Bạch Chỉ Hi trước đó đã thử tưởng tượng xem bên trong có cái gì, nhưng mà khi lớp lá cây được đẩy ra, nàng vẫn có hơi ngạc nhiên, bởi vì trước mặt nàng là một thiếu nữ mà nàng không thể ngờ đến được.
Lam Vân.
Con gái thành chủ Lam Vân Thành, Lam Vân.
Bạch Chỉ Hi đã từng thấy nữ tử này ở trong trí nhớ của nguyên chủ, đó là đoạn trí nhớ được nguyên chủ nhớ rất kỹ, vì vậy nên nàng rất có ấn tượng với người này.
Bởi vì thiên phú rách nát của mình nên nguyên chủ luôn phải sống trong sự khinh thường của những người xung quanh, nhất là đoạn thời gian ở Lam Vân Thành, một nơi vô cùng xa lạ đối với nguyên chủ, không có người quen ở bên cạnh, không ai có thể để nàng dựa vào, nguyên chủ tưởng chừng như đang sống trong địa ngục, chỉ có thể bám lấy hi vọng tìm được người thân cận nhất của mình, vị ca ca song sinh phải xa nhau từ nhỏ.
Mọi người trong Lam Vân Thành đều khinh thường, trào phúng, thờ ơ với nguyên chủ, duy chỉ có một người là khác.
Người đó chính là Lam Vân.
Muốn nói vì sao hai người như hai đường thẳng song song này có thể quen nhau thì phải quay lại mấy năm trước, lúc mà nguyên chủ bị đưa đến Lam Vân Thành hơn nửa năm, khi ấy cuộc sống của nguyên chủ vẫn còn chưa khó khăn như hiện tại. Năm đó nguyên chủ bị người của Bạch gia chèn ép, không có một người hầu nào xung quanh, tất cả mọi việc đều phải tự cung tự túc, kể cả công việc lấy nước nặng nhọc. Đêm đó nguyên chủ phải lén lút ra sông lấy nước về dùng, vô tình gặp phải Lam Vân lúc ấy đang bị thương, sau đó nàng liền trợ giúp Lam đại tiểu thư băng bó, hai người từ đó bắt đầu tương ngộ.
Trong ấn tượng của nguyên chủ, Lam Vân là một nữ nhân có thiên phú, trời sinh tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng dịu dàng. Cho dù biết nguyên chủ là một phế vật trời sinh không thể tu luyện vẫn không hề tỏ ra khinh thường nàng như những người khác, mà ngược lại còn không ít lần ra tay trợ giúp nguyên chủ.
Ít nhất, Lam Vân chính là người duy nhất ở cái nơi hẻo lánh này đối xử tốt với nguyên chủ.
Cho nên nàng luôn luôn muốn trả ơn cho người này.
Muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho người duy nhất ở đây đưa tay ra với nàng.
Suy nghĩ năm đó của đứa trẻ vô cùng chân thật cũng rất chấp nhất, vì vậy mà Bạch Chỉ Hi cũng có đôi phần bị ảnh hưởng. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên Lam Vân, xem xét tình hình của đối phương hiện giờ.
Lam Vân bị thương khá nặng, kinh mạch bị thương, đấu khí chạy toán loạn, bên ngoài có rất nhiều vết thương vẫn còn đang chầm chậm rỉ máu ra ngoài, đứng gần có thể ngửi rất rõ.
Bạch Chỉ Hi xác nhận đối phương đã không còn thanh tỉnh, vội vàng lấy ra thuốc cầm máu cùng đan dược lấy từ chỗ địa tinh vương cho Lam Vân nuốt vào, sau đó suy nghĩ một chút, lại cho đối phương dùng chút mê dược mới cho người để vào trong không gian.
