuống, hướng thẳng vào mặt Đường Duyệt. Đường Duyệt chớp mắt, thanh đao trong tay đột nhiên phát ra thứ ánh sáng màu đỏ chói mắt, nhanh chóng chém thẳng xuống. Chỉ trong giây lát, một tiếng xẻ thật ngọt vang lên. Cây thông vốn ở cách xa nàng ba trượng đột ngột bị tách đôi, rễ thì vẫn còn bám chắc.
Thương Dung lặng lẽ quan sát vết cắt xẻ dọc thân cây. Chợt hiểu được tại sao Đường Duyệt lại lựa chọn một nơi quanh năm băng tuyết bao phủ như thế này để lưu lại lâu như vậy. Chỉ bởi vì nàng muốn rèn luyện ý chí của mình, khổ luyện võ công.
Đường Duyệt không hề tỏ ra vui vẻ hay hài lòng một chút nào mà chỉ có vẻ thất vọng. Cho dù nàng không hài lòng với kết quả này, nhưng Thương Dung biết rằng, một cao thủ có thể khiến một thân cây lớn bị xẻ dọc như vậy trong giang hồ có không quá mười người. Xem ra, dường như Đường Duyệt cũng có thể được xem là một cao thủ dùng đao trong giang hồ. Nhưng tại sao nàng vẫn không cảm thấy hài lòng? Rốt cuộc là phải nghiêm khắc với bản thân như thế nào thì mới khiến nàng chấp nhận? Nàng mím chặt đôi môi, ngây người ra, đứng đó bất động, không rõ là đang nghĩ gì. Cho dù vẫn đứng ở xa, nhưng ngay lập tức Thương Dung đã có thể đọc được ý nghĩ của nàng. Chàng nhắm mắt lại, một hồi lâu mới mở ra, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất: "Muội hãy nghỉ ngơi đi!".
Đường Duyệt lắc đầu: "Muội không thấy mệt".
Suốt ba canh giờ sau đó, Đường Duyệt vẫn luyện đi luyện lại hết lần này đến lần khác chỉ một chiêu thức mà không hề tỏ ra chán nản. Cho đến khi mặt trời đã lặn sau núi, cho đến khi không còn nhìn rõ được mọi vật, cho đến khi nàng không còn đủ sức để đứng vững nữa.
Đây thực sự không phải là sự cực khổ mà một cô gái phải gánh chịu. Đây thực sự cũng không phải là cuộc sống mà một người bình thường sẽ lựa chọn.
Chân Đường Duyệt bị tê buốt vì lạnh. Lúc đầu chỉ có một số vết tụ máu nhưng rồi nhanh chóng sưng lên. Nhưng nàng vẫn khập khiễng đi ra ngoài, cố găng nắm chặt thanh đao Khuynh Thành trong tay.
Thương Dung biết rằng tay chân nàng đều đã bị lạnh cóng, thâm tím. Chàng chỉ biết lặng lẽ đi mua thuốc cho nàng. Có lúc ban ngày thì nàng phong hàn, ban đêm lại lên cơn sốt cao. Chàng vẫn thức dậy giữa đêm để chăm sóc nàng mà không một lời oán trách. Nàng muốn luyện công thì chàng cùng nàng luyện công, không bao giờ ngăn cản, thậm chí không một lời khuyên can. Bởi vì chàng đã hiểu lý do tại sao nàng lại làm như vậy, mà chàng cũng không có quyền để ngăn cản nàng. Chàng chỉ biết luôn sẵn sàng ở bên cạnh nàng.
Cuối cùng thì cũng có một ngày thanh dao Khuynh Thành có thể đánh bật cả gốc của cây tuyết tùng. Đường Duyệt cứ đứng đó nhìn một hồi lâu, sau khi sực tỉnh thì nàng lại tỏ ra im lặng một cách lạ lùng. Dường như trong lòng Thương Dung cũng đã cảm nhận được điều gì đó nên vẻ mặt chàng lộ vẻ vui sướng.
Đêm đó, họ dựa vào nhau, cùng nói về rất nhiều điều. Hầu hết thời gian họ đều nói về những hồi ức của Thương Dung. Đường Duyệt chỉ lặng lẽ lắng nghe, nhưng cả hai người đều cảm thấy lòng mình rất yên bình. Mãi đến tận canh một, họ mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi.
Thấm thoắt, Thương Dung đã ở bên Đường Duyệt được mười lăm ngày. Xuất thân là một thế gia công tử, từ trước đến nay chàng chưa bao giờ trải qua một cuộc sống đơn giản và bình thường như vậy. Nhưng chàng vẫn cảm thấy rất quen thuộc như thể chàng sinh ra đã thuộc về nơi này. Ở bên cạnh Đường Duyệt, nấu ăn cho nàng, trò chuyện với nàng, cho dù ngày nào cũng phải ngủ trên đống cỏ khô nhưng chàng vẫn cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái. Kỳ lạ là, ở nơi lạnh lẽo này, chẳng có căn bệnh nào có thể xâm nhập họ, dường như ngay cả thời gian cũng như đông cứng lại.
Những người trước đây biết Thương Dung đều không bao giờ nghĩ được rằng bây giờ chàng lại trở thành như thế. Ngay từ những ngày đầu, chàng đã thay bộ y phục màu trắng trên người và mua lại của người tiểu phu dưới núi bộ quần áo cũ. Bàn tay với những ngón thon dài của chàng vốn trước đây chỉ dùng để chơi đàn, họa tranh nhưng bây giờ lại được dùng để vun vén chỗ trú ngụ trong hang, hay đi lên núi lấy nước nấu cơm. Khuôn mặt chàng vẫn giống một công tử cao quý như xưa nhưng khi làm những công việc thường ngày tầm thường, chàng lại tỏ ra ngày càng thuần thục. Có lúc nhìn Đường Duyệt, chàng thậm chí còn nghĩ rằng nàng đã thực sự trở thành thê tử của chàng. Tận sâu trong trái tim, chàng vẫn thầm mong những tháng ngày như thế này có thể tiếp tục kéo dài mãi.
Sáng hôm sau, chàng dậy từ rất sớm, muốn lên thị trấn mua một vài thứ gì đó. Lúc chàng đi đã không thấy Đường Duyệt đâu. Điều này cũng rất bình thường. Nàng thường ở một mình để luyện võ công. Nhưng vào buổi trưa khi chàng quay trở lại, trong hang động vẫn trống rỗng không một bóng người. Thương Dung khẽ mỉm cười, chắc hẳn là nàng đã quên mất giờ ăn rồi. Chàng đi tìm ở những nơi xung quanh khu vực nàng thường tìm đến luyện công một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Đường Duyệt đâu. Thương Dung thở dài một tiếng, chàng nghĩ có thể nàng không muốn bị chàng quấy rầy nên đã cố tình lẩn trốn chàng chăng?
Thương Dung đã nấu cơm xong, thậm chí còn chuẩn bị thêm một số hương vị lạ để đổi món, nhưng ngồi đợi mãi trong hang vẫn không thấy nàng quay trở lại. Cho đến tận đêm khuya, vẫn không có dấu vết gì của Đường Duyệt. Chàng lại một mình nằm trên đống cỏ mục lạnh lẽo mà ngủ. Đến khi trời gần sáng, chàng mới thực sự biết rằng, Đường Duyệt sẽ không quay trở lại nữa.
Chàng đứng dậy, theo thói quen hàng ngày chờ đợi, nấu cơm, dọn dẹp, sửa chữa những nơi bị hổng gió. Bận rộn suốt từ sáng đến tối, không có nổi một chút thời gian để ngồi xuống mà suy ngẫm. Vì vậy, khi màn đêm lại sắp sửa buông xuống một lần nữa, chàng đã gần như kiệt sức, quá mệt mỏi đến mức không còn sức đâu để nghĩ ngợi xem rốt cuộc nàng đã đi đến nơi nào rồi. Không phải là tự mình cố ý dằn vặt mình, chỉ là chàng cảm thấy vô cùng trống rỗng. Chàng không biết ngoài Đường Duyệt ra, chàng còn có thể chăm sóc, quan tâm, nhớ nhung một ai khác nữa không.
Vào lúc nhập nhoạng tối của ngày thứ ba, chàng tìm thấy một vật gì đó được bọc rất kỹ trong một chiếc khăn tay ở lớp dưới cùng của đống cỏ khô. Chàng mở nó ra xem, đó là một chiếc chuông nhỏ đã hơi bạc màu. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, chiếc chuông phát ra một thứ âm thanh khe khẽ, nhẹ nhàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như âm thanh đó đã làm trái tim Thương Dung tan nát.
Đường Duyệt đã sớm quyết định là nàng phải đi đến Bái Nguyệt Giáo. Chỉ có một lý do duy nhất, đó là vì Đường Mạc, vì đại ca của nàng. Nhưng nàng không hề biết Bái Nguyệt Giáo ở đâu, chỉ còn cách là để bọn họ chủ động tự tìm đến nàng. May mắn thay, lúc này Bái Nguyệt Giáo không mấy khó khăn để đi nghe ngóng. Bọn họ có các cứ điểm tại các môn phái đã bị họ chiếm giữ. Mỗi cứ điểm đều có người lãnh đạo cầm đầu.
Trong một tháng, Đường Duyệt đã liên tiếp khiêu chiến với mười ba vị cao thủ của Bái Nguyệt Giáo. Mười một người trong số đó là sứ giả của các đường của Bái Nguyệt Giáo. Trong đó có hai người là đường chủ của đường Sương Nguyệt và đường Lạc Nguyệt. Những người này vốn rất ngông cuồng, kiêu ngạo, khi bị thua thì càng tỏ ra cay cú. Thanh đao Khuynh Thành của Đường Duyệt chỉ cần ra một chiêu cũng đủ để đánh bại đối thủ.
