Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Bảy ngày nghỉ dài hạn ngày mồng một tháng năm.
Doãn Manh ăn kem ly, kiễng chân lấy một cọng khoai tây chiên.
Kể từ khi mẹ Doãn tâm huyết dâng trào mua một cái xích đu, rất là thoải mái, cô gần như không có cách nào ngăn cản mình đắm chìm vào trong đó rồi.
Từ khi sống lại đến bây giờ, bảy ngày này đối với cô mà nói thật sự coi như là lần đầu tiên từ bỏ tất cả học hành gì đó. Triệt để nghỉ ngơi như thế thật sự chính là lần đầu tiên, thừa dịp kỳ nghĩ này, Doãn Manh giải tỏa tất cả các áp lực...
Mặc dù đã sớm xem qua một lần rồi, nhưng thời gian quá dài dẫn đến hiện tại xem lại giống như mới vậy.
Duỗi lưng một cái, Doãn Manh lại với lấy một cọng khoai tây. Bảy ngày mập 30 cân (15 kg) không phải là mơ! Kiếp trước kể từ khi làm việc đến về sau, cô chưa từng hoàn toàn buông lỏng như thế này, thời còn là học sinh thật là tốt á!
Chỉ có điều vì cứu vớt một thể trọng sắp mất đi, Doãn Manh quyết định đi xuống chạy dạo quanh một vòng.
Không ngờ cô còn chưa có đứng lên, Lô Thiên Hào đã chạy đến. Đứa nhỏ này kể từ khi đi học, tính tình đã đỡ hơn rất nhiều: "Chị ngồi lâu như vậy, có phải hẳn là đến lượt em rồi không?"
Doãn Manh kéo vạt áo, từ phía trên nhảy xuống: "Cho em đó."
Lô Thiên Hào hài lòng ôm "Kim Cô bổng" của nó dùng cả tay lẫn chân leo lên, đặt mạnh cái mông xuống, cả cái bệ xích đu kẽo cà kẽo kẹt vang lên.
"Nhẹ một chút!" Sau khi Doãn Manh nhấn mạnh, quả nhiên Lô Thiên Hào thu liễm rất nhiều.
Doãn Manh nhanh nhẹn nện bước chân đi, đổi quần áo thể thao chạy ra tiểu khu. Thời tiết tháng năm đúng là thời điểm thích hợp nhất, không nóng không lạnh, Doãn Manh chạy xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên cạnh gốc cây nghỉ ngơi.
Thứ hạng thi giữa kỳ vượt qua Vương Thanh Nhã, thật ra cũng không phải là cô phát huy vượt xa bình thường, mà phải nói là Vương Thanh Nhã phát huy thất thường. Nghe Trần Tư Dĩnh nói, vì công việc ba mẹ Vương Thanh Nhã quyết định di dân, cho nên bảo cô ấy cao nhị ra nước ngoài, tin tức này ít hoặc nhiều cũng làm cho cô ấy có chút hốt hoảng, hơn nữa trong lúc ở nhà đang bận rộn, thời gian học tập đương nhiên sẽ giảm bớt.
Uống một ngụm nước, Doãn Manh thầm nghĩ, cô cũng không muốn nghĩ đến cái giả định vui quá hóa buồn đó. Thư thái một hai ngày, thời gian còn lại có thể phải sắp xếp lại chuyện học tập.
Cái tên Lâm Kha kia từ trước đến giờ đều không phải là nhân vật nói mạnh miệng, cho nên nói được là làm được chiếm cái ghế thứ nhất toàn khối.
Loại chuyện đứng đầu khối này, cũng không dễ cầm giống như trong tiểu thuyết phim ảnh.
Dù là Thất Trung, cũng chưa từng có chuyện xuất hiện một người liên tục hai lần đứng nhất. Dù sao người mạnh còn có người mạnh hơn, học bá mọc lên thành rừng, học thần như cối xay, xếp hạng thay đổi luân phiên quả thật là Phong Vân Biến Ảo, mỗi lần thi đều có hắc mã mới tuôn ra, thực lực yếu sẽ bị tuột hậu. Vì vậy chuyện xếp hạng thi giữa kỳ của Doãn Manh cũng không có tăng lên nhiều đúng như đã dự đoán trước, nhưng chuyện này cũng không đại biểu trong lòng cô thoải mái.
Lần này phiền não đến mức phải hoàn toàn vứt bỏ hết học tập cũng bởi vì vậy, bất luận học tập như thế nào, thành tích giống như là mắc kẹt ở cổ chai, tất cả các môn học phát triển đều nhau, nhưng lại tương hỗ lẫn nhau, học sinh khá giỏi bi ai chính là thi kém mấy điểm, xếp hạng lại giống như con cờ Domino kém nhau mấy chục cái.
