Sau ngày hôm qua bị cảnh sát trật tự đuổi, hai vợ chồng ngốc giống như chim sợ ná thun, không dám trắng trợn đẩy xe hàng ra ngoài bán nữa QAQ.
[Không phải vì lá gan của chúng tôi quá nhỏ đâu...]
[Mà là vì...]
[Chúng tôi là những công dân tốt luôn tuân thủ kỷ cương phép nước thôi = v =.]
Thật ra thì sao, nguyên nhân chính khiến hai vợ chồng Hoắc Sâm không mở hàng vỉa hè nữa là... mẹ nó chứ, chuyện mất mặt chỉ cần làm một lần là đủ rồi!!! Mà lý do còn lại nữa là...thân là nhân vật của công chúng, bọn họ đương nhiên phải chú trọng hình tượng của bản thân, là một tấm gương tốt trong việc bảo vệ và duy trì văn minh đô thị.
[Đừng làm trò đừng làm trò, nói láo sẽ bị sét đánh đấy!]
Sau một đêm bàn luận về phương pháp kiếm tiền mới, hai vợ chồng ngốc chuẩn bị đi vào thực tiễn.Ừ hứ, nếu một người tài giỏi và biết kiếm tiền, vậy chắc hẳn bạn bè của họ cũng không phải dạng vừa.
Đối với Bao Tử thì...bạn bè của cô chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung, gần như không có một ai giàu có thành đạt cả, với lại bạn học từ ngày trước đến nay cũng không còn liên lạc với nhau nữa, đây chính là sự cô đơn trống vắng của những trạch nữ trong truyền thuyết đó.
Nói cách khác thì cô vốn là người không thích xã giao nhiều, từ trước đến giờ cũng có những đạo diễn muốn xin số điện thoại của cô, nhưng đã ngay lập tức bị girl ngay thẳng chính trực là Bao Tử từ chối thẳng thừng.Sau đó nữa thì các cảnh quay ít ỏi của cô khi lên hình đều bị cắt hết QAQ.Đây chính là nguyên nhân vì sao trong suốt ba năm lăn lộn trong giới giải trí Bao Tử vẫn không có chút khởi sắc nào, những người không có gia thế và sống nguyên tắc thì rất khó thành công trong môi trường này, cho dù có thì cũng rất ít.
Nhưng mà, điều đáng để kiêu ngạo là bánh bao ngốc đã cưới được một anh chồng vừa tốt bụng vừa đẹp trai mà đặc biệt là có rất nhiều bạn bè giàu có, Hoắc ảnh đế.
[Bàn về tầm quan trọng khi cưới được một người tốt = v =.]
Những người Hoắc Sâm quen biết hầu hết đều là doanh nhân, hoặc nếu không phải diễn viên nổi tiếng thì cũng là đạo diễn nổi tiếng, xem đi, đây chính là sự khác nhau giữa vai chính và vai phụ thứ 18 đó.
[Nhanh chóng xác định được khách hàng tiềm năng.]
[Nhanh đến mức chính mình cũng không dám tin.]
[Nếu bọn họ đều là đại gia.]
[Vậy nếu chỉ bán có 10 đồng một cái bánh thì có quá hời cho bọn họ rồi không?]
Vừa nghĩ đến hàng nghìn hàng vạn con dê béo đang chờ bị làm thịt, hai vợ chồng ngốc không ngăn nổi sự vui mừng.Nhưng có những chuyện khiến bọn họ không kịp ứng phó, ví dụ như điện thoại bây giờ không có, sao mà liên hệ được với người ta đây?
[Nỗi bi thương sao đến quá vội vàng.]
[Cảm giác như vừa bị một chậu nước lạnh giội vào người vậy.] Bao Tử: "Σ (゚д゚lll)"
[!!]
[Tôi nói rồi mà!!]
[Điện thoại di động vô cùng quan trọng trong cuộc sống này!!] Hoắc Sâm: "Σ (゚д゚lll)"
[Tự nhiên thấy tim đau nhói.]
[Chính mình là người yêu cầu người ta tịch thu điện thoại.] [Thật chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình QAQ.]
