Đằng sau cánh cửa, đập vào mắt Bạch Chỉ Hi là một khoảng không gian rộng lớn tràn đầy bóng tối, chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói hắt vào từ những viên bảo thạch mà nhìn thấy cửa lao kéo dài làm bằng một loại nguyên liệu nào đó mà Bạch Chỉ Hi không biết tên, tuy nhiên điều đó không ngăn được việc nàng có thể cảm thấy từ chúng phát ra một loại lực lượng kì quái, bên trên những thanh trụ của cửa lao còn được khắc lên ấn kí kì lạ màu đỏ tựa như được viết bằng máu.
Bạch Chỉ Hi có chút tò mò không biết bên trong đang giam giữ thứ gì. Nàng bước lên trước mấy bước, đưa tay lên sờ vào thanh trụ, nhưng không hiểu sao lại bị một lực lượng gì đó đẩy ra.
“Ngươi là ai?” Sau cửa lao, nơi chỉ có một màu đen thăm thẳm vang lên giọng nói trầm thấp, khàn khàn, không dễ nghe nhưng cũng không đến mức cảm thấy khó chịu.
Bên trong nhốt là người sao?
Bạch Chỉ Hi thầm nghĩ, thu lại tay, kéo lên khóe miệng, cười hỏi: “Tại sao ta lại phải nói cho ngươi trong khi ta còn chưa biết ngươi là ai?”
“Tiểu nha đầu, chỉ sợ nói ra ngươi sẽ sợ mất mật.” Giọng nói kia lại vang lên, tựa hồ mang theo một chút trào phúng không nói rõ.
Bạch Chỉ Hi khóe miệng cong càng cao: “Bạch Chỉ Hi ta đây sống mười mấy năm khi nào thì biết sợ. Hay là... Thân phận của ngươi quá thấp, nói ra sợ ta chê cười?”
“Hừ, quả đúng là nghé con không sợ hổ. Ngươi đã nghe qua cái tên Mặc Uyên Ma Quân chưa?”
Mặc Uyên Ma Quân?
Bạch Chỉ Hi nhướn mày, bất động thanh sắc tìm kiếm trong đám trí nhớ của bản thể về cái tên này, sau đó "a" một tiếng.
“Đã nhớ ra? Hiện tại biết sợ?” Mặc Uyên có chút đắc chí hỏi.
“Đã nhớ ra.” Bạch Chỉ Hi gật đầu: “Ngươi là cái tên rảnh rỗi không có việc gì làm muốn độc bá đại lục ai ngờ tài không bằng người bị Thanh Hiên lão tổ đánh chết Mặc Uyên Ma Quân?”
Trong bóng tối, Mặc Uyên khóe miệng co rút. Hắn khi nào thì có biệt danh như vậy? Còn có, cái gì gọi là không có việc gì làm muốn độc bá đại lục tài không bằng người bị tên kia đánh chết? Năm đó hắn thực sự có như vậy sao?
“Tiểu nha đầu, mồm miệng ngươi thật độc.” So với tên khốn kia còn độc hơn.
“Quá khen.”
“....” Hắn thực sự không có khen có được không...
Mặc dù rất muốn nói như vậy nhưng vì đại cục, hắn có thể nhẫn: “Tiểu nha đầu, có hứng thú bái ta làm thầy không? Bái một chiến tôn làm thầy, tính sao cũng là ngươi được lợi. Có muốn không?”
Bái sư?
Bạch Chỉ Hi có chút động tâm. Mặc Uyên Ma Quân được xem là kì tài số một số hai đại lục, học thức uyên bác, thực lực lại cao, bái hắn làm thầy, nàng đúng thật là được lợi rất lớn. Nhưng Bạch Chỉ Hi tuyệt đối không tin trên đời này lại có bánh ngọt rơi từ trên trời xuống. Quả nhiên...
“Điều kiện đổi lại, ngươi giúp ta giải phong ấn. Thế nào, đồng ý?”
Bạch Chỉ Hi híp mắt, ai quen biết nàng đã lâu, tuyệt đối sẽ biết đây là dấu hiệu có người gặp xui xẻo, vì vậy, thắp cho Mặc Uyên Ma Quân một nén nhang, chúc ngài lên đường bình an.
“Việc gì ta phải đồng ý?”
