Editor: coki
Dáng vẻ của con chuột chũi kia rất thơ ngây chân thành, lúc này nó đang nằm úp sấp trên bộ móng vuốt lớn đến kì lạ của mình, cái mũi nhỏ ngửi tới ngửi lui. Dáng vẻ này của nó khiến Tasa nghĩ tới mấy năm trước khi cô còn là thực tập sinh. Lúc cô làm sai chuyện gì thì đều đứng ngây người tại chỗ đồng thời dùng đôi mắt to vô tội nhìn thẳng vào người trước mặt.... Thật sự thì rất đáng yêu nhưng nếu ai bất hạnh làm cấp trên của cô và đang chờ cô nhanh chóng giao tài liệu thì cũng rất dễ muốn nấu chín cô.
Bây giờ Tasa đang tự hỏi chuột chũi nướng có mùi vị gì.
Cô càng ngày càng đói, tất cả đều là lỗi của con chuột chũi kia, cô không biết mình đã triệu hồi nó theo nguyên lý gì nhưng dường như việc này khiến năng lượng có chừng của cô tiêu hao hầu như không còn. Nếu như nói trước đó Tasa đói bụng đến mức có thể ăn hết một con nghé con thì hiện tại cô có thể ăn tươi nuốt sống một con trâu trưởng thành. Nếu như cô còn thân thể thì nhất định lúc này cô sẽ ôm cái bụng đang kêu réo ầm ĩ của mình và không ngừng chảy nước miếng. Lúc này Tasa cảm thấy trước mặt mình bỗng tối sầm đi... Tầm mắt Tasa như một bóng đèn bị hỏng, lúc sáng lúc tắt. Cô hoài nghi nếu cô không được ăn một chút gì thì chắc chắc sẽ bất tỉnh nhân sự.
Cô sẽ may mắn tỉnh lại lần nữa sao?
Tasa cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, cô hoàn toàn không muốn chết đói sau khi chỉ mới tỉnh lại được mấy tiếng đồng hồ. Cô nhìn trừng trừng con chuột chũi, hy vọng chỉ cần cô nhìn lâu thì có thể bắt được nó bỏ vào cái dạ dày không biết ở nơi nào của mình. Trong lúc cô sắp tiến hóa từ một con sâu gạo trở thành zombie trong đầu chỉ toàn thịt tươi thì cuối cùng khát vọng được ăn mãnh liệt cũng đột phá điểm giới hạn.
Trên người con chuột chũi kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, giống như củ hành tây bị bóc từng lớp một, lộ ra hạt nhỏ tí xíu ở bên trong. Lúc Tasa “nhìn thấy” cái hạt kia thì cô giống như kết nối với nó vậy.
Cảm giác này vô cùng quái lạ khiến Tasa cảm thấy cô giống như một cái máy tính, trong nháy mắt đã có thêm một cái USB. Cô có thể cảm giác được một loại ý thức yếu ớt, giống như kiến thợ hướng về kiến chúa, dịu dàng ngoan ngoãn chờ đợi mệnh lệnh của cô.
“Đưa tôi đồ ăn.” Tasa thử ra lệnh.
Con chuột chũi đang nằm im giống như giật mình sau đó bò về phía lối đi bị sụp xuống. Tiếp đó nó hơi đứng dậy, dùng hai móng vuốt cực lớn phía trước bắt đầu đào đất, nó đào rất nhanh, hiệu suất không khác gì cưa máy cả. Chỉ vài giây sau trong lối đi đó đã có thêm một cái hang rất lớn. Một lát sau Tasa mới phát hiện đất đá đào ra đã đi nơi nào: Toàn bộ đều vào miệng con chuột chũi kia cả.
Tasa mở to hai mắt, nhìn con chuột chũi nho nhỏ ăn đất đá, tạo thành một cái đường hầm tối thui. Đường hầm đen kịt là thế nhưng lại không làm khó được Tasa, đôi mắt của cô giống như tia X có thể thấy đất đá tạo nên cơ thể con chuột chũi như thế nào, nó khiến nguyên tố đất cấu thành thân thể con chuột chũi càng trở nên ngưng tụ lại. Chuyện này hoàn toàn vô lý, làm sao thân hình nho nhỏ đó có thể chứa được nhiều đất đá như vậy? Móng của nó là máy đào đất, thân hình mập mạp chính là xe lu, những chỗ nó đi qua đều trở nên bằng phẳng đến không thể tin được, y hệt như một con đường ở dưới dưới đất.
