Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh ăn uống no đủ vuốt cái bụng, vừa uống nước chanh trở lại dưới tòa lầu A, đúng lúc nhìn thấy một đám khỉ nhếch nhác lấy Hàn Siêu Lâm Kha cầm đầu vừa đánh bóng rỗ xong mồ hôi đầm đìa.
Nói là khỉ nhếch nhác thật không phải là Doãn Manh muốn kỳ thị, ngay cả Trần Tư Dĩnh nhìn thấy cũng ghét bỏ lui về phía sau hai bước, lại không nghĩ rằng Hàn Siêu một bước bước tới đoạt đi nước chanh của Trần Tư Dĩnh.
Trần Tư Dĩnh không kịp phản ứng, bị cướp đoạt trắng trợn tức giận nói:"Hàn Siêu tên thần kinh này!" Nói xong muốn giành về, lại không nghĩ rằng kỹ thuật uống nước của Hàn Siêu là hạng nhất, ực một cái hết một chai, uống xong còn hào sảng ah một tiếng:"Đã quá! Thật đã khát! Mới vừa rồi đang rất khát đây." Dẫn đến Trần Tư Dĩnh đập cho vài phát.
Mấy nam sinh khác hiển nhiên cũng không quen thân với Trần Tư Dĩnh như vậy, có chút hâm mộ nhìn xem. So sánh ra, Lâm Kha giành nước thật là thông minh.
Ngươi tới ta đi, thừa dịp lúc Doãn Manh cười Hàn Siêu thuận theo ống hút hút một hơi, làm cho Doãn Manh đang muốn uống không hút được ngụm nào đứng ngây ra tại chỗ ( dĩ nhiên, loại thao tác có tính xây dựng này với chiều cao không thể cao hơn Doãn Manh bao nhiêu của Lâm Kha thì có thể làm được ▽`).
"Tôi thấy cậu cũng không khát, bằng không thì cho tôi đi." Nói xong tay đẫm mồ hôi của cậu ta quơ lấy chai nước chanh, ừng ực nuốt xuống. Còn không bằng Hàn Siêu đoạt ngang, còn nhân tiện được Doãn Manh phục vụ toàn bộ hành trình uống nước.
Mẹ nó! Doãn Manh vốn muốn nỗi giận, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới tròng mắt màu lam của phụ huynh Lâm Kha, ánh mắt nhìn về phía Lâm Kha trở nên có chút kỳ quái. Cô tỉ mỉ quét sơ qua ngũ quan của Lâm Kha một lần, cũng không biết là bởi vì ảnh hưởng tâm lý hay là thật sự như thế, nhìn tới nhìn lui thật đúng là cảm thấy so với Hàn Siêu đứng bên cạnh nổi trội hơn rất nhiều.
Mặc dù nhìn Hàn Siêu mắt to mày rậm, nhưng tóm lại là mặt dẹp người Châu Á. Nhưng nhìn kỹ Lâm Kha đang uống trộm nước chanh của cô gò má, lỗ mũi đều thẳng tắp, đường nét khuôn mặt đã mơ hồ có chút từ mập béo trẻ con chuyển sang giai đoạn có góc cạnh rồi. Thoạt nhìn mặc dù có chút chênh lệch, nhưng cũng có thể tiếp nhận trong phạm vi người Châu Á. Doãn Manh sờ cằm, nghĩ thầm tại sao lúc tựu trường cô lại không có phát hiện ra vậy? Chẳng lẽ là cậu ta trổ mã xong rồi?
Đương nhiên Lâm Kha cũng cảm nhận được ánh mắt của Doãn Manh, cậu ta uống nước chanh xong phát hiện Doãn Manh vẫn luôn ở tại chỗ nhìn cậu ta chằm chằm, trái lại không có giống như Trần Tư Dĩnh chạy nhảy như sấm, lập tức liền cảm thấy không phải là mình đã làm quá mức dẫn đến Doãn Manh tức đến ngu luôn rồi chứ.
