Nhìn bọn họ như vậy, sự tức giận trong lòng Hạ Thần cũng giảm đi một chút. Những học sinh khác ở xung quanh không dám tới can đành gọi điện thoại cho giáo viên tới. Khi giáo viên tới nơi thì chỉ nhìn thấy hai học sinh nam bị thương và Hạ Thần đang nổi giận đùng đùng, giáo viên lập tức đưa hai học sinh nam bị thương đến phòng y tế và liên lạc với người nhà.
Hạ Thần là một người nổi tiếng ở trong trường, một cuộc đánh nhau như thế này có thể nói là giống như một hòn đá ném xuống hồ nước đang tĩnh lặng, khiến cho toàn bộ học sinh trong trường chú ý tới.
Cha của Hạ Thần là Tổng giám đốc của một công ty lớn, gia tộc lại có dòng dõi quân nhân, lại là bạn cũ của hiệu trưởng trường đại học T. Việc như thế này thì lãnh đạo bình thường của trường không dám giải quyết cho nên đưa Hạ Thần tới phòng hiệu trưởng trước.
Bảo tất cả mọi người ra ngoài, hiệu trưởng chỉ để mình Hạ Thần ở lại.
Hiệu trưởng đã nghe nói về sự việc nhưng không trách mắng gì mà lại cười cười vẫy tay với anh ta: "A Thần, ngồi xuống đây đợi bác một chút."
Gương mặt Hạ Thần vốn vẫn lạnh lùng nhưng thấy bác Tần hiền lành thì cũng thả lỏng, nhìn tình hình thì có lẽ gọi anh ta tới không phải để mắng anh ta.
Anh ta nghe lời ngồi ở đối diện, Hạ Thần mở miệng giải thích: "Bác Tần, cháu không cố ý đánh bọn họ, là do lời của bọn họ thật sự là rất quá đáng."
Hiệu trưởng Tần cười gật đầu: "Bác biết, bác cũng hiểu cả."
"Vậy trường học có xử phạt cháu hay không?" Hạ Thần cẩn thận hỏi.
"Những việc cháu làm gần đây có chút phách lối, bây giờ toàn trường đều biết là cháu đánh người, không thể không xử phạt, cháu cũng phải nghĩ đến tình cảnh của bác. Bác cũng phải đưa ra câu trả lời thích đáng cho hai cậu học sinh kia."
Dừng một chút sau đó ông nói tiếp: "Cháu đánh người, phải phê bình trước toàn trường, nhưng mà hai cậu học sinh kia nói lung tung sau lưng người khác cũng phải chịu phạt."
"Vậy là tốt rồi." Việc này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, được nghe thấy như vậy trong lòng Hạ Thần cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
"Thực ra chuyện xử phạt cháu không phải là chuyện quan trong nhất, quan trọng là cháu phải rút ra bài học." Hiệu trưởng Tần khuyên bảo: "Về sau ít đi đến những nơi không sạch sẽ như quán bar đi, đừng để cho người khác nắm được nhược điểm. Hơn nữa, đại trượng phu co được giãn được, không được vì vài câu nói của người ta mà đánh người. Cháu phải biết rằng người nổi tiếng như cháu không tránh được việc bị người ta nói ra nói vào, nếu như cứ canh cánh trong lòng, buồn bực không vui vì những lời đó thì thà rằng cứ thản nhiên vô tư mà sống. Chỉ có chịu đựng qua thử thách thì mới có thể luyện được sự bình tĩnh không sợ hãi trước phong ba."
Hạ Thần nhận được bài học sâu sắc, đứng dậy, cúi đầu nói: "Cảm ơn bác đã dạy bảo."
Hiệu trưởng Tần cười ha ha nói: "Đứa ngốc này, bác và cha cháu là bạn cũ, thay ông ấy dạy dỗ cháu là chuyện nên làm."
Sau đó ông lại bổ sung: "Sau khi về nhà thì hãy nói chuyện với bố cháu, còn nữa, cháu cũng học đại học rồi, ít gây chuyện một chút, tránh cho gặp phải chuyện gì không thể tự giải quyết lại khiến cho bố mẹ cháu lo lắng. Bọn họ lớn tuổi rồi, không chịu được kích thích đâu."
Hạ Thần gật gật đầu nói: "Cháu biết rồi."
"Vậy thì cứ như vậy đi, cháu chuẩn bị phí bồi thường chữa bệnh thật tốt vào."
"Vậy cháu đi trước, chào bác."
"Ừ, về đi."
Tối hôm đó, toàn trường nhận được thông báo phê bình Hạ Thần vì sự kiện đánh người,đồng thời cũng căn dặn những người khác không được nói lung tung sau lưng người khác để tránh ảnh hưởng tới quan hệ bạn bè trong trường.
Nghe thấy thông báo đó, rất nhiều người cảm thấy vui vẻ nhưng mà Nguyệt Ly và Minh Minh lại rất buồn bực.
Hai cô hy vọng Hạ Thần không chịu được lời bàn luận của người khác sẽ tự động chuyển trường, hiện tại, điều này đã không thể xảy ra. Huống hồ, mọi người đều biết bối cảnh sau lưng anh ta mạnh như thế nào, nhất định sẽ cố gắng che dấu cảm xúc, chuyện như thế này sẽ không xuất hiện lần thứ hai nữa.
Nguyệt Ly lo lắng, nếu sau này anh ta vẫn tiếp tục dây dưa với cô thì cô nên ứng phó như thế nào đây?
Minh Minh thì lo lắng Hạ Thần lòng dạ hẹp hòi có thể sẽ tìm tới gây phiền toái cho cô.
Chuyện này khiến cho hai người trầm ngâm suy nghĩ, liên tục thở dài, cuối cùng dẫn đến một đêm không ngủ, hôm sau thức dậy với đôi mắt gấu mèo.
Trải qua ba ngày thảo luận kịch liệt, cuối cùng hai người nhất trí kết luận, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Sau khi xảy ra chuyện này, Hạ Thần không biết có phải do bị đả kích hay không mà thời gian này làm việc rất khiêm tốn.
Nguyệt Ly và Minh Minh vẫn đi hoc, tan học như bình thường, không bị Hạ Thần làm phiền, thời gian này hai người cảm thấy vô cùng tự do tự tại, trước kia lo lắng quá nhiều rồi. Thoáng cái là đã đến cuối tuần, Nguyệt Ly có thể về nhà, Minh Minh lại có một người bác ở trong thành phố bị bệnh, muốn đến thăm.
Cho nên hai người tạm biệt nhau rồi tách ra.
Lúc này, Nguyệt Ly có chút kích động, cô rất muốn biết ba ba tặng cho mình món quà gì. Cô mang theo tâm tình chờ đợi về đến nhà, ai biết quà tặng còn chưa thấy đâu thì đã gặp phải người mà kiếp trước cô hận thấu xương, em họ của cô, Cố Phương Phương.
Nhìn thấy Nguyệt Ly, Cô Phương Phương chào hỏi một câu rồi lại im lặng.
Cố Phương Phương là một cô gái lạnh nhạt,ít nói, làm người cũng nhu thuận. Lúc đó, cô cho rằng cô ta là một tiểu bạch tỏ đơn thuần, vô hại, thật tâm đối xử tốt với cô em họ này. Thực không ngờ, cô ta vụng trộm tới làm thư kí của Hạ Thần khi hắn thừa kế công ty. Cuối cùng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không biết cô ta đã bò lên giường của Hạ Thần vào lúc nào.
Mọi người trong công ty đều biết quan hệ của bọn họ không đơn giản, chỉ có mình cô không biết, ngày đó cô đột nhiên tới công ty thăm Hạ Thần, bắt gặp bọn họ đang thân thiết với nhau thì mới biết được điều này.
Khi đó, cô vô cùng tức giận, xông vào tát cho Cố Phương Phương một bạt tai, mắng: "Hồ ly tinh không biết xấu hổ, đồ đê tiện."
Cố Phương Phương lúc đó cũng khiếp sợ, sau khi khiếp sợ xong thì ôm mặt khóc lên.
Hạ Thần nhìn thấy cô có kinh ngạc nhưng không hề có một chút hối hận, lập tức ngăn cản Nguyệt Ly còn đang muốn tiến lên đánh nhau với Cố Phương Phương, còn đẩy cô một cái, ở trước mặt cô an ủi Cố Phương Phương.
Chứng kiến cảnh này, cô tức điên lên, lạnh lùng chất vấn: "Hạ Thần, anh làm vậy có ý gì?"
"Cô đã phát hiện ra thì tôi cũng không muốn gạt cô nữa." Vẻ mặt của Hạ Thần vô cảm nói "Chia tay đi."
Nguyệt Ly không dám tin, người cô yêu thương suốt bảy năm vậy mà lại nói chia tay với cô. Cô dường như cảm thấy bầu trời sắp sụp đổ, cố nắm lấy một tia hy vọng, cô đỏ mắt hỏi: "Chúng ta yêu nhau đã bảy năm, chẳng lẽ anh không để ý gì đến tình cảm bao nhiêu năm đó sao?"
"Tôi chán cô rồi, đáp án này, cô đã hài lòng chưa?" Hạ Thần nhìn Nguyệt Ly bằng ánh mắt chán ghét, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho Cố Phương Phương.
Nguyệt Ly giận quá hóa cười: "Được, các người được lắm."
"Được rồi, cô đã rõ rồi, vậy có thể đi được chưa?" Hạ Thần lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, nếu không phải nhớ tới một chút tình nghĩa kia, anh ta đã sớm sai người đuổi cô ra. Phương Phương là bảo bối trong lòng anh ta, sao có để để cho cô đánh cô ấy?
Ánh mắt anh ta nhìn Cố Phương Phương lại càng thêm dịu dàng thương tiếc.
Ánh mắt này trước kia chỉ dành cho cô, hiện tại anh ta đã chuyển cho người khác. Cảnh này khiến cho trái tim cô đau xót, cô không dám nhìn nữa, nhanh chóng rời đi.
Đêm hôm đó, cô trở lại ngôi biệt thự mà anh ta đã mua cho cô, thu dọn đồ đạc rời đi, đây không phải nơi cô nên ở lại nữa.
Vừa thu dọn xong thì mẹ cô gọi điện thoại đến, cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng mới bấm nút nghe: "Alo, mẹ, có chuyện gì vây."
"Công ty của ba con xuất hiện nguy cơ tài chình, hy vọng con có thể nhờ Hạ Thần giúp đỡ, xin cậu ấy giúp ba con giải quyết khó khăn trước mắt." Mẹ Liễu nặng nề nói.
Nhìn bọn họ như vậy, sự tức giận trong lòng Hạ Thần cũng giảm đi một chút. Những học sinh khác ở xung quanh không dám tới can đành gọi điện thoại cho giáo viên tới. Khi giáo viên tới nơi thì chỉ nhìn thấy hai học sinh nam bị thương và Hạ Thần đang nổi giận đùng đùng, giáo viên lập tức đưa hai học sinh nam bị thương đến phòng y tế và liên lạc với người nhà.
Hạ Thần là một người nổi tiếng ở trong trường, một cuộc đánh nhau như thế này có thể nói là giống như một hòn đá ném xuống hồ nước đang tĩnh lặng, khiến cho toàn bộ học sinh trong trường chú ý tới.
Cha của Hạ Thần là Tổng giám đốc của một công ty lớn, gia tộc lại có dòng dõi quân nhân, lại là bạn cũ của hiệu trưởng trường đại học T. Việc như thế này thì lãnh đạo bình thường của trường không dám giải quyết cho nên đưa Hạ Thần tới phòng hiệu trưởng trước.
Bảo tất cả mọi người ra ngoài, hiệu trưởng chỉ để mình Hạ Thần ở lại.
Hiệu trưởng đã nghe nói về sự việc nhưng không trách mắng gì mà lại cười cười vẫy tay với anh ta: "A Thần, ngồi xuống đây đợi bác một chút."
Gương mặt Hạ Thần vốn vẫn lạnh lùng nhưng thấy bác Tần hiền lành thì cũng thả lỏng, nhìn tình hình thì có lẽ gọi anh ta tới không phải để mắng anh ta.
Anh ta nghe lời ngồi ở đối diện, Hạ Thần mở miệng giải thích: "Bác Tần, cháu không cố ý đánh bọn họ, là do lời của bọn họ thật sự là rất quá đáng."
Hiệu trưởng Tần cười gật đầu: "Bác biết, bác cũng hiểu cả."
"Vậy trường học có xử phạt cháu hay không?" Hạ Thần cẩn thận hỏi.
"Những việc cháu làm gần đây có chút phách lối, bây giờ toàn trường đều biết là cháu đánh người, không thể không xử phạt, cháu cũng phải nghĩ đến tình cảnh của bác. Bác cũng phải đưa ra câu trả lời thích đáng cho hai cậu học sinh kia."
Dừng một chút sau đó ông nói tiếp: "Cháu đánh người, phải phê bình trước toàn trường, nhưng mà hai cậu học sinh kia nói lung tung sau lưng người khác cũng phải chịu phạt."
"Vậy là tốt rồi." Việc này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, được nghe thấy như vậy trong lòng Hạ Thần cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
"Thực ra chuyện xử phạt cháu không phải là chuyện quan trong nhất, quan trọng là cháu phải rút ra bài học." Hiệu trưởng Tần khuyên bảo: "Về sau ít đi đến những nơi không sạch sẽ như quán bar đi, đừng để cho người khác nắm được nhược điểm. Hơn nữa, đại trượng phu co được giãn được, không được vì vài câu nói của người ta mà đánh người. Cháu phải biết rằng người nổi tiếng như cháu không tránh được việc bị người ta nói ra nói vào, nếu như cứ canh cánh trong lòng, buồn bực không vui vì những lời đó thì thà rằng cứ thản nhiên vô tư mà sống. Chỉ có chịu đựng qua thử thách thì mới có thể luyện được sự bình tĩnh không sợ hãi trước phong ba."
Hạ Thần nhận được bài học sâu sắc, đứng dậy, cúi đầu nói: "Cảm ơn bác đã dạy bảo."
Hiệu trưởng Tần cười ha ha nói: "Đứa ngốc này, bác và cha cháu là bạn cũ, thay ông ấy dạy dỗ cháu là chuyện nên làm."
Sau đó ông lại bổ sung: "Sau khi về nhà thì hãy nói chuyện với bố cháu, còn nữa, cháu cũng học đại học rồi, ít gây chuyện một chút, tránh cho gặp phải chuyện gì không thể tự giải quyết lại khiến cho bố mẹ cháu lo lắng. Bọn họ lớn tuổi rồi, không chịu được kích thích đâu."
Hạ Thần gật gật đầu nói: "Cháu biết rồi."
"Vậy thì cứ như vậy đi, cháu chuẩn bị phí bồi thường chữa bệnh thật tốt vào."
"Vậy cháu đi trước, chào bác."
"Ừ, về đi."
Tối hôm đó, toàn trường nhận được thông báo phê bình Hạ Thần vì sự kiện đánh người,đồng thời cũng căn dặn những người khác không được nói lung tung sau lưng người khác để tránh ảnh hưởng tới quan hệ bạn bè trong trường.
Nghe thấy thông báo đó, rất nhiều người cảm thấy vui vẻ nhưng mà Nguyệt Ly và Minh Minh lại rất buồn bực.
Hai cô hy vọng Hạ Thần không chịu được lời bàn luận của người khác sẽ tự động chuyển trường, hiện tại, điều này đã không thể xảy ra. Huống hồ, mọi người đều biết bối cảnh sau lưng anh ta mạnh như thế nào, nhất định sẽ cố gắng che dấu cảm xúc, chuyện như thế này sẽ không xuất hiện lần thứ hai nữa.
Nguyệt Ly lo lắng, nếu sau này anh ta vẫn tiếp tục dây dưa với cô thì cô nên ứng phó như thế nào đây?
Minh Minh thì lo lắng Hạ Thần lòng dạ hẹp hòi có thể sẽ tìm tới gây phiền toái cho cô.
Chuyện này khiến cho hai người trầm ngâm suy nghĩ, liên tục thở dài, cuối cùng dẫn đến một đêm không ngủ, hôm sau thức dậy với đôi mắt gấu mèo.
Trải qua ba ngày thảo luận kịch liệt, cuối cùng hai người nhất trí kết luận, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Sau khi xảy ra chuyện này, Hạ Thần không biết có phải do bị đả kích hay không mà thời gian này làm việc rất khiêm tốn.
Nguyệt Ly và Minh Minh vẫn đi hoc, tan học như bình thường, không bị Hạ Thần làm phiền, thời gian này hai người cảm thấy vô cùng tự do tự tại, trước kia lo lắng quá nhiều rồi. Thoáng cái là đã đến cuối tuần, Nguyệt Ly có thể về nhà, Minh Minh lại có một người bác ở trong thành phố bị bệnh, muốn đến thăm.