Đường hầm này ở bên ngoài tòa thành, vốn không thuộc phạm vi cảm giác của Tasa nhưng khi con chuột chũi đào xong đường hầm thì giống như có một ngọn đèn được thắp lên ở trong sương mù khiến cô đột nhiên có thể cảm giác được nơi đó. Cô không biết đường hầm này thông đến đâu, trên người con chuột chũi giống như có một hệ thống dẫn đường khiến nó biết được nơi mình cần đến.
Động tác đào cuối cùng của nó không chỉ đào được đất đá.
Một khối khoáng vật màu xanh lớn khoảng nửa cái móng của con chuột chũi rơi ra, lăn trên mặt đất, phát ra tiếng leng keng. Khối khoáng vật đó có màu xanh lam, trong đó có những tia sáng đang chuyển động khiến bên trong nó giống như là sự đan xen giữa thể rắn và thể lỏng. Vật này rất xinh đẹp nhưng lại khiến cảm giác đói của Tasa càng thêm cồn cào giống như cô đột nhiên trông thấy một cái bánh bao hấp nóng hổi bỗng dưng xuất hiện trong không khí vậy. Có vẻ như con chuột chũi cũng bị lây nhiễm cảm xúc của chủ nhân nên hai mắt sáng ngời, nuốt trọn khoáng thạch màu xanh lam.
Ầm!
Con chuột chũi bị văng ra ngoài.
Khắp mỗi ngõ ngách trong tòa thành ngầm đều lộ ra hơi thở âm trầm giận dữ đến mức có thể khiến con chuột chũi đang sống sờ sờ sợ tới mức chết ngay tại chỗ. Con chuột chũi này là một sinh vật thuộc nguyên tố đất, nó không chịu ảnh hưởng bởi tấn công tinh thần nhưng thân thể lại là một chuyện khác. Diễn đàn . Nó bị cuốn vào cơn lốc xoáy giống như có một bàn tay vô hình túm lấy nó, vứt về đại sảnh sau đó lại ném mạnh lên trần nhà rồi để nó ngã xuống khiến mặt đất bị nứt vài đường.
Được rồi, ít nhất hiện tại cô lại thêm một năng lực mới. Sau một phút đồng quăng đồ loạn xạ thì Tasa đã tỉnh táo lại, cố tìm vui vẻ trong sự mệt mỏi đến sắp ngất đi. Cô cảm thấy từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô xúc động như vậy từ sau khi cô đi nhà trẻ, từ có thể thấy được đói bụng quả thật là đại địch của lý trí.
Con chuột chũi rơi xuống hồ nước khô cạn, có lẽ do vừa rồi bị gió lốc cuốn đi nên hiện giờ nó bị buồn nôn, há miệng phun ra khối khoáng thạch.
Khoáng thạch màu xanh rơi xuống đáy hồ.
Rõ ràng đáy hồ khô cạn, khoáng thạch cũng là thể rắn vậy mà nó lại giống như một giọt sữa tươi rơi vào trong hồ nước. Sau khi nó rơi xuống thì ánh sáng màu xanh lam nhanh chóng lan ra, lấy một điểm nho nhỏ làm trung tâm rồi từ từ lan rộng ra khắp cả hồ nước, thậm chí là cả tòa thành.
Cái này đã cứu vãn tư duy sắp gián đoạn Tasa, màn đen bao trùm trước mắt cô giống như được quét sạch, dạ dày vô hình của cô cũng được vỗ về. Ngày xưa khi bận rộn thì cô thường hay uống dung dịch dinh dưỡng, hiện giờ hiệu quả của khối khoáng thạch này có thể so sánh với dung dịch dinh dưỡng, thậm chí còn tốt hơn bởi vì nó trực tiếp đi vào mỗi tế bào, mạch máu của Tasa, không cần nhai nuốt và tiêu hóa. Sự mơ hồ mông lung vì quá đói đã giảm bớt, cô lập tức hiểu được tác dụng của loại khoáng thạch màu xanh lam này, không cần ai chỉ dẫn, cô lập tức thúc dục chuột chũi đi đào nó một lần nữa.
