"Anh nói tôi là ai?" Cố Phương Phương đi lên trước, lạnh lùng liếc nhìn trên ghế sofa, một đôi nam nữ trần truồng.
Mặc dù phát tiết một lần, Hạ Thần tinh thần vẫn còn tràn đầy, nhìn thấy Cố Phương Phương xinh đẹp như vậy, nghe lời nói của cô ấy, hoàn toàn như là phụ nữ đang mời mọc, bàn tay to muốn đi bắt lấy cô ấy, nhưng, Cố Phương Phương vẫn còn tức giận, mắt thấy anh ta muốn tới đây, liền nhanh chóng né tránh.
Hạ Thần chụp hụt, cũng không buồn bực, càng thêm hứng thú, nhếch miệng, "Anh thích, có cá tính."
Hồng Nhi choáng váng, sao Hạ Thần lại muốn đi tìm Cố Phương Phương.
Cô cũng không thể để cho anh ta và Cố Phương Phương ở trước mặt cô biểu diễn tới phản kích cô, hung ác nghĩ, nhanh chóng chắn ở trước mặt Hạ Thần, cười duyên nói: "Thần ——"
"Cô tránh ra." Hạ Thần hung hăng hất cô ta ra, chạy tới tìm Cố Phương Phương. Dù sao, ở trong mắt Hạ Thần, Cố Phương Phương xinh đẹp hơn Hồng Nhi.
Hồng Nhi hoàn toàn trợn tròn mắt, sao Hạ Thần lại đẩy cô ra.
Cô không thể để cho Cố Phương Phương chế giễu, tiếp tục cố gắng, ôm lấy
Hạ Thần từ phía sau.
"Thần, đừng đi." Hồng Nhi khổ sở mở miệng, hai mắt lã chã muốn rơi lệ.
Cố Phương Phương buồn cười nhìn hai người, đến lúc này, Hồng Nhi còn không biết xấu hổ quấn quýt lấy Hạ Thần. Nhìn Hạ Thần vặn vẹo khuôn mặt, trong mắt tràn đầy dục vọng, nhất định là cô ta đã bỏ thuốc Hạ Thần rồi, thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Hạ Thần muốn, dục vọng mạnh mẽ, thân thể phụ nữ mát rượi làm cho anh ta trực tiếp đẩy Hồng Nhi xuống, nhanh chóng động thân đi vào.
Hồng Nhi đau đớn một trận, dùng sức đánh vào bả vai của anh ta: "Nhẹ một chút, Thần."
"Không phải cô rất muốn sao?" Hạ Thần ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, em muốn." Hồng thoáng nhìn thấy Cố Phương Phương lơ đễnh, có chút thất vọng, tại sao cô ta không có phản ứng như cô mong muốn?
Mặc dù Cố Phương Phương rất tức giận, nhưng giận dữ biến thành cười, từ lúc mở cửa đi vào, cô còn sợ gì nữa, người ta cũng không để ý, cô còn sợ gì? Nếu nói mất thể diện thì anh ta càng mất thể diện hơn so với cô.
Liên tục rên rỉ, cộng thêm tiếng tranh cãi ồn ào lúc trước, làm cho hàng xóm chú ý, mấy người đi vào, nhìn hình ảnh trước mặt, đều cả kinh, sau đó nhỏ giọng nghị luận ầm ĩ, không bao lâu, liền tự động tản ra.
Cố Phương Phương biết, ngày mai Hạ Thần và Hồng Nhi sẽ trở thành trò cười của hàng xóm.
Hạ thần hồn nhiên không biết, chỉ biết thân thể khao khát.
Tiếng cười to vang vọng ở trong nhà, Hồng Nhi mở đôi mắt mê ly ra, nhìn Cố Phương Phương toàn thân phát ra lãnh ý, không biết tại sao, khẽ run rẩy, càng ôm chặt Hạ Thần hơn.
Theo lời Cố Phương Phương, A Bưu cầm máy ảnh, nghiêm túc chụp lai.
Hồng Nhi nhìn động tác của A Bưu, hô to: "A Bưu, nếu anh dám chụp, anh chờ bị đuổi việc đi, anh làm vậy là phạm pháp, rình coi người ta **. Tôi muốn kiện anh."
A Bưu vẫn làm như không nghe thấy, nghe theo chỉ thị của Cố Phương Phương, tìm góc độ tốt tiếp tục chụp.
Cố Phương Phương cười đáp trả: "Ha ha, cô đi đi, việc này của cô không thể lộ ra ngoài ánh sáng, một khi lộ ra, cô sẽ không còn diễn trò nữa."
"Được, chúng ta cá chết lưới rách, liền tính tôi không tốt, cũng sẽ không cho cô sống dễ chịu, tôi muốn ép khô Hạ Thần." Hồng Nhi cũng bị khơi dậy dục vọng chiến đấu, bây giờ đã không có đường lui nữa rồi. "Hạ Thần, sẽ chỉ có phản ứng với tôi, một mình cô một mình trông phòng, tịch mịch khó nhịn, sớm muộn gì cũng đi ngoại tình thôi. Đến lúc đó, một đồng cô cũng đừng mong lấy được"
"Yên tâm, tôi không phải **, càng không phải loại phụ nữ phóng đãng, không có đàn ông, tôi vẫn có thể sống tốt." Cố Phương Phương giọng nói kiên quyết, hiện tại cô có con trai, đàn ông như vậy, chỉ có thể dựa vào con trai.
Dược tính mạnh, làm cho Hạ Thần và Hồng Nhi làm gần hai giờ, sau khi xong việc, Hạ Thần ngất đi ở trên người Hồng Nhi. Hồng Nhi mơ mơ màng màng, ánh mắt sương mù, toàn thân đau nhức, đã sớm quên mất sự tồn tại của Cố Phương Phương.
Cố Phương Phương từ trên cao nhìn xuống hai người này, kéo Hạ Thần ra, trực tiếp tát cho cô ta một cái.
Năm ngón tay đỏ ửng, hiện lên trên gò má bên trái của Hồng Nhi, tia máu từ từ chảy ra từ khóe miệng.
Tiếp theo lại là một cái tát nữa, sau đó, Cố Phương Phương ra lệnh cho A Bưu dạy dỗ Hồng Nhi.
Sức lực của một người đàn ông khỏe mạnh so với phụ nữ lớn hơn, rất nhanh, gương mặt vốn rất xinh đẹp liền bầm dập, bởi vì đau đớn không ngừng rơi lệ, thế những vừa hoan ái cực hạn, làm cho cô ta bị kiệt sức, căn bản không có cách nào đánh trả, ý thức khôi phục, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Phương Phương.
Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Cố Phương Phương lại càng ra lệnh đánh cho đến chết.
Cuối cùng, Hồng Nhi ngất đi, A Bưu nhìn về phía Cố Phương Phương, nghe chỉ thị.
"Thôi, dừng lại đi." Cố Phương Phương nói: "Đem bọn họ đổi tư thế thành mặt đối mặt." Ngày hôm sau, anh nhìn thấy bộ dáng của con đĩ này còn thích được nữa không?
Chờ A Bưu xử lý tốt, Cố Phương Phương hài lòng rời đi.
Bởi vì một lần cãi nhau, tình cảm của Cố Phương Phương dành cho Hạ Thần dần dần nhạt đi, trong mắt chỉ có con trai, địa vị và tiền bạc của Hạ Thần, tình yêu được coi là gì, cuối cùng vẫn không bằng tiền bạc càng làm cho người ta mê muội.
Cô không phải chưa từng nghĩ tới, sau này sống cùng anh ta, một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc, nhưng, anh ta một lần lại một lần làm tổn thương cô, tình cảm có nhiều hơn nữa cũng không chịu được.
Trở lại biệt thự, A Bưu mở miệng: "Bà chủ, ngộ nhỡ ngày mai ông chủ biết tôi làm như vậy, trả thù tôi...tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Tôi đã thu xếp xong xuôi, anh trở về quê của anh." Cố Phương Phương mặt không chút thay đổi nói, "Trước tiên tránh đi một thời gian, tiền mỗi tháng, tôi đều đúng hạn gửi cho anh."
A Bưu cúi đầu: "Cảm ơn bà chủ."
"Trước tiên đi theo tôi lên trên lầu, lấy phim gốc ra."
"Vâng"
Ngày hôm sau, Hạ Thần tỉnh lại, bởi vì tối hôm qua điên cuồng vận động, cả người suy yếu.
Đợi hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn người trước mắt, nhất thời kinh hãi, ở đâu ra yêu quái ngủ ở bên cạnh anh thế này?
Anh một cước đá văng Hồng Nhi vẫn còn đang ngủ mê man ra, vội vàng mặc quần áo vào, cũng không quay đầu lại chạy đi.
Hình ảnh máu me như vậy đối với thiếu gia nhà giàu mà nói thật đúng là lần đầu nhìn thấy, trong lòng âm thầm quyết định đánh chết cũng không lại đặt chân đến nơi này, thật sự quá đáng sợ.
Hồng Nhi bị một cú đá rất mạnh làm tỉnh lại, mở mắt ra, liền cảm thấy thân thể truyền tới đau đớn, còn có trên mặt bị sưng lên đau nhức.
Cô đi vào phòng vệ sinh, soi vào gương, nhìn thấy gương mặt trong gương sợ hết hồn, tiếng kinh hô chói tai, vang dội trong phòng.
"Đây không phải là cô ——"
Cô ra sức lắc đầu, nhắm mắt lại, rất hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Chờ khi mở mắt ra, vẫn là bộ dạng kia, máu đã sớm đông lại, đọng lại ở trên mặt, thịt ở trên gương mặt có thể thấy rõ ràng, cô nhẹ nhàng chạm vào, đau đơn lan tràn toàn thân.
Cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra, trong chốc lát, cô liền biết được.
Đều do con đĩ Cố Phương Phương kia, cô ta nhân lúc cô đang suy yếu, hung hăng tát cô, món nợ này, cộng với trước kia, cô tuyệt đối sẽ không để yên.
Việc cấp bách bây giờ, cô đơn giản sửa sang lại dáng vẻ một chút, lập tức chạy vội ra ngoài, cô phải đi bệnh viện, đem mặt chữa khỏi, bây giờ cô còn phải dựa vào gương mặt này lấy lòng Hạ Thần.
Khi Nguyệt Ly biết được chuyện này từ chú Lưu, bởi vì đang bị bệnh tâm tình không tốt chút nào, lập tức vui vẻ ra mặt, cả người vui vẻ.
Hai người phụ nữ chiến tranh trực tiếp ảnh hưởng đến đàn ông, nếu như không có đứa bé, có lẽ đàn ông sẽ thấy vui vẻ, phụ nữ vì tranh đoạt một người đàn ông, thỏa mãn bản thân hư vinh, lại có thể, nhân cơ hội tìm những người khác chơi bời trăng hoa.
Đáng tiếc, Hạ Thần cũng không phải người chỉ biết lo cho bản thân, cũng không là người cô đơn, anh ta có hai đứa con trai, mẹ đứa bé lại như nước với lửa, không thể hòa hợp, tề nhân chi phúc ( chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều con cháu ) cũng không phải là dễ dàng.
Liễu Dật bưng bát cháo nhỏ, lúc gần tới, nghe thấy tiếng cười của Nguyệt Ly như chuông bạc, khóe miệng của cậu giương lên, nhiều ngày lo lắng cũng dần dần biến mất.
Mấy ngày nay bị ốm, tâm tình của Nguyệt Ly vẫn không tốt chút nào, cậu tự nhiên cũng không tiện đi đâu?
Trừ công việc ở ngoài, cậu đều không mượn tay người khác, tự mình chăm sóc cho Nguyệt Ly mọi thứ như: Ăn, mặc, ở, đi lại.
Vào phòng, Liễu Dật cười hỏi: "Có chuyện gì mà vui như thế?"
Nguyệt Ly khẽ mỉm cười với cậu ấy: "Được, chia sẻ với anh."
"Chỉ là, trước tiên đem cháo ăn đã." Liễu Dật thổi nhẹ, đưa đến bên miệng cô ấy, "Ăn đi."
Ăn xong cháo, Nguyệt Ly bắt đầu đơn giản kể lại chuyện trong nhà Cố Phương Phương, bởi vì biết được Hạ Thần có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô ta tự mình đi dạy dỗ người phụ nữ kia.
"Anh đoán kết quả sẽ như thế nào?" Nguyệt Ly cố ý tạo cái nút, khóe mắt mỉm cười ngắm nhìn Liễu Dật.
"Nhất định là Cố Phương Phương toàn thắng." Liễu Dật thuận miệng nói.
"Chiến dịch lần này không thắng lợi." Nguyệt Ly cười đùa nói, "Phụ nữ ghen tuông vì đàn ông, cuối cùng cả hai đều bị thua thiệt."
Không biết tại sao, Nguyệt Ly có chút bi thương, nghiêm khắc nói: "Em lại nhắc nhở anh lần nữa... nếu anh dám có người phụ nữ khác ở bên ngoài, anh sẽ biết tay em."
Liễu Dật buồn cười nói: "Anh đều bảo đảm bao nhiêu lần? Vĩnh viễn sẽ không, trái tim anh chỉ có mình em."
Câu nói sau cùng, vẻ mặt nghiêm túc, lời thề son sắt.
"Cho dù thời gian thay đổi, thế giới thay đổi như thế nào, trái tim anh cũng sẽ không thay đổi."
Nguyệt Ly ôm lấy Liễu Dật, giọng nói run run: "Không biết vì sao, em rất sợ, sẽ suy nghĩ lung tung."
Liễu Dật khẽ vuốt bả vai của cô ấy, dịu dàng nói: "Không có chuyện gì, anh không biết tại sao em lại không có cảm giác an toàn như vậy, nhưng anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh."
Liễu Dật vẫn biết, đáy lòng của cô ấy có một bí mật được che giấu rất sâu, cô ấy không nói, cậu sẽ không hỏi, cậu sẽ đợi đến khi cô ấy tự mình nói với cậu.
"Ừ, em tin anh."
"Thời gian không còn sớm, anh phải đi làm." Liễu Dật rất bất đắc dĩ nói.
"Nhanh như vậy?" Nguyệt Ly kinh ngạc, sau đó chu miệng lên, làm nũng nói, "Ở thêm một lát thôi."
Liễu Dật thở dài: "Anh cũng muốn vậy, nhưng em biết, công việc rất quan trọng."
"Được rồi." Nguyệt Ly cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi, "Anh nhớ về sớm, anh chờ anh cùng nhau ăn cơm tối."
"Được."
Liễu Dật hôn một cái lên trán của Nguyệt Ly, dưới ánh mắt dịu dàng của Nguyệt Ly nhẹ nhàng rời đi.
Nguyệt Ly xem TV một lát, thấy buồn ngủ, tắt tv, liền chậm rãi ngủ.
Khi tỉnh lại, thấy đôi mắt đen thâm thúy của Liễu Dật đang lẳng lặng nhìn cô, cô nhẹ giọng hỏi: "Đã tối rồi sao?"
Liễu Dật cười gật đầu một cái: "7:30 rồi."
"Được rồi, anh chờ em một chút, em lập tức đi xuống."
"Được."
Nguyệt Ly nhanh chóng rửa mặt, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, Liễu Dật đã nấu cơm xong, cũng bày đồ ăn lên bàn.
Hai người nhai kỹ nuốt chậm, ăn rất vui vẻ, lúc này, chuông điện thoại của Nguyệt Ly đột nhiên vang lên.
Liễu Dật rất là buồn bực liếc mắt nhìn Nguyệt Ly, Nguyệt Ly buông tay, bày tỏ bất đắc dĩ.
"Này, Phương Phương, có chuyện gì vậy?" Giọng nói bình thản, có chút không kiên nhẫn.
"Chị họ, cuộc sống hiện tại qua không được nữa." Cố Phương Phương bi thương nói, "Hạ Thần ở bên ngoài, lại lên giường với con đĩ Hồng Nhi kia lần nữa."
Nguyệt Ly trầm ngâm một lát, nói: "Thật ra, em đồng ý sống cùng anh ta, nên nghĩ tới cục diện hôm nay."
"Em biết rõ." Cố Phương Phương nhỏ giọng nói, "Hiện tại em chỉ muốn tiền của anh ta."
"Em muốn làm như thế nào?" Nguyệt Ly nghi ngờ.
"Em trộm cơ mật công ty của anh ta, chị cho em một số tiền lớn." Cố Phương Phương suy đi nghĩ lại, mới có cái quyết định này. Bây giờ tình cảm của Hạ Thần dành cho cô, đã sớm không giống ngày xưa, thậm chí sinh lòng chán ghét, thay vì bị anh ta bỏ rơi, còn không bằng làm cho anh ta sụp đổ, để cho anh ta vĩnh viễn không thể đứng dậy, vừa báo thù, lại có thể có một số tiền lớn, yên ổn sinh sống ở nước ngoài, rất tự do thoải mái. Huống chi, ba mẹ Hạ Thần cũng không thích đứa cháu này, mà thích đứa bé của con đĩ Hồng Nhi kia hơn, bởi vì đứa bé kia càng giống ông ta, nên bà ta thích nó hơn, chờ con trai của cô lớn lên thừa kế, còn phải đợi bao nhiêu năm? Cô chờ không được, gia đình đấu tranh kịch liệt, cô cũng không thể xác định sau khi lớn lên, con trai cô có đấu thắng con trai của con đĩ kia không. Cho dù có thể thắng, ông bà ta thiên vị như vậy, con trai của cô cũng không được chia bao nhiêu tiền.
Như vậy là bảo đảm nhất, cô biết công ty của chị họ và công ty của Hạ Thần vẫn là quan hệ cạnh tranh, chị họ luôn luôn rất tốt với cô, nhất định sẽ giúp cô, cô cũng khẳng định, chị họ sẽ cho cô một số tiền lớn.
Mấy năm sống trong gia đình giàu có, cô biết, cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng ban đầu, có con trai, con trai chính là nơi dựa vào nửa đời sau của cô.
Nguyệt Ly vốn tính toán nghĩ khi Cố Phương Phương đang đau lòng muốn chết, quạt quạt gió, châm lửa một chút, không nghĩ, cô ta cũng tự mình hiểu lấy, giúp cho cô.
Nguyệt Ly không biến sắc: "Tại sao có thể có ý nghĩ như vậy?" Cô vẫn không thể xác định Cố Phương Phương có phải thật sự muốn làm vậy hay không, hỏi thêm một câu.
"Em không chịu nổi anh ta nữa, cũng không chịu nổi ba mẹ của anh ta." Cố Phương Phương uất ức nói, "Bọn họ cũng không thích em, càng không thích con trai của em. Hơn nữa quan hệ của em và Hạ Thần không tốt, em sợ đến lúc đó, một đồng cũng không cho em...em phải đề phòng rắc rối có thể xuất hiện."
"Em nghĩ kỹ chưa?"
"Em đã nghĩ rất kỹ rồi, chị họ, anh rể nếu như có thể thu mua cổ phần công ty của nhà họ Hạ, đến lúc đó, nhất định sẽ là công ty lớn nhất, buôn bán càng phát triển hơn, hiện tại em cũng không có tình cảm gì nữa, chỉ muốn tiền nuôi dậy con trai."
"Nếu như, em tiếp tục sống ở nhà họ Hạ, bọn họ chẳng lẽ cũng sẽ không nuôi dạy cháu nội của bọn họ sao?" Nguyệt Ly hỏi ngược lại.
Cố Phương Phương kiên quyết nói: "Đến lúc đó cũng không phải do em làm chủ nữa, em phải tự mình nuôi dạy con mình, không thể để cho con em sau khi lớn lên không thân (cận) với em."
"Được, chị đồng ý với em." Nguyệt Ly suy nghĩ một chút, "Chỉ là, chị họ nhắc nhở em, trộm bán cơ mật là phạm pháp."
Cố Phương Phương nói tiếp: "Cho nên, chị họ, trước tiên giúp en lấy được quốc tịch nước Mĩ, đến lúc đó, chuyện này một khi làm xong lập tức ra nước ngoài."
"Em họ, ngược lại nghĩ đến chu đáo." Nguyệt Ly cười khẽ, "Chỉ là, làm quốc tịch có chút khó khăn, cần phải có thời gian, em làm xong, chị sẽ lập tức an bài cho em ra khỏi nước. Chờ sau khi điều kiện đầy đủ, lập tức giúp em làm quốc tịch."
Cố Phương Phương suy nghĩ một chút, để lấy được quốc tịch nước Mỹ hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng.
Hai người thỏa thuận xong, lại hẹn thời gian nói chuyện cụ thể hơn.
"Anh nói tôi là ai?" Cố Phương Phương đi lên trước, lạnh lùng liếc nhìn trên ghế sofa, một đôi nam nữ trần truồng.
Mặc dù phát tiết một lần, Hạ Thần tinh thần vẫn còn tràn đầy, nhìn thấy Cố Phương Phương xinh đẹp như vậy, nghe lời nói của cô ấy, hoàn toàn như là phụ nữ đang mời mọc, bàn tay to muốn đi bắt lấy cô ấy, nhưng, Cố Phương Phương vẫn còn tức giận, mắt thấy anh ta muốn tới đây, liền nhanh chóng né tránh.
Hạ Thần chụp hụt, cũng không buồn bực, càng thêm hứng thú, nhếch miệng, "Anh thích, có cá tính."
Hồng Nhi choáng váng, sao Hạ Thần lại muốn đi tìm Cố Phương Phương.
Cô cũng không thể để cho anh ta và Cố Phương Phương ở trước mặt cô biểu diễn tới phản kích cô, hung ác nghĩ, nhanh chóng chắn ở trước mặt Hạ Thần, cười duyên nói: "Thần ——"
"Cô tránh ra." Hạ Thần hung hăng hất cô ta ra, chạy tới tìm Cố Phương Phương. Dù sao, ở trong mắt Hạ Thần, Cố Phương Phương xinh đẹp hơn Hồng Nhi.
Hồng Nhi hoàn toàn trợn tròn mắt, sao Hạ Thần lại đẩy cô ra.
Cô không thể để cho Cố Phương Phương chế giễu, tiếp tục cố gắng, ôm lấy
Hạ Thần từ phía sau.
"Thần, đừng đi." Hồng Nhi khổ sở mở miệng, hai mắt lã chã muốn rơi lệ.
Cố Phương Phương buồn cười nhìn hai người, đến lúc này, Hồng Nhi còn không biết xấu hổ quấn quýt lấy Hạ Thần. Nhìn Hạ Thần vặn vẹo khuôn mặt, trong mắt tràn đầy dục vọng, nhất định là cô ta đã bỏ thuốc Hạ Thần rồi, thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Hạ Thần muốn, dục vọng mạnh mẽ, thân thể phụ nữ mát rượi làm cho anh ta trực tiếp đẩy Hồng Nhi xuống, nhanh chóng động thân đi vào.
Hồng Nhi đau đớn một trận, dùng sức đánh vào bả vai của anh ta: "Nhẹ một chút, Thần."
"Không phải cô rất muốn sao?" Hạ Thần ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, em muốn." Hồng thoáng nhìn thấy Cố Phương Phương lơ đễnh, có chút thất vọng, tại sao cô ta không có phản ứng như cô mong muốn?
Mặc dù Cố Phương Phương rất tức giận, nhưng giận dữ biến thành cười, từ lúc mở cửa đi vào, cô còn sợ gì nữa, người ta cũng không để ý, cô còn sợ gì? Nếu nói mất thể diện thì anh ta càng mất thể diện hơn so với cô.
Liên tục rên rỉ, cộng thêm tiếng tranh cãi ồn ào lúc trước, làm cho hàng xóm chú ý, mấy người đi vào, nhìn hình ảnh trước mặt, đều cả kinh, sau đó nhỏ giọng nghị luận ầm ĩ, không bao lâu, liền tự động tản ra.
Cố Phương Phương biết, ngày mai Hạ Thần và Hồng Nhi sẽ trở thành trò cười của hàng xóm.
Hạ thần hồn nhiên không biết, chỉ biết thân thể khao khát.
Tiếng cười to vang vọng ở trong nhà, Hồng Nhi mở đôi mắt mê ly ra, nhìn Cố Phương Phương toàn thân phát ra lãnh ý, không biết tại sao, khẽ run rẩy, càng ôm chặt Hạ Thần hơn.
Theo lời Cố Phương Phương, A Bưu cầm máy ảnh, nghiêm túc chụp lai.
Hồng Nhi nhìn động tác của A Bưu, hô to: "A Bưu, nếu anh dám chụp, anh chờ bị đuổi việc đi, anh làm vậy là phạm pháp, rình coi người ta **. Tôi muốn kiện anh."
A Bưu vẫn làm như không nghe thấy, nghe theo chỉ thị của Cố Phương Phương, tìm góc độ tốt tiếp tục chụp.
Cố Phương Phương cười đáp trả: "Ha ha, cô đi đi, việc này của cô không thể lộ ra ngoài ánh sáng, một khi lộ ra, cô sẽ không còn diễn trò nữa."
"Được, chúng ta cá chết lưới rách, liền tính tôi không tốt, cũng sẽ không cho cô sống dễ chịu, tôi muốn ép khô Hạ Thần." Hồng Nhi cũng bị khơi dậy dục vọng chiến đấu, bây giờ đã không có đường lui nữa rồi. "Hạ Thần, sẽ chỉ có phản ứng với tôi, một mình cô một mình trông phòng, tịch mịch khó nhịn, sớm muộn gì cũng đi ngoại tình thôi. Đến lúc đó, một đồng cô cũng đừng mong lấy được"
"Yên tâm, tôi không phải **, càng không phải loại phụ nữ phóng đãng, không có đàn ông, tôi vẫn có thể sống tốt." Cố Phương Phương giọng nói kiên quyết, hiện tại cô có con trai, đàn ông như vậy, chỉ có thể dựa vào con trai.
