Không khí trong phòng rất ấm áp, Liễu Phỉ Phỉ đối với những hình ảnh trong quá khứ không phải là quên hết, có lúc còn kéo Diệp Hân Thành nói vài câu, Diệp Hân Thành cũng rất là vui vẻ. Liễu Đan Văn ngồi bên cạnh rất là lo lắng, nhưng thấy sau khi lật mười mấy tớ cũng không thấy có gì không đúng, cũng dần dần an tâm một chút.
Ai ngời, một phút sau, hình ảnh xuất hiện trước mặt cô ta thiếu chút nữa không kìm chế được thì đã hét toáng lên.
Nhìn qua là cả gia đình hạnh phúc, hai người ôm sát nhau, em bé thì ngồi trong vòng tay hai người, nhìn hình ảnh ba người gia đình hạnh phúc
Sắc mặt Diệp Hân Thành rất không vui nhưng chỉ trong nháy mắt, rồi lại nở nụ cười: “Lấy được tấm hình này không tệ”
Nói xong, ông làm như không có việc gì, lật qua hình khác. Lòng bàn tay Liễu Đan Văn đổ mồ hôi, đưa tay đè album lại: “Hân Thành, hình này lúc nào coi cũng được mà, nhưng Phỉ Phỉ mai còn phải đi học mà”
Liễu Phỉ Phỉ vừa mới thấy tầm hình kia cũng ngẩn người, trong đầu rất nhanh đã nghĩ đến cái gì đó. Nghe được Liễu Đan Văn nói vậy, cũng tỉnh ngộ, trong tấm ảnh kia có lẽ có gì mờ ám, không thích hợp cho Diệp Hân Thành nhìn thấy.
Vì vậy, cô ta lập tức đứng lên, ôm cánh tay Diệp Hân Thành làm nũng, nói: “Ba, mau tới xem giúp con chuẩn bị đồ dùng đủ chưa, còn thiếu gì không?” (Mới học lớp 10, có 16 tuổi mà quỷ kế như 46 tuổi ý)
Diệp Hân Thành tự nhiên đứng lên, cười haha, nói: “Được, đi xem Phỉ Phỉ chuẩn bị được gì nào”
Gánh nặng trong lòng Liễu Đan Văn như được trút xuống, liền nghĩ, phải lập tức lấy cuốn album ảnh này đi.
Diệp Hân Thành giống như thấy được động tác của cô ta, xoay người lại, cầm lấy cuốn album, bỏ vào trong giá sách, khóa lại: “Đồ Tiểu Tuyết đưa tới, không thể bỏ bừa bãi được”
Liễu Đan Văn chỉ có thể trơ mắt nhìn ông khóa lại, trong mắt chợt lóe lên sự tức giận.
Đến nửa đêm, rốt cuộc đợi sau Diệp Hân Thành ngủ thật say, Liễu Đan Văn mở to mắt, thấy Diệp Hân Thành bắt đầu ngáy, mời chậm rãi từ trền giường bò dậy.
Cô ta đi tới ban công, lấy điện thoại gọi cho Liễu Phỉ Phỉ, nói cô ta đến thư phòng lấy cuốn album đó đi.
Liễu Phỉ Phỉ từ trong mộng bị đánh thức, cực kỳ không vui, nổi cáu: “Mẹ, cũng không phải việc gì ghê gớm, lại nói, con không có chìa khóa”
Liễu Đan Văn nói nhanh: “Cuốn album kia do Diệp Thiên Tuyết đưa tới, con không sợ bên trong nó đưa cái gì vào sao? Nhanh đi lấy đi, chìa khóa tủ, Diệp Hân Thành cất chìa khóa ở bàn lớn, trong ngăn kéo thứ nhất”
Cúp điện thoại, Liễu Phỉ Phỉ bất đắc dĩ phải bò dậy, lại ngồi ngơ ngác ở trên giường một lúc, mời lấy áo khoác, đi ra ngoài.
Từ trong phòng của cô đi đến thư phòng, không thể tránh khỏi phải đi ngang qua phòng của Diệp Thiên Tuyết.
Đi tới cửa, Liễu Phỉ Phỉ trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, cư nhiên thấy cửa phòng Diệp Thiên Tuyết chỉ khép hờ. Lòng hiếu kỳ của cô nhất thời nổi lên, rón rén đi tới cửa chuẩn bị nhìn một chút xem rốt cuộc Diệp Thiên Tuyết đang làm gì.
Nhìn một chút, cô lại có chút ngẩn người.
Lúc này, đã là mười hai giờ đêm, mà Diệp Thiên Tuyết còn đang ngồi học bài.
Không có gì hăng hái, Liễu Phỉ Phỉ thầm mắng một câu “….”, lập tức bị bóng đen bên cạnh làm cho giật mình, hét âm lên.
Ở trong phòng, Diệp Thiên Tuyết đi ra ngoài, mở đèn hành làng, nhìn Liễu Phỉ Phỉ, bên cạnh là Diệp Hân Thành đang mặc đồ ngủ đứng bên cạnh.