Là đại tiểu thư phủ thành chủ lại bị thương nặng như vậy, kèm theo những gì nàng biết được từ chỗ Lam Nhị Hỉ, Bạch Chỉ Hi có thể khẳng định hiện tại Lam Vân không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện được, cho nên để cho chắc chắn, chỉ có thể để đối phương ở trong không gian một lát, có điều nàng cũng sẽ không đơn giản để lộ bí mật của mình, vì vậy tuyệt đối không thể để Lam Vân biết đến sự tồn tại của không gian, để cho đối phương ngủ đi chính là biện pháp an toàn nhất có thể dùng hiện giờ, để phòng ngừa, nàng còn cho Xích Diệm Hung Sư đi vào giám thị.
Bạch Chỉ Hi nhanh chóng đứng dậy, đem toàn bộ dấu vết mà Lam Vân để lại xóa đi, đề phòng có người tìm được đến đây, xong xuôi mới ôm hai tiểu ma thú trở về.
Hiện tại trời đã sáng, người cũng đông đúc hơn, Bạch Chỉ Hi một đường trở về cẩn thận nghe ngóng xung quanh, sau đó mới hiểu ra tình hình hiện giờ của Lam Vân nguy hiểm đến cỡ nào.
Người trong phủ thành chủ làm phản, hiện tại còn đang tìm kiếm tung tích của vị đại tiểu thư đã bỏ chạy này.
Đương nhiên đây đều là nàng suy nghĩ ra, còn bên ngoài lại chỉ đồn đãi việc đại tiểu thư mất tích, người trong phủ đang ra sức tìm kiếm.
Chậc, lần này xem ra chơi lớn rồi.
Bạch Chỉ Hi không kìm được cảm thán một tiếng, cầm lấy điểm tâm trên tay, đẩy cửa đi vào. Lúc này Tử Kinh Lam cũng chưa thức dậy, nàng cũng không đi đánh thức đối phương, chỉ nhẹ nhàng mở một căn phòng trống vốn dành cho khách, đem Lam Vân để ở trên giường.
Lúc nãy không có phương tiện để xem xét vết thương, hiện tại ở nhà rồi nàng mới đem Lam Vân lột sạch, sau đó chà lau một lần mới bôi thuốc cho đối phương, tất cả đều không phải là thứ gì quý giá, chỉ là thuốc do nàng tự làm, chủ yếu để chữa những vết thương ngoài da, còn về phần bên trong kinh mạch cùng đấu khí, thực xin lỗi, nàng vẫn chưa thần thánh đến mức tìm hiểu được lĩnh vực đó, chỉ có thể cho đối phương dùng đan dược chỗ địa tinh vương.
Lam Vân bị thương rất nặng, nhưng may mắn cứu chữa kịp thời, hơn nữa đều được uống đan dược cấp cao, vì vậy cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ còn đợi nàng tỉnh lại là được.
Bạch Chỉ Hi làm xong việc cũng ra một thân mồ hôi, quanh người thoang thoảng mùi thuốc cùng mùi máu, không phải quá nồng nhưng mà cũng không dễ chịu, đành phải chạy đi tắm.
Tắm xong cũng được một lúc thì Tử Kinh Lam cũng tỉnh, đang ngồi ở trên ghế ngáp một cái, bên cạnh là hai tiểu hổ không ngừng gật gù cái đầu, đều là một bộ ngủ chưa đủ giấc.
Bạch Chỉ Hi cầm lấy khăn làm khô tóc, đi ngang qua thấy vậy liền bước vào trong, đưa tay sờ đầu hai tiểu hổ. Cả hai tiểu ma thú khẽ cọ cọ vào tay nàng, sau đó lắc người một cái, chạy quanh người nàng một vòng, dường như đang muốn đánh hơi thấy thứ gì đó, một lát sau bỗng nhiên hưng phấn chạy ra ngoài.
Bạch Chỉ Hi ban đầu không hiểu cả hai đang làm gì, chỉ có thể để mặc, quay sang định nói chuyện ban sáng với Tử Kinh Lam. Đối phương đưa tay làm bộ tiếp đón nàng một cái, đứng dậy định ra ngoài mua đồ ăn sáng.
