Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
"Doãn Manh!" Giọng nói của Mẹ Doãn từ một đầu khác của gian phòng truyền đến.
Tay Doãn Manh run một cái: "Dạ, hả? Chuyện gì ạ?"
Mẹ Doãn: "Mau tới nếm thử món ăn mới mẹ làm một chút, nếu không tới sẽ bị ba con ăn sạch!" Cái miệng gian xảo kia của Ba Doãn mở ra đều nói ăn ngon!
Doãn Manh không chút do dự ném di động lên giường: "Chờ con một chút! Chừa cho con một chút!" Nói xong cũng xông ra ngoài.
Doãn Manh quyết định buông lỏng, ăn xong cơm tối ôm một lon 7 up cùng ba Doãn mẹ Doãn bắt đầu xem bản tin thời sự, một đường từ phỏng vấn tiêu điểm đến phim truyền hình nhiều tập, chờ đến lúc kết thúc đã 10 giờ rưỡi rồi.
Mẹ Doãn nữa đường còn kỳ quái: "Không phải mỗi ngày con đều ở trong phòng mình học tập sao? Sao hôm nay đi ra?"
Doãn Manh le lưỡi một cái: "Mới vừa thi xong định thư giản một chút ~"
Chờ ba mẹ Doãn Manh trở về phòng ngủ, duỗi lưng một cái, Doãn Manh còn có chút đắm chìm trong trạng thái cuộc sống buông lỏng này.
Sáng sớm hôm sau, Doãn Manh mua một cái bánh tráng trứng ở ven đường lên xe buýt. Mùa thu rời đi, thời tiết dần dần trở nên se lạnh, sáng sớm mặt trời cũng mệt nhoài nán lại ở trong chăn, không muốn rời giường.
Đợi đến khi xuống xe buýt, ánh mặt trời sáng trong mới thưa thớt xuyên qua kẻ lá chiếu vào mặt đường nhựa, Doãn Manh ăn bánh tráng trứng ăn miệng đầy mỡ, uống cạn một ngụm sữa đậu nành cuối cùng mới lên dãy lầu phòng học.
Có lẽ là bởi vì hôm nay không có luyện tập cũng không có nghe viết, đồng thời thứ sáu gần tới hai ngày nghỉ, không khí cả lớp học đã vượt qua kỳ thi giữa kỳ căng thẳng, nhẹ nhõm lại có trật tự.
Tiểu đội chép bài tập kể từ sau khi thi giữa kỳ bị cô Lý bãi chính thái độ học tập, cũng rất ít phát huy tác dụng. Đúng lúc dẫn đến Doãn Manh được nhẹ nhõm, sau khi nộp bài tập xong cô lại cảm thấy mình quên chuyện gì đó.
Lấy đồ vật cần dùng lên lớp ra, Doãn Manh vừa sờ túi quần. Ai da!
Điện thoại di động không có! Không phải là bị trộm chứ?
Doãn Manh sốt ruột, điện thoại di động mới mua khi lên cao trung, mới dùng nửa học kỳ thì mất không khỏi có hơi nuối tiếc. Sau giờ học Trần Tư Dĩnh qua an ủi cô: "Cậu đừng gấp gáp, tớ đưa di động cho cậu mượn, trước tiên gọi điện thoại về nhà xem một chút. Không chừng ở nhà đấy."
Doãn Manh gật đầu một cái, gọi về điện thoại bàn ở nhà hai lần cũng không có ai nhận, thì gửi cho mẹ Doãn một tin nhắn nói một chút về chuyện này, nhờ bà nếu về đến nhà xác nhận lại giúp cô một chút. Lại gọi vào điện thoại của mình phát hiện đã tắt máy, lòng cô có chút lạnh. Bình thường trộm di động xong cũng sẽ tắt máy trước, hay có lẽ là ngày hôm qua không có sạc pin để ở nhà hết pin.
Nhưng mà bây giờ cô đã nghĩ thông rồi, mất cũng không có cách nào ~ chỉ có thể ngã một lần khôn hơn một chút, về sau đừng lơ là sơ suất nữa. Chỉ là cô cố suy nghĩ cũng không biết vứt lúc nào, có lẽ là tối ngày hôm qua trôi qua quá sung sướng, dẫn đến sáng sớm cũng không có nhớ cầm điện thoại.
Tâm trạng này vừa bình thản xuống, buổi trưa mẹ Doãn lại gọi tới điện thoại của Trần Tư Dĩnh.
"Mẹ mới vừa xem rồi, ở trên giường con đấy. Hoảng sợ gấp gáp cái gì? Về sau phải cất kỹ đồ, đừng để lung tung, ném lộn xộn chính mình tìm không được, con gái lôi thôi lếch thếch còn ra thể thống gì......"
"Được rồi được rồi, con biết rồi sau này sẽ không như vậy nữa." Doãn Manh lè lưỡi đáp mấy câu, tiếp đó mẹ Doãn lại nói: "Điện thoại bên này của con hình như có mấy cuộc gọi nhỡ, tên là Hậu....."