Có vẻ như Mặc Uyên không ngờ được mình sẽ bị từ chối, giọng nói có chút gấp gáp: “Ngươi không lẽ không muốn mạnh lên sao? Thể chất của ngươi như vậy, ngoài ta ra, không ai có thể giúp ngươi!”
“Nếu ta nói không muốn? Cuộc sống hiện tại của ta rất tốt, cần gì phải trở nên mạnh hơn?”
“...” Mặc Uyên bị giam ở trong này, hiện tại Bạch Chỉ Hi bước vào mới thức tỉnh, vì vậy hắn không biết cuộc sống hiện tại của Bạch Chỉ Hi, lúc nãy chỉ là thông qua đấu khí mà nhìn thấy thể chất của nàng, cứ tưởng rằng có thể chất như vậy, Bạch Chỉ Hi cuộc sống sẽ không tốt lắm, nào ngờ...
Cho nên nói, não bổ là một vấn đề...
Mặc Uyên tin lời của Bạch Chỉ Hi, lập tức vì tương lai của mình nghĩ lại: “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn cái gì việc gì phải nói cho ngươi?”
“... Giúp ta thoát khỏi đây, ngươi muốn gì cũng được...” Mặc Uyên từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên rơi vào thế hạ phong như thế này, quả thực trong lòng cảm giác không thể tả nổi, giọng nói có chút chua chát cùng cam chịu.
Nếu không phải vì có việc, hắn mới không cần như vậy.
Khi thoát ra nhất định phải giết người diệt khẩu, tuyệt đối xóa sạch phần hắc lịch sử này!
“Lỡ như ta cho ngươi thoát ra, ngươi lật lọng muốn giết ta thì thế nào? Không phải ta sẽ chịu thiệt sao?” Bạch Chỉ Hi có vẻ như nghiền bắt nạt vị sư phụ tương lai này, càng ép càng sát.
“....” Bị chỉ trúng tim đen Mặc Uyên: "Nằm tào, thế nào lại bị phát hiện???"
“Ta đọc trong sách thấy có một loại khế ước linh hồn, nếu như vi phạm khế ước, linh hồn sẽ bị nhận đến công kích, để đảm bảo, chúng ta kí kết, thế nào?” Bạch Chỉ Hi thực sự muốn cảm tạ nguyên thân hồi nhỏ đọc sách rất siêng, nếu không nàng cũng không thể chắc chắn muốn trói mình với vị Ma Quân này.
Nguyên thân, ngươi thật đáng yêu.
Nguyên thân: "Bỗng dưng có cảm giác muốn trở về thân xác thì thế nào? Cầu ý kiến!"
Mặc Uyên trầm mặc, suy nghĩ, cân đo, cuối cùng đành chịu thiệt đồng ý, sau đó hai người liền thực sự thành lập khế ước linh hồn, sau đó một thời gian về sau...
Ma Quân phát hiện mình bị lừa!
Bất quá, chuyện này là chuyện của tương lai.
“Được rồi!” Kí kết khế ước xong, Bạch Chỉ Hi hỏi: “Vậy hiện tại ta phải làm thế nào để giải phong ấn?”
“Lấy thực lực hiện tại của ngươi còn chưa được, chờ đến khi ngươi trở thành chiến thần mới có thể, việc cấp bách bây giờ của ngươi là tăng nhanh thực lực. Thời gian của ta không có nhiều, hiện tại cần phải ngủ say, một thời gian nữa mới có thể gặp lại ngươi. Cơ thể của ngươi quá yếu, không thể luyện công pháp, chờ ta tỉnh lại lần thứ hai sẽ cho ngươi luyện. Bên ngoài có mấy căn phòng, trong đó có thư phòng, ngươi cần gì cứ tìm ở đấy. Ta phải ngủ đây.” Nói xong liền im lặng.
Bạch Chỉ Hi chờ một lát, xác định Mặc Uyên quả thật ngủ rồi mới đi ra ngoài. Vốn còn định hỏi sư phụ (Gọi sư phụ thật là thuận miệng...) vì sao hắn bị nhốt ở đây, có lẽ để lần sau đến lại nói tiếp. Sờ bụng mình, Bạch Chỉ Hi liền từ không gian thoát ra.