"Không cần đi, đúng lúc tiện đường nên ta đã ghé vào mua sẵn rồi, đợi chút ngươi cùng ta lên phòng lấy đi." Bạch Chỉ Hi nói một câu, sau đó chợt nhớ ra điểm tâm lúc nãy mua về nàng đã để ở trong phòng của Lam Vân, hiện tại đành phải đi qua đó một chuyến, vừa lúc nàng đang muốn đem chuyện ban sáng nói cho Tử Kinh Lam, cho nên hai người một đường đi một đường nói chuyện.
Khoảng cách giữa hai căn phòng không xa, cũng đủ để Tử Kinh Lam nghe xong, chỉ thấy hắn mắt hơi lấp lóe, cười tinh ranh nhìn Bạch Chỉ Hi một cái, sau đó không có ý tốt nói: "Lần này ngươi đúng là muốn chơi lớn rồi."Thật là, chưa gì trong nhà đã bắt đầu nội chiến rồi.
Tham gia vào vũng nước đục của cả một thành, không chơi lớn mới là chuyện lạ.
Hơn nữa chuyện này cũng rất hợp tâm ý của nàng, cho nên Bạch Chỉ Hi không có phản bác lại lời của Tử Kinh Lam, hơn nữa còn gật đầu nói: "Đúng là chơi rất lớn, hơn nữa không phải chỉ mình ta muốn chơi lớn, ngươi cũng vậy, hai ta căn bản chính là tặc cùng thuyền."
Đối phương nghe vậy hừ một tiếng, không mấy vui mừng phản bác lại: "Làm sao lại có ta ở đây, chuyện này căn bản chỉ có một mình ngươi bị cuốn vào, dù sao người ta cũng chỉ biết Bạch Chỉ Hi, không ai rõ có một Tử Kinh Lam như ta."
"Vậy không lẽ ngươi không muốn tham gia?" Bạch Chỉ Hi đứng trước cửa phòng, nhìn hắn một cái, vô cùng có thâm ý.
Tử Kinh Lam phiết đầu, hừ lạnh một tiếng, tâm tình bực bội.
Gì chứ, chuyện lớn thú vị như vậy, đương nhiên hắn nhất định phải giảo một chân vào rồi.
"Được rồi, đừng có giận dỗi a." Bạch Chỉ Hi cười khẽ, đẩy cửa đi vào, lúc nãy nàng để cửa hở, cũng không đóng lại hoàn toàn. Bên trong phòng, Lam Vân vẫn đang bất tỉnh, Tử Kinh Lam đi tới bên giường, nhìn đối phương một lượt, sau đó bỗng nhiên phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng.
"Ngươi như thế nào không cho nàng mặc quần áo?!!"
Bạch Chỉ Hi cầm lấy điểm tâm trên bàn, không để ý nói: "Nàng hiện đang bị thương, không cần phải mặc y phục, như vậy ảnh hưởng đến sự hồi phục, hơn nữa... Ngươi ngại ngùng cái gì, nàng nửa người có chăn che, phía trên quấn đầy băng vải, có thứ gì không nên lộ lộ ra đâu?"
Nửa câu trước nói rất chính trực, nửa câu sau lại mang theo ý cười.
Tử Kinh Lam đỏ mặt tránh xa khỏi giường, gằn giọng nói: "Cái gì mà không lộ, ngươi nhìn xem, cái kia, cái kia của nàng căn bản là lộ ra được một nửa rồi!!!"
Càng nói mặt càng đỏ, giọng nói cũng trở nên lắp bắp, điều này khiến cho Bạch Chỉ Hi hơi nghi ngờ, nghiêng người quay sang nhìn một cái, sau đó mới phát hiện có người động tay động chân với Lam Vân.