"A, đúng rồi." Doãn Manh lập tức nhớ tới ngày hôm qua không xem tin nhắn, cũng không biết cậu ta tìm cô có chuyện gì. Nhưng hoạt động câu lạc bộ của cô và Hậu Nghiêu Sở không có tiếp xúc gì, trừ lớp ngoại khóa cũng không còn chuyện gì khác có thể nói. Doãn Manh cảm thấy hẳn là không có chuyện quan trọng gì, cho dù có chuyện quan trọng, hôm nay có thể gặp đến lúc đó lại nói cũng chưa hẳn không được: "Con biết rồi, cám ơn mẹ."
Mẹ Doãn cúp điện thoại.
Doãn Manh vừa nhấc mắt, lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt hài hước của Trần Tư Dĩnh: "Không ngờ người cổ hủ như cậu cũng có thể phạm loại sai lầm ngu ngốc này ~"
Doãn Manh đập Trần Tư Dĩnh một cái, 囧 nói: "Cái gì gọi là sai lầm ngu ngốc. Tớ là người không phải là máy móc."
"Rõ ràng cậu sống như máy móc vậy đó, trừ học tập vẫn là học tập." Trần Tư Dĩnh lên án nói: "Cũng không có thời gian chơi với tớ."
"Ồ! Đại tiểu thư cậu tình cảm không thuận mới biết dính lấy tôi ah ~ trước đó làm gì hả ~" Nhóc Trần Tư Dĩnh này vô cùng dính người, có bạn trai dính bạn trai, không có bạn trai cũng chỉ có thể dính bạn gái.
Loại tự do lui tới giống như Doãn Manh này, thời điểm tựu trường cũng không nghĩ tới có thể có thói quen có một cái đuôi nhỏ dính ở phía sau.
Trần Tư Dĩnh bị đâm trúng có chút chột dạ, làm nũng đứng lên: "Sao lại đối với người ta như vậy hoàng thượng ~"
Lúc này cô Lý đi vào, vỗ bàn thu hút lực chú ý của mọi người: "Nào nào nào, đổi chỗ ngồi đổi chỗ ngồi. Bây giờ đổi buổi chiều không cần giằng co."
Các bạn học tụm năm tụm ba chạy sang dọn chỗ. Cô Lý nhấn mạnh: "Nghe rõ nhá, tất cả hàng bên trái di chuyển hai hàng, lui về phía sau một hàng. Vì lý do công bằng, sau này chúng ta cứ hai tuần lễ đổi một lần như vậy."
Chuyện đổi chỗ ngồi lúc tựu trường cô Lý có nói qua, nhưng cuối cùng bởi vì mới vừa dẫn lớp, bận nhiều chuyện không để ý tới vẫn không có áp dụng. Không ngờ sau khi thi giữa kỳ lại đột nhiên nhắc tới, bản thân"Liên quân chơi đùa hàng phía sau" liền bị tan rã cũng xấp xỉ, lần này hoàn toàn thanh trừ tàn dư còn sót lại, trên cơ bản hàng cuối cùng cũng chuyển đến hàng thứ nhất.
Doãn Manh nhìn bạn mới trước bàn cô —— Phùng Linh Khải.
Phùng Linh Khải là một nam sinh tướng mạo thanh tú, thân cao chân dài, hơn nữa còn nằm trong tiểu quân đoàn tăng động kia của Hàn Siêu. Ở lớp 7 còn rất được các bạn nữ hoan nghênh, ngoại trừ giữa trận ca hát Doãn Manh có cùng cậu ta trao đổi qua kia, thì thời gian khác trên cơ bản không có nói chuyện nhiều với cậu ta.
Chỉ có điều trên tính cách mà nói, có thể cùng Hàn Siêu chơi đùa, thế nào cũng không phải là người không dễ ở chung.
Cậu ta vừa đến mắt nữ sinh chung quanh đều sáng lên, dĩ nhiên Hàn Siêu hưng phấn nhất, quả thật là đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng.
Nhưng, một người cao to chắn ở trước mặt Doãn Manh, vừa vào học trong nháy mắt cô cảm thấy cùng giáo viên cách xa cả một tòa Himalaya.
"Phùng Linh Khải, cậu khom xuống một chút, khom xuống một chút, không nhìn thấy bảng đen rồi."
"Phùng Linh Khải, cậu cúi đầu xuống, cúi đầu xuống. Cho tớ xem từ đơn đó một chút."
Lời như thế, một tiết học trôi qua, Doãn Manh cũng không biết mình nói bao nhiêu lần. Cuối cùng Phùng Linh Khải đáng thương đã co lại thành một cục, tay dài chân dài không biết để vào đâu.
Lâm Kha vừa ngủ một giấc tỉnh dậy nhìn thấy bộ dạng 囧của Phùng Linh Khải: "Ha ha, dám làm loạn trước mặt Doãn Manh, sau này cậu nhận đủ. Cậu cũng không biết Hàn Siêu năm đó có bao nhiêu khổ." Nam sinh trước sau trái phải Doãn Manh, có lẽ chỉ có Lâm Kha sống tự tại nhất, còn dư lại đều bị Doãn Manh quản thúc không dám thở mạnh, quả thực là quần chúng lao khổ sống ở dưới đáy xã hội.