Nguyên thân tiền không nhiều, ngoài mặt tuy vẫn còn mang họ Bạch, vẫn xem như là Bạch gia tam tiểu thư, nhưng không ai không biết nàng đã bị Bạch gia vứt bỏ, hoàn toàn cho tự sinh tự diệt ở đây, tiền bạc đều là do nàng lén bán toàn bộ trang sức cùng với hái thuốc mà ra. Hiện tại tiền do bán trang sức đã hết, thuốc lại chỉ có thể hái những loại thuốc phổ thông không được giá, nếu như nàng không mau mau nghĩ cách thì mấy ngày nữa đành phải nhịn đói.
Vốn Bạch Chỉ Hi còn định ăn đám linh quả ở trong không gian, nhưng ngẫm lại bản thân không có đấu khí, không có ma pháp, thể trạng so với người bình thường còn yếu hơn, lung tung đem linh quả ăn, lỡ như bị bạo khí mà chết, đến lúc đó Bạch Chỉ Hi tuyệt đối đem mặt mũi mất hết.
Vì vậy phương án này bị loại bỏ.
Nếu không đem linh quả linh dược trong không gian ra bán?
Cái này vừa ra, Bạch Chỉ Hi đã vội vàng đánh rớt. Đùa sao, một tam tiểu thư phế vật bị gia tộc từ bỏ lại có thể lấy ra linh thảo linh quả tốt như vậy, không bị người khác nghi ngờ mới là lạ.
Suy đi tính lại, cuối cùng Bạch Chỉ Hi vẫn là quyết định đem toàn bộ tài sản mua một cái áo choàng đen che kín người và một ít lương khô, sau đó chạy vào không gian cải tạo thân thể.
Nàng chờ thân thể khá hơn một chút liền đi ra ngoài. Không biết có phải nàng quá nhạy cảm hay không mà lúc ở trong không gian, thân thể hình như thoải mái hơn, các vết thương cũng không còn đau nhức nữa, nhưng khi ra ngoài lại vẫn như cũ. Chuyện này Bạch Chỉ Hi cũng chỉ nghĩ ngợi một chút, sau đó ném ra sau đầu.
Lần đầu tiên Bạch Chỉ Hi ra ngoài liền nhận được vô vàn ánh mắt khinh thường, thương hại, ghét bỏ cùng ác ý của những người xung quanh. Nàng theo kí ức của nguyên chủ cũng có thể thấy, cho nên cũng không cảm thấy kì quái, chỉ có chút cảm thán nguyên chủ số khổ, mới nhỏ tuổi như thế đã phải chịu cảnh bị người đời xa lánh. Nàng cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy áo choàng cũ từ chủ tiệm, sau đó nhanh chóng trở về nhà.
Căn nhà của nguyên chủ nhìn từ bên ngoài vào thì cũng không đến nỗi nào, xung quanh cỏ dại thường được nguyên chủ nhổ bỏ, cũng có vẻ quang đãng thoải mái, tuy nhiên trong nhà lại đơn giản và nghèo túng đến không chịu nổi. So với căn nhà của nàng ở hiện đại thì quả thực một bên là trời cao một bên là vực thẳm, chênh lệch không phải là con số nhỏ.
Ôm lương khô vào không gian, Bạch Chỉ Hi bắt đầu tiến hành cải tạo lại thân thể này.
Cũng may nguyên thân năm nay mới 11 tuổi, gân cốt vẫn còn có thể uốn nắn, tuy nhiên quá trình cải tạo này quả thực chính là chịu khổ, đau vô cùng, có mấy lần thi châm xong Bạch Chỉ Hi liền nằm tại chỗ, cả người bủn rủn không thể đứng lên. Nếu không dựa vào nghị lực kinh người của mình, Bạch Chỉ Hi có lẽ đã ngất đi không chừng.
Ngoài việc thân thể, Bạch Chỉ Hi mỗi sáng sớm và chiều tối đều phải đem tinh thần lực luyện qua một lần. Đối với một kẻ có triệu chứng rời giường khí như Bạch Chỉ Hi, buổi sáng phải dậy sớm quả thực chính là địa ngục, đã thế mấy lần đầu đem tinh thần lực áp súc, không có kinh nghiệm nên đều thất bại, tinh thần lực chạy loạn làm đầu nàng đau kinh khủng, sau này quen rồi mới cảm thấy tốt hơn.
Mỗi lần nhớ lại đoạn thời gian này, Bạch Chỉ Hi nghiến răng không thôi.
