Thời gian gần đây Dư Ninh thực hỗn loạn, loại hỗn loạn này không phải ở sinh lý mà là trên tâm lý của hắn. Mọi tế bào não trong đầu hắn đề biến thành bùn nhão, lúc nào cũng quay cuồng, thỉnh thoảng còn sôi trào, sủi bọt ùng ục.
Hắn trở nên vừa lo âu, vừa bực bội.
Dư Ninh cảm thấy nội tâm hắn có sự biến hóa vi diệu, kiểu biến hóa này trong quá khứ đã từng phát sinh vô số lần, hắn đã sớm quen thuộc. Nhưng đối tượng gây ra biến hóa lần này lại không giống.
Nếu là trước đây, sau khi rõ ràng tâm ý của mình Dư Ninh sẽ nhanh chóng hành động theo dục vọng bản năng, chờ người nọ lại gần hoặc hắn chủ động đi tiếp cận đối tượng.
Nhưng lần này không giống, lần này —
Dư Ninh vừa nghĩ tới liền hận không thể tự mở đại não mình ra, xem bên trong kết cấu kiểu quái gì.
Các cấp dưới đều nơm nớp lo sợ, sợ bị Trưởng phòng Dư đột nhiên tính xấu bộc phát mà chửi cho một trận té tát, gần đây tính tình của hắn hình như lại càng kém hơn. Cấp dưới tụ tập lại với nhau, trộm thảo luận xem có phải Trưởng phòng Dư thất tình hay không. Tuy rằng Trưởng phòng Dư là mỹ nam tử tươi ngon, lông mày thon dài, đôi mắt long lanh, mũi thẳng tắp, môi mỏng bạc tình, cằm nhọn tiêm gầy, không biết đã mê hỏng biết bao đồng nghiệp nữ. Đáng tiếc tính cách Trưởng phòng Dư thật sự không có gì đặc biệt, bộ dáng lúc họp hành trăm phần giống với Diêm Vương, mấy nữ đồng nghiệp u mê đều bị dọa chạy hết.
Tưởng Bành hẹn Dư Ninh đi uống vài lần, trước đây vì luôn phải chiếu cố Dư Bổn nên hắn từ chối. Hiện tại hắn phiền lòng thật sự, đặc biệt mỗi khi trở về nhà, cảm xúc nóng nảy lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười vô tâm vô phế của thanh niên lại càng thêm bùng nổ. Ở cùng nhà với thanh niên càng lâu hắn càng cảm thấy tâm tính mình bức bối. Dư Ninh chủ động gọi điện, hẹn Tưởng Bành buổi tối ra ngoài uống rượu.
Tưởng Bành vừa thấy sắc mặt liền biết tâm tình hắn không tốt, “Lại xảy ra chuyện gì?”
Dư Ninh chỉ muốn uống rượu giải sầu.
Tưởng Bành cũng không tức giận, tự cầm chén rượu uống mấy hớp, lại cùng mấy em gái hầu rượu chơi đùa linh tình, sau đó mới quay đầu nói chuyện cùng Dư Ninh.
“Không phải lại thích ai rồi chứ? Nhìn bộ dạng này của cậu, lại là thằng đểu hả?”
Tưởng Bành là một trong số ít người biết tính hướng của Dư Ninh, cũng biết thói quen ác liệt của hắn — luôn đột nhiên, không thể hiểu được, thích một ai đó. Cá tính, sở thích, thói quen của đối phương cũng chẳng cần biết rõ mà đã mê mệt đến đầu óc choáng váng.
“Tôi nói ông có thể bỏ cái thói quen rách nát đấy đi được không? Chỉ cần dùng một chút — một chút quyết đoán lúc làm việc của ông là tốt lắm rồi.” Tưởng Bành thực sự không thể lý giải thằng bạn mình, bề ngoài thì là mỹ nhân ngăn nắp tinh anh, cứ yêu vào chẳng hiểu sao lại ngu ngốc như vậy.
“Ông thì biết cái gì!” Dư Ninh đập chén rượu xuống bàn, một bộ dáng lười cùng Tưởng Bành nói chuyện. Tưởng Bành cũng không giận, biết Dư Ninh chỉ cần mình bồi rượu nên quay sang nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng uống cùng hắn một ly.
Bọn họ đêm nay uống đến hơn giờ, từng người gọi taxi về nhà. Dư Ninh uống đến chuếnh choáng, tìm chìa khóa nửa ngày mới ra.
