Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Ninh độc thân nên chỉ ở một mình. So với đám đàn ông độc thân lôi thôi khác thì hắn có thói ở sạch, không đến mức thần kinh thái quá nhưng cũng hơi hơi quá sức. Về điểm này, chó hoang rất nhanh đã cảm nhận được.
Nó bị Dư Ninh túm vào phòng tắm, kì cọ suốt hai giờ đồng hồ.
Hai giờ a, cầm bàn chải hùng hục kì cọ, cọ suốt hai giờ. Còn cầm kéo lược, không chút do dự cắt bằng sạch chỗ lông bết dính vón cục không ra quy củ gì của nó.
Vốn dĩ ban đầu đã bị rụng lông thảm hại, hiện giờ nó khẳng định mình biến thành chó-trọc luôn rồi, cả người đều nóng rát.
Tuy tự biết mình khó coi nhưng nó cũng không hi vọng càng trở nên xấu hơn…
Cho dù có lo lắng như vậy, chó hoang vẫn ngoan ngoãn đứng bất động dưới tay kéo múa may của Dư Ninh. Lách cách lách cách, lách cách lách cách, không khỏi lộ ra ánh mắt u buồn.
Đã sớm biết con chó này dơ, nhưng không nghĩ tới nó dơ đến mức như vậy. Sau khi tắm sạch xong, Dư Ninh mới kinh ngạc phát hiện hóa ra màu lông của nó là màu vàng, thậm chí màu còn cực kì nhạt, nhạt như màu của nước, phảng phất sượt một cái liền không có.
Bẩn đến cảnh giới gì mới có thể làm cho một thân lông chó màu vàng nhạt nhìn không ra nổi màu sắc gì a!
Dư Ninh chợt cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà.
Hắn đẩy chó ra khỏi phòng tắm, lấy một quả táo từ trong túi ném cho nó gặm, ra lệnh cưỡng chế nó không được chạy loạn. Chó giống như nghe hiểu lời hắn nói, lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ, hai chân trước ôm quả táo, mân mê chơi đùa.
Dư Ninh yên tâm quay vào phòng tắm, trước dùng một tiếng để dọn sạch căn phòng một lần, sau đó lại dùng một tiếng để tắm sạch sẽ từ đầu đến chân. Lúc ra ngoài, chó đã ôm táo ghé cạnh cửa phòng tắm ngủ mất rồi.
Quả táo đỏ rực thập phần đáng yêu, một ngụm cũng chưa bị cắn.
Dư Ninh không đánh thức nó. Hắn tự làm cho mình một bữa trưa đơn giản, thực ra cũng chỉ là cho đồ đông lạnh vào lò vi sóng mà thôi. Ăn xong chó vẫn còn ngủ, đêm qua gió lớn nước mưa lạnh băng, cũng không biết nó ngủ ở chỗ nào, có lẽ cũng chỉ là nép vào thùng rác kia lo lắng đề phòng suốt một đêm. Hiện tại cuối cùng cũng có nóc nhà để che mưa che gió, làm sao mà nó có thể không an lòng rơi vào một giấc mơ say sưa cho được.
Ngày hôm qua tăng ca quá muộn, ăn cơm trưa xong Dư Ninh cũng cảm thấy mệt nhọc. Hắn nghĩ để một ít đồ ăn bên cạnh chó, có lẽ tỉnh lại nó sẽ đói bụng. Vừa mở tủ bát ra, trước mắt hắn toàn một dãy đồ sứ hàng hiệu cao cấp, không có chiếc nào thích hợp làm chậu cơm cho sủng vật. Nháy mắt trong óc Dư Ninh hiện lên ý niệm có nên đi mua hay không đi mua nha, nhưng lập tức liền bị phủ quyết. Thời tiết đã tệ hại lắm rồi, mà chính hắn cũng không biết phải đi đâu để mua đồ dùng cho thú cưng nữa. Nói thêm, hắn cũng không tính toán thu dưỡng chó hoang này, kế hoạch của hắn là chờ bão tan, thời tiết tốt hơn sẽ đem nó đến trạm cứu trợ động vật. Nuôi chó cái gì cơ, quá phiền toái, vừa nghĩ đã thấy phiền.
Dư Ninh lật tung phòng bếp, một cái chậu cũng không tìm thấy. Hắn trừng mắt nhìn chó đang ngủ ngon lành cạnh cửa phòng tắm một hồi, cuối cùng lấy từ trong tủ bát ra một cái tô màu xanh lam. Chất men tinh tế, hình vẽ tinh mỹ, giống như đang muốn khoe khoang mình đắt tiền như thế nào. Dư Ninh một bên gắp đồ ăn vào trong tô, một bên lầu bầu, “Tô này so với mi còn quý hơn!”
Mà đại gia hỏa “Mi” kia giờ vẫn say sưa ngủ. Nó mơ thấy lông của nó đều mọc dài ra, chân què cũng khỏi, chạy trốn rất nhanh, hai con mắt sáng ngời như ngôi sao trên trời, chủ nhân mới ôm ôm nó, khen nó là chú chó xinh đẹp nhất thế giới.
Nó hắc hắc nở nụ cười, hạnh phúc đến mức không biết phải làm sao bây giờ.
Lúc từ trong giấc mơ tỉnh lại, toàn bộ căn phòng đều đã tối đen, tĩnh lặng giống như hồng thủy từ tứ phía ập tới, bao phủ lấy Dư Ninh. Hắn nằm trên giường hồi lâu mới khôi phục được sức lực để tự hỏi.
Không ngờ lại ngủ lâu đến thế.
