Lúc trường học mở cổng, một đám bạn nhỏ lớp mười lại chẳng ai dám ra ngoài.
Học sinh nam thì nhìn chằm chằm chiếc xe lịch lãm của giám đốc Phan, học sinh nữ thì nhìn hai dáng người cao to, ai cũng chăm chú giơ điện thoại lên chụp ảnh. Nhất thời, đến cả việc phải về nhà ăn cơm cũng quên sạch.
Cố Thanh Y đột nhiên cảm thấy Lục Triếp mời cơm ở cạnh trường thật không khoa học!
Chỗ hai người Phan Duy đỗ xe, vừa hay lại là bãi đỗ xe trường học dành riêng cho phụ huynh đến đón con, cho nên rất nhiều bậc cha mẹ cũng bị thu hút nhìn qua, không biết là con gái nhà ai mà lại có được người bạn trai ưu tú như thế.
Cố Thanh Y khó nén khỏi đỏ mặt, cúi đầu, dùng áo khoác che hơn nửa khuôn mặt ra ngoài.
“Ui thầy Cố, sao thầy đã đi rồi.” Cô bé bên cạnh giật mình, vừa định kéo cậu lại, thì đã nhận ra thầy Cố của bọn họ đang đi về hướng người đàn ông dựa vào chiếc Cayenne.
Một người vốn lạnh nhạt như thầy Cố, lúc nhìn thấy hai người kia, lại nở ra một nụ cười rực rỡ như nắng, thậm chí là nắng chói mắt.
Nhưng thầy Cố có vẻ như không để ý.
“Nè, cậu nói xem, có phải thầy Cố rất giống ngạo kiều thụ không.” Một học sinh nữ vốn đứng cạnh Cố Thanh Y lúc trước, kéo tay áo bạn học nói “Anh đẹp trai kia đúng là cưng chiều hết biết.”
Cố Thanh Y đi tới trước mặt Giang Nguyên, nhìn miệng anh chuẩn bị phun ra một chữ “vợ”, liền hai tay đút túi quần, giơ chân đạp anh một cái. “Im lặng.”
“Ừm.” Giang Nguyên ngượng ngùng bĩu môi “Chúng ta đi ăn đi, anh với Phan Duy đỗ xe ở đây, lát quay lại lấy.”
Cố Thanh Y cũng chả buồn quan tâm anh nói gì, chôn mặt trong áo như cũ, cúi đầu ừm một tiếng.
Cô bé phía sau kết luận “Chắc chắn là đúng rồi!”
Cửa hàng nhỏ trước Khải Hành là do một bác gái trước đây làm trong căng tin của Khải Hành mở ra, ngon mà không đắt, còn có thể cảm nhận được mùi vị của cơm trong căng tin, là lựa chọn hàng đầu của mỗi lần liên hoan giáo viên.
Lúc Cố Thanh Y dẫn theo hai người mở cửa đi vào, bác gái đang mang thức ăn lên, thấy cậu thì cười cười chỉ lên trên lầu. “Tiểu Lục chờ con trong phòng đó.”
Cố Thanh Y cười đáp lại “Vâng.”
Nói xong, vẫy tay với hai tên ngu ngốc đang đứng ở cửa so chiều cao “Mau lên đây đi, đừng ở đó mất mặt nữa!” Hai người đứng trước cái cửa không tính là cao hoa chân múa tay xem ai có thể đi vào mà đụng được khung cửa phía trên, sau cùng còn tháo cả đồng hồ để đua, ai đụng được thì coi như là thắng.
Cố Thanh Y vịn vào thanh vịn cầu thang, cùng mấy người giáo viên đang ăn cơm trong cửa hàng, đỡ trán nhìn hai người chỉnh lại quần áo ngay ngắn, rướn người chuẩn bị bước vào trước cửa.
“Cậu là… thầy Cố? Lục Triếp bảo tôi ra đón các cậu.”
Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp, ấm áp, mang theo chút ý cười, vang lên bên tai giống như khiến tim bùm một cái nổ tung. Cố Thanh Y nghe được, tâm trạng liền nhộn nhạo một trận.
