“Ngươi tắm trước đi! Ta sẽ đem đồ đến cho ngươi thay.”
Triệu Kiệt để ô trước cửa, đặt thức ăn lên bàn trong phòng khách, nói với Thần Hi vài câu ngắn gọn rồi mới vào phòng ngủ lấy ra một bộ quần áo.
Thần Hi hiện tại chân dài tay dài, quần áo của hắn chắc y sẽ mặc không vừa nhỉ?
Băn khoăn đến điểm này, Triệu Kiệt cúi người xuống, lấy ra từ trong ngăn kéo tủ quần áo một chiếc áo choàng tắm, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng.
“Ngươi đứng đây làm gì?”
Vừa bước ra đã thấy Thần Hi đứng chắn trước cửa, hai mắt nhìn hắn chăm chăm, tựa như từ nãy giờ vẫn không hề di chuyển chút nào.
Trên mặt hắn có dính cái gì sao? Nghĩ nghĩ, Triệu Kiệt vô thức sờ lên mặt mình…
“Không có gì… Chỉ là đã rất lâu không gặp đại thúc… Cho nên nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn một chút…”
Thần Hi vội vã lấy lại tinh thần, cởi giầy ra đi đến chỗ Triệu Kiệt, nhận lấy quần áo rồi phóng nhanh vào phòng tắm.
Qua loa xối nước lạnh lên người, Thần Hi ba chân bốn cẳng vọt ra khỏi phòng tắm. Không tìm thấy thân ảnh nam nhân trong phòng khách, lại nghe bên tai vang lên thanh âm ‘Xổn xoảng’ từ phòng bếp, Thần Hi nhịn không nổi khát vọng muốn được nhìn nam nhân, rón rén bước chân tiến về phòng bếp.
Nhìn thân ảnh nam nhân hối hả xoay xở cùng đống thức ăn, đáy lòng Thần Hi đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót.
Vì sao trước kia y có thể thương tổn nam nhân như vậy…
Người nam nhân trong lòng chỉ có y, luôn dung túng khi y bốc đồng tùy hứng…
Trong năm tháng rời xa nam nhân, y đã suy nghĩ rất nhiều, y cũng biết chính mình và nam nhân thật sự đã kết thúc. Y vốn nghĩ có thể quên được nam nhân, thế nhưng… nỗi tưởng niệm cứ không ngừng cào xé trái tim y. Khi lấy lại tinh thần, y đã đi đến trước căn hộ của nam nhân, xuất hiện trước mặt nam nhân.
Y không ngăn được tưởng niệm trong lòng, y muốn gặp Triệu Kiệt, dù chỉ nhìn thoáng qua từ xa, y vẫn cảm thấy mỹ mãn.
“Sao ngươi vô đây?”
Cầm mấy dĩa thức ăn trong tay, Triệu Kiệt vừa liếc mắt đã bắt gặp nam tử đang trốn trong góc yên lặng nhìn hắn chòng chọc, thiếu chút nữa dọa hắn đánh rơi cả dĩa thức ăn.
“Ta… Ta chỉ là muốn nhìn dáng vẻ của ngươi…”
Thần Hi ngập ngừng giải thích, nhất thời vì hành động không khác gì nhìn trộm của bản thân mà đỏ bừng cả mặt.
“Ở Mỹ ngươi đã xảy ra chuyện gì à?”
Đối mặt với hàng loạt hành động quái dị của Thần Hi đêm nay, Triệu Kiệt cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi.
Hắn vốn không muốn liên tưởng như vậy… Nhưng mà Thần Hi trước kia… không phải thế này…
“Không có…”
Thần Hi nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt mê đắm dán chặt lên khuôn mặt nam nhân…
Thật sự đã rất lâu rất lâu… không gặp mặt…
“Thôi bỏ đi, chắc ngươi còn chưa ăn tối? Ta nhân tiện nấu luôn cho ngươi rồi.
Triệu Kiệt tay cầm thức ăn đi vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt mọi thứ lên bàn ăn, động đũa trước.
“Đại thúc…”
Thần Hi do dự đứng trước mặt Triệu Kiệt, không biết suy nghĩ cái gì mà im lặng rất lâu, lát sau mời chậm rãi hỏi: “Ta… có thể ngồi bên cạnh ngươi không?”
Nghe Thần Hi hỏi vậy, Triệu Kiệt suýt nữa đã bị nghẹn. Hắn xanh mặt nuốt trọng hết thức ăn trong miệng xuống, sau đó mới dùng vẻ mặt không tự nhiên lắm, hướng về phía Thần Hi khẽ gật đầu.
Chớp mắt, Thần Hi tựa như tiểu hài tử được hưởng quyền lợi to lớn, mặt mày vui tươi hớn hở ngồi xuống cạnh Triệu Kiệt. Đến khi ngồi an ổn rồi, nét mặt y lại chuyển sang ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn.
Thần Hi thay đổi còn nhanh hơn chong chóng khiến Triệu Kiệt không kịp thích ứng: “Ngươi rốt cuộc có điểm nào là lạ!?”
Liếc xéo nam tử trước mắt, Triệu Kiệt thật khó mà liên tưởng y và nam tử cao ngạo tự đại của năm tháng trước là cùng một người.
“Đâu có.”
Thần Hi cúi đầu, nhanh nhẩu ăn một ngụm thức ăn, cử chỉ hoàn toàn không còn nét trầm ổn ngày xưa mà ngược lại trở nên khẩn trương lo lắng, giống như chỉ cần y làm sai một chút sẽ bị mắng vậy!