“Cha, ba……’ cô chưa hoàn hồn kêu một tiếng, Diệp Hân Thành cười rất hiền từ: “Ba dậy, xuống nhà rót ly nước…, nhìn thấy có bóng người, tới xem một chút, không ngờ hù được Phỉ Phỉ à’
Diệp Thiên Tuyết tựa vào cửa, cười lạnh lùng, nói: “không biết Phỉ Phỉ muốn làm gì mà lại đứng ở cửa phòng tôi vậy.”
Liễu Phỉ Phỉ nhanh tay lôi kéo Diệp Hân Thành: “nói ra, ba cũng đừng có cười con, con đi ngủ thì lại bị cơn đói bụng làm cho tỉnh, nên muốn đến phòng bếp tìm cái gì đó ăn…’
Cô làm bộ xấu hổ, Diệp Hân Thành ở bên cạnh, cười ha ha: “Biết, biết, chỉ là, tiểu nha đầu muốn ăn cái gì, không sợ béo lên à. Bọn trẻ các con bây giờ không phải đều la hét muốn giảm cân sao”
Diệp Thiên Tuyết cười như không liếc mắt nhìn Liễu Phỉ Phỉ một cái, xoay người đi vào trong phòng: “A, còn tưởng cô, cố ý tới xem tôi làm gì. Nghe nói cô tìm được gia sư dạy kèm rồi ”
Liễu Phỉ Phỉ nháy mắt nhìn về phía Diệp Hân Thành: “Đúng vậy, ba cũng biết mà”
Diệp Thiên Tuyết gật đầu một cái: “Ừ, biết rồi, chỉ là, tôi nghĩ có lẽ kết quả cuối học kỳ, cô không vượt qua nổi tôi đâu”
Nói xong, không đợi trả lời, cô nhìn sang Diệp Hân Thành, cười nói: “Ba, con đi ngủ đây, chúc ba ngủ ngon’
Diệp Hân Thành chúc cô ngủ ngon, nhìn cô đóng cửa lại.
Liễu Phỉ Phỉ lúc này mới hoàn hồn, nhìn Diệp Hân Thành không biết nói cái gì, Diệp Hân Thành cười ha ha: “ Tiểu Tuyết khiêu chiến với con đấy. Năm nay Tiểu Tuyết tiến bộ rất nhiều, Phỉ Phỉ con cũng phải cố gắng lên, không cẩn thận Tiểu Tuyết thắng con đó”
Liễu Phỉ Phỉ cắn môi, có chút bất mãn với việc Diệp Hân Thành hoàn toàn tin tưởng Diệp Thiên Tuyết như vậy.
Diệp Hân Thành cũng không nói vấn đề này nữa, mang theo Liễu Phỉ Phỉ xuống bếp: “Phỉ Phỉ đói bụng phải không, vậy thì cùng xuống bếp thôi. Vừa đúng lúc ba cũng đói bụng. Hôm nay sẽ cho con biết tay nghệ nấu ăn của ba”
Bị Liễu Phỉ Phỉ quấy rầy, khiến cho Diệp Thiên Tuyết không có cảm giác buồn ngủ, cô đi tắm rửa sạch sẽ, cầm điện thoại di động, thấy màn hình có tin nhắn của Ngụy Vũ chưa kịp trả lời.
Sau khi mở ra chỉ đơn giản là tin nhắn chúc ngủ ngon. Diệp Thiên Tuyết cười tươi, tiện tay nhắn chúc ngủ ngon lại.
Sau một lát, chợt tiếng di động vang lên, trong đêm yên tĩnh, âm thanh vang lên rất lớn.
Diệp Thiên Tuyết nhìn màn hình thấy hai chữ Ngụy Vũ, lắc đầu bật cười, nhận điện thoại: “Sao còn chưa ngủ”
Ngụy Vũ nửa tình, nửa mơ, cầm điện thoại trong tay, chợt có tín hiệu, giật mình trong giây lát rồi nhanh chóng mở điện thoại thầy tên của Diệp Thiên Tuyết, làm cho anh mừng rỡ. Cơ hồ không đợi nghĩ đến điều gì, cơ thể tự động phản ứng, nhấn số gọi lại.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang kết nối, nhất thời Ngụy Vũ không hiểu được, tại sao mình lại gọi điện thoại.
Đợi đến khi trong máy truyền ra giọng nói êm ái của Diệp Thiên Tuyết, anh lại cảm thấy có chút run rẩy: “Tiểu Tuyết’
Diệp Thiên Tuyết nghe thấy giọng của Ngụy Vũ hơi khàn, thuận miệng hỏi: “trong người không khỏe sao, thế nào cảm thấy giọng cậu lạ vậy”
Bên kia lập tức tỉnh hẳn: “Sao thế, Tiểu Tuyết sao giờ chưa ngủ? Con gái không nên thức khuya à”
Diệp Thiên Tuyết thoải mái nằm xuống, thở dