Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
So với một vài lớp học rời rạc, lực ngưng tụ ở lớp 7 tiếng tăm lừng lẫy cả trường. Lúc nửa học kỳ cao nhất được tiến hành hơn một nữa, như một đầu hắc mã tiềm năng sát nhập vào trong quân, thành tích trên căn bản ngang hàng cùng ba lớp thực nghiệm. Cho dù là Hàn Siêu loại cản trở thành tích này cũng đã nhảy vào nửa trước Thất Trung, chớ nói chi là một cuộc so tài tiến về phía trước của các học bá. Nhìn lớp 7 như vậy quả thực là một thần tích trong ban phổ thông, bản thân hầu như không có học sinh cản trở quá mức, học tập bình thường một chút cũng đi theo đại quân một đường tiến về phía trước.
Bình thường loại không khí học tập này, đều là một lớp kéo theo, bạn học học tập nhiều hơn, không học tập dĩ nhiên là có cảm giác khẩn trương không muốn rơi ở phía sau. Dần dà liền có thể nhìn ra hiệu quả, thi giữa kỳ xoay mình một cái, mọi người học tập nhiệt tình hơn phải điều động.
Mà ban phổ thông và ban thực nghiệm đương nhiên có ngăn cách dẫn đến vị trí tế nhị của lớp 7.
Ít hoặc nhiều học sinh ban phổ thông cũng có chút hâm mộ ban thực nghiệm, sinh ra tư tưởng tương tự "Cừu địch". Mà đúng lúc này, loại bần nông và trung nông lớp 7 này hành động mở một đường máu, làm cho quần chúng học sinh ban phổ thông có loại cảm giác kiêu ngạo hãnh diện, cảm thấy để cho ban thực nghiệm chẳng thèm ngó tới ban phổ thông phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Mà học sinh ban thực nghiệm, phần lớn cũng có chút cảm giác nguy cơ, ngày ngày cũng bị các thầy cô giáo ban thực nghiệm ân cần dạy bảo, khẩn trương là không tránh khỏi.
Hôm nay tổng kết lại, thành tích tập thể lớp 7 đều đã trên trung đẳng, ngẫu nhiên có một hai người tụt lại phía sau một chút cũng nằm vào giai đoạn tiến bộ rất tốt. Nhưng trước mắt lớp 7 tương đối kém lớp thực nghiệm bình thường, chắc chủ yếu chính là số lượng học sinh khá giỏi.
Lâm Kha loại nghịch thiên này không nói, nhưng tóm lại chỉ là số ít.
Hạng nhì lớp Vương Thanh Nhã cũng xếp trên 20 tên trong khối, lui về phía sau thì không cần phải nói.
Huống chi xếp từ thứ 3 đến thứ 4 hoàn toàn chính là một đoạn đứt gãy, từ 20 tên xếp đến 50 tên. Như thế,10 tên trước là cổ phiếu tiềm năng, cô Lý mới nhậm chức tính tình mãnh liệt không có biến mất, ngược lại bị kỳ tích lớp 7 kích thích, mỗi ngày suy nghĩ như thế nào nâng nhóm thành tích loại trung lên tầm cao mới.
Doãn Manh thuộc vào vị trí trong nhóm đó.
Chỉ có điều đúng như cô Lý từng nói, cô ấy hoàn toàn không lo lắng tính tự giác của Doãn Manh, nếu không cũng sẽ không chọn cô làm ủy viên học tập (lớp phó học tập).
Uỷ viên học tập Doãn Manh từ trong phòng làm việc của cô Lý ra ngoài, ôm một chồng giấy làm văn. Đây là bài tập làm văn tuần này, dưới sự yêu cầu thứ hai nộp.
Đề mục chính là: nơi lòng tôi hướng về ___ ___
Loại nửa mệnh đề làm văn này rất thường gặp, thế mạnh ngữ văn của Doãn Manh từ trước đến nay chính là viết văn. Mà loại văn xuôi nữa trữ tình này càng thêm thuận tay, cũng coi như phần lớn nữ sinh đều am hiểu phương hướng; mà đối với Lâm Kha mà nói, văn nghị luận mang tính logic càng thêm thuận buồm xuôi gió, nếu gặp phải đề thi ý thức lưu truyền nền học vấn quốc gia, thì kết quả hoàn toàn xong đời.
Cho nên nói, từ trước tới nay ngữ văn luôn dựa vào đầu óc không dựa vào kiến thức khiếm khuyết học thần.
Thật không dễ có chỗ có thể vượt qua Lâm Kha, từ trước đến nay Doãn Manh sẽ không bỏ qua chuyện làm giảm uy phong của Lâm Kha này. Trên đường đi cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng ủ rũ cúi đầu của Lâm Kha khi lấy được đề mục này, lại không nghĩ rằng lúc trở lại lớp, cô nhìn thấy Lâm Kha xưa nay trầm mặc ít nói ( nhưng vừa mở miệng liền bị coi thường) vậy mà đang nói chuyện cùng với Trần Tư Dĩnh. Thần kỳ nhất chính là hai tính tình không tốt lại như không đánh không quen biết nhau \w/~
Chỉ là Lâm Kha vừa thấy Doãn Manh trở lại, vẻ mặt bực dọc, ầm một tiếng kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống.
Doãn Manh bất đắc dĩ. Loại tình trạng này từ tuần trước cô và Hậu Nghiêu Sở cùng đi học lớp ngoại khóa Vật Lý kéo dài đến hiện tại, lúc bắt đầu ngay cả cô muốn chịu thua cũng không có cơ hội.
