Cố Kiều Niệm nghĩ không sai.
Cung Dịch lo lắng Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tên Tư Kính Vũ này gần như đã điên cuồng mỗi lần có liên quan tới Nguyên Giang Vãn.
Nhưng trên thực tế…
Bao gồm mọi người và Cung Dịch đều xem nhẹ năng lực của Tư Hân Nhiễm.
Lúc mọi người đang lo lắng, Tư Hân Nhiễm lái một chiếc Jeep màu đen đang chạy ở con đường nhỏ lầy lội.
Lúc này cô ta đã trốn khỏi phạm vi khống chế của Tư Kính Vũ.
Tại sao cô ta lại chọn đường nhỏ nông thôn lầy lội này à?
Vì con đường này ít kẻ theo dõi, dân cư ven đường cũng thưa thớt.
Tư Hân Nhiễm đã sớm làm giả thân phận, mua một chiếc xe cũ trên đường đến.
Đi được một lúc, vì đề phòng sẽ có người theo dấu.
Tư Hân Nhiễm đã lái xe đến bãi phế liệu, cho công nhân ít tiền giúp cô ta xử lý chiếc xe.
Đêm khuya, Tư Hân Nhiễm lái xe vào một lò gạch hoang.
Lá gan của cô ta rất nhỏ, ban ngày cô nào dám đến nơi này đâu.
“Cô ơi.”
Tư Hân Nhiễm không dám bật đèn xe nên phải rọi đèn pin vào ghế sau.
Trên ghế nhét đầy chăn gối đồ vật linh tinh, Nguyên Giang Vãn đang ngủ trên mấy thứ này.
“Chúng ta đến chỗ bạn của con rồi à?” Nguyên Giang Vãn mơ màng mở mắt ra.
Dù ánh sáng không tốt nhưng có thể nhìn ra sắc mặt của bà ấy không hề tốt.
“Chưa tới ạ, nhưng cô đừng lo, ngày mai, muộn nhất là ngày mai sẽ đến!” Tư Hân Nhiễm nhỏ giọng nói.
Nói xong thì sờ trán của Nguyên Giang Vãn.
Trán bà ấy rất nóng.
Tư Hân Nhiễm sợ đến nỗi rơi nước mắt: “Sao vẫn còn sốt, thuốc hạ sốt không có tác dụng ư? Cô ơi, chúng ta đã đi được một quãng đường xa rồi, con chưa từng đến đây, bạn bè của con cũng không ở đây, chắc Tư Kính Vũ không tìm được đâu, hay là con đưa cô đi khám nhé.”
“Đừng làm liều.” Nguyên Giang Vãn lắc đầu, mấy ngày nay bà ấy uống thuốc nên bắt đầu tỉnh rồi: “Bệnh đã đỡ hơn rồi, dù có tái phát thì cô sẽ không quậy lung tung đâu, con cứ trói cô lại là được.”
Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng ô tô.
Nghe có vẻ không ít xe đang đến.
Tư Hân Nhiễm hoảng sợ, lập tức tắt đèn pin, ôm Nguyên Giang Vãn không dám động đậy.
Mãi cho đến khi xe bên ngoài đi xa, Tư Hân Nhiễm mới dám thở dốc.
Lúc lên kế hoạch chạy trốn, cô ta biết rất mạo hiểm nhưng không ngờ sẽ nguy hiểm đến vậy.
Từ lúc trốn đi đến bây giờ, một khắc cô ta cũng không dám ngủ.
“Nhiễm Nhiễm, ngủ một lát đi.” Nguyên Giang Vãn áy náy xoa đầu Tư Hân Nhiễm: “Là cô liên luỵ đến con.”
Tư Hân Nhiễm ôm Nguyên Giang Vãn, cắn môi không hé lời, nước mắt rơi xuống.
Cô ta sợ muốn chết, càng gần tới điểm đến đã định thì cô ta càng sợ hơn.
Sợ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tư Hân Nhiễm không dám chậm trễ, chưa sợ được bao lâu đã bắt đầu lái xe.Cả đêm Cố Kiều Niệm không thể ngủ ngon, vừa ngủ lại bị ác mộng đánh thức.
Hôm nay là ngày đoàn làm phim Âm mưu Phượng Hoàng khai máy và lễ Tổ.
Sáng sớm, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch xuống dưới tầng tập hợp.
Tuy rằng Cung Dịch không nói mình lo lắng nhưng vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, giống như sợ bỏ lỡ tin tức nào đó.
Nơi lễ Tổ là ngôi đền thờ một vị thần nữ ở địa phương này, khi trời chưa sáng đoàn làm phim đã chuẩn bị đồ cúng.
Hai diễn viên chính là Cố Kiều Niệm và Cung Dịch dựa theo quy củ thắp hương, bái lạy rồi cầu cho quá trình quay phim thuận lợi.
Thắp hương xong mọi người ra về.