Cậu tránh người sang chỗ khác “Vâng.”
Người đàn ông trước mặt không biết cao bao nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ đụng phải khung cửa. Mái tóc hơi dài màu vàng được vuốt ngược ra sau, cố định ở sau ót, mũi cao mắt sâu, con mắt màu nâu nhạt giống như mật ông hút người, tai trái đeo một cái khuyên tai màu đen, dưới ánh đèn không sáng lắm của cầu thang, phát ra một chút ánh sáng phản quang nhàn nhạt. Môi mỏng hơi cong, tùy thời tùy chỗ mà cho người ta cảm giác mê hoặc.
Cố Thanh Y gật đầu với anh ta, giọng nói nhã nhặn “Xin lỗi, chờ một chút.”
Đứng ở cầu thang đợi hai người kia đeo lại đồng hồ đi lên xong, cậu mới quay người đi theo người kia tiến vào một căn phòng nhỏ.
Lục Triếp đang nằm sấp trên thành cửa sổ, vểnh mông lên chờ người. Trên hành lanh không thấy bóng người, ngay cả bạn trai kêu đi đón khách cũng không thấy. Cậu ăn hết một đĩa lạc rồi mà vẫn không ai tới, đang quyết định đợi tên Cận Kì Phàn kia quay lại thì sẽ đập đĩa phát uy, ai ngờ mông lại bị véo một cái.
!?!?!?!?!?!?!?!?
Giơ đĩa định đập người tập kích phía sau, nhưng tay đã bị người nhanh chóng nắm lại.
Đĩa bị ngón tay thon dài từng chút từng chút một gỡ ra, lòng bàn tay của cậu lúc ấy còn bị hơi ấm khe khẽ vuốt qua, thở phào một cái, Lục Triếp quay người “Sao lâu thế?”
“Anh ra chậm nên lỡ người.” Cận Kì Phàn nắm tay cậu nháy mắt, mỉm cười.
Lục Triếp bĩu môi, không nói nữa, lúc này mới đi vòng ra sau vẫy vẫy tay với nhóm người Cố Thanh Y đã ngồi xuống từ lâu “Gọi món đi, tôi sợ các cậu ăn không giống tôi.”
Tính cách Lục Triếp cũng không phải dạng khách khí, nhìn thấy Phan Duy hoàn toàn xa lạ và Giang Nguyên nửa đời xa lạ cũng vẫn nhiệt tình, ngồi xuống vừa ăn lạc vừa chỉ vào người đàn ông bên cạnh Cố Thanh Y.
“Cận Kì Phàn, người.. kia của tôi. Cố Thanh Y, đồng nghiệp thân nhất của em, bên cạnh là người đàn ông của cậu ta, bên cạnh nữa là bạn. Lại đây làm quen chút đi nào.” Lục Triếp cười hì hì uống một ngụm nước trong cái cốc Cận Kì Phàn đưa tới, tâm tình tất nhiên tốt vô cùng.
Bốn người khác vừa mỉm cười giới thiệu đơn giản xong thì cửa phòng đã bị gõ vang.
Bác gái bê bát canh chua trên tay, bước tới đặt lên mặt bàn “Nào, nói gì thì cũng phải ăn trước đã. Tiểu Cố và Tiểu Lục đều thích ăn cái này đấy.”
Cận Kì Phàn giống như không biết nó là gì, ghé đến cạnh Lục Triếp hỏi, híp mắt nghi ngờ, Lục Triếp giống như thử độc, kiên nhẫn bê một bát nhỏ ăn từng miếng từng miếng một, thở dài tỏ vẻ lối sống không hợp.
Giang Nguyên ngồi đối diện nén cười, múc cho Cố Thanh Y một bát nhỏ, thuận tiện gọi món giúp Phan Duy xong mới múc canh vào bát mình, ba người bê bát mỉm cười nhìn nhau.