Khoáng thạch màu xanh lam này có thể làm giảm bớt cơn đói của cô nhưng hiển nhiên một viên là không đủ.
Con chuột chũi bò dậy, nhanh như chớp bò về phía đường hầm mà nó đã đào lúc nãy. Lúc này Tasa kiên quyết kiềm chế tinh thần của nó, truyền đạt một cách rõ ràng là phải đưa khoáng thạch màu xanh lam về hồ nước. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Tasa, con chuột chũi không có khả năng nuốt riêng khoáng thạch, nó nhét thành quả đào bới vào trong miệng mình sau đó mang về.
Quả nhiên con vật này không phải chuột chũi, trong miệng chuột chũi không có túi để dự trữ đồ ăn như vậy. (cái này con sóc có, nó nhét cho đầy miệng rồi mang về tổ)
Nó liên tục đào bới về phía trước đồng thời nhét bảy tám khối khoáng thạch đào được vào trong miệng khiến hai má phồng to lên như hai túi tiền lớn sau đó chuyển về. Chỉ cần một lần như vậy, năng lượng tiêu hao cho việc quăng ném chuột chũi loạn xạ đã được bổ sung đầu đủ. Sức đào đất của con chuột chũi vẫn không hề giảm chút nào, cứ đào tới đào lui, dần dần hiện trường đào bới càng xa hồ nước trong đại sảnh. Thời gian đào bơi và chạy tới chạy lui cũng càng lúc càng dài. Tasa suy nghĩ một lúc, sau đó thử rót năng lượng vào ký hiệu đất đai.
Lần này không cần phải hao phí mành vỡ của viên Ruby đang trôi nổi trong không trung nữa, năng lượng trong khoáng thạch màu xanh lam đã thay thế chức năng của nó. Tasa có thể cảm giác được sức hút từ ký hiệu truyền tới, chỉ dẫn cô cách điều động dòng năng lượng của tòa thành này. Thật là thần kỳ, dù mới trở thành một tòa thành trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng cô dần dần bắt đầu cảm thấy thân hình mới có rất nhiều bộ phận dễ dùng hơn cơ thể con người rất nhiều, con người không thể nào dùng ý nghĩ điều khiển hướng đi của dinh dưỡng trong cơ thể được.
Cảm giác đói bụng quen thuộc lại đánh úp cô lần nữa, lúc này con chuột chũi thứ hai cũng đã xuất hiện trên kí hiệu. Sau khi Tasa kết nối với con chuột chũi thứ hai thì cô lập tức ra lệnh nó “đào khoáng thạch màu xanh lam, mang về hồ nước”, con chuột chũi nghe xong lập tức chạy ra ngoài.
Lúc trước cô còn lo lắng mình có thể khống chế hai con chuột chũi hay không nhưng sau khi con thứ hai xuất hiện thì cô mới phát hiện mình không cần phải điều khiển suốt cả quá trình. Tasa càng điều khiển được thân thể mới (hoặc có lẽ là linh hồn, không ai biết chính xác nó là cái gì) thì việc khống chế hai con chuột chũi càng trở nên nhẹ nhàng, cô chỉ cần ra lệnh là chuột chũi sẽ hoàn thành. Chúng nó không phải thú cưng hay là nhân viên tạm thời mà càng giống như là một phần mềm tự động hơn.
Đây quả thực là một trò chơi tìm kiếm thức ăn, sau khi tìm được thức ăn thì bán lấy tiền rồi dùng tiền thuê nông dân, càng có nhiều nông dân thì hiệu suất tìm kiếm thức ăn càng cao, chỉ có điều nông dân mà Tasa thuê là chuột chũi, tiền là khoáng thạch, thị trường mua bán đều dựa vào chính cô. Đầu tiên cô “ăn” đến khi không còn cảm thấy đói bụng nữa sau đó mới bắt đầu kế hoạch chế tạo chuột chũi: Mỗi lần tạo ra một con chuột chũi thì phải dự trữ một lượng khoáng thạch ngang bằng với năng lượng tạo ra nó để tránh loại khoáng thạch màu xanh lam này hết đột ngột.