Cố Kiều Niệm nghe người ta nói thần nữ rất linh thiêng, nhất là bảo hộ những cô gái.
Con cái cầu phúc cho mẹ, con gái cầu phúc cho người thân người yêu đều rất linh nghiệm.
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một lát, sau đó thắp ba nén hương, cầu mong cho chuyện của Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn.
Tuy rằng cô và hai người họ không thân quen, nhưng nếu thần linh phù trợ cho các cô gái thì cô cứ thử xem.
Mặc kệ thế nào thì hãy bình an vô sự.
Diễn viên đôi khi là thế, những việc lớn đều không thể hiện ra.
Vẫn chưa có tin tức của Tư Hân Nhiễm, sau khi đoàn phim Âm mưu Phượng Hoàng xong nghi thức quay, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đến nơi đầu tiên bắt đầu quay.
Tuy nhiên ông trời không chiều lòng người, sau khi xong khi thức khai máy, mây đen kéo đến, mưa to lạnh lẽo rơi xuống.
Cố Kiều Niệm lên xe đến nơi quay phim trước.
Chu Chu lấy áo lông vũ đưa cho cô: “May Cung Dịch suy xét chu toàn, bố trí nơi quay gần đây, nếu không đường gập ghềnh vậy sao chị chịu được ngày nào cũng đi qua đi lại.”
Cố Kiều Niệm nhìn ra phía sau: “Cung Dịch ở sau chúng ta à?”
“Đúng vậy.” Chu Chu gật đầu, sau đó cô ấy hỏi tiếp: “Vẫn chưa tìm được Tư Hân Nhiễm?”
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng thở dài: “Từ sáng sớm Nghiêm Trình Thành đã đi tìm nhưng vẫn không tìm được, chỗ nào có khả năng cũng đã đến.”
Chu Chu phủ thêm áo khoác cho cô: “Chị đừng nghĩ nhiều quá, nhiều người đi tìm cô ấy rồi mà.
Cô ấy đang dẫn theo một người điên, có thể chạy đi đâu được chứ? Cũng không thể trốn trên núi được? Lá ngọc cành vàng như cô ấy, trước đây sống ở chung cư của chúng ta mà cứ làm như đang ở khu ổ chuột, cô ấy sẽ không để bản thân phải chịu khổ đâu.
Chắc chắn sẽ trốn ở nơi mà mọi người không ngờ đến.”
Chu Chu nói như vậy, Cố Kiều Niệm càng lo lắng hơn.
Cô chợt nhớ tới hôm qua Cung Dịch đã nói người đại diện của chị thật biết nói chuyện.
“Tối hôm qua không ngủ ngon, giờ chị ngủ một lát đã.” Cố Kiều Niệm nói.
“Vâng.” Chu Chu nói, lấy một cái mặt nạ: “Đắp cái mặt nạ ngủ này, lát nữa xuống xe trang điểm sẽ dễ chịu hơn.”
Cố Kiều Niệm tùy ý để Chu Chu sắp xếp.
Xe phía sau.
Cung Dịch nhận điện thoại của Tư Bắc.
“Sao cậu cho em ấy nhiều tiền thế?” Giọng Tư Bắc bất lực vang lên trong điện thoại: “Con bé dùng tiền mua thuyền chạy thoát… Bây giờ Tư Kính Vũ chắc chắn là do tôi với cậu làm.”
“Vậy sao?” Cung Dịch rũ mắt, tay đập trên đầu gối, nhẹ nhàng đánh hai cái: “Nếu ông ta chủ động đổ chuyện này cho chúng ta, là đang ép tôi ra mặt sao? Hiểu rồi, tôi sẽ gọi cho ông ta.”
Cung Dịch mặc kệ mọi thứ, trừ khi người khác kéo anh vào, Tư Kính Vũ dĩ nhiên là biết chuyện này.
Vậy nên có lẽ là anh cho Tư Hân Nhiễm ít tiền, Tư Kính Vũ nổi điên thành như thế nhưng cũng không dám chọc anh, đến bây giờ cũng không đi gặp anh.
“Cung Dịch, cậu muốn làm gì?” Tư Bắc sững người ra.
“Làm chuyện chính sự.”
Cung Dịch cúp điện thoại.
Tư Bắc đang định nói thì điện thoại đã cúp, khi anh ấy gọi lại thì bên kia đang có cuộc gọi khác.
“Sao thế?” Nghiêm Trình Thành chạy tới.
Tư Bắc rũ mắt: “Cung Dịch muốn đi tìm Tư Kính Vũ.”
Nghiêm Trình nhíu mày.
Cái tên Cung Dịch này luôn tàn nhẫn với mọi người, cho dù đó cha ruột của mình.
Nhưng anh chưa bao giờ vì lợi ích cá nhân mà nhúng tay vào việc không liên quan, đặc biệt là tranh đấu nội bộ trong gia tộc….