Nhẹ nhàng hít một hơi thuốc, Thần Hi nhả ra từng ngụm khói trắng.
Kẻ khác làm động tác này có thể sẽ vô cùng thô bỉ, thế nhưng đến khi áp dụng trên người y lại làm cho người ta cảm thấy trời sinh tao nhã.
“Ba ba!”
Tiểu nam hài nhún nhún nhảy nhảy xông vào văn phòng, trèo lên ôm cổ Thần Hi, không hề chú ý đến biểu tình vốn dĩ nhàn nhã của y trong nháy mắt đã trở nên âm hàn.
“Ba ba!”
Tiểu nam hài như keo dính chặt lấy Thần Hi, cất giọng làm nũng, thân mật gọi người không hề để mắt nhìn đến nó.
“Thần… Thần Hi.”
Theo sau tiểu nam hài là một nữ nhân dung mạo thanh tú, tuổi chừng mười lăm mười sáu.
Nàng ta gương mặt ửng hồng, thẹn thùng che giấu vài phần khẩn trương, chậm rãi bước đến trước mặt Thần Hi, tựa như một tiểu cô nương đang lúng túng.
Lạnh lùng liếc mắt về phía nàng, Thần Hi lại hít vào thêm một hơi thuốc, sau đó chậm rãi nhả ra từng đợt khói trắng. Người đang ở trước mặt y… là một con cờ.
Đúng vậy, một con cờ.
Để phục vụ cho kế hoạch của mình, y đã ở trong một quán rượu nào đó dùng số tiền lớn mua nữ nhân này. Số tiền kia, đối với nàng ta mà nói là một con số không tưởng. Còn đối với y, chẳng là gì cả.
Quan trọng nhất chính là, nàng ta yêu y, bất kể là nội tâm, biểu tình, giơ tay nhấc chân, tất cả y đều nhìn thấu. Nhìn thấu nàng ta hoàn toàn xem y như thần thánh, xem nàng là vợ y, vĩnh viễn không phản bội, thề nguyện tuân theo cả một đời.
Y cần một con cờ như thế.
Mơ hồ trong làn khói thuốc hiện lên bóng dáng nữ nhân mềm mại mảnh khảnh, thân hình tương đối cao, bờ vai hơi rộng, mái tóc vốn dĩ dài đến ngang eo chẳng biết tại sao lúc này lại cắt ngắn ngang vai.
Người này… Rất giống… rất giống…
“Đại thúc?”
Thần Hi thì thào tự nói, thở mạnh một hơi xua tan làn khói thuốc.
“Khái khái! Ba ba hôi quá à!”
Tiểu nam hài xoa xoa cái mũi nhỏ nhắn của mình, khuôn mặt non nớt khẽ nhăn lại.
“Con mới nói cái gì đó?”
Nữ nhân sợ hãi hỏi. Thanh âm của nàng rốt cuộc đã kéo phần hồn đang du ngoạn của Thần Hi trở về.
Lấy lại tinh thần, trước mắt chính là nữ nhân dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia, lấy đâu ra đại thúc?
Ý thức được chính mình còn phải quay về với nam nhân đang ngủ trong căn hộ, Thần Hi bực bội đưa điếu thuốc lên môi, nặng nề hít sâu vào một hơi rồi nhả khói thuốc ra, sau đó mới nhìn về phía nữ nhân kia.
“Không phải tôi đã nói nếu không có việc gì thì cô đừng đến công ty sao?”
Thần Hi kéo tiểu nam hài đang dính chặt lấy y không buông ra, đẩy nó về phía nữ nhân.
Tiểu nam hài có chút không thể thích ứng với vẻ lạnh lùng của phụ thân, tựa như bị dọa đến sợ, lập tức vùi mặt vào ngực mẫu thân để tìm kiếm chút hơi ấm.
“Em… chỉ là muốn gặp anh. Mấy ngày nay anh không về, em không biết anh có hay không…”
“Cô có tư cách gì mà hỏi chuyện của tôi?”