Đại tiểu thư Đường Gia Bảo Đường Duyệt sau hơn nửa năm trời đã tái xuất giang hồ và trở thành một đối thủ rất đáng gờm. Cho đến nay, vẫn không có ai tiếp nổi được một chiêu của nàng. Đường Duyệt đã sớm dự đoán được kết quả như vậy. Nàng đã luôn chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, thậm chí mỗi ngày ngoài những lúc ăn và ngủ ra thì tất cả thời gian còn lại nàng đều dùng để luyện võ công. Say mê khổ luyện đến mức tay chân đông cứng vì lạnh, hoàn toàn mất hết cảm giác nhưng nàng vẫn không chịu dừng lại. Đây rõ ràng là sự tự giày vò, hành hạ bản thân mình một cách đáng sợ. Nếu người nào có thể chịu đựng nổi thì người đó sẽ có thể đạt được sự tiến bộ đáng kinh ngạc.
Cuối cùng, Bái Nguyệt Giáo một lần nữa tìm thấy Đường Duyệt...
Đường Duyệt đang đi một mình trên đường, đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ. Nàng ngẩng đầu lên và thấy một đám khói bụi cuồn cuộn ở cuối đường. Xa xa có một đám người ngựa đang hướng về phía nàng. Đất bụi từ xe ngựa hòa cùng với gió lạnh thổi vào mặt Đường Duyệt, mang đến cảm giác đau rát khó chịu. Cùng lúc đó, người dẫn đầu đoàn người đã đến trước mặt Đường Duyệt. Con ngựa to lớn hí vang một tiếng thật lớn, chân trước nhấc bổng lên dữ dội, ngông cuồng phì ra một tiếng mạnh mẽ rồi mới chịu dừng 1ại.
Đường Duyệt đứng bất động ở giữa đường.
Người kỵ sĩ mặc đồ trắng ngồi trên ngựa rõ ràng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Một chiếc roi dài trông tựa như một con rắn độc vung ra quất về phía mặt Đường Duyệt. Tuy nhiên, hắn không ngờ được rằng, Đường Duyệt chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm chặt lấy chiếc roi sắc bén của hắn.
Hắn dùng sức muốn rút roi trở lại, nhưng sức mạnh từ bàn tay của Đường Duyệt dường như vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Do vậy lực phản trở lại đã khiến con ngựa sợ hãi mà giật lùi về phía sau làm cho hắn bị ngã xuống đất. Nhưng ngay lúc vừa hạ xuống đất, hắn đã nhanh chóng đứng vững, lấy lại tư thế để không bị mất mặt trước mọi người. Sau sự cố này thì sự khinh bỉ trong đôi mắt của hắn đã không thấy đâu nữa. Lúc này hắn chỉ giữ một vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn Đường Duyệt.
Một làn gió nhẹ thổi tới, tấm mạng che mặt khẽ lay động trong gió. vẻ mặt của Đường Duyệt dưới tấm mạng kia tỏ ra bình tĩnh vô cùng. Nàng nhẹ nhàng buông tay, chiếc roi ngựa rơi xuống đất, đứt thành ba đoạn. Đường Duyệt vượt qua hắn, hướng về phía một chiếc kiệu nằm cách đó không xa.
Người mặc áo trắng ngay lập tức lên tiếng hét lớn: "Chờ đã! Ngươi có biết chúng ta là ai không?". Đường Duyệt thậm chí không thèm quay đầu nhìn hắn, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Người mặc áo trắng vô cùng tức giận. Hắn rút thanh kiếm ra rồi đâm thẳng vào sau lưng Đường Duyệt. Nhưng thanh kiếm của hắn còn chưa chạm được tới lưng của Đường Duyệt thì nàng đã quay người lại.
Thanh đao Khuynh Thành nhanh chóng được rút ra, ánh sáng đỏ lấp lóa, người mặc đồ trắng kêu thất thanh: "Ngươi… là ngươi!".
Hắn chợt nhớ ra nàng là ai. Dường như trong vô thức, hắn cảm thấy vết thương bên vai trái nhói đau. Làm sao mà hắn có thể quên được kia chứ. Nửa năm trước, cũng chính là thanh đao này, cũng chính là người con gái này, đã khiến hắn phải chịu một đòn nặng. Lúc đó, vết thương sâu vào tới nửa tấc, cánh tay trái của hắn gần như bị gãy. Nhưng cho dù hắn có thể nhớ ra nàng là ai, thì thanh đao Khuynh Thành đáng sợ đó đã đâm xuyên vào giữa xương sườn thứ tám và thứ chín của hắn rồi. Lúc này cả cơ thể hắn chỉ còn lại một cảm giác lạnh buốt thấu xương mà thôi.
Làm sao mà trong khoảng nửa năm trời ngắn ngủi như vậy, đao pháp của nàng đã tiến bộ nhanh đến thế?
Thanh kiếm của hắn thậm chí còn chưa chạm nổi vào người nàng thì bản thân hắn đã thất thế thảm hai. Sau khi hắn ngã xuống, tất cả những người còn lại đều im lặng. Khắp xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi và tiếng thở đều đều.
Bỗng trong kiệu cất lên giọng nói nhẹ nhàng của một người con gái: "Người ngoài đó có phải là Đường cô nương không?".
Nghe thấy giọng nói này, theo bản năng Đường Duyệt quay ra tìm kiếm gì đó xung quanh kiệu. Đại ca không hề có ở đây. Vừa nghĩ tới Đường Mạc, trên mặt Đường Duyệt bỗng chốc lộ ra một vẻ đau đớn. May mà nàng đeo mạng che kín mặt nên đối phương không thể nhìn thấy những cảm xúc thực sự của nàng lúc này.
Xung quanh kiệu vẫn còn khoảng hơn mười người tùy tùng, họ đều đang cúi đầu, đứng hầu cận bên cạnh.
Một cô nương trẻ mặc đồ màu xanh lá vốn đứng bên cạnh kiệu, lúc này hơi cúi người, nhẹ nhàng vén tấm màn buông trước kiệu lên rồi nhanh chóng lui về một bên.
Đường Duyệt vẫn đứng đó lặng lẽ, lạnh lùng quan sát tấm màn che của chiếc kiệu được vén lên. Bên trong kiệu xuất hiện một gương mặt xinh đẹp như tiên giáng trần.
Cô nương xinh đẹp đang ngồi trong kiệu đó chính là con gái của giáo chủ Bái Nguyệt Giáo - Hiên Viên Trì Trì.
Đôi mắt của Hiên Viên Trì Trì khẽ long lanh. Giọng nói cất lên rất đỗi dịu dàng: "Đường cô nương, lâu rồi không gặp".
Đường Duyệt đáp: "Ngươi vốn nghĩ là ta nhất định sẽ quay trở lại".
"Theo cá tính của ngươi thì tại sao lại không quay trở lại để báo thù ta cơ chứ?"
"Vậy tại sao lúc đầu ngươi lại để ta đi?"
"Tất cả những người con gái trên thế gian này, không chỉ có mỗi ngươi là tự tin như vậy đâu”.
"Đại ca của ta đâu?"
"Ngươi vẫn còn nhận người đó là đại ca hay sao?"
Đường Duyệt lạnh lùng nói: "Huynh ấy mãi mãi vẫn là đại ca của ta".
Hiên Viên Trì Trì nhìn một cách dò xét vào tấm mạng che mặt của Đường Duyệt rồi nói: "Đối với một người con gái, điều quan trọng nhất trong cuộc đời chính là dung mạo. Lẽ nào ngươi không để ý đến?".
Đường Duyệt im lặng một hồi rồi đáp một cách dứt khoát: "Đối với ta bây giờ, điều quan trọng nhất chính là đại ca của ta".
"Là... đại ca của ngươi?"
"Đúng”.
"Ngươi thật sự vẫn bao dung như vậy sao?"
Đường Duyệt lạnh lùng nhìn Hiên Viên Trì Trì: "Huynh ấy không đến đây ư?".
Hiên Viên Trì Trì không giấu nổi nụ cười trên nét mặt: "Thế nào, ngươi trở lại lần này, chỉ là muốn gặp hắn ta à?".
Đường Duyệt đáp: "Vậy thì sao? ".
Ánh mắt của Hiên Viên Trì Trì nhìn xoáy vào mạng che mặt của Đường Duyệt, rồi nói: "Vậy, ngươi lại đây".
Đường Duyệt lạnh lùng đáp: "Tại sao ta phải qua đó? ".
Hiên Viên Trì Trì nói bằng giọng ngọt ngào: "Ta muốn nhìn thấy gương mặt của ngươi"
Ánh mắt của Đường Duyệt càng trở nên lạnh lùng hơn, nàng nói bằng giọng chắc nịch: "Tại sao ta phải để cho ngươi xem?".
Hiên Viên Trì Trì nở nụ cười dịu dàng và nói: "Xem thì nhất định phải xem rồi, nếu ngươi không lại đây thì ta sẽ qua bên đó". Vừa dứt lời thì chân nàng đã bước xuống kiệu. Trong gió lạnh, cô gái mặc đồ màu xanh vội vã chạy đến phía nàng, choàng lên người nàng một chiếc áo choàng lông khổng tước. Tấm áo choàng dày lớn khoác trên người càng khiến nàng thêm phần duyên dáng, đối lập hẳn với Đường Duyệt với bộ đồ màu đỏ vô cùng giản đơn. Thân phận của hai người trái ngược nhau hoàn toàn. Hiên Viên Trì Trì nói muốn qua bên đó nhưng Đường Duyệt thấy nàng ta vẫn đứng nguyên trước kiệu mà lặng lẽ quan sát Đường Duyệt, chẳng hề có chút ý định gì gọi là muốn di chuyển.
Cô gái mặc y phục xanh lá lên tiếng quở trách: "Thánh chủ muốn xem mặt người con gái đó, các người bị điếc hết cả hay sao?". Chỉ một câu nói thôi mà có vẻ đã đánh thức những người mê muội như đang trong mơ kia. Tám người mặc đồ trắng dưòng như cùng hành động một lúc, xông về phía Đường Duyệt với tốc độ nhanh như nhau.
Đường Duyệt chau mày, sát khí của thanh đao Khuynh Thành trong tay bốc lên ngùn ngụt. Bầu không khí nặng nề như bao trùm lấy tất cả mọi người, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Trì Trì lướt khắp xung quanh. Nàng có thể nhìn thấy rõ từng cử động của Đường Duyệt. Trong lúc tám con người kia cùng một lúc lao về phía nàng, thì thanh đao Khuynh Thành trong tay Đường Duyệt cũng khẽ rung lên, dường như nó cũng tỏ ra rất kích động trước sự tấn công bất ngờ kia.
Khi người mặc đồ trắng đầu tiên xông tới, thanh dao trong tay Đường Duyệt quét xuống một đường. Thanh kiếm trong tay người kia tựa như làm bằng giấy vậy, không có chút lực chống đỡ nào, nhanh chóng bị gãy đôi trước khi vị chủ nhân của nó ngã xuống.
Hiên Viên Trì Trì chau mày, nàng đã đọc qua rất nhiều sách, các bí kíp võ công của các giáo phái đã thuộc như nằm lòng bàn tay. Nhưng nàng chưa bao giờ được thấy một thứ đao pháp nào vừa lợi hại, lại vừa đơn giản như vậy. Chiêu này mới nhìn qua thì có vẻ quá bình thường, bất cứ một người chặt củi nào cũng có thể sử dụng. Nhưng trên thế gian này chưa từng có ai sử dụng đao pháp này mà lại có thể dễ dàng đánh bại một bậc cao thủ đứng vào bậc thứ ba mươi chín trong giang hồ như vậy.
Khuynh Thành nhất đao – Thạch phá thiên kinh, phong vân biến sắc[1].
[1] Thanh đao Khuynh Thành có một sức mạnh đáng kinh sợ, khiến đất trời rung chuyển.
Khi lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy, lúc đầu Hiên Viên Trì Trì vẫn cảm thấy khá hoài nghi. Nhưng sau đó nàng đã nhanh chóng tin điều đó, bởi vì người mặc đồ trắng thứ hai lại tiếp tục bị đánh bại y như vậy.
Sắc đỏ toát ra từ thanh đao Khuynh Thành càng lúc càng trở nên khác lạ. Dưới sức mạnh lợi hại của đao pháp, tấm mạng che mặt của Đường Duyệt đã bị gió thổi bay, nhưng lúc đó Hiên Viên Trì Trì lại không hề chú ý tới dáng vẻ của nàng. Trong đôi mắt của Đường Duyệt lúc này không còn có bất cứ thứ gì khác mà chỉ có sát khí bốc lên ngùn ngụt đáng sợ, rực rỡ, sắc nét hơn cả ánh sáng toát ra từ thanh đao Khuynh Thành, ánh mắt đó lạnh lẽo hơn cả sắc máu.
Khuôn mặt bị hủy hoại mất một nửa của Đường Duyệt lúc này lại trở nên có sức hút đầy ma lực không thể nào diễn tả được. Tất cả những người còn lại đều ngẩn ra, mở trừng trừng mắt mà nhìn theo ánh sáng đỏ từ thanh đao Khuynh Thành quét qua từng người một, mang theo cả sắc máu đỏ tới lóa mắt, rồi sau đó, nhanh như chẻ tre, nó lướt qua đến đâu đều để lại những dấu tích hằn sâu trên người đến đó.
Tám vị cao thủ võ lâm đứng trước mặt Đường Duyệt dường như đã mất đi sự sắc bén vốn có mà giờ đây chỉ giống như những cây khô không có nổi một chút khả năng tự vệ. Khi tám người đó ngả xuống, máu của một người trong số đó bắn cả lên viên ngọc minh châu trên đôi giày thêu của Hiên Viên Trì Trì.
Hiên Viên Trì Trì lùi lại nửa bước, gật đầu với Đường Duyệt rồi nói: "Ngươi vẫn có chút nương tay đúng không?".
Gân tay bên bàn tay phải của tám người kia đều đã bị đứt. Điều này có nghĩa là họ sẽ bị phế đi võ công nhưng vẫn có thể giữ lại mạng sống.
Điều làm Hiên Viên Trì Trì cảm thấy ngạc nhiên không phải là tại sao Đường Duyệt lại trở nên đáng sợ như vậy, mà là tại sao nàng lại tỏ ra nương tay, khoan dung với những người này. Sức mạnh khủng khiếp của thanh đao Khuynh Thành rõ ràng thừa sức chẻ người khác ra làm đôi, nhưng tại sao nàng lại không làm vậy chứ?
Hiên Viên Trì Trì vẫn có chút gì đó nghi hoặc nhưng lại tỏ ra đã hiểu rất rõ, khiến người khác phải e dè.
Nhưng Đường Duyệt chỉ lạnh lùng đáp: "Hôm nay ta đến đây không phải để giết người". Nói cách khác, nàng không muốn phạm vào sát giới.
Hiên Viên Trì Trì cười nói: "Cho dù ngươi không giết bọn họ, nhưng người vô dụng thì không thể sống".
Cô gái mặc áo màu xanh lá bèn rút từ trong ống tay áo ra một cây sáo trúc nhỏ, đặt lên môi và thổi một khúc nhạc êm dịu. Trong chớp mắt, tám người mặc áo trắng đang nằm trên mặt đất rên rỉ kia bỗng không ngừng lăn lộn như thể phải chịu một tác động mạnh. Thậm chí bọn họ còn kêu thét lên những tiếng thảm thiết, sau một hồi thì máu tràn ra từ các thất khiếu rồi tắt thở.
Mặt Đường Duyệt dần dần biến sắc, Hiên Viên Trì Trì vẫn nhìn nàng một cách dịu dàng Nhưng trong ánh mắt đó rõ ràng vẫn có sự tàn ác, đối lập hẳn với vẻ bề ngoài dịu dàng mà nàng tạo ra.
Hiên Viên Trì Trì ngồi trở lại vào trong kiệu, ánh mắt nàng sáng long lanh, khẽ nói qua hàm răng nghiến chặt: "Ta đã nhìn thấy con người của ngươi rồi". Bên cạnh nàng lúc này ngoài bốn người khiêng kiệu chỉ còn lại không quá mười người. Nhưng Hiên Viên Trì Trì vẫn không tỏ vẻ gì là lo lắng cả. Đôi mắt nàng vẫn đầy ắp nụ cười. Tám người đó trong mắt nàng chẳng qua chỉ giống như tám con kiến mà thôi, không để lại bất cứ điều gì vương vấn. Nàng nhìn Đường Duyệt rồi đột nhiên nói: 'Đường cô nương, ngươi có muốn gia nhập Bái Nguyệt Giáo không?".
Đường Duyệt lạnh lùng đáp: "Ta chỉ muốn gặp đại ca của ta".
Hiên Viên Trì Trì nói: "Cũng giống nhau thôi. Nếu ngươi gia nhập Bái Nguyệt Giáo thì đương nhiên ta sẽ cho ngươi gặp hắn".
Đường Duyệt ngừng một lúc rổi không nén được, cất tiếng hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn ta gia nhập Bái Nguyệt Giáo?".
Hiên Viên Trì Trì nói: "Bởi vì đao pháp của ngươi có thể thắng được bất cứ ai trong môn giáo của ta".
Đường Duyệt nói: "Không, đây không phải là lý do".
Hiên Viên Trì Trì đáp: "Vậy… là bởi vì ta rất ngưỡng mộ sự kiên trì của ngươi".
Đường Duyệt cười một cách lạnh tùng, như thế điều mà Trì Trì vừa nói là một câu nói đùa buồn cười nhất trên thế gian này vậy.
Hiên Viên Trì Trì chau mày khổ nảo, gương mặt xinh đẹp toát lên đầy vẻ ngây thơ và thuần khiết. Nàng nói một cách thành thật: "Ngươi thật là xấu xí, rất xấu xí!".
Đường Duyệt nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không hiểu nổi câu nói này mang hàm ý gì.
Khóe miệng Hiên Viên Trì Trì nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, ấm áp rồi nói: "Ngươi mà đứng bên cạnh ta, ta sẽ đẹp hơn bây giờ gấp trăm, gấp nghìn lần".
Đường Duyệt dường như đã hiểu được một chút, nhưng vẫn có chút gì đó mơ hồ.
Người hầu cận mặc áo xanh lá đứng bên cạnh đưa tay che miệng cười: "Thật đúng là một cô gái ngốc nghếch. Ý của Thánh chủ chúng ta, ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được đâu".
Đường Duyệt im lặng không nói gì, nàng vẫn đứng từ xa nhìn đôi chủ tớ kia bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hiên Viên Trì Trì lập tức lên tiếng nhắc nhở nàng: "Lẽ nào ngươi đã quên đại ca của ngươi rồi hay sao?”.
Đường Duyệt nói: "Chỉ cần ta đồng ý đi theo ngươi thì ngươi sẽ cho ta gặp mặt đại ca, đúng không?".
Đường Duyệt vẫn còn rất trẻ, bên nửa gương mặt không bị thương kia vẫn rất xinh đẹp, mái tóc đen óng ả, đôi mắt sáng long lanh khiến nàng càng thêm thu hút người khác. Nhưng Hiên Viên Trì Trì lại chỉ nhìn vào bên nửa gương mặt bị thương của Đường Duyệt bằng ánh mắt đầy vẻ quan tâm, cười nói: "Ta không bao giờ nuốt lời. Lần trước ta nói để cho ngươi gặp, chẳng phải là ngươi đã được gặp hay sao?".
Đúng, đồng thời lúc đó Đường Duyệt cũng đã phải trả một cái giá rất đắt. Thanh đao Khuynh Thành trong tay nàng khẽ rung lên, ánh sáng đỏ trở nên lạ thường. Những người đứng xung quanh kiệu lập tức nhanh chóng đứng chắn trước mặt để bảo vệ cho Hiên Viên Trì Trì. Đường Duyệt đột nhiên hít một hơi thật sâu, thu thanh đao lại rồi lẩm bẩm nói: "Được, ta sẽ đi cùng ngươi".
Đường Duyệt vừa bước vào cửa quán trọ thì Thương Dung đã lập tức nhận ra nàng. Cho dù nàng đeo mạng che mặt. Gương mặt bị che gần hết chỉ chừa lại đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi nhưng chàng mới nhìn qua đã nhận ngay ra nàng. Từ lúc Đường Duyệt bắt đầu bước chân vào cửa lớn đã có rất nhiều chàng trai chú ý tới nàng. Trong một đêm gió tuyết thổi mạnh như vậy, một cô nương trẻ tuổi lại một thân một mình xuất hiện nơi quán trọ toàn những nam nhân, quả thực là một việc khiến người ta phải chú ý.
