Từ hôm nói rõ ràng mọi chuyện, Thần Hi quả nhiên mấy ngày liền không hề xuất hiện.
Thế nhưng, sự tĩnh lặng này lại khiến Triệu Kiệt trong lòng rầu rĩ, mắt phải giật giật không ngừng.
Có cảm giác… sự tình sẽ không đơn giản như vậy…
“Thật đúng là không có lòng tự trọng!”
Triệu Kiệt ảo não vò đầu, trừng mắt nhìn đồng hồ, đã sắp tới năm giờ chiều.
Vừa nghĩ đến đây, cửa đột nhiên mở ra, Triệu Nhân Thành hùng hổ xông vào, gọn gàng đuổi Triệu Kiệt khỏi văn phòng.
Trước khi đi, Triệu Nhân Thành giống như mới nghĩ ra chuyện gì, mở miệng gọi Triệu Kiệt lại: “Triệu Kiệt, chờ chút. Ngươi cầm cái này xem thử xem.”
Triệu Nhân Thành lấy ra một xấp văn kiện, không đợi phản kháng trực tiếp nhét vào ngực nam nhân.
“Đây là mấy vị thiên kim tiểu thư của Trần gia và Từ gia, ngươi đem về xem có thích không.”
“Nhị bá, ta nói rồi, ta không muốn kết hôn.”
Triệu Kiệt cầm xấp tài liệu trên tay, tuy nói không nên chống đối bậc cha chú của mình, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà nhắc lại lập trường.
“Ngươi đó, tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Khi đại bá bằng tuổi ngươi đã…”
Nói được phân nửa, nhận thấy dấu chấm hỏi trên mặt Triệu Kiệt, Triệu Nhân Thành nhất thời cứng miệng.
“Ngươi cũng đâu kết hôn.” Triệu Kiệt hảo ý nhắc nhở.
“Nhị bá không giống ngươi.”
Vội vã xoay mặt đi, Triệu Nhân Thành một cước đá Triệu Kiệt khỏi tòa nhà.
Đứng dưới tòa nhà, nhìn xấp tài liệu, lại nhìn thùng rác bên cạnh, Triệu Kiệt không chút suy nghĩ, một đường cong hoàn mỹ liền hiện lên, tư liệu Triệu Nhân Thành cực khổ trăm bề sưu tập cho hắn cứ như vậy bị ném vào thùng rác.
Có cuộc hôn nhân với Linh Hân làm bài học, hắn không thể tiếp tục đi vào vết xe đổ.
Tài xế đã đậu xe ở bên kia đường chờ sẵn. Triệu Kiệt chậm rãi đi đến, đột nhiên cảm thấy tim nhói lên một cái.
Hắn cúi người xuống, không hiểu tại sao ngực lại đau thế này, hơn nữa so với mấy lần trước càng thêm kịch liệt.
Cảm thấy… có chuyện gì sắp xảy ra…
Là do hắn nghĩ quá nhiều sao?
“Tổng tài.”
Tài xế cung kính bước xuống, giúp Triệu Kiệt mở cửa xe.
Triệu Kiệt xoay người ngồi lên xe, mãi đến khi chạy vào đường cao tốc, cơn đau trong ngực cũng không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại còn có xu hướng gia tăng mãnh liệt.
Vừa về đến nhà, Triệu Kiệt liền mẫn cảm ngửi được mùi vị kì lạ.
Hắn rón ra rón rén tựa lên cửa, nghe bên trong loáng thoáng truyền ra âm thanh đối thoại. Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, dọc hành lang lại căn bản không tìm được thứ gì có thể phòng thân. Bất đắc dĩ, hắn quay về ga-ra, tóm lấy cây dù trong xe, tạm xem như vũ khí phòng thân quay lại nhà mình.
Nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ lên cửa mấy tiếng, hắn lui về sau, yên lặng chờ đợi động tĩnh bên trong.
Cộp, cộp, cộp. Tiếng giày da dần bước tới gần, Triệu Kiệt khẩn trương hít sâu một hơi, vô thức siết chặt cây dù trong tay.
“Hây da…!!!” Cửa chậm rãi mở ra, Triệu Kiệt theo phản xạ giơ cao cây dù, nhưng toàn bộ động tác khi nhìn thấy người bên trong liền dừng lại.
“…Triệu tổng, xin hỏi tư thế của ngươi như vậy là sao?”
K mở cửa, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Triệu Kiệt võ trang đầy đủ trước mắt.
“…”
Triệu Kiệt ngây người hết mấy giây, lát sau mới chậm rãi hạ tay xuống, xấu hổ cười gượng hai tiếng, cơn âm ỉ nơi ***g ngực một lần nữa thu hút sự chú ý của hắn.
“Chết tiệt!”
Triệu Kiệt đặt cây dù sang bên cạnh, một tay che ngực một tay dụi mí mắt đang giật giật không ngừng. K tự động nhích qua một bên nhường đường, chờ nam nhân bước vào mới đóng cửa.
“Đại thúc, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bản sao thu nhỏ sành đời của Thần Hi đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nhìn thấy nam nhân thì nét mặt không giấu được hưng phấn.
Ngồi kế Thần Hiên là hai nam tử lạ mặt. Vừa thấy Triệu Kiệt, bọn họ không hẹn mà cùng đứng lên.
“Xin chào, Triệu tiên sinh. Ta họ Tân, tên một chữ Uyên, Ngài có thể trực tiếp gọi ta là luật sư Tân.”
“Ta họ Phan, tên một chữ Kỳ, Ngài có thể gọi ta là Phan tiên sinh.”
Trừng mắt nhìn hai người có vẻ lai lịch không nhỏ, Triệu Kiệt vẻ mặt nghi hoặc: “Có chuyện gì? Sao các người lại ở nhà ta?” Đầu nhức như búa bổ, Triệu Kiệt ôm đầu, trong lòng nghĩ đến những hiện tượng quái dị liên tiếp phát sinh gần đây… Vì sao hắn cứ bất an như thế?
Bị nhấn chìm với những suy nghĩ lung tung hỗn loạn, Triệu Kiệt cau chặt lông mày.
Cảm giác sắp xảy ra chuyện đó…
“Triệu tiên sinh, nếu Ngài đã về, vậy chúng ta trực tiếp nói vào chủ đề chính.”
Tân Uyên trước tiên ngồi xuống cạnh Thần Hiên, lấy ra một tờ giấy từ xấp văn kiện trên bàn, đưa đến trước mặt Triệu Kiệt.
“Lần này đến đây, chủ yếu là do được sự ủy thác của Thần tiên sinh, muốn Ngài nhận Thần Hiên làm con thừa tự, có quyền giám hộ Thần Hiên. Đồng thời, Ngài cũng có quyền tiếp quản kinh doanh xí nghiệp Thần thị. Đây là những tư liệu đã chuẩn bị rõ ràng cho Ngài, mời Ngài xem qua. Nếu không có vấn đề gì, xin Ngài ký tên ở đây.”
Thế nhưng, sự tĩnh lặng này lại khiến Triệu Kiệt trong lòng rầu rĩ, mắt phải giật giật không ngừng.
Có cảm giác… sự tình sẽ không đơn giản như vậy…
“Thật đúng là không có lòng tự trọng!”
Triệu Kiệt ảo não vò đầu, trừng mắt nhìn đồng hồ, đã sắp tới năm giờ chiều.
Vừa nghĩ đến đây, cửa đột nhiên mở ra, Triệu Nhân Thành hùng hổ xông vào, gọn gàng đuổi Triệu Kiệt khỏi văn phòng.
Trước khi đi, Triệu Nhân Thành giống như mới nghĩ ra chuyện gì, mở miệng gọi Triệu Kiệt lại: “Triệu Kiệt, chờ chút. Ngươi cầm cái này xem thử xem.”
Triệu Nhân Thành lấy ra một xấp văn kiện, không đợi phản kháng trực tiếp nhét vào ngực nam nhân.
“Đây là mấy vị thiên kim tiểu thư của Trần gia và Từ gia, ngươi đem về xem có thích không.”
“Nhị bá, ta nói rồi, ta không muốn kết hôn.”
Triệu Kiệt cầm xấp tài liệu trên tay, tuy nói không nên chống đối bậc cha chú của mình, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà nhắc lại lập trường.
“Ngươi đó, tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Khi đại bá bằng tuổi ngươi đã…”
Nói được phân nửa, nhận thấy dấu chấm hỏi trên mặt Triệu Kiệt, Triệu Nhân Thành nhất thời cứng miệng.
“Ngươi cũng đâu kết hôn.” Triệu Kiệt hảo ý nhắc nhở.
“Nhị bá không giống ngươi.”
Vội vã xoay mặt đi, Triệu Nhân Thành một cước đá Triệu Kiệt khỏi tòa nhà.
Đứng dưới tòa nhà, nhìn xấp tài liệu, lại nhìn thùng rác bên cạnh, Triệu Kiệt không chút suy nghĩ, một đường cong hoàn mỹ liền hiện lên, tư liệu Triệu Nhân Thành cực khổ trăm bề sưu tập cho hắn cứ như vậy bị ném vào thùng rác.
Có cuộc hôn nhân với Linh Hân làm bài học, hắn không thể tiếp tục đi vào vết xe đổ.
Tài xế đã đậu xe ở bên kia đường chờ sẵn. Triệu Kiệt chậm rãi đi đến, đột nhiên cảm thấy tim nhói lên một cái.
Hắn cúi người xuống, không hiểu tại sao ngực lại đau thế này, hơn nữa so với mấy lần trước càng thêm kịch liệt.
Cảm thấy… có chuyện gì sắp xảy ra…
Là do hắn nghĩ quá nhiều sao?
“Tổng tài.”
Tài xế cung kính bước xuống, giúp Triệu Kiệt mở cửa xe.
Triệu Kiệt xoay người ngồi lên xe, mãi đến khi chạy vào đường cao tốc, cơn đau trong ngực cũng không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại còn có xu hướng gia tăng mãnh liệt.
Vừa về đến nhà, Triệu Kiệt liền mẫn cảm ngửi được mùi vị kì lạ.
Hắn rón ra rón rén tựa lên cửa, nghe bên trong loáng thoáng truyền ra âm thanh đối thoại. Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, dọc hành lang lại căn bản không tìm được thứ gì có thể phòng thân. Bất đắc dĩ, hắn quay về ga-ra, tóm lấy cây dù trong xe, tạm xem như vũ khí phòng thân quay lại nhà mình.
Nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ lên cửa mấy tiếng, hắn lui về sau, yên lặng chờ đợi động tĩnh bên trong.
Cộp, cộp, cộp. Tiếng giày da dần bước tới gần, Triệu Kiệt khẩn trương hít sâu một hơi, vô thức siết chặt cây dù trong tay.
“Hây da…!!!” Cửa chậm rãi mở ra, Triệu Kiệt theo phản xạ giơ cao cây dù, nhưng toàn bộ động tác khi nhìn thấy người bên trong liền dừng lại.
“…Triệu tổng, xin hỏi tư thế của ngươi như vậy là sao?”
K mở cửa, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Triệu Kiệt võ trang đầy đủ trước mắt.
“…”
Triệu Kiệt ngây người hết mấy giây, lát sau mới chậm rãi hạ tay xuống, xấu hổ cười gượng hai tiếng, cơn âm ỉ nơi ***g ngực một lần nữa thu hút sự chú ý của hắn.
“Chết tiệt!”
Triệu Kiệt đặt cây dù sang bên cạnh, một tay che ngực một tay dụi mí mắt đang giật giật không ngừng. K tự động nhích qua một bên nhường đường, chờ nam nhân bước vào mới đóng cửa.
“Đại thúc, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bản sao thu nhỏ sành đời của Thần Hi đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nhìn thấy nam nhân thì nét mặt không giấu được hưng phấn.
Ngồi kế Thần Hiên là hai nam tử lạ mặt. Vừa thấy Triệu Kiệt, bọn họ không hẹn mà cùng đứng lên.
“Xin chào, Triệu tiên sinh. Ta họ Tân, tên một chữ Uyên, Ngài có thể trực tiếp gọi ta là luật sư Tân.”
“Ta họ Phan, tên một chữ Kỳ, Ngài có thể gọi ta là Phan tiên sinh.”
Trừng mắt nhìn hai người có vẻ lai lịch không nhỏ, Triệu Kiệt vẻ mặt nghi hoặc: “Có chuyện gì? Sao các người lại ở nhà ta?” Đầu nhức như búa bổ, Triệu Kiệt ôm đầu, trong lòng nghĩ đến những hiện tượng quái dị liên tiếp phát sinh gần đây… Vì sao hắn cứ bất an như thế?
Bị nhấn chìm với những suy nghĩ lung tung hỗn loạn, Triệu Kiệt cau chặt lông mày.
Cảm giác sắp xảy ra chuyện đó…
“Triệu tiên sinh, nếu Ngài đã về, vậy chúng ta trực tiếp nói vào chủ đề chính.”
Tân Uyên trước tiên ngồi xuống cạnh Thần Hiên, lấy ra một tờ giấy từ xấp văn kiện trên bàn, đưa đến trước mặt Triệu Kiệt.
“Lần này đến đây, chủ yếu là do được sự ủy thác của Thần tiên sinh, muốn Ngài nhận Thần Hiên làm con thừa tự, có quyền giám hộ Thần Hiên. Đồng thời, Ngài cũng có quyền tiếp quản kinh doanh xí nghiệp Thần thị. Đây là những tư liệu đã chuẩn bị rõ ràng cho Ngài, mời Ngài xem qua. Nếu không có vấn đề gì, xin Ngài ký tên ở đây.”