Cậu ta cau mày suy nghĩ về hậu quả đắc tội với Doãn Manh một chút, không cho chép bài tập; tiết tiếng Anh không thả nước cho; không giễu cợt vóc dáng cậu ta lùn uống sữa tươi cũng vô dụng nữa ( đợi một chút có cái gì đó không đúng).... Cảm giác tim có chút quặng thắt, Lâm Kha nghĩ hoài không ra, rõ ràng Doãn Manh thoạt nhìn không giống như loại hình thích sạch sẽ đến chết á, tại sao mới nhấp có một hớp nước uống liền phản ứng lớn như vậy! Ánh mắt như nhìn thấy quỷ vậy, cậu ta cũng không phải là cố ý! Cậu ta khát sắp thành chó rồi, nuốt ngụm nước miếng vừa định nói chút gì đó hoà hoãn một chút, liền bị Doãn Manh cắt ngang ——
"Cho cậu." Trong mắt Doãn Manh ẩn chứa cái gì đó rất là thâm trầm, chìa tay đưa nước chanh bị uống còn dư lại cho Lâm Kha.
Lâm Kha ngốc tại chỗ, Trần Tư Dĩnh lại nói ra chuyện Doãn Manh muốn nói ra: "Kha thần, chúng tớ nhìn thấy phụ huynh của cậu rồi."
Lâm Kha quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Tư Dĩnh: "Oh."
Cứ như vậy xong rồi? Doãn Manh nghiêng đầu, thưởng cho cậu ta một cái ánh mắt: "Cái người mắt màu lam, đó là mẹ cậu sao?"
Lâm Kha đột nhiên sững sờ một cái: "Cậu nói cái gì?"
"Mẹ cậu á, cái người nước ngoài xinh đẹp kia."
Lâm Kha há hốc miệng: "Mẹ tôi thật sự tới? Không phải bà ấy về châu Âu rồi sao?"
Nói xong cậu ta vò đầu, đẩy cửa chính lầu A ra mấy bước chạy lên bậc thang, rõ ràng chân không dài nhưng tốc độ nhanh đuổi theo không kịp. Lúc này các nam sinh còn lại tản thì tản, đi thì đi, Hàn Siêu vừa nghe Trần Tư Dĩnh nói họp phụ huynh cũng gần kết thúc rồi, sắc mặt cũng thay đổi, cậu ta cởi xe đạp leo núi của cậu ta chạy ra khỏi Thất Trung, tốc độ nhanh ngay cả một bóng dáng cũng không lưu lại.
Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh liếc nhau một cái, cùng đi đến lớp 7. Lâm Kha đã tựa vào lối đi nhỏ ở cửa sổ lớp 7, bộ dạng có vẻ trầm tư.
Lúc này điện thoại trong tay cậu ta rung lên, Doãn Manh liếc mắt nhìn sang vừa vặn liếc thấy nội dung ——
Schmid: chờ mẹ ở cửa ra vào nhé, mẹ mới vừa nhìn thấy con lén lút nhìn mẹ con rồi ~
Doãn Manh chảy vạch đen, cảm thấy cả khuôn mặt Lâm Kha cũng biến thành đen. Chỉ có điều tên trên điện thoại di động đang phát sáng của cậu ta, tự xưng là mẹ, không phải là nữ sĩ khí thế cao lãnh phóng ra ngoài bên trong kia chứ?
Lâm Kha hiển nhiên tâm tình không tốt, chí ít từ trên nét mặt xem ra là đúng vậy. Chỉ có điều cậu ta vừa nhìn thấy Doãn Manh đi lên, cái miệng hơi chu ra không biết lẩm bẩm cái gì.
Doãn Manh kỳ quái: "Cậu nói cái gì?"
Lâm Kha kinh ngạc cắn môi một cái, khạc ra hai chữ: "Không có việc gì." Hơi thở ra thiếu chút nữa làm Doãn Manh ngã lộn nhào. Thật ra cô cũng không biết hiện tại trong lòng Lâm Kha sóng to gió lớn thế nào: Vậy mà Doãn Manh không có giận mình? Lúc nãy cô ấy làm gì không để ý tới mình còn nhìn mình như vậy? Chậc chậc, lòng của phụ nữ thật là khó lường, cậu ta vẫn cảm thấy Doãn Manh giống như nam sinh nhiều hơn một chút, không có giống như một số nữ sinh khác ~
Doãn Manh cũng không phát hiện "Quá chú ý màu mắt" dẫn đến Lâm Kha hiểu lầm cực lớn với cô, ngược lại cảm thấy Lâm Kha chẳng hiểu ra sao: "Người bên trong đó thật sự là mẹ cậu à?"