Đường Duyệt không che ô. Mái tóc nàng vương đầy tuyết, hai vai cũng đẫm tuyết. Nàng không hề nhìn bất cứ ai xung quanh. Từ lúc bước vào quán trọ, nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu, cố ý tìm một góc nào đó ít ai để ý đến nhất, ngồi xuống rồi gọi một vài món ăn nguội, ăn qua loa rồi đi thẳng lên phòng trên lầu hai.
Thương Dung vẫn lặng lẽ quan sát cho đến khi bóng dáng Đường Duyệt biến mất nơi đầu cầu thang gỗ chật hẹp. Chàng không hiểu tại sao Đường Duyệt lại một thân một mình xuất hiện tại nơi đây trong một đêm bão tuyết. Tại sao bên cạnh nàng không hề có ai bầu bạn? Không rõ Hách Liên Minh Ngọc đã đi đâu mất rồi?
Tin tức về Đường Gia Bảo bị lửa thêu rụi hoàn toàn chỉ sau một đêm đã trở thành đề tài ồn ào, lan truyền khắp trong giang hồ. Con người thân phận tôn quý như tiểu vương gia đó làm sao có thể không biết việc này cơ chứ? Nếu mà biết rồi thì lý do tại sao người đó lại không ở bên cạnh Đường Duyệt vào lúc này? Đến khi bừng tỉnh lại chàng mới đột nhiên phát hiện ra, lòng bàn tay không rõ đã bị chiếc đũa mình bẻ gãy đâm thủng từ lúc nào, máu đang chảy ướt đẫm cả bàn tay.
Thương Dung nhìn khắp hành lang tối hun hút, nhất thời không biết nên đi tìm Đường Duyệt hay cứ ngồi ở đây. Gần nửa năm kể từ sau khi nghe được tin, chàng vẫn luôn tìm kiếm nàng. Nhưng đúng vào lúc gần như đã tuyệt vọng, chàng lại tìm thấy người mà chàng đã tìm kiếm khổ cực bấy lâu nay ngay trong quán trọ nhỏ này.
Bốn bề xung quanh yên lặng không một tiếng người, chỉ có tiếng cánh cửa sổ bị gió thổi không ngừng đập ra đập vào.
Lúc này, trong phòng lớn vẫn còn có ba người đàn ông đang ngồi uống rượu. Nhưng dựa vào những thanh kiếm được lau sáng bóng của họ, có thể dễ dàng đoán ra họ là người như thế nào. Bọn họ chỉ là những người ngoại đạo tầm thường trong giới giang hồ. Các cao thủ thực sự, tuyệt đối không bao giờ đặt binh khí ở những nơi dễ thấy, làm như thể sợ mọi người không ai biết đến vậy.
Cũng không biết là ai đó đang thì thào mấy lời hàm hồ: "Lạnh chết đi được, đêm nay ta phải đi Thúy Phương Lâu mới được".
"Thôi đi, trong túi ngươi có được mấy đồng xu, đến con chó cái bên lề đường cũng chẳng thèm qua đêm với ngươi”.
Người đàn ông lên tiếng trước nhổ một miếng nước bọt rồi xiêu xiêu vẹo vẹo đúng lên.
Một người khác cười nói: "Lão Tam à, huynh đi đâu vậy, không phải là huynh đi tìm chó cái thật đấy chứ?". Nói xong, người đó bắt đầu phá lên cười lớn, người ngồi bên cạnh chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng, rồi đột nhiên hạ thấp giọng nói: "Cũng không phải là không có cách, vừa rồi chẳng phải có một cô gái trẻ đến đây hay sao? Nhìn cái vòng eo nhỏ và đôi chân dài của nàng xem, nếu mà ngươi dám đi, đêm nay chẳng phải là được sung sướng hay sao?".
Lão Tam, người đầu tiên đứng lên, trợn trừng đôi mắt mà nhìn chằm chằm. Như thể đột ngột thức tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, sắc mặt lộ vẻ khó đoán.
"Thế nào, không dám đi sao?"
"Đứa con gái đó có vẻ khá ngon đấy, chỉ sợ huynh không dám đi thôi”.
Sắc mặt Thương Dung bỗng trở nên lạnh lùng. Chàng không thể chịu nổi thêm những lời lẽ bẩn thỉu của gã đàn ông đó. Nhưng chàng không thể sát thương người khác ở đây, chí ít là không phải lúc này. Chàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng tự ép mình bình tĩnh lại.
Nhưng lão Tam đó lúc này đã thực sự loạng choạng đi lên lầu trên. Hai người kia quay sang nhìn nhau rồi cũng đứng lên và đi theo sau hắn.
Thương Dung lạnh lùng đưa mắt nhìn theo, với võ công của Đường Duyệt, nàng có thể thừa sức đối phó với những người như vậy, thực sự chàng không cần thiết phải ra tay. Nếu chàng không thể kiềm chế được mà động thủ trước thì sẽ khiến Đưòng Duyệt phát hiện ra và sẽ biến mất ngay trước mặt chàng mà không để lại một dấu vết nào. Sau gần nửa năm khó khăn, cực khổ đi tìm nàng, chàng đã dần dần nhận ra rằng, Đường Duyệt đang cố gắng lảng tránh tất cả mọi ngươi. Nàng không muốn cho mọi người biết nàng đang ở đâu, đang làm những gì, trong những người mà nàng giấu giếm đó cũng có cả chàng.
Mặc dù biết vậy nhưng Thương Dung vẫn cảm thấy dạ dày mình cuộn lên, người cứng đờ. Chàng chăm chú lắng nghe động tĩnh ở lầu trên, lo lắng không biết liệu những người này có dùng đến thủ đoạn dơ bẩn nào không. Cho đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông vang lên thì lúc này Thương Dung mới thấy nhẹ người. Người đàn ông được gọi là lão Tam kia ngã lăn từ lầu trên xuống dưới, bò lê lết, miệng không ngừng kêu mấy tiếng "ma quỷ" hết sức vô nghĩa.
Không chỉ lão Tam, mà tiếp sau đó hai người đàn ông kia cũng ngã nhào xuống, mặt mũi trắng bệch, vội vã lồm cồm bò dậy, theo gót người kia xông ra ngoài mà không kịp quay đầu lại.
Trong bóng tối xuất hiện bóng của một người con gái đi từ đầu cầu thang xuống, dáng vẻ xem ra vô cùng mệt mỏi, cô độc. Gương mặt nàng đã bị ẩn khuất trong bóng tối, nhìn không rõ, tuy nhiên, đến khi nàng bước ra chỗ có ánh sáng thì tim của Thương Dung đột ngột thắt lại. Nàng chỉ mặc trên người bộ đồ màu trắng mỏng, mái tóc đen dài, buông xuống hai bờ vai gầy guộc khiến nàng trông càng mong manh hơn, làn da càng thêm nhợt nhạt hơn. Rõ ràng là, lúc mấy người đó đi lên lầu là lúc nàng đang chuẩn bị đi nghỉ. Nhưng nàng vẫn luôn giữ chặt thanh đao Khuynh Thành sáng lòa ánh đỏ trong tay dường như đó chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.
"Á!" Tiếng kêu lớn thất thanh của người chủ quán trọ vang lên. Ông ta vì nghe thấy có tiếng động nên trở ra ngoài kiểm tra, chắc hẳn lúc này đã nhìn thấy rõ dung mạo của Đường Duyệt.
Đường Duyệt dường như hơi kinh ngạc, không biết nên làm thế nào trước tiếng hét đó nên vẫn đứng ngây tại chỗ.
Thương Dung nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy càng cảm thấy nhói đau trong lòng. Tiểu Duyệt của chàng, tại sao nàng lại phải chịu tổn thương như vậy chứ? Tại sao nàng lại trở nên đáng sợ như vậy? Lẽ nào suốt nửa năm qua nàng đã phải sống những ngày tháng như thế, điều này lý giải tại sao nàng lại dùng mạng che mặt.
Nếu vào ban ngày thì có lẽ vết sẹo của Đường Duyệt sẽ không khiến người ta quá sợ hãi. Nhưng vào ban đêm thế này thì một cô gái với khuôn mặt bị hủy hoại mất một nửa khiến ai nhìn thấy cũng phải nhất thời thất thần. Phản ứng của chủ quán trọ vừa rồi cũng không phải là quá đáng, nhưng vô tình đã làm người khác bị tổn thương sâu sắc.
Đường Duyệt lao ra ngoài trời bão tuyết. Thương Dung không cần nghĩ ngợi gì mà chạy ngay theo sau nàng, nhưng ngoài đó chỉ là bốn bề tuyết rơi trắng xóa, không thể tìm thấy bóng dáng của Đường Duyệt đâu nữa.
Thương Dung thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng, lần này gặp lại Đường Duyệt, khuôn mặt của nàng lại có thể trở thành như thế. Nếu không phải tại chàng quá ngu ngốc, nếu chàng có thể luôn ở bên cạnh nàng, thì chẳng phải Tiểu Duyệt sẽ không phải chịu những tổn thương như vậy hay sao?
Gió tuyết ngày một lớn, tấm áo choàng dày của Thương Dung vẫn đang để trong quán trọ. Lúc này, y phục của chàng không thể ngăn cản được những đợt gió tuyết thổi mạnh như mưa đá trút xuống. Gió lạnh làm cho cổ họng chàng khó có thể phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả tiếng gọi của chàng cũng đã trở nên khàn đặc.
Tuyết lạnh thấm vào trong người khiến toàn bộ cơ thể chàng lạnh cóng. Bốn bề dường như đã bị tuyết bao phủ. Nhưng Thương Dung vẫn không cho phép mình được từ bỏ hy vọng, chàng vẫn kiên nhẫn gọi tên người con gái mà ngay cả chính chàng cũng không rõ là đang ở đâu. Tới khi chàng tìm thấy thì Đường Duyệt đã bất tỉnh, gần như bị chôn vùi trong tuyết, trái tim chàng sợ hãi tới mức gần như ngừng đập...