Hắn sờ soạng mở đèn, ánh sáng trong như tuyết lập tức tràn ngập căn phòng, thanh âm của mưa rền gió dữ bên ngoài theo ánh sáng cũng rõ ràng hẳn lên.
Dư Ninh ngồi ngốc ở mép giường một hồi, nhất thời không nghĩ ra mình nên làm gì tiếp theo.
Ở một người đã lâu, hắn cũng hay quên các bước sinh hoạt hằng ngày.
À đúng rồi, cơm chiều.
Ăn xong cơm chiều, rửa bát cũng đã xong xuôi, rốt cuộc Dư Ninh mới nhớ tới mình có nhặt về một con chó lưu lạc. Hắn nghi hoặc nhìn xung quanh nhà, nó đi đâu rồi?
Ngoài phòng tắm chỉ còn một chiếc tô sứ màu lam trống trơn, nếu không phải vẫn còn chiếc tô này đặt ở đây, Dư Ninh thật sẽ hoài nghi có phải hắn ngủ đến mơ hồ rồi hay không, nhớ lầm.
Phòng khách không có, phòng bếp không có, phòng tắm không, phòng ngủ cũng không. Chuyện là như thế nào? Dư Ninh đi kiểm tra cửa chính, khóa vẫn còn nguyên, hắn không tin chó hoang có thể tự mình mở cửa chống trộm. Hắn thậm chí còn ra ngoài ban công nhìn, vừa kéo cửa kính một cái liền bị mưa rền gió dữ bên ngoài tạt cho hắn ướt luôn nửa thân, ban công vẫn như cũ rỗng tuếch.
Dư Ninh phát giận.
“Ê ——”
Thoáng ngừng lại, nên gọi cái gì bây giờ? Chó hoang? Chó? Dư Ninh tự hỏi hai giây, lập tức tiếp tục rống lên, hòa với câu trước.
“Bổn cẩu! Ra đây!”
Bổn cẩu (笨狗): Từ “bổn” đã có giải thích ở chương trước, từ này về sau quan trọng nên mình giữ nguyên.
Tất cả các phòng đều không thấy bóng dáng bổn cẩu, cuối cùng Dư Ninh đem tất cả các tủ chạn, quầy kệ trong nhà… hết thảy những nơi có thể trốn đều mở ra.
“Bổn cẩu, nếu ta mà tìm được mi, mi liền —-”
Lời uy hiếp còn chưa kịp nói hết, Dư Ninh đã ngây ngẩn cả người.
Dưới tủ đồ nhỏ trong thư phòng, một thanh niên trần truồng cùng Dư Ninh bốn mắt nhìn nhau.
Yên lặng như đã chết.
“Em…” Thanh niên từ trong tủ chậm rãi chui ra, trong tay còn cầm một quả táo, khiếp nhược mà lắp bắp nói, “Em, em không phải xấu, người xấu…… Em, em là cẩu, cẩu……”
Cẩu cẩu?
Bởi vì quá mức khiếp sợ, đầu Dư Ninh trống rỗng một mảnh.
Thanh niên trần truồng? Hiện tại là cái tình huống gì?
Nhưng dù sao Dư Ninh cũng là Dư Ninh, không thẹn với sự bình tĩnh hắn luôn tự mình tán thưởng, hai mươi giây sau hắn liền phản ứng lại kịp, nói, “Lập tức ra ngoài, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thanh niên này tuyệt đối là ăn trộm, người bình thường ai lại tránh trong nhà người khác? Tuy rằng thanh niên nhìn qua không có lực sát thương, vũ khí duy nhất trong tay cũng chỉ có quả táo, lại còn trần truồng, nhìn ra được trên người không có dụng cụ cắt gọt gì. Thế nhưng, chính bởi vì như vậy mà Dư Ninh cảm thấy so với gặp trộm cầm dao còn khủng bố hơn.
Nhất định là một tên biến thái.
Loại người này, căn bản không đoán ra được gã sẽ làm ra chuyện gì.
Thanh niên bị hạ lệnh đuổi đi lộ ra biểu tình như sắp khóc, “Em, em là cẩu, cẩu…”
Dư Ninh cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Còn là biến thái tưởng mình là chó? Gia khỏa này vào đây từ lúc nào? Hôm nay? Hay hôm qua? Gặp bão nên vào nhà ăn cắp? Nhưng rõ ràng là cửa ngoài vẫn đóng chặt. Quần áo của gia khỏa này đâu???
Dư Ninh nhìn lướt qua thanh niên, rồi lại nhìn nhanh vào tủ đồ phía sau cậu, trống rỗng. Ngăn tủ kia dùng để đồ mùa đông, vừa liếc qua liền thấy ngoại trừ chăn bông thật sự không có đồ vật nào khác.
Chuyện này không có khả năng.
Lúc nấu cơm xong hắn đã đi vứt rác, trong đó chắc chắn không có quần áo dư ra.
Trần trụi chui vào?
Cũng không có khả năng này, dưới tầng một còn có bảo vệ a!
Thanh niên bị kết luận biến thái như cũ vẫn không có ý tứ rời đi, cậu lắp ba lắp bắp tiếp tục bịa chuyện khó tin.
“Em là cẩu cẩu, chó mà ngài, ngài nhặt về… Em, em không phải người xấu, em không, sẽ không thương tổn ngài, em, em là chó… Chỉ buổi tối mới có thể biến thành người, em chính là, là chó…”
Dư Ninh cảm thấy vấn đề hàng đầu hiện tại không phải là báo nguy, mà là liên hệ với bệnh viện tâm thần.