Thần Hi chán ghét cau mày lại, tàn nhẫn nghiền nát tâm ý tràn ngập mong chờ của nữ nhân.
Nhìn đôi mắt to đen giống như sắp khóc, Thần Hi chỉ là nở một nụ cười lạnh lẽo.
Nếu không phải vì người anh trai cùng cha khác mẹ lúc nào cũng muốn nắm lấy nhược điểm của y, nếu không phải vì phụ thân y còn đang nằm trong bệnh viện kéo dài hơi tàn, nếu không phải toàn bộ quyền lực còn có thể vì một câu của nam nhân đang nằm trong bệnh viện mà thay đổi, nếu không phải vì kế hoạch bao nhiêu năm nay của y, chỉ với một chút quyền lợi đó… Nữ nhân trước mắt này, nàng cho rằng nàng có cơ hội nói nửa câu với y sao?
Cái y muốn không phải tình yêu, không phải sự quan tâm. Cái thứ tình cảm đó, từ khi y hiểu chuyện đến nay thì y đã không cần. Y muốn chính là tiền, là quyền thế, là tiếng tăm. Quan tâm, yêu, hai thứ này đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Mà ngay cả người nam nhân kia… Cũng là ngu ngốc đến mức tin tưởng vào loại tình cảm yêu đương này…
Không, cũng không thể phê phán tình yêu như thế. Ít nhất là bởi vì còn có thứ gọi là tình yêu gì đó, y mới có những con cờ này.
Dập tắt điếu thuốc, Thần Hi đứng dậy, thong thả bước ngang qua người nữ nhân kia. Trong mắt nàng lập tức bùng lên chút hi vọng… hy vọng rằng Thần Hi sẽ nói với nàng điều gì đó.
Thế nhưng, Thần Hi không có. Y chỉ lạnh lùng rời khỏi văn phòng. Sự tuyệt tình của y đã hung tợn xé rách tia mong đợi cuối cùng còn lại của nàng.
Kẻ khác làm động tác này có thể sẽ vô cùng thô bỉ, thế nhưng đến khi áp dụng trên người y lại làm cho người ta cảm thấy trời sinh tao nhã.
“Ba ba!”
Tiểu nam hài nhún nhún nhảy nhảy xông vào văn phòng, trèo lên ôm cổ Thần Hi, không hề chú ý đến biểu tình vốn dĩ nhàn nhã của y trong nháy mắt đã trở nên âm hàn.
“Ba ba!”
Tiểu nam hài như keo dính chặt lấy Thần Hi, cất giọng làm nũng, thân mật gọi người không hề để mắt nhìn đến nó.
“Thần… Thần Hi.”
Theo sau tiểu nam hài là một nữ nhân dung mạo thanh tú, tuổi chừng mười lăm mười sáu.
Nàng ta gương mặt ửng hồng, thẹn thùng che giấu vài phần khẩn trương, chậm rãi bước đến trước mặt Thần Hi, tựa như một tiểu cô nương đang lúng túng.
Lạnh lùng liếc mắt về phía nàng, Thần Hi lại hít vào thêm một hơi thuốc, sau đó chậm rãi nhả ra từng đợt khói trắng. Người đang ở trước mặt y… là một con cờ.
Đúng vậy, một con cờ.
Để phục vụ cho kế hoạch của mình, y đã ở trong một quán rượu nào đó dùng số tiền lớn mua nữ nhân này. Số tiền kia, đối với nàng ta mà nói là một con số không tưởng. Còn đối với y, chẳng là gì cả.
Quan trọng nhất chính là, nàng ta yêu y, bất kể là nội tâm, biểu tình, giơ tay nhấc chân, tất cả y đều nhìn thấu. Nhìn thấu nàng ta hoàn toàn xem y như thần thánh, xem nàng là vợ y, vĩnh viễn không phản bội, thề nguyện tuân theo cả một đời.