Cận Kì Phàn không nói nhiều lắm, cơ bản toàn ngồi nghe Lục Triếp ở cạnh càu nhàu, tuy cũng chẳng nghe lọt tai nhưng vẫn ra vẻ chăm chú lắng nghe lắm. Một đôi mắt nhướn lên mang theo ý cười nhìn Lục Triếp, rất chiều người. Nói chuyện mới biết, hóa ra anh ta là con lai bốn đời, huyết thống người Trung Quốc đến đời anh ta thì không còn rõ nữa, tiếng Trung và tên tiếng Trung gì đó, cũng phải đến tận năm đó gặp được Lục Triếp ra nước ngoài du học mới đi học lại, nhưng kể ra thì nói cũng có thứ tự lắm.
Cố Thanh Y thật ra đã từng nghe Lục Triếp nhắc về anh ta.
Hình như là xuất thân trong gia đình có truyền thống âm nhạc, tuổi nhỏ nhưng đã theo cha mẹ là nhạc sĩ violin đi lưu diễn khắp nơi. Bản thân anh ta học chuyên về piano, thành tích rất tốt, nghe nói còn được lễ hội âm nhạc trông mong rất lâu. Thế nhưng lại cứ như là tính tình nổi loạn, không đi theo con đường âm nhạc truyền thống cha mẹ đã trải sẵn, một mình chạy tới Mĩ làm người chế tác âm nhạc!
Cố Thanh Y còn tưởng là một người có tính cách lạnh lùng, độc đoán, không ngờ lại là một vật hiếm mê người như này.
“Đợi chút, anh nói là, anh nhận được lời mời của Trình Ngải?” Phan Duy vốn đang vui vẻ xoay xoay bát, nghe thấy Cận Kì Phàn nói thì hơi nghẹn, nói xong một câu liền ho lấy ho để.
Cận Kì Phàn gật đầu, nhẹ nhàng đặt lại chiếc đũa lên giá đỡ, động tác vừa quy củ vừa nghiêm chỉnh “Cậu ta là một ca sĩ rất khá, anh biết cậu ta sao?”
Phan Duy đảo mắt một cái, làm bộ ngất xỉu. “Trách không được cái tên đồ chơi đó lần trước báo lên một bản dự toán khổng lồ như thế, còn cả ngày ở nhà không đi làm, tôi hỏi còn kêu là bí kíp gia truyền độc nhất vô nhị. Hừ, tôi bị cậu ta chọc cho sắp hư thận luôn, nghĩ đến thành phố B rồi còn tính đi làm kiểm tra một trận ấy.”
“Thời gian tôi về nước bị kéo dài một chút, thật ngại quá.” Con mắt cười của Cận Kì Phàn hơi nheo lại, lông mi dài và cong lộ ra, ngọt như mật đường.
Phan Duy trước giờ luôn bao dung người đẹp, phất tay ý không sao “Là người một nhà thì yên tâm rồi, tôi chỉ sợ tên ngốc đó mang tiền của tôi ra ngoài làm bừa thôi. Anh bạn, cố gắng nhé, tôi còn phải kiếm tiền từ cậu ta đó.”
Cận Kì Phàn nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng “Chuyện này cứ giao cho tôi.” Mấy người ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn, Lục Triếp vừa hay ngồi cạnh Phan Duy, nghe anh nói, liền vỗ vai vai “Yên tâm, nhất định không sao đâu!”
Phan Duy chạm cốc với anh ta “Đến lúc đó mở tiệc chúc mừng, tôi sẽ mời cậu ăn cơm, năm sao sáu sao, tự chọn hay phục vụ gì đó đều tùy cậu hết.”
Lục Triếp vẻ mặt thấu hiểu gật đầu “Người đàn ông nhà tôi anh mang đi đi, cứ tùy ý mà bóc lột!”
Hai cốc nước dừa chạm nhau, vang lên âm thanh giòn tan, coi như giao dịch thành công.
Một bữa ăn vui vẻ.
