(tg: hy vọng mọi người đừng thất vọng, ta cũng chẳng biết chương này nó là rating bao nhiêu nữa? Nhưng chắc khoảng , chẳng có gì)
– Phong, đây là…(Liên Thảo ngạc nhiên hỏi)
– Đây là nơi chúng ta đã chung sống với nhau thật vui vẻ.(Vân Phong nhìn lướt qua căn phòng, trầm ngâm nói)
Căn phòng nhỏ này đã ghi ấn rất nhiều kỷ niệm của người, dù thời gian không dài nhưng cũng đủ đi vào ký ức.
Liên Thảo nghĩ rằng anh sẽ đưa cô lên phòng mình trên tầng , thật không nghĩ rằng là căn phòng này.
Ngay lúc cô đang bồi hồi xao xuyến thì bỗng thấy mình trở lên nhẹ tễnh, đôi bàn chân đã rời khỏi mặt đất khi nào.
Kinh ngạc cô vội ngẩng đầu lên nhìn thì mới biết mình đã yên vị trong vòng tay ấm áp của anh. Phản xạ đôi tay ôm chặt bờ vai rắn chắc.
– Đừng lo, trong vòng tay ta em luôn được bảo vệ. Thời gian không còn nhiều chúng ta không nên lãng phí từng khắc xuân qúy gia.
Nghe anh nói vậy cô không biết mình lên trả lời sao? Vừa ngại ngùng, xấu hổ lại tràn ngập hạnh phúc. Khuôn mặt ửng hồng nép vào lồng ngực ấm áp nhẹ gật đầu.
Nở nụ cười thật hút hồn nếu như không phải lúc này khuôn mặt cô đang bị biến dạng thì chắc chắn nó đã ửng đỏ rạng rỡ rồi.
Dịu dàng đặt cô nằm xuống chiếc giường nhỏ của người. Anh từ từ cúi xuống hôn lên làn môi thô ráp nứt nẻ. Chỉ là anh chưa kịp chạm vào thì cô đã quay mặt đi, ấp úng nói:
– Đừng hôn.
– Tại sao? Em nghĩ ta ghê tởm em sao? (giọng trầm xuống mức thấp nhất)
– Không phải, em biết anh không như thế. Anh không ghê tởm nhưng em ghê tởm chính mình.
Đưa bàn tay nâng khuôn mặt của cô lên đối diện, nhìn sâu vào mắt cô anh nghiêm túc nói:
– Tại sao phải ghê tởm, nếu đã yêu dù em có suốt đời trở thành thế này ta cũng không bao giờ rời em đi. Ta chấp nhận tất cả những thứ thuộc về em.
– Nhưng em…ưm…
Không để cô nói hết lời, anh thật không muốn nghe những lời tự mặc cảm bản thân, lên nhanh chóng cúi xuống hôn lên bờ môi đó nuốt vào những lời cô định nói.
Nụ hôn không hề mềm mại mà có phần vội vã vì cô quá mặc cảm nên không chấp nhận, mặc kệ cô có phản ứng bao nhiêu anh vẫn cuồng dã hôn lên đó.
Rời khỏi anh lạnh giọng nói:
– Nếu đã chấp nhận thì đừng phản đối. Nếu đã phản đối nói vậy em ghê tởm ta sao?
– Không có, không có.
(nghẹn giọng nói)
– Nếu không có vì sao phản đối, đừng quên đây là cách duy nhất giải dược, em muốn cả đời như vậy sao?
– Em xin lỗi, chỉ là em muốn bỏ qua giai đoạn động chạm này, cơ thể này em thật không muốn anh chạm vào.
– Là sao?
– Nghĩa là chúng ta tiến hành luôn bước cuối cùng, bỏ qua hết giai đoạn khởi đầu.
– Nhưng nếu làm vậy em sẽ rất đau, ta thật không ngại.
– Độc này chẳng biết giải đến lúc nào mới hết, chúng ta không nên lãng phí thời gian. Dù sao đã biến dạng thế này rồi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa đâu.
– Thật không có cảm giác?
– Hãy tin em, cảm giác bị ăn mòn hết rồi.
– Được, đêm tân hôn hoàn chỉnh ta sẽ đòi lại sau.
Nghe thấy anh chấp nhận cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hy vọng đêm nay sẽ qua đi nhanh để ngày mai cô lại là chính cô.
Nhẹ nhàng lột bỏ hết y phục trên người cô, cơ thể trắng mịn giờ bị biến dạng cách đáng sợ. Làn da bị tróc hết da nhăn nheo từng đám, nó lở loét khoét sâu vào da thịt lởm chởm, nhiều vùng bị nứt ra thành từng rãnh sâu nhìn thật đau đớn.
Xót xa chạm nhẹ vào từng vết thương, lúc này đây anh thật muốn tìm tên Qủy Vương đó quyết sống mái lần.
Dù rằng bỏ qua giai đoạn đầu nhưng anh vẫn không thể kiềm chế mình hôn lên từng vết thương đó thật dịu dàng. Không phải vì dục vọng đơn thuần mà là sự yêu thương đến đau lòng. Từng chỗ từng chỗ cũng không bỏ qua, ghê tởm ư? Một chút cũng không có.
Làn môi ấm nóng chậm rãi đảo qua ngực cô vòng.
Cơ thể cô khẽ co lại nhưng lần này cô không phản đối nữa vì cô nhận ra cảm xúc của anh qua từng nụ hôn. Đôi mắt khẽ nhắm dòng lệ cứ như vậy ướt đẫm bờ mi.