"Chồng à, hay bọn mình trích một phần nhỏ trong số tiền kiếm được rồi lén đi mua một cái điện thoại cùi đi = v =."
[Phải chịu bỏ ra thì mới thu lại được chứ.]
[Không tốn chút tiền nhỏ thì sao kiếm về được nhiều tiền.] "(¬_¬)"
"Có phải em rất thông minh không = v =."
"(¬_¬)"
"Anh nhìn em như vậy là có ý gì hả ( ̄^ ̄)ゞ?"
"Em cho rằng não của anh dùng để nhớ mấy cái số điện thoại của người ta à?"
"..."
[Đúng rồi.]
[Mình ngốc quá đi!]
[Ngay đến một người cuồng điện thoại như mình mà còn chẳng nhớ nổi số của chính mình nữa là.] "Vậy phải làm sao bây giờ QAQ?"
"Cứ đến phim trường đã, đến đó rồi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng thôi." "Có lý."
"Cho nên không có di động thì cũng vẫn sống được thôi." "..." Có chết cũng không bao giờ đồng ý quan điểm này. ---
Khoảng cách từ nhà đến phim trường không phải là ngắn, nhưng hai vợ chồng Hoắc Sâm hoàn toàn không lo lắng chút nào, vì bọn họ đã có cái xe nhỏ = v =.
[Chủ quán ăn vỉa hè cũng rất lợi hại đấy!]
[Trong cái thời đại cần phải có nhà có xe này.]
[Thì bọn họ đã có một chiếc xe vừa để kiếm tiền vừa để đi đường dài rồi.]
[Có xe trong tay là có cả thiên hạ (●°u°●)".]
Mặc dù cái xe này quá là thấp, nhưng khi Hoắc Sâm ngồi vào thì lại tạo nên một cảm giác cao lớn khó nói thành lời.
[Chậc, đó chình là tầm quan trọng của nhan sắc đó.]
Hai người ngồi trên xe rong ruổi hai ba vòng trước khi đến phim trường, cảnh tượng cực kỳ cool ngầu.
Cảnh này phải nên lồng một bài nhạc...
[Ở trong tâm hồn anh, em tự do bay lượn.]
[Cùng vô tư rong chơi dưới bầu trời sao lấp lánh.]
[Chiếu sáng tâm hồn em suốt cả chặng đường dài.]
[Anh cùng em chung bước, đi tới những miền xa.]
(Những câu hát trong bài "Tự do bay lượn" của Phụng Hoàng Truyền Kì, các bạn nên nghe rồi liên tưởng đến đoạn này, max hài:v)
---
Phim trường là một nơi phải nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của hai vợ chồng ngốc, nhưng có một bất đồng giữa hai người, đó là một người thì hoàn toàn có thể ở đây "ngang ngược hoành hành", còn một người thì chỉ có thể ở đây "mặc cho số phận" (╥﹏╥).
Không sai, Bao Tử người "mặc cho số phận" nói dễ nghe thì là diễn viên phụ thứ 18, còn nói khó nghe thì chính là vai quần chúng, cũng là bởi cô không muốn dựa vào đại gia để tiến thân, cho nên muôn đời chỉ có thể ở nơi này đóng vai xác chết mà thôi.
"A Sâm, em đã từng nhiều lần ở nơi này đóng cùng một vai rồi."
"Vai gì?"
"Người chết bị đắp vải trắng lên á."
"..."
Anh quay phim: "..."
"Em chỉ cần nằm yên không nhúc nhích khoảng một tiếng là nhận được 50 đồng rồi (●°u°●)"."
Hoắc Sâm: "...Sặc, nhìn nét mặt của em kìa, có vẻ như em rất thích đóng vai người chết nhỉ."
"Tất nhiên rồi, những công việc chỉ cần ngủ là kiếm được tiền hiếm lắm đó = v =."
Hoắc Sâm: "..."
[Thật ra thì...vợ à!]
[Thứ sáu khi về nhà...]
[Nhớ tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường chờ anh!]
[Ngay lập tức cả tiền lẫn thân thể của anh đều sẽ thuộc về em!]