Một khi một môn phát huy thất thường, xếp hạng cũng sẽ giống như ngồi trong dòng nước xiết nhanh chóng bị kéo xuống.
Vẫn không thể thư giãn ah! Doãn Manh không thể không cảm khái, làm học sinh đã khó, làm học sinh giỏi còn khó hơn, cũng không phải cứ ỷ vào tư duy của người trường thành là có thể đàn áp.
Điện thoại di động rung lên rè rè, Doãn Manh sợ hết hồn, nhận điện thoại: "A lô?"
Giọng nam ở đối diện truyền đến: "Địa điểm xác định ở Barbecue X nhé, tôi đặt chỗ ngồi cho 30 người. Tối hôm nay, cậu nhớ tới nhá ~"
Doãn Manh: "Hậu Nghiêu Sở, cậu thế mà mời thật à, tôi còn tưởng rằng cậu tự mình hủy bỏ rồi chứ, đã lâu như vậy......"
Tiếng cười sang sảng của Hậu Nghiêu Sở truyền đến: "Tôi bận rộn muốn chết được không? Chuyện bừa bộn ở hội học sinh còn một đống, giữa kỳ cũng thi không tốt. Được rồi, tóm lại cậu nhớ tới là được rồi. Tôi mời rất nhiều người bên câu lạc bộ."
Doãn Manh đồng ý nói: "Được."
Vừa muốn cúp điện thoại giọng nói của Hậu Nghiêu Sở lại truyền tới: "Đúng rồi, nhớ gọi vị trong nhà kia của cậu luôn nhá."
Doãn Manh: "Vị nào trong nhà tôi? Nhà tôi chỉ có một thằng em họ."
"Ha ha, " Hậu Nghiêu Sở nói tiếp, "Kha thần á, nhớ kêu cậu ta."
"Được rồi, chắc chắn sẽ không quên." Doãn Manh qua loa lấy lệ để điện thoại xuống.
Mới vừa cúp máy liền gọi cho Lâm Kha.
Kỳ quái chính là qua mấy tiếng bíp bíp lại không có ai nghe, tiếp đó là giọng nói vào hộp thư thoại. Doãn Manh hơi nghiêng đầu, quyết định đợi lát nữa gọi lại.
Không biết rằng vào lúc này Lâm Kha đang xách một đống túi đồ mua sắm, chau mày nhìn Emma đang trò chuyện cùng một cô gái trẻ ở đối diện.
Từ trước đến nay mẹ cậu ta dạo phố đều dùng cậu ta làm cu li, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay có thể gặp phải Vi Mẫn.
Đáng sợ nhất vâng, Vi Mẫn lại có thể biết hai ba câu tiếng Đức sức sẹo, không uý kị khí thái cao lãnh của Emma chút nào, sáp tới trò chuyện với bà ấy.
Mỗi lần nhìn thấy Vi Mẫn, Lâm Kha ít nhiều đều có chút nhức đầu. Cậu ta thật sự không hiểu một cô nương sao mà miệng giống như súng máy nói chuyện không ngừng, làm cho người ta bực dọc trong lòng. Trọng điểm nhất là thời điểm Vi Mẫn tới vô cùng không đúng, thật vất vả chịu đựng đến khi Emma mua xong đồ, liền đụng phải cô ta.
Lâm Kha xách theo đồ, chán chết đi theo.
Vi Mẫn: "Bên này có một tiệm mì xào lâu đời, con và mẹ con tới đó ăn rồi, hạng nhất chính tông, là nhà hàng ăn ngon nhất con từng ăn ở thành phố B."
Emma vừa nghe thấy vốn đang uể oải liền hứng thú: "Thật sao? Vậy chúng ta đi nếm thử một chút A Nick?"
Sầu lo trong đầu Lâm Kha tăng thêm, đang muốn nghĩ biện pháp mở miệng cự tuyệt, lại không nghĩ rằng Vi Mẫn tiếp lời: "Cùng đi đi ạ. Con cũng đang định đi ~ con có thẻ thành viên của bên đó, có thể giảm 8%."
Nơi nào có ăn, thì nơi đó có Emma: "Được đó, đúng lúc dì cũng ngồi cùng bạn nhỏ cùng bàn với Nicolas!"
Lâm Kha: "Hôm khác đi. Emma, con có việc."
"Con lại có chuyện gì? Ăn một bữa cơm với mẹ là luôn có chuyện!" Emma bĩu môi một cái, hoàn toàn không chịu thua.
Lâm Kha bất đấc dĩ ngồi ở trong tiệm mì xào, đây là chuyện gì á? Vốn cậu ta và Vi Mẫn cũng không quen, coi như đổi chỗ ngồi thành ngồi cùng bàn cũng chưa từng nói với nhau mấy câu, nhưng Vi Mẫn tự quen thuộc đến táo bạo, cô ta lại khá quen thuộc với Lý Lộ, cậu ta không muốn nể tình cũng không được.