Lúc nãy nàng băng bó cho Lam Vân như thế nào nàng hoàn toàn nhớ rõ, nhưng mà hiện tại băng vải không biết vì sao lại bị kéo hơi, cho nên khiến cho ngực của đối phương lộ ra một nửa, có điều đối với Bạch Chỉ Hi sống ở hiện đại cũng không phải là điều gì quá đáng. Lúc trước nàng còn nhìn thấy nhiều nữ nhân ăn mặc hở hang hơn cơ, không ngờ Tử Kinh Lam nhìn vậy mà lại đơn thuần vô cùng.
Bạch Chỉ Hi đưa điểm tâm cho Tử Kinh Lam cầm, bản thân thì đi đến bên giường Lam Vân xem xét, phát hiện bên trên băng vải có rơi rớt một ít lông, ở cạnh giường cũng rớt một ít. Lúc nãy không để ý, giờ nhìn lại mới cảm thấy đồ đạc trong phòng có sự thay đổi, dưới nền rơi không ít lông, đều là màu sắc quen thuộc.
"......" A, lại là hai tiểu tổ tông kia.
Bạch Chỉ Hi cười thầm một tiếng, giờ mới hiểu vì sao hai tiểu hổ lại ngửi mùi trên người nàng rồi. Căn bản là thấy trên người nàng có mùi của ma thú khác nên mới chạy đi tìm. Khi nãy vì nàng đi tắm nên chỉ có thể hai tiểu ma thú Xích Mâu Thố cùng Kim Thử ở bên ngoài, hiện giờ chắc bốn tiểu ma thú đang đánh thành một đoàn rồi.
May mắn cả bốn cũng không chạy đi xa, Bạch Chỉ Hi vừa kéo Tử Kinh Lam đi tới hậu viện liền bị hai cục bông lao vào, kêu loạn cả lên, lông trên người cũng xù thành một cục lớn.
Sau đó mấy giây, hai tiểu hổ cũng chạy đến trước người Bạch Chỉ Hi, nhảy lên muốn chộp Xích Mâu Thố cùng Tiểu Kim Thử. Thấy vậy, nàng chỉ có thể lùi ra sau một bước, sau đó trừng mắt nhìn hai kẻ gây rối kia một cái, mới cẩn thận vuốt ve hai cục bông kêu loạn trong lòng.
Thật là, chưa gì trong nhà đã bắt đầu nội chiến rồi.
Lam Vân.
Con gái thành chủ Lam Vân Thành, Lam Vân.
Bạch Chỉ Hi đã từng thấy nữ tử này ở trong trí nhớ của nguyên chủ, đó là đoạn trí nhớ được nguyên chủ nhớ rất kỹ, vì vậy nên nàng rất có ấn tượng với người này.
Bởi vì thiên phú rách nát của mình nên nguyên chủ luôn phải sống trong sự khinh thường của những người xung quanh, nhất là đoạn thời gian ở Lam Vân Thành, một nơi vô cùng xa lạ đối với nguyên chủ, không có người quen ở bên cạnh, không ai có thể để nàng dựa vào, nguyên chủ tưởng chừng như đang sống trong địa ngục, chỉ có thể bám lấy hi vọng tìm được người thân cận nhất của mình, vị ca ca song sinh phải xa nhau từ nhỏ.
Mọi người trong Lam Vân Thành đều khinh thường, trào phúng, thờ ơ với nguyên chủ, duy chỉ có một người là khác.
Người đó chính là Lam Vân.
Muốn nói vì sao hai người như hai đường thẳng song song này có thể quen nhau thì phải quay lại mấy năm trước, lúc mà nguyên chủ bị đưa đến Lam Vân Thành hơn nửa năm, khi ấy cuộc sống của nguyên chủ vẫn còn chưa khó khăn như hiện tại. Năm đó nguyên chủ bị người của Bạch gia chèn ép, không có một người hầu nào xung quanh, tất cả mọi việc đều phải tự cung tự túc, kể cả công việc lấy nước nặng nhọc. Đêm đó nguyên chủ phải lén lút ra sông lấy nước về dùng, vô tình gặp phải Lam Vân lúc ấy đang bị thương, sau đó nàng liền trợ giúp Lam đại tiểu thư băng bó, hai người từ đó bắt đầu tương ngộ.