---
Nếu Hoắc Sâm nhớ không nhầm thì Cố Tử Diễm đã từng nói với hắn là bạn gái của anh ta đang quay phim ở đây.Chậc, bạn gái của quản lý, không bóc lột thì còn biết bóc lột ai đây? Với lại, dù sao hắn và quản lý cũng là bạn nối khố, nên có hãm hại một chút thì cũng không có vấn đề gì =w=.
[Đừng khen!]
[Tôi chính là người không biết xấu hổ như vậy đấy!]
...
Khi hai vợ chồng Hoắc ảnh đế tìm được đối tượng coi tiền như rác đầu tiên... Bao Tử: (☆_☆)
Hoắc Sâm: "..."
Hoắc ảnh đế bỗng thấy hơi hối hận, vì hắn cảm nhận được sự kích động chưa từng có của vợ mình từ trước đến nay.
"Huhu chồng ơi, chị Mạc Á Y kìa aaaa!!!"
"Ừ."
"Thần tượng của em đóooo!!"
"Thần tượng của em không phải là anh sao (¬_¬)?" [Bổn ảnh đế không vui rồi đấy!]
[Một người phụ nữ xa lạ còn quan trọng hơn cả mình à?] "Anh là người đàn ông của em (¬_¬)." "= v =" Thỏa mãn ing ~
Đang đi tới là một người phụ nữ mặc đồ cổ trang, nhìn vô cùng khí chất, cô ấy càng đến gần thì
Bao Tử càng kích động hơn (≧∇≦).
[Thần thái quá chuẩn luôn!]
[Nữ thần, xin hãy nhận của em một lạy!]
[Muốn xin chữ kí muốn xin chữ kí!]
"Ôi Hoắc ảnh đế, thật khó có lúc cậu đến tìm tôi thế này." "Có chuyện làm ăn muốn bàn bạc với cậu."
"Cậu nói đi!" Mạc Á Y luôn rất thoải mái với bạn bè.
"Hôm nay bữa trưa của cả đoàn sẽ do chúng mình chịu trách nhiệm, tất nhiên là cậu trả tiền." Mạc Á Y: "..."
Bao Tử: "Tình cảm vẫn quan trọng hơn tiền bạc, khỏi cần mua, em sẽ tặng cho chị (☆_☆)."
Hoắc Sâm: "..."
[Cái đồ tán gia bại sản nhà em ( ̄^ ̄)ゞ]
"Tất nhiên là em chỉ miễn phí cho một mình chị thôi, vì chị là nữ thần của em mà, còn những người khác thì vẫn phải trả tiền ạ = v =."
[Ừ hứ, tôi không ngốc đâu nhé!]
[Tôi chỉ mời nữ thần của tôi thôi ( ̄▽ ̄).]
[Đấy là giới hạn của tôi rồi đó!]
Hoắc Sâm: "..."
[Đúng là anh không nên tin là em sẽ hào phóng như vậy.] [Thần giữ của như em ấy à!]
[Sẽ không bao giờ...làm vơi tiền trong nhà đi = v =.]
"Vợ của cậu đáng yêu thế này, sao trước đây cậu không giới thiệu cho tôi biết?" Bao Tử: (●°u°●)"
[Nữ thần muốn làm quen với mình kìa.]
[Xúc động quá trời ơiii!]
[Bối rối quá bối rối quá!]
[Xin hãy yên lặng! Tôi cần ổn định lại tâm trạng một chút!] Hoắc Sâm: "..."
[Trước đây là vì vợ tôi quá lạnh lùng, lo mấy người sợ.]
[Còn bây giờ vợ tôi lại quá mức hoạt bát đáng yêu, tôi sợ bị mấy người cướp đi mất.] [Quá bực bội mà!!]
"Cậu nói đi, bao nhiêu tiền?"
Bao Tử: "$_$"
[Thần tượng của mình khí phách như vậy đấy ~]
[Thần tượng của mình hào phóng như vậy đấy ~]
[Mình thích = v =!]
Hoắc Sâm thừa nước đục thả câu: "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, chắc giá 5000."
"Đồng ý, có thể được ăn bánh do chính Hoắc ảnh đế làm cũng không hề dễ dàng, tiền tôi sẽ gửi cho quản lý của cậu nhé."