Cho nên hai người tạm biệt nhau rồi tách ra.
Lúc này, Nguyệt Ly có chút kích động, cô rất muốn biết ba ba tặng cho mình món quà gì. Cô mang theo tâm tình chờ đợi về đến nhà, ai biết quà tặng còn chưa thấy đâu thì đã gặp phải người mà kiếp trước cô hận thấu xương, em họ của cô, Cố Phương Phương.
Nhìn thấy Nguyệt Ly, Cô Phương Phương chào hỏi một câu rồi lại im lặng.
Cố Phương Phương là một cô gái lạnh nhạt,ít nói, làm người cũng nhu thuận. Lúc đó, cô cho rằng cô ta là một tiểu bạch tỏ đơn thuần, vô hại, thật tâm đối xử tốt với cô em họ này. Thực không ngờ, cô ta vụng trộm tới làm thư kí của Hạ Thần khi hắn thừa kế công ty. Cuối cùng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không biết cô ta đã bò lên giường của Hạ Thần vào lúc nào.
Mọi người trong công ty đều biết quan hệ của bọn họ không đơn giản, chỉ có mình cô không biết, ngày đó cô đột nhiên tới công ty thăm Hạ Thần, bắt gặp bọn họ đang thân thiết với nhau thì mới biết được điều này.
Khi đó, cô vô cùng tức giận, xông vào tát cho Cố Phương Phương một bạt tai, mắng: "Hồ ly tinh không biết xấu hổ, đồ đê tiện."
Cố Phương Phương lúc đó cũng khiếp sợ, sau khi khiếp sợ xong thì ôm mặt khóc lên.
Hạ Thần nhìn thấy cô có kinh ngạc nhưng không hề có một chút hối hận, lập tức ngăn cản Nguyệt Ly còn đang muốn tiến lên đánh nhau với Cố Phương Phương, còn đẩy cô một cái, ở trước mặt cô an ủi Cố Phương Phương.
Chứng kiến cảnh này, cô tức điên lên, lạnh lùng chất vấn: "Hạ Thần, anh làm vậy có ý gì?"
"Cô đã phát hiện ra thì tôi cũng không muốn gạt cô nữa." Vẻ mặt của Hạ Thần vô cảm nói "Chia tay đi."
Nguyệt Ly không dám tin, người cô yêu thương suốt bảy năm vậy mà lại nói chia tay với cô. Cô dường như cảm thấy bầu trời sắp sụp đổ, cố nắm lấy một tia hy vọng, cô đỏ mắt hỏi: "Chúng ta yêu nhau đã bảy năm, chẳng lẽ anh không để ý gì đến tình cảm bao nhiêu năm đó sao?"
"Tôi chán cô rồi, đáp án này, cô đã hài lòng chưa?" Hạ Thần nhìn Nguyệt Ly bằng ánh mắt chán ghét, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho Cố Phương Phương.
Nguyệt Ly giận quá hóa cười: "Được, các người được lắm."
"Được rồi, cô đã rõ rồi, vậy có thể đi được chưa?" Hạ Thần lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, nếu không phải nhớ tới một chút tình nghĩa kia, anh ta đã sớm sai người đuổi cô ra. Phương Phương là bảo bối trong lòng anh ta, sao có để để cho cô đánh cô ấy?
Ánh mắt anh ta nhìn Cố Phương Phương lại càng thêm dịu dàng thương tiếc.
Ánh mắt này trước kia chỉ dành cho cô, hiện tại anh ta đã chuyển cho người khác. Cảnh này khiến cho trái tim cô đau xót, cô không dám nhìn nữa, nhanh chóng rời đi.
Đêm hôm đó, cô trở lại ngôi biệt thự mà anh ta đã mua cho cô, thu dọn đồ đạc rời đi, đây không phải nơi cô nên ở lại nữa.
Vừa thu dọn xong thì mẹ cô gọi điện thoại đến, cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng mới bấm nút nghe: "Alo, mẹ, có chuyện gì vây."
"Công ty của ba con xuất hiện nguy cơ tài chình, hy vọng con có thể nhờ Hạ Thần giúp đỡ, xin cậu ấy giúp ba con giải quyết khó khăn trước mắt." Mẹ Liễu nặng nề nói.