Phùng Linh Khải nghe xong lời này hai con mắt treo ngược lên: "Chị Lý đổi chỗ ngồi của chúng ta làm chi á, đây quả thực...... Tớ ở hàng cuối cùng chơi thật tốt, muốn đi về."
Hàn Siêu lập tức nói: "Đừng! Đừng! Đừng mà! Còn có tớ nè Linh Khải."
"Cậu? Cậu là ai?" Phùng Linh Khải trở mặt, bố thí cho Hàn Siêu một cái liếc mắt.
Dồn ép các nam sinh, thật ra thì Doãn Manh cũng khá rối rắm. Một vòng tính ra giống như cô từ học sinh hàng thứ nhất dời đến hàng cuối cùng, phát hiện phiền toái nhất cũng vẫn là chính cô.
Lâm Kha không cần nghe giảng bài, người ta đã biến phòng học trở thành phòng ngủ. Nói cách khác coi như phản ảnh với chủ nhiệm lớp, cũng chỉ có một mình cô có nhu cầu.
QuQ làm học sinh giỏi thật là một chuyện khó khăn......
Nhưng mà loại vấn đề này không làm khó được học bá Doãn Manh, vừa vào học cô liền nghĩ ra một biện pháp tốt: "Phùng Linh Khải nè......"
Phùng Linh Khải bị Doãn Manh cười tóc gáy dựng ngược: "Gì? Chuyện gì?"
"Cái đó, cậu quá cao tôi không thấy rõ bảng đen. Cậu có thể ghi chép xong bài cho tôi mượn tập xem một chút hay không?"
Phùng Linh Khải chưa bao giờ nghĩ tới hai mắt của mình sẽ có một ngày trừng lớn như vậy: "Hả?!?"
Thế nhưng cũng không thể cứu vớt cậu ta. Chuyện chép bài học ở dưới nụ cười của Doãn Manh đã thành ván đã đóng thuyền rồi.
Bạn học Phùng Linh Khải cầm viết lên bắt đầu sự nghiệp lần đầu tiên chép bài học của mình. Cả tiết học đều ghi chép: "A, chữ của cậu nhìn giống như chữ của nữ sinh á."
"Trời ạ làm sao cậu viết loạn như vậy. Chữ bên cạnh là chữ gì đều lẫn lộn ở cùng một chỗ."
"Cậu có thấy người nào ghi bài học như cậu không?"
"Còn nữa cậu viết hai chữ phía sau này sai rồi."
......
Từ trước đến nay Phùng Linh Khải chưa bao giờ biết rằng sẽ có một ngày cậu ta phải sống ở trong nước sôi lửa bỏng như thế này, muốn đùa giỡn cho qua nhưng ánh mắt vô tội của Doãn Manh chợt lóe lại dọa cậu ta thu lại.
Lâm Kha hả hê cười đủ rồi, mới tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của Phùng linh Khải: "Doãn Manh, hết giờ học cậu có thể tìm giáo viên hoặc là Trần Tư Dĩnh chép."
Sự thật chứng minh, cho dù là học thần Lâm kha cũng không quản được Doãn Manh.
Doãn Manh quay đầu lại: "Tôi nói, không phải là trước khi thi cậu còn phải dựa vào bài ghi chép của tôi mà sống sao? Có còn muốn làm bạn tốt hay không?" Đây chính là sự thật, học thần không nghe giảng bài đã bị tóm được nhược điểm.
Lâm Kha nhìn về phía Phùng Linh Khải nhún vai một cái: Tôi đã tận lực, bản thân cậu tự cầu nhiều phúc đi.
Từ đó, Phùng Linh Khải đi lên con đường trở thành thần ghi bài giảng. Sau này thi lên đại học, cậu ta vẫn giữ vững thói quen ghi bài thần kỳ này, thậm chí không nghe giảng bài cũng ghi bài, thói quen tốt này đã tạo ra một nền tảng tốt cho việc xung kích mở cửa hàng của cậu ta sau này.
Dĩ nhiên đây là nói sau, bây giờ Phùng Linh Khải chỉ có thể cắn đầu bút, nhíu mày thành chữ bát đầu hàng.
Một ngày lên lớp xong, Doãn Manh lại phải đeo cặp sách dự định ăn một bữa thích hợp rồi đi học lớp Vật Lý ngoại khóa đã lâu chưa học.
Lý Lộ đi vũ đoàn tập luyện, Hoa Bội hôm nay có chuyện về nhà sớm. Trong lúc chiến tranh lạnh, Trần Tư Dĩnh hoàn toàn chính là một bạn thân tốt, cô ấy quyết định cùng Doãn Manh cơm nước xong lại đi.