Lâm Kha không quá tình nguyện gật đầu một cái, vẻ mặt chau lại, xem ra không muốn nói đến chuyện đó. Nhưng vẫn nghe lời tuân theo lời của nữ sĩ nói lề mề ra đứng ở cửa lớp.
Doãn Manh thấy cậu ta không muốn nói cái gì, thì im miệng định không hỏi nữa. Nhưng cô đánh giá thấp tính hiếu kỳ của thiếu nữ thời kỳ trưởng thành đối với vạn vật rồi, cô không hỏi, cũng không có nghĩa là Trần Tư Dĩnh cũng không hỏi: "Vậy cậu là con lai sao?"
Lâm Kha nghe từ này khựng lại một cái, có lẽ là từ nhỏ đến lớn không có ai hỏi cậu ta vấn đề này: "Cậu muốn nói như vậy, cũng được á."
Doãn Manh thật sự cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì nghiêm trọng, quản Lâm Kha khỉ gió cậu ta là con lai hay là hàng nội địa, cho dù có một ngày cậu ta bùng phát ra mình là gay, thì cậu ta cũng là bạn của đám các cô ~
Ba người trồng nấm ngồi xổm ở cửa ra vào một hồi lâu, bên trong, cô Lý nói tràng giang đại hải, giọng nói dõng dạc, nước miếng chấm nhỏ văng khắp nơi, tiếng nói lớn ngay cả ba người Doãn Manh bọn họ cũng có thể nghe rõ từng chữ một. Dưới bục một vài phụ huynh bị cô Lý nói mặt đỏ lừ lừ, lấy ba Hàn Siêu cầm đầu, hiển nhiên đều nghe hết lời nói của cô Lý.
Giống như thường ngày cô Lý giảng bài văn cho bọn họ, giảng yêu nước, giảng Tương Tư, giảng Khuất Nguyên, giảng Lí Thanh Chiếu, lúc nào cũng thích dùng cảm xúc khuếch đại không khí cả phòng học, lôi kéo hứng thú của mọi người. Cuộc họp phụ huynh cũng vì vậy mà đầy sức sống, có lẽ đây cũng là một loại bệnh nghề nghiệp đây ╮(╯▽╰)╭
Dĩ nhiên loại bệnh nghề nghiệp này trừ ưu điểm có thể làm cho những người nghe lạc vào cảnh giới kỳ lạ ra, thì khuyết điểm chính là nói nhảm nhiều, nói thời gian quá dài. Quá dài, rất dài, rất rất rất dài......
Doãn Manh cảm thấy cổ ba người bọn họ dài đến nóc phòng rồi, bên ngoài mặt trời cũng xuống núi rồi, bên trong vẫn còn hùng hồn hic.
Trần Tư Dĩnh nhìn đồng hồ đeo tay màu hồng một chút: "Đã 8 giờ rưỡi rồi."
Doãn Manh: TuT
Lâm Kha: o-o
Cho dù hai người cũng đã lót bụng, Doãn Manh cũng cảm thấy đói bụng. Chứ đừng nói đến con trai vóc dáng cao to như Lâm Kha (?), đánh bóng rỗ xong rửa mặt, trong bụng toàn là nước chanh chua, bụng rột rột kêu lên.
Cậu ta cũng không xấu hổ, móc một thanh chocolate nhập khẩu không biết hiệu gì từ trong cặp sách ra cho Doãn Manh một thanh, dưới ánh mắt uy hiếp của Trần Tư Dĩnh cũng cho cô ấy một thanh, còn dư lại ném vào trong miệng mình.
Doãn Manh cầm chocolate trên tay cảm động nước mắt giàn giụa, Lâm Kha bây giờ sao đã tiến bộ rồi? Còn biết cho cô đồ ăn!
Thật ra thực tế chính là Lâm Kha cảm thấy vừa rồi Doãn Manh giận cậu ta nên mưu toan lấy lòng một chút OwO, nhưng loại sự thật này nếu thật sự bị Doãn Manh biết có lẽ cô ấy cũng sẽ không vui. Cho nên nói có lúc hiểu lầm vẫn tốt hơn ←_←.
Đang trong lúc Doãn Manh cảm thấy cô Lý và các phụ huynh muốn thối rữa ở bên trong, cửa rốt cuộc cũng mở ra. Một mảng sáng ngời chiếu lên hành lang tối tăm, quả thực là ánh sáng soi lối trong lòng Doãn Manh.