Không nóng không lạnh, giống như cô làm chuyện gì sai đợi cô khai báo. Doãn Manh vẫn không coi chuyện này là chuyện quan trọng, còn chuẩn bị nhân cơ hội trị tính tình quáy gở của cậu ta một chút, để cậu ta đỡ khỏi cả ngày giống như bà dì cả tới. Chẳng lẽ cô không có Lâm Kha vẫn không thể sống tiêu sái à? Cho rằng cô là mẹ cậu ta luôn nuông chiều cậu ta chắc?
Nuôi trẻ con thật không dễ dàng.
Ăn cơm buổi trưa, lại đến lúc Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh càn quét bữa tiệc lớn rồi. Sau khi hai người ăn uống no say, tuy rằng Doãn Manh có chút tò mò Lâm Kha và Trần Tư Dĩnh lén lén lút lút nói cái gì, nhưng từ trước đến giờ cô luôn bảo trì bình thản. Hoàn toàn không đề cập tới chuyện này, thậm chí có ý định tránh đề cập đến chủ đề Lâm Kha, bắt đầu tán gẫu một chút chuyện vặt vãnh trong nhà, tin tức bát quái.
Trần Tư Dĩnh thì ngược lại nói một hồi liền không nhịn nổi, cũng không phải miệng cô không kín, mà là Doãn Manh là bạn tốt của cô không có gì để giấu, vô luận lừa gạt ai cũng chưa từng nghĩ qua lừa gạt cô ấy. Hơn nữa huống hồ, lần này rõ ràng chính là cơ hội tốt để đùa giỡn hoàng thượng á, loại kìm nén một bụng đầy ý nghĩ xấu nhóc Trần Tư Dĩnh này làm sao có thể buông tha sử dụng chứ: "Tớ nói, cậu thật sự không để ý Lâm Kha sao? Gần đây tớ thấy các cậu đều kỳ quái không nói chuyện với nhau, cũng không đi cùng nhau."
Doãn Manh dùng ống hút khuấy đều đá: "Không phải là tớ không thèm để ý á, mà là cậu ta chẳng hiểu ra sao..... Tớ nghĩ mỗi lần đều ngồi đó mà suy nghĩ, chẳng phải phiền chết sao?"
Trần Tư Dĩnh trợn mắt: "Hắc. Tớ nói, thế giới tình cảm của cậu so với tớ còn phong phú hơn á! Rõ ràng cùng với Lâm Kha ở chung một chỗ vậy vẫn gạt tớ, hiện tại Hậu Nghiêu Sở chen vào bế tắc nhỉ ~"
Doãn Manh còn khiếp sợ hơn Trần Tư Dĩnh: "Tớ và Lâm Kha ở chung một chỗ? Đừng đùa. Chị hai cậu cả ngày đảo quanh tớ, từng thấy tớ và Lâm Kha làm gì sao? Hậu Nghiêu Sở thì khỏi nói đến, tớ hoàn toàn không quen thuộc á!"
Trần Tư Dĩnh cau mày, cảm thấy bình thường mặc dù Doãn Manh và Lâm Kha tiếp xúc tương đối nhiều, nhưng hoàn toàn không giống cái loại mập mờ như nam nữ sinh qua lại: "Vậy các cậu thật sự chỉ là bạn bè?...... Nhưng cậu biết hôm nay Lâm Kha hỏi tớ cái gì không, cậu ta hỏi tớ rốt cuộc Hậu Nghiêu Sở và cậu là loại tình trạng gì, để cho tớ thăm dò thử....."
Trần Tư Dĩnh nghĩ như vậy, đột nhiên có chút không dám tin. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến cái loại hạng mục Lâm Kha thầm mến Doãn Manh này, bởi vì đại thần Lâm Kha....... Cậu ta sẽ thầm mến người sao? Làm sao có thể......
Ánh mắt Trần Tư Dĩnh nhìn về phía Doãn Manh tràn đầy kính sợ: "Không phải cậu ta...... Thầm mến, cậu chứ......"
Doãn Manh cực kỳ kinh ngạc: "Cái gì? Ha ha? Làm sao có thể? Chỉ là, cậu ta hỏi cái này thật à. Tớ và Hậu Nghiêu Sở có làm chuyện mờ ám gì sao? Chẳng qua là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi."
Doãn Manh đắn đo phản ứng không tầm thường gần đây của Lâm Kha, chẳng lẽ là đang đợi cô giải thích quan hệ với Hậu Nghiêu Sở? Cô tỉ mỉ suy nghĩ, phân tích một chút đột nhiên hiểu ra suy nghĩ của Lâm Kha.
Lâm Kha này nhìn như khó có thể suy đoán, nhưng thực ra vô cùng đơn thuần.
Cậu ta nhận định Doãn Manh là người bạn nữ giới quan hệ thân mật đầu tiên ( chính là khuê mật (bạn thân)), mà Doãn Manh cũng không có lui tới nhiều với bất kỳ nam sinh nào ngoài cậu ta. Cho nên, cậu ta làm một đứa trẻ tùy hứng kỳ quặc, tham muốn giữ lấy rất mạnh, ít nhiều gì trong lòng có một loại hiểu lầm Doãn Manh là thuộc về cậu ta, dẫn đến lúc Doãn Manh biểu hiện tương đối tự do trên tâm lý không thể tiếp nhận.