Doãn Manh cũng không còn ghét bỏ cô ấy trọng sắc khinh bạn, hai người còn chưa đi ra cửa lớp, liền nghe thấy tiếng ồn ào của mấy nữ sinh.
Hot boy trong truyền thuyết - Hậu Nghiêu Sở xuất hiện ở cửa lớp 7. Các nữ sinh còn chưa có rời đi lập tức động tác trở nên chậm lại, có người chủ động đi lên hỏi: "Xin hỏi tìm ai?"
Hậu Nghiêu Sở chỉ chỉ: "Doãn Manh có ở đây không?"
Doãn Manh vừa thấy tình thế này, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Lúc đi ra cửa bèn nghe thấy mấy nữ sinh Phạm Lỵ Lỵ và Đường Tuyết nhỏ giọng nói chuyện.
Hậu Nghiêu Sở thoạt nhìn không vui lắm, lời nói ra hiển nhiên không chừa đường lui một chút nào: "Lúc trước tôi đã gọi điện thoại cho cậu, cậu không nhận."
Thanh âm nghị luận của nữ sinh bên cạnh càng lớn hơn. Trong lòng Doãn Manh bắt đầu oán giận Hậu Nghiêu Sở lòng dạ hẹp hòi, vừa muốn nói chuyện phản bác liền bị Trần Tư Dĩnh mới ra tới cản lại: "Hôm nay Manh Manh bỏ quên điện thoại ở nhà rồi."
Sắc mặt Hậu Nghiêu Sở vẫn không tốt lắm. Tính tình cậu ta cũng không xấu lắm, chẳng qua là chỉ có Doãn Manh có thể nói chuyện hợp ý, số lượng bạn nữ của cậu ta không nhiều, lại không nghĩ rằng Doãn Manh đối với cậu ta tránh né chỉ e sợ không kịp, giống như cậu ta là vật bẩn gì đó. Tối ngày hôm qua cậu ta gửi tin nhắn, đến bây giờ Doãn Manh không để ý một chút. Nói quên mang điện thoại loại lý do này thấy thế nào cũng là lừa gạt, có lẽ Doãn Manh đã kéo cậu ta vào danh sách đen rồi.
Mặc dù từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ vì được hoan nghênh liền tự cao tự đại, nhưng đối với Doãn Manh vẫn luôn rất thân thiện. Đối xử với cậu ta như vậy, có phải Doãn Manh thật sự quá đáng rồi hay không?
Thật ra thì Doãn Manh không có ghét Hậu Nghiêu Sở đến trình độ muốn cho vào danh sách đen. Nhưng có lẽ trên mặt chủ quan Doãn Manh đối với dạng người như Hậu Nghiêu Sở có một loại tâm lý trốn tránh, cô không có nắm chắc có thể chiếm phần chủ đạo trong quan hệ với cậu ta, nói trắng ra chính là không chơi thắng, cho nên vô ý thức lựa chọn cách xa, nói cách khác chưa bao giờ nghĩ tới đặt cậu ta vào vị trí bạn bè. Thái độ này quyết định lúc ấy không xem tin nhắn cũng không còn đặt việc này ở trong lòng, nếu như là Trần Tư Dĩnh cô nhất định sẽ xem.
Mà Doãn Manh ý thức được Hậu Nghiêu Sở có chút tức giận thật, quên vụ này thật ra thì cũng là lỗi của cô, Hậu Nghiêu Sở người ta từ trước đến giờ đều xem cô là bạn chí cốt." Ngày hôm qua đúng là tôi không có xem điện thoại, thật xin lỗi á. Thật không có ý gì khác."
Hậu Nghiêu Sở nhận được tín hiệu chột dạ của Doãn Manh, tâm tình lập tức liền tốt lên. Lúc trước cậu ta vẫn cho là Doãn Manh thật sự cảm thấy cậu ta phiền không chịu nỗi, thậm chí kéo cậu ta vào danh sách đen.
Nhưng thực tế tình cảm Doãn Manh bộc lộ ra là chân thực, mặc dù cô ấy không coi trọng cậu ta nhưng thật sự không đến nỗi ghét. Điều này làm cho lòng tự ái của cậu ta thoải mái rất nhiều.
"Cho nên cậu tìm tôi có chuyện gì gấp à?"
Hậu Nghiêu Sở cũng không vội vã trả lời.
Hai người hữu ý vô ý đi ra khỏi phạm vi vây xem của quần chúng, Trần Tư Dĩnh vô cùng thức thời chuồng đi: "A! Manh Manh, tớ không ăn cơm cùng cậu được! Đột nhiên tớ nhớ ra tớ phải về xem phim truyền hình chiếu lúc 6 giờ 30."
Nói xong còn nháy mắt với Doãn Manh, giơ ngón tay cái lên, Doãn Manh liếc mắt một cái cũng biết cô nàng này hiểu lầm. Đầy đầu nghĩ toàn những thứ gì đâu không!
Mới ra cửa lầu, đã nhìn thấy Lâm Kha ôm bóng rỗ phía đối diện đi tới.