Oh yee! Rốt cuộc có thể về nhà ăn thỏa thích rồi! ~~(≧▽≦)/~~
Vậy mà sự thật tàn khốc cũng không có đơn giản như cô nghĩ vậy, cô Lý nói một câu, dẫn đến các phụ huynh chạy theo như vịt: "Các vị phụ huynh, nếu muốn biết biểu hiện của con em mình. Tốt nhất tới tìm tôi trò chuyện riêng một chút, suy cho cùng những lời tôi nói vừa rồi cũng chỉ là đối với tất cả mọi người, cũng không có châm chích."
Nói xong một đám phụ huynh nhao nhao gật đầu, xếp thành hàng dài.
Lúc ấy Doãn Manh vừa nhìn thấy mẹ Doãn đi theo thiếu chút nữa quỳ xuống. Mẹ Trần Tư Dĩnh là người đầu tiên đi ra ngoài, phong trần mệt mỏi dẫn theo Tư Dĩnh rời đi.
Trước khi đi Trần Tư Dĩnh vẫn nói xin lỗi với Doãn Manh, nói ba cô ấy đi công tác trở về đặt chỗ đợi cô ấy và mẹ cô ấy ăn cơm, nếu không thì với giao tình giữa cô ấy và Doãn Manh, mẹ của cô ấy nhất định sẽ thuận tiện đưa Doãn Manh về nhà.
Nhà Doãn Manh không có xe, buổi tối hai người phụ nữ đi xe điện ngầm dù sao cũng có chút nguy hiểm. Nhưng Doãn Manh cũng cảm thấy chuyện như vậy không phải là nghĩa vụ của Trần Tư Dĩnh, cô ấy khoát khoát tay, thật sâu cảm ơn cô ấy và mẹ của cô ấy rồi quay đầu lại nhìn về phía mẹ Doãn.
Nhìn thấy cái hàng dài kia, lập tức cô có loại cảm giác tan nát cõi lòng muốn chết.
Cô Lý à rốt cuộc cô thiếu tiền làm thêm giờ à? Chẳng lẽ tiền làm thêm giờ là thu theo giờ sao? Tại sao cô không mệt mỏi vậy?
Có lẽ Doãn Manh không biết rõ cái vấn đề này, so với cái này, thì cô quan tâm mẹ của cô lúc nào ra ngoài nhiều hơn. Cùng lúc đó, Lâm Kha ngây người nguyên tại chỗ, ấn bụng đói có chút phát đau, vẻ mặt thuyết minh hai chữ "Đau trứng" này viết như thế nào.
Doãn Manh rất hiểu là tại sao. Bởi vì mẹ Doãn và mẹ Lâm trò chuyện hăng say. Cũng bởi vì huyên thuyên không ngừng, hơn nữa người ngoài nghề như mẹ Lâm có tinh thần khiêm nhượng, hai người đi không nhanh không chậm, vừa đúng xếp hàng ở phía chót của đội ngũ.
Điều này làm cho Doãn Manh cảm thấy mình là một con lừa, đầu mình vĩnh viễn đều với không tới củ cà rốt, bởi vì cà rốt được treo ở trên cái đuôi của mình, rũ xuống trước mặt gần trong gang tấc, nhưng vô luận lao đến nhiều bao nhiêu cũng đừng nghĩ có được.
Hai người oán niệm dày đặc lại tiếp tục giữ vững tư thế "Trồng nấm", đột nhiên Doãn Manh nhớ ra trong ba lô mình có đồ ăn vặt buổi sáng mang theo, buổi trưa không có ăn.
Cô mừng như điên vừa muốn mở vỏ đóng gói ra, lại nhìn vẻ mặt cũng đau khổ giống mình của Lâm Kha một cái, thầm nuốt nước miếng một cái, cầm cái bánh bích quy duy nhất trên tay hiến tặng cho cậu ta.
Lâm Kha kinh ngạc nhìn cô, nghĩ thầm thanh chocolate kia của mình thế mà lại có công năng lớn như vậy, không chỉ làm cho Doãn Manh không tức giận, còn chia thức ăn cho cậu ta ăn, giữa hai người bỗng có một loại không khí "Thân mật thắm thiết" quỷ dị làm cho người ta không rét mà run.
Phụ nữ thật là một loại sinh vật quái dị khó lường.
Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh ăn uống no đủ vuốt cái bụng, vừa uống nước chanh trở lại dưới tòa lầu A, đúng lúc nhìn thấy một đám khỉ nhếch nhác lấy Hàn Siêu Lâm Kha cầm đầu vừa đánh bóng rỗ xong mồ hôi đầm đìa.
Nói là khỉ nhếch nhác thật không phải là Doãn Manh muốn kỳ thị, ngay cả Trần Tư Dĩnh nhìn thấy cũng ghét bỏ lui về phía sau hai bước, lại không nghĩ rằng Hàn Siêu một bước bước tới đoạt đi nước chanh của Trần Tư Dĩnh.
Trần Tư Dĩnh không kịp phản ứng, bị cướp đoạt trắng trợn tức giận nói:"Hàn Siêu tên thần kinh này!" Nói xong muốn giành về, lại không nghĩ rằng kỹ thuật uống nước của Hàn Siêu là hạng nhất, ực một cái hết một chai, uống xong còn hào sảng ah một tiếng:"Đã quá! Thật đã khát! Mới vừa rồi đang rất khát đây." Dẫn đến Trần Tư Dĩnh đập cho vài phát.
Mấy nam sinh khác hiển nhiên cũng không quen thân với Trần Tư Dĩnh như vậy, có chút hâm mộ nhìn xem. So sánh ra, Lâm Kha giành nước thật là thông minh.
Ngươi tới ta đi, thừa dịp lúc Doãn Manh cười Hàn Siêu thuận theo ống hút hút một hơi, làm cho Doãn Manh đang muốn uống không hút được ngụm nào đứng ngây ra tại chỗ ( dĩ nhiên, loại thao tác có tính xây dựng này với chiều cao không thể cao hơn Doãn Manh bao nhiêu của Lâm Kha thì có thể làm được ▽`).
"Tôi thấy cậu cũng không khát, bằng không thì cho tôi đi." Nói xong tay đẫm mồ hôi của cậu ta quơ lấy chai nước chanh, ừng ực nuốt xuống. Còn không bằng Hàn Siêu đoạt ngang, còn nhân tiện được Doãn Manh phục vụ toàn bộ hành trình uống nước.
Mẹ nó! Doãn Manh vốn muốn nỗi giận, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới tròng mắt màu lam của phụ huynh Lâm Kha, ánh mắt nhìn về phía Lâm Kha trở nên có chút kỳ quái. Cô tỉ mỉ quét sơ qua ngũ quan của Lâm Kha một lần, cũng không biết là bởi vì ảnh hưởng tâm lý hay là thật sự như thế, nhìn tới nhìn lui thật đúng là cảm thấy so với Hàn Siêu đứng bên cạnh nổi trội hơn rất nhiều.
Mặc dù nhìn Hàn Siêu mắt to mày rậm, nhưng tóm lại là mặt dẹp người Châu Á. Nhưng nhìn kỹ Lâm Kha đang uống trộm nước chanh của cô gò má, lỗ mũi đều thẳng tắp, đường nét khuôn mặt đã mơ hồ có chút từ mập béo trẻ con chuyển sang giai đoạn có góc cạnh rồi. Thoạt nhìn mặc dù có chút chênh lệch, nhưng cũng có thể tiếp nhận trong phạm vi người Châu Á. Doãn Manh sờ cằm, nghĩ thầm tại sao lúc tựu trường cô lại không có phát hiện ra vậy? Chẳng lẽ là cậu ta trổ mã xong rồi?
Đương nhiên Lâm Kha cũng cảm nhận được ánh mắt của Doãn Manh, cậu ta uống nước chanh xong phát hiện Doãn Manh vẫn luôn ở tại chỗ nhìn cậu ta chằm chằm, trái lại không có giống như Trần Tư Dĩnh chạy nhảy như sấm, lập tức liền cảm thấy không phải là mình đã làm quá mức dẫn đến Doãn Manh tức đến ngu luôn rồi chứ.
