Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Lâm Kha lặng đi một chút, mang theo một chút khẩn trương hiếm thấy, lượng khí hô hấp không đủ cho nên có vẻ có chút gập ghềnh: "Cậu, cậu nghĩ bậy bạ gì vậy. Tôi là nói cậu có muốn cùng tôi đi câu lạc bộ ăn cơm hay không."
Doãn Manh ồ lên một tiếng: "Câu lạc bộ? Cậu nói là câu lạc bộ anime của các cậu? Bình thường cậu đều cùng câu lạc bộ anime ăn cơm?"
Lâm Kha bình phục tâm tư bị dọa sợ một chút: "À cũng không phải thế, đôi khi sẽ đi."
Doãn Manh: "Hiện tại câu lạc bộ anime đã dời đến phòng lớn hơn một chút rồi sao?"
Lâm Kha gãi gãi đầu: "Không có á, vẫn là phòng trước kia của các cậu. Người của Xã Liên hoàn toàn chưa có tới, hiệu trưởng cũng buông tay mặc kệ, nói phòng của nhóm cứ tìm Xã Liên. Cao tam Xã Liên hoàn toàn không tìm được, đã như vậy chúng tôi tạm thời dùng phòng của các cậu trước thôi."
Doãn Manh kinh hãi: "Hả? Các cậu cứ tiến dần từng bước tu hú chiếm tổ chim khách như vậy sao?"
Lâm Kha tức giận: "Sao nói khó nghe như vậy, cái gì mà tu hú chiếm tổ chim khách, nếu không phải câu lạc bộ của các cậu không hoạt động, thì chúng tôi có đến chỗ đó không?"
Doãn Manh nuốt nước miếng một cái, không nói lời nào, quả thật kể từ khi cô đưa chìa khóa cho Vương Khiết Linh về sau liền không có xen vào cái gốc này nữa rồi...... Nhưng học tỷ Vũ Tục cũng không có đi tìm cô /w cô đang chuyên tâm làm học bá! Nào có thời gian hoạt động ở câu lạc bộ á......
"Cao tam bây giờ đang chuẩn bị cuộc thi giữa kỳ thống nhất toàn khu vực kia mà?" Doãn Manh nói.
Lâm Kha đã đứng lên: "Ừ. Còn có hai tuần lễ. Chỉ là bọn họ thi vào trung tuần tháng mười, chúng ta đầu tháng mười một cũng thi giữa kỳ."
Bút trên tay Doãn Manh rớt xuống: "Nhanh như vậy thi giữa kỳ rồi? Tôi còn chưa ôn được cái gì cả!"
Lâm Kha: "Vốn là rất nhanh mà. Còn một tháng nữa nhỉ gấp làm gì. Rốt cuộc cậu có đi theo tôi hay không."
Doãn Manh cắn nắp bút, nghĩ thầm học thần như cậu dĩ nhiên là không ôn tập cũng có thể đứng đầu lớp, cơ bản cô vốn kém, đạo lý người chậm cần bắt đầu sớm ai cũng hiểu, sớm học tập một chút có gì không đúng.
Lâm Kha đưa tay quơ quơ ở trước tầm mắt của cô: "Rốt cuộc có đi hay không! Cậu không đi tôi đi nha."
Doãn Manh do dự một chút, cô biết cuộc thi nên nắm chặt học tập. Nhưng...... Hay là trước tiên đi chơi một chút thôi ~(≧▽≦)~
"Cậu đi chậm một chút, tôi đi với cậu!"
Lần nữa mở cửa chính của câu lạc bộ dưới đất ra, một mùi chua đập vào mặt, trên bàn dài hội nghị đầy người, từng người ăn đủ loại cơm trưa xem màn hình lớn. Trên màn hình lớn một người xoay tròn đánh quả banh tennis bị một người bên kia đánh trả lại, hình ảnh lại tiếp tục chuyển đổi sang một cậu bé trai đội mũ trắng rất nổi bật: ""
Doãn Manh vẻ mặt khiếp sợ, đây thật giống như là thời đại của Anime cao trung vậy.
Tiếng cửa mở kinh động đến các vị nghiêm túc xem Anime, Vương Khiết Linh nhai món Ma Lạt Thăng ( Món súp cay nấu cùng hỗn hợp nhiều đồ ăn) chạy tới, lời nói mơ hồ không rõ: "Oh! Cậu đã đến rồi!"
"Ah? Bạn là! Doãn Manh phải không, tôi nhớ ra rồi ~" Vương Khiết Linh lộ ra khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch, "Đến đến, đến đây ăn chung nhé ~"
Lâm Kha đi tới đặt mông ngồi trên ghế xoay, chọn đồ ăn mua ngoài: "Cái nào là của tôi?"
Lúc này Doãn Manh mới chú ý tới trên bàn bày một hàng Ma Lạt Thăng.
"Cái này cái này, cay nhiều không thêm cá viên. Cho cậu." Vương Khiết Linh đưa cho cậu ta, nhìn nhìn Doãn Manh: "Đến đây đến đây, cái này không cay, hơi cay, cay vừa, cay nhiều, không thêm tỏi, không thêm dầu vừng, thêm tương vừng, bỏ giấm, cái gì cần có đều có, bạn xem rồi lấy đi ~"
Doãn Manh chảy vạch đen, cầm thêm dấm không thêm tỏi không cay, ngồi vào bên cạnh Lâm Kha cầm đũa lên gắp ăn: "Nhiều như vậy, không sợ ăn không hết sao?"
Vương Khiết Linh cười nói: "Làm sao có thể!"
Vừa dứt lời, một đám nam sinh vùn vụt xông vào cửa, mặc quần áo chơi bóng ôm trái bóng: "Hắc! Khiết Linh, tớ không cay không thêm tỏi đâu?"
Đũa trên tay Doãn Manh khựng lại, có tật giật mình nhìn Vương Khiết Linh một cái.
Vương Khiết Linh liên tục nhai cắn miếng bún, sau khi nuốt xuống mặt không đỏ tim không đập nói: "Oh, tớ quên mua, cậu ăn mì trộn đi ~ mì trộn chỉ hơi cay."
Nam sinh bĩu môi, lầu bầu nói: "Thật đáng ghét mỗi lần đều quên tớ."
Chiếc đũa Doãn Manh run lên, vừa muốn nói chuyện với Vương Khiết Linh, Vương Khiết Linh liền xua tay một cái nháy mắt để cho cô đừng nói chuyện.
Nam sinh đặt trái bóng ở cửa, bưng mì trộn ngồi vào đối diện Doãn Manh.
Doãn Manh: "Khụ khụ!"
Nam sinh ngẩng đầu: "Ô, thế nào chưa từng thấy qua bạn? Bạn ở câu lạc bộ nào?"
Mặt Doãn Manh 囧, ậm ừ nói: "Tôi là người Xã Liên."
Không ngờ nam sinh kia nghe xong lời này mắt nghẹn, nuốt cá viên trong miệng xuống, bộ dạng hứng thú, sáp đến gần một chút: "Không ngờ em lại là người của Xã Liên! Ah, vậy thì thật là tốt, chúng ta làm quen một chút, anh là Lộ Triết Phi, đội trưởng đội bóng đá, lớp 6 cao nhị! Các em cái đó, chính là vấn đề sân bãi tối mỗi ngày có thể hỏi giúp các anh với......"
Vương Khiết Linh xách cổ áo thằng nhãi Lộ Triết Phi kia lên: "Người ta lần đầu tiên đón tiếp tới đây, đừng để cái người hay gieo họa là cậu hù chạy mất!"
Nói xong liền xách Lộ Triết Phi lên rời đi.
Lộ Triết Phi bị Vương Khiết Linh xách ra ngoài, chỉ vào màn hình lớn: "Tại sao lại là hoàng tử tennis, tớ muốn xem Naruto."
Vương Khiết Linh hừ một tiếng: "Ngày lẻ, ngày chẵn nữ sinh chúng tớ quyết định. Ngày mai cậu muốn chiếu cảnh sát trưởng mèo đen hay anh em hồ lô chúng tớ đều không can thiệp."
Lâm Kha đã cơm nước xong xuôi, chùi chùi miệng, đặt chân to lên trên bàn, lấy máy chơi game ra bấm.
Doãn Manh ăn cơm chậm, dùng lời nói của Trần Tư Dĩnh mà nói chính là nhay kỹ từng hột cơm một, đợi cô ăn cơm xong thì chết rồi: "Đội bóng rỗ của các cậu không tập luyện à?"
Lâm Kha ngẩng đầu: "Tập luyện thứ hai ba tư, bình thường đều tập luyện vào buổi tối."
Doãn Manh gật đầu một cái, cô quan sát phòng hoạt động của Xã Liên bị chiếm đóng này. Màn hình lớn dùng để diễn giảng đã trở thành chỗ tụ tập chiếu phim, khắp phòng đều là mùi Ma Lạt Thăng mì trộn, hình như trừ câu lạc bộ Anime và câu lạc bộ đá bóng còn có các câu lạc bộ khác, chơi cờ vây, đọc sách, tiếng nhạc bên cạnh truyền đến, chắc là Đoàn Hợp Xướng đang tập luyện. Ồn ào nhưng không ngờ, Doãn Manh lại không cảm thấy bực mình, ngược lại còn thấy rất ấm áp dễ hòa nhập, có một loại cảm giác:"A, đây mới là thanh xuân ".
Phần lớn nữ sinh ăn cơm trên bàn dài đều đang xem hoàng tử tennis trên màn ảnh lớn. Doãn Manh đã từng xem rồi nhưng xem lại lần nữa lại cảm giác giống như chưa từng xem qua...... Số tập nhiều như vậy đương nhiên giống như chưa từng xem qua rồi ╮(╯▽╰)╭~
Vui vẻ nhìn một hồi, cô phát hiện nữ sinh bên cạnh kia hình như không có xem. Cẩn thận nhìn lên, phát hiện cô ấy nằm nhoài trên một trang giấy vẽ tranh.
Bút vẽ như bay, cô không biết cô em này vẽ cái gì, giống như là một sự kết hợp thiết bị cơ giới và phòng ốc, đường nối rậm rạp chằng chịt chất đống ở chung một chỗ hợp thành hình ảnh nghệ thuật, từ trước đến giờ Doãn Manh không keo kiệt lời khen ngợi, huống chi cô em này thọat nhìn thật sự rất lợi hại: "Wow, ý tưởng thật hay á."
Em gái bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Doãn Manh nhìn chằm chằm bức vẽ của mình, cười cười: "Cám ơn."
Doãn Manh ngồi xuống, em gái lấy tập tranh trên tay mình cho cô xem, lật mấy tờ xem, phía trên đó ngòi bút rất linh động, không riêng gì một vài thiết kế máy móc hình dáng độc đáo, còn có các hình người theo phong cách Anime.
"Wow, bạn thật là lợi hại. Đây là Rurouni Kenshin?" Doãn Manh híp mắt.
Em gái gật đầu một cái, vừa nghe cô nói ra nhân vật trong hình vẽ, cũng hưng phấn lên: "Đúng vậy! Bạn cũng xem rồi à. Tôi mới vừa vẽ xong đó."
Doãn Manh xấu hổ, kiếp này cô thật sự chưa từng xem qua, nhưng đời trước đã từng rất si mê với những thứ manga The King of Fighters, Rurouni Kenshin... này, xem qua cũng khá nhiều. Hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn, trò chuyện tới khi hoàng tử tennis đã phát sóng liên tục ba tập, đang trò chuyện rôm rã lại bị tiếng chuông chuẩn bị vào học vang dội cắt ngang.
Em gái gãi gãi đầu: "Tớ quên hỏi tên bạn rồi. Tớ tên là Hoa Bội, gọi tớ Bội Bội là được rồi. Nếu buổi trưa hoặc là buổi chiều cậu thường đến đây, thì hai ta có thể thường xuyên gặp mặt á."
Doãn Manh: "Tớ tên là Doãn Manh, ở đây buổi chiều cũng mở cửa sao?" Cảm giác kể từ khi đưa chìa khóa cho Vương Khiết Linh cô liền mất đi cơ hội làm chủ =-=
Hoa Bội: "Đúng vậy, sau khi tan học tương đối vắng, nhưng cũng có các bạn học ở lại đọc sách hoặc là cùng nhau ăn cơm tối. Tớ có lúc cũng ở lại vẽ tranh, ở nhà mẹ vừa nhìn thấy tớ vẽ tranh là nói tớ không làm chuyện nghiêm chỉnh, thật là phiền."
Kể từ khi cô nhỏ giúp ba Doãn quản lý chuỗi khách sạn, con gấu con Lô Thiên Hào cũng ba ngày hai bữa xuất hiện ở nhà cô. Lúc bình thường vẫn còn được, nhưng gần đây cô muốn bắt đầu chuẩn bị cho thi giữa kỳ, mỗi ngày trở về cùng nó cãi nhau cũng không phải là lựa chọn tốt gì. Ở lại câu lạc bộ học được nhiều hơn ngược lại không tệ.
Doãn Manh gật đầu một cái, đồng ý: "Tốt thôi, vậy chiều hôm nay tan lớp chúng ta gặp lại hén. Đi thôi, chúng ta vào học trước đi."
Hoa Bội cũng hớn hở đồng ý: "Ừ, lại nói câu lạc bộ Anime hoạt động lâu như vậy tớ cũng chưa từng nhìn thấy cậu. Cậu không thường tới à?"
Doãn Manh: "Tớ không phải là người của câu lạc bộ Anime, tớ bên Xã Liên......"
Lâm Kha kéo cái ghế ra: "Này, Doãn Manh cậu thật đúng là có vợ quên mẹ, trở mặt thật vui nhỉ, rõ ràng là tôi dẫn cậu tới, bỏ mặc tôi muốn bỏ đi à!"
Hoa Bội ngạc nhiên nói: "Ô, cậu và Kha thần chung lớp à?"
Lâm Kha đã nổi tiếng khắp toàn khóa rồi sao? Cũng đều gọi cậu ta là Kha thần. Cô phất tay một cái: "Đúng vậy, chỉ có điều không phải rất quen. Chẳng qua là bàn trước bàn sau mà thôi."
Mặt Lâm Kha trở nên đen vô cùng. Doãn Manh phụt cười một cái vui vẻ: "Cậu xem tính tình cậu ta còn không tốt, tớ cũng không dám chọc cậu ta."
Hoa Bội cũng cười, "Được rồi được rồi, chúng ta đi nhanh lên đi, chị Khiết Linh sắp khóa cửa rồi."
Đang nói Vương Khiết Linh liền vỗ bàn quát lên: "Nhanh nhanh nhanh, đứng lên đứng lên! Trở về đi học á tớ phải khóa cửa rồi!"
Ba người Doãn Manh, Lâm Kha, Hoa Bội nhanh chân bỏ chạy, dẫn đầu ra khỏi câu lạc bộ.
"Ah Hoa Bội cậu học lớp mấy?"
Hoa Bội ôm tập tranh vẽ, dừng ở tầng bốn: "Tớ? Tớ học lớp một."
Lớp mười đến lớp bốn ban thực nghiệm đều ở tầng bốn, còn lớp năm đến lớp mười đều ở tầng năm. Bọn Doãn Manh học ở lớp 7, vị trí ở tầng năm.
Doãn Manh trợn tròn con mắt, lại là học bá lớp cạnh tranh! Không phải là cô ít thấy nhiều, mà là thấy Hoa Bội vẽ tranh giỏi như vậy, cho rằng hao tốn toàn bộ tinh lực, lại không nghĩ rằng tốt bao đồng cả hai lĩnh vực học tập và vẽ tranh. Đây cũng là một vị thần ah!
Hoa Bội thật sự không có chút ý tứ khoe khoang nào, nhìn Doãn Manh kinh ngạc có chút ngượng ngùng, chặn lại nói: "Buổi chiều nhớ cùng đi với tớ tới câu lạc bộ nhé!" Nói xong liền quơ quơ tay, chạy vào trong lớp.
"Đợi một chút, " Doãn Manh quay đầu nhìn về phía Lâm Kha, "Cậu cũng cháy lan qua lớp một rồi sao?"
Lâm Kha lặng đi một chút, mang theo một chút khẩn trương hiếm thấy, lượng khí hô hấp không đủ cho nên có vẻ có chút gập ghềnh: "Cậu, cậu nghĩ bậy bạ gì vậy. Tôi là nói cậu có muốn cùng tôi đi câu lạc bộ ăn cơm hay không."
Doãn Manh ồ lên một tiếng: "Câu lạc bộ? Cậu nói là câu lạc bộ anime của các cậu? Bình thường cậu đều cùng câu lạc bộ anime ăn cơm?"
Lâm Kha bình phục tâm tư bị dọa sợ một chút: "À cũng không phải thế, đôi khi sẽ đi."
Doãn Manh: "Hiện tại câu lạc bộ anime đã dời đến phòng lớn hơn một chút rồi sao?"
Lâm Kha gãi gãi đầu: "Không có á, vẫn là phòng trước kia của các cậu. Người của Xã Liên hoàn toàn chưa có tới, hiệu trưởng cũng buông tay mặc kệ, nói phòng của nhóm cứ tìm Xã Liên. Cao tam Xã Liên hoàn toàn không tìm được, đã như vậy chúng tôi tạm thời dùng phòng của các cậu trước thôi."
Doãn Manh kinh hãi: "Hả? Các cậu cứ tiến dần từng bước tu hú chiếm tổ chim khách như vậy sao?"
Lâm Kha tức giận: "Sao nói khó nghe như vậy, cái gì mà tu hú chiếm tổ chim khách, nếu không phải câu lạc bộ của các cậu không hoạt động, thì chúng tôi có đến chỗ đó không?"
Doãn Manh nuốt nước miếng một cái, không nói lời nào, quả thật kể từ khi cô đưa chìa khóa cho Vương Khiết Linh về sau liền không có xen vào cái gốc này nữa rồi...... Nhưng học tỷ Vũ Tục cũng không có đi tìm cô /w cô đang chuyên tâm làm học bá! Nào có thời gian hoạt động ở câu lạc bộ á......
"Cao tam bây giờ đang chuẩn bị cuộc thi giữa kỳ thống nhất toàn khu vực kia mà?" Doãn Manh nói.
Lâm Kha đã đứng lên: "Ừ. Còn có hai tuần lễ. Chỉ là bọn họ thi vào trung tuần tháng mười, chúng ta đầu tháng mười một cũng thi giữa kỳ."
Bút trên tay Doãn Manh rớt xuống: "Nhanh như vậy thi giữa kỳ rồi? Tôi còn chưa ôn được cái gì cả!"
Lâm Kha: "Vốn là rất nhanh mà. Còn một tháng nữa nhỉ gấp làm gì. Rốt cuộc cậu có đi theo tôi hay không."
Doãn Manh cắn nắp bút, nghĩ thầm học thần như cậu dĩ nhiên là không ôn tập cũng có thể đứng đầu lớp, cơ bản cô vốn kém, đạo lý người chậm cần bắt đầu sớm ai cũng hiểu, sớm học tập một chút có gì không đúng.
Lâm Kha đưa tay quơ quơ ở trước tầm mắt của cô: "Rốt cuộc có đi hay không! Cậu không đi tôi đi nha."
Doãn Manh do dự một chút, cô biết cuộc thi nên nắm chặt học tập. Nhưng...... Hay là trước tiên đi chơi một chút thôi ~(≧▽≦)~
"Cậu đi chậm một chút, tôi đi với cậu!"
Lần nữa mở cửa chính của câu lạc bộ dưới đất ra, một mùi chua đập vào mặt, trên bàn dài hội nghị đầy người, từng người ăn đủ loại cơm trưa xem màn hình lớn. Trên màn hình lớn một người xoay tròn đánh quả banh tennis bị một người bên kia đánh trả lại, hình ảnh lại tiếp tục chuyển đổi sang một cậu bé trai đội mũ trắng rất nổi bật: ""
Doãn Manh vẻ mặt khiếp sợ, đây thật giống như là thời đại của Anime cao trung vậy.