Y cần một con cờ như thế.
Mơ hồ trong làn khói thuốc hiện lên bóng dáng nữ nhân mềm mại mảnh khảnh, thân hình tương đối cao, bờ vai hơi rộng, mái tóc vốn dĩ dài đến ngang eo chẳng biết tại sao lúc này lại cắt ngắn ngang vai.
Người này… Rất giống… rất giống…
“Đại thúc?”
Thần Hi thì thào tự nói, thở mạnh một hơi xua tan làn khói thuốc.
“Khái khái! Ba ba hôi quá à!”
Tiểu nam hài xoa xoa cái mũi nhỏ nhắn của mình, khuôn mặt non nớt khẽ nhăn lại.
“Con mới nói cái gì đó?”
Nữ nhân sợ hãi hỏi. Thanh âm của nàng rốt cuộc đã kéo phần hồn đang du ngoạn của Thần Hi trở về.
Lấy lại tinh thần, trước mắt chính là nữ nhân dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia, lấy đâu ra đại thúc?
Ý thức được chính mình còn phải quay về với nam nhân đang ngủ trong căn hộ, Thần Hi bực bội đưa điếu thuốc lên môi, nặng nề hít sâu vào một hơi rồi nhả khói thuốc ra, sau đó mới nhìn về phía nữ nhân kia.
“Không phải tôi đã nói nếu không có việc gì thì cô đừng đến công ty sao?”
Thần Hi kéo tiểu nam hài đang dính chặt lấy y không buông ra, đẩy nó về phía nữ nhân.
Tiểu nam hài có chút không thể thích ứng với vẻ lạnh lùng của phụ thân, tựa như bị dọa đến sợ, lập tức vùi mặt vào ngực mẫu thân để tìm kiếm chút hơi ấm.
“Em… chỉ là muốn gặp anh. Mấy ngày nay anh không về, em không biết anh có hay không…”
“Cô có tư cách gì mà hỏi chuyện của tôi?”
Thần Hi chán ghét cau mày lại, tàn nhẫn nghiền nát tâm ý tràn ngập mong chờ của nữ nhân.
Nhìn đôi mắt to đen giống như sắp khóc, Thần Hi chỉ là nở một nụ cười lạnh lẽo.
Nếu không phải vì người anh trai cùng cha khác mẹ lúc nào cũng muốn nắm lấy nhược điểm của y, nếu không phải vì phụ thân y còn đang nằm trong bệnh viện kéo dài hơi tàn, nếu không phải toàn bộ quyền lực còn có thể vì một câu của nam nhân đang nằm trong bệnh viện mà thay đổi, nếu không phải vì kế hoạch bao nhiêu năm nay của y, chỉ với một chút quyền lợi đó… Nữ nhân trước mắt này, nàng cho rằng nàng có cơ hội nói nửa câu với y sao?
Cái y muốn không phải tình yêu, không phải sự quan tâm. Cái thứ tình cảm đó, từ khi y hiểu chuyện đến nay thì y đã không cần. Y muốn chính là tiền, là quyền thế, là tiếng tăm. Quan tâm, yêu, hai thứ này đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Mà ngay cả người nam nhân kia… Cũng là ngu ngốc đến mức tin tưởng vào loại tình cảm yêu đương này…
Không, cũng không thể phê phán tình yêu như thế. Ít nhất là bởi vì còn có thứ gọi là tình yêu gì đó, y mới có những con cờ này.
Dập tắt điếu thuốc, Thần Hi đứng dậy, thong thả bước ngang qua người nữ nhân kia. Trong mắt nàng lập tức bùng lên chút hi vọng… hy vọng rằng Thần Hi sẽ nói với nàng điều gì đó.
Thế nhưng, Thần Hi không có. Y chỉ lạnh lùng rời khỏi văn phòng. Sự tuyệt tình của y đã hung tợn xé rách tia mong đợi cuối cùng còn lại của nàng.