Khi Đường Duyệt tỉnh dậy, nàng thấy mình đang ở bên cạnh một ngọn lửa ấm áp. Nàng cố gượng ngồi dậy, ngạc nhiên không rõ là ai đã đưa mình vào tránh bão tuyết trong hang động, thậm chí còn giúp nàng đốt lên đống lửa này. Đôi môi của Đường Duyệt đã tím ngắt vì lạnh. Nhưng nàng vẫn cố gắng vật lộn để đứng lên, khi vừa bám được vào tảng đá thì chợt thấy có một người đi từ ngoài hang vào. Đường Duyệt bất giác đưa tay lên che mặt mình. Những ngày qua, khi phải trốn tránh mọi người, nàng đã dần dần cố gắng học được cách chấp nhận ánh mắt cảm thông hoặc sự ghét bỏ của người khác Và cũng bắt đầu học được cách tránh khỏi những tình huống khó xử như vậy.
"Tiểu Duyệt..”.
Trái tim Đường Duyệt lập tức chùng xuống, dường như đã bị rơi vào vực thẳm. Bất cứ ai cũng có thể được, nhưng tuyệt đối không nên là huynh ấy. Đường Duyệt thầm hét lớn trong lòng, nhưng người con trai đứng trước mặt đó, ngoài Thương Dung ra thì còn có thể là ai nữa?
Những cành cây khô cháy trong lửa tạo ra những tiếng nổ lép bép. Thương Dung ngồi bên đống lửa, cẩn thận bỏ thêm vào những cành cây khô mà chàng khó khăn lắm mới kiếm được.
Đường Duyệt ngồi ở đằng xa, cố tình quay phía nửa gương mặt bị thương đi chỗ khác. Môi nàng mím chặt với một vẻ phòng bị và xa cách.
Gương mặt của Thương Dung vẫn rất tuấn tú, đôi mắt chàng vẫn hiền hòa, ấm áp như xưa. Nhưng Đường Duyệt vì quá nhạy cảm mà cảm thấy rằng trong ánh mắt đó mang một vẻ thương hại. Nàng ôm chặt lấy khuôn mặt mình. Rõ ràng trước mặt Hách Liên Minh Ngọc, nàng vẫn có thể tỏ ra bình thản, nhưng tại sao lúc này nàng lại quá để ý tới ánh mắt của Thương Dung đến vậy? Thì ra yêu và không yêu lại khác nhau như thế đó. Đường Duyệt muốn cười nhưng lại thấy mình không sao cười nổi.
Vô tình ngẩng đầu lên nhìn Thương Dung, rồi lại bất ngờ khi bắt gặp ánh mắt của chàng cũng đang nhìn lại mình, Đường Duyệt kinh hãi khi nhận ra gương mặt xấu xí của mình đã bị phơi bày trước mắt chàng. Trong tiềm thức, nàng muốn vùng dậy trốn chạy, nhưng lối ra duy nhất đã bị Thương Dung bít kín.
Chàng chầm chậm bước lại gần, Đường Duyệt chau mày, quay mặt đi không muốn đối diện với chàng. Thương Dung khẽ gọi tên nàng, đưa tay ra, khe khẽ nhẹ nhàng, giống như đang ôm ấp vỗ về vật báu quý giá nhất của mình. Chàng nhẹ nhàng chạm vào trán, vào mắt nàng... khi tay của chàng chạm tới vết sẹo trên nửa khuôn mặt gần như bị hủy hoại của nàng, Đường Duyệt thở thật gấp.
"Đừng nhìn..”. Giọng nói của nàng nghẹn đắng cổ họng, vô tình nhận ra nước mắt đã ướt đẫm trên mặt từ lúc nào.
"Ngoan, không sao rồi, không sao rồi”. Ánh mắt Thương Dung chan chứa đầy vẻ yêu thương, nhẹ nhàng, ấm áp, giống như đang vỗ về một con búp bê vậy. Chàng nhẹ nhàng lên tiếng an ủi nàng.
Làm thế nào để coi là không sao được cơ chứ? Khi nàng vẫn còn khuôn mặt lành lặn, đẹp đẽ, nàng đã không nhận ra rằng dung mạo của một người con gái quan trọng đến nhường nào. Nhưng khi đã thực sự mất đi, nàng mới cảm thấy giá trị quý báu cuối cùng đã không còn nữa.
"Đừng chạm vào muội!" Khi nàng sực tỉnh, hành động đầu tiên của nàng là cố gắng trốn tránh vòng tay của Thương Dung. Những ao ước được ôm ấp, vỗ về, khó khăn lắm đến ngày hôm nay mới có được. Khi mà nàng đã trở nên nông nỗi này, khi mà mọi hy vọng dường như đã bị từ bỏ.
Nhưng một nụ hôn nhẹ nhàng bỗng chốc khẽ đặt lên vết sẹo xấu xí trên má nàng.
Đường Duyệt hoàn toàn chết lặng, cứ ngây ra, mặc cho Thương Dung nắm chặt lấy tay nàng và đặt lên vết sẹo xấu xí khiến người khác ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn kia những nụ hôn dịu dàng.
Không biết từ lúc nào, Đường Duyệt đã nằm gọn trong lòng Thương Dung rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Suốt nửa năm qua, lang thang, phiêu bạt bên ngoài, cho dù có một sức khỏe dẻo dai đến mấy nhưng cũng không tránh khỏi sự mệt mỏi.
Nhìn Đường Duyệt nằm gối trên đùi mình, trái tim Thương Dung dâng lên một niềm thương cảm. Những sợi tóc đen lòa xòa trên trán, hai hàng chân mày mảnh hơi chau lại lộ rõ vẻ mệt mỏi, buồn bã. Đôi mắt sáng nhắm chặt nhưng hai hàng lông mi vẫn khẽ run rẩy. Không rõ là do hơi nóng của lửa, hay bởi vì nụ hôn vừa rồi mà đôi gò má xanh xao, trắng bệch của nàng lúc này lại hơi ửng đỏ.
Những ngón tay mảnh mai của Thương Dung vô tình khẽ chạm lên đôi má mềm mại của nàng, và rồi chậm rãi, nhẹ nhàng chạm tới vết sẹo bên má trái. Sự thương tiếc, giận dữ, từng chút một tích tụ lại trong lòng chàng, âm thầm kết thành nỗi đau không thể diễn tả nổi.
Chàng đã từng muốn cắt đứt tình cảm này. Nhưng càng xa cách thì vô tình lại càng chìm sâu hơn nữa, đến mức không thể tự giải thoát cho chính mình. Cuối cùng lại tiếp tục cố gắng theo đuổi những thứ không biết trước. Trong ngực chàng luôn hiện hữu một nỗi đau đớn cháy bỏng. Thương Dung từ từ cúi đầu, đôi môi ghé sát gò má lạnh ngắt của nàng, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi thì thầm: "Xin lỗi nàng... Đều là lỗi của ta... Ta đã muốn nói với nàng những lời này ngay từ lúc đầu mới gặp mặt, nhưng dù thế nào cũng không dễ dàng nói ra được. Chỉ hy vọng mỗi giây, mỗi phút sau này có thể luôn ở bên cạnh nàng, tuyệt đối không để cho bất cứ ai làm tổn thương nàng nữa".
Giống như đang mơ một giấc mơ tuyệt vời vậy. Trong giấc mơ ấy, cuối cùng Đường Duyệt cũng được nắm bàn tay mà nàng luôn ao ước được nắm. Trái tim băng giá lúc này đã có một chút ấm áp, khóe miệng nàng chợt nở một nụ cười. Thương Dung mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chàng là khuôn mặt của Đường Duyệt. Dáng vẻ của nàng rất mệt mỏi, nhưng tinh thần có vẻ khá tốt. Thấy chàng thức dậy, nàng mỉm cười, rồi như làm phép biến hóa, nàng lấy từ trong đống lửa bên cạnh ra một cái đùi thỏ nướng hơi cháy và đưa cho Thương Dung.
Thương Dung lần đầu tiên cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đường Duyệt đã rời khỏi hang từ bao giờ? Hay là chàng đã quá mệt mà không nhận thức được? Hay là võ công của Đường Duyệt đã tài giỏi vượt quá mức tưởng tượng của chàng?
Đường Duyệt thấy biểu hiện của chàng như vậy, chỉ dịu dàng nói: "Ngoài trời rất lạnh, muội phải tìm kiếm rất lâu mới bắt được con thỏ này".
Thương Dung dường như muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng Đường Duyệt đã đưa miếng thịt thỏ ra trước mặt chàng. Đường Duyệt lại hỏi tiếp: "Thương đại ca, làm thế nào mà huynh lại đến được đây?".
Thương Dung không nói gì, phải mất một lúc lâu sau chàng mới chậm rãi lên tiếng: "Đây là câu mà huynh muốn hỏi muội mới phải. Muội một thân một mình đến đây làm gì?".
Ánh mắt của Đường Duyệt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh lạ thường, nàng từ tốn đáp: "Muội cứ đi như vậy một cách không mục đích. Không biết tại sao lại đến được nơi này nữa".
Thương Dung cứ nhìn Đường Duyệt không chớp mắt cho đến khi nàng không thể chịu đựng nổi ánh mắt đó nữa mà nhìn ra chỗ khác: "Không, không phải vậy. Muội đã ở lại đây trong suốt nửa năm".
Ánh mắt của Thương Dung dường như nhìn xuyên thấu được tất cả.
"Thương đại ca, muội biết ý tốt của huynh. Nhưng muội..”. Quả là Đường Duyệt vẫn không chịu nói ra lý do thực sự.
Thương Dung mỉm cười, đột nhiên hỏi: "Muội sống ở đây có tốt không?".
Đường Duyệt đáp: "Tốt, rất tốt".
Thương Dung biết rõ là nàng sống không hề tốt như nàng nói. Chỉ với lần gặp gỡ đêm qua, chàng đã phần nào hiểu được tình cảnh của nàng lúc này. Một lúc sau, nàng đi ra khỏi hang và bắt đầu đứng luyện võ công giữa không gian đầy tuyết trắng xóa. Thương Dung chỉ biết đứng tựa người trong hang mà quan sát nàng từ xa.
Nàng nắm chặt thanh đao Khuynh Thành trong tay, toàn bộ khí chất con người đã có những thay đổi lớn. Có lẽ ở nàng vẫn mang hình bóng của một cô gái trầm lặng, nhưng từng đường, từng nét đã có được sự nhạy bén tuyệt vời.