Bao Tử: "Ơ! Tại sao ạ?"
Hoắc Sâm ra cái giọng khuyên nhủ: "Người ta là hoa đã có chủ rồi, em tốt nhất đừng nên hâm mộ nữa."
Bao Tử: "(☆_☆)"
[Nữ thần của em tất nhiên phải có bạch mã hoàng tử rồi!] Hoắc Sâm: "(¬_¬)"
[Vợ, sao nét mặt của em vẫn như vậy?]
"Nữ thần chị biết không? Hồi trước chị có đóng cùng A Sâm trong một bộ phim á, trong phim đó em thích vai nữ cường của chị còn hơn cả vai ẻo lả của anh ấy nữa, dáng vẻ của chị phải nói là cực ngầu luôn, làm em mê mẩn suốt!"
Mạc Á Y: "Em đúng là có mắt nhìn người đấy."
Hoắc Sâm: "..."
[Ẻo lả...Ha ha.]
[Bánh bao ngốc này, mới ba ngày không dạy dỗ mà em đã dám nhảy lên đầu anh ngồi rồi!]
[Là em tự tìm đường chết đấy nhé!!]
"Anh shipper, buổi trưa tôi chờ bánh của anh."
"..."
"À, cả buổi tối nữa, cố lên nhé."
"..."
"Bao Tử, rất hân hạnh được quen biết em."
Bánh bao ngốc: "(≧∇≦)"
Hoắc Sâm: "(*"へ′*)"
Anh quay phim: "..."
[Hình ảnh này cứ kì lạ làm sao ấy!]
[Hoắc ảnh đế, anh làm sao vậy hả?]
[Lại đi ghen với cả phụ nữ là thế nào!!]
[Tôi biết rồi!]
[Có yêu thì mới có ghen đúng không?!]
[Vậy mời anh dùng cái tình yêu đó để đi làm bánh cho người ta đi!]
---
Hoắc Sâm: Vợ gặp được nữ thần của cô ấy, tôi không vui!
Bao Tử: = v =.
Hoắc Sâm: Nữ thần của em đã có bạn trai rồi!
Bao Tử: Hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện em thích chị ấy.
[Không phải vì lá gan của chúng tôi quá nhỏ đâu...]
[Mà là vì...]
[Chúng tôi là những công dân tốt luôn tuân thủ kỷ cương phép nước thôi = v =.]
Thật ra thì sao, nguyên nhân chính khiến hai vợ chồng Hoắc Sâm không mở hàng vỉa hè nữa là... mẹ nó chứ, chuyện mất mặt chỉ cần làm một lần là đủ rồi!!! Mà lý do còn lại nữa là...thân là nhân vật của công chúng, bọn họ đương nhiên phải chú trọng hình tượng của bản thân, là một tấm gương tốt trong việc bảo vệ và duy trì văn minh đô thị.
[Đừng làm trò đừng làm trò, nói láo sẽ bị sét đánh đấy!]
Sau một đêm bàn luận về phương pháp kiếm tiền mới, hai vợ chồng ngốc chuẩn bị đi vào thực tiễn.Ừ hứ, nếu một người tài giỏi và biết kiếm tiền, vậy chắc hẳn bạn bè của họ cũng không phải dạng vừa.
Đối với Bao Tử thì...bạn bè của cô chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung, gần như không có một ai giàu có thành đạt cả, với lại bạn học từ ngày trước đến nay cũng không còn liên lạc với nhau nữa, đây chính là sự cô đơn trống vắng của những trạch nữ trong truyền thuyết đó.
Nói cách khác thì cô vốn là người không thích xã giao nhiều, từ trước đến giờ cũng có những đạo diễn muốn xin số điện thoại của cô, nhưng đã ngay lập tức bị girl ngay thẳng chính trực là Bao Tử từ chối thẳng thừng.Sau đó nữa thì các cảnh quay ít ỏi của cô khi lên hình đều bị cắt hết QAQ.Đây chính là nguyên nhân vì sao trong suốt ba năm lăn lộn trong giới giải trí Bao Tử vẫn không có chút khởi sắc nào, những người không có gia thế và sống nguyên tắc thì rất khó thành công trong môi trường này, cho dù có thì cũng rất ít.