Dược tính mạnh, làm cho Hạ Thần và Hồng Nhi làm gần hai giờ, sau khi xong việc, Hạ Thần ngất đi ở trên người Hồng Nhi. Hồng Nhi mơ mơ màng màng, ánh mắt sương mù, toàn thân đau nhức, đã sớm quên mất sự tồn tại của Cố Phương Phương.
Cố Phương Phương từ trên cao nhìn xuống hai người này, kéo Hạ Thần ra, trực tiếp tát cho cô ta một cái.
Năm ngón tay đỏ ửng, hiện lên trên gò má bên trái của Hồng Nhi, tia máu từ từ chảy ra từ khóe miệng.
Tiếp theo lại là một cái tát nữa, sau đó, Cố Phương Phương ra lệnh cho A Bưu dạy dỗ Hồng Nhi.
Sức lực của một người đàn ông khỏe mạnh so với phụ nữ lớn hơn, rất nhanh, gương mặt vốn rất xinh đẹp liền bầm dập, bởi vì đau đớn không ngừng rơi lệ, thế những vừa hoan ái cực hạn, làm cho cô ta bị kiệt sức, căn bản không có cách nào đánh trả, ý thức khôi phục, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Phương Phương.
Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Cố Phương Phương lại càng ra lệnh đánh cho đến chết.
Cuối cùng, Hồng Nhi ngất đi, A Bưu nhìn về phía Cố Phương Phương, nghe chỉ thị.
"Thôi, dừng lại đi." Cố Phương Phương nói: "Đem bọn họ đổi tư thế thành mặt đối mặt." Ngày hôm sau, anh nhìn thấy bộ dáng của con đĩ này còn thích được nữa không?
Chờ A Bưu xử lý tốt, Cố Phương Phương hài lòng rời đi.
Bởi vì một lần cãi nhau, tình cảm của Cố Phương Phương dành cho Hạ Thần dần dần nhạt đi, trong mắt chỉ có con trai, địa vị và tiền bạc của Hạ Thần, tình yêu được coi là gì, cuối cùng vẫn không bằng tiền bạc càng làm cho người ta mê muội.
Cô không phải chưa từng nghĩ tới, sau này sống cùng anh ta, một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc, nhưng, anh ta một lần lại một lần làm tổn thương cô, tình cảm có nhiều hơn nữa cũng không chịu được.
Trở lại biệt thự, A Bưu mở miệng: "Bà chủ, ngộ nhỡ ngày mai ông chủ biết tôi làm như vậy, trả thù tôi...tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Tôi đã thu xếp xong xuôi, anh trở về quê của anh." Cố Phương Phương mặt không chút thay đổi nói, "Trước tiên tránh đi một thời gian, tiền mỗi tháng, tôi đều đúng hạn gửi cho anh."
A Bưu cúi đầu: "Cảm ơn bà chủ."
"Trước tiên đi theo tôi lên trên lầu, lấy phim gốc ra."
"Vâng"
Ngày hôm sau, Hạ Thần tỉnh lại, bởi vì tối hôm qua điên cuồng vận động, cả người suy yếu.
Đợi hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn người trước mắt, nhất thời kinh hãi, ở đâu ra yêu quái ngủ ở bên cạnh anh thế này?
Anh một cước đá văng Hồng Nhi vẫn còn đang ngủ mê man ra, vội vàng mặc quần áo vào, cũng không quay đầu lại chạy đi.
Hình ảnh máu me như vậy đối với thiếu gia nhà giàu mà nói thật đúng là lần đầu nhìn thấy, trong lòng âm thầm quyết định đánh chết cũng không lại đặt chân đến nơi này, thật sự quá đáng sợ.
Hồng Nhi bị một cú đá rất mạnh làm tỉnh lại, mở mắt ra, liền cảm thấy thân thể truyền tới đau đớn, còn có trên mặt bị sưng lên đau nhức.
Cô đi vào phòng vệ sinh, soi vào gương, nhìn thấy gương mặt trong gương sợ hết hồn, tiếng kinh hô chói tai, vang dội trong phòng.
"Đây không phải là cô ——"
Cô ra sức lắc đầu, nhắm mắt lại, rất hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Chờ khi mở mắt ra, vẫn là bộ dạng kia, máu đã sớm đông lại, đọng lại ở trên mặt, thịt ở trên gương mặt có thể thấy rõ ràng, cô nhẹ nhàng chạm vào, đau đơn lan tràn toàn thân.
Cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra, trong chốc lát, cô liền biết được.
Đều do con đĩ Cố Phương Phương kia, cô ta nhân lúc cô đang suy yếu, hung hăng tát cô, món nợ này, cộng với trước kia, cô tuyệt đối sẽ không để yên.
Việc cấp bách bây giờ, cô đơn giản sửa sang lại dáng vẻ một chút, lập tức chạy vội ra ngoài, cô phải đi bệnh viện, đem mặt chữa khỏi, bây giờ cô còn phải dựa vào gương mặt này lấy lòng Hạ Thần.
Khi Nguyệt Ly biết được chuyện này từ chú Lưu, bởi vì đang bị bệnh tâm tình không tốt chút nào, lập tức vui vẻ ra mặt, cả người vui vẻ.