Trong ấn tượng của nguyên chủ, Lam Vân là một nữ nhân có thiên phú, trời sinh tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng dịu dàng. Cho dù biết nguyên chủ là một phế vật trời sinh không thể tu luyện vẫn không hề tỏ ra khinh thường nàng như những người khác, mà ngược lại còn không ít lần ra tay trợ giúp nguyên chủ.
Ít nhất, Lam Vân chính là người duy nhất ở cái nơi hẻo lánh này đối xử tốt với nguyên chủ.
Cho nên nàng luôn luôn muốn trả ơn cho người này.
Muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho người duy nhất ở đây đưa tay ra với nàng.
Suy nghĩ năm đó của đứa trẻ vô cùng chân thật cũng rất chấp nhất, vì vậy mà Bạch Chỉ Hi cũng có đôi phần bị ảnh hưởng. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên Lam Vân, xem xét tình hình của đối phương hiện giờ.
Lam Vân bị thương khá nặng, kinh mạch bị thương, đấu khí chạy toán loạn, bên ngoài có rất nhiều vết thương vẫn còn đang chầm chậm rỉ máu ra ngoài, đứng gần có thể ngửi rất rõ.
Bạch Chỉ Hi xác nhận đối phương đã không còn thanh tỉnh, vội vàng lấy ra thuốc cầm máu cùng đan dược lấy từ chỗ địa tinh vương cho Lam Vân nuốt vào, sau đó suy nghĩ một chút, lại cho đối phương dùng chút mê dược mới cho người để vào trong không gian.
Là đại tiểu thư phủ thành chủ lại bị thương nặng như vậy, kèm theo những gì nàng biết được từ chỗ Lam Nhị Hỉ, Bạch Chỉ Hi có thể khẳng định hiện tại Lam Vân không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện được, cho nên để cho chắc chắn, chỉ có thể để đối phương ở trong không gian một lát, có điều nàng cũng sẽ không đơn giản để lộ bí mật của mình, vì vậy tuyệt đối không thể để Lam Vân biết đến sự tồn tại của không gian, để cho đối phương ngủ đi chính là biện pháp an toàn nhất có thể dùng hiện giờ, để phòng ngừa, nàng còn cho Xích Diệm Hung Sư đi vào giám thị.
Bạch Chỉ Hi nhanh chóng đứng dậy, đem toàn bộ dấu vết mà Lam Vân để lại xóa đi, đề phòng có người tìm được đến đây, xong xuôi mới ôm hai tiểu ma thú trở về.
Hiện tại trời đã sáng, người cũng đông đúc hơn, Bạch Chỉ Hi một đường trở về cẩn thận nghe ngóng xung quanh, sau đó mới hiểu ra tình hình hiện giờ của Lam Vân nguy hiểm đến cỡ nào.
Người trong phủ thành chủ làm phản, hiện tại còn đang tìm kiếm tung tích của vị đại tiểu thư đã bỏ chạy này.
Đương nhiên đây đều là nàng suy nghĩ ra, còn bên ngoài lại chỉ đồn đãi việc đại tiểu thư mất tích, người trong phủ đang ra sức tìm kiếm.
Chậc, lần này xem ra chơi lớn rồi.
Bạch Chỉ Hi không kìm được cảm thán một tiếng, cầm lấy điểm tâm trên tay, đẩy cửa đi vào. Lúc này Tử Kinh Lam cũng chưa thức dậy, nàng cũng không đi đánh thức đối phương, chỉ nhẹ nhàng mở một căn phòng trống vốn dành cho khách, đem Lam Vân để ở trên giường.
Lúc nãy không có phương tiện để xem xét vết thương, hiện tại ở nhà rồi nàng mới đem Lam Vân lột sạch, sau đó chà lau một lần mới bôi thuốc cho đối phương, tất cả đều không phải là thứ gì quý giá, chỉ là thuốc do nàng tự làm, chủ yếu để chữa những vết thương ngoài da, còn về phần bên trong kinh mạch cùng đấu khí, thực xin lỗi, nàng vẫn chưa thần thánh đến mức tìm hiểu được lĩnh vực đó, chỉ có thể cho đối phương dùng đan dược chỗ địa tinh vương.