Đến khi tạo ra con chuột chũi thứ năm thì phân đội nhỏ đào hầm của Tasa đã tạo thành một dây chuyền sản xuất. coki LQĐ. Chúng nó biết phối hợp giữa vận chuyển và đào bới để tạo nên hiệu quả lớn nhất hơn nữa chúng nó còn biết lên kế hoạch tạo ra những đường hầm hợp kí, có hiệu quả. Những con chuột chũi này giống như những con ong mật, kiến, là những kĩ sư công trình trời sinh, tinh thần của chúng liên kết với nhau giống như một mạng lưới giúp chúng nó đưa ra những lựa chọn tối ưu.
Tasa kinh ngạc nhưng không hề giật mình.
Là chủ nhân của những “chú kiến thợ” này, tất nhiên là Tasa hiểu cách thức làm việc của chúng nó. Trong đầu cô giống như cài đặt, mô phỏng theo một kiến trúc sư, linh hồn dung hợp với kiến thức sau đó biến chúng nó thành kỹ năng của cô, dường như trong lúc này cô chính là một bậc thầy về kiến trúc.
Chắc chắn những người quy hoạch đô thị chuyên nghiệp rất muốn gặp được loại kỳ ngộ này (chỉ có thể gặp mà không thể cầu), Tasa nghĩ. Nhưng bị nhốt ở dưới mặt đất, ngoại trừ đói bụng và tìm thức ăn thì không còn suy nghĩ nào nữa... Ừm, đối với một tòa thành mà nói thì kỹ năng này có hữu dụng không?
Hơn mười viên khoáng thạch màu xanh lam được ném vào trong hồ nước, hiện giờ kí hiệu đất đai màu vàng đã biến thành màu xanh. Sau khi thoát khỏi sự uy hiếp của cái đói hơn nữa còn có lương thực dự trữ và dần dần thích ứng với thân phận mới thì Tasa bắt đầu tự hỏi về tình cảnh của mình.
Dáng vẻ của con chuột chũi kia rất thơ ngây chân thành, lúc này nó đang nằm úp sấp trên bộ móng vuốt lớn đến kì lạ của mình, cái mũi nhỏ ngửi tới ngửi lui. Dáng vẻ này của nó khiến Tasa nghĩ tới mấy năm trước khi cô còn là thực tập sinh. Lúc cô làm sai chuyện gì thì đều đứng ngây người tại chỗ đồng thời dùng đôi mắt to vô tội nhìn thẳng vào người trước mặt.... Thật sự thì rất đáng yêu nhưng nếu ai bất hạnh làm cấp trên của cô và đang chờ cô nhanh chóng giao tài liệu thì cũng rất dễ muốn nấu chín cô.
Bây giờ Tasa đang tự hỏi chuột chũi nướng có mùi vị gì.
Cô càng ngày càng đói, tất cả đều là lỗi của con chuột chũi kia, cô không biết mình đã triệu hồi nó theo nguyên lý gì nhưng dường như việc này khiến năng lượng có chừng của cô tiêu hao hầu như không còn. Nếu như nói trước đó Tasa đói bụng đến mức có thể ăn hết một con nghé con thì hiện tại cô có thể ăn tươi nuốt sống một con trâu trưởng thành. Nếu như cô còn thân thể thì nhất định lúc này cô sẽ ôm cái bụng đang kêu réo ầm ĩ của mình và không ngừng chảy nước miếng. Lúc này Tasa cảm thấy trước mặt mình bỗng tối sầm đi... Tầm mắt Tasa như một bóng đèn bị hỏng, lúc sáng lúc tắt. Cô hoài nghi nếu cô không được ăn một chút gì thì chắc chắc sẽ bất tỉnh nhân sự.
Cô sẽ may mắn tỉnh lại lần nữa sao?
