Hóa ra từ đầu đến cuối, tất cả đều do hắn tự mình ngu ngốc trước mặt thiếu niên. Nghĩ đến những lo lắng và những yêu thương đều xuất phát từ thật tâm lại bị người kia xem như tên hề diễn trò…
Nhìn Thần Hi trước mặt, giờ phút này vẻ châm chọc nơi đáy mắt không hề che dấu…
Triệu Kiệt khí tức có chút hỗn loạn, đứng lên không được mà ngồi xuống cũng không xong. Dưới cái nhìn của Thần Hi, cảm giác bị lừa gạt, đùa bỡn khiến hắn xấu hổ vô cùng.
Toàn thân lảo đảo, hắn chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Chạy ra khỏi gian phòng riêng, sắc mặt Triệu Kiệt không còn chút huyết sắc nào, tái nhợt đến dọa người.
Hắn đứng trước cửa nhà hàng, thở dồn dập liên hồi.
Cho dù là như thế… Hắn đối với Thần Hi, cư nhiên vẫn còn một sự mong đợi mơ hồ.
Coi như là lừa gạt hắn cũng được, chỉ cầu xin Thần Hi đừng tàn nhẫn như thế, đừng tra tấn hắn bằng cách nghiền nát trái tim hắn.
Có lẽ Thần Hi có nỗi khổ tâm gì đó…
Nghĩ tới đây, Triệu Kiệt mang theo tia hy vọng cuối cùng, lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi cho Thần Hi còn ngồi ở trong gian phòng riêng.
“Thần Hi, ngươi… ít nhất… ít nhất ngươi có yêu ta chứ?”
Thanh âm Triệu Kiệt nhẹ như gió thoảng, trong đó còn xen lẫn chút hèn mọn…
Thế nhưng, nội tâm hắn lại không ngừng dậy sóng, hơi thở đứt quãng không cách nào trấn an được.
“Đại thúc, ngươi đang nói đùa à?”
Đầu dây bên kia, thanh âm mềm mỏng của Thần Hi vang lên, nghe vào trong tai Triệu Kiệt lại là một cơn buốt lạnh không thể khống chế lan rộng khắp toàn thân.
Không! Không nên nghe! Triệu Kiệt phảng phất có thể đoán được những gì Thần Hi sắp nói tiếp, trong lòng kích động phản kháng, tuy nhiên thân thể lại muốn giống như chống đối với ý chí, bàn tay cầm điện thoại không có chút nào dấu hiệu buông lỏng mà ngược lại càng gia tăng thêm lực đạo.
Thần Hi, xin ngươi đừng tàn nhẫn với ta như thế…
Triệu Kiệt khổ sở nhắm mắt lại, âm thầm cầu xin Thần Hi.
“Yêu nam nhân? Loại sự tình dơ bẩn, mắc ói, hạ lưu này, ta làm không được.”
‘Bốp’, Triệu Kiệt hình như mới bị ai đó hung hăng cho một cái tát, trước mắt một trận choáng váng mơ hồ.
Đây là cảm nhận chân chính của Thần Hi… Dơ bẩn, mắc ói, hạ lưu…
“Bất quá đại thúc à, ngươi cũng đừng nên đau khổ, thân thể của ngươi khá tốt nha. Ít nhất thì thân thể *** đãng của ngươi còn có thể kích thích dục vọng của ta, không đến nổi làm cho ta phải nôn mửa.”
Thần Hi tàn độc an ủi. Y biết rõ, y đang tự mình từng bước từng bước ép nam nhân kia đến giới hạn tan vỡ.
“Đủ rồi, Thần Hi!”
Triệu Kiệt không thể nhịn được nữa, quát lên bảo Thần Hi ngừng lại. Thế nhưng Thần Hi vẫn không chịu buông tha cho hắn, thanh âm tàn khốc vẫn đuổi theo sau.
“Đại thúc, ta chỉ cần quyền thế, tiền tài, thế lực. Tình yêu của ngươi, có thể đổi được cái gì?”
‘Rầm’ một tiếng, điện thoại bay thẳng vào vách tường nhà hàng, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Nỗi đau đớn tê tâm liệt phế này áp bức đến mức khiến Triệu Kiệt cơ hồ thở không nổi.
Tay chân hắn lạnh như băng, mái tóc đen mềm mại chẳng biết từ lúc nào đã bị mồ hôi lạnh chảy ra thấm ướt đẫm, dán chặt vào hai bên mặt.
Sự vô tình của Thần Hi, khiến cho hắn minh bạch mọi thứ.
Hơi thở dồn dập gấp gáp, Triệu Kiệt đột nhiên cảm thấy ngạt thở, cảm giác như không khí đã nghẹn lại trong họng.
Lảo đảo vài bước, hắn gục xuống bên cạnh bức tường, trước mắt một khoảng đen kịt.
Thấy Triệu Kiệt như thế, xung quanh hắn liền có một đám đông người bu lại, che đi của hắn không ít ánh sáng.
Hắn lờ mờ nghe được, có người ân cần hỏi thăm tình hình hắn thế nào, có người trực tiếp gọi 119. Thế nhưng trong rất nhiều âm thanh, lại ngăn cản không được tiếng bước chân chậm rãi thong thả rời khỏi nhà hàng của thân ảnh tinh tế kia.
Thân ảnh mặc tây trang màu xám nhạt dưới ánh sáng mặt trời hiện ra vô cùng rõ nét…
Triệu Kiệt há mồm, tựa hồ còn muốn nói gì đó, thế nhưng hắc ám xung quanh đã bao trùm lấy hắn, khiến hắn không cách nào phát ra tiếng. Ý thức của hắn chỉ còn lại một mảnh tối tăm, cùng với… bóng lưng Thần Hi nhẫn tâm xoay người bỏ đi.