Lam Vân bị thương rất nặng, nhưng may mắn cứu chữa kịp thời, hơn nữa đều được uống đan dược cấp cao, vì vậy cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ còn đợi nàng tỉnh lại là được.
Bạch Chỉ Hi làm xong việc cũng ra một thân mồ hôi, quanh người thoang thoảng mùi thuốc cùng mùi máu, không phải quá nồng nhưng mà cũng không dễ chịu, đành phải chạy đi tắm.
Tắm xong cũng được một lúc thì Tử Kinh Lam cũng tỉnh, đang ngồi ở trên ghế ngáp một cái, bên cạnh là hai tiểu hổ không ngừng gật gù cái đầu, đều là một bộ ngủ chưa đủ giấc.
Bạch Chỉ Hi cầm lấy khăn làm khô tóc, đi ngang qua thấy vậy liền bước vào trong, đưa tay sờ đầu hai tiểu hổ. Cả hai tiểu ma thú khẽ cọ cọ vào tay nàng, sau đó lắc người một cái, chạy quanh người nàng một vòng, dường như đang muốn đánh hơi thấy thứ gì đó, một lát sau bỗng nhiên hưng phấn chạy ra ngoài.
Bạch Chỉ Hi ban đầu không hiểu cả hai đang làm gì, chỉ có thể để mặc, quay sang định nói chuyện ban sáng với Tử Kinh Lam. Đối phương đưa tay làm bộ tiếp đón nàng một cái, đứng dậy định ra ngoài mua đồ ăn sáng.
"Không cần đi, đúng lúc tiện đường nên ta đã ghé vào mua sẵn rồi, đợi chút ngươi cùng ta lên phòng lấy đi." Bạch Chỉ Hi nói một câu, sau đó chợt nhớ ra điểm tâm lúc nãy mua về nàng đã để ở trong phòng của Lam Vân, hiện tại đành phải đi qua đó một chuyến, vừa lúc nàng đang muốn đem chuyện ban sáng nói cho Tử Kinh Lam, cho nên hai người một đường đi một đường nói chuyện.
Khoảng cách giữa hai căn phòng không xa, cũng đủ để Tử Kinh Lam nghe xong, chỉ thấy hắn mắt hơi lấp lóe, cười tinh ranh nhìn Bạch Chỉ Hi một cái, sau đó không có ý tốt nói: "Lần này ngươi đúng là muốn chơi lớn rồi."Thật là, chưa gì trong nhà đã bắt đầu nội chiến rồi.
Tham gia vào vũng nước đục của cả một thành, không chơi lớn mới là chuyện lạ.
Hơn nữa chuyện này cũng rất hợp tâm ý của nàng, cho nên Bạch Chỉ Hi không có phản bác lại lời của Tử Kinh Lam, hơn nữa còn gật đầu nói: "Đúng là chơi rất lớn, hơn nữa không phải chỉ mình ta muốn chơi lớn, ngươi cũng vậy, hai ta căn bản chính là tặc cùng thuyền."
Đối phương nghe vậy hừ một tiếng, không mấy vui mừng phản bác lại: "Làm sao lại có ta ở đây, chuyện này căn bản chỉ có một mình ngươi bị cuốn vào, dù sao người ta cũng chỉ biết Bạch Chỉ Hi, không ai rõ có một Tử Kinh Lam như ta."
"Vậy không lẽ ngươi không muốn tham gia?" Bạch Chỉ Hi đứng trước cửa phòng, nhìn hắn một cái, vô cùng có thâm ý.
Tử Kinh Lam phiết đầu, hừ lạnh một tiếng, tâm tình bực bội.