Hắn mở cửa đi vào, bị bóng người cao lớn đứng ở trong dọa sợ.
Tâm tình vốn đã kém, kẻ đầu xỏ lại đứng trước mắt, tự nhiên không nói được gì tốt đẹp.
“Mi đứng ở đây muốn dọa ai!”
Dư Ninh hung tợn đẩy người nọ ra, ợ một tiếng, men rượu bốc lên, tức khắc cảm thấy trời đất quay cuồng, hai chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống sàn.
“Ngài đi đâu?” Dư Bổn ngồi xổm xuống, lay bả vai Dư Ninh, giọng tức tối.
Dư Ninh vốn không được thoải mái, bị lay như vậy dạ dày càng cảm thấy muốn trào ngược, buồn nôn.
“Tránh ra!” Dư Ninh đẩy thanh niên ra, lung lay đứng lên tự đi vào nhà tắm. Hắn hiện tại cái gì cũng không nghĩ được, chỉ muốn tắm rửa rồi đi ngủ.
Nhưng Dư Bổn kiên quyết không cho hắn đi, cậu giữ chặt tay hắn, liều mạng truy vấn, “Vì sao ngài không về? Ngài đi đâu? Nơi nào?”
Bla bla bla, ồn muốn chết!
Dư Ninh hất tay Dư Bổn ra, không kiên nhẫn cao giọng đáp, “Một con chó quản nhiều như vậy làm gì? Tránh ra!”
Dư Bổn ngốc lăng tại chỗ, nhìn Dư Ninh vào phòng tắm, “Bang” một tiếng sập cửa lại.
Dư Ninh dựa vào vách tường trượt người xuống, nước lạnh ào ào đổ lên đầu hắn, tưới ướt một thân.
Hắn không còn hiểu được chính mình nữa, Bực bội đến không hiểu được, nóng giận đến không hiểu được, thấy Dư Bổn liền sinh khí, chỉ muốn hét lên.
Dư Ninh tắm xong đi ra đã là hơn nửa tiếng sau, rạng sáng giờ, Dư Bổn ôm đầu gối ngồi xổm ở cửa phòng tắm. Thấy Dư Ninh đi ra, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Từ khi Dư Ninh nhặt thanh niên về, hắn chưa bao giờ ngủ muộn như vậy. Nhớ lại mới thấy khoảng thời gian này chắc hắn điên thật rồi, giống như bảo mẫu chiếu cố cho bổn cẩu, làm việc nghỉ ngơi theo quy củ, ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày đều mang cậu đi tản bộ, tất cả đều xoay quanh đối phương.
Đúng vậy, chủ nhân là hắn cũng chỉ có thú cưng là trung tâm, không khác gì bổn cẩu.
Đại não của hắn cũng không giống người đúng không, tự chủ biến mất còn nhanh hơn tốc độ băng tan trên biển, nếu không tại sao hắn lại có cảm giác kỳ quái với một con chó cơ chứ?
“Đi ngủ, không mệt à?” Dư Ninh làm bộ chưa phát sinh chuyện gì, bình tĩnh nói.
Dư Bổn đứng lên theo hắn đi vào phòng, hai người trầm mặc một hồi, Dư Bổn vẫn bướng bỉnh mở miệng, “Chủ nhân, vì sao ngài không về…”
Câu hỏi này lập tức làm Dư Ninh vừa muốn bình tĩnh lại lâm vào vực sâu bất an.
Trong lòng hắn có vô số đáp án, giống như dây đay rối rắm, hỗn loạn bất kham, làm trái tim hắn đập điên dại. Nhưng thanh niên vẫn quấy lấy hắn, không ngừng truy vấn vấn đề nhàm chán này.
“Không phải tôi đã gọi điện báo buổi tối không về ăn cơm sao?”
Cảm xúc bực bội giống như châu chấu, nảy sinh thành họa.
Hắn cũng thấy thật buồn cười, thân là chủ nhân mà còn phải gọi báo cáo cho sủng vật. Không những thế bổn cẩu còn muốn tra hỏi hắn đi đâu làm gì vì cái gì không trở về nhà, quả thực tựa như, tựa như —
Tình nhân truy vấn nhau.
Rõ ràng chuyện không phải như thế.
Thanh niên phi thường không hài lòng với câu trả lời của Dư Ninh, nhưng cậu ngậm miệng lại, không tiếp tục hỏi nữa.
Đêm nay hai người trằn trọc, khó mà đi vào giấc ngủ.