Tiếng cửa mở kinh động đến các vị nghiêm túc xem Anime, Vương Khiết Linh nhai món Ma Lạt Thăng ( Món súp cay nấu cùng hỗn hợp nhiều đồ ăn) chạy tới, lời nói mơ hồ không rõ: "Oh! Cậu đã đến rồi!"
"Ah? Bạn là! Doãn Manh phải không, tôi nhớ ra rồi ~" Vương Khiết Linh lộ ra khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch, "Đến đến, đến đây ăn chung nhé ~"
Lâm Kha đi tới đặt mông ngồi trên ghế xoay, chọn đồ ăn mua ngoài: "Cái nào là của tôi?"
Lúc này Doãn Manh mới chú ý tới trên bàn bày một hàng Ma Lạt Thăng.
"Cái này cái này, cay nhiều không thêm cá viên. Cho cậu." Vương Khiết Linh đưa cho cậu ta, nhìn nhìn Doãn Manh: "Đến đây đến đây, cái này không cay, hơi cay, cay vừa, cay nhiều, không thêm tỏi, không thêm dầu vừng, thêm tương vừng, bỏ giấm, cái gì cần có đều có, bạn xem rồi lấy đi ~"
Doãn Manh chảy vạch đen, cầm thêm dấm không thêm tỏi không cay, ngồi vào bên cạnh Lâm Kha cầm đũa lên gắp ăn: "Nhiều như vậy, không sợ ăn không hết sao?"
Vương Khiết Linh cười nói: "Làm sao có thể!"
Vừa dứt lời, một đám nam sinh vùn vụt xông vào cửa, mặc quần áo chơi bóng ôm trái bóng: "Hắc! Khiết Linh, tớ không cay không thêm tỏi đâu?"
Đũa trên tay Doãn Manh khựng lại, có tật giật mình nhìn Vương Khiết Linh một cái.
Vương Khiết Linh liên tục nhai cắn miếng bún, sau khi nuốt xuống mặt không đỏ tim không đập nói: "Oh, tớ quên mua, cậu ăn mì trộn đi ~ mì trộn chỉ hơi cay."
Nam sinh bĩu môi, lầu bầu nói: "Thật đáng ghét mỗi lần đều quên tớ."
Chiếc đũa Doãn Manh run lên, vừa muốn nói chuyện với Vương Khiết Linh, Vương Khiết Linh liền xua tay một cái nháy mắt để cho cô đừng nói chuyện.
Nam sinh đặt trái bóng ở cửa, bưng mì trộn ngồi vào đối diện Doãn Manh.
Doãn Manh: "Khụ khụ!"
Nam sinh ngẩng đầu: "Ô, thế nào chưa từng thấy qua bạn? Bạn ở câu lạc bộ nào?"
Mặt Doãn Manh 囧, ậm ừ nói: "Tôi là người Xã Liên."
Không ngờ nam sinh kia nghe xong lời này mắt nghẹn, nuốt cá viên trong miệng xuống, bộ dạng hứng thú, sáp đến gần một chút: "Không ngờ em lại là người của Xã Liên! Ah, vậy thì thật là tốt, chúng ta làm quen một chút, anh là Lộ Triết Phi, đội trưởng đội bóng đá, lớp 6 cao nhị! Các em cái đó, chính là vấn đề sân bãi tối mỗi ngày có thể hỏi giúp các anh với......"
Vương Khiết Linh xách cổ áo thằng nhãi Lộ Triết Phi kia lên: "Người ta lần đầu tiên đón tiếp tới đây, đừng để cái người hay gieo họa là cậu hù chạy mất!"
Nói xong liền xách Lộ Triết Phi lên rời đi.
Lộ Triết Phi bị Vương Khiết Linh xách ra ngoài, chỉ vào màn hình lớn: "Tại sao lại là hoàng tử tennis, tớ muốn xem Naruto."
Vương Khiết Linh hừ một tiếng: "Ngày lẻ, ngày chẵn nữ sinh chúng tớ quyết định. Ngày mai cậu muốn chiếu cảnh sát trưởng mèo đen hay anh em hồ lô chúng tớ đều không can thiệp."
Lâm Kha đã cơm nước xong xuôi, chùi chùi miệng, đặt chân to lên trên bàn, lấy máy chơi game ra bấm.
Doãn Manh ăn cơm chậm, dùng lời nói của Trần Tư Dĩnh mà nói chính là nhay kỹ từng hột cơm một, đợi cô ăn cơm xong thì chết rồi: "Đội bóng rỗ của các cậu không tập luyện à?"
Lâm Kha ngẩng đầu: "Tập luyện thứ hai ba tư, bình thường đều tập luyện vào buổi tối."
Doãn Manh gật đầu một cái, cô quan sát phòng hoạt động của Xã Liên bị chiếm đóng này. Màn hình lớn dùng để diễn giảng đã trở thành chỗ tụ tập chiếu phim, khắp phòng đều là mùi Ma Lạt Thăng mì trộn, hình như trừ câu lạc bộ Anime và câu lạc bộ đá bóng còn có các câu lạc bộ khác, chơi cờ vây, đọc sách, tiếng nhạc bên cạnh truyền đến, chắc là Đoàn Hợp Xướng đang tập luyện. Ồn ào nhưng không ngờ, Doãn Manh lại không cảm thấy bực mình, ngược lại còn thấy rất ấm áp dễ hòa nhập, có một loại cảm giác:"A, đây mới là thanh xuân ".
Phần lớn nữ sinh ăn cơm trên bàn dài đều đang xem hoàng tử tennis trên màn ảnh lớn. Doãn Manh đã từng xem rồi nhưng xem lại lần nữa lại cảm giác giống như chưa từng xem qua...... Số tập nhiều như vậy đương nhiên giống như chưa từng xem qua rồi ╮(╯▽╰)╭~
Vui vẻ nhìn một hồi, cô phát hiện nữ sinh bên cạnh kia hình như không có xem. Cẩn thận nhìn lên, phát hiện cô ấy nằm nhoài trên một trang giấy vẽ tranh.
Bút vẽ như bay, cô không biết cô em này vẽ cái gì, giống như là một sự kết hợp thiết bị cơ giới và phòng ốc, đường nối rậm rạp chằng chịt chất đống ở chung một chỗ hợp thành hình ảnh nghệ thuật, từ trước đến giờ Doãn Manh không keo kiệt lời khen ngợi, huống chi cô em này thọat nhìn thật sự rất lợi hại: "Wow, ý tưởng thật hay á."
Em gái bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Doãn Manh nhìn chằm chằm bức vẽ của mình, cười cười: "Cám ơn."
Doãn Manh ngồi xuống, em gái lấy tập tranh trên tay mình cho cô xem, lật mấy tờ xem, phía trên đó ngòi bút rất linh động, không riêng gì một vài thiết kế máy móc hình dáng độc đáo, còn có các hình người theo phong cách Anime.
"Wow, bạn thật là lợi hại. Đây là Rurouni Kenshin?" Doãn Manh híp mắt.
Em gái gật đầu một cái, vừa nghe cô nói ra nhân vật trong hình vẽ, cũng hưng phấn lên: "Đúng vậy! Bạn cũng xem rồi à. Tôi mới vừa vẽ xong đó."
Doãn Manh xấu hổ, kiếp này cô thật sự chưa từng xem qua, nhưng đời trước đã từng rất si mê với những thứ manga The King of Fighters, Rurouni Kenshin... này, xem qua cũng khá nhiều. Hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn, trò chuyện tới khi hoàng tử tennis đã phát sóng liên tục ba tập, đang trò chuyện rôm rã lại bị tiếng chuông chuẩn bị vào học vang dội cắt ngang.
Em gái gãi gãi đầu: "Tớ quên hỏi tên bạn rồi. Tớ tên là Hoa Bội, gọi tớ Bội Bội là được rồi. Nếu buổi trưa hoặc là buổi chiều cậu thường đến đây, thì hai ta có thể thường xuyên gặp mặt á."
Doãn Manh: "Tớ tên là Doãn Manh, ở đây buổi chiều cũng mở cửa sao?" Cảm giác kể từ khi đưa chìa khóa cho Vương Khiết Linh cô liền mất đi cơ hội làm chủ =-=
Hoa Bội: "Đúng vậy, sau khi tan học tương đối vắng, nhưng cũng có các bạn học ở lại đọc sách hoặc là cùng nhau ăn cơm tối. Tớ có lúc cũng ở lại vẽ tranh, ở nhà mẹ vừa nhìn thấy tớ vẽ tranh là nói tớ không làm chuyện nghiêm chỉnh, thật là phiền."
Kể từ khi cô nhỏ giúp ba Doãn quản lý chuỗi khách sạn, con gấu con Lô Thiên Hào cũng ba ngày hai bữa xuất hiện ở nhà cô. Lúc bình thường vẫn còn được, nhưng gần đây cô muốn bắt đầu chuẩn bị cho thi giữa kỳ, mỗi ngày trở về cùng nó cãi nhau cũng không phải là lựa chọn tốt gì. Ở lại câu lạc bộ học được nhiều hơn ngược lại không tệ.
Doãn Manh gật đầu một cái, đồng ý: "Tốt thôi, vậy chiều hôm nay tan lớp chúng ta gặp lại hén. Đi thôi, chúng ta vào học trước đi."
Hoa Bội cũng hớn hở đồng ý: "Ừ, lại nói câu lạc bộ Anime hoạt động lâu như vậy tớ cũng chưa từng nhìn thấy cậu. Cậu không thường tới à?"
Doãn Manh: "Tớ không phải là người của câu lạc bộ Anime, tớ bên Xã Liên......"
Lâm Kha kéo cái ghế ra: "Này, Doãn Manh cậu thật đúng là có vợ quên mẹ, trở mặt thật vui nhỉ, rõ ràng là tôi dẫn cậu tới, bỏ mặc tôi muốn bỏ đi à!"
Hoa Bội ngạc nhiên nói: "Ô, cậu và Kha thần chung lớp à?"
Lâm Kha đã nổi tiếng khắp toàn khóa rồi sao? Cũng đều gọi cậu ta là Kha thần. Cô phất tay một cái: "Đúng vậy, chỉ có điều không phải rất quen. Chẳng qua là bàn trước bàn sau mà thôi."
Mặt Lâm Kha trở nên đen vô cùng. Doãn Manh phụt cười một cái vui vẻ: "Cậu xem tính tình cậu ta còn không tốt, tớ cũng không dám chọc cậu ta."
Hoa Bội cũng cười, "Được rồi được rồi, chúng ta đi nhanh lên đi, chị Khiết Linh sắp khóa cửa rồi."
Đang nói Vương Khiết Linh liền vỗ bàn quát lên: "Nhanh nhanh nhanh, đứng lên đứng lên! Trở về đi học á tớ phải khóa cửa rồi!"
Ba người Doãn Manh, Lâm Kha, Hoa Bội nhanh chân bỏ chạy, dẫn đầu ra khỏi câu lạc bộ.
"Ah Hoa Bội cậu học lớp mấy?"
Hoa Bội ôm tập tranh vẽ, dừng ở tầng bốn: "Tớ? Tớ học lớp một."
Lớp mười đến lớp bốn ban thực nghiệm đều ở tầng bốn, còn lớp năm đến lớp mười đều ở tầng năm. Bọn Doãn Manh học ở lớp 7, vị trí ở tầng năm.
Doãn Manh trợn tròn con mắt, lại là học bá lớp cạnh tranh! Không phải là cô ít thấy nhiều, mà là thấy Hoa Bội vẽ tranh giỏi như vậy, cho rằng hao tốn toàn bộ tinh lực, lại không nghĩ rằng tốt bao đồng cả hai lĩnh vực học tập và vẽ tranh. Đây cũng là một vị thần ah!
Hoa Bội thật sự không có chút ý tứ khoe khoang nào, nhìn Doãn Manh kinh ngạc có chút ngượng ngùng, chặn lại nói: "Buổi chiều nhớ cùng đi với tớ tới câu lạc bộ nhé!" Nói xong liền quơ quơ tay, chạy vào trong lớp.
"Đợi một chút, " Doãn Manh quay đầu nhìn về phía Lâm Kha, "Cậu cũng cháy lan qua lớp một rồi sao?"