"Doãn Manh!" Giọng nói của Mẹ Doãn từ một đầu khác của gian phòng truyền đến.
Tay Doãn Manh run một cái: "Dạ, hả? Chuyện gì ạ?"
Mẹ Doãn: "Mau tới nếm thử món ăn mới mẹ làm một chút, nếu không tới sẽ bị ba con ăn sạch!" Cái miệng gian xảo kia của Ba Doãn mở ra đều nói ăn ngon!
Doãn Manh không chút do dự ném di động lên giường: "Chờ con một chút! Chừa cho con một chút!" Nói xong cũng xông ra ngoài.
Doãn Manh quyết định buông lỏng, ăn xong cơm tối ôm một lon 7 up cùng ba Doãn mẹ Doãn bắt đầu xem bản tin thời sự, một đường từ phỏng vấn tiêu điểm đến phim truyền hình nhiều tập, chờ đến lúc kết thúc đã 10 giờ rưỡi rồi.
Mẹ Doãn nữa đường còn kỳ quái: "Không phải mỗi ngày con đều ở trong phòng mình học tập sao? Sao hôm nay đi ra?"
Doãn Manh le lưỡi một cái: "Mới vừa thi xong định thư giản một chút ~"
Chờ ba mẹ Doãn Manh trở về phòng ngủ, duỗi lưng một cái, Doãn Manh còn có chút đắm chìm trong trạng thái cuộc sống buông lỏng này.
Sáng sớm hôm sau, Doãn Manh mua một cái bánh tráng trứng ở ven đường lên xe buýt. Mùa thu rời đi, thời tiết dần dần trở nên se lạnh, sáng sớm mặt trời cũng mệt nhoài nán lại ở trong chăn, không muốn rời giường.
Đợi đến khi xuống xe buýt, ánh mặt trời sáng trong mới thưa thớt xuyên qua kẻ lá chiếu vào mặt đường nhựa, Doãn Manh ăn bánh tráng trứng ăn miệng đầy mỡ, uống cạn một ngụm sữa đậu nành cuối cùng mới lên dãy lầu phòng học.
Có lẽ là bởi vì hôm nay không có luyện tập cũng không có nghe viết, đồng thời thứ sáu gần tới hai ngày nghỉ, không khí cả lớp học đã vượt qua kỳ thi giữa kỳ căng thẳng, nhẹ nhõm lại có trật tự.
Tiểu đội chép bài tập kể từ sau khi thi giữa kỳ bị cô Lý bãi chính thái độ học tập, cũng rất ít phát huy tác dụng. Đúng lúc dẫn đến Doãn Manh được nhẹ nhõm, sau khi nộp bài tập xong cô lại cảm thấy mình quên chuyện gì đó.
Lấy đồ vật cần dùng lên lớp ra, Doãn Manh vừa sờ túi quần. Ai da!
Điện thoại di động không có! Không phải là bị trộm chứ?
Doãn Manh sốt ruột, điện thoại di động mới mua khi lên cao trung, mới dùng nửa học kỳ thì mất không khỏi có hơi nuối tiếc. Sau giờ học Trần Tư Dĩnh qua an ủi cô: "Cậu đừng gấp gáp, tớ đưa di động cho cậu mượn, trước tiên gọi điện thoại về nhà xem một chút. Không chừng ở nhà đấy."
Doãn Manh gật đầu một cái, gọi về điện thoại bàn ở nhà hai lần cũng không có ai nhận, thì gửi cho mẹ Doãn một tin nhắn nói một chút về chuyện này, nhờ bà nếu về đến nhà xác nhận lại giúp cô một chút. Lại gọi vào điện thoại của mình phát hiện đã tắt máy, lòng cô có chút lạnh. Bình thường trộm di động xong cũng sẽ tắt máy trước, hay có lẽ là ngày hôm qua không có sạc pin để ở nhà hết pin.
Nhưng mà bây giờ cô đã nghĩ thông rồi, mất cũng không có cách nào ~ chỉ có thể ngã một lần khôn hơn một chút, về sau đừng lơ là sơ suất nữa. Chỉ là cô cố suy nghĩ cũng không biết vứt lúc nào, có lẽ là tối ngày hôm qua trôi qua quá sung sướng, dẫn đến sáng sớm cũng không có nhớ cầm điện thoại.
Tâm trạng này vừa bình thản xuống, buổi trưa mẹ Doãn lại gọi tới điện thoại của Trần Tư Dĩnh.
"Mẹ mới vừa xem rồi, ở trên giường con đấy. Hoảng sợ gấp gáp cái gì? Về sau phải cất kỹ đồ, đừng để lung tung, ném lộn xộn chính mình tìm không được, con gái lôi thôi lếch thếch còn ra thể thống gì......"
"Được rồi được rồi, con biết rồi sau này sẽ không như vậy nữa." Doãn Manh lè lưỡi đáp mấy câu, tiếp đó mẹ Doãn lại nói: "Điện thoại bên này của con hình như có mấy cuộc gọi nhỡ, tên là Hậu....."