Emma lắc lắc chân chờ mang thức ăn lên, Vi Mẫn dùng sức kéo đề tài, cố gắng bắt chuyện với Lâm Kha.
Lâm Kha quay đầu sang chỗ khác, bất luận Vi Mẫn nói gì cũng không nói chuyện.
Emma đã sớm nhìn ra Lâm Kha không muốn gặp Vi Mẫn, nhưng khi nhìn bộ dạng ứng xử trẻ con kia, trong lòng rất thoải mái.
Lâm Kha nâng má lật thực đơn, tiện tay lấy điện thoại di động ra nhìn lên, nhấn mở màn hình ba cuộc gọi nhỡ, người gọi tới – Doãn Manh.
Lâm Kha nhảy dựng lên, Emma và Vi Mẫn giật nảy mình.
Emma: "Ai dọa con vậy? Làm sao thế?"
Bà làm sao biết suy nghĩ của thiếu niên đang thầm mến, Doãn Manh thật sự rất ít chủ động gọi điện thoại cho cậu ta á!
Lâm Kha không có trả lời câu hỏi này, nhanh chóng gọi điện thoại lại, khóe miệng không khống chế được nhếch lên: "A lô?"
Đối diện Doãn Manh đang nhai cánh gà nhận điện thoại, xung quanh ầm ĩ huyên náo: "A lô? Lâm Kha. Rốt cuộc cậu cũng trả lời điện thoại rồi. Tôi gọi cho cậu vô số lần."
Thật ra cũng chỉ gọi có ba lần mà thôi.
Cho dù như thế, Lâm Kha cũng không trách, dùng giọng mũi hừ nói: "Ừhm. Cậu tìm tôi?"
"Ờ, Hậu Nghiêu Sở tranh cử được chức chủ tịch, mời người của câu lạc bộ chúng ta ăn cơm. Bảo tôi gọi cậu cùng đi, kết quả cậu chết sống không nhận điện thoại, tôi đều đã ngồi ở chỗ này rồi." Trong lúc đó đột nhiên có một giọng nam vang lên, "Doãn Manh đến phiên cậu! Nhanh, cậu chọn tấm bài nào?"
Lâm Kha lại nhảy dựng lên: "Cậu đang làm gì vậy?"
Doãn Manh đang ăn nên lầu bầu nói không rõ: "Chơi trò chơi Quốc vương!"
Lâm Kha lạnh mặt: "Cậu ở chỗ nào? Tôi đi sang."
"Hừ ╭(╯^╰)╮, chúng tôi đều ăn được một nửa rồi. Barbecue X bên cạnh trường học, đến đây á, gọi rất nhiều xâu đồ nướng chưa ăn xong."
Từ tiếng ồn ào trong bối cảnh Lâm Kha đã phân biệt ra được giọng nói của Lộ Triết Phi và Vương Khiết Linh rồi, có hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn này ở đó thì không có chuyện gì tốt rồi! Không có việc gì rỗi rãnh chơi trò chơi Quốc vương quái quỷ kia, đến lúc đó Doãn Manh bị tên du thủ du thực nào đó hôn một cái cậu ta cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì!
"Chờ đó tôi lập tức tới."
Emma nhìn Lâm Kha để điện thoại xuống liền muốn chạy ra ngoài: "Đi đâu vậy? Gấp gáp thế kia?"
Lâm Kha gãi đầu một cái: "Có việc gấp. Không đi không được. Mẹ bảo tài xế đến chỡ mẹ về nhé."
Thái độ Emma quay ngoắc không còn dính người như bình thường, quơ quơ tay: "(●°u°●)", đi đi đi đi, mẹ con đi một mình không lạc được."
Vi Mẫn còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Kha liền gật đầu một cái chạy mất.
Emma ý vị sâu xa nhìn bóng lưng của Lâm Kha, quay đầu thuận miệng nói với Vi Mẫn: "Haiz, cháu biết cái bạn mà Lâm Kha ngồi ở phía sau bàn trước kia không? Cái bạn mà học tập rất tốt trong lớp các cháu Doãn Manh đó."
Vẻ mặt Vi Mẫn cứng đờ, cô ta biết Doãn Manh từng đến nhà Lâm Kha, lại không nghĩ rằng Emma đối với Doãn Manh biết nhiều như vậy: "Oh, biết ạ. Chỉ có điều ai học giỏi cũng không sánh bằng Lâm Kha đứng nhất khối ạ. Lâm Kha rất ưu tú, con thường nhờ bạn ấy chỉ dạy phương pháp học tập."
Emma ừ một tiếng, mặt mày tươi cười, lời nói ngoài miệng lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau: "Đúng vậy ah. Cháu xem nó vừa rồi vội vội vàng vàng, dì biết ngay nhất định là điện thoại của Doãn Manh. Tâm tư của thiếu nam cháu đừng đoán ~ ơ ~"
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng một cái đĩa mì xào thịt bò lớn lên tới: "Đến đây! Thức ăn lên rồi!"
