Hạ Thần trái ôm phải ấp, vô cùng vui vẻ.
"Hạ thiếu gia, uống thêm một chén nữa." Một cô gái mặc một chiếc áo màu đỏ ngắn cũn, cười dịu dàng, rót đầy ly rượu đỏ đưa tới bên miệng của Hạ Thần.
"Được." Hạ Thần uống một ngụm rồi lại đẩy lại ly rượu cho cô gái, cô ta liền uống một ngụm sau đó tiến tới, hôn lên đôi môi mỏng của anh ta, truyền ngụm rượu ở trong miệng mình cho anh ta. Đầu lưỡi của hai người quấn lấy chơi đùa với nhau, khiến cho cô gái còn lại vừa hâm mộ vừa đố kị.
Nụ hôn này kết thúc rất nhanh, cô gái bên kia lập tức hờn dỗi nói: "Hạ thiếu gia, người cũng không thể quên A Thanh nha."
"Được, không vấn đề." Hạ Thần nói.
A Thanh lập tức uống một ngụm rượu, trong lòng tràn đầy vui vẻ, nâng đôi môi đỏ mọng lên, chỉ tiếc, đầu lưỡi của cô ta vừa mới đi vào thì đã bị đẩy ra.
A Thanh khó hiểu nhìn Hạ Thần, vẻ mặt bi thương hỏi" "Tại sao?"
Lúc Hạ Thần hôn người đầu tiên, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng lần đầu hôn môi với Nguyệt Ly. Đôi môi của cô mềm mại ngọt ngào, gương mặt của cô vì thẹn thùng nên đỏ lên, đôi mắt đầy sương mù, xinh đẹp đến mức không thốt lên lời. Nhớ tới cảm giác tốt đẹp khoan khoái dễ chịu của lần đó lại cảm thấy hai người này căn bản không bằng một phần nếu so với Nguyệt Ly.
Tất cả đều là lỗi của cô, ngay cả đến quán bar cũng nhớ đến cô, tại sao chứ?
Trong nháy mắt, khuôn mặt yêu dị trở nên văn vẹo, hai cô gái cảm thấy vô cùng khó hiểu, vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao lại trở mặt nhanh như vậy?
Trước mặt các thiếu gia công tử nhà giàu, các cô chỉ giống như một con kiến yếu ớt, không thể đắc tội với bọn họ, lại càng không dám đắc tội. Hai người dè dặt yên lặng chờ đợi.
Không khí đột nhiên đông cứng, mọi người không ai dám thở mạnh.
Im lặng một lúc lâu Hạ Thần mới hoàn hồn thấy hai cô gái kia ngơ ngác ngồi đó, lạnh lùng nói: "Tại sao lại không nói gì?"
Rõ ràng là do vẻ mặt của cậu khiến cho người ta sợ hãi. Mọi người dù biết nhưng không ai dám nói, đều tự điều chỉnh tâm tình một lúc sau lại tiếp tục uống rượu, nói cười với anh ta.
Sắc mặt Hạ Thần tốt hơn một chút, một tay vươn đến ngực của cô gái áo đỏ, tay kia sờ đến đùi của A Thanh.
Hai cô gái liên tục thở dốc do bị Hạ Thần đùa giỡn, vô cùng hưng phấn.
Thực ra hai người đều muốn bò lên giường của Hạ Thần. Khuôn mặt yêu dị, dáng người thon dài, da thịt màu mật ong của anh ta đều khiến cho hai người mơ tưởng không thôi. Nhưng mà cho dù có cố gắng thế nào thì cũng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, bởi vì Hạ thiếu gia cũng có nguyên tắc đấy.
Trong mắt anh ta, các cô chỉ là công cụ cho hắn chơi đùa, còn chưa có tư cách bò lên giường của anh ta.
Khóe miệng xuất hiện một nụ cười tà khí, hắn tăng sức ở trên tay, hai cô gái sớm đã đổ mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, chỉ hy vọng có thể được anh ta an ủi.
Bên kia còn có một cô gái khác không ngừng rót rượu cho anh ta, lượng cồn trong cơ thể ngày càng nhiều, ánh mắt của Hạ Thần đã có chút mơ màng, nhìn cô gái ở bên trái lại giống như Nguyệt Ly, anh ta lại càng hoảng sợ, lắc đầu, nhìn kĩ lại một lần nhưng vẫn có chút mơ hồ.
Nghe được tiếng con gái từ bên phải truyền đến, anh ta quay đầu nhìn, tại sao Nguyệt Ly lại ỏ đây.
Đầu óc trở nên hỗn loạn,rốt cuộc Nguyệt Ly ở bên nào?
Hắn khẽ gọi một tiếng: "Nguyệt Ly."
Cuối cùng Hạ Thần say đến nỗi hôn mê bất đỉnh. Ba cô gái nhìn nhau, bàn bạc một chút, sau đó liền chuyển anh ta vào trong phòng. Cô gái áo đỏ chính là người đứng đầu trong số ba người, đương nhiên là người đầu tiên được hưởng thụ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Thời gian trôi qua, ba người thay nhau ra trận, ăn Hạ Thần đến xương cũng chẳng còn. Mang theo nụ cười thỏa mãn, ba người đều từng người một rời khỏi đó.
Mà trong lúc mơ màng, Hạ Thần lại cho rằng lúc anh ta di chuyển thì người dưới thân anh ta chính là Nguyệt Ly.