Giống như là người mẹ có con thứ hai, điểm chú ý đứa con thứ hai nhiều hơn, nếu như đứa con lớn nhất không thành thục lắm, sẽ hâm mộ ghen tỵ đố kỵ.
Dĩ nhiên Doãn Manh còn chưa có nâng địa vị của mình lên to lớn như vậy.
Chẳng qua là cô không có cảm thấy giống như Trần Tư Dĩnh nghĩ vậy, nói Lâm Kha thầm mến cô.
Làm ơn, bay lên độ cao này thật sự là hoàn toàn không cần thiết. Nếu Lâm Kha thật sự thầm mến cô, lấy tính cách của cậu ta...... Đợi một chút, hình như cô hoàn toàn không tưởng tượng ra được chuyện Lâm Kha còn có thể thầm mến người này, một khi tưởng tượng liền nổi da gà cả lên.
Chỉ là cũng may cậu ta không thể nào thông suốt, nếu cậu ta thông suốt, có nữ sinh yêu mến, biết người ta ghét bỏ cậu ta vóc dáng lùn sẽ có bao nhiêu khó chịu......
Đợi một chút đề tài chạy hơi xa rồi. Doãn Manh kéo suy nghĩ về, cảm thấy mình đúng là rãnh rỗi phí tâm tư suy nghĩ những chuyện tình đơn thuần không có thật này. Còn không bằng thuận theo tự nhiên ~
Doãn Manh trở lại phòng học, Phùng Linh Khải vô cùng nể mặt đặt bài ghi chép buổi sáng ở trên bàn Doãn Manh. Bây giờ Phùng Linh Khải hoàn toàn bị Doãn Manh ngược không dám thở mạnh, mấy ngày trôi qua biết rõ thiếu niên vận động chơi bóng rỗ này có tiềm chất học bá. Nếu không phải cẩu thả bò như heo xung quanh mình, chỉ sợ mẹ cậu ta cũng nhận không ra cậu ta...... Chỉ có cô Lý đối với chuyện thay đổi phong cách học tập một vòng chung quanh Doãn Manh là cho khích lệ, cảm thấy doãn Doãn Manh hoàn toàn là học bá cơ sở năng lượng chính!
Dĩ nhiên, đối với năng lượng chính Doãn Manh, Lâm Kha hoàn toàn chính là một trường hợp trái lệ, giờ nào khắc nào cũng dẫn dụ các thiếu niên đi về phía địa ngục của cậu ta. Biểu hiện cụ thể chính là: người khác học tập cậu ta chơi ngủ ăn, tự chủ thấp xuống một chút hoàn toàn liền.......
Mặc dù mỗi ngày đều chơi đùa nhưng có thể thi đứng thứ năm cả khối, người của lớp khác có thể cảm thấy phi thường sùng kính, nhưng tiếp xúc gần gũi lâu rất khó coi cậu ta là một vị thần.
Hơn nữa thường ngày cậu ta biểu hiện rất bình thường, dần dà học sinh liền dễ dàng sinh ra cảm giác "Chúng ta giống nhau", không để mắt đến sự thật cậu ta một đêm có thể đột kích đến thứ nhất, mà chính bạn lại chỉ có thể bay xuống tầng thấp nhất.
Loại cảm xúc tiêu cực "Tới chơi đi tới chơi đi" này cùng năng lượng liều mạng học tập của học bá Doãn Manh áp chế lẫn nhau, trở thành một trạng thái thăng bằng.
Mà bây giờ, Lâm Kha tự mình phá vỡ cái thăng bằng này.
Không thể ngờ cậu ta đang làm bài luyện tập số học.
Phùng Linh Khải cầm PSP của Lâm Kha kinh ngạc: "Kha thần, cậu làm sao vậy? Bị cái gì kích thích à?" Buổi trưa Lâm Kha không ra chơi bóng rỗ ngược lại làm bài tập quả thực là mặt trời mọc từ phía tây.
Lâm Kha ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Làm đề bài thi Tĩnh Tĩnh."
Phùng Linh Khải rất muốn hỏi Tĩnh Tĩnh là ai, nhưng lý trí bảo cậu ta ngừng miệng, thay vào đó cười đễu nói: "Ồ, còn có chuyện gì có thể làm cho Kha thần của chúng ta an tĩnh vậy? Nói ra để cho tớ vui mừng một chút với ~" Phùng Linh Khải và Hàn Siêu là một cái máy hát, đương nhiên trong miệng phun ra không phải là lời tốt gì.
Lâm Kha có chút lười phải lắm mồm cùng cậu ta: "Chính là là lạ. Rất phiền."
Phùng Linh Khải thấy Lâm Kha không có lười nhác tự tại giống như bình thường, thần kinh thô cuối cùng bị khuấy động một chút, có chút ngây ngẩn: "Ví dụ như?"
Lâm Kha mặc kệ cậu ta, lầm bầm lầu bầu: "Chính là có thứ làm cho tớ......"
Bút Doãn Manh đang làm văn lạch cạch một tiếng rơi trên bàn, cô vội vàng nhặt bút lại, quay đầu lại giọng điệu thoải mái cắt ngang Lâm Kha: "Đây là Kha thần tư xuân nhỉ?"
Phùng Linh Khải nghe xong lời này cho rằng Doãn Manh biết cái gì, ngay lập tức trợn tròn mắt: "Cậu khá lắm Kha thần! Nhìn cậu bình thường đến cả đẩy cũng không đẩy được, tớ còn coi cậu là trạch nam, thì ra là chờ ở đây ~ hiện tại sung sướng rồi ah! Thì ra đã có kinh nghiệm."