Trong nháy mắt Emma cầm chiếc đũa lên, gắp vào trong chén của mình: "Dùng lời của giáo viên các cháu thì chính là, yêu sớm ah, đúng vậy yêu sớm! Thơm quá ưhm, nào dì gấp cho cháu ah."
Vi Mẫn cười khan một tiếng, miễn cưỡng ăn hai ngụm: "Cám ơn dì. Đột nhiên con nhớ ra con có chuyện gấp phải đi."
Emma: "Ôi chao, vậy thì thật là đáng tiếc."
Sau khi Vi Mẫn đi rồi, Emma để lộ ra hai hàm răng trắng: "Haiz ~╮(╯▽╰)╭, một cái đĩa lớn như vậy, chỉ còn lại một mình mình sao ~"
Lâm Kha đi tới Barbecue X, nhìn thấy một đám người đang chơi điên cuồng.
"Tự phạt ba ly ah!" Lộ Triết Phi đứng lên đưa hai ly nước trái cây cho cậu ta.
Lâm Kha xạm mặt lại cầm nước trái cây, đẩy Doãn Manh nhích sang bên cạnh: "Nhường chỗ cho tôi."
Bình thường Barbecue đều có băng ghế dài, dùng rất tốt, bao nhiêu người cũng ngồi được.
Doãn Manh uống có chút mơ hồ, ngoan ngoãn dịch cái mông sang phía Vương Khiết Linh ở bên cạnh, để cho Lâm Kha chen vào.
"Các cậu đang chơi trò chơi Quốc vương sao?"
"Đúng vậy ah ah! Mới vừa rồi là Doãn Manh, Đại Mạo Hiểm uống một lon bia."
Doãn Manh thầm châm chọc, cũng chỉ có lũ nhóc con này mới cảm thấy uống bia được xem như là Đại Mạo Hiểm......
Không biết ở trong mắt Lâm Kha, cô đã say.
"Tính thêm tôi, chúng ta tới ah!" Không ngờ lời này vừa dứt, nhân viên phục vụ lại bưng lên một đĩa cánh gà.
Chai lọ chén bát đều di dời, mọi người rối rít bắt đầu giành cánh gà, cũng không còn ai để ý tới trò chơi Quốc vương nữa rồi.
Hai mươi cánh gà trong nháy mắt liền hết sạch, vẫn là Lâm Kha tay mắt lanh lẹ, thân cao chân dài ( tôi thế mà lại có thể sử dụng cái từ này) đoạt hai xâu, một xâu đặt ở trong đĩa của Doãn Manh, một xâu bỏ vào trong miệng mình.
Doãn Manh cau mày cầm cánh gà lên nhìn, lại để xuống: "Tôi mới không cần ăn cay biến thái như thế này đâu."
Lâm Kha: "Không ăn cho tôi."
Ăn liền hai xâu, miệng đỏ chót, Lâm Kha nâng má nhìn bộ dạng cười hô hố của Doãn Manh: "Vui lắm hay sao cười?"
"Ha ha ha ha ha, " hai mắt Doãn Manh giống như ngôi sao lòe lòe sáng lên, "Thật sự cậu không bị bỏ đói đấy chứ ~"
Lâm Kha bất đắc dĩ, rót một ly hồng trà đá: "Uống một chút."
Bên cạnh Hậu Nghiêu Sở đang trò chuyện cùng một nữ sinh vóc dáng thon cao, nhìn thấy Lâm Kha, bèn đi tới lên tiếng chào hỏi.
Lâm Kha: "Chúc mừng nhé!"
Hậu Nghiêu Sở nhếch miệng cười: "Làm phiền Doãn Manh giúp phê kinh phí, cám ơn."
Lâm Kha cũng vui vẻ cụng ly với cậu ta, bởi vì không cùng lớp, mặc dù không quen thuộc với Hậu Nghiêu Sở đến một mức độ nhất định, nhưng là anh em trong một đội bóng, quan hệ cũng không kém lắm.
"Doãn Manh không biết cậu nhỏ mọn tới trình độ nào nhỉ?" Hậu Nghiêu Sở nói ra lời kinh người.
Lâm Kha nhếch lông mày, nhìn thấy đầu của Doãn Manh đã cụng xuống cái bàn lim dim, lúc này mới đáp: "Thế nào, cậu có ý kiến?"
Hậu Nghiêu Sở ném cái kẹp cầm trong tay vào trong đĩa: "Không có á, tôi nào dám. Tôi cũng không có ý định tranh giành với cậu, nhưng Doãn Manh là bạn bè tôi thưởng thức, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi."
Lâm Kha: "Ha ha."
Hậu Nghiêu Sở: "......"
Bảy ngày nghỉ dài hạn ngày mồng một tháng năm.
Doãn Manh ăn kem ly, kiễng chân lấy một cọng khoai tây chiên.
Kể từ khi mẹ Doãn tâm huyết dâng trào mua một cái xích đu, rất là thoải mái, cô gần như không có cách nào ngăn cản mình đắm chìm vào trong đó rồi.
Từ khi sống lại đến bây giờ, bảy ngày này đối với cô mà nói thật sự coi như là lần đầu tiên từ bỏ tất cả học hành gì đó. Triệt để nghỉ ngơi như thế thật sự chính là lần đầu tiên, thừa dịp kỳ nghĩ này, Doãn Manh giải tỏa tất cả các áp lực...
Mặc dù đã sớm xem qua một lần rồi, nhưng thời gian quá dài dẫn đến hiện tại xem lại giống như mới vậy.
Duỗi lưng một cái, Doãn Manh lại với lấy một cọng khoai tây. Bảy ngày mập 30 cân (15 kg) không phải là mơ! Kiếp trước kể từ khi làm việc đến về sau, cô chưa từng hoàn toàn buông lỏng như thế này, thời còn là học sinh thật là tốt á!
Chỉ có điều vì cứu vớt một thể trọng sắp mất đi, Doãn Manh quyết định đi xuống chạy dạo quanh một vòng.
Không ngờ cô còn chưa có đứng lên, Lô Thiên Hào đã chạy đến. Đứa nhỏ này kể từ khi đi học, tính tình đã đỡ hơn rất nhiều: "Chị ngồi lâu như vậy, có phải hẳn là đến lượt em rồi không?"
Doãn Manh kéo vạt áo, từ phía trên nhảy xuống: "Cho em đó."
Lô Thiên Hào hài lòng ôm "Kim Cô bổng" của nó dùng cả tay lẫn chân leo lên, đặt mạnh cái mông xuống, cả cái bệ xích đu kẽo cà kẽo kẹt vang lên.
"Nhẹ một chút!" Sau khi Doãn Manh nhấn mạnh, quả nhiên Lô Thiên Hào thu liễm rất nhiều.
Doãn Manh nhanh nhẹn nện bước chân đi, đổi quần áo thể thao chạy ra tiểu khu. Thời tiết tháng năm đúng là thời điểm thích hợp nhất, không nóng không lạnh, Doãn Manh chạy xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên cạnh gốc cây nghỉ ngơi.
Thứ hạng thi giữa kỳ vượt qua Vương Thanh Nhã, thật ra cũng không phải là cô phát huy vượt xa bình thường, mà phải nói là Vương Thanh Nhã phát huy thất thường. Nghe Trần Tư Dĩnh nói, vì công việc ba mẹ Vương Thanh Nhã quyết định di dân, cho nên bảo cô ấy cao nhị ra nước ngoài, tin tức này ít hoặc nhiều cũng làm cho cô ấy có chút hốt hoảng, hơn nữa trong lúc ở nhà đang bận rộn, thời gian học tập đương nhiên sẽ giảm bớt.
Uống một ngụm nước, Doãn Manh thầm nghĩ, cô cũng không muốn nghĩ đến cái giả định vui quá hóa buồn đó. Thư thái một hai ngày, thời gian còn lại có thể phải sắp xếp lại chuyện học tập.
Cái tên Lâm Kha kia từ trước đến giờ đều không phải là nhân vật nói mạnh miệng, cho nên nói được là làm được chiếm cái ghế thứ nhất toàn khối.
Loại chuyện đứng đầu khối này, cũng không dễ cầm giống như trong tiểu thuyết phim ảnh.
Dù là Thất Trung, cũng chưa từng có chuyện xuất hiện một người liên tục hai lần đứng nhất. Dù sao người mạnh còn có người mạnh hơn, học bá mọc lên thành rừng, học thần như cối xay, xếp hạng thay đổi luân phiên quả thật là Phong Vân Biến Ảo, mỗi lần thi đều có hắc mã mới tuôn ra, thực lực yếu sẽ bị tuột hậu. Vì vậy chuyện xếp hạng thi giữa kỳ của Doãn Manh cũng không có tăng lên nhiều đúng như đã dự đoán trước, nhưng chuyện này cũng không đại biểu trong lòng cô thoải mái.
Lần này phiền não đến mức phải hoàn toàn vứt bỏ hết học tập cũng bởi vì vậy, bất luận học tập như thế nào, thành tích giống như là mắc kẹt ở cổ chai, tất cả các môn học phát triển đều nhau, nhưng lại tương hỗ lẫn nhau, học sinh khá giỏi bi ai chính là thi kém mấy điểm, xếp hạng lại giống như con cờ Domino kém nhau mấy chục cái.
Một khi một môn phát huy thất thường, xếp hạng cũng sẽ giống như ngồi trong dòng nước xiết nhanh chóng bị kéo xuống.
Vẫn không thể thư giãn ah! Doãn Manh không thể không cảm khái, làm học sinh đã khó, làm học sinh giỏi còn khó hơn, cũng không phải cứ ỷ vào tư duy của người trường thành là có thể đàn áp.
Điện thoại di động rung lên rè rè, Doãn Manh sợ hết hồn, nhận điện thoại: "A lô?"
Giọng nam ở đối diện truyền đến: "Địa điểm xác định ở Barbecue X nhé, tôi đặt chỗ ngồi cho 30 người. Tối hôm nay, cậu nhớ tới nhá ~"
Doãn Manh: "Hậu Nghiêu Sở, cậu thế mà mời thật à, tôi còn tưởng rằng cậu tự mình hủy bỏ rồi chứ, đã lâu như vậy......"
Tiếng cười sang sảng của Hậu Nghiêu Sở truyền đến: "Tôi bận rộn muốn chết được không? Chuyện bừa bộn ở hội học sinh còn một đống, giữa kỳ cũng thi không tốt. Được rồi, tóm lại cậu nhớ tới là được rồi. Tôi mời rất nhiều người bên câu lạc bộ."
Doãn Manh đồng ý nói: "Được."
Vừa muốn cúp điện thoại giọng nói của Hậu Nghiêu Sở lại truyền tới: "Đúng rồi, nhớ gọi vị trong nhà kia của cậu luôn nhá."
Doãn Manh: "Vị nào trong nhà tôi? Nhà tôi chỉ có một thằng em họ."
"Ha ha, " Hậu Nghiêu Sở nói tiếp, "Kha thần á, nhớ kêu cậu ta."
"Được rồi, chắc chắn sẽ không quên." Doãn Manh qua loa lấy lệ để điện thoại xuống.
Mới vừa cúp máy liền gọi cho Lâm Kha.
Kỳ quái chính là qua mấy tiếng bíp bíp lại không có ai nghe, tiếp đó là giọng nói vào hộp thư thoại. Doãn Manh hơi nghiêng đầu, quyết định đợi lát nữa gọi lại.
Không biết rằng vào lúc này Lâm Kha đang xách một đống túi đồ mua sắm, chau mày nhìn Emma đang trò chuyện cùng một cô gái trẻ ở đối diện.
Từ trước đến nay mẹ cậu ta dạo phố đều dùng cậu ta làm cu li, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay có thể gặp phải Vi Mẫn.
Đáng sợ nhất vâng, Vi Mẫn lại có thể biết hai ba câu tiếng Đức sức sẹo, không uý kị khí thái cao lãnh của Emma chút nào, sáp tới trò chuyện với bà ấy.
Mỗi lần nhìn thấy Vi Mẫn, Lâm Kha ít nhiều đều có chút nhức đầu. Cậu ta thật sự không hiểu một cô nương sao mà miệng giống như súng máy nói chuyện không ngừng, làm cho người ta bực dọc trong lòng. Trọng điểm nhất là thời điểm Vi Mẫn tới vô cùng không đúng, thật vất vả chịu đựng đến khi Emma mua xong đồ, liền đụng phải cô ta.
Lâm Kha xách theo đồ, chán chết đi theo.
Vi Mẫn: "Bên này có một tiệm mì xào lâu đời, con và mẹ con tới đó ăn rồi, hạng nhất chính tông, là nhà hàng ăn ngon nhất con từng ăn ở thành phố B."
Emma vừa nghe thấy vốn đang uể oải liền hứng thú: "Thật sao? Vậy chúng ta đi nếm thử một chút A Nick?"
Sầu lo trong đầu Lâm Kha tăng thêm, đang muốn nghĩ biện pháp mở miệng cự tuyệt, lại không nghĩ rằng Vi Mẫn tiếp lời: "Cùng đi đi ạ. Con cũng đang định đi ~ con có thẻ thành viên của bên đó, có thể giảm 8%."
Nơi nào có ăn, thì nơi đó có Emma: "Được đó, đúng lúc dì cũng ngồi cùng bạn nhỏ cùng bàn với Nicolas!"
Lâm Kha: "Hôm khác đi. Emma, con có việc."
"Con lại có chuyện gì? Ăn một bữa cơm với mẹ là luôn có chuyện!" Emma bĩu môi một cái, hoàn toàn không chịu thua.
Lâm Kha bất đấc dĩ ngồi ở trong tiệm mì xào, đây là chuyện gì á? Vốn cậu ta và Vi Mẫn cũng không quen, coi như đổi chỗ ngồi thành ngồi cùng bàn cũng chưa từng nói với nhau mấy câu, nhưng Vi Mẫn tự quen thuộc đến táo bạo, cô ta lại khá quen thuộc với Lý Lộ, cậu ta không muốn nể tình cũng không được.