Lục Triếp và Cố Thanh Y ngồi bàn về kế hoạch ôn tập cuối kỳ. Ba người ngồi cạnh nghe không hiểu, cũng quyết định chọn chủ đề bàn luận khác, từ đầu tư cho tới các chuyện lùm xùm trong giới giải trí. Lúc Phan Duy giới thiệu cho Cận Kì Phàn kế hoạch đầu tư lần thứ bốn và Giang Nguyên phân tích xu hướng cổ phiếu hiện nay, toàn bộ khách ăn đều đã đi hết, bác gái ngồi đợi đến ngủ gật, cuối cùng không chờ nổi nữa, phải cầm chổi quét bọn họ ra ngoài.
Phan Duy lái xe về khách sạn, giống như ngày mai thật sự sẽ đi khám bệnh sớm. Còn hai đôi khác thì ở đối diện nhà nhau, cho nên sau khi đưa mắt nhìn Giang Nguyên rời đi sau khi dẫn đường, anh liền chầm chậm đi về con đường sáng đèn phía trước.
Không khí bên ngoài cũng không tệ nhỉ.
Trời đã gần muộn, trên đường ít xe có vẻ trống trải. Ven đường có một loạt các sạp hàng ăn đêm, một vài đôi tình nhân ngồi trong lều bạt, uống rượu nói chuyện phiếm, thi thoảng lại truyền ra một ít tiếng cười.
Lục Triếp đề nghị đi bộ quay về, mọi người cũng không ý kiến.
“Cố Thanh Y, cậu có nhớ cái hôm chúng ta đi uống rượu mừng sinh nhật cậu không.” Lục Triếp và Cận Kì Phàn đi song song nhau, không hiểu sao lại quay lại hỏi Cố Thanh Y.
Cố Thanh Y gật đầu mỉm cười “Cậu uống như một tên ngốc luôn.”
“Hừ, vạch trần chuyện xấu của tôi hả.” Lục Triếp lay lay vai của Cận Kì Phàn, tư thế kì dị đi về phía trước “Nhưng mà nghĩ lại, giờ tốt thật đấy.”
Cố Thanh Y đương nhiên hiểu ý cậu ta, đẩy Lục Triếp một cái “Được rồi, đi tử tế đi.”
Tháng ngày có người yêu ở bên, đương nhiên, không còn gì tốt hơn nữa rồi.
Học sinh nam thì nhìn chằm chằm chiếc xe lịch lãm của giám đốc Phan, học sinh nữ thì nhìn hai dáng người cao to, ai cũng chăm chú giơ điện thoại lên chụp ảnh. Nhất thời, đến cả việc phải về nhà ăn cơm cũng quên sạch.
Cố Thanh Y đột nhiên cảm thấy Lục Triếp mời cơm ở cạnh trường thật không khoa học!
Chỗ hai người Phan Duy đỗ xe, vừa hay lại là bãi đỗ xe trường học dành riêng cho phụ huynh đến đón con, cho nên rất nhiều bậc cha mẹ cũng bị thu hút nhìn qua, không biết là con gái nhà ai mà lại có được người bạn trai ưu tú như thế.
Cố Thanh Y khó nén khỏi đỏ mặt, cúi đầu, dùng áo khoác che hơn nửa khuôn mặt ra ngoài.
“Ui thầy Cố, sao thầy đã đi rồi.” Cô bé bên cạnh giật mình, vừa định kéo cậu lại, thì đã nhận ra thầy Cố của bọn họ đang đi về hướng người đàn ông dựa vào chiếc Cayenne.
Một người vốn lạnh nhạt như thầy Cố, lúc nhìn thấy hai người kia, lại nở ra một nụ cười rực rỡ như nắng, thậm chí là nắng chói mắt.
Nhưng thầy Cố có vẻ như không để ý.
“Nè, cậu nói xem, có phải thầy Cố rất giống ngạo kiều thụ không.” Một học sinh nữ vốn đứng cạnh Cố Thanh Y lúc trước, kéo tay áo bạn học nói “Anh đẹp trai kia đúng là cưng chiều hết biết.”
Cố Thanh Y đi tới trước mặt Giang Nguyên, nhìn miệng anh chuẩn bị phun ra một chữ “vợ”, liền hai tay đút túi quần, giơ chân đạp anh một cái. “Im lặng.”
“Ừm.” Giang Nguyên ngượng ngùng bĩu môi “Chúng ta đi ăn đi, anh với Phan Duy đỗ xe ở đây, lát quay lại lấy.”
Cố Thanh Y cũng chả buồn quan tâm anh nói gì, chôn mặt trong áo như cũ, cúi đầu ừm một tiếng.
Cô bé phía sau kết luận “Chắc chắn là đúng rồi!”
Cửa hàng nhỏ trước Khải Hành là do một bác gái trước đây làm trong căng tin của Khải Hành mở ra, ngon mà không đắt, còn có thể cảm nhận được mùi vị của cơm trong căng tin, là lựa chọn hàng đầu của mỗi lần liên hoan giáo viên.
Lúc Cố Thanh Y dẫn theo hai người mở cửa đi vào, bác gái đang mang thức ăn lên, thấy cậu thì cười cười chỉ lên trên lầu. “Tiểu Lục chờ con trong phòng đó.”
Cố Thanh Y cười đáp lại “Vâng.”
Nói xong, vẫy tay với hai tên ngu ngốc đang đứng ở cửa so chiều cao “Mau lên đây đi, đừng ở đó mất mặt nữa!” Hai người đứng trước cái cửa không tính là cao hoa chân múa tay xem ai có thể đi vào mà đụng được khung cửa phía trên, sau cùng còn tháo cả đồng hồ để đua, ai đụng được thì coi như là thắng.
Cố Thanh Y vịn vào thanh vịn cầu thang, cùng mấy người giáo viên đang ăn cơm trong cửa hàng, đỡ trán nhìn hai người chỉnh lại quần áo ngay ngắn, rướn người chuẩn bị bước vào trước cửa.
“Cậu là… thầy Cố? Lục Triếp bảo tôi ra đón các cậu.”
Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp, ấm áp, mang theo chút ý cười, vang lên bên tai giống như khiến tim bùm một cái nổ tung. Cố Thanh Y nghe được, tâm trạng liền nhộn nhạo một trận.
Cậu tránh người sang chỗ khác “Vâng.”
Người đàn ông trước mặt không biết cao bao nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ đụng phải khung cửa. Mái tóc hơi dài màu vàng được vuốt ngược ra sau, cố định ở sau ót, mũi cao mắt sâu, con mắt màu nâu nhạt giống như mật ông hút người, tai trái đeo một cái khuyên tai màu đen, dưới ánh đèn không sáng lắm của cầu thang, phát ra một chút ánh sáng phản quang nhàn nhạt. Môi mỏng hơi cong, tùy thời tùy chỗ mà cho người ta cảm giác mê hoặc.
Cố Thanh Y gật đầu với anh ta, giọng nói nhã nhặn “Xin lỗi, chờ một chút.”
Đứng ở cầu thang đợi hai người kia đeo lại đồng hồ đi lên xong, cậu mới quay người đi theo người kia tiến vào một căn phòng nhỏ.
Lục Triếp đang nằm sấp trên thành cửa sổ, vểnh mông lên chờ người. Trên hành lanh không thấy bóng người, ngay cả bạn trai kêu đi đón khách cũng không thấy. Cậu ăn hết một đĩa lạc rồi mà vẫn không ai tới, đang quyết định đợi tên Cận Kì Phàn kia quay lại thì sẽ đập đĩa phát uy, ai ngờ mông lại bị véo một cái.
!?!?!?!?!?!?!?!?
Giơ đĩa định đập người tập kích phía sau, nhưng tay đã bị người nhanh chóng nắm lại.
Đĩa bị ngón tay thon dài từng chút từng chút một gỡ ra, lòng bàn tay của cậu lúc ấy còn bị hơi ấm khe khẽ vuốt qua, thở phào một cái, Lục Triếp quay người “Sao lâu thế?”
“Anh ra chậm nên lỡ người.” Cận Kì Phàn nắm tay cậu nháy mắt, mỉm cười.
Lục Triếp bĩu môi, không nói nữa, lúc này mới đi vòng ra sau vẫy vẫy tay với nhóm người Cố Thanh Y đã ngồi xuống từ lâu “Gọi món đi, tôi sợ các cậu ăn không giống tôi.”
Tính cách Lục Triếp cũng không phải dạng khách khí, nhìn thấy Phan Duy hoàn toàn xa lạ và Giang Nguyên nửa đời xa lạ cũng vẫn nhiệt tình, ngồi xuống vừa ăn lạc vừa chỉ vào người đàn ông bên cạnh Cố Thanh Y.
“Cận Kì Phàn, người.. kia của tôi. Cố Thanh Y, đồng nghiệp thân nhất của em, bên cạnh là người đàn ông của cậu ta, bên cạnh nữa là bạn. Lại đây làm quen chút đi nào.” Lục Triếp cười hì hì uống một ngụm nước trong cái cốc Cận Kì Phàn đưa tới, tâm tình tất nhiên tốt vô cùng.
Bốn người khác vừa mỉm cười giới thiệu đơn giản xong thì cửa phòng đã bị gõ vang.
Bác gái bê bát canh chua trên tay, bước tới đặt lên mặt bàn “Nào, nói gì thì cũng phải ăn trước đã. Tiểu Cố và Tiểu Lục đều thích ăn cái này đấy.”
Cận Kì Phàn giống như không biết nó là gì, ghé đến cạnh Lục Triếp hỏi, híp mắt nghi ngờ, Lục Triếp giống như thử độc, kiên nhẫn bê một bát nhỏ ăn từng miếng từng miếng một, thở dài tỏ vẻ lối sống không hợp.
Giang Nguyên ngồi đối diện nén cười, múc cho Cố Thanh Y một bát nhỏ, thuận tiện gọi món giúp Phan Duy xong mới múc canh vào bát mình, ba người bê bát mỉm cười nhìn nhau.
Cận Kì Phàn không nói nhiều lắm, cơ bản toàn ngồi nghe Lục Triếp ở cạnh càu nhàu, tuy cũng chẳng nghe lọt tai nhưng vẫn ra vẻ chăm chú lắng nghe lắm. Một đôi mắt nhướn lên mang theo ý cười nhìn Lục Triếp, rất chiều người. Nói chuyện mới biết, hóa ra anh ta là con lai bốn đời, huyết thống người Trung Quốc đến đời anh ta thì không còn rõ nữa, tiếng Trung và tên tiếng Trung gì đó, cũng phải đến tận năm đó gặp được Lục Triếp ra nước ngoài du học mới đi học lại, nhưng kể ra thì nói cũng có thứ tự lắm.
Cố Thanh Y thật ra đã từng nghe Lục Triếp nhắc về anh ta.
Hình như là xuất thân trong gia đình có truyền thống âm nhạc, tuổi nhỏ nhưng đã theo cha mẹ là nhạc sĩ violin đi lưu diễn khắp nơi. Bản thân anh ta học chuyên về piano, thành tích rất tốt, nghe nói còn được lễ hội âm nhạc trông mong rất lâu. Thế nhưng lại cứ như là tính tình nổi loạn, không đi theo con đường âm nhạc truyền thống cha mẹ đã trải sẵn, một mình chạy tới Mĩ làm người chế tác âm nhạc!
Cố Thanh Y còn tưởng là một người có tính cách lạnh lùng, độc đoán, không ngờ lại là một vật hiếm mê người như này.
“Đợi chút, anh nói là, anh nhận được lời mời của Trình Ngải?” Phan Duy vốn đang vui vẻ xoay xoay bát, nghe thấy Cận Kì Phàn nói thì hơi nghẹn, nói xong một câu liền ho lấy ho để.
Cận Kì Phàn gật đầu, nhẹ nhàng đặt lại chiếc đũa lên giá đỡ, động tác vừa quy củ vừa nghiêm chỉnh “Cậu ta là một ca sĩ rất khá, anh biết cậu ta sao?”
Phan Duy đảo mắt một cái, làm bộ ngất xỉu. “Trách không được cái tên đồ chơi đó lần trước báo lên một bản dự toán khổng lồ như thế, còn cả ngày ở nhà không đi làm, tôi hỏi còn kêu là bí kíp gia truyền độc nhất vô nhị. Hừ, tôi bị cậu ta chọc cho sắp hư thận luôn, nghĩ đến thành phố B rồi còn tính đi làm kiểm tra một trận ấy.”
“Thời gian tôi về nước bị kéo dài một chút, thật ngại quá.” Con mắt cười của Cận Kì Phàn hơi nheo lại, lông mi dài và cong lộ ra, ngọt như mật đường.
Phan Duy trước giờ luôn bao dung người đẹp, phất tay ý không sao “Là người một nhà thì yên tâm rồi, tôi chỉ sợ tên ngốc đó mang tiền của tôi ra ngoài làm bừa thôi. Anh bạn, cố gắng nhé, tôi còn phải kiếm tiền từ cậu ta đó.”
Cận Kì Phàn nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng “Chuyện này cứ giao cho tôi.” Mấy người ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn, Lục Triếp vừa hay ngồi cạnh Phan Duy, nghe anh nói, liền vỗ vai vai “Yên tâm, nhất định không sao đâu!”
Phan Duy chạm cốc với anh ta “Đến lúc đó mở tiệc chúc mừng, tôi sẽ mời cậu ăn cơm, năm sao sáu sao, tự chọn hay phục vụ gì đó đều tùy cậu hết.”
Lục Triếp vẻ mặt thấu hiểu gật đầu “Người đàn ông nhà tôi anh mang đi đi, cứ tùy ý mà bóc lột!”
Hai cốc nước dừa chạm nhau, vang lên âm thanh giòn tan, coi như giao dịch thành công.
Một bữa ăn vui vẻ.
Lục Triếp và Cố Thanh Y ngồi bàn về kế hoạch ôn tập cuối kỳ. Ba người ngồi cạnh nghe không hiểu, cũng quyết định chọn chủ đề bàn luận khác, từ đầu tư cho tới các chuyện lùm xùm trong giới giải trí. Lúc Phan Duy giới thiệu cho Cận Kì Phàn kế hoạch đầu tư lần thứ bốn và Giang Nguyên phân tích xu hướng cổ phiếu hiện nay, toàn bộ khách ăn đều đã đi hết, bác gái ngồi đợi đến ngủ gật, cuối cùng không chờ nổi nữa, phải cầm chổi quét bọn họ ra ngoài.
Phan Duy lái xe về khách sạn, giống như ngày mai thật sự sẽ đi khám bệnh sớm. Còn hai đôi khác thì ở đối diện nhà nhau, cho nên sau khi đưa mắt nhìn Giang Nguyên rời đi sau khi dẫn đường, anh liền chầm chậm đi về con đường sáng đèn phía trước.
Không khí bên ngoài cũng không tệ nhỉ.
Trời đã gần muộn, trên đường ít xe có vẻ trống trải. Ven đường có một loạt các sạp hàng ăn đêm, một vài đôi tình nhân ngồi trong lều bạt, uống rượu nói chuyện phiếm, thi thoảng lại truyền ra một ít tiếng cười.
Lục Triếp đề nghị đi bộ quay về, mọi người cũng không ý kiến.
“Cố Thanh Y, cậu có nhớ cái hôm chúng ta đi uống rượu mừng sinh nhật cậu không.” Lục Triếp và Cận Kì Phàn đi song song nhau, không hiểu sao lại quay lại hỏi Cố Thanh Y.
Cố Thanh Y gật đầu mỉm cười “Cậu uống như một tên ngốc luôn.”
“Hừ, vạch trần chuyện xấu của tôi hả.” Lục Triếp lay lay vai của Cận Kì Phàn, tư thế kì dị đi về phía trước “Nhưng mà nghĩ lại, giờ tốt thật đấy.”
Cố Thanh Y đương nhiên hiểu ý cậu ta, đẩy Lục Triếp một cái “Được rồi, đi tử tế đi.”
Tháng ngày có người yêu ở bên, đương nhiên, không còn gì tốt hơn nữa rồi.