Cuối cùng Lâm Kha cũng vạch gió trở về bình thường: "Cút."
Nói xong cậu ta nhìn Doãn Manh một cái, thế mà chủ động nói câu nói đầu tiên sau một tuần lễ chiến tranh lạnh: "Giúp tôi nhặt bút một chút."
Doãn Manh:......
Buổi chiều học thể dục, thầy Mã dẫn mọi người tới sân vận động, sắp xếp khảo nghiệm tổng hợp thể chất.
Cái gọi là khảo nghiệm tống hợp thể chất, chính là bộ giáo dục yêu cầu mỗi trường học tiến hành tổng kiểm tra thể chất. Bên trong bao gồm các bậc thang khảo nghiệm, một vài hạng mục như chiều cao thể trọng, nhảy xa lượng hô hấp.
Sau khi mấy lớp học tập hợp ở thể sân vận động, lúc các hạng mục xếp thành hàng dài, tiết thể dục trên căn bản tương đương với hủy bỏ.
Từ máy đo chiều cao đi xuống Doãn Manh bĩu môi nhìn chiều cao thể trọng của mình ——.
Quả nhiên vượt qua rồi, sau khi tốt nghiệp sơ trung Doãn Manh biết rất rõ ràng cô sẽ không thể nào cao lên nữa, lúc trước vẫn cố chuyện học tập, hoàn toàn không coi chuyện này là quan trọng.
Đời trước chiều cao của cô cũng không có vượt qua 1mét 60, mà bây giờ cô lại vượt qua, có phải bởi vì bị hiệu ứng bươm bướm rồi không? Nếu như nói như vậy, chuyện cô thích hợp làm học bá học thật ra cũng không khó giống như cô nghĩ vậy. Chẳng qua là mình tự tạo cho mình một áp lực mà thôi.
Ngay sau đó, Doãn Manh liền bị nữ thần đả kích.
Trần Tư Dĩnh từ trên cái cân đo thể trọng nhảy xuống: "Ôi ~ tớ cao thật nhanh, nhưng mà cũng sắp 50 kg rồi, tớ thật sự nên giảm cân một chút rồi."
Cô ấy cầm phiếu đăng ký xem của Doãn Manh: "So với tớ! Cậu cũng nhẹ quá nhỉ! Doãn Manh! Tớ có thể chia thịt của tớ cho cậu một chút không!"
Doãn Manh méo miệng: "Được! Vậy cậu cũng chia chiều cao của cậu cho tớ một chút......"
Lúc tựu trường còn chưa có kém nhiều như vậy, lòng Doãn Manh quặn thắt, cô cảm thấy chiều cao của Trần Tư Dĩnh cao thêm không chỉ một chút xíu. Hiện giờ Trần Tư Dĩnh vì đứng chung một chỗ với Doãn Manh, lúc xếp hàng các nữ sinh nhân nhượng đứng ở phía sau cô ấy cũng thấp hơn cô ấy nửa cái đầu.
Đội nữ sinh rất nhanh đổi phiên xong rồi, đến đội nam sinh lớp 7.
Nam sinh đầu tiên - Lâm Kha lên đo chiều cao thể trọng, Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh xông lên trong nháy mắt. Lúc không vui luôn luôn nghĩ biện pháp vui vẻ một chút á ~╮(╯▽╰)╭
Ngoài miệng đã nói không thể kỳ thị chiều cao thấp bé của Lâm Kha, Doãn Manh dùng hành động chứng minh sự giả dối của cô ~
Giáo viên vừa nhẩm vừa viết trên giấy: "55kg. Người kế tiếp."
Không riêng Doãn Manh Trần Tư Dĩnh, ngay cả Hàn Siêu Phùng Linh Khải ở phía sau cũng kinh ngạc: "Kha thần cậu còn cao hơn cả Tần Kiến Bác?"
Thì ra là mỗi ngày uống sữa tươi chơi bóng rỗ thật sự có tác dụng? Không tới ba tháng cao 6 cm cũng thật là mau á! Đều đã bốn bỏ năm lên rồi!
Nhóc mập Tần Kiến Bác là nam sinh lùn thứ hai trong đám nam sinh, chỉ thấy cậu ta có chút không cam lòng đứng lên trên. Giáo viên cười một tiếng: "71kg."
Mặt Tần Kiến Bác đỏ lên, cầm phiếu đăng ký vặn vặn lỗ mũi rời đi.
Doãn Manh cảm thấy tâm tình bây giờ của cô khá kỳ lạ, một mặt bởi vì chiều cao của Lâm Kha tập kích cảm giác có chút mở mày mở mặt; mặt khác bởi vì thấy trò cười không bị đè ép bao nhiêu có chút khó chịu.
Ngược lại bản thân Lâm Kha lại khá là bình tĩnh, đi theo Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh xếp hạng trong đội ngũ kiểm tra lượng hô hấp.
Thật là không đo không biết, một khi đo xong lại giật mình.
Lúc này Doãn Manh mới phát hiện ra khi cô nhìn Lâm Kha đã cần phải hơi ngẩng đầu lên rồi, cô có chút không cam tâm lầu bầu: "Ăn cái gì mà cao nhanh như vậy á......"
Lâm Kha hất đầu, lại đề cập đến đề tài khác: "Vật lý có cần thiết đi học lớp phụ đạo không?"