Tasa cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, cô hoàn toàn không muốn chết đói sau khi chỉ mới tỉnh lại được mấy tiếng đồng hồ. Cô nhìn trừng trừng con chuột chũi, hy vọng chỉ cần cô nhìn lâu thì có thể bắt được nó bỏ vào cái dạ dày không biết ở nơi nào của mình. Trong lúc cô sắp tiến hóa từ một con sâu gạo trở thành zombie trong đầu chỉ toàn thịt tươi thì cuối cùng khát vọng được ăn mãnh liệt cũng đột phá điểm giới hạn.
Trên người con chuột chũi kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, giống như củ hành tây bị bóc từng lớp một, lộ ra hạt nhỏ tí xíu ở bên trong. Lúc Tasa “nhìn thấy” cái hạt kia thì cô giống như kết nối với nó vậy.
Cảm giác này vô cùng quái lạ khiến Tasa cảm thấy cô giống như một cái máy tính, trong nháy mắt đã có thêm một cái USB. Cô có thể cảm giác được một loại ý thức yếu ớt, giống như kiến thợ hướng về kiến chúa, dịu dàng ngoan ngoãn chờ đợi mệnh lệnh của cô.
“Đưa tôi đồ ăn.” Tasa thử ra lệnh.
Con chuột chũi đang nằm im giống như giật mình sau đó bò về phía lối đi bị sụp xuống. Tiếp đó nó hơi đứng dậy, dùng hai móng vuốt cực lớn phía trước bắt đầu đào đất, nó đào rất nhanh, hiệu suất không khác gì cưa máy cả. Chỉ vài giây sau trong lối đi đó đã có thêm một cái hang rất lớn. Một lát sau Tasa mới phát hiện đất đá đào ra đã đi nơi nào: Toàn bộ đều vào miệng con chuột chũi kia cả.
Tasa mở to hai mắt, nhìn con chuột chũi nho nhỏ ăn đất đá, tạo thành một cái đường hầm tối thui. Đường hầm đen kịt là thế nhưng lại không làm khó được Tasa, đôi mắt của cô giống như tia X có thể thấy đất đá tạo nên cơ thể con chuột chũi như thế nào, nó khiến nguyên tố đất cấu thành thân thể con chuột chũi càng trở nên ngưng tụ lại. Chuyện này hoàn toàn vô lý, làm sao thân hình nho nhỏ đó có thể chứa được nhiều đất đá như vậy? Móng của nó là máy đào đất, thân hình mập mạp chính là xe lu, những chỗ nó đi qua đều trở nên bằng phẳng đến không thể tin được, y hệt như một con đường ở dưới dưới đất.
Đường hầm này ở bên ngoài tòa thành, vốn không thuộc phạm vi cảm giác của Tasa nhưng khi con chuột chũi đào xong đường hầm thì giống như có một ngọn đèn được thắp lên ở trong sương mù khiến cô đột nhiên có thể cảm giác được nơi đó. Cô không biết đường hầm này thông đến đâu, trên người con chuột chũi giống như có một hệ thống dẫn đường khiến nó biết được nơi mình cần đến.
Động tác đào cuối cùng của nó không chỉ đào được đất đá.
Một khối khoáng vật màu xanh lớn khoảng nửa cái móng của con chuột chũi rơi ra, lăn trên mặt đất, phát ra tiếng leng keng. Khối khoáng vật đó có màu xanh lam, trong đó có những tia sáng đang chuyển động khiến bên trong nó giống như là sự đan xen giữa thể rắn và thể lỏng. Vật này rất xinh đẹp nhưng lại khiến cảm giác đói của Tasa càng thêm cồn cào giống như cô đột nhiên trông thấy một cái bánh bao hấp nóng hổi bỗng dưng xuất hiện trong không khí vậy. Có vẻ như con chuột chũi cũng bị lây nhiễm cảm xúc của chủ nhân nên hai mắt sáng ngời, nuốt trọn khoáng thạch màu xanh lam.
Ầm!
Con chuột chũi bị văng ra ngoài.
Khắp mỗi ngõ ngách trong tòa thành ngầm đều lộ ra hơi thở âm trầm giận dữ đến mức có thể khiến con chuột chũi đang sống sờ sờ sợ tới mức chết ngay tại chỗ. Con chuột chũi này là một sinh vật thuộc nguyên tố đất, nó không chịu ảnh hưởng bởi tấn công tinh thần nhưng thân thể lại là một chuyện khác. Diễn đàn . Nó bị cuốn vào cơn lốc xoáy giống như có một bàn tay vô hình túm lấy nó, vứt về đại sảnh sau đó lại ném mạnh lên trần nhà rồi để nó ngã xuống khiến mặt đất bị nứt vài đường.