Trong đôi mắt nàng lúc này không hề có tuyết, không hề có núi, thậm chí không hề có Thương Dung mà chỉ có ánh sáng đỏ lấp lánh của thanh đao Khuynh Thành. Đường Duyệt đứng giữa một bên là sắc trắng của tuyết và một bên là ánh sáng đỏ lấp lóa toát ra từ thanh đao. Dường như nàng đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Thương Dung chau mày, chàng nhận ra ở Đường Duyệt đã có nhiều sự thay đổi. Trước đây nàng còn vô cùng khó khăn để kiểm soát, chế ngự thanh đao này. Nhưng bây giờ, sát khí lạnh lùng trên thân đao đã hòa quyện với nàng, một cách hoàn toàn tự nhiên.
Một cụm tuyết từ trên cành cây bất ngờ bị gió thổi rơi xuống, hướng thẳng vào mặt Đường Duyệt. Đường Duyệt chớp mắt, thanh đao trong tay đột nhiên phát ra thứ ánh sáng màu đỏ chói mắt, nhanh chóng chém thẳng xuống. Chỉ trong giây lát, một tiếng xẻ thật ngọt vang lên. Cây thông vốn ở cách xa nàng ba trượng đột ngột bị tách đôi, rễ thì vẫn còn bám chắc.
Thương Dung lặng lẽ quan sát vết cắt xẻ dọc thân cây. Chợt hiểu được tại sao Đường Duyệt lại lựa chọn một nơi quanh năm băng tuyết bao phủ như thế này để lưu lại lâu như vậy. Chỉ bởi vì nàng muốn rèn luyện ý chí của mình, khổ luyện võ công.
Đường Duyệt không hề tỏ ra vui vẻ hay hài lòng một chút nào mà chỉ có vẻ thất vọng. Cho dù nàng không hài lòng với kết quả này, nhưng Thương Dung biết rằng, một cao thủ có thể khiến một thân cây lớn bị xẻ dọc như vậy trong giang hồ có không quá mười người. Xem ra, dường như Đường Duyệt cũng có thể được xem là một cao thủ dùng đao trong giang hồ. Nhưng tại sao nàng vẫn không cảm thấy hài lòng? Rốt cuộc là phải nghiêm khắc với bản thân như thế nào thì mới khiến nàng chấp nhận? Nàng mím chặt đôi môi, ngây người ra, đứng đó bất động, không rõ là đang nghĩ gì. Cho dù vẫn đứng ở xa, nhưng ngay lập tức Thương Dung đã có thể đọc được ý nghĩ của nàng. Chàng nhắm mắt lại, một hồi lâu mới mở ra, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất: "Muội hãy nghỉ ngơi đi!".
Đường Duyệt lắc đầu: "Muội không thấy mệt".
Suốt ba canh giờ sau đó, Đường Duyệt vẫn luyện đi luyện lại hết lần này đến lần khác chỉ một chiêu thức mà không hề tỏ ra chán nản. Cho đến khi mặt trời đã lặn sau núi, cho đến khi không còn nhìn rõ được mọi vật, cho đến khi nàng không còn đủ sức để đứng vững nữa.
Đây thực sự không phải là sự cực khổ mà một cô gái phải gánh chịu. Đây thực sự cũng không phải là cuộc sống mà một người bình thường sẽ lựa chọn.
Chân Đường Duyệt bị tê buốt vì lạnh. Lúc đầu chỉ có một số vết tụ máu nhưng rồi nhanh chóng sưng lên. Nhưng nàng vẫn khập khiễng đi ra ngoài, cố găng nắm chặt thanh đao Khuynh Thành trong tay.
Thương Dung biết rằng tay chân nàng đều đã bị lạnh cóng, thâm tím. Chàng chỉ biết lặng lẽ đi mua thuốc cho nàng. Có lúc ban ngày thì nàng phong hàn, ban đêm lại lên cơn sốt cao. Chàng vẫn thức dậy giữa đêm để chăm sóc nàng mà không một lời oán trách. Nàng muốn luyện công thì chàng cùng nàng luyện công, không bao giờ ngăn cản, thậm chí không một lời khuyên can. Bởi vì chàng đã hiểu lý do tại sao nàng lại làm như vậy, mà chàng cũng không có quyền để ngăn cản nàng. Chàng chỉ biết luôn sẵn sàng ở bên cạnh nàng.
Cuối cùng thì cũng có một ngày thanh dao Khuynh Thành có thể đánh bật cả gốc của cây tuyết tùng. Đường Duyệt cứ đứng đó nhìn một hồi lâu, sau khi sực tỉnh thì nàng lại tỏ ra im lặng một cách lạ lùng. Dường như trong lòng Thương Dung cũng đã cảm nhận được điều gì đó nên vẻ mặt chàng lộ vẻ vui sướng.
Đêm đó, họ dựa vào nhau, cùng nói về rất nhiều điều. Hầu hết thời gian họ đều nói về những hồi ức của Thương Dung. Đường Duyệt chỉ lặng lẽ lắng nghe, nhưng cả hai người đều cảm thấy lòng mình rất yên bình. Mãi đến tận canh một, họ mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi.
Thấm thoắt, Thương Dung đã ở bên Đường Duyệt được mười lăm ngày. Xuất thân là một thế gia công tử, từ trước đến nay chàng chưa bao giờ trải qua một cuộc sống đơn giản và bình thường như vậy. Nhưng chàng vẫn cảm thấy rất quen thuộc như thể chàng sinh ra đã thuộc về nơi này. Ở bên cạnh Đường Duyệt, nấu ăn cho nàng, trò chuyện với nàng, cho dù ngày nào cũng phải ngủ trên đống cỏ khô nhưng chàng vẫn cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái. Kỳ lạ là, ở nơi lạnh lẽo này, chẳng có căn bệnh nào có thể xâm nhập họ, dường như ngay cả thời gian cũng như đông cứng lại.
Những người trước đây biết Thương Dung đều không bao giờ nghĩ được rằng bây giờ chàng lại trở thành như thế. Ngay từ những ngày đầu, chàng đã thay bộ y phục màu trắng trên người và mua lại của người tiểu phu dưới núi bộ quần áo cũ. Bàn tay với những ngón thon dài của chàng vốn trước đây chỉ dùng để chơi đàn, họa tranh nhưng bây giờ lại được dùng để vun vén chỗ trú ngụ trong hang, hay đi lên núi lấy nước nấu cơm. Khuôn mặt chàng vẫn giống một công tử cao quý như xưa nhưng khi làm những công việc thường ngày tầm thường, chàng lại tỏ ra ngày càng thuần thục. Có lúc nhìn Đường Duyệt, chàng thậm chí còn nghĩ rằng nàng đã thực sự trở thành thê tử của chàng. Tận sâu trong trái tim, chàng vẫn thầm mong những tháng ngày như thế này có thể tiếp tục kéo dài mãi.
Sáng hôm sau, chàng dậy từ rất sớm, muốn lên thị trấn mua một vài thứ gì đó. Lúc chàng đi đã không thấy Đường Duyệt đâu. Điều này cũng rất bình thường. Nàng thường ở một mình để luyện võ công. Nhưng vào buổi trưa khi chàng quay trở lại, trong hang động vẫn trống rỗng không một bóng người. Thương Dung khẽ mỉm cười, chắc hẳn là nàng đã quên mất giờ ăn rồi. Chàng đi tìm ở những nơi xung quanh khu vực nàng thường tìm đến luyện công một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Đường Duyệt đâu. Thương Dung thở dài một tiếng, chàng nghĩ có thể nàng không muốn bị chàng quấy rầy nên đã cố tình lẩn trốn chàng chăng?
Thương Dung đã nấu cơm xong, thậm chí còn chuẩn bị thêm một số hương vị lạ để đổi món, nhưng ngồi đợi mãi trong hang vẫn không thấy nàng quay trở lại. Cho đến tận đêm khuya, vẫn không có dấu vết gì của Đường Duyệt. Chàng lại một mình nằm trên đống cỏ mục lạnh lẽo mà ngủ. Đến khi trời gần sáng, chàng mới thực sự biết rằng, Đường Duyệt sẽ không quay trở lại nữa.
Chàng đứng dậy, theo thói quen hàng ngày chờ đợi, nấu cơm, dọn dẹp, sửa chữa những nơi bị hổng gió. Bận rộn suốt từ sáng đến tối, không có nổi một chút thời gian để ngồi xuống mà suy ngẫm. Vì vậy, khi màn đêm lại sắp sửa buông xuống một lần nữa, chàng đã gần như kiệt sức, quá mệt mỏi đến mức không còn sức đâu để nghĩ ngợi xem rốt cuộc nàng đã đi đến nơi nào rồi. Không phải là tự mình cố ý dằn vặt mình, chỉ là chàng cảm thấy vô cùng trống rỗng. Chàng không biết ngoài Đường Duyệt ra, chàng còn có thể chăm sóc, quan tâm, nhớ nhung một ai khác nữa không.
Vào lúc nhập nhoạng tối của ngày thứ ba, chàng tìm thấy một vật gì đó được bọc rất kỹ trong một chiếc khăn tay ở lớp dưới cùng của đống cỏ khô. Chàng mở nó ra xem, đó là một chiếc chuông nhỏ đã hơi bạc màu. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, chiếc chuông phát ra một thứ âm thanh khe khẽ, nhẹ nhàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như âm thanh đó đã làm trái tim Thương Dung tan nát.
Đường Duyệt đã sớm quyết định là nàng phải đi đến Bái Nguyệt Giáo. Chỉ có một lý do duy nhất, đó là vì Đường Mạc, vì đại ca của nàng. Nhưng nàng không hề biết Bái Nguyệt Giáo ở đâu, chỉ còn cách là để bọn họ chủ động tự tìm đến nàng. May mắn thay, lúc này Bái Nguyệt Giáo không mấy khó khăn để đi nghe ngóng. Bọn họ có các cứ điểm tại các môn phái đã bị họ chiếm giữ. Mỗi cứ điểm đều có người lãnh đạo cầm đầu.