Gặm lương khô gần nửa tháng, Bạch Chỉ Hi thèm thịt vô cùng, cũng may hôm nay đám lương khô kia vừa hết, nàng liền quyết định đi ra ngoài kiếm thịt.
Lam Vân Thành là một tòa thành hẻo lánh nằm ở phía Bắc kinh đô, cường giả rất ít, thực lực cao nhất ở đây chỉ có thành chủ Lam Hanh là chiến sĩ cao cấp ngũ tinh, còn một bước nữa sẽ trở thành chiến thánh. Mặc dù là một trong ba thành gần Cảnh Nguyên Sâm Lâm nhất nhưng Lam Vân Thành lại ít khi có cường giả đến, bởi vì phần đất tiếp giáp của Lam Vân Thành với Cảnh Nguyên Sâm Lâm lại trúng phải ổ của địa tinh, cho dù có ham muốn ma thú đến cỡ nào thì cũng rất ít người đi vào, nếu không, kết cục của ngươi nhất định sẽ thảm vô cùng.
Nhắc đến địa tinh cái này a, chính là một truyền kì. Ít nhất trong mắt Bạch Chỉ Hi chính là như vậy. Địa tinh, chính là một nhánh của tinh linh, tuy nhiên do dung mạo không được đẹp, tinh linh không hoan nghênh bọn họ, ngay cả tinh linh vương nghe nói là cao lãnh không màng thế sự khi nghe đến địa tinh cũng không kìm được mà nhíu mày. Thực ra dung mạo của địa tinh cũng không phải xấu xí cho lắm, chỉ là do vóc người nhỏ bé, nhìn qua quả thực giống người lùn hơn là tinh linh, mà người lùn với tinh linh tộc lại là oan gia của nhau, địa tinh có vóc người giống người lùn, cho dù có dung mạo đẹp đến cỡ nào thì cũng bị tinh linh cho vùi dập mà thôi. (Viết đến đoạn này bỗng dưng cảm thấy mình quả là đen tối...) Còn một nguyên nhân cuối cùng, cũng là nguyên nhân làm cho địa tinh bị tất cả giống nòi ghét bỏ, đó là địa tinh chỉ làm duy nhất một nghề: "Trộm."
Chỉ có thứ địa tinh không muốn trộm, không có thứ địa tinh không thể trộm được.
[Việc đầu tiên khi gặp địa tinh không phải là công kích nó, mà là ôm chặt tài sản, chạy.
Trích từ Thiên Hà đại lục - sinh vật ma pháp]
Bạch Chỉ Hi có chút tò mò không biết bên trong đang giam giữ thứ gì. Nàng bước lên trước mấy bước, đưa tay lên sờ vào thanh trụ, nhưng không hiểu sao lại bị một lực lượng gì đó đẩy ra.
“Ngươi là ai?” Sau cửa lao, nơi chỉ có một màu đen thăm thẳm vang lên giọng nói trầm thấp, khàn khàn, không dễ nghe nhưng cũng không đến mức cảm thấy khó chịu.
Bên trong nhốt là người sao?
Bạch Chỉ Hi thầm nghĩ, thu lại tay, kéo lên khóe miệng, cười hỏi: “Tại sao ta lại phải nói cho ngươi trong khi ta còn chưa biết ngươi là ai?”
“Tiểu nha đầu, chỉ sợ nói ra ngươi sẽ sợ mất mật.” Giọng nói kia lại vang lên, tựa hồ mang theo một chút trào phúng không nói rõ.
Bạch Chỉ Hi khóe miệng cong càng cao: “Bạch Chỉ Hi ta đây sống mười mấy năm khi nào thì biết sợ. Hay là... Thân phận của ngươi quá thấp, nói ra sợ ta chê cười?”
“Hừ, quả đúng là nghé con không sợ hổ. Ngươi đã nghe qua cái tên Mặc Uyên Ma Quân chưa?”
Mặc Uyên Ma Quân?
Bạch Chỉ Hi nhướn mày, bất động thanh sắc tìm kiếm trong đám trí nhớ của bản thể về cái tên này, sau đó "a" một tiếng.
“Đã nhớ ra? Hiện tại biết sợ?” Mặc Uyên có chút đắc chí hỏi.