Được rồi, ít nhất hiện tại cô lại thêm một năng lực mới. Sau một phút đồng quăng đồ loạn xạ thì Tasa đã tỉnh táo lại, cố tìm vui vẻ trong sự mệt mỏi đến sắp ngất đi. Cô cảm thấy từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô xúc động như vậy từ sau khi cô đi nhà trẻ, từ có thể thấy được đói bụng quả thật là đại địch của lý trí.
Con chuột chũi rơi xuống hồ nước khô cạn, có lẽ do vừa rồi bị gió lốc cuốn đi nên hiện giờ nó bị buồn nôn, há miệng phun ra khối khoáng thạch.
Khoáng thạch màu xanh rơi xuống đáy hồ.
Rõ ràng đáy hồ khô cạn, khoáng thạch cũng là thể rắn vậy mà nó lại giống như một giọt sữa tươi rơi vào trong hồ nước. Sau khi nó rơi xuống thì ánh sáng màu xanh lam nhanh chóng lan ra, lấy một điểm nho nhỏ làm trung tâm rồi từ từ lan rộng ra khắp cả hồ nước, thậm chí là cả tòa thành.
Cái này đã cứu vãn tư duy sắp gián đoạn Tasa, màn đen bao trùm trước mắt cô giống như được quét sạch, dạ dày vô hình của cô cũng được vỗ về. Ngày xưa khi bận rộn thì cô thường hay uống dung dịch dinh dưỡng, hiện giờ hiệu quả của khối khoáng thạch này có thể so sánh với dung dịch dinh dưỡng, thậm chí còn tốt hơn bởi vì nó trực tiếp đi vào mỗi tế bào, mạch máu của Tasa, không cần nhai nuốt và tiêu hóa. Sự mơ hồ mông lung vì quá đói đã giảm bớt, cô lập tức hiểu được tác dụng của loại khoáng thạch màu xanh lam này, không cần ai chỉ dẫn, cô lập tức thúc dục chuột chũi đi đào nó một lần nữa.
Khoáng thạch màu xanh lam này có thể làm giảm bớt cơn đói của cô nhưng hiển nhiên một viên là không đủ.
Con chuột chũi bò dậy, nhanh như chớp bò về phía đường hầm mà nó đã đào lúc nãy. Lúc này Tasa kiên quyết kiềm chế tinh thần của nó, truyền đạt một cách rõ ràng là phải đưa khoáng thạch màu xanh lam về hồ nước. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Tasa, con chuột chũi không có khả năng nuốt riêng khoáng thạch, nó nhét thành quả đào bới vào trong miệng mình sau đó mang về.
Quả nhiên con vật này không phải chuột chũi, trong miệng chuột chũi không có túi để dự trữ đồ ăn như vậy. (cái này con sóc có, nó nhét cho đầy miệng rồi mang về tổ)
Nó liên tục đào bới về phía trước đồng thời nhét bảy tám khối khoáng thạch đào được vào trong miệng khiến hai má phồng to lên như hai túi tiền lớn sau đó chuyển về. Chỉ cần một lần như vậy, năng lượng tiêu hao cho việc quăng ném chuột chũi loạn xạ đã được bổ sung đầu đủ. Sức đào đất của con chuột chũi vẫn không hề giảm chút nào, cứ đào tới đào lui, dần dần hiện trường đào bới càng xa hồ nước trong đại sảnh. Thời gian đào bơi và chạy tới chạy lui cũng càng lúc càng dài. Tasa suy nghĩ một lúc, sau đó thử rót năng lượng vào ký hiệu đất đai.