Cậu ta cau mày suy nghĩ về hậu quả đắc tội với Doãn Manh một chút, không cho chép bài tập; tiết tiếng Anh không thả nước cho; không giễu cợt vóc dáng cậu ta lùn uống sữa tươi cũng vô dụng nữa ( đợi một chút có cái gì đó không đúng).... Cảm giác tim có chút quặng thắt, Lâm Kha nghĩ hoài không ra, rõ ràng Doãn Manh thoạt nhìn không giống như loại hình thích sạch sẽ đến chết á, tại sao mới nhấp có một hớp nước uống liền phản ứng lớn như vậy! Ánh mắt như nhìn thấy quỷ vậy, cậu ta cũng không phải là cố ý! Cậu ta khát sắp thành chó rồi, nuốt ngụm nước miếng vừa định nói chút gì đó hoà hoãn một chút, liền bị Doãn Manh cắt ngang ——
"Cho cậu." Trong mắt Doãn Manh ẩn chứa cái gì đó rất là thâm trầm, chìa tay đưa nước chanh bị uống còn dư lại cho Lâm Kha.
Lâm Kha ngốc tại chỗ, Trần Tư Dĩnh lại nói ra chuyện Doãn Manh muốn nói ra: "Kha thần, chúng tớ nhìn thấy phụ huynh của cậu rồi."
Lâm Kha quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Tư Dĩnh: "Oh."
Cứ như vậy xong rồi? Doãn Manh nghiêng đầu, thưởng cho cậu ta một cái ánh mắt: "Cái người mắt màu lam, đó là mẹ cậu sao?"
Lâm Kha đột nhiên sững sờ một cái: "Cậu nói cái gì?"
"Mẹ cậu á, cái người nước ngoài xinh đẹp kia."
Lâm Kha há hốc miệng: "Mẹ tôi thật sự tới? Không phải bà ấy về châu Âu rồi sao?"
Nói xong cậu ta vò đầu, đẩy cửa chính lầu A ra mấy bước chạy lên bậc thang, rõ ràng chân không dài nhưng tốc độ nhanh đuổi theo không kịp. Lúc này các nam sinh còn lại tản thì tản, đi thì đi, Hàn Siêu vừa nghe Trần Tư Dĩnh nói họp phụ huynh cũng gần kết thúc rồi, sắc mặt cũng thay đổi, cậu ta cởi xe đạp leo núi của cậu ta chạy ra khỏi Thất Trung, tốc độ nhanh ngay cả một bóng dáng cũng không lưu lại.
Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh liếc nhau một cái, cùng đi đến lớp 7. Lâm Kha đã tựa vào lối đi nhỏ ở cửa sổ lớp 7, bộ dạng có vẻ trầm tư.
Lúc này điện thoại trong tay cậu ta rung lên, Doãn Manh liếc mắt nhìn sang vừa vặn liếc thấy nội dung ——
Schmid: chờ mẹ ở cửa ra vào nhé, mẹ mới vừa nhìn thấy con lén lút nhìn mẹ con rồi ~
Doãn Manh chảy vạch đen, cảm thấy cả khuôn mặt Lâm Kha cũng biến thành đen. Chỉ có điều tên trên điện thoại di động đang phát sáng của cậu ta, tự xưng là mẹ, không phải là nữ sĩ khí thế cao lãnh phóng ra ngoài bên trong kia chứ?
Lâm Kha hiển nhiên tâm tình không tốt, chí ít từ trên nét mặt xem ra là đúng vậy. Chỉ có điều cậu ta vừa nhìn thấy Doãn Manh đi lên, cái miệng hơi chu ra không biết lẩm bẩm cái gì.
Doãn Manh kỳ quái: "Cậu nói cái gì?"
Lâm Kha kinh ngạc cắn môi một cái, khạc ra hai chữ: "Không có việc gì." Hơi thở ra thiếu chút nữa làm Doãn Manh ngã lộn nhào. Thật ra cô cũng không biết hiện tại trong lòng Lâm Kha sóng to gió lớn thế nào: Vậy mà Doãn Manh không có giận mình? Lúc nãy cô ấy làm gì không để ý tới mình còn nhìn mình như vậy? Chậc chậc, lòng của phụ nữ thật là khó lường, cậu ta vẫn cảm thấy Doãn Manh giống như nam sinh nhiều hơn một chút, không có giống như một số nữ sinh khác ~
Doãn Manh cũng không phát hiện "Quá chú ý màu mắt" dẫn đến Lâm Kha hiểu lầm cực lớn với cô, ngược lại cảm thấy Lâm Kha chẳng hiểu ra sao: "Người bên trong đó thật sự là mẹ cậu à?"