So với một vài lớp học rời rạc, lực ngưng tụ ở lớp 7 tiếng tăm lừng lẫy cả trường. Lúc nửa học kỳ cao nhất được tiến hành hơn một nữa, như một đầu hắc mã tiềm năng sát nhập vào trong quân, thành tích trên căn bản ngang hàng cùng ba lớp thực nghiệm. Cho dù là Hàn Siêu loại cản trở thành tích này cũng đã nhảy vào nửa trước Thất Trung, chớ nói chi là một cuộc so tài tiến về phía trước của các học bá. Nhìn lớp 7 như vậy quả thực là một thần tích trong ban phổ thông, bản thân hầu như không có học sinh cản trở quá mức, học tập bình thường một chút cũng đi theo đại quân một đường tiến về phía trước.
Bình thường loại không khí học tập này, đều là một lớp kéo theo, bạn học học tập nhiều hơn, không học tập dĩ nhiên là có cảm giác khẩn trương không muốn rơi ở phía sau. Dần dà liền có thể nhìn ra hiệu quả, thi giữa kỳ xoay mình một cái, mọi người học tập nhiệt tình hơn phải điều động.
Mà ban phổ thông và ban thực nghiệm đương nhiên có ngăn cách dẫn đến vị trí tế nhị của lớp 7.
Ít hoặc nhiều học sinh ban phổ thông cũng có chút hâm mộ ban thực nghiệm, sinh ra tư tưởng tương tự "Cừu địch". Mà đúng lúc này, loại bần nông và trung nông lớp 7 này hành động mở một đường máu, làm cho quần chúng học sinh ban phổ thông có loại cảm giác kiêu ngạo hãnh diện, cảm thấy để cho ban thực nghiệm chẳng thèm ngó tới ban phổ thông phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Mà học sinh ban thực nghiệm, phần lớn cũng có chút cảm giác nguy cơ, ngày ngày cũng bị các thầy cô giáo ban thực nghiệm ân cần dạy bảo, khẩn trương là không tránh khỏi.
Hôm nay tổng kết lại, thành tích tập thể lớp 7 đều đã trên trung đẳng, ngẫu nhiên có một hai người tụt lại phía sau một chút cũng nằm vào giai đoạn tiến bộ rất tốt. Nhưng trước mắt lớp 7 tương đối kém lớp thực nghiệm bình thường, chắc chủ yếu chính là số lượng học sinh khá giỏi.
Lâm Kha loại nghịch thiên này không nói, nhưng tóm lại chỉ là số ít.
Hạng nhì lớp Vương Thanh Nhã cũng xếp trên 20 tên trong khối, lui về phía sau thì không cần phải nói.
Huống chi xếp từ thứ 3 đến thứ 4 hoàn toàn chính là một đoạn đứt gãy, từ 20 tên xếp đến 50 tên. Như thế,10 tên trước là cổ phiếu tiềm năng, cô Lý mới nhậm chức tính tình mãnh liệt không có biến mất, ngược lại bị kỳ tích lớp 7 kích thích, mỗi ngày suy nghĩ như thế nào nâng nhóm thành tích loại trung lên tầm cao mới.
Doãn Manh thuộc vào vị trí trong nhóm đó.
Chỉ có điều đúng như cô Lý từng nói, cô ấy hoàn toàn không lo lắng tính tự giác của Doãn Manh, nếu không cũng sẽ không chọn cô làm ủy viên học tập (lớp phó học tập).
Uỷ viên học tập Doãn Manh từ trong phòng làm việc của cô Lý ra ngoài, ôm một chồng giấy làm văn. Đây là bài tập làm văn tuần này, dưới sự yêu cầu thứ hai nộp.
Đề mục chính là: nơi lòng tôi hướng về ___ ___
Loại nửa mệnh đề làm văn này rất thường gặp, thế mạnh ngữ văn của Doãn Manh từ trước đến nay chính là viết văn. Mà loại văn xuôi nữa trữ tình này càng thêm thuận tay, cũng coi như phần lớn nữ sinh đều am hiểu phương hướng; mà đối với Lâm Kha mà nói, văn nghị luận mang tính logic càng thêm thuận buồm xuôi gió, nếu gặp phải đề thi ý thức lưu truyền nền học vấn quốc gia, thì kết quả hoàn toàn xong đời.
Cho nên nói, từ trước tới nay ngữ văn luôn dựa vào đầu óc không dựa vào kiến thức khiếm khuyết học thần.
Thật không dễ có chỗ có thể vượt qua Lâm Kha, từ trước đến nay Doãn Manh sẽ không bỏ qua chuyện làm giảm uy phong của Lâm Kha này. Trên đường đi cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng ủ rũ cúi đầu của Lâm Kha khi lấy được đề mục này, lại không nghĩ rằng lúc trở lại lớp, cô nhìn thấy Lâm Kha xưa nay trầm mặc ít nói ( nhưng vừa mở miệng liền bị coi thường) vậy mà đang nói chuyện cùng với Trần Tư Dĩnh. Thần kỳ nhất chính là hai tính tình không tốt lại như không đánh không quen biết nhau \w/~
Chỉ là Lâm Kha vừa thấy Doãn Manh trở lại, vẻ mặt bực dọc, ầm một tiếng kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống.
Doãn Manh bất đắc dĩ. Loại tình trạng này từ tuần trước cô và Hậu Nghiêu Sở cùng đi học lớp ngoại khóa Vật Lý kéo dài đến hiện tại, lúc bắt đầu ngay cả cô muốn chịu thua cũng không có cơ hội.