Lần này không cần phải hao phí mành vỡ của viên Ruby đang trôi nổi trong không trung nữa, năng lượng trong khoáng thạch màu xanh lam đã thay thế chức năng của nó. Tasa có thể cảm giác được sức hút từ ký hiệu truyền tới, chỉ dẫn cô cách điều động dòng năng lượng của tòa thành này. Thật là thần kỳ, dù mới trở thành một tòa thành trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng cô dần dần bắt đầu cảm thấy thân hình mới có rất nhiều bộ phận dễ dùng hơn cơ thể con người rất nhiều, con người không thể nào dùng ý nghĩ điều khiển hướng đi của dinh dưỡng trong cơ thể được.
Cảm giác đói bụng quen thuộc lại đánh úp cô lần nữa, lúc này con chuột chũi thứ hai cũng đã xuất hiện trên kí hiệu. Sau khi Tasa kết nối với con chuột chũi thứ hai thì cô lập tức ra lệnh nó “đào khoáng thạch màu xanh lam, mang về hồ nước”, con chuột chũi nghe xong lập tức chạy ra ngoài.
Lúc trước cô còn lo lắng mình có thể khống chế hai con chuột chũi hay không nhưng sau khi con thứ hai xuất hiện thì cô mới phát hiện mình không cần phải điều khiển suốt cả quá trình. Tasa càng điều khiển được thân thể mới (hoặc có lẽ là linh hồn, không ai biết chính xác nó là cái gì) thì việc khống chế hai con chuột chũi càng trở nên nhẹ nhàng, cô chỉ cần ra lệnh là chuột chũi sẽ hoàn thành. Chúng nó không phải thú cưng hay là nhân viên tạm thời mà càng giống như là một phần mềm tự động hơn.
Đây quả thực là một trò chơi tìm kiếm thức ăn, sau khi tìm được thức ăn thì bán lấy tiền rồi dùng tiền thuê nông dân, càng có nhiều nông dân thì hiệu suất tìm kiếm thức ăn càng cao, chỉ có điều nông dân mà Tasa thuê là chuột chũi, tiền là khoáng thạch, thị trường mua bán đều dựa vào chính cô. Đầu tiên cô “ăn” đến khi không còn cảm thấy đói bụng nữa sau đó mới bắt đầu kế hoạch chế tạo chuột chũi: Mỗi lần tạo ra một con chuột chũi thì phải dự trữ một lượng khoáng thạch ngang bằng với năng lượng tạo ra nó để tránh loại khoáng thạch màu xanh lam này hết đột ngột.
Đến khi tạo ra con chuột chũi thứ năm thì phân đội nhỏ đào hầm của Tasa đã tạo thành một dây chuyền sản xuất. coki LQĐ. Chúng nó biết phối hợp giữa vận chuyển và đào bới để tạo nên hiệu quả lớn nhất hơn nữa chúng nó còn biết lên kế hoạch tạo ra những đường hầm hợp kí, có hiệu quả. Những con chuột chũi này giống như những con ong mật, kiến, là những kĩ sư công trình trời sinh, tinh thần của chúng liên kết với nhau giống như một mạng lưới giúp chúng nó đưa ra những lựa chọn tối ưu.
Tasa kinh ngạc nhưng không hề giật mình.
Là chủ nhân của những “chú kiến thợ” này, tất nhiên là Tasa hiểu cách thức làm việc của chúng nó. Trong đầu cô giống như cài đặt, mô phỏng theo một kiến trúc sư, linh hồn dung hợp với kiến thức sau đó biến chúng nó thành kỹ năng của cô, dường như trong lúc này cô chính là một bậc thầy về kiến trúc.
Chắc chắn những người quy hoạch đô thị chuyên nghiệp rất muốn gặp được loại kỳ ngộ này (chỉ có thể gặp mà không thể cầu), Tasa nghĩ. Nhưng bị nhốt ở dưới mặt đất, ngoại trừ đói bụng và tìm thức ăn thì không còn suy nghĩ nào nữa... Ừm, đối với một tòa thành mà nói thì kỹ năng này có hữu dụng không?
Hơn mười viên khoáng thạch màu xanh lam được ném vào trong hồ nước, hiện giờ kí hiệu đất đai màu vàng đã biến thành màu xanh. Sau khi thoát khỏi sự uy hiếp của cái đói hơn nữa còn có lương thực dự trữ và dần dần thích ứng với thân phận mới thì Tasa bắt đầu tự hỏi về tình cảnh của mình.