Lâm Kha không quá tình nguyện gật đầu một cái, vẻ mặt chau lại, xem ra không muốn nói đến chuyện đó. Nhưng vẫn nghe lời tuân theo lời của nữ sĩ nói lề mề ra đứng ở cửa lớp.
Doãn Manh thấy cậu ta không muốn nói cái gì, thì im miệng định không hỏi nữa. Nhưng cô đánh giá thấp tính hiếu kỳ của thiếu nữ thời kỳ trưởng thành đối với vạn vật rồi, cô không hỏi, cũng không có nghĩa là Trần Tư Dĩnh cũng không hỏi: "Vậy cậu là con lai sao?"
Lâm Kha nghe từ này khựng lại một cái, có lẽ là từ nhỏ đến lớn không có ai hỏi cậu ta vấn đề này: "Cậu muốn nói như vậy, cũng được á."
Doãn Manh thật sự cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì nghiêm trọng, quản Lâm Kha khỉ gió cậu ta là con lai hay là hàng nội địa, cho dù có một ngày cậu ta bùng phát ra mình là gay, thì cậu ta cũng là bạn của đám các cô ~
Ba người trồng nấm ngồi xổm ở cửa ra vào một hồi lâu, bên trong, cô Lý nói tràng giang đại hải, giọng nói dõng dạc, nước miếng chấm nhỏ văng khắp nơi, tiếng nói lớn ngay cả ba người Doãn Manh bọn họ cũng có thể nghe rõ từng chữ một. Dưới bục một vài phụ huynh bị cô Lý nói mặt đỏ lừ lừ, lấy ba Hàn Siêu cầm đầu, hiển nhiên đều nghe hết lời nói của cô Lý.
Giống như thường ngày cô Lý giảng bài văn cho bọn họ, giảng yêu nước, giảng Tương Tư, giảng Khuất Nguyên, giảng Lí Thanh Chiếu, lúc nào cũng thích dùng cảm xúc khuếch đại không khí cả phòng học, lôi kéo hứng thú của mọi người. Cuộc họp phụ huynh cũng vì vậy mà đầy sức sống, có lẽ đây cũng là một loại bệnh nghề nghiệp đây ╮(╯▽╰)╭
Dĩ nhiên loại bệnh nghề nghiệp này trừ ưu điểm có thể làm cho những người nghe lạc vào cảnh giới kỳ lạ ra, thì khuyết điểm chính là nói nhảm nhiều, nói thời gian quá dài. Quá dài, rất dài, rất rất rất dài......
Doãn Manh cảm thấy cổ ba người bọn họ dài đến nóc phòng rồi, bên ngoài mặt trời cũng xuống núi rồi, bên trong vẫn còn hùng hồn hic.
Trần Tư Dĩnh nhìn đồng hồ đeo tay màu hồng một chút: "Đã 8 giờ rưỡi rồi."
Doãn Manh: TuT
Lâm Kha: o-o
Cho dù hai người cũng đã lót bụng, Doãn Manh cũng cảm thấy đói bụng. Chứ đừng nói đến con trai vóc dáng cao to như Lâm Kha (?), đánh bóng rỗ xong rửa mặt, trong bụng toàn là nước chanh chua, bụng rột rột kêu lên.
Cậu ta cũng không xấu hổ, móc một thanh chocolate nhập khẩu không biết hiệu gì từ trong cặp sách ra cho Doãn Manh một thanh, dưới ánh mắt uy hiếp của Trần Tư Dĩnh cũng cho cô ấy một thanh, còn dư lại ném vào trong miệng mình.
Doãn Manh cầm chocolate trên tay cảm động nước mắt giàn giụa, Lâm Kha bây giờ sao đã tiến bộ rồi? Còn biết cho cô đồ ăn!
Thật ra thực tế chính là Lâm Kha cảm thấy vừa rồi Doãn Manh giận cậu ta nên mưu toan lấy lòng một chút OwO, nhưng loại sự thật này nếu thật sự bị Doãn Manh biết có lẽ cô ấy cũng sẽ không vui. Cho nên nói có lúc hiểu lầm vẫn tốt hơn ←_←.
Đang trong lúc Doãn Manh cảm thấy cô Lý và các phụ huynh muốn thối rữa ở bên trong, cửa rốt cuộc cũng mở ra. Một mảng sáng ngời chiếu lên hành lang tối tăm, quả thực là ánh sáng soi lối trong lòng Doãn Manh.