Nhưng mà, điều đáng để kiêu ngạo là bánh bao ngốc đã cưới được một anh chồng vừa tốt bụng vừa đẹp trai mà đặc biệt là có rất nhiều bạn bè giàu có, Hoắc ảnh đế.
[Bàn về tầm quan trọng khi cưới được một người tốt = v =.]
Những người Hoắc Sâm quen biết hầu hết đều là doanh nhân, hoặc nếu không phải diễn viên nổi tiếng thì cũng là đạo diễn nổi tiếng, xem đi, đây chính là sự khác nhau giữa vai chính và vai phụ thứ 18 đó.
[Nhanh chóng xác định được khách hàng tiềm năng.]
[Nhanh đến mức chính mình cũng không dám tin.]
[Nếu bọn họ đều là đại gia.]
[Vậy nếu chỉ bán có 10 đồng một cái bánh thì có quá hời cho bọn họ rồi không?]
Vừa nghĩ đến hàng nghìn hàng vạn con dê béo đang chờ bị làm thịt, hai vợ chồng ngốc không ngăn nổi sự vui mừng.Nhưng có những chuyện khiến bọn họ không kịp ứng phó, ví dụ như điện thoại bây giờ không có, sao mà liên hệ được với người ta đây?
[Nỗi bi thương sao đến quá vội vàng.]
[Cảm giác như vừa bị một chậu nước lạnh giội vào người vậy.] Bao Tử: "Σ (゚д゚lll)"
[!!]
[Tôi nói rồi mà!!]
[Điện thoại di động vô cùng quan trọng trong cuộc sống này!!] Hoắc Sâm: "Σ (゚д゚lll)"
[Tự nhiên thấy tim đau nhói.]
[Chính mình là người yêu cầu người ta tịch thu điện thoại.] [Thật chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình QAQ.]
"Chồng à, hay bọn mình trích một phần nhỏ trong số tiền kiếm được rồi lén đi mua một cái điện thoại cùi đi = v =."
[Phải chịu bỏ ra thì mới thu lại được chứ.]
[Không tốn chút tiền nhỏ thì sao kiếm về được nhiều tiền.] "(¬_¬)"
"Có phải em rất thông minh không = v =."
"(¬_¬)"
"Anh nhìn em như vậy là có ý gì hả ( ̄^ ̄)ゞ?"
"Em cho rằng não của anh dùng để nhớ mấy cái số điện thoại của người ta à?"
"..."
[Đúng rồi.]
[Mình ngốc quá đi!]
[Ngay đến một người cuồng điện thoại như mình mà còn chẳng nhớ nổi số của chính mình nữa là.] "Vậy phải làm sao bây giờ QAQ?"
"Cứ đến phim trường đã, đến đó rồi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng thôi." "Có lý."
"Cho nên không có di động thì cũng vẫn sống được thôi." "..." Có chết cũng không bao giờ đồng ý quan điểm này. ---
Khoảng cách từ nhà đến phim trường không phải là ngắn, nhưng hai vợ chồng Hoắc Sâm hoàn toàn không lo lắng chút nào, vì bọn họ đã có cái xe nhỏ = v =.
[Chủ quán ăn vỉa hè cũng rất lợi hại đấy!]
[Trong cái thời đại cần phải có nhà có xe này.]
[Thì bọn họ đã có một chiếc xe vừa để kiếm tiền vừa để đi đường dài rồi.]
[Có xe trong tay là có cả thiên hạ (●°u°●)".]
Mặc dù cái xe này quá là thấp, nhưng khi Hoắc Sâm ngồi vào thì lại tạo nên một cảm giác cao lớn khó nói thành lời.
[Chậc, đó chình là tầm quan trọng của nhan sắc đó.]
Hai người ngồi trên xe rong ruổi hai ba vòng trước khi đến phim trường, cảnh tượng cực kỳ cool ngầu.
Cảnh này phải nên lồng một bài nhạc...
[Ở trong tâm hồn anh, em tự do bay lượn.]
[Cùng vô tư rong chơi dưới bầu trời sao lấp lánh.]