Không nóng không lạnh, giống như cô làm chuyện gì sai đợi cô khai báo. Doãn Manh vẫn không coi chuyện này là chuyện quan trọng, còn chuẩn bị nhân cơ hội trị tính tình quáy gở của cậu ta một chút, để cậu ta đỡ khỏi cả ngày giống như bà dì cả tới. Chẳng lẽ cô không có Lâm Kha vẫn không thể sống tiêu sái à? Cho rằng cô là mẹ cậu ta luôn nuông chiều cậu ta chắc?
Nuôi trẻ con thật không dễ dàng.
Ăn cơm buổi trưa, lại đến lúc Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh càn quét bữa tiệc lớn rồi. Sau khi hai người ăn uống no say, tuy rằng Doãn Manh có chút tò mò Lâm Kha và Trần Tư Dĩnh lén lén lút lút nói cái gì, nhưng từ trước đến giờ cô luôn bảo trì bình thản. Hoàn toàn không đề cập tới chuyện này, thậm chí có ý định tránh đề cập đến chủ đề Lâm Kha, bắt đầu tán gẫu một chút chuyện vặt vãnh trong nhà, tin tức bát quái.
Trần Tư Dĩnh thì ngược lại nói một hồi liền không nhịn nổi, cũng không phải miệng cô không kín, mà là Doãn Manh là bạn tốt của cô không có gì để giấu, vô luận lừa gạt ai cũng chưa từng nghĩ qua lừa gạt cô ấy. Hơn nữa huống hồ, lần này rõ ràng chính là cơ hội tốt để đùa giỡn hoàng thượng á, loại kìm nén một bụng đầy ý nghĩ xấu nhóc Trần Tư Dĩnh này làm sao có thể buông tha sử dụng chứ: "Tớ nói, cậu thật sự không để ý Lâm Kha sao? Gần đây tớ thấy các cậu đều kỳ quái không nói chuyện với nhau, cũng không đi cùng nhau."
Doãn Manh dùng ống hút khuấy đều đá: "Không phải là tớ không thèm để ý á, mà là cậu ta chẳng hiểu ra sao..... Tớ nghĩ mỗi lần đều ngồi đó mà suy nghĩ, chẳng phải phiền chết sao?"
Trần Tư Dĩnh trợn mắt: "Hắc. Tớ nói, thế giới tình cảm của cậu so với tớ còn phong phú hơn á! Rõ ràng cùng với Lâm Kha ở chung một chỗ vậy vẫn gạt tớ, hiện tại Hậu Nghiêu Sở chen vào bế tắc nhỉ ~"
Doãn Manh còn khiếp sợ hơn Trần Tư Dĩnh: "Tớ và Lâm Kha ở chung một chỗ? Đừng đùa. Chị hai cậu cả ngày đảo quanh tớ, từng thấy tớ và Lâm Kha làm gì sao? Hậu Nghiêu Sở thì khỏi nói đến, tớ hoàn toàn không quen thuộc á!"
Trần Tư Dĩnh cau mày, cảm thấy bình thường mặc dù Doãn Manh và Lâm Kha tiếp xúc tương đối nhiều, nhưng hoàn toàn không giống cái loại mập mờ như nam nữ sinh qua lại: "Vậy các cậu thật sự chỉ là bạn bè?...... Nhưng cậu biết hôm nay Lâm Kha hỏi tớ cái gì không, cậu ta hỏi tớ rốt cuộc Hậu Nghiêu Sở và cậu là loại tình trạng gì, để cho tớ thăm dò thử....."
Trần Tư Dĩnh nghĩ như vậy, đột nhiên có chút không dám tin. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến cái loại hạng mục Lâm Kha thầm mến Doãn Manh này, bởi vì đại thần Lâm Kha....... Cậu ta sẽ thầm mến người sao? Làm sao có thể......
Ánh mắt Trần Tư Dĩnh nhìn về phía Doãn Manh tràn đầy kính sợ: "Không phải cậu ta...... Thầm mến, cậu chứ......"
Doãn Manh cực kỳ kinh ngạc: "Cái gì? Ha ha? Làm sao có thể? Chỉ là, cậu ta hỏi cái này thật à. Tớ và Hậu Nghiêu Sở có làm chuyện mờ ám gì sao? Chẳng qua là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi."
Doãn Manh đắn đo phản ứng không tầm thường gần đây của Lâm Kha, chẳng lẽ là đang đợi cô giải thích quan hệ với Hậu Nghiêu Sở? Cô tỉ mỉ suy nghĩ, phân tích một chút đột nhiên hiểu ra suy nghĩ của Lâm Kha.
Lâm Kha này nhìn như khó có thể suy đoán, nhưng thực ra vô cùng đơn thuần.
Cậu ta nhận định Doãn Manh là người bạn nữ giới quan hệ thân mật đầu tiên ( chính là khuê mật (bạn thân)), mà Doãn Manh cũng không có lui tới nhiều với bất kỳ nam sinh nào ngoài cậu ta. Cho nên, cậu ta làm một đứa trẻ tùy hứng kỳ quặc, tham muốn giữ lấy rất mạnh, ít nhiều gì trong lòng có một loại hiểu lầm Doãn Manh là thuộc về cậu ta, dẫn đến lúc Doãn Manh biểu hiện tương đối tự do trên tâm lý không thể tiếp nhận.