Oh yee! Rốt cuộc có thể về nhà ăn thỏa thích rồi! ~~(≧▽≦)/~~
Vậy mà sự thật tàn khốc cũng không có đơn giản như cô nghĩ vậy, cô Lý nói một câu, dẫn đến các phụ huynh chạy theo như vịt: "Các vị phụ huynh, nếu muốn biết biểu hiện của con em mình. Tốt nhất tới tìm tôi trò chuyện riêng một chút, suy cho cùng những lời tôi nói vừa rồi cũng chỉ là đối với tất cả mọi người, cũng không có châm chích."
Nói xong một đám phụ huynh nhao nhao gật đầu, xếp thành hàng dài.
Lúc ấy Doãn Manh vừa nhìn thấy mẹ Doãn đi theo thiếu chút nữa quỳ xuống. Mẹ Trần Tư Dĩnh là người đầu tiên đi ra ngoài, phong trần mệt mỏi dẫn theo Tư Dĩnh rời đi.
Trước khi đi Trần Tư Dĩnh vẫn nói xin lỗi với Doãn Manh, nói ba cô ấy đi công tác trở về đặt chỗ đợi cô ấy và mẹ cô ấy ăn cơm, nếu không thì với giao tình giữa cô ấy và Doãn Manh, mẹ của cô ấy nhất định sẽ thuận tiện đưa Doãn Manh về nhà.
Nhà Doãn Manh không có xe, buổi tối hai người phụ nữ đi xe điện ngầm dù sao cũng có chút nguy hiểm. Nhưng Doãn Manh cũng cảm thấy chuyện như vậy không phải là nghĩa vụ của Trần Tư Dĩnh, cô ấy khoát khoát tay, thật sâu cảm ơn cô ấy và mẹ của cô ấy rồi quay đầu lại nhìn về phía mẹ Doãn.
Nhìn thấy cái hàng dài kia, lập tức cô có loại cảm giác tan nát cõi lòng muốn chết.
Cô Lý à rốt cuộc cô thiếu tiền làm thêm giờ à? Chẳng lẽ tiền làm thêm giờ là thu theo giờ sao? Tại sao cô không mệt mỏi vậy?
Có lẽ Doãn Manh không biết rõ cái vấn đề này, so với cái này, thì cô quan tâm mẹ của cô lúc nào ra ngoài nhiều hơn. Cùng lúc đó, Lâm Kha ngây người nguyên tại chỗ, ấn bụng đói có chút phát đau, vẻ mặt thuyết minh hai chữ "Đau trứng" này viết như thế nào.
Doãn Manh rất hiểu là tại sao. Bởi vì mẹ Doãn và mẹ Lâm trò chuyện hăng say. Cũng bởi vì huyên thuyên không ngừng, hơn nữa người ngoài nghề như mẹ Lâm có tinh thần khiêm nhượng, hai người đi không nhanh không chậm, vừa đúng xếp hàng ở phía chót của đội ngũ.
Điều này làm cho Doãn Manh cảm thấy mình là một con lừa, đầu mình vĩnh viễn đều với không tới củ cà rốt, bởi vì cà rốt được treo ở trên cái đuôi của mình, rũ xuống trước mặt gần trong gang tấc, nhưng vô luận lao đến nhiều bao nhiêu cũng đừng nghĩ có được.
Hai người oán niệm dày đặc lại tiếp tục giữ vững tư thế "Trồng nấm", đột nhiên Doãn Manh nhớ ra trong ba lô mình có đồ ăn vặt buổi sáng mang theo, buổi trưa không có ăn.
Cô mừng như điên vừa muốn mở vỏ đóng gói ra, lại nhìn vẻ mặt cũng đau khổ giống mình của Lâm Kha một cái, thầm nuốt nước miếng một cái, cầm cái bánh bích quy duy nhất trên tay hiến tặng cho cậu ta.
Lâm Kha kinh ngạc nhìn cô, nghĩ thầm thanh chocolate kia của mình thế mà lại có công năng lớn như vậy, không chỉ làm cho Doãn Manh không tức giận, còn chia thức ăn cho cậu ta ăn, giữa hai người bỗng có một loại không khí "Thân mật thắm thiết" quỷ dị làm cho người ta không rét mà run.
Phụ nữ thật là một loại sinh vật quái dị khó lường.