Emma lắc lắc chân chờ mang thức ăn lên, Vi Mẫn dùng sức kéo đề tài, cố gắng bắt chuyện với Lâm Kha.
Lâm Kha quay đầu sang chỗ khác, bất luận Vi Mẫn nói gì cũng không nói chuyện.
Emma đã sớm nhìn ra Lâm Kha không muốn gặp Vi Mẫn, nhưng khi nhìn bộ dạng ứng xử trẻ con kia, trong lòng rất thoải mái.
Lâm Kha nâng má lật thực đơn, tiện tay lấy điện thoại di động ra nhìn lên, nhấn mở màn hình ba cuộc gọi nhỡ, người gọi tới – Doãn Manh.
Lâm Kha nhảy dựng lên, Emma và Vi Mẫn giật nảy mình.
Emma: "Ai dọa con vậy? Làm sao thế?"
Bà làm sao biết suy nghĩ của thiếu niên đang thầm mến, Doãn Manh thật sự rất ít chủ động gọi điện thoại cho cậu ta á!
Lâm Kha không có trả lời câu hỏi này, nhanh chóng gọi điện thoại lại, khóe miệng không khống chế được nhếch lên: "A lô?"
Đối diện Doãn Manh đang nhai cánh gà nhận điện thoại, xung quanh ầm ĩ huyên náo: "A lô? Lâm Kha. Rốt cuộc cậu cũng trả lời điện thoại rồi. Tôi gọi cho cậu vô số lần."
Thật ra cũng chỉ gọi có ba lần mà thôi.
Cho dù như thế, Lâm Kha cũng không trách, dùng giọng mũi hừ nói: "Ừhm. Cậu tìm tôi?"
"Ờ, Hậu Nghiêu Sở tranh cử được chức chủ tịch, mời người của câu lạc bộ chúng ta ăn cơm. Bảo tôi gọi cậu cùng đi, kết quả cậu chết sống không nhận điện thoại, tôi đều đã ngồi ở chỗ này rồi." Trong lúc đó đột nhiên có một giọng nam vang lên, "Doãn Manh đến phiên cậu! Nhanh, cậu chọn tấm bài nào?"
Lâm Kha lại nhảy dựng lên: "Cậu đang làm gì vậy?"
Doãn Manh đang ăn nên lầu bầu nói không rõ: "Chơi trò chơi Quốc vương!"
Lâm Kha lạnh mặt: "Cậu ở chỗ nào? Tôi đi sang."
"Hừ ╭(╯^╰)╮, chúng tôi đều ăn được một nửa rồi. Barbecue X bên cạnh trường học, đến đây á, gọi rất nhiều xâu đồ nướng chưa ăn xong."
Từ tiếng ồn ào trong bối cảnh Lâm Kha đã phân biệt ra được giọng nói của Lộ Triết Phi và Vương Khiết Linh rồi, có hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn này ở đó thì không có chuyện gì tốt rồi! Không có việc gì rỗi rãnh chơi trò chơi Quốc vương quái quỷ kia, đến lúc đó Doãn Manh bị tên du thủ du thực nào đó hôn một cái cậu ta cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì!
"Chờ đó tôi lập tức tới."
Emma nhìn Lâm Kha để điện thoại xuống liền muốn chạy ra ngoài: "Đi đâu vậy? Gấp gáp thế kia?"
Lâm Kha gãi đầu một cái: "Có việc gấp. Không đi không được. Mẹ bảo tài xế đến chỡ mẹ về nhé."
Thái độ Emma quay ngoắc không còn dính người như bình thường, quơ quơ tay: "(●°u°●)", đi đi đi đi, mẹ con đi một mình không lạc được."
Vi Mẫn còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Kha liền gật đầu một cái chạy mất.
Emma ý vị sâu xa nhìn bóng lưng của Lâm Kha, quay đầu thuận miệng nói với Vi Mẫn: "Haiz, cháu biết cái bạn mà Lâm Kha ngồi ở phía sau bàn trước kia không? Cái bạn mà học tập rất tốt trong lớp các cháu Doãn Manh đó."
Vẻ mặt Vi Mẫn cứng đờ, cô ta biết Doãn Manh từng đến nhà Lâm Kha, lại không nghĩ rằng Emma đối với Doãn Manh biết nhiều như vậy: "Oh, biết ạ. Chỉ có điều ai học giỏi cũng không sánh bằng Lâm Kha đứng nhất khối ạ. Lâm Kha rất ưu tú, con thường nhờ bạn ấy chỉ dạy phương pháp học tập."
Emma ừ một tiếng, mặt mày tươi cười, lời nói ngoài miệng lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau: "Đúng vậy ah. Cháu xem nó vừa rồi vội vội vàng vàng, dì biết ngay nhất định là điện thoại của Doãn Manh. Tâm tư của thiếu nam cháu đừng đoán ~ ơ ~"
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng một cái đĩa mì xào thịt bò lớn lên tới: "Đến đây! Thức ăn lên rồi!"