“Đã nhớ ra.” Bạch Chỉ Hi gật đầu: “Ngươi là cái tên rảnh rỗi không có việc gì làm muốn độc bá đại lục ai ngờ tài không bằng người bị Thanh Hiên lão tổ đánh chết Mặc Uyên Ma Quân?”
Trong bóng tối, Mặc Uyên khóe miệng co rút. Hắn khi nào thì có biệt danh như vậy? Còn có, cái gì gọi là không có việc gì làm muốn độc bá đại lục tài không bằng người bị tên kia đánh chết? Năm đó hắn thực sự có như vậy sao?
“Tiểu nha đầu, mồm miệng ngươi thật độc.” So với tên khốn kia còn độc hơn.
“Quá khen.”
“....” Hắn thực sự không có khen có được không...
Mặc dù rất muốn nói như vậy nhưng vì đại cục, hắn có thể nhẫn: “Tiểu nha đầu, có hứng thú bái ta làm thầy không? Bái một chiến tôn làm thầy, tính sao cũng là ngươi được lợi. Có muốn không?”
Bái sư?
Bạch Chỉ Hi có chút động tâm. Mặc Uyên Ma Quân được xem là kì tài số một số hai đại lục, học thức uyên bác, thực lực lại cao, bái hắn làm thầy, nàng đúng thật là được lợi rất lớn. Nhưng Bạch Chỉ Hi tuyệt đối không tin trên đời này lại có bánh ngọt rơi từ trên trời xuống. Quả nhiên...
“Điều kiện đổi lại, ngươi giúp ta giải phong ấn. Thế nào, đồng ý?”
Bạch Chỉ Hi híp mắt, ai quen biết nàng đã lâu, tuyệt đối sẽ biết đây là dấu hiệu có người gặp xui xẻo, vì vậy, thắp cho Mặc Uyên Ma Quân một nén nhang, chúc ngài lên đường bình an.
“Việc gì ta phải đồng ý?”
Có vẻ như Mặc Uyên không ngờ được mình sẽ bị từ chối, giọng nói có chút gấp gáp: “Ngươi không lẽ không muốn mạnh lên sao? Thể chất của ngươi như vậy, ngoài ta ra, không ai có thể giúp ngươi!”
“Nếu ta nói không muốn? Cuộc sống hiện tại của ta rất tốt, cần gì phải trở nên mạnh hơn?”
“...” Mặc Uyên bị giam ở trong này, hiện tại Bạch Chỉ Hi bước vào mới thức tỉnh, vì vậy hắn không biết cuộc sống hiện tại của Bạch Chỉ Hi, lúc nãy chỉ là thông qua đấu khí mà nhìn thấy thể chất của nàng, cứ tưởng rằng có thể chất như vậy, Bạch Chỉ Hi cuộc sống sẽ không tốt lắm, nào ngờ...
Cho nên nói, não bổ là một vấn đề...
Mặc Uyên tin lời của Bạch Chỉ Hi, lập tức vì tương lai của mình nghĩ lại: “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn cái gì việc gì phải nói cho ngươi?”
“... Giúp ta thoát khỏi đây, ngươi muốn gì cũng được...” Mặc Uyên từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên rơi vào thế hạ phong như thế này, quả thực trong lòng cảm giác không thể tả nổi, giọng nói có chút chua chát cùng cam chịu.
Nếu không phải vì có việc, hắn mới không cần như vậy.
Khi thoát ra nhất định phải giết người diệt khẩu, tuyệt đối xóa sạch phần hắc lịch sử này!
“Lỡ như ta cho ngươi thoát ra, ngươi lật lọng muốn giết ta thì thế nào? Không phải ta sẽ chịu thiệt sao?” Bạch Chỉ Hi có vẻ như nghiền bắt nạt vị sư phụ tương lai này, càng ép càng sát.
“....” Bị chỉ trúng tim đen Mặc Uyên: "Nằm tào, thế nào lại bị phát hiện???"
“Ta đọc trong sách thấy có một loại khế ước linh hồn, nếu như vi phạm khế ước, linh hồn sẽ bị nhận đến công kích, để đảm bảo, chúng ta kí kết, thế nào?” Bạch Chỉ Hi thực sự muốn cảm tạ nguyên thân hồi nhỏ đọc sách rất siêng, nếu không nàng cũng không thể chắc chắn muốn trói mình với vị Ma Quân này.
Nguyên thân, ngươi thật đáng yêu.