Hai người phụ nữ chiến tranh trực tiếp ảnh hưởng đến đàn ông, nếu như không có đứa bé, có lẽ đàn ông sẽ thấy vui vẻ, phụ nữ vì tranh đoạt một người đàn ông, thỏa mãn bản thân hư vinh, lại có thể, nhân cơ hội tìm những người khác chơi bời trăng hoa.
Đáng tiếc, Hạ Thần cũng không phải người chỉ biết lo cho bản thân, cũng không là người cô đơn, anh ta có hai đứa con trai, mẹ đứa bé lại như nước với lửa, không thể hòa hợp, tề nhân chi phúc ( chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều con cháu ) cũng không phải là dễ dàng.
Liễu Dật bưng bát cháo nhỏ, lúc gần tới, nghe thấy tiếng cười của Nguyệt Ly như chuông bạc, khóe miệng của cậu giương lên, nhiều ngày lo lắng cũng dần dần biến mất.
Mấy ngày nay bị ốm, tâm tình của Nguyệt Ly vẫn không tốt chút nào, cậu tự nhiên cũng không tiện đi đâu?
Trừ công việc ở ngoài, cậu đều không mượn tay người khác, tự mình chăm sóc cho Nguyệt Ly mọi thứ như: Ăn, mặc, ở, đi lại.
Vào phòng, Liễu Dật cười hỏi: "Có chuyện gì mà vui như thế?"
Nguyệt Ly khẽ mỉm cười với cậu ấy: "Được, chia sẻ với anh."
"Chỉ là, trước tiên đem cháo ăn đã." Liễu Dật thổi nhẹ, đưa đến bên miệng cô ấy, "Ăn đi."
Ăn xong cháo, Nguyệt Ly bắt đầu đơn giản kể lại chuyện trong nhà Cố Phương Phương, bởi vì biết được Hạ Thần có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô ta tự mình đi dạy dỗ người phụ nữ kia.
"Anh đoán kết quả sẽ như thế nào?" Nguyệt Ly cố ý tạo cái nút, khóe mắt mỉm cười ngắm nhìn Liễu Dật.
"Nhất định là Cố Phương Phương toàn thắng." Liễu Dật thuận miệng nói.
"Chiến dịch lần này không thắng lợi." Nguyệt Ly cười đùa nói, "Phụ nữ ghen tuông vì đàn ông, cuối cùng cả hai đều bị thua thiệt."
Không biết tại sao, Nguyệt Ly có chút bi thương, nghiêm khắc nói: "Em lại nhắc nhở anh lần nữa... nếu anh dám có người phụ nữ khác ở bên ngoài, anh sẽ biết tay em."
Liễu Dật buồn cười nói: "Anh đều bảo đảm bao nhiêu lần? Vĩnh viễn sẽ không, trái tim anh chỉ có mình em."
Câu nói sau cùng, vẻ mặt nghiêm túc, lời thề son sắt.
"Cho dù thời gian thay đổi, thế giới thay đổi như thế nào, trái tim anh cũng sẽ không thay đổi."
Nguyệt Ly ôm lấy Liễu Dật, giọng nói run run: "Không biết vì sao, em rất sợ, sẽ suy nghĩ lung tung."
Liễu Dật khẽ vuốt bả vai của cô ấy, dịu dàng nói: "Không có chuyện gì, anh không biết tại sao em lại không có cảm giác an toàn như vậy, nhưng anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh."
Liễu Dật vẫn biết, đáy lòng của cô ấy có một bí mật được che giấu rất sâu, cô ấy không nói, cậu sẽ không hỏi, cậu sẽ đợi đến khi cô ấy tự mình nói với cậu.
"Ừ, em tin anh."
"Thời gian không còn sớm, anh phải đi làm." Liễu Dật rất bất đắc dĩ nói.
"Nhanh như vậy?" Nguyệt Ly kinh ngạc, sau đó chu miệng lên, làm nũng nói, "Ở thêm một lát thôi."
Liễu Dật thở dài: "Anh cũng muốn vậy, nhưng em biết, công việc rất quan trọng."
"Được rồi." Nguyệt Ly cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi, "Anh nhớ về sớm, anh chờ anh cùng nhau ăn cơm tối."
"Được."
Liễu Dật hôn một cái lên trán của Nguyệt Ly, dưới ánh mắt dịu dàng của Nguyệt Ly nhẹ nhàng rời đi.
Nguyệt Ly xem TV một lát, thấy buồn ngủ, tắt tv, liền chậm rãi ngủ.
Khi tỉnh lại, thấy đôi mắt đen thâm thúy của Liễu Dật đang lẳng lặng nhìn cô, cô nhẹ giọng hỏi: "Đã tối rồi sao?"
Liễu Dật cười gật đầu một cái: "7:30 rồi."
"Được rồi, anh chờ em một chút, em lập tức đi xuống."
"Được."
Nguyệt Ly nhanh chóng rửa mặt, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, Liễu Dật đã nấu cơm xong, cũng bày đồ ăn lên bàn.
Hai người nhai kỹ nuốt chậm, ăn rất vui vẻ, lúc này, chuông điện thoại của Nguyệt Ly đột nhiên vang lên.