Trong nháy mắt Emma cầm chiếc đũa lên, gắp vào trong chén của mình: "Dùng lời của giáo viên các cháu thì chính là, yêu sớm ah, đúng vậy yêu sớm! Thơm quá ưhm, nào dì gấp cho cháu ah."
Vi Mẫn cười khan một tiếng, miễn cưỡng ăn hai ngụm: "Cám ơn dì. Đột nhiên con nhớ ra con có chuyện gấp phải đi."
Emma: "Ôi chao, vậy thì thật là đáng tiếc."
Sau khi Vi Mẫn đi rồi, Emma để lộ ra hai hàm răng trắng: "Haiz ~╮(╯▽╰)╭, một cái đĩa lớn như vậy, chỉ còn lại một mình mình sao ~"
Lâm Kha đi tới Barbecue X, nhìn thấy một đám người đang chơi điên cuồng.
"Tự phạt ba ly ah!" Lộ Triết Phi đứng lên đưa hai ly nước trái cây cho cậu ta.
Lâm Kha xạm mặt lại cầm nước trái cây, đẩy Doãn Manh nhích sang bên cạnh: "Nhường chỗ cho tôi."
Bình thường Barbecue đều có băng ghế dài, dùng rất tốt, bao nhiêu người cũng ngồi được.
Doãn Manh uống có chút mơ hồ, ngoan ngoãn dịch cái mông sang phía Vương Khiết Linh ở bên cạnh, để cho Lâm Kha chen vào.
"Các cậu đang chơi trò chơi Quốc vương sao?"
"Đúng vậy ah ah! Mới vừa rồi là Doãn Manh, Đại Mạo Hiểm uống một lon bia."
Doãn Manh thầm châm chọc, cũng chỉ có lũ nhóc con này mới cảm thấy uống bia được xem như là Đại Mạo Hiểm......
Không biết ở trong mắt Lâm Kha, cô đã say.
"Tính thêm tôi, chúng ta tới ah!" Không ngờ lời này vừa dứt, nhân viên phục vụ lại bưng lên một đĩa cánh gà.
Chai lọ chén bát đều di dời, mọi người rối rít bắt đầu giành cánh gà, cũng không còn ai để ý tới trò chơi Quốc vương nữa rồi.
Hai mươi cánh gà trong nháy mắt liền hết sạch, vẫn là Lâm Kha tay mắt lanh lẹ, thân cao chân dài ( tôi thế mà lại có thể sử dụng cái từ này) đoạt hai xâu, một xâu đặt ở trong đĩa của Doãn Manh, một xâu bỏ vào trong miệng mình.
Doãn Manh cau mày cầm cánh gà lên nhìn, lại để xuống: "Tôi mới không cần ăn cay biến thái như thế này đâu."
Lâm Kha: "Không ăn cho tôi."
Ăn liền hai xâu, miệng đỏ chót, Lâm Kha nâng má nhìn bộ dạng cười hô hố của Doãn Manh: "Vui lắm hay sao cười?"
"Ha ha ha ha ha, " hai mắt Doãn Manh giống như ngôi sao lòe lòe sáng lên, "Thật sự cậu không bị bỏ đói đấy chứ ~"
Lâm Kha bất đắc dĩ, rót một ly hồng trà đá: "Uống một chút."
Bên cạnh Hậu Nghiêu Sở đang trò chuyện cùng một nữ sinh vóc dáng thon cao, nhìn thấy Lâm Kha, bèn đi tới lên tiếng chào hỏi.
Lâm Kha: "Chúc mừng nhé!"
Hậu Nghiêu Sở nhếch miệng cười: "Làm phiền Doãn Manh giúp phê kinh phí, cám ơn."
Lâm Kha cũng vui vẻ cụng ly với cậu ta, bởi vì không cùng lớp, mặc dù không quen thuộc với Hậu Nghiêu Sở đến một mức độ nhất định, nhưng là anh em trong một đội bóng, quan hệ cũng không kém lắm.
"Doãn Manh không biết cậu nhỏ mọn tới trình độ nào nhỉ?" Hậu Nghiêu Sở nói ra lời kinh người.
Lâm Kha nhếch lông mày, nhìn thấy đầu của Doãn Manh đã cụng xuống cái bàn lim dim, lúc này mới đáp: "Thế nào, cậu có ý kiến?"
Hậu Nghiêu Sở ném cái kẹp cầm trong tay vào trong đĩa: "Không có á, tôi nào dám. Tôi cũng không có ý định tranh giành với cậu, nhưng Doãn Manh là bạn bè tôi thưởng thức, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi."
Lâm Kha: "Ha ha."
Hậu Nghiêu Sở: "......"