Cát Tập Bách vội trầm khí hạ nhanh xuống, đầu trước chân sau, hai tay cùng lúc vung ra, với sức lực mềm mại của Tiên Thiên Nhất Khí công từ dưới đẩy lên, mới đón lại được thân người của Từ Ngọc Nhi.
Rồi lại với thế “Phi Ưng Phác Thố”, mười ngón tay vươn ra, chộp lấy nàng, tung mình lên khỏi thung lũng.
Cát Tập Bách thấy Từ Ngọc Nhi sắc mặt tái nhợt, tứ chi co giật, hiển nhiên đã tiêu hao nguyên khí quá mức, vội lấy Phục Linh Dịch và Tuyết Liên Bảo Mệnh đơn do Minh Tâm sư thái tặng cho ra, cho nàng uống vào.
Quả nhiên, linh đơn diệu dược, khởi tử hồi sinh, không đầy nửa tuần trà sau, sắc mặt Từ Ngọc Nhi đã trở nên hồng hào.
Rồi lại vận hành công lực giúp nàng thôi cung quá huyệt, chừng một khắc sau Từ Ngọc Nhi đã tự đứng lên, trố mắt nhìn Cát Tập Bách.
Cát Tập Bách sợ nàng lại nổi tính bướng, chẳng nói một lời, ngoắc tay ra hiệu nàng lên đường.
Từ Ngọc Nhi giờ mới biết công lực của mình hãy còn kém xa Cát Tập Bách, đồng thời cũng nhận thấy vị ca ca mới gặp nhau này hết sức thương yêu và quan tâm cho mình.
Lúc này nàng đã thật sự một lòng một dạ vâng lời ca ca, không dám giở tính bướng bỉnh một cách bừa bãi nữa, thấy Cát Tập Bách bảo mình lên đường, cũng lẳng lặng theo sau đi qua thung lũng, phóng đi về phía Quan Âm sơn.
Nắng chiều chênh chếch, từng đàn quạ kéo nhau về rừng, hoàng hôn đã phủ trùm vạn vật.
Hai huynh muội gia tăng khinh công ra khỏi một thôn tập, lát sau đã đến chân Quan Âm sơn.
Hai người nghỉ ngơi một hồi, sau đó theo đường bậc cấp lên núi.
Lúc này, Từ Ngọc Nhi không còn giữ im lặng được nữa, cất tiếng nói :
- Ca ca giận tiểu muội phải không?
Nàng cúi đầu, đưa một ngón tay lên miệng cắn, không dám nhìn thẳng vào Cát Tập Bách.
Cát Tập Bách thấy vậy hết sức thương hại, tuy không bằng lòng đối với tính bướng bỉnh tinh nghịch của Từ Ngọc Nhi, nhưng dẫu sao cũng là huynh muội với nhau, sao có thể ghét bỏ được?
Nghe nàng hỏi vậy, chàng càng thấy thương yêu hơn, mỉm cười nói :
- Ngọc muội đừng nghĩ vớ vẩn, lẽ nào ngu ca lại giận Ngọc muội? Chỉ cần Ngọc muội thật sự chịu vâng lời, dù có đánh ngu ca một trận, ngu ca cũng không giận!
Lúc này hai người đã lên đến đỉnh núi, nhưng chẳng thấy bóng dáng Lạp Tháp hòa thượng đâu cả. Hai huynh muội đều sợ là đã đến muộn, lòng hết sức thấp thỏm lo âu.
Từ Ngọc Nhi áy náy nói :
- Ca ca, tiểu muội đã biết lỗi rồi, lát nữa sư phụ trách mắng, ca ca cứ đổ hết cho tiểu muội, vốn dĩ chính là do tiểu muội đã gây ra phiền phức.
Cát Tập Bách thấy nàng mắt rướm lệ, lòng càng thêm bất nhẫn, vội an ủi :
- Ngọc muội đừng lo, lệnh sư không quở trách chúng ta đâu!
Cát Tập Bách vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng cười quái dị từ phía trước vọng đến, vội lạng người sang hai bên, đưa tay lên ngực thủ thế.
Cát Tập Bách chưa kịp lên tiếng, Từ Ngọc Nhi đã rút lấy Kim Ty Tỏa Long tiên và cả Thất Tinh Liên Hoàn sách, vung tay ném Tỏa Long tiên cho Cát Tập Bách, tay cầm Liên Hoàn sách tiến tới quát :
- Tên tiểu tử thối tha nào, dám xấc xược ở trước mặt bổn cô nương?
Cũng vẫn tiếng cười ấy, bỗng lại từ phía sau vang lên.
Cát Tập Bách không dằn nổi nữa, quay phắt lại quát :
- Vị bằng hữu nào, sao không hiện thân ra gặp? Thậm thà thậm thụt thế này, kể được là anh hùng hảo hớn gì chứ?
Thốt nhiên, tiếng cười lại vang lên từ hai phía tả hữu, đồng thời tiếng cười càng có vẻ kiêu cuồng hơn.
Cát Tập Bách cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng Từ Ngọc Nhi đã bừng lửa giận, quát to :
- Quân chuột nhắt, đã không dám hiện thân thì hãy cút khỏi đây ngay!
Rồi thì tay phải vung lên, Thất Tinh Liên Hoàn sách quét sang phải, quất vào chỗ phát ra tiếng cười.
Nào ngờ Liên Hoàn sách vừa quét ra, tiếng cười lại vang lên từ trong lùm cỏ bên phải và phía sau vang lên tiếng quát :
- Ta chẳng cút đi đâu hết!
Tiếng nói lại vòng đến phía trước, giọng điệu hết sức dịu dàng uyển chuyển, nghe như là tiếng con gái vậy.
Từ Ngọc Nhi điên tiết quát :
- Ngươi không cút, bổn cô nương quyết bắt ngươi cút!
Đồng thời đã tung mình lao về phía phát ra tiếng nói, Liên Hoàn sách trong tay vận hết toàn lực quét ngang ra.
Uy lực phủ trùm phạm vi không dưới hai trượng, nhưng mặc cho Từ Ngọc Nhi liên tiếp tấn công, cũng chẳng thể buộc cho đối phương lộ diện.
Cát Tập Bách hết sức lấy làm lạ, nếu tiếng nói và tiếng cười thoạt trước thoạt sau, thoạt trái thoạt phải là do một người phát ra, vậy thì khinh công của người này thật đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, võ công càng khỏi phải nói, cũng hẳn là cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, chỉ bằng huynh muội hai người thật khó thể ứng phó, chỉ có bất ngờ thủ thắng, tìm cách dụ đối phương rời khỏi đường bậc cấp, không còn bị hạn chế bởi đường hẹp rừng rậm, vậy mới có thể phục kích được.
Chàng ý đã định, bèn vung động Tỏa Long tiên lao về phía bờ núi bên phải, đồng thời quát :
- Có giỏi thì hãy đi theo tiểu gia, hà tất lén la lén lút thế này?
Chàng vừa dứt tiếng, tiếng cười lại vang lên ở phía trước. Cát Tập Bách chưa đến bờ vực, bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, một thiếu niên thư sinh đã đứng cản trước mặt.
Cát Tập Bách chú mắt nhìn, chỉ thấy thiếu niên thư sinh này đầu chít khăn hồng, giữa trán có gắn một viên ngọc tím, mình mặc áo dài xanh, dáng người thanh nhã, lưng thắt dây tơ màu hoa sen, hai sợi dây màu vàng kim treo lủng lẳng một mảnh ngọc biếc, tay cầm một chiếc quạt xếp bằng tre, trên mặt có vẽ thi họa, luôn xòe ra che trước ngực và phe phẩy liên hồi.
Gương mặt thật anh tuấn tuyệt luân, mắt phụng mày ngài, mũi thẳng thớm, miệng anh đào, má lúm đồng tiền, duyên dáng như một thiếu nữ, đứng ngây ra trước mặt Cát Tập Bách.
Cát Tập Bách lâu nay ở chốn rừng sâu núi thẳm, đâu từng gặp người anh tuấn thế này, lại bị đối phương nhìn đăm đăm, bất giác rúng động cõi lòng.
Ngay khi ấy, bỗng lại một tiếng cười trong trẻo vang lên ở phía sau, mới phát giác có hai người ám toán, vội với thân pháp “Ngọc thố kinh sào” lạng người sang bên, rồi với bộ pháp “Di Hình Hoán Vị” nhanh như chớp quay người lại, đưa mắt nhìn, bất giác ngẩn người ra.
Thì ra lại là một thiếu niên thư sinh hoàn toàn giống hệt nhau, chẳng những phục sức, diện mạo, dáng người, mà ngay cả ánh mắt nhìn chàng cũng chẳng có gì khác biệt, vậy có lạ không chứ?
Cát Tập Bách thầm nhủ :
- Người này nếu không phải có thuật phân thân hay che mắt, vậy thì hẳn đã luyện thành môn khinh công tuyệt đỉnh Hóa Ảnh Loạn Thần và võ công đương nhiên cao thâm khôn lường.
Thế là, chàng chẳng thể không cẩn thận hơn và hết sức băn khoăn, bởi đối phương cười với mình, chẳng rõ là địch hay bạn? Nếu là địch thì đâu có thái độ như vậy, còn như là bạn, sao lại bỡn cợt mình thế này?
Chàng đành gượng cười nói :
- Tôn huynh vì sao lại bỡn cợt huynh muội tại hạ, tại hạ đang có việc gấp, xin hãy nhường đường cho!
Vòng tay thi lễ, ngầm vận khí công đẩy ra, định thăm dò công lực đối phương.
Nào ngờ khí công của chàng vừa phát ra, bóng người hai bên đều biến mất, xuất hiện trước mặt chàng là Từ Ngọc Nhi đang phóng nhanh đến.
Chỉ thấy nàng hai mắt trợn trừng, ra chiều rất tức giận, cả lời nói cũng không thốt ra được, hai mắt đỏ bừng, dáng vẻ thờ thẫn, lưng vai đùi bụng đầy vết dấu tay bùn, hẳn đã bị tiểu tử kia bỡn cợt, vội tiến tới quan tâm hỏi :
- Ngọc muội sao thế này?
Từ Ngọc Nhi nghe hỏi, như từ trong mơ bừng tỉnh, lửa giận dâng lên ngập lòng, nghiến răng căm hận nói :
- Tiểu tử ấy, nếu mà không cho hắn...
Nàng chưa dứt lời, bỗng có người nói :
- Ôm vào lòng âu yếm thỏa thích phải không?
Tiếng nói và tiếng người cùng lúc lướt qua trên đầu Cát Tập Bách và Từ Ngọc Nhi.
Cát Tập Bách nghe vậy cũng bừng lửa giận, trường tiên vung lên, quát to :
- Tiểu tử hèn hạ kia, có bản lĩnh thì đừng trốn tránh, chỉ miệng nói tài đâu phải là nam tử hán.
Người ấy cười ha hả, đứng trên ngọn một cây to, ung dung nói :
- Công tử gia hôm nay không rảnh, thôi thì để cho hai người vui sướng thêm một đêm, có gan thì đêm mai giờ tý hãy đến chỗ thung lũng tiểu nha đầu té ngã khi nãy, công tử gia nhất định sẽ tiếp đãi tử tế!
Rồi chẳng chờ huynh muội Cát Tập Bách trả lời, đã tung mình lướt đi trên không như một cánh chim to xuống núi.
Cát Tập Bách nghe thiếu niên ấy càng nói càng bỉ ổi, cũng đã hết sức tức giận, vốn định đuổi theo, nhưng nghĩ lại, người ta từ thung lũng theo dõi đến đây mà mình không hề phát giác, chứng tỏ khinh công của đối phương hơn mình rất xa, nếu thật sự động thủ, chưa chắc mình thắng nổi đối phương.
Trước khi gặp sư thúc, Từ Ngọc Nhi chưa thể thu xếp được, sự an nguy của mình là chuyện nhỏ, Từ Ngọc Nhi chẳng thể bỏ mặc, hơn nữa, đi đường suốt cả ngày trời chưa ăn uống gì, người cũng đã mệt mỏi rồi.
Đằng nào người ta đã có lời ước hẹn rồi, sớm muộn cũng sẽ động thủ, sao không nghỉ ngơi cho khỏe để đêm mai phó hẹn? Xem tiểu tử ấy lai lịch thế nào, vậy chẳng hơn ư?
Chàng vừa định giải thích với Từ Ngọc Nhi, nhưng Từ Ngọc Nhi bị thiếu niên ấy bỡn cợt quá mức, lửa giận xung thiên, chẳng chờ ca ca đồng ý, đã với thế “Hạn Địa Bạt Tông” tung mình lên quát :
- Quân chó má, định đào tẩu hả?
Cát Tập Bách thấy vậy vội quát :
- Ngọc muội, không được vậy!
Hai lượt tung mình đã vượt qua mặt Ngọc Nhi, chận nàng lại rồi nói tiếp :
- Hãy tìm gặp lệnh sư trước thì hơn! Đằng nào chúng ta đêm mai phó ước, còn sợ hắn thoát được sao?
Từ Ngọc Nhi phóng đi đến bên bờ núi, bị Cát Tập Bách cản lại, đâu chịu cam tâm? Tính trẻ con bừng dậy, giậm chân la hét và đấm lia lịa lên mình Cát Tập Bách, hằn học nói :
- Ca ca chỉ biết bảo tiểu muội không được này không được nọ, chẳng màng đến tiểu muội có chịu nổi sự trêu cợt sàm sỡ của tên chó má đó hay không!
Nàng lửa giận chưa nguôi, còn định đuổi theo xuống núi, nhưng đưa mắt nhìn, thiếu niên ấy sớm đã mất dạng rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Từ Ngọc Nhi chấn động tâm thần, mới nhớ đến lời dặn dò của sư phụ và mẫu thân lúc lâm biệt, đành nén giận quay người phóng đi lên núi.
Cát Tập Bách theo sát phía sau Từ Ngọc Nhi, sợ nàng lại nổi tính bướng, thoáng chốc đã lên đến đỉnh núi, nhưng chỉ thấy bốn bề vắng lặng, chẳng thấy bóng dáng Lạp Tháp hòa thượng đâu cả.
Từ Ngọc Nhi thấy trời đã sụp tối, phía Tây nam mây đen dày đặc, mưa to sắp đến, dưới núi tiếng ếch nhái kêu vang, trên núi cỏ cây khua reo rì rào, sấm rền sét chớp hết sức kinh người.
Một cô bé chưa từng rời xa mẹ như Từ Ngọc Nhi, đứng trước rừng sâu núi thẳm, đêm đen gió lạnh, nàng không khiếp sợ sao được.
Cát Tập Bách tuy cũng mới bước chân trên giang hồ, nhưng chàng ở chốn thâm sơn lâu ngày, hầu hết đều luyện tập võ công vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, một mình ra vào rừng rậm đã quen, nên không hề khiếp sợ khi đứng trước thâm sơn tĩnh mịch này.
Từ Ngọc Nhi trong lòng khiếp sợ, càng thêm nhung nhớ mẫu thân, nép sát vào người Cát Tập Bách, khẽ nói :
- Ca ca, nếu đêm nay chúng ta không tìm gặp sư phụ thì phải...
Nói đến đó đã nghẹn lời, úp mặt lên vai Cát Tập Bách khóc thút thít.
Cát Tập Bách vội ôm nàng vào lòng, vỗ về :
- Ngọc muội, đừng khóc, lệnh sư không bao giờ bỏ rơi muội đâu, lão nhân gia ấy nhất định cũng đang tìm chúng ta, chúng ta hãy đi khắp nơi này, không chừng gặp cũng nên.
Từ Ngọc Nhi đang sợ đứng đây chờ lâu, mau được đi lại để giải khuây, bèn cùng Cát Tập Bách nắm tay nhau sóng bước, nhưng đi được mấy bước, Từ Ngọc Nhi bỗng đứng lại do dự, Cát Tập Bách ngỡ là nàng trông thấy chuột rắn gì đó, vội kéo nàng sang bên hỏi :
- Gì vậy?
Từ Ngọc Nhi lắc đầu :
- Không có gì! Tiểu muội chỉ sợ chúng ta rời khỏi đường bậc cấp, nếu sư phụ về đến ngay lúc ấy, vậy chẳng phải lỡ qua ư?
Cát Tập Bách thấy nàng lo nghĩ rất đúng, gật đầu cười nói :
- Ngọc muội nghĩ rất đúng, nhưng ngu ca đã để lại ám hiệu của bổn môn, lão nhân gia ấy mà xem là biết ngay hướng đi của chúng ta, Ngọc muội hãy yên tâm!
Từ Ngọc Nhi gật đầu, rẽ sang một con đường nhỏ bên phải, dọc theo đỉnh núi bước đi.
Đi được chừng mười mấy trượng, bỗng ánh sét chớp lên, trước mắt bừng sáng, phát hiện thung lũng phía trước có một ngôi chùa to ẩn trong rừng sâu, lòng mừng khôn xiết, Cát Tập Bách trước tiên reo lên :
- Ngọc muội hãy nhìn xem, phía trước có một ngôi chùa to. May quá, đêm nay dù chúng ta không gặp được lệnh sư thì cũng chẳng đến đỗi phải ngủ ngoài trời! Đi mau, không chừng lệnh sư ở trong ấy cũng nên!
Từ Ngọc Nhi bị sét chớp làm cho khiếp sợ, rúc vào vai Cát Tập Bách, nghe phía trước có một ngôi chùa to có thể nấu thân, bèn ngẩng lên nhìn, lòng mừng khôn xiết, liền thi triển khinh công phóng đi.
Lúc này mây đen đã kéo đến trên đỉnh đầu, một cơn gió mạnh thổi qua, tức thì mưa trút xuống xối xả, tiếp theo là mấy tiếng sấm nổ vang rền, khiến rừng núi rung chuyển.
Từ Ngọc Nhi hoảng kinh la hét ầm ỉ. Chỉ chốc lát nước đã ngập cao mấy tấc, bùn lầy cản lối, bước đi hết sức khó khăn.
Cát Tập Bách đành thận trọng dìu Từ Ngọc Nhi từng bước tiến tới, nhưng đường lầy rất trơn, Từ Ngọc Nhi y phục ướt sũng, nước mưa từ trên đầu chảy xuống, hai mắt lờ mờ, lòng lại hốt hoảng, đi được mấy bước, bỗng trượt chân ngã lăn ra đất.
Cát Tập Bách vội kéo nàng dậy, đi được mấy bước, lại bị một hòn đá vấp ngã, tuy không thọ thương, nhưng toàn thân dính đầy bùn đất, mặt mày lem luốt.
Lòng càng kinh hoàng, bước đi càng chậm hơn, đến khi ánh sét chớp lên, mới hay đã lạc mất phương hướng.
Vội quay người lại, tìm đến con đường nhỏ, tiếp tục bước đi, lần mò hồi lâu mới tiến được vào rừng.
Hai người dừng lại dưới gốc cây, định sửa lại y phục, lau sạch đất bùn trên mặt để gõ cửa chùa xin tá túc.
Cát Tập Bách nhân lúc ánh sét chớp lên, tìm kiếm lối đi dẫn đến chùa, nhưng thấy trong chùa không hề có chút ánh đèn.
Chàng thắc mắc thầm nhủ :
- Ngôi chùa to thế này, tuy gió mưa tầm tả, nhưng mới canh đầu, lẽ ra đang là lúc tụng kinh đêm mới phải, sao lại im lìm thế này? Xem bề ngoài, ngôi chùa này rất hùng vĩ trang nghiêm, tường ngói còn mới, hẳn không phải một ngôi chùa hoang, chả lẽ...
Chàng vừa nghĩ đến đó, bỗng thấy hai đốm sáng xanh rờn xuất hiện, từ từ tiến đến gần hai người.
Cát Tập Bách biết đó không phải hung cầm mãnh thú thì cũng là độc xà ác khuyển, vội nín thở ngưng thần chú mắt nhìn, đồng thời khẽ nói :
- Lát nữa khi ngu ca ra tay, Ngọc muội hãy mau lên trên cây, tuyệt đối không được lên tiếng.
Từ Ngọc Nhi biết có chuyện không ổn, vội hỏi :
- Đó là gì vậy?
Cát Tập Bách vừa chăm chú nhìn về phân biệt đó là vật gì, vừa nghĩ cách ứng phó, nghe tiếng hỏi của Từ Ngọc Nhi có vẻ bình bĩnh hơn lúc mưa gió vừa rồi, chàng thầm nhủ :
- Nha đầu này thật không biết lợi hại, lại tưởng là có trò vui để xem, chớ hề khiếp sợ.
Nghĩ vậy nhưng lại chẳng tiện nói ra, bèn khẽ đáp :
- Hãy cẩn thận, có thể là loài chó sói ở trại ngoại, hết sức hung dữ. Xem nó càng đến gần càng đi chậm hơn, sắp lao đến rồi đấy!
Đoạn khoát tay ra sau, hối hả nói :
- Lên cây mau!
Từ Ngọc Nhi tính trẻ con chưa dứt và lại tinh nghịch, tuy miệng vâng lời, nhưng tay đã cầm sẵn Phong Vỹ Nỗ Tiễn.
Đó là lúc bé ham chơi, đã đòi mẫu thân dạy nàng săn chim, Lý Ngọc Phụng bị nàng vòi mãi không chịu nổi, đành làm cho nàng món ám khí tinh xảo này.
Đó là mũi tên nhỏ bé cỡ kim đuôi ong, lắp vào trong một chiếc ống đồng có gắn lò xo, khi ấn vào nút khởi động, tên nhỏ bay ra không hề gây tiếng động, một ống có thể cùng lúc bắn ra ba mươi mũi, rất mạnh và chuẩn xác, cực kỳ lợi hại.
Nàng ngày đêm chuyên cần khổ luyện, sau năm năm đã có thể cùng lúc bắn ra mười mũi tên theo ý muốn, lúc này nàng nghĩ đây là một cơ hội tốt để trổ tài, lẽ nào không thử một phen?
Cát Tập Bách chẳng ngờ có vậy, thấy hai đốm sáng xanh đã đến gần, chỉ còn cách chừng bảy tám thước, đã có thể vung tiên tấn công.
Đột nhiên, một tiếng sủa vang, hai đốm sáng xanh vụt tắt, lá cây tung bay, nước mưa văng bắn, rồi thì “phịch” một tiếng vang dội, vật nặng rơi xuống đất, khiến bùn nước bắn văng tung tóe, biết là quái thú đã bị đánh chết rồi.
Cát Tập Bách nghi là sư thúc Lạp Tháp hòa thượng đã ngầm xuất thủ, hết sức mừng rỡ, nào ngờ sau khi lau đi bùn nước trên mặt, đưa mắt nhìn, phía trước lại xuất hiện mười mấy đốm sáng xanh, đang chạy nhanh đến.
Cát Tập Bách cả kinh, chàng từng nghe nói loài chó sói này hung dữ hơn hổ báo, tinh ranh hơn chồn cáo, chỉ một con còn dễ đối phó, nếu chúng cả đàn tấn công thì thật là nguy hiểm.
Thế nên, chàng quyết định tiên hạ thủ vi cường, vừa định xuất thủ, bỗng nghe Từ Ngọc Nhi cười khúc khích trên cây. Sợ nàng không biết nguy hiểm xuống đất, vội trầm giọng nói :
- Ngọc muội đừng xuống đất, lũ súc sinh này không dễ đối phó đâu!
Từ Ngọc Nhi thản nhiên cười nói :
- Không hề chi, ca ca cũng lên đây đi!
Cát Tập Bách thầm nhủ :
- Nha đầu này đâu biết sự lợi hại của loài chó sói này, chúng chẳng những biết trèo cây, mà còn phóng rất cao và nhanh, răng như cưa, vuốt như móc câu, chúng mà cắn xé là cây này gãy đổ ngay, nếu mình không giữ dưới gốc, chúng mà đến gần là hai người khó bảo toàn tính mạng.
Thế nên, chàng vội nói :
- Ngọc muội, vậy không được đâu! Hãy cẩn thận, đừng để lũ súc sinh này phát hiện, ngu ca canh giữ bên dưới, không thể để chúng đến gần được.
Từ Ngọc Nhi bởi lần đầu đắc thủ, lòng tin càng gia tăng, sớm đã lắp đầy một ống Phong Vỹ Nỗ Tiễn, cầm trong tay sẵn sàng phát động, thấy Cát Tập Bách ra chiều hốt hoảng, nàng càng cười tợn hơn, đương thanh nói :
- Ca ca đừng sợ, chúng không đến gần được đâu, ca ca không thấy con to lớn này chẳng phải chỉ một phát là chết ngay hay sao?
Cát Tập Bách giờ mới hiểu ra con ác thú này bị Từ Ngọc Nhi dùng ám khí hạ sát, hết sức kinh ngạc lẫn vui mừng, nhưng không biết nàng dùng ám khí gì, bèn hỏi :
- Ngọc muội dùng độc tiêu ư? Nhưng đâu thể đối phó nhiều thế này được!
Từ Ngọc Nhi ở trên cây sớm đã trông thấy những đốm sáng xanh kia, chỉ cần phóng một cái là đến trước mặt, cũng đâm ra hoảng sợ nói :
- Ca ca... hãy lên đây mau, tiểu muội nói cho biết...
Từ Ngọc Nhi chưa kịp dứt lời, tám con chó sói to lớn đã lao bổ đến. Hai con nhe răng vươn vuốt lao thẳng đến trước ngực Cát Tập Bách, số còn lại cũng bao vây đến.
Cát Tập Bách nhất thời thất thần không kịp nghinh địch, đành lạng người sang bên, Tỏa Long tiên hết sức quét ra, tuy chàng thân pháp nhanh nhẹn, chưa bị vuốt sắc của ác thú vồ trúng người, nhưng chiếc áo dài đã bị vồ rách một mảng to.
Chỉ thấy trường tiên quét qua, hai con chó sói đầu lìa khỏi cổ, hai con trọng thương ngã ra đất, một con quấn trên đầu tiên, bị móc câu móc lại. Chàng vung mạnh tay, mới bay ra xa mấy trượng, còn lại ba con đi vòng quanh gốc cây.
Từ Ngọc Nhi thấy bầy chó sói lao đến, không kịp ra tay cứu, trong lúc hốt hoảng, thấy Cát Tập Bách tung mình lên, vung trường tiên quét ra, cũng chỉ có thể tránh khỏi tám con trước, phía sau hãy còn bảy con tiếp tục lao đến.
Nàng vội bấm nút, một làn mưa tên bay ra, ba con đầu bị trúng ngay chỗ yếu hại, ngã ra đất chết ngay, bốn con cũng bị thương nặng, lăn lộn trên đất sủa vang, không đứng lên nổi nữa.
Lúc này Cát Tập Bách đã một tay bám vào một nhánh cây ngang khác, cách ngọn cây của Từ Ngọc Nhi chừng năm thước, thấy Từ Ngọc Nhi ám khí phát ra, quả nhiên đắc thủ.
Khi chàng lại đưa mắt nhìn ra phía trước, thấy hướng ngôi chùa hãy còn đốm sáng xanh ập đến và trong chùa cũng đã có ánh đèn, hiển nhiên đã kinh động đến tăng nhân trong chùa.
Cát Tập Bách càng thêm hoảng hốt, định bảo Từ Ngọc Nhi vượt cây đào tẩu, kẻo lại bị bầy thú vây khốn, liệu tăng nhân trong chùa nuôi nhiều ác thúc thế này, hẳn không phải người lương thiện, nếu người và thú cùng lúc kéo đến thì càng khó thể đào thoát.
Nào ngờ chàng ý định vừa nảy sinh, ba con ác thú còn lại dưới gốc cây đã cùng lao lên tấn công Từ Ngọc Nhi. Một con trèo lên thân cây, hai con lao lên từ hai phía.
Chàng vội quát to :
- Ngọc muội, hãy cẩn thận!
Đồng thời trường tiên trở tay quét ra, “bốp” một tiếng, con ác thú trèo đến giữa chừng cây liền rơi trở xuống đất.
Tiếp theo là một tiếng thét thảng thốt. Cát Tập Bách cả kinh, chỉ thấy một bóng đen từ trên cây rơi xuống, đồng thời một bóng đen khác lao đến dưới chân chàng.
Cát Tập Bách hoài nghi bóng đen rơi từ trên cây xuống là Từ Ngọc Nhi, trong cơn bi phẫn bất chấp tất cả, buông tay lộn người, trường tiên giáng xuống, con ác thú bên dưới bị quất trúng ngang lưng, ngã ra chết ngay.
Cát Tập Bách chân vừa chạm đất, liền lao đến dưới gốc cây kia, định cứu chữa cho Từ Ngọc Nhi, nhưng nghe tiếng nàng ở trên cây nói :
- Ca ca không sao chứ?
Thế là chàng mới biết khi nãy là tiếng kêu của nàng trong lúc hốt hoảng, vừa định trả lời, lại thấy một bầy ác thú sắp đến gần, chàng vội tung mình lên cây, lớn tiếng nói :
- Ngọc muội, chạy mau!
Đoạn thi triển khinh công Lâm Thâm Lý Bạc phóng đi trên cành cây, nắm lấy tay Từ Ngọc Nhi, từ phía trái vòng qua rừng cây, băng qua đỉnh núi, tìm chỗ nấu thân khác.
Lúc này mưa đã tạnh, sấm đã ngừng, bầu trời trong xanh, sao đêm lại hiện ra, trăng non như lưỡi liềm. Hai huynh muội vừa ra khỏi rừng, đã nghe tiếng ác thú sủa vang trong rừng, kèm theo còn có mấy tiếng quát to, hẳn là bọn cường đồ đang sai khiến ác thú tìm kiếm hai người.
Cát Tập Bách từng nghe nói loài chó sói này khứu giác còn linh mẫn hơn cả chó săn, nếu mình mà không từ trên cây đào tẩu, hẳn đã bị bầy ác thú đuổi kịp, vội giục Từ Ngọc Nhi gia tăng khinh công, phóng đi về phía chỗ có nước.
Rời xa khu rừng chừng năm mươi trượng, như đã sang đến bên kia đỉnh núi, xem sao phân biệt phương hướng, đã nghiêng về phía nam, chỉ thấy thôn làng dưới núi ánh đèn lấp lánh, nhà cửa cũng chẳng ít, hai huynh muội hết sức mừng rỡ, vừa định tìm đường xuống núi, ăn uống rồi hẵng tính.
Bỗng nghe Từ Ngọc Nhi ở phía sau rên la liên hồi, ngỡ là nàng phát hiện ác thú đuổi đến, vội dừng bước quay lại hỏi :
- Lại gì nữa đây?
Chỉ thấy Từ Ngọc Nhi ngồi xổm trên đất, tay trái bụm trán, tay phải bụm đầu gối, chàng vội cúi xuống xem xét, bỗng “bộp” một tiếng, huyệt Tam Lý nơi chân trái chàng đã bị vật gì ném trúng, tức thì tê dại ngồi xổm xuống.
Chàng vừa định quát hỏi, huyệt Giáp lại bị ném trúng, cả miệng cũng không khép lại được nữa, thật khiến chàng cười dỡ khóc dỡ.
Cát Tập Bách lòng đã lo sợ bọn phỉ đồ trong rừng dẫn ác thú đuổi theo đến, lại càng kinh ngạc trước thủ pháp Trích Diệp Đả Huyệt của kẻ ám toán mình thật quá cao minh, hẳn là võ công cũng hơn mình rất xa.
Nhưng sao không thấy kẻ địch hiện thân thế nhỉ?
Chàng đang thắc mắc, bỗng cảm thấy người nhẹ hẫng, đã bay bổng lên không, không còn sức vùng vẫy, lại không kêu ra tiếng, hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Ngay cả chàng cũng không biết bay đi bao xa, chỉ thấy bên mình như dựa vào một vật mềm mại và hương thơm như lan như xạ lúc lúc lại ập vào mũi, khiến chàng ngây ngất.
Rồi bỗng cảm thấy người rơi nhanh xuống, huyết mạch căng phồng, hơi thở gấp rút, tim đập dữ dội, “phịch” một tiếng, đã rơi xuống đến mặt đất, người cũng bất tỉnh nhân sự.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, chàng từ từ hồi tỉnh, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường tre nhỏ, một chiếc áo tơi đắp lên mình, nhưng không thấy Từ Ngọc Nhi đâu, lòng hết sức lo lắng, nhưng vẫn không dám lên tiếng.
Lại quét mắt nhìn quanh, thấy bên trái có một gian phòng nhỏ, cửa phòng khép hờ, trong có ánh đèn hắt ra, và như có người đang đàm luận chuyện đắc ý gì đó, còn kèm theo tiếng vui cười của nam lẫn nữ, khiến chàng càng thêm lo lắng.
Chàng nhè nhẹ lấy áo tơi ra ngồi dậy, ngưng thần lắng nghe, trước tiên lọt vào tai là tiếng một thiếu nữ nói :
- Cho dù có thật là đồng bọn của họ, Dao nhi cũng không sợ, mẫu thân chỉ cần hai chiếc lá nhỏ ném ra là đã chế ngự họ rồi, giờ mẫu thân đang điều thương cho thiếu nữ kia, còn thiếu niên thì... đang nằm bên ngoài...
Cát Tập Bách cả kinh thầm nhủ :
- Thế thì nguy rồi, xem ra huynh muội hai người đã lọt vào trong tay cường đồ, sư thúc lão nhân gia lại không hay biết, vậy chẳng phải...
Lại nghe một giọng già nua cười nói :
- Tiểu nha đầu, lão phu còn chưa hiểu tâm sự của ngươi hay sao? Vậy thì tùy ngươi xử lý đấy!
Đoạn buông tiếng cười vang.
Thiếu nữ phụng phịu :
- Dao nhi không chịu đâu, gia gia lúc nào cũng mai mỉa người ta, Dao nhi không thèm đếm xỉa đến nữa!
Cát Tập Bách vội nhè nhẹ nằm trở xuống giường, động tác hết sức nhanh.
Lại nghe lão nhân trong phòng có vẻ lo lắng nói :
- Tiểu nha đầu, ngươi vội gì chứ? Ngươi đi bừa bãi thế này, coi chừng gặp phải lũ ác khuyển của bọn ma đầu đấy! Lão phu cho ngươi hay, đêm mai có một cơ hội tốt, ngươi hãy mau cho mẫu thân ngươi biết, chuẩn bị thu xếp thoát thân.
Thiếu nữ đứng lại ở cửa, khúc khích cười nói :
- Gia gia lại đánh lừa Dao nhi nữa rồi! Hai lần trước báo hại mọi người đã phải bận gần cả đêm, chờ suốt cả ngày trời, rốt cuộc chẳng phải vẫn là mừng hụt hay sao? Gia gia thử nói xem, có cơ hội tốt gì nào?
Lão nhân thở dài :
- Chúng ta bị giam trong nhà mình đã gần hai năm rồi còn gì? Trang viện to đã bị ác tặc chiếm cứ, chúng ta lại phải ở trong nhà củi bên núi này, lại còn phải làm trâu ngựa cho bọn ma đầu kia, nếu không phải vì mẹ con các ngươi, một thân nợ máu, lão phu đã liều mạng với chúng từ lâu rồi.
- Gia gia lại thương tâm nữa rồi! Lỗi tại Dao nhi cả, gia gia!
Thiếu nữ đi trở vào phòng, như là an ủi lão nhân.
Lão nhân cố nén thương cảm, trầm giọng nói :
- Không! Dao nhi, lão phu biết mẫu thân ngươi vì ngươi đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, cũng tại thúc thúc ngươi không tốt, đã cấu kết với bọn ma đầu, gieo rắc tội ác và chiếm cứ Thái Sử Đệ của chúng ta, chứa chấp bọn phỉ đồ... Ba đời ông cháu chúng ta đã chịu đựng quá đủ rồi, thật ra gia gia ngày nào mà không có ý định đào tẩu, khốn nỗi hai lần đều bị lũ ác khuyển đuổi theo, không sao thoát thân được...
Cát Tập Bách nghe vậy, đã hiểu đây nguyên là một gia đình giàu có chẳng may gặp biến cố, niềm phẫn hận trong lòng liền tiêu tan, trái lại còn hết sức đồng tình đối với ba đời ông cháu này và quyết định phải giúp họ thoát hiểm.
Thiếu nữ lại sốt ruột ngắt lời :
- Gia gia, Dao nhi đã biết hết cả rồi, gia gia không cần nói nữa, kẻo lại thương tâm. Giờ hãy cho Dao nhi biết, cơ hội lần này như thế nào?
Lão nhân ho khan một tiếng rồi nói :
- Lần này không như trước, bầy ác khuyển đã bị người giết chết gần hết, chỉ còn lại bốn năm con, ma đầu ấy sợ đồng bọn hãm hại, luôn dẫn theo bên mình, không còn để lại đây canh giữ chúng ta nữa, mà dù có để lại, ông cháu chúng ta ba người mỗi người một chưởng là xong.
Thiếu nữ nôn nóng hỏi :
- Bọn ma đầu kia thì sao? Có phải lại ra ngoài làm ăn không?
Bỗng ngưng lời, lát sau mới hối hả nói :
- Hãy xem, bọn ma đầu không tìm được kẻ giết ác khuyển, đã quay về rồi, đi mau! Bây giờ đừng hỏi, mai này hẵng cho ngươi biết, đi vào nhanh lên!
Thiếu nữ cũng có vẻ hốt hoảng, đi nhanh ra nói :
- Vâng, Dao nhi đi đây, gia gia hãy cẩn thận!
Cát Tập Bách vội rụt đầu về, nín thở nằm yên.
Bỗng lại nghe lão nhân ở phía trong nói :
- Dao nhi, hãy mang luôn thiếu niên kia vào phía trong, đừng cho bọn ma đầu phát hiện, huyệt đạo gia gia đã giải khai cho y rồi, hãy bảo mẫu thân ngươi cho uống thêm thuốc, xem ra võ công của y cũng chẳng kém!
Thiếu nữ hậm hực :
- Mặc kệ y!
Vừa bước chân ra cửa phòng, bỗng đứng lại quát :
- Tiểu tử, ngươi còn giả chết nghe trộm người ta nói chuyện nữa hả?
Đoạn tay phải giơ lên, vung chưởng bổ vào mạn sườn Cát Tập Bách.
Cát Tập Bách nằm cuộn tròn trộm mắt nhìn, thấy nàng vừa ra khỏi phòng đã phát giác mình nghe trộm, hết sức kinh ngạc, lại thấy nàng vung chưởng bổ đến, vội vận đề chân khí, chuẩn bị hứng chịu một chưởng của nàng.
Ngay khi ấy, lão nhân nhanh như gió từ trong phòng lướt ra, cản trước mặt nàng, tay áo phất nhẹ, hóa giải chưởng kình của nàng và quát :
- Dao nhi, ngươi lại nóng nảy nữa rồi! Lỡ đả thương người ta rồi lại hối hận, gia gia không bồi thường nổi đâu!
Đoạn buông tiếng cười ha hả, tay phải nhẹ cất lên, đã đỡ Cát Tập Bách dậy.
Thiếu nữ mặt đầy vẻ hổ thẹn, phụng phịu nói :
- Gia gia...
Lão nhân cười ngắt lời :
- Gia gia cũng là vì ngươi thôi!
Đoạn quay sang Cát Tập Bách nói :
- Tiểu ca, đừng giả vờ ngủ nữa, hãy xem mình đã nằm như thế nào, cả áo tơi cũng đã mở ra, tiểu nha đầu sao mà không nhận ra được? Hãy mau theo y ra phía sau, thật ra trong lòng y hết sức thích tiểu ca, sao đành lòng hạ thủ được!
Lão nhân vừa nói vừa liếc mắt nhìn thiếu nữ.
Cát Tập Bách được lão nhân đỡ dậy, vừa lúc đối mặt với thiếu nữ, trong bóng tối, chỉ thấy nàng tuổi suýt soát với Từ Ngọc Nhi, dáng người khá đẹp, nhất là đôi mắt to sáng ngời, như có một hấp lực, khiến lòng chàng xao xuyến, bất giác vòng tay thi lễ nói :
- Tại hạ vô tri, đã mạo phạm cô nương...
Thiếu nữ đang bực tức trừng mắt nhìn chàng, thấy chàng phong độ phi phàm, anh tuấn thoát tục, lòng đã thầm thích mến, đến khi chàng thi lễ và gọi mình là cô nương, càng thấy dễ thương hơn, lại thấy chàng mình đầy bùn đất, bất giác phì cười.
Lão nhân thấy vậy, ha hả cười nói :
- Thôi, vậy là hòa thuận nhau rồi!
Đoạn quay sang thiếu nữ nói tiếp :
- Dao nhi, đừng chậm trễ nữa, hãy mau đưa y đi, bọn ma đầu đã đang gọi cửa rồi!
Rồi thì tay phải đẩy nhẹ, Cát Tập Bách loạng choạng ngã xuống bên cạnh thiếu nữ.
Dao nhi không chần chừ nữa, tay phải nắm lấy tay Cát Tập Bách, tung mình qua một bức tường thấp, vòng ra hậu viện, đi đến một hoa viên.
Chỉ thấy phía trái có mấy ngôi nhà ngói, trong hắt ra chút ánh sáng lờ mờ, Cát Tập Bách đã nghe biết gia thế của nàng, ngỡ đây chính là chỗ ở của nàng.
Nào ngờ nàng vẫn tiếp tục đi thẳng đến trước một bức tường vây cao hơn trượng, bên dưới đầy cỏ dại, lúc Cát Tập Bách theo nàng tung mình lên trên tường, chiếc áo dài lại bị rách mất một mảng.
Nàng một tay nắm lấy Cát Tập Bách, tung lên phóng xuống không chút phí sức, nhưng Cát Tập Bách thì lại hết sức bất tiện, lại không dám lên tiếng, để trong bụng lại càng khó chịu hơn.
Lúc này, hai người đứng trên tường vây, Cát Tập Bách đưa mắt nhìn, dưới ánh sao, thoáng thấy bên ngoài là một vùng hoang dã, phía phải là núi đá cheo leo, bên dưới tối mịt, hẳn là vực sâu tuyệt cốc, vạn nhất sẩy chân rơi xuống chắc chắn xương tan thịt nát.
Cát Tập Bách đang hoang mang, thiếu nữ như đã nhận biết, quay đầu khẽ nói :
- Đừng sợ, hãy đi theo bổn cô nương, nếu các hạ định đào tẩu thì chớ trách bổn cô nương!
Dứt lời, nàng đi men theo tường vây, phóng qua ven núi bên phải, nhanh nhẹn như trên đất bằng.
Cát Tập Bách đành đánh bạo từng bước đi trên tường vây, thiếu nữ đứng giữa tường đá chờ chàng.
Hai người qua khỏi tường đá, đến trên ven núi, chỉ thấy thiếu nữ dùng chân đẩy mạnh, tường đá liền tự động hạ xuống dưới chân tường.
Ngay chỗ chàng đứng, bỗng có một cửa động bật mở, ánh đèn từ trong chiếu ra, thấy bên dưới quả là một thâm cốc rộng đến mấy trượng, chàng bất giác kinh tâm khiếp đởm.
Đột nhiên, trong động vang ra tiếng quát :
- Ai đấy?
Thiếu nữ liền đáp :
- Mẫu thân, Dao nhi đây!
Đoạn nắm lấy tay Cát Tập Bách, kéo chàng chui vào trong động.
Cửa động rộng chỉ năm sáu thước và phía trước có ánh đèn hắt ra, Dao nhi đi đến trước đèn, đưa tay lấy xuống, rồi liền ấn mạnh vào vách.
Cửa động phía sau khép lại, đi thêm khoảng ba trượng nữa, đến cuối thạch động, một người đàn bà trung niên tuổi ngoài ba mươi đang đứng trước cửa, mỉm cười ngoắc tay với hai người.
Thiếu nữ tiến tới hai bước, đứng nép bên người đàn bà trung niên, thẹn thùng mân mê tà áo, khẽ nói :
- Mẫu thân, gia gia bảo mẫu thân...
Bỗng bỏ dở câu nói, vòng ra sau người đàn bà trung niên, kề tai bà thầm thì một hồi, sau đó bỏ chạy vào trong.
Người đàn bà trung niên mỉm cười nhìn Cát Tập Bách nói :
- Tiểu ca vất vả quá, mời vào trong hẵng nói!
Nói đoạn, bà quay người đi trước dẫn đường.
Cát Tập Bách trên đường đi không hề lên tiếng, mãi đến khi gặp người đàn bà trung niên, vì lo nghĩ đến Từ Ngọc Nhi, chàng bèn định hỏi, nhưng thấy vẻ mặt hiền từ, phục sức sang trọng, hiển nhiên là một quý phụ có thân phận, hẳn là không có ác ý với huynh muội mình, khi người ta chưa hỏi lai lịch mình, mình sao có thể mở miệng đòi người? Nên đành lẳng lặng theo sau bà đi vào trong.
Qua khỏi cửa nhỏ, vào đến bên trong, chỉ thấy đây là một khách sảnh nhỏ, bày trí rất hoa mỹ, bàn ghế toàn bằng gỗ Thiết Ly.
Chính giữa có một chiếc bàn dài, trên thờ linh vị tổ tiên. Trên vách phải có treo một thanh trường kiếm, bên trái là hai cửa gỗ, chính diện cách một bức bình phong, dưới ánh đèn, chỉ thấy người đàn bà trung niên này hao hao giống thẩm nương chàng, xinh đẹp đoan trang, nhưng vẫn chưa thấy Từ Ngọc Nhi, lòng hết sức lo lắng.
Người đàn bà trung niên thấy chàng nhìn quanh, biết chàng lòng đang lo lắng, bèn mỉm cười nói :
- Tiểu ca chớ nóng lòng, hãy ngồi xuống đã. Lệnh muội uống thuốc xong đã ngủ rồi, hẳn tiểu ca cũng rất là mỏi mệt, để ta bảo Dao nhi chuẩn bị chút gì cho tiểu ca ăn, giờ hãy tắm rửa thay y phục trước đã!
Cát Tập Bách thấy bà quan tâm cho mình thế này, càng thêm ái ngại, khó thể mở miệng nói, lại nghe bà nói vậy, nhìn lại mình toàn thân đầy bùn đất, thật ngượng hết sức, đứng ngồi không yên.
Lại đưa tay sờ người, cả hành lý lẫn binh khí cũng đã biến mất, lòng chàng càng thêm lo lắng, cố hết sức mới cất được tiếng nói :
- Thẩm thẩm...
Người đàn bà trung niên thấy chàng nhút nhát như vậy, càng thêm hòa nhã an ủi :
- Hài tử, ngươi đừng buồn, thân thế và cảnh ngộ của ngươi, lệnh muội đã cho ta biết rồi, hoàn cảnh của chúng ta tuy khác nhau, nhưng vận mệnh có thể nói là tội nghiệp như nhau.
Nói đến đó, giọng điệu bỗng thay đổi, liền tức thì ngưng lời.
Cát Tập Bách nghe bà nói vậy, lòng liền cởi mở, vẻ e dè tan biến, ưỡn ngực tiến tới, khom mình vòng tay xá dài nói :
- Được thẩm thẩm rủ lòng thương, vãn bối vô vàn cảm kích. Xin thứ cho vãn bối cả gan với cao, tiểu điệt mồ côi từ bé, nay cùng đường muội phiêu bạt giang hồ, tìm kiếm tung tích kẻ thù, lỡ lạc vào rừng, suýt bị ác thú làm hại, may nhờ thẩm thẩm cứu giúp, đại ân đại đức suốt đời không quên, xá muội khờ dại, nếu có mạo phạm, xin lượng thứ cho!
Người đàn bà trung niên thấy chàng nói năng văn vẻ, biết vừa rồi không phải chàng nhút nhát, mà là thận trọng không muốn nhiều lời, nên càng thương mến hơn nói :
- Giờ đôi bên đã hiểu nhau rồi, chẳng cần câu nệ nữa, kể ra chúng ta tuy không cùng môn phái, nhưng cũng cùng cội nguồn, hãy gọi ta là sư di (dì) vậy!
Nói đến đó, bà quay sang cửa thứ nhất bên trái, ngoắc tay nói :
- Tiểu Thúy, hãy đưa vị ca ca này đi tắm rửa, mang thức ăn vào trong thư phòng, để y tắm xong rồi ăn uống nghỉ ngơi sớm!
Đoạn bà lại quay sang Cát Tập Bách nói tiếp :
- Bách nhi, hành lý và binh khí của ngươi, Dao nhi để trong thư phòng, mọi sự không nên nóng lòng, có gì ngày mai hẵng nói!
Cát Tập Bách ngước nhìn về phía cửa nhỏ bên trái, thấy một tiểu tỳ áo xanh đã đứng ở cửa, trố mắt nhìn mình cười ngớ ngẩn, bất giác nóng bừng cả mặt, quên cả trả lời người đàn bà trung niên.
Đến khi thấy bà đứng lên, chàng mới khom mình nói :
- Vãn bối lo liệu được rồi!
Cát Tập Bách nhìn theo sư di đi vào sau bình phong, rồi mới quay đầu lại, ngắm nhìn sự bày trí trong sảnh, tất cả đều là vật quý hiếm, ngay cả một chiếc ly hay một chiếc đĩa cũng là bằng sứ đắt tiền.
Thanh trường kiếm trên vách đặc biệt nổi bật, vỏ và chuôi đều chạm trổ hoa văn tinh xảo, hiển nhiên là một bảo vật, đáng tiếc là không thể lấy xuống xem.
Lại nhìn bài vị tổ tiên trên bàn thờ, chính giữa là linh vị họ Giang, chứng thực gia đình này quả là họ Giang. Bên cạnh còn có một bài vị chữ viết nhạt nhòa, loáng thoáng có thể đọc được mấy chữ “Lý tướng quân thần vị”.
Chàng lấy làm lạ thầm nhủ :
- Lạ thật, sao trên bàn thờ của nhà họ Giang lại có bài vị của Lý tướng quân nào đó thế nhỉ?
Cát Tập Bách đang mải mê suy nghĩ, bỗng cảm thấy tay áo bị người kéo nhẹ, lại nghe tiếng cười khúc khích, bất giác ngẩn người, mới sực nhớ đến tiểu tỳ áo xanh đang giục mình đi tắm, bèn ngượng ngùng quay lại nhìn nàng ta cười.
Tiểu tỳ áo xanh cũng rất khôn khéo, mặt đầy vẻ ngây thơ, nắm lấy tay áo chàng cười nói :
- Cát ca ca, tỷ tỷ bảo Cát ca ca hãy tắm nhanh, tỷ ấy đang chờ đấy!
Cát Tập Bách ngạc nhiên thầm nhủ :
- Nàng ta chờ mình để làm gì, chả lẽ định bày trò tam đường hội thẩm hay sao? Sư di bảo là Ngọc muội đã cho bà biết hết rồi, vậy sao...
Nghĩ đến đó, chàng cười cười nói :
- Tỷ tỷ của cô nương là ai? Chờ tại hạ có việc gì vậy?
Tiểu Thúy lắc đầu, thật thà nói :
- Đương nhiên là có việc, nếu không tỷ tỷ đâu có đưa Cát ca ca đến đây!
Hai người vừa nói vừa đi, Cát Tập Bách chưa từng gần gũi với phụ nữ xa lạ, ngoại trừ gặp hai mẹ con Từ Ngọc Nhi ở Tam Nghĩa trủng, thân cận thế này là lần đầu tiên trong đời chàng, khi nãy bị Dao nhi kéo đi đã cảm thấy ngượng ngùng bối rối, ngay cả gặp sư di cũng chẳng dám mạnh dạn nói chuyện.
Giờ đây bảo chàng gặp gỡ một thiếu nữ xa lạ trong phòng riêng, thật là khó xử, nhất là nghĩ đến chuyện nam nữ kề cận nhau trong đêm khuya, chàng nào có gan như vậy? Trong lòng do dự, miệng càng khó có thể trả lời.
Tiểu Thúy thấy chàng có vẻ lo lắng, buồn cười nói :
- Cát ca ca không muốn gặp tỷ tỷ sao?