Nhìn Thần Hi trước mặt, giờ phút này vẻ châm chọc nơi đáy mắt không hề che dấu…
Triệu Kiệt khí tức có chút hỗn loạn, đứng lên không được mà ngồi xuống cũng không xong. Dưới cái nhìn của Thần Hi, cảm giác bị lừa gạt, đùa bỡn khiến hắn xấu hổ vô cùng.
Toàn thân lảo đảo, hắn chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Chạy ra khỏi gian phòng riêng, sắc mặt Triệu Kiệt không còn chút huyết sắc nào, tái nhợt đến dọa người.
Hắn đứng trước cửa nhà hàng, thở dồn dập liên hồi.
Cho dù là như thế… Hắn đối với Thần Hi, cư nhiên vẫn còn một sự mong đợi mơ hồ.
Coi như là lừa gạt hắn cũng được, chỉ cầu xin Thần Hi đừng tàn nhẫn như thế, đừng tra tấn hắn bằng cách nghiền nát trái tim hắn.
Có lẽ Thần Hi có nỗi khổ tâm gì đó…
Nghĩ tới đây, Triệu Kiệt mang theo tia hy vọng cuối cùng, lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi cho Thần Hi còn ngồi ở trong gian phòng riêng.
“Thần Hi, ngươi… ít nhất… ít nhất ngươi có yêu ta chứ?”
Thanh âm Triệu Kiệt nhẹ như gió thoảng, trong đó còn xen lẫn chút hèn mọn…
Thế nhưng, nội tâm hắn lại không ngừng dậy sóng, hơi thở đứt quãng không cách nào trấn an được.
“Đại thúc, ngươi đang nói đùa à?”
Đầu dây bên kia, thanh âm mềm mỏng của Thần Hi vang lên, nghe vào trong tai Triệu Kiệt lại là một cơn buốt lạnh không thể khống chế lan rộng khắp toàn thân.
Không! Không nên nghe! Triệu Kiệt phảng phất có thể đoán được những gì Thần Hi sắp nói tiếp, trong lòng kích động phản kháng, tuy nhiên thân thể lại muốn giống như chống đối với ý chí, bàn tay cầm điện thoại không có chút nào dấu hiệu buông lỏng mà ngược lại càng gia tăng thêm lực đạo.
Thần Hi, xin ngươi đừng tàn nhẫn với ta như thế…
Triệu Kiệt khổ sở nhắm mắt lại, âm thầm cầu xin Thần Hi.
“Yêu nam nhân? Loại sự tình dơ bẩn, mắc ói, hạ lưu này, ta làm không được.”
‘Bốp’, Triệu Kiệt hình như mới bị ai đó hung hăng cho một cái tát, trước mắt một trận choáng váng mơ hồ.
Đây là cảm nhận chân chính của Thần Hi… Dơ bẩn, mắc ói, hạ lưu…
“Bất quá đại thúc à, ngươi cũng đừng nên đau khổ, thân thể của ngươi khá tốt nha. Ít nhất thì thân thể *** đãng của ngươi còn có thể kích thích dục vọng của ta, không đến nổi làm cho ta phải nôn mửa.”
Thần Hi tàn độc an ủi. Y biết rõ, y đang tự mình từng bước từng bước ép nam nhân kia đến giới hạn tan vỡ.
“Đủ rồi, Thần Hi!”
Triệu Kiệt không thể nhịn được nữa, quát lên bảo Thần Hi ngừng lại. Thế nhưng Thần Hi vẫn không chịu buông tha cho hắn, thanh âm tàn khốc vẫn đuổi theo sau.
“Đại thúc, ta chỉ cần quyền thế, tiền tài, thế lực. Tình yêu của ngươi, có thể đổi được cái gì?”
‘Rầm’ một tiếng, điện thoại bay thẳng vào vách tường nhà hàng, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Nỗi đau đớn tê tâm liệt phế này áp bức đến mức khiến Triệu Kiệt cơ hồ thở không nổi.
Tay chân hắn lạnh như băng, mái tóc đen mềm mại chẳng biết từ lúc nào đã bị mồ hôi lạnh chảy ra thấm ướt đẫm, dán chặt vào hai bên mặt.
Sự vô tình của Thần Hi, khiến cho hắn minh bạch mọi thứ.
Hơi thở dồn dập gấp gáp, Triệu Kiệt đột nhiên cảm thấy ngạt thở, cảm giác như không khí đã nghẹn lại trong họng.
Lảo đảo vài bước, hắn gục xuống bên cạnh bức tường, trước mắt một khoảng đen kịt.
Thấy Triệu Kiệt như thế, xung quanh hắn liền có một đám đông người bu lại, che đi của hắn không ít ánh sáng.
Hắn lờ mờ nghe được, có người ân cần hỏi thăm tình hình hắn thế nào, có người trực tiếp gọi 119. Thế nhưng trong rất nhiều âm thanh, lại ngăn cản không được tiếng bước chân chậm rãi thong thả rời khỏi nhà hàng của thân ảnh tinh tế kia.
Thân ảnh mặc tây trang màu xám nhạt dưới ánh sáng mặt trời hiện ra vô cùng rõ nét…
Triệu Kiệt há mồm, tựa hồ còn muốn nói gì đó, thế nhưng hắc ám xung quanh đã bao trùm lấy hắn, khiến hắn không cách nào phát ra tiếng. Ý thức của hắn chỉ còn lại một mảnh tối tăm, cùng với… bóng lưng Thần Hi nhẫn tâm xoay người bỏ đi.