Gì chứ, chuyện lớn thú vị như vậy, đương nhiên hắn nhất định phải giảo một chân vào rồi.
"Được rồi, đừng có giận dỗi a." Bạch Chỉ Hi cười khẽ, đẩy cửa đi vào, lúc nãy nàng để cửa hở, cũng không đóng lại hoàn toàn. Bên trong phòng, Lam Vân vẫn đang bất tỉnh, Tử Kinh Lam đi tới bên giường, nhìn đối phương một lượt, sau đó bỗng nhiên phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng.
"Ngươi như thế nào không cho nàng mặc quần áo?!!"
Bạch Chỉ Hi cầm lấy điểm tâm trên bàn, không để ý nói: "Nàng hiện đang bị thương, không cần phải mặc y phục, như vậy ảnh hưởng đến sự hồi phục, hơn nữa... Ngươi ngại ngùng cái gì, nàng nửa người có chăn che, phía trên quấn đầy băng vải, có thứ gì không nên lộ lộ ra đâu?"
Nửa câu trước nói rất chính trực, nửa câu sau lại mang theo ý cười.
Tử Kinh Lam đỏ mặt tránh xa khỏi giường, gằn giọng nói: "Cái gì mà không lộ, ngươi nhìn xem, cái kia, cái kia của nàng căn bản là lộ ra được một nửa rồi!!!"
Càng nói mặt càng đỏ, giọng nói cũng trở nên lắp bắp, điều này khiến cho Bạch Chỉ Hi hơi nghi ngờ, nghiêng người quay sang nhìn một cái, sau đó mới phát hiện có người động tay động chân với Lam Vân.
Lúc nãy nàng băng bó cho Lam Vân như thế nào nàng hoàn toàn nhớ rõ, nhưng mà hiện tại băng vải không biết vì sao lại bị kéo hơi, cho nên khiến cho ngực của đối phương lộ ra một nửa, có điều đối với Bạch Chỉ Hi sống ở hiện đại cũng không phải là điều gì quá đáng. Lúc trước nàng còn nhìn thấy nhiều nữ nhân ăn mặc hở hang hơn cơ, không ngờ Tử Kinh Lam nhìn vậy mà lại đơn thuần vô cùng.
Bạch Chỉ Hi đưa điểm tâm cho Tử Kinh Lam cầm, bản thân thì đi đến bên giường Lam Vân xem xét, phát hiện bên trên băng vải có rơi rớt một ít lông, ở cạnh giường cũng rớt một ít. Lúc nãy không để ý, giờ nhìn lại mới cảm thấy đồ đạc trong phòng có sự thay đổi, dưới nền rơi không ít lông, đều là màu sắc quen thuộc.
"......" A, lại là hai tiểu tổ tông kia.
Bạch Chỉ Hi cười thầm một tiếng, giờ mới hiểu vì sao hai tiểu hổ lại ngửi mùi trên người nàng rồi. Căn bản là thấy trên người nàng có mùi của ma thú khác nên mới chạy đi tìm. Khi nãy vì nàng đi tắm nên chỉ có thể hai tiểu ma thú Xích Mâu Thố cùng Kim Thử ở bên ngoài, hiện giờ chắc bốn tiểu ma thú đang đánh thành một đoàn rồi.
May mắn cả bốn cũng không chạy đi xa, Bạch Chỉ Hi vừa kéo Tử Kinh Lam đi tới hậu viện liền bị hai cục bông lao vào, kêu loạn cả lên, lông trên người cũng xù thành một cục lớn.
Sau đó mấy giây, hai tiểu hổ cũng chạy đến trước người Bạch Chỉ Hi, nhảy lên muốn chộp Xích Mâu Thố cùng Tiểu Kim Thử. Thấy vậy, nàng chỉ có thể lùi ra sau một bước, sau đó trừng mắt nhìn hai kẻ gây rối kia một cái, mới cẩn thận vuốt ve hai cục bông kêu loạn trong lòng.
Thật là, chưa gì trong nhà đã bắt đầu nội chiến rồi.