Giống như là người mẹ có con thứ hai, điểm chú ý đứa con thứ hai nhiều hơn, nếu như đứa con lớn nhất không thành thục lắm, sẽ hâm mộ ghen tỵ đố kỵ.
Dĩ nhiên Doãn Manh còn chưa có nâng địa vị của mình lên to lớn như vậy.
Chẳng qua là cô không có cảm thấy giống như Trần Tư Dĩnh nghĩ vậy, nói Lâm Kha thầm mến cô.
Làm ơn, bay lên độ cao này thật sự là hoàn toàn không cần thiết. Nếu Lâm Kha thật sự thầm mến cô, lấy tính cách của cậu ta...... Đợi một chút, hình như cô hoàn toàn không tưởng tượng ra được chuyện Lâm Kha còn có thể thầm mến người này, một khi tưởng tượng liền nổi da gà cả lên.
Chỉ là cũng may cậu ta không thể nào thông suốt, nếu cậu ta thông suốt, có nữ sinh yêu mến, biết người ta ghét bỏ cậu ta vóc dáng lùn sẽ có bao nhiêu khó chịu......
Đợi một chút đề tài chạy hơi xa rồi. Doãn Manh kéo suy nghĩ về, cảm thấy mình đúng là rãnh rỗi phí tâm tư suy nghĩ những chuyện tình đơn thuần không có thật này. Còn không bằng thuận theo tự nhiên ~
Doãn Manh trở lại phòng học, Phùng Linh Khải vô cùng nể mặt đặt bài ghi chép buổi sáng ở trên bàn Doãn Manh. Bây giờ Phùng Linh Khải hoàn toàn bị Doãn Manh ngược không dám thở mạnh, mấy ngày trôi qua biết rõ thiếu niên vận động chơi bóng rỗ này có tiềm chất học bá. Nếu không phải cẩu thả bò như heo xung quanh mình, chỉ sợ mẹ cậu ta cũng nhận không ra cậu ta...... Chỉ có cô Lý đối với chuyện thay đổi phong cách học tập một vòng chung quanh Doãn Manh là cho khích lệ, cảm thấy doãn Doãn Manh hoàn toàn là học bá cơ sở năng lượng chính!
Dĩ nhiên, đối với năng lượng chính Doãn Manh, Lâm Kha hoàn toàn chính là một trường hợp trái lệ, giờ nào khắc nào cũng dẫn dụ các thiếu niên đi về phía địa ngục của cậu ta. Biểu hiện cụ thể chính là: người khác học tập cậu ta chơi ngủ ăn, tự chủ thấp xuống một chút hoàn toàn liền.......
Mặc dù mỗi ngày đều chơi đùa nhưng có thể thi đứng thứ năm cả khối, người của lớp khác có thể cảm thấy phi thường sùng kính, nhưng tiếp xúc gần gũi lâu rất khó coi cậu ta là một vị thần.
Hơn nữa thường ngày cậu ta biểu hiện rất bình thường, dần dà học sinh liền dễ dàng sinh ra cảm giác "Chúng ta giống nhau", không để mắt đến sự thật cậu ta một đêm có thể đột kích đến thứ nhất, mà chính bạn lại chỉ có thể bay xuống tầng thấp nhất.
Loại cảm xúc tiêu cực "Tới chơi đi tới chơi đi" này cùng năng lượng liều mạng học tập của học bá Doãn Manh áp chế lẫn nhau, trở thành một trạng thái thăng bằng.
Mà bây giờ, Lâm Kha tự mình phá vỡ cái thăng bằng này.
Không thể ngờ cậu ta đang làm bài luyện tập số học.
Phùng Linh Khải cầm PSP của Lâm Kha kinh ngạc: "Kha thần, cậu làm sao vậy? Bị cái gì kích thích à?" Buổi trưa Lâm Kha không ra chơi bóng rỗ ngược lại làm bài tập quả thực là mặt trời mọc từ phía tây.
Lâm Kha ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Làm đề bài thi Tĩnh Tĩnh."
Phùng Linh Khải rất muốn hỏi Tĩnh Tĩnh là ai, nhưng lý trí bảo cậu ta ngừng miệng, thay vào đó cười đễu nói: "Ồ, còn có chuyện gì có thể làm cho Kha thần của chúng ta an tĩnh vậy? Nói ra để cho tớ vui mừng một chút với ~" Phùng Linh Khải và Hàn Siêu là một cái máy hát, đương nhiên trong miệng phun ra không phải là lời tốt gì.
Lâm Kha có chút lười phải lắm mồm cùng cậu ta: "Chính là là lạ. Rất phiền."
Phùng Linh Khải thấy Lâm Kha không có lười nhác tự tại giống như bình thường, thần kinh thô cuối cùng bị khuấy động một chút, có chút ngây ngẩn: "Ví dụ như?"
Lâm Kha mặc kệ cậu ta, lầm bầm lầu bầu: "Chính là có thứ làm cho tớ......"
Bút Doãn Manh đang làm văn lạch cạch một tiếng rơi trên bàn, cô vội vàng nhặt bút lại, quay đầu lại giọng điệu thoải mái cắt ngang Lâm Kha: "Đây là Kha thần tư xuân nhỉ?"
Phùng Linh Khải nghe xong lời này cho rằng Doãn Manh biết cái gì, ngay lập tức trợn tròn mắt: "Cậu khá lắm Kha thần! Nhìn cậu bình thường đến cả đẩy cũng không đẩy được, tớ còn coi cậu là trạch nam, thì ra là chờ ở đây ~ hiện tại sung sướng rồi ah! Thì ra đã có kinh nghiệm."