Trong một tháng, Đường Duyệt đã liên tiếp khiêu chiến với mười ba vị cao thủ của Bái Nguyệt Giáo. Mười một người trong số đó là sứ giả của các đường của Bái Nguyệt Giáo. Trong đó có hai người là đường chủ của đường Sương Nguyệt và đường Lạc Nguyệt. Những người này vốn rất ngông cuồng, kiêu ngạo, khi bị thua thì càng tỏ ra cay cú. Thanh đao Khuynh Thành của Đường Duyệt chỉ cần ra một chiêu cũng đủ để đánh bại đối thủ.
Đại tiểu thư Đường Gia Bảo Đường Duyệt sau hơn nửa năm trời đã tái xuất giang hồ và trở thành một đối thủ rất đáng gờm. Cho đến nay, vẫn không có ai tiếp nổi được một chiêu của nàng. Đường Duyệt đã sớm dự đoán được kết quả như vậy. Nàng đã luôn chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, thậm chí mỗi ngày ngoài những lúc ăn và ngủ ra thì tất cả thời gian còn lại nàng đều dùng để luyện võ công. Say mê khổ luyện đến mức tay chân đông cứng vì lạnh, hoàn toàn mất hết cảm giác nhưng nàng vẫn không chịu dừng lại. Đây rõ ràng là sự tự giày vò, hành hạ bản thân mình một cách đáng sợ. Nếu người nào có thể chịu đựng nổi thì người đó sẽ có thể đạt được sự tiến bộ đáng kinh ngạc.
Cuối cùng, Bái Nguyệt Giáo một lần nữa tìm thấy Đường Duyệt...
Đường Duyệt đang đi một mình trên đường, đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ. Nàng ngẩng đầu lên và thấy một đám khói bụi cuồn cuộn ở cuối đường. Xa xa có một đám người ngựa đang hướng về phía nàng. Đất bụi từ xe ngựa hòa cùng với gió lạnh thổi vào mặt Đường Duyệt, mang đến cảm giác đau rát khó chịu. Cùng lúc đó, người dẫn đầu đoàn người đã đến trước mặt Đường Duyệt. Con ngựa to lớn hí vang một tiếng thật lớn, chân trước nhấc bổng lên dữ dội, ngông cuồng phì ra một tiếng mạnh mẽ rồi mới chịu dừng ại.
Đường Duyệt đứng bất động ở giữa đường.
Người kỵ sĩ mặc đồ trắng ngồi trên ngựa rõ ràng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Một chiếc roi dài trông tựa như một con rắn độc vung ra quất về phía mặt Đường Duyệt. Tuy nhiên, hắn không ngờ được rằng, Đường Duyệt chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm chặt lấy chiếc roi sắc bén của hắn.
Hắn dùng sức muốn rút roi trở lại, nhưng sức mạnh từ bàn tay của Đường Duyệt dường như vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Do vậy lực phản trở lại đã khiến con ngựa sợ hãi mà giật lùi về phía sau làm cho hắn bị ngã xuống đất. Nhưng ngay lúc vừa hạ xuống đất, hắn đã nhanh chóng đứng vững, lấy lại tư thế để không bị mất mặt trước mọi người. Sau sự cố này thì sự khinh bỉ trong đôi mắt của hắn đã không thấy đâu nữa. Lúc này hắn chỉ giữ một vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn Đường Duyệt.
Một làn gió nhẹ thổi tới, tấm mạng che mặt khẽ lay động trong gió. vẻ mặt của Đường Duyệt dưới tấm mạng kia tỏ ra bình tĩnh vô cùng. Nàng nhẹ nhàng buông tay, chiếc roi ngựa rơi xuống đất, đứt thành ba đoạn. Đường Duyệt vượt qua hắn, hướng về phía một chiếc kiệu nằm cách đó không xa.
Người mặc áo trắng ngay lập tức lên tiếng hét lớn: "Chờ đã! Ngươi có biết chúng ta là ai không?". Đường Duyệt thậm chí không thèm quay đầu nhìn hắn, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Người mặc áo trắng vô cùng tức giận. Hắn rút thanh kiếm ra rồi đâm thẳng vào sau lưng Đường Duyệt. Nhưng thanh kiếm của hắn còn chưa chạm được tới lưng của Đường Duyệt thì nàng đã quay người lại.
Thanh đao Khuynh Thành nhanh chóng được rút ra, ánh sáng đỏ lấp lóa, người mặc đồ trắng kêu thất thanh: "Ngươi… là ngươi!".
Hắn chợt nhớ ra nàng là ai. Dường như trong vô thức, hắn cảm thấy vết thương bên vai trái nhói đau. Làm sao mà hắn có thể quên được kia chứ. Nửa năm trước, cũng chính là thanh đao này, cũng chính là người con gái này, đã khiến hắn phải chịu một đòn nặng. Lúc đó, vết thương sâu vào tới nửa tấc, cánh tay trái của hắn gần như bị gãy. Nhưng cho dù hắn có thể nhớ ra nàng là ai, thì thanh đao Khuynh Thành đáng sợ đó đã đâm xuyên vào giữa xương sườn thứ tám và thứ chín của hắn rồi. Lúc này cả cơ thể hắn chỉ còn lại một cảm giác lạnh buốt thấu xương mà thôi.
Làm sao mà trong khoảng nửa năm trời ngắn ngủi như vậy, đao pháp của nàng đã tiến bộ nhanh đến thế?
Thanh kiếm của hắn thậm chí còn chưa chạm nổi vào người nàng thì bản thân hắn đã thất thế thảm hai. Sau khi hắn ngã xuống, tất cả những người còn lại đều im lặng. Khắp xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi và tiếng thở đều đều.
Bỗng trong kiệu cất lên giọng nói nhẹ nhàng của một người con gái: "Người ngoài đó có phải là Đường cô nương không?".
Nghe thấy giọng nói này, theo bản năng Đường Duyệt quay ra tìm kiếm gì đó xung quanh kiệu. Đại ca không hề có ở đây. Vừa nghĩ tới Đường Mạc, trên mặt Đường Duyệt bỗng chốc lộ ra một vẻ đau đớn. May mà nàng đeo mạng che kín mặt nên đối phương không thể nhìn thấy những cảm xúc thực sự của nàng lúc này.
Xung quanh kiệu vẫn còn khoảng hơn mười người tùy tùng, họ đều đang cúi đầu, đứng hầu cận bên cạnh.
Một cô nương trẻ mặc đồ màu xanh lá vốn đứng bên cạnh kiệu, lúc này hơi cúi người, nhẹ nhàng vén tấm màn buông trước kiệu lên rồi nhanh chóng lui về một bên.
Đường Duyệt vẫn đứng đó lặng lẽ, lạnh lùng quan sát tấm màn che của chiếc kiệu được vén lên. Bên trong kiệu xuất hiện một gương mặt xinh đẹp như tiên giáng trần.
Cô nương xinh đẹp đang ngồi trong kiệu đó chính là con gái của giáo chủ Bái Nguyệt Giáo - Hiên Viên Trì Trì.
Đôi mắt của Hiên Viên Trì Trì khẽ long lanh. Giọng nói cất lên rất đỗi dịu dàng: "Đường cô nương, lâu rồi không gặp".
Đường Duyệt đáp: "Ngươi vốn nghĩ là ta nhất định sẽ quay trở lại".
"Theo cá tính của ngươi thì tại sao lại không quay trở lại để báo thù ta cơ chứ?"
"Vậy tại sao lúc đầu ngươi lại để ta đi?"
"Tất cả những người con gái trên thế gian này, không chỉ có mỗi ngươi là tự tin như vậy đâu”.
"Đại ca của ta đâu?"
"Ngươi vẫn còn nhận người đó là đại ca hay sao?"
Đường Duyệt lạnh lùng nói: "Huynh ấy mãi mãi vẫn là đại ca của ta".
Hiên Viên Trì Trì nhìn một cách dò xét vào tấm mạng che mặt của Đường Duyệt rồi nói: "Đối với một người con gái, điều quan trọng nhất trong cuộc đời chính là dung mạo. Lẽ nào ngươi không để ý đến?".
Đường Duyệt im lặng một hồi rồi đáp một cách dứt khoát: "Đối với ta bây giờ, điều quan trọng nhất chính là đại ca của ta".
"Là... đại ca của ngươi?"
"Đúng”.
"Ngươi thật sự vẫn bao dung như vậy sao?"
Đường Duyệt lạnh lùng nhìn Hiên Viên Trì Trì: "Huynh ấy không đến đây ư?".
Hiên Viên Trì Trì không giấu nổi nụ cười trên nét mặt: "Thế nào, ngươi trở lại lần này, chỉ là muốn gặp hắn ta à?".
Đường Duyệt đáp: "Vậy thì sao? ".
Ánh mắt của Hiên Viên Trì Trì nhìn xoáy vào mạng che mặt của Đường Duyệt, rồi nói: "Vậy, ngươi lại đây".
Đường Duyệt lạnh lùng đáp: "Tại sao ta phải qua đó? ".
Hiên Viên Trì Trì nói bằng giọng ngọt ngào: "Ta muốn nhìn thấy gương mặt của ngươi"
Ánh mắt của Đường Duyệt càng trở nên lạnh lùng hơn, nàng nói bằng giọng chắc nịch: "Tại sao ta phải để cho ngươi xem?".
Hiên Viên Trì Trì nở nụ cười dịu dàng và nói: "Xem thì nhất định phải xem rồi, nếu ngươi không lại đây thì ta sẽ qua bên đó". Vừa dứt lời thì chân nàng đã bước xuống kiệu. Trong gió lạnh, cô gái mặc đồ màu xanh vội vã chạy đến phía nàng, choàng lên người nàng một chiếc áo choàng lông khổng tước. Tấm áo choàng dày lớn khoác trên người càng khiến nàng thêm phần duyên dáng, đối lập hẳn với Đường Duyệt với bộ đồ màu đỏ vô cùng giản đơn. Thân phận của hai người trái ngược nhau hoàn toàn. Hiên Viên Trì Trì nói muốn qua bên đó nhưng Đường Duyệt thấy nàng ta vẫn đứng nguyên trước kiệu mà lặng lẽ quan sát Đường Duyệt, chẳng hề có chút ý định gì gọi là muốn di chuyển.
Cô gái mặc y phục xanh lá lên tiếng quở trách: "Thánh chủ muốn xem mặt người con gái đó, các người bị điếc hết cả hay sao?". Chỉ một câu nói thôi mà có vẻ đã đánh thức những người mê muội như đang trong mơ kia. Tám người mặc đồ trắng dưòng như cùng hành động một lúc, xông về phía Đường Duyệt với tốc độ nhanh như nhau.