Triệu Kiệt để ô trước cửa, đặt thức ăn lên bàn trong phòng khách, nói với Thần Hi vài câu ngắn gọn rồi mới vào phòng ngủ lấy ra một bộ quần áo.
Thần Hi hiện tại chân dài tay dài, quần áo của hắn chắc y sẽ mặc không vừa nhỉ?
Băn khoăn đến điểm này, Triệu Kiệt cúi người xuống, lấy ra từ trong ngăn kéo tủ quần áo một chiếc áo choàng tắm, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng.
“Ngươi đứng đây làm gì?”
Vừa bước ra đã thấy Thần Hi đứng chắn trước cửa, hai mắt nhìn hắn chăm chăm, tựa như từ nãy giờ vẫn không hề di chuyển chút nào.
Trên mặt hắn có dính cái gì sao? Nghĩ nghĩ, Triệu Kiệt vô thức sờ lên mặt mình…
“Không có gì… Chỉ là đã rất lâu không gặp đại thúc… Cho nên nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn một chút…”
Thần Hi vội vã lấy lại tinh thần, cởi giầy ra đi đến chỗ Triệu Kiệt, nhận lấy quần áo rồi phóng nhanh vào phòng tắm.
Qua loa xối nước lạnh lên người, Thần Hi ba chân bốn cẳng vọt ra khỏi phòng tắm. Không tìm thấy thân ảnh nam nhân trong phòng khách, lại nghe bên tai vang lên thanh âm ‘Xổn xoảng’ từ phòng bếp, Thần Hi nhịn không nổi khát vọng muốn được nhìn nam nhân, rón rén bước chân tiến về phòng bếp.
Nhìn thân ảnh nam nhân hối hả xoay xở cùng đống thức ăn, đáy lòng Thần Hi đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót.
Vì sao trước kia y có thể thương tổn nam nhân như vậy…
Người nam nhân trong lòng chỉ có y, luôn dung túng khi y bốc đồng tùy hứng…
Trong năm tháng rời xa nam nhân, y đã suy nghĩ rất nhiều, y cũng biết chính mình và nam nhân thật sự đã kết thúc. Y vốn nghĩ có thể quên được nam nhân, thế nhưng… nỗi tưởng niệm cứ không ngừng cào xé trái tim y. Khi lấy lại tinh thần, y đã đi đến trước căn hộ của nam nhân, xuất hiện trước mặt nam nhân.
Y không ngăn được tưởng niệm trong lòng, y muốn gặp Triệu Kiệt, dù chỉ nhìn thoáng qua từ xa, y vẫn cảm thấy mỹ mãn.
“Sao ngươi vô đây?”
Cầm mấy dĩa thức ăn trong tay, Triệu Kiệt vừa liếc mắt đã bắt gặp nam tử đang trốn trong góc yên lặng nhìn hắn chòng chọc, thiếu chút nữa dọa hắn đánh rơi cả dĩa thức ăn.
“Ta… Ta chỉ là muốn nhìn dáng vẻ của ngươi…”
Thần Hi ngập ngừng giải thích, nhất thời vì hành động không khác gì nhìn trộm của bản thân mà đỏ bừng cả mặt.
“Ở Mỹ ngươi đã xảy ra chuyện gì à?”
Đối mặt với hàng loạt hành động quái dị của Thần Hi đêm nay, Triệu Kiệt cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi.
Hắn vốn không muốn liên tưởng như vậy… Nhưng mà Thần Hi trước kia… không phải thế này…
“Không có…”
Thần Hi nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt mê đắm dán chặt lên khuôn mặt nam nhân…
Thật sự đã rất lâu rất lâu… không gặp mặt…
“Thôi bỏ đi, chắc ngươi còn chưa ăn tối? Ta nhân tiện nấu luôn cho ngươi rồi.
Triệu Kiệt tay cầm thức ăn đi vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt mọi thứ lên bàn ăn, động đũa trước.
“Đại thúc…”
Thần Hi do dự đứng trước mặt Triệu Kiệt, không biết suy nghĩ cái gì mà im lặng rất lâu, lát sau mời chậm rãi hỏi: “Ta… có thể ngồi bên cạnh ngươi không?”
Nghe Thần Hi hỏi vậy, Triệu Kiệt suýt nữa đã bị nghẹn. Hắn xanh mặt nuốt trọng hết thức ăn trong miệng xuống, sau đó mới dùng vẻ mặt không tự nhiên lắm, hướng về phía Thần Hi khẽ gật đầu.
Chớp mắt, Thần Hi tựa như tiểu hài tử được hưởng quyền lợi to lớn, mặt mày vui tươi hớn hở ngồi xuống cạnh Triệu Kiệt. Đến khi ngồi an ổn rồi, nét mặt y lại chuyển sang ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn.
Thần Hi thay đổi còn nhanh hơn chong chóng khiến Triệu Kiệt không kịp thích ứng: “Ngươi rốt cuộc có điểm nào là lạ!?”
Liếc xéo nam tử trước mắt, Triệu Kiệt thật khó mà liên tưởng y và nam tử cao ngạo tự đại của năm tháng trước là cùng một người.
“Đâu có.”
Thần Hi cúi đầu, nhanh nhẩu ăn một ngụm thức ăn, cử chỉ hoàn toàn không còn nét trầm ổn ngày xưa mà ngược lại trở nên khẩn trương lo lắng, giống như chỉ cần y làm sai một chút sẽ bị mắng vậy!