Cuối cùng Lâm Kha cũng vạch gió trở về bình thường: "Cút."
Nói xong cậu ta nhìn Doãn Manh một cái, thế mà chủ động nói câu nói đầu tiên sau một tuần lễ chiến tranh lạnh: "Giúp tôi nhặt bút một chút."
Doãn Manh:......
Buổi chiều học thể dục, thầy Mã dẫn mọi người tới sân vận động, sắp xếp khảo nghiệm tổng hợp thể chất.
Cái gọi là khảo nghiệm tống hợp thể chất, chính là bộ giáo dục yêu cầu mỗi trường học tiến hành tổng kiểm tra thể chất. Bên trong bao gồm các bậc thang khảo nghiệm, một vài hạng mục như chiều cao thể trọng, nhảy xa lượng hô hấp.
Sau khi mấy lớp học tập hợp ở thể sân vận động, lúc các hạng mục xếp thành hàng dài, tiết thể dục trên căn bản tương đương với hủy bỏ.
Từ máy đo chiều cao đi xuống Doãn Manh bĩu môi nhìn chiều cao thể trọng của mình ——.
Quả nhiên vượt qua rồi, sau khi tốt nghiệp sơ trung Doãn Manh biết rất rõ ràng cô sẽ không thể nào cao lên nữa, lúc trước vẫn cố chuyện học tập, hoàn toàn không coi chuyện này là quan trọng.
Đời trước chiều cao của cô cũng không có vượt qua 1mét 60, mà bây giờ cô lại vượt qua, có phải bởi vì bị hiệu ứng bươm bướm rồi không? Nếu như nói như vậy, chuyện cô thích hợp làm học bá học thật ra cũng không khó giống như cô nghĩ vậy. Chẳng qua là mình tự tạo cho mình một áp lực mà thôi.
Ngay sau đó, Doãn Manh liền bị nữ thần đả kích.
Trần Tư Dĩnh từ trên cái cân đo thể trọng nhảy xuống: "Ôi ~ tớ cao thật nhanh, nhưng mà cũng sắp 50 kg rồi, tớ thật sự nên giảm cân một chút rồi."
Cô ấy cầm phiếu đăng ký xem của Doãn Manh: "So với tớ! Cậu cũng nhẹ quá nhỉ! Doãn Manh! Tớ có thể chia thịt của tớ cho cậu một chút không!"
Doãn Manh méo miệng: "Được! Vậy cậu cũng chia chiều cao của cậu cho tớ một chút......"
Lúc tựu trường còn chưa có kém nhiều như vậy, lòng Doãn Manh quặn thắt, cô cảm thấy chiều cao của Trần Tư Dĩnh cao thêm không chỉ một chút xíu. Hiện giờ Trần Tư Dĩnh vì đứng chung một chỗ với Doãn Manh, lúc xếp hàng các nữ sinh nhân nhượng đứng ở phía sau cô ấy cũng thấp hơn cô ấy nửa cái đầu.
Đội nữ sinh rất nhanh đổi phiên xong rồi, đến đội nam sinh lớp 7.
Nam sinh đầu tiên - Lâm Kha lên đo chiều cao thể trọng, Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh xông lên trong nháy mắt. Lúc không vui luôn luôn nghĩ biện pháp vui vẻ một chút á ~╮(╯▽╰)╭
Ngoài miệng đã nói không thể kỳ thị chiều cao thấp bé của Lâm Kha, Doãn Manh dùng hành động chứng minh sự giả dối của cô ~
Giáo viên vừa nhẩm vừa viết trên giấy: "55kg. Người kế tiếp."
Không riêng Doãn Manh Trần Tư Dĩnh, ngay cả Hàn Siêu Phùng Linh Khải ở phía sau cũng kinh ngạc: "Kha thần cậu còn cao hơn cả Tần Kiến Bác?"
Thì ra là mỗi ngày uống sữa tươi chơi bóng rỗ thật sự có tác dụng? Không tới ba tháng cao 6 cm cũng thật là mau á! Đều đã bốn bỏ năm lên rồi!
Nhóc mập Tần Kiến Bác là nam sinh lùn thứ hai trong đám nam sinh, chỉ thấy cậu ta có chút không cam lòng đứng lên trên. Giáo viên cười một tiếng: "71kg."
Mặt Tần Kiến Bác đỏ lên, cầm phiếu đăng ký vặn vặn lỗ mũi rời đi.
Doãn Manh cảm thấy tâm tình bây giờ của cô khá kỳ lạ, một mặt bởi vì chiều cao của Lâm Kha tập kích cảm giác có chút mở mày mở mặt; mặt khác bởi vì thấy trò cười không bị đè ép bao nhiêu có chút khó chịu.
Ngược lại bản thân Lâm Kha lại khá là bình tĩnh, đi theo Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh xếp hạng trong đội ngũ kiểm tra lượng hô hấp.
Thật là không đo không biết, một khi đo xong lại giật mình.
Lúc này Doãn Manh mới phát hiện ra khi cô nhìn Lâm Kha đã cần phải hơi ngẩng đầu lên rồi, cô có chút không cam tâm lầu bầu: "Ăn cái gì mà cao nhanh như vậy á......"
Lâm Kha hất đầu, lại đề cập đến đề tài khác: "Vật lý có cần thiết đi học lớp phụ đạo không?"