Bởi vì được ba người hầu hạ cho nên thân thể của anh ta rất mệt mỏi, ngày hôm sau cũng không đi học.
Chuyện đầu tiên Nguyệt Ly làm khi tan học vào buổi trưa là gọi điện thoại cho ba Liễu.
"Alô, là Nguyệt Ly sao?" Lại có thể nghe thấy giọng nói yêu thương giống như trước kia mà cô đã thật lâu, thật lâu chưa nghe thấy, khóe mắt của Nguyệt Ly lập tức đỏ lên. Cô cố gắng nhịn xuống nói: "Vâng, ba ba của con dạo này có khỏe không?"
"Ba rất khỏe, con không cần lo lắng." Ba Liễu cười ha ha nói: "Ngược lại là người trẻ tuổi như con mới nên chú ý, bây giờ đã vào thu rồi, không nên để bị cảm lạnh."
Nguyệt Ly đáp: "Dạ, con biết rồi."
Ba Liễu vô cùng thần bí nói: "Lần này ba ba đi công tác có mua cho con một món quà nhưng trước tiên tạm thời để đó đã, đợi cuối tuần con trở về tự mình mở ra xem."
"Ba ba, thật là xấu, lại làm cho con tò mò rồi." Nguyệt Ly làm nũng nói.
Nghe thấy con gái làm nũng, trái tim của người cha càng trở nên mềm mại: "Chắc chắn con sẽ vừa lòng với món quà này."
"Đây là do ba nói đó, nếu như con không hài lòng, con sẽ muốn đổi quà đó."
"Không thành vấn đề."
"Được." Hai người trò chuyện hàn huyên một lúc, nghĩ rằng ba còn phải nghỉ trưa, Nguyệt Ly mặc dù lưu luyến nhưng vẫn quyết định cúp điện thoại.
Vừa nằm ở trên giường thì Minh Minh bỗng nhiên đi tới, cười hì hì nói: "Nguyệt Ly, nghe nói hôm nay Hạ Thần không đi học."
"Nguyệt Ly mím môi, thờ ơ nói: "Nhắc đến anh ta làm gì?"
"Đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vì sao anh ta lại không đến." Minh Minh tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: "Nghe nói anh ta tới quán bar gọi vài cô gái sau đó lại uống rượu rồi bị ba cô gái luân phiên. Hôm nay sức cùng lực kiệt cho nên không thể tới trường.
Nghe vậy Nguyệt Ly phì cười, có chút không chắc chắn hỏi: "Có thật không, sao cậu lại biết?"
Minh Minh cong môi nói: "Con trai trường chúng ta có rất nhiều người là khách quen ở quán bar đó, trùng hợp là mình có quen biết một người tối qua cũng đi đến đó, cậu ấy vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ba cô gái kia."
"Ha ha ha..."
Nguyệt Ly không thể nhịn được lại bật cười, không thể tưởng được Hạ Thần cũng có ngày hôm nay.
"Hơn nữa, chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, chắc là hiện nay cả trường đều biết rồi." Trong con ngươi của Minh Minh tràn đầy vui vẻ.
"Lúc này chắc là anh ta cũng muốn chuyển trường rồi." Nguyệt Ly nghĩ tới sau này sẽ không bị anh ta dây dưa nữa, tâm tình trở nên vô cùng tốt.
Minh Minh đồng ý, trong lòng cũng rất vui sướng: "Tên này đi rồi, thiên hạ thái bình rồi."
Thứ ba, Hạ Thần đi học, vừa vào lớp học liền cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn anh ta có chút quái dị, trong lòng anh ta thắc mắc nhưng trước mặt nhiều người không tiện để hỏi thăm.
Hạ Thần cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị người ta nhìn chằm chằm, anh ta đen mặt một mình ngồi một chỗ.
Hết giờ học, vào nhà vệ sinh, đang chuẩn bị gọi điện hỏi thăm chuyện này hôm nay thì nghe thấy có người đang nói chuyện về mình.
"Này, cậu có biết tối chủ nhật đã xảy ra chuyện gì với Hạ Thần không?" Học sinh nam Giáp hỏi.
Học sinh nam Ất lắc đầu, tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Anh ta bị người ta luân phiên." Học sinh nam Giáp vẻ mặt vui vẻ nói: "Hơn nữa còn là ba cô gái quán bar."
Học sinh nam Ất cũng bật cười to.
Hạ Thần đang rửa tay ở bên ngoài vô cùng khiếp sợ, trong lòng nổi lên lửa giận, anh ta không ngờ mình đã trở thành trò cười cho cả trường.
Lạnh lùng nhìn hai tên kia, anh ta từng bước đi đến chỗ họ, trực tiếp cho họ một nắm đấm.
Hai người học sinh nam kia không ngờ rằng sẽ chạm mặt Hạ Thần, vốn định xin lỗi anh ta nhưng mà anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người, chắc chắn sẽ không tha cho họ, lúc này lại bị đấm một cái, hai người tất nhiên là lựa chọn đánh lại.
Hạ Thần đã có mấy năm học Taekwondo, tuy bình thường hơi lười tập luyện nhưng mà học không kém, hiện tại lại bị người ta nhục nhã nên vô cùng tức giận, ra tay không hề nương tay chút nào, hai câu học sinh nam kia không phải đối thủ của anh ta, liên tục kêu rên.