"A, đúng rồi." Doãn Manh lập tức nhớ tới ngày hôm qua không xem tin nhắn, cũng không biết cậu ta tìm cô có chuyện gì. Nhưng hoạt động câu lạc bộ của cô và Hậu Nghiêu Sở không có tiếp xúc gì, trừ lớp ngoại khóa cũng không còn chuyện gì khác có thể nói. Doãn Manh cảm thấy hẳn là không có chuyện quan trọng gì, cho dù có chuyện quan trọng, hôm nay có thể gặp đến lúc đó lại nói cũng chưa hẳn không được: "Con biết rồi, cám ơn mẹ."
Mẹ Doãn cúp điện thoại.
Doãn Manh vừa nhấc mắt, lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt hài hước của Trần Tư Dĩnh: "Không ngờ người cổ hủ như cậu cũng có thể phạm loại sai lầm ngu ngốc này ~"
Doãn Manh đập Trần Tư Dĩnh một cái, 囧 nói: "Cái gì gọi là sai lầm ngu ngốc. Tớ là người không phải là máy móc."
"Rõ ràng cậu sống như máy móc vậy đó, trừ học tập vẫn là học tập." Trần Tư Dĩnh lên án nói: "Cũng không có thời gian chơi với tớ."
"Ồ! Đại tiểu thư cậu tình cảm không thuận mới biết dính lấy tôi ah ~ trước đó làm gì hả ~" Nhóc Trần Tư Dĩnh này vô cùng dính người, có bạn trai dính bạn trai, không có bạn trai cũng chỉ có thể dính bạn gái.
Loại tự do lui tới giống như Doãn Manh này, thời điểm tựu trường cũng không nghĩ tới có thể có thói quen có một cái đuôi nhỏ dính ở phía sau.
Trần Tư Dĩnh bị đâm trúng có chút chột dạ, làm nũng đứng lên: "Sao lại đối với người ta như vậy hoàng thượng ~"
Lúc này cô Lý đi vào, vỗ bàn thu hút lực chú ý của mọi người: "Nào nào nào, đổi chỗ ngồi đổi chỗ ngồi. Bây giờ đổi buổi chiều không cần giằng co."
Các bạn học tụm năm tụm ba chạy sang dọn chỗ. Cô Lý nhấn mạnh: "Nghe rõ nhá, tất cả hàng bên trái di chuyển hai hàng, lui về phía sau một hàng. Vì lý do công bằng, sau này chúng ta cứ hai tuần lễ đổi một lần như vậy."
Chuyện đổi chỗ ngồi lúc tựu trường cô Lý có nói qua, nhưng cuối cùng bởi vì mới vừa dẫn lớp, bận nhiều chuyện không để ý tới vẫn không có áp dụng. Không ngờ sau khi thi giữa kỳ lại đột nhiên nhắc tới, bản thân"Liên quân chơi đùa hàng phía sau" liền bị tan rã cũng xấp xỉ, lần này hoàn toàn thanh trừ tàn dư còn sót lại, trên cơ bản hàng cuối cùng cũng chuyển đến hàng thứ nhất.
Doãn Manh nhìn bạn mới trước bàn cô —— Phùng Linh Khải.
Phùng Linh Khải là một nam sinh tướng mạo thanh tú, thân cao chân dài, hơn nữa còn nằm trong tiểu quân đoàn tăng động kia của Hàn Siêu. Ở lớp 7 còn rất được các bạn nữ hoan nghênh, ngoại trừ giữa trận ca hát Doãn Manh có cùng cậu ta trao đổi qua kia, thì thời gian khác trên cơ bản không có nói chuyện nhiều với cậu ta.
Chỉ có điều trên tính cách mà nói, có thể cùng Hàn Siêu chơi đùa, thế nào cũng không phải là người không dễ ở chung.
Cậu ta vừa đến mắt nữ sinh chung quanh đều sáng lên, dĩ nhiên Hàn Siêu hưng phấn nhất, quả thật là đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng.
Nhưng, một người cao to chắn ở trước mặt Doãn Manh, vừa vào học trong nháy mắt cô cảm thấy cùng giáo viên cách xa cả một tòa Himalaya.
"Phùng Linh Khải, cậu khom xuống một chút, khom xuống một chút, không nhìn thấy bảng đen rồi."
"Phùng Linh Khải, cậu cúi đầu xuống, cúi đầu xuống. Cho tớ xem từ đơn đó một chút."
Lời như thế, một tiết học trôi qua, Doãn Manh cũng không biết mình nói bao nhiêu lần. Cuối cùng Phùng Linh Khải đáng thương đã co lại thành một cục, tay dài chân dài không biết để vào đâu.
Lâm Kha vừa ngủ một giấc tỉnh dậy nhìn thấy bộ dạng 囧của Phùng Linh Khải: "Ha ha, dám làm loạn trước mặt Doãn Manh, sau này cậu nhận đủ. Cậu cũng không biết Hàn Siêu năm đó có bao nhiêu khổ." Nam sinh trước sau trái phải Doãn Manh, có lẽ chỉ có Lâm Kha sống tự tại nhất, còn dư lại đều bị Doãn Manh quản thúc không dám thở mạnh, quả thực là quần chúng lao khổ sống ở dưới đáy xã hội.
