"Dật thật tâm lý nha!" Nguyệt Ly cười nói.
"Về sau, lúc không có người hãy gọi bằng ông xã." Liễu Dật cúi người gần sát vào tai cô, nhẹ giọng nói.
Nguyệt Ly oán trách nói: "Đừng bày trò, em mới 18, bốn năm nữa mới đủ tuổi làm ông xã nhé."
"Không gọi như thế cũng được, hôn một cái, từ nay về sau hãy gọi bằng anh."
"Từ lúc thẳng thắn tình cảm xong, sao lại buồn nôn như vậy." Hắn bình thường đều là khiêm tốn có lễ.
Hắn tới gần nàng: "Hôn hay không hôn?"
Còn không chờ Nguyệt Ly trả lời, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi mềm mại như hoa của cô, ôn nhu lại bá đạo hôn. Bàn tay to của hắn đem cô ôm chặt vào trong ngực.
Nguyệt Ly giãy dụa nhưng vô dụng, cô đành tận tình hưởng thụ cảm giác tuyệt vời hắn mang lại cho cô.
Cho dù mới hôn lần thứ 2, động tác của hắn đã có tiến bộ rất lớn.
Nụ hôn chấm dứt, hai người thở hổn hển, dưới ngọn đèn màu cam, đôi mắt hạnh của cô đong đầy nước, sáng long lanh, hai má phiếm hồng, mị hoặc phong tình, xinh đẹp động lòng người.
Liễu Dật hận không thể lại một lần nữa hôn môi cô, cảm giác này thật sự rất mỹ diệu, trước kia hắn chưa bao giờ cảm nhận được, nhưng nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, hắn đành từ bỏ.
Rót cho Nguyệt Ly một ly nước uống cho bớt nóng, rồi hắn vào nhà tắm giúp cô chuẩn bị sữa tắm đầy đủ để cô tắm được thoải mái.
Ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn, hơi nước mù mịt, Nguyệt Ly chậm rãi lau thân mình. Lại không tự giác hồi tưởng một màn vừa nãy, hai má lại nóng lên, nói như thế nào cô cũng không còn là người không hiểu phong tình, thế nhưng lại thẹn thùng. Muốn dứt bỏ tạp niệm, nhưng trong đầu không ngừng nghĩ đến hình ảnh cô và hắn cùng nắm tay nhau đến hết cuộc đời này.
Trong lòng cô nghĩ ngợi sâu xa, không hề biết rằng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cô đã tắm thật lâu rồi.
Đột nhiên lời nói đầy quan tâm của Liễu Dật truyền đến. "Nguyệt Ly, sao em tắm lâu như vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Được hắn nhắc nhở, cô mới giật mình thoát ra khỏi trầm tư, cô trả lời: "Không có việc gì, lập tức xong rồi đây."
Nguyệt Ly mặc áo ngủ đi ra, nhớ tới một chuyện, nói: "Dật, hiện tại anh đang học năm cuối, không thể bởi vì tình cảm của chúng ta mà ảnh hưởng đến việc học, nếu không, đừng trách em không khách khí."
Liễu Dật cười cam đoan: "Trong lòng anh đều biết, chờ sang năm điền hồ sơ thi, anh sẽ đăng kí cùng trường với em."
"Vậy được." Nguyệt Ly yên tâm. "Đi ngủ thôi."
Ngày hôm sau, Nguyệt Ly bị điện thoại của Minh Minh đánh thức.
Cô tâm không cam lòng không nguyện nghe máy, giọng điệu tất nhiên không hề tốt: "Chuyện gì?"
Minh Minh nghe ra giọng điệu không kiên nhẫn của cô, cũng không tức giận, vẫn nhắc nhở Nguyệt Ly: "Hôm nay đừng quên đã hẹn mình ăn cơm."
Nguyệt Ly giật giật môi: "Đương nhiên."
"Thời gian, địa điểm?"
Nguyệt Ly không muốn hao tâm tốn sức: "Cậu tự quyết định đi."
"Vậy bây giờ đi, để mình đến nhà cậu." Minh Minh suy nghĩ một chút, nói.
"Không được." Nguyệt Ly kiên quyết cự tuyệt. "Mình còn chưa ngủ đủ."
Trách không được, vừa rồi giọng điệu ác liệt như vậy, một ý tưởng lớn mật nảy lên trong óc, Minh Minh cười có chút quỷ dị: "Có phải tối hôm qua rất kịch liệt hay không, cho nên bây giờ vẫn còn mệt? Yên tâm, mình hiểu, mình hiểu."
"Đi tìm chết." Nguyệt Ly hung tợn nói. "Đừng có vận động đầu óc suy nghĩ đến những chuyện như vậy, lại nói lung tung, hôm nay mình sẽ không mời cậu ăn nữa."
Hảo hán không ăn mệt trước mắt, Minh Minh đáp ứng: "Ừ, được rồi. Tầm giữa trưa, mình sẽ gọi cho cậu." Về sau sẽ có cơ hội, từ từ rồi chắc chắn cô sẽ biết hết mọi chuyện.
"Ừ."
Cúp máy, Nguyệt Ly nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Tối hôm qua cô mất ngủ, luôn mơ thấy cảnh tượng cô và Dật hoan ái, hiện giờ thân mình cảm thấy rất mệt, cho nên, hiện tại đã 9h cô cũng chưa dậy nổi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, lại nghe được tiếng đập cửa, trong lòng vạn phần oán niệm, nhưng cô cũng mở miệng hỏi: "Ai?"