Liễu Dật rất là buồn bực liếc mắt nhìn Nguyệt Ly, Nguyệt Ly buông tay, bày tỏ bất đắc dĩ.
"Này, Phương Phương, có chuyện gì vậy?" Giọng nói bình thản, có chút không kiên nhẫn.
"Chị họ, cuộc sống hiện tại qua không được nữa." Cố Phương Phương bi thương nói, "Hạ Thần ở bên ngoài, lại lên giường với con đĩ Hồng Nhi kia lần nữa."
Nguyệt Ly trầm ngâm một lát, nói: "Thật ra, em đồng ý sống cùng anh ta, nên nghĩ tới cục diện hôm nay."
"Em biết rõ." Cố Phương Phương nhỏ giọng nói, "Hiện tại em chỉ muốn tiền của anh ta."
"Em muốn làm như thế nào?" Nguyệt Ly nghi ngờ.
"Em trộm cơ mật công ty của anh ta, chị cho em một số tiền lớn." Cố Phương Phương suy đi nghĩ lại, mới có cái quyết định này. Bây giờ tình cảm của Hạ Thần dành cho cô, đã sớm không giống ngày xưa, thậm chí sinh lòng chán ghét, thay vì bị anh ta bỏ rơi, còn không bằng làm cho anh ta sụp đổ, để cho anh ta vĩnh viễn không thể đứng dậy, vừa báo thù, lại có thể có một số tiền lớn, yên ổn sinh sống ở nước ngoài, rất tự do thoải mái. Huống chi, ba mẹ Hạ Thần cũng không thích đứa cháu này, mà thích đứa bé của con đĩ Hồng Nhi kia hơn, bởi vì đứa bé kia càng giống ông ta, nên bà ta thích nó hơn, chờ con trai của cô lớn lên thừa kế, còn phải đợi bao nhiêu năm? Cô chờ không được, gia đình đấu tranh kịch liệt, cô cũng không thể xác định sau khi lớn lên, con trai cô có đấu thắng con trai của con đĩ kia không. Cho dù có thể thắng, ông bà ta thiên vị như vậy, con trai của cô cũng không được chia bao nhiêu tiền.
Như vậy là bảo đảm nhất, cô biết công ty của chị họ và công ty của Hạ Thần vẫn là quan hệ cạnh tranh, chị họ luôn luôn rất tốt với cô, nhất định sẽ giúp cô, cô cũng khẳng định, chị họ sẽ cho cô một số tiền lớn.
Mấy năm sống trong gia đình giàu có, cô biết, cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng ban đầu, có con trai, con trai chính là nơi dựa vào nửa đời sau của cô.
Nguyệt Ly vốn tính toán nghĩ khi Cố Phương Phương đang đau lòng muốn chết, quạt quạt gió, châm lửa một chút, không nghĩ, cô ta cũng tự mình hiểu lấy, giúp cho cô.
Nguyệt Ly không biến sắc: "Tại sao có thể có ý nghĩ như vậy?" Cô vẫn không thể xác định Cố Phương Phương có phải thật sự muốn làm vậy hay không, hỏi thêm một câu.
"Em không chịu nổi anh ta nữa, cũng không chịu nổi ba mẹ của anh ta." Cố Phương Phương uất ức nói, "Bọn họ cũng không thích em, càng không thích con trai của em. Hơn nữa quan hệ của em và Hạ Thần không tốt, em sợ đến lúc đó, một đồng cũng không cho em...em phải đề phòng rắc rối có thể xuất hiện."
"Em nghĩ kỹ chưa?"
"Em đã nghĩ rất kỹ rồi, chị họ, anh rể nếu như có thể thu mua cổ phần công ty của nhà họ Hạ, đến lúc đó, nhất định sẽ là công ty lớn nhất, buôn bán càng phát triển hơn, hiện tại em cũng không có tình cảm gì nữa, chỉ muốn tiền nuôi dậy con trai."
"Nếu như, em tiếp tục sống ở nhà họ Hạ, bọn họ chẳng lẽ cũng sẽ không nuôi dạy cháu nội của bọn họ sao?" Nguyệt Ly hỏi ngược lại.
Cố Phương Phương kiên quyết nói: "Đến lúc đó cũng không phải do em làm chủ nữa, em phải tự mình nuôi dạy con mình, không thể để cho con em sau khi lớn lên không thân (cận) với em."
"Được, chị đồng ý với em." Nguyệt Ly suy nghĩ một chút, "Chỉ là, chị họ nhắc nhở em, trộm bán cơ mật là phạm pháp."
Cố Phương Phương nói tiếp: "Cho nên, chị họ, trước tiên giúp en lấy được quốc tịch nước Mĩ, đến lúc đó, chuyện này một khi làm xong lập tức ra nước ngoài."
"Em họ, ngược lại nghĩ đến chu đáo." Nguyệt Ly cười khẽ, "Chỉ là, làm quốc tịch có chút khó khăn, cần phải có thời gian, em làm xong, chị sẽ lập tức an bài cho em ra khỏi nước. Chờ sau khi điều kiện đầy đủ, lập tức giúp em làm quốc tịch."
Cố Phương Phương suy nghĩ một chút, để lấy được quốc tịch nước Mỹ hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng.
Hai người thỏa thuận xong, lại hẹn thời gian nói chuyện cụ thể hơn.