Phùng Linh Khải nghe xong lời này hai con mắt treo ngược lên: "Chị Lý đổi chỗ ngồi của chúng ta làm chi á, đây quả thực...... Tớ ở hàng cuối cùng chơi thật tốt, muốn đi về."
Hàn Siêu lập tức nói: "Đừng! Đừng! Đừng mà! Còn có tớ nè Linh Khải."
"Cậu? Cậu là ai?" Phùng Linh Khải trở mặt, bố thí cho Hàn Siêu một cái liếc mắt.
Dồn ép các nam sinh, thật ra thì Doãn Manh cũng khá rối rắm. Một vòng tính ra giống như cô từ học sinh hàng thứ nhất dời đến hàng cuối cùng, phát hiện phiền toái nhất cũng vẫn là chính cô.
Lâm Kha không cần nghe giảng bài, người ta đã biến phòng học trở thành phòng ngủ. Nói cách khác coi như phản ảnh với chủ nhiệm lớp, cũng chỉ có một mình cô có nhu cầu.
QuQ làm học sinh giỏi thật là một chuyện khó khăn......
Nhưng mà loại vấn đề này không làm khó được học bá Doãn Manh, vừa vào học cô liền nghĩ ra một biện pháp tốt: "Phùng Linh Khải nè......"
Phùng Linh Khải bị Doãn Manh cười tóc gáy dựng ngược: "Gì? Chuyện gì?"
"Cái đó, cậu quá cao tôi không thấy rõ bảng đen. Cậu có thể ghi chép xong bài cho tôi mượn tập xem một chút hay không?"
Phùng Linh Khải chưa bao giờ nghĩ tới hai mắt của mình sẽ có một ngày trừng lớn như vậy: "Hả?!?"
Thế nhưng cũng không thể cứu vớt cậu ta. Chuyện chép bài học ở dưới nụ cười của Doãn Manh đã thành ván đã đóng thuyền rồi.
Bạn học Phùng Linh Khải cầm viết lên bắt đầu sự nghiệp lần đầu tiên chép bài học của mình. Cả tiết học đều ghi chép: "A, chữ của cậu nhìn giống như chữ của nữ sinh á."
"Trời ạ làm sao cậu viết loạn như vậy. Chữ bên cạnh là chữ gì đều lẫn lộn ở cùng một chỗ."
"Cậu có thấy người nào ghi bài học như cậu không?"
"Còn nữa cậu viết hai chữ phía sau này sai rồi."
......
Từ trước đến nay Phùng Linh Khải chưa bao giờ biết rằng sẽ có một ngày cậu ta phải sống ở trong nước sôi lửa bỏng như thế này, muốn đùa giỡn cho qua nhưng ánh mắt vô tội của Doãn Manh chợt lóe lại dọa cậu ta thu lại.
Lâm Kha hả hê cười đủ rồi, mới tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của Phùng linh Khải: "Doãn Manh, hết giờ học cậu có thể tìm giáo viên hoặc là Trần Tư Dĩnh chép."
Sự thật chứng minh, cho dù là học thần Lâm kha cũng không quản được Doãn Manh.
Doãn Manh quay đầu lại: "Tôi nói, không phải là trước khi thi cậu còn phải dựa vào bài ghi chép của tôi mà sống sao? Có còn muốn làm bạn tốt hay không?" Đây chính là sự thật, học thần không nghe giảng bài đã bị tóm được nhược điểm.
Lâm Kha nhìn về phía Phùng Linh Khải nhún vai một cái: Tôi đã tận lực, bản thân cậu tự cầu nhiều phúc đi.
Từ đó, Phùng Linh Khải đi lên con đường trở thành thần ghi bài giảng. Sau này thi lên đại học, cậu ta vẫn giữ vững thói quen ghi bài thần kỳ này, thậm chí không nghe giảng bài cũng ghi bài, thói quen tốt này đã tạo ra một nền tảng tốt cho việc xung kích mở cửa hàng của cậu ta sau này.
Dĩ nhiên đây là nói sau, bây giờ Phùng Linh Khải chỉ có thể cắn đầu bút, nhíu mày thành chữ bát đầu hàng.
Một ngày lên lớp xong, Doãn Manh lại phải đeo cặp sách dự định ăn một bữa thích hợp rồi đi học lớp Vật Lý ngoại khóa đã lâu chưa học.
Lý Lộ đi vũ đoàn tập luyện, Hoa Bội hôm nay có chuyện về nhà sớm. Trong lúc chiến tranh lạnh, Trần Tư Dĩnh hoàn toàn chính là một bạn thân tốt, cô ấy quyết định cùng Doãn Manh cơm nước xong lại đi.