Nguyên thân: "Bỗng dưng có cảm giác muốn trở về thân xác thì thế nào? Cầu ý kiến!"
Mặc Uyên trầm mặc, suy nghĩ, cân đo, cuối cùng đành chịu thiệt đồng ý, sau đó hai người liền thực sự thành lập khế ước linh hồn, sau đó một thời gian về sau...
Ma Quân phát hiện mình bị lừa!
Bất quá, chuyện này là chuyện của tương lai.
“Được rồi!” Kí kết khế ước xong, Bạch Chỉ Hi hỏi: “Vậy hiện tại ta phải làm thế nào để giải phong ấn?”
“Lấy thực lực hiện tại của ngươi còn chưa được, chờ đến khi ngươi trở thành chiến thần mới có thể, việc cấp bách bây giờ của ngươi là tăng nhanh thực lực. Thời gian của ta không có nhiều, hiện tại cần phải ngủ say, một thời gian nữa mới có thể gặp lại ngươi. Cơ thể của ngươi quá yếu, không thể luyện công pháp, chờ ta tỉnh lại lần thứ hai sẽ cho ngươi luyện. Bên ngoài có mấy căn phòng, trong đó có thư phòng, ngươi cần gì cứ tìm ở đấy. Ta phải ngủ đây.” Nói xong liền im lặng.
Bạch Chỉ Hi chờ một lát, xác định Mặc Uyên quả thật ngủ rồi mới đi ra ngoài. Vốn còn định hỏi sư phụ (Gọi sư phụ thật là thuận miệng...) vì sao hắn bị nhốt ở đây, có lẽ để lần sau đến lại nói tiếp. Sờ bụng mình, Bạch Chỉ Hi liền từ không gian thoát ra.
Nguyên thân tiền không nhiều, ngoài mặt tuy vẫn còn mang họ Bạch, vẫn xem như là Bạch gia tam tiểu thư, nhưng không ai không biết nàng đã bị Bạch gia vứt bỏ, hoàn toàn cho tự sinh tự diệt ở đây, tiền bạc đều là do nàng lén bán toàn bộ trang sức cùng với hái thuốc mà ra. Hiện tại tiền do bán trang sức đã hết, thuốc lại chỉ có thể hái những loại thuốc phổ thông không được giá, nếu như nàng không mau mau nghĩ cách thì mấy ngày nữa đành phải nhịn đói.
Vốn Bạch Chỉ Hi còn định ăn đám linh quả ở trong không gian, nhưng ngẫm lại bản thân không có đấu khí, không có ma pháp, thể trạng so với người bình thường còn yếu hơn, lung tung đem linh quả ăn, lỡ như bị bạo khí mà chết, đến lúc đó Bạch Chỉ Hi tuyệt đối đem mặt mũi mất hết.
Vì vậy phương án này bị loại bỏ.
Nếu không đem linh quả linh dược trong không gian ra bán?
Cái này vừa ra, Bạch Chỉ Hi đã vội vàng đánh rớt. Đùa sao, một tam tiểu thư phế vật bị gia tộc từ bỏ lại có thể lấy ra linh thảo linh quả tốt như vậy, không bị người khác nghi ngờ mới là lạ.
Suy đi tính lại, cuối cùng Bạch Chỉ Hi vẫn là quyết định đem toàn bộ tài sản mua một cái áo choàng đen che kín người và một ít lương khô, sau đó chạy vào không gian cải tạo thân thể.
Nàng chờ thân thể khá hơn một chút liền đi ra ngoài. Không biết có phải nàng quá nhạy cảm hay không mà lúc ở trong không gian, thân thể hình như thoải mái hơn, các vết thương cũng không còn đau nhức nữa, nhưng khi ra ngoài lại vẫn như cũ. Chuyện này Bạch Chỉ Hi cũng chỉ nghĩ ngợi một chút, sau đó ném ra sau đầu.
Lần đầu tiên Bạch Chỉ Hi ra ngoài liền nhận được vô vàn ánh mắt khinh thường, thương hại, ghét bỏ cùng ác ý của những người xung quanh. Nàng theo kí ức của nguyên chủ cũng có thể thấy, cho nên cũng không cảm thấy kì quái, chỉ có chút cảm thán nguyên chủ số khổ, mới nhỏ tuổi như thế đã phải chịu cảnh bị người đời xa lánh. Nàng cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy áo choàng cũ từ chủ tiệm, sau đó nhanh chóng trở về nhà.