[Chiếu sáng tâm hồn em suốt cả chặng đường dài.]
[Anh cùng em chung bước, đi tới những miền xa.]
(Những câu hát trong bài "Tự do bay lượn" của Phụng Hoàng Truyền Kì, các bạn nên nghe rồi liên tưởng đến đoạn này, max hài:v)
---
Phim trường là một nơi phải nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của hai vợ chồng ngốc, nhưng có một bất đồng giữa hai người, đó là một người thì hoàn toàn có thể ở đây "ngang ngược hoành hành", còn một người thì chỉ có thể ở đây "mặc cho số phận" (╥﹏╥).
Không sai, Bao Tử người "mặc cho số phận" nói dễ nghe thì là diễn viên phụ thứ 18, còn nói khó nghe thì chính là vai quần chúng, cũng là bởi cô không muốn dựa vào đại gia để tiến thân, cho nên muôn đời chỉ có thể ở nơi này đóng vai xác chết mà thôi.
"A Sâm, em đã từng nhiều lần ở nơi này đóng cùng một vai rồi."
"Vai gì?"
"Người chết bị đắp vải trắng lên á."
"..."
Anh quay phim: "..."
"Em chỉ cần nằm yên không nhúc nhích khoảng một tiếng là nhận được 50 đồng rồi (●°u°●)"."
Hoắc Sâm: "...Sặc, nhìn nét mặt của em kìa, có vẻ như em rất thích đóng vai người chết nhỉ."
"Tất nhiên rồi, những công việc chỉ cần ngủ là kiếm được tiền hiếm lắm đó = v =."
Hoắc Sâm: "..."
[Thật ra thì...vợ à!]
[Thứ sáu khi về nhà...]
[Nhớ tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường chờ anh!]
[Ngay lập tức cả tiền lẫn thân thể của anh đều sẽ thuộc về em!]
---
Nếu Hoắc Sâm nhớ không nhầm thì Cố Tử Diễm đã từng nói với hắn là bạn gái của anh ta đang quay phim ở đây.Chậc, bạn gái của quản lý, không bóc lột thì còn biết bóc lột ai đây? Với lại, dù sao hắn và quản lý cũng là bạn nối khố, nên có hãm hại một chút thì cũng không có vấn đề gì =w=.
[Đừng khen!]
[Tôi chính là người không biết xấu hổ như vậy đấy!]
...
Khi hai vợ chồng Hoắc ảnh đế tìm được đối tượng coi tiền như rác đầu tiên... Bao Tử: (☆_☆)
Hoắc Sâm: "..."
Hoắc ảnh đế bỗng thấy hơi hối hận, vì hắn cảm nhận được sự kích động chưa từng có của vợ mình từ trước đến nay.
"Huhu chồng ơi, chị Mạc Á Y kìa aaaa!!!"
"Ừ."
"Thần tượng của em đóooo!!"
"Thần tượng của em không phải là anh sao (¬_¬)?" [Bổn ảnh đế không vui rồi đấy!]
[Một người phụ nữ xa lạ còn quan trọng hơn cả mình à?] "Anh là người đàn ông của em (¬_¬)." "= v =" Thỏa mãn ing ~
Đang đi tới là một người phụ nữ mặc đồ cổ trang, nhìn vô cùng khí chất, cô ấy càng đến gần thì
Bao Tử càng kích động hơn (≧∇≦).
[Thần thái quá chuẩn luôn!]
[Nữ thần, xin hãy nhận của em một lạy!]
[Muốn xin chữ kí muốn xin chữ kí!]
"Ôi Hoắc ảnh đế, thật khó có lúc cậu đến tìm tôi thế này." "Có chuyện làm ăn muốn bàn bạc với cậu."
"Cậu nói đi!" Mạc Á Y luôn rất thoải mái với bạn bè.
"Hôm nay bữa trưa của cả đoàn sẽ do chúng mình chịu trách nhiệm, tất nhiên là cậu trả tiền." Mạc Á Y: "..."
Bao Tử: "Tình cảm vẫn quan trọng hơn tiền bạc, khỏi cần mua, em sẽ tặng cho chị (☆_☆)."