"Là anh."
"Chuyện gì?"
"Em dậy đi, anh mang đồ ăn sáng vào."
"Vào đi."
Liễu Dật bưng một chén cháo bát bảo tiến vào, nhìn thấy Nguyệt Ly bộ dạng dường như ngủ không đủ, quan tâm hỏi: "Nguyệt Ly, tối hôm qua ngủ không tốt sao?"
"Ừm." Nguyệt Ly gật gật đầu.
"Có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?" Liễu Dật thử hỏi.
"Không phải." Nguyên nhân chân thật khẳng định không thể nói, nhìn bát cháo bát bảo trong tay hắn, cô nói. "Em đang đói bụng, đút cho em ăn."
Liễu Dật sủng nịch cười nói: "Đồ lười."
"Vậy anh có đút cho em ăn hay không?" Nguyệt Ly nhíu mày, hỏi.
"Được." Múc muỗng đầu tiên, thổi nhẹ cho bớt nóng, đưa đến bên miệng cô.
Tên thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có Liễu Dật sủng nịch che chở cô như vậy. Trước kia là do cô bị mỡ heo dồn lên não mới đối xử không tốt với hắn, lần này cô cần phải bắt lấy hạnh phúc trước mắt, sống thật tốt.
Nguyệt Ly ăn thật sự rất chậm, làm cho Liễu Dật đút thật lâu, cho dù như vậy, hắn vẫn cười nhẹ nhàng như trước, không hề phiền hà.
Ở trong lòng Liễu Dật, chỉ cần có thể ở chung cùng Nguyệt Ly là hắn hạnh phúc rồi.
Cuối cùng cũng ăn xong bát cháo, Liễu Dật hỏi: "Còn muốn ăn nữa không?"
Nguyệt Ly lắc đầu: "Không ăn nữa, em muốn đi ra ngoài."
"Ừm, em đi cùng người nào, đi bao lâu?" Làm bạn trai chính thức, hắn muốn quan tâm đến những việc cô làm.
Nguyệt Ly nói rõ ràng: "Cùng bạn thân của em ăn một bữa cơm, bao lâu, không xác định."
"Ừ, em đi đường cẩn thận."
"Ngày hôm qua, anh chơi một ngày, hôm nay phải học bài thật tốt."
"Được." Hắn phải hăng hái cố gắng, để ngày sau có thể sóng vai cùng cô.
Có tình yêu ngọt ngào, Liễu Dật như mầm non vào mùa xuân, học cái gì đều hết sức nghiêm túc, kiến thức vào đầu cũng tốc hành.
Giữa trưa, Minh Minh ở một nhà hàng đứng chờ Nguyệt Ly.
Ở trung tâm thành phố, nhà hàng này chi phí tốt mà thức ăn đều là mỹ vị, cô đã sớm muốn đến, nhìn thời gian, vẫn chưa nhìn thấy Nguyệt Ly, cô cầm lấy di động gọi điện thoại thúc giục Nguyệt Ly: "Nguyệt Ly, cậu đi đến đâu rồi?"
"Mình đang bị kẹt xe." Nguyệt Ly buồn bực nói. Thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến, lại bị kẹt xe, phía trước có nhiều xe nhiều như vậy, cũng không biết khi nào mới đến.
Trương Minh Minh thở dài, cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa mắng xối xả. Sau khi nói đã đời, tâm tình khôi phục bình thường, Minh Minh bắt đầu nói chuyện bát quái . Không có biện pháp, một người chờ ở nơi này, nhàm chán muốn chết.
"Khi nào thì giới thiệu bạn trai cậu cho mình biết đây?"
"Gấp cái gì." Nguyệt Ly nói. "Hắn hiện tại đang bận học, chờ sang năm học đại học, sẽ giới thiệu cho cậu biết."
"Được rồi."
Hai người đông kéo tây xả nói chuyện phiếm, bỗng nhiên màn hình đen ngòm, Minh Minh tức điên người, điện thoại hết pin. Mở miệng mắng vài câu, cô mới đến một cây điện thoại công cộng gọi điện cho Nguyệt Ly.
Bỗng nhiên không nghe thấy gì, dọa Nguyệt Ly chết khiếp, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại nghe Minh Minh nói như vậy, cô mới an tâm.
Xe chạy nửa giờ sau thì đến nơi, thanh toán tiền, xuống xe, chỉ thấy Minh Minh dùng vẻ mặt buồn bực lườm cô.
"Minh Minh —— "
Nghe thấy tiếng Nguyệt Ly, Minh Minh chạy vội lại đây, hôm nay thật sự lưng cô mỏi muốn chết.
"Cậu đã đến rồi." Minh Minh nhẹ nhàng thở ra.
"Ừ, bọn mình đi vào đi."
Vừa vào cửa, mùi thơm thức ăn tràn ngập mũi.
Nguyệt Ly khen: "Minh Minh, cậu chọn nhà hàng này cũng không tệ lắm."
"Tất nhiên rồi, Minh Minh mình đây đã xuất mã là phải thế, sao lại tìm một chỗ loạn thất bát tao vớ vẩn được?"
Hai người thanh toán tiền, tùy ý nhấm nháp đồ ăn.
Một bữa trưa, cứ như vậy chậm rì rì ăn, ăn xong, thời gian không sai biệt lắm, hai người đều tự đi trở về.