Căn nhà của nguyên chủ nhìn từ bên ngoài vào thì cũng không đến nỗi nào, xung quanh cỏ dại thường được nguyên chủ nhổ bỏ, cũng có vẻ quang đãng thoải mái, tuy nhiên trong nhà lại đơn giản và nghèo túng đến không chịu nổi. So với căn nhà của nàng ở hiện đại thì quả thực một bên là trời cao một bên là vực thẳm, chênh lệch không phải là con số nhỏ.
Ôm lương khô vào không gian, Bạch Chỉ Hi bắt đầu tiến hành cải tạo lại thân thể này.
Cũng may nguyên thân năm nay mới 11 tuổi, gân cốt vẫn còn có thể uốn nắn, tuy nhiên quá trình cải tạo này quả thực chính là chịu khổ, đau vô cùng, có mấy lần thi châm xong Bạch Chỉ Hi liền nằm tại chỗ, cả người bủn rủn không thể đứng lên. Nếu không dựa vào nghị lực kinh người của mình, Bạch Chỉ Hi có lẽ đã ngất đi không chừng.
Ngoài việc thân thể, Bạch Chỉ Hi mỗi sáng sớm và chiều tối đều phải đem tinh thần lực luyện qua một lần. Đối với một kẻ có triệu chứng rời giường khí như Bạch Chỉ Hi, buổi sáng phải dậy sớm quả thực chính là địa ngục, đã thế mấy lần đầu đem tinh thần lực áp súc, không có kinh nghiệm nên đều thất bại, tinh thần lực chạy loạn làm đầu nàng đau kinh khủng, sau này quen rồi mới cảm thấy tốt hơn.
Mỗi lần nhớ lại đoạn thời gian này, Bạch Chỉ Hi nghiến răng không thôi.
Gặm lương khô gần nửa tháng, Bạch Chỉ Hi thèm thịt vô cùng, cũng may hôm nay đám lương khô kia vừa hết, nàng liền quyết định đi ra ngoài kiếm thịt.
Lam Vân Thành là một tòa thành hẻo lánh nằm ở phía Bắc kinh đô, cường giả rất ít, thực lực cao nhất ở đây chỉ có thành chủ Lam Hanh là chiến sĩ cao cấp ngũ tinh, còn một bước nữa sẽ trở thành chiến thánh. Mặc dù là một trong ba thành gần Cảnh Nguyên Sâm Lâm nhất nhưng Lam Vân Thành lại ít khi có cường giả đến, bởi vì phần đất tiếp giáp của Lam Vân Thành với Cảnh Nguyên Sâm Lâm lại trúng phải ổ của địa tinh, cho dù có ham muốn ma thú đến cỡ nào thì cũng rất ít người đi vào, nếu không, kết cục của ngươi nhất định sẽ thảm vô cùng.
Nhắc đến địa tinh cái này a, chính là một truyền kì. Ít nhất trong mắt Bạch Chỉ Hi chính là như vậy. Địa tinh, chính là một nhánh của tinh linh, tuy nhiên do dung mạo không được đẹp, tinh linh không hoan nghênh bọn họ, ngay cả tinh linh vương nghe nói là cao lãnh không màng thế sự khi nghe đến địa tinh cũng không kìm được mà nhíu mày. Thực ra dung mạo của địa tinh cũng không phải xấu xí cho lắm, chỉ là do vóc người nhỏ bé, nhìn qua quả thực giống người lùn hơn là tinh linh, mà người lùn với tinh linh tộc lại là oan gia của nhau, địa tinh có vóc người giống người lùn, cho dù có dung mạo đẹp đến cỡ nào thì cũng bị tinh linh cho vùi dập mà thôi. (Viết đến đoạn này bỗng dưng cảm thấy mình quả là đen tối...) Còn một nguyên nhân cuối cùng, cũng là nguyên nhân làm cho địa tinh bị tất cả giống nòi ghét bỏ, đó là địa tinh chỉ làm duy nhất một nghề: "Trộm."
Chỉ có thứ địa tinh không muốn trộm, không có thứ địa tinh không thể trộm được.
[Việc đầu tiên khi gặp địa tinh không phải là công kích nó, mà là ôm chặt tài sản, chạy.
Trích từ Thiên Hà đại lục - sinh vật ma pháp]