Hoắc Sâm: "..."
[Cái đồ tán gia bại sản nhà em ( ̄^ ̄)ゞ]
"Tất nhiên là em chỉ miễn phí cho một mình chị thôi, vì chị là nữ thần của em mà, còn những người khác thì vẫn phải trả tiền ạ = v =."
[Ừ hứ, tôi không ngốc đâu nhé!]
[Tôi chỉ mời nữ thần của tôi thôi ( ̄▽ ̄).]
[Đấy là giới hạn của tôi rồi đó!]
Hoắc Sâm: "..."
[Đúng là anh không nên tin là em sẽ hào phóng như vậy.] [Thần giữ của như em ấy à!]
[Sẽ không bao giờ...làm vơi tiền trong nhà đi = v =.]
"Vợ của cậu đáng yêu thế này, sao trước đây cậu không giới thiệu cho tôi biết?" Bao Tử: (●°u°●)"
[Nữ thần muốn làm quen với mình kìa.]
[Xúc động quá trời ơiii!]
[Bối rối quá bối rối quá!]
[Xin hãy yên lặng! Tôi cần ổn định lại tâm trạng một chút!] Hoắc Sâm: "..."
[Trước đây là vì vợ tôi quá lạnh lùng, lo mấy người sợ.]
[Còn bây giờ vợ tôi lại quá mức hoạt bát đáng yêu, tôi sợ bị mấy người cướp đi mất.] [Quá bực bội mà!!]
"Cậu nói đi, bao nhiêu tiền?"
Bao Tử: "$_$"
[Thần tượng của mình khí phách như vậy đấy ~]
[Thần tượng của mình hào phóng như vậy đấy ~]
[Mình thích = v =!]
Hoắc Sâm thừa nước đục thả câu: "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, chắc giá 5000."
"Đồng ý, có thể được ăn bánh do chính Hoắc ảnh đế làm cũng không hề dễ dàng, tiền tôi sẽ gửi cho quản lý của cậu nhé."
Bao Tử: "Ơ! Tại sao ạ?"
Hoắc Sâm ra cái giọng khuyên nhủ: "Người ta là hoa đã có chủ rồi, em tốt nhất đừng nên hâm mộ nữa."
Bao Tử: "(☆_☆)"
[Nữ thần của em tất nhiên phải có bạch mã hoàng tử rồi!] Hoắc Sâm: "(¬_¬)"
[Vợ, sao nét mặt của em vẫn như vậy?]
"Nữ thần chị biết không? Hồi trước chị có đóng cùng A Sâm trong một bộ phim á, trong phim đó em thích vai nữ cường của chị còn hơn cả vai ẻo lả của anh ấy nữa, dáng vẻ của chị phải nói là cực ngầu luôn, làm em mê mẩn suốt!"
Mạc Á Y: "Em đúng là có mắt nhìn người đấy."
Hoắc Sâm: "..."
[Ẻo lả...Ha ha.]
[Bánh bao ngốc này, mới ba ngày không dạy dỗ mà em đã dám nhảy lên đầu anh ngồi rồi!]
[Là em tự tìm đường chết đấy nhé!!]
"Anh shipper, buổi trưa tôi chờ bánh của anh."
"..."
"À, cả buổi tối nữa, cố lên nhé."
"..."
"Bao Tử, rất hân hạnh được quen biết em."
Bánh bao ngốc: "(≧∇≦)"
Hoắc Sâm: "(*"へ′*)"
Anh quay phim: "..."
[Hình ảnh này cứ kì lạ làm sao ấy!]
[Hoắc ảnh đế, anh làm sao vậy hả?]
[Lại đi ghen với cả phụ nữ là thế nào!!]
[Tôi biết rồi!]
[Có yêu thì mới có ghen đúng không?!]
[Vậy mời anh dùng cái tình yêu đó để đi làm bánh cho người ta đi!]
---
Hoắc Sâm: Vợ gặp được nữ thần của cô ấy, tôi không vui!
Bao Tử: = v =.
Hoắc Sâm: Nữ thần của em đã có bạn trai rồi!
Bao Tử: Hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện em thích chị ấy.