Đường Duyệt chau mày, sát khí của thanh đao Khuynh Thành trong tay bốc lên ngùn ngụt. Bầu không khí nặng nề như bao trùm lấy tất cả mọi người, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Trì Trì lướt khắp xung quanh. Nàng có thể nhìn thấy rõ từng cử động của Đường Duyệt. Trong lúc tám con người kia cùng một lúc lao về phía nàng, thì thanh đao Khuynh Thành trong tay Đường Duyệt cũng khẽ rung lên, dường như nó cũng tỏ ra rất kích động trước sự tấn công bất ngờ kia.
Khi người mặc đồ trắng đầu tiên xông tới, thanh dao trong tay Đường Duyệt quét xuống một đường. Thanh kiếm trong tay người kia tựa như làm bằng giấy vậy, không có chút lực chống đỡ nào, nhanh chóng bị gãy đôi trước khi vị chủ nhân của nó ngã xuống.
Hiên Viên Trì Trì chau mày, nàng đã đọc qua rất nhiều sách, các bí kíp võ công của các giáo phái đã thuộc như nằm lòng bàn tay. Nhưng nàng chưa bao giờ được thấy một thứ đao pháp nào vừa lợi hại, lại vừa đơn giản như vậy. Chiêu này mới nhìn qua thì có vẻ quá bình thường, bất cứ một người chặt củi nào cũng có thể sử dụng. Nhưng trên thế gian này chưa từng có ai sử dụng đao pháp này mà lại có thể dễ dàng đánh bại một bậc cao thủ đứng vào bậc thứ ba mươi chín trong giang hồ như vậy.
Khuynh Thành nhất đao – Thạch phá thiên kinh, phong vân biến sắc[].
[] Thanh đao Khuynh Thành có một sức mạnh đáng kinh sợ, khiến đất trời rung chuyển.
Khi lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy, lúc đầu Hiên Viên Trì Trì vẫn cảm thấy khá hoài nghi. Nhưng sau đó nàng đã nhanh chóng tin điều đó, bởi vì người mặc đồ trắng thứ hai lại tiếp tục bị đánh bại y như vậy.
Sắc đỏ toát ra từ thanh đao Khuynh Thành càng lúc càng trở nên khác lạ. Dưới sức mạnh lợi hại của đao pháp, tấm mạng che mặt của Đường Duyệt đã bị gió thổi bay, nhưng lúc đó Hiên Viên Trì Trì lại không hề chú ý tới dáng vẻ của nàng. Trong đôi mắt của Đường Duyệt lúc này không còn có bất cứ thứ gì khác mà chỉ có sát khí bốc lên ngùn ngụt đáng sợ, rực rỡ, sắc nét hơn cả ánh sáng toát ra từ thanh đao Khuynh Thành, ánh mắt đó lạnh lẽo hơn cả sắc máu.
Khuôn mặt bị hủy hoại mất một nửa của Đường Duyệt lúc này lại trở nên có sức hút đầy ma lực không thể nào diễn tả được. Tất cả những người còn lại đều ngẩn ra, mở trừng trừng mắt mà nhìn theo ánh sáng đỏ từ thanh đao Khuynh Thành quét qua từng người một, mang theo cả sắc máu đỏ tới lóa mắt, rồi sau đó, nhanh như chẻ tre, nó lướt qua đến đâu đều để lại những dấu tích hằn sâu trên người đến đó.
Tám vị cao thủ võ lâm đứng trước mặt Đường Duyệt dường như đã mất đi sự sắc bén vốn có mà giờ đây chỉ giống như những cây khô không có nổi một chút khả năng tự vệ. Khi tám người đó ngả xuống, máu của một người trong số đó bắn cả lên viên ngọc minh châu trên đôi giày thêu của Hiên Viên Trì Trì.
Hiên Viên Trì Trì lùi lại nửa bước, gật đầu với Đường Duyệt rồi nói: "Ngươi vẫn có chút nương tay đúng không?".
Gân tay bên bàn tay phải của tám người kia đều đã bị đứt. Điều này có nghĩa là họ sẽ bị phế đi võ công nhưng vẫn có thể giữ lại mạng sống.
Điều làm Hiên Viên Trì Trì cảm thấy ngạc nhiên không phải là tại sao Đường Duyệt lại trở nên đáng sợ như vậy, mà là tại sao nàng lại tỏ ra nương tay, khoan dung với những người này. Sức mạnh khủng khiếp của thanh đao Khuynh Thành rõ ràng thừa sức chẻ người khác ra làm đôi, nhưng tại sao nàng lại không làm vậy chứ?
Hiên Viên Trì Trì vẫn có chút gì đó nghi hoặc nhưng lại tỏ ra đã hiểu rất rõ, khiến người khác phải e dè.
Nhưng Đường Duyệt chỉ lạnh lùng đáp: "Hôm nay ta đến đây không phải để giết người". Nói cách khác, nàng không muốn phạm vào sát giới.
Hiên Viên Trì Trì cười nói: "Cho dù ngươi không giết bọn họ, nhưng người vô dụng thì không thể sống".
Cô gái mặc áo màu xanh lá bèn rút từ trong ống tay áo ra một cây sáo trúc nhỏ, đặt lên môi và thổi một khúc nhạc êm dịu. Trong chớp mắt, tám người mặc áo trắng đang nằm trên mặt đất rên rỉ kia bỗng không ngừng lăn lộn như thể phải chịu một tác động mạnh. Thậm chí bọn họ còn kêu thét lên những tiếng thảm thiết, sau một hồi thì máu tràn ra từ các thất khiếu rồi tắt thở.
Mặt Đường Duyệt dần dần biến sắc, Hiên Viên Trì Trì vẫn nhìn nàng một cách dịu dàng Nhưng trong ánh mắt đó rõ ràng vẫn có sự tàn ác, đối lập hẳn với vẻ bề ngoài dịu dàng mà nàng tạo ra.
Hiên Viên Trì Trì ngồi trở lại vào trong kiệu, ánh mắt nàng sáng long lanh, khẽ nói qua hàm răng nghiến chặt: "Ta đã nhìn thấy con người của ngươi rồi". Bên cạnh nàng lúc này ngoài bốn người khiêng kiệu chỉ còn lại không quá mười người. Nhưng Hiên Viên Trì Trì vẫn không tỏ vẻ gì là lo lắng cả. Đôi mắt nàng vẫn đầy ắp nụ cười. Tám người đó trong mắt nàng chẳng qua chỉ giống như tám con kiến mà thôi, không để lại bất cứ điều gì vương vấn. Nàng nhìn Đường Duyệt rồi đột nhiên nói: 'Đường cô nương, ngươi có muốn gia nhập Bái Nguyệt Giáo không?".
Đường Duyệt lạnh lùng đáp: "Ta chỉ muốn gặp đại ca của ta".
Hiên Viên Trì Trì nói: "Cũng giống nhau thôi. Nếu ngươi gia nhập Bái Nguyệt Giáo thì đương nhiên ta sẽ cho ngươi gặp hắn".
Đường Duyệt ngừng một lúc rổi không nén được, cất tiếng hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn ta gia nhập Bái Nguyệt Giáo?".
Hiên Viên Trì Trì nói: "Bởi vì đao pháp của ngươi có thể thắng được bất cứ ai trong môn giáo của ta".
Đường Duyệt nói: "Không, đây không phải là lý do".
Hiên Viên Trì Trì đáp: "Vậy… là bởi vì ta rất ngưỡng mộ sự kiên trì của ngươi".
Đường Duyệt cười một cách lạnh tùng, như thế điều mà Trì Trì vừa nói là một câu nói đùa buồn cười nhất trên thế gian này vậy.
Hiên Viên Trì Trì chau mày khổ nảo, gương mặt xinh đẹp toát lên đầy vẻ ngây thơ và thuần khiết. Nàng nói một cách thành thật: "Ngươi thật là xấu xí, rất xấu xí!".
Đường Duyệt nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không hiểu nổi câu nói này mang hàm ý gì.
Khóe miệng Hiên Viên Trì Trì nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, ấm áp rồi nói: "Ngươi mà đứng bên cạnh ta, ta sẽ đẹp hơn bây giờ gấp trăm, gấp nghìn lần".
Đường Duyệt dường như đã hiểu được một chút, nhưng vẫn có chút gì đó mơ hồ.
Người hầu cận mặc áo xanh lá đứng bên cạnh đưa tay che miệng cười: "Thật đúng là một cô gái ngốc nghếch. Ý của Thánh chủ chúng ta, ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được đâu".
Đường Duyệt im lặng không nói gì, nàng vẫn đứng từ xa nhìn đôi chủ tớ kia bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hiên Viên Trì Trì lập tức lên tiếng nhắc nhở nàng: "Lẽ nào ngươi đã quên đại ca của ngươi rồi hay sao?”.
Đường Duyệt nói: "Chỉ cần ta đồng ý đi theo ngươi thì ngươi sẽ cho ta gặp mặt đại ca, đúng không?".
Đường Duyệt vẫn còn rất trẻ, bên nửa gương mặt không bị thương kia vẫn rất xinh đẹp, mái tóc đen óng ả, đôi mắt sáng long lanh khiến nàng càng thêm thu hút người khác. Nhưng Hiên Viên Trì Trì lại chỉ nhìn vào bên nửa gương mặt bị thương của Đường Duyệt bằng ánh mắt đầy vẻ quan tâm, cười nói: "Ta không bao giờ nuốt lời. Lần trước ta nói để cho ngươi gặp, chẳng phải là ngươi đã được gặp hay sao?".
Đúng, đồng thời lúc đó Đường Duyệt cũng đã phải trả một cái giá rất đắt. Thanh đao Khuynh Thành trong tay nàng khẽ rung lên, ánh sáng đỏ trở nên lạ thường. Những người đứng xung quanh kiệu lập tức nhanh chóng đứng chắn trước mặt để bảo vệ cho Hiên Viên Trì Trì. Đường Duyệt đột nhiên hít một hơi thật sâu, thu thanh đao lại rồi lẩm bẩm nói: "Được, ta sẽ đi cùng ngươi".