Cát Tập Bách sợ nàng ta mách lại, vội nói :
- Không! Không! Đương nhiên là tại hạ muốn, nhưng...
Tiểu Thúy cười ngắt lời :
- Tiểu Thúy biết là Cát ca ca sợ tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ ấy đánh Cát ca ca. Cho Cát ca ca biết, tỷ tỷ võ công quả thật cao cường, công công với đại nương ngày nào cũng dạy tỷ ấy, tỷ ấy một chưởng có thể đánh vỡ một tảng đá to.
Đoạn tay phải giơ lên, một chưởng bổ ra.
Cát Tập Bách vội lách vai, tránh khỏi một chưởng của nàng ta, lòng hết sức nực cười, đành nói :
- Tại hạ chẳng sợ nàng ta đâu, không như cô nương, ra tay đánh người một cách bừa bãi thế này. Tại hạ mệt mỏi quá rồi, hãy nói lại với lệnh tỷ...
Tiểu Thúy thấy chàng tránh khỏi một chưởng của mình một cách dễ dàng, biết chàng võ công chẳng kém, bất giác sinh lòng kính nể.
Cũng chẳng nghe chàng nói gì, nàng ta đã ngắt lời :
- Đừng nói nữa, Tiểu Thúy biết Cát ca ca đang đói, tỷ tỷ đã sớm chuẩn bị thức ăn chờ Cát ca ca rồi!
Lúc này hai người đã đi đến trước cửa nhà tắm, Tiểu Thúy chỉ tay nói :
- Tắm mau đi, tỷ tỷ đang chờ trong thư phòng đấy!
Dứt lời, nàng ta quay người một cái đã biến mất, thân pháp nhanh thế này rất giống khinh công thiền tông Ngũ Phân Hương Thân Pháp của phái Thiên Sơn. Chàng mới nhớ lại lời nói của người đàn bà trung niên, bảo là có quan hệ vớ sư môn mình, chả lẽ bà ấy là môn nhân của Trường Mi đại sư phái Thiên Sơn?
Chàng lòng vui mừng, người cũng trở nên thư thái, đi vào nhà tắm, vừa tắm vừa suy nghĩ, tìm cách học chút gì đó ở vị sư di này.
Nhất là đối với Thập Nhị Lộ Thiên Sơn Thần Kiếm mà chàng đã ngưỡng mộ từ lâu và ngay cả sư phụ cũng muốn học, phen này chàng quyết phải học cho bằng được.
Chàng lại nghĩ đến Ngọc muội, đến sư thúc và cũng nghĩ đến tỷ tỷ của Tiểu Thúy.
Mãi đến khi tắm xong, chàng cũng chưa nghĩ ra được cách ứng phó hoàn cảnh trước mắt, đành không màng đến nữa. Thay y phục xong, tinh thần phấn chấn, lòng đầy hớn hở ra khỏi nhà tắm.
Thấy Tiểu Thúy đi đến, trừng mắt tức giận, chàng ngạc nhiên hỏi :
- Xin lỗi Tiểu Thúy, đã chờ quá lâu phải không?
Tiểu Thúy không trả lời, quay người bỏ đi.
Cát Tập Bách ngơ ngác, chẳng rõ mình đã làm gì đắc tội với nàng ta, vội đuổi theo nói :
- Tiểu Thúy, đừng giận, hãy nghe tại hạ nói.
Đồng thời phóng đi nhanh hơn, ngỡ chắc có thể vượt qua mặt Tiểu Thúy. Nào ngờ chàng càng phóng đi nhanh, lại càng không đuổi kịp, thấy nàng ta rẽ sang khúc quanh bên phải, lập tức thi triển khinh công Bách Bộ Cản Thiền, lướt đi một cái đã bảy tám thước, đến khi rẽ qua góc tường, thấy Tiểu Thúy đã đứng trước cửa một gian phòng đằng xa, khi chàng đến nơi, Tiểu Thúy đã mất dạng.
Cát Tập Bách lòng buồn khôn tả, chẳng ngờ mình mười mấy năm khổ luyện mà cũng không bằng một tiểu tỳ của người ta, bị khinh miệt thế này, thật vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Khốn nổi, Từ Ngọc Nhi còn đang ở trong tay người ta, muốn phát tác cũng chẳng dám, đành cố nén trong lòng.
Đâu còn màng đến chủ khách gì nữa, chàng vén rèm cửa ra, định tìm Tiểu Thúy dẫn đi ngủ sớm cho khỏe, chuẩn bị đêm mai phó ước.
Chàng bước qua cửa phòng, đưa mắt nhìn vào trong, nào có bóng dáng của Tiểu Thúy, vừa định lui ra, mùi thơm cá thịt đã lôi cuốn chàng lại, đưa mắt nhìn kỹ trong phòng, đồ đạc bày trí hết sức ngăn nắp sạch sẽ, trên chiếc bàn sách bên cửa sổ, ngoài văn phòng tứ bảo còn có một bình hoa tỏa hương thoang thoảng.
Trên chiếc bàn tròn nơi giữa đầy ắp thức ăn nóng hổi, khiến chàng thèm nhỏ dãi, bụng đói cồn cào, không sao dằn nén nổi, đi đến ngồi xuống bên bàn ăn ngấu nghiến một hồi, cơ hồ hết sạch cả thức ăn.
Sau khi ăn no, chàng lại thấy không buồn ngủ nữa, tiện bước đi đến bên bàn sách, định tìm sách gì đó xem cho khuây khỏa.
Chợt thấy dưới đĩa mực có một mảnh giấy, trên có mấy hàng chữ nhỏ, nét bút rất thanh tú, hiển nhiên là chữ viết của nữ nhân và nét mực hãy còn mới.
Chàng cầm lên xem, thì ra là một bài thơ thất tuyệt:
Gặp nhau đây rồi lại chia phôi!
Chàng đã vô tâm, thiếp đành thôi!
Phiêu bạt chân trời nào ai biết?
Mỗi lần xuân đến dạ bồi hồi!
Chàng xem xong, lòng hết sức kinh hãi, lúc đầu chàng nghe lão nhân nói chuyện với Dao nhi, chỉ ngỡ là người già chỉ cợt đùa, không mấy chú ý, giờ thấy bài thơ này rõ ràng là do Dao nhi viết, nếu thật sự nàng sinh lòng si yêu mình thì khốn.
Nghĩ đến bản thân mình mang nặng huyết hải thâm thù, trôi giạt chân trời góc biển, lại còn dẫn theo đường muội, trách nhiệm gian khổ, tiền đồ mênh mang, đâu còn lòng dạ nào nói chuyện yêu đương nữa.
Lại nghĩ đến hiện tại, chẳng biết nấu thân nơi nào, chưa tìm được kẻ thù, lại chưa gặp sư thúc, đang lúc băn khoăn rối rắm, nào dám vọng động tà niệm, tự sa vào lưới tình.
Thế là, chàng đành vờ không hay biết, chờ sáng mai từ giã lên đường, trước tiên tìm gặp sư thúc, thu xếp cho Từ Ngọc Nhi rồi một mình phó hẹn đêm mai.
Nghĩ đoạn, bèn để bài thơ về chỗ cũ, kiểm lại binh khí và hành trang, để trên đầu giường, mặc nguyên y phục nằm xuống, ổn định tâm thần chuẩn bị ngủ.
Nhưng trăn qua trở lại, không sao xua nổi những chuyện đã gặp lúc ban ngày, khó thể yên giấc. Đang khi ấy, bỗng nghe bên ngoài tiếng chó sủa vang, kèm theo tiếng quát tháo liên hồi.