Doãn Manh cũng không còn ghét bỏ cô ấy trọng sắc khinh bạn, hai người còn chưa đi ra cửa lớp, liền nghe thấy tiếng ồn ào của mấy nữ sinh.
Hot boy trong truyền thuyết - Hậu Nghiêu Sở xuất hiện ở cửa lớp 7. Các nữ sinh còn chưa có rời đi lập tức động tác trở nên chậm lại, có người chủ động đi lên hỏi: "Xin hỏi tìm ai?"
Hậu Nghiêu Sở chỉ chỉ: "Doãn Manh có ở đây không?"
Doãn Manh vừa thấy tình thế này, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Lúc đi ra cửa bèn nghe thấy mấy nữ sinh Phạm Lỵ Lỵ và Đường Tuyết nhỏ giọng nói chuyện.
Hậu Nghiêu Sở thoạt nhìn không vui lắm, lời nói ra hiển nhiên không chừa đường lui một chút nào: "Lúc trước tôi đã gọi điện thoại cho cậu, cậu không nhận."
Thanh âm nghị luận của nữ sinh bên cạnh càng lớn hơn. Trong lòng Doãn Manh bắt đầu oán giận Hậu Nghiêu Sở lòng dạ hẹp hòi, vừa muốn nói chuyện phản bác liền bị Trần Tư Dĩnh mới ra tới cản lại: "Hôm nay Manh Manh bỏ quên điện thoại ở nhà rồi."
Sắc mặt Hậu Nghiêu Sở vẫn không tốt lắm. Tính tình cậu ta cũng không xấu lắm, chẳng qua là chỉ có Doãn Manh có thể nói chuyện hợp ý, số lượng bạn nữ của cậu ta không nhiều, lại không nghĩ rằng Doãn Manh đối với cậu ta tránh né chỉ e sợ không kịp, giống như cậu ta là vật bẩn gì đó. Tối ngày hôm qua cậu ta gửi tin nhắn, đến bây giờ Doãn Manh không để ý một chút. Nói quên mang điện thoại loại lý do này thấy thế nào cũng là lừa gạt, có lẽ Doãn Manh đã kéo cậu ta vào danh sách đen rồi.
Mặc dù từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ vì được hoan nghênh liền tự cao tự đại, nhưng đối với Doãn Manh vẫn luôn rất thân thiện. Đối xử với cậu ta như vậy, có phải Doãn Manh thật sự quá đáng rồi hay không?
Thật ra thì Doãn Manh không có ghét Hậu Nghiêu Sở đến trình độ muốn cho vào danh sách đen. Nhưng có lẽ trên mặt chủ quan Doãn Manh đối với dạng người như Hậu Nghiêu Sở có một loại tâm lý trốn tránh, cô không có nắm chắc có thể chiếm phần chủ đạo trong quan hệ với cậu ta, nói trắng ra chính là không chơi thắng, cho nên vô ý thức lựa chọn cách xa, nói cách khác chưa bao giờ nghĩ tới đặt cậu ta vào vị trí bạn bè. Thái độ này quyết định lúc ấy không xem tin nhắn cũng không còn đặt việc này ở trong lòng, nếu như là Trần Tư Dĩnh cô nhất định sẽ xem.
Mà Doãn Manh ý thức được Hậu Nghiêu Sở có chút tức giận thật, quên vụ này thật ra thì cũng là lỗi của cô, Hậu Nghiêu Sở người ta từ trước đến giờ đều xem cô là bạn chí cốt." Ngày hôm qua đúng là tôi không có xem điện thoại, thật xin lỗi á. Thật không có ý gì khác."
Hậu Nghiêu Sở nhận được tín hiệu chột dạ của Doãn Manh, tâm tình lập tức liền tốt lên. Lúc trước cậu ta vẫn cho là Doãn Manh thật sự cảm thấy cậu ta phiền không chịu nỗi, thậm chí kéo cậu ta vào danh sách đen.
Nhưng thực tế tình cảm Doãn Manh bộc lộ ra là chân thực, mặc dù cô ấy không coi trọng cậu ta nhưng thật sự không đến nỗi ghét. Điều này làm cho lòng tự ái của cậu ta thoải mái rất nhiều.
"Cho nên cậu tìm tôi có chuyện gì gấp à?"
Hậu Nghiêu Sở cũng không vội vã trả lời.
Hai người hữu ý vô ý đi ra khỏi phạm vi vây xem của quần chúng, Trần Tư Dĩnh vô cùng thức thời chuồng đi: "A! Manh Manh, tớ không ăn cơm cùng cậu được! Đột nhiên tớ nhớ ra tớ phải về xem phim truyền hình chiếu lúc 6 giờ 30."
Nói xong còn nháy mắt với Doãn Manh, giơ ngón tay cái lên, Doãn Manh liếc mắt một cái cũng biết cô nàng này hiểu lầm. Đầy đầu nghĩ toàn những thứ gì đâu không!
Mới ra cửa lầu, đã nhìn thấy Lâm Kha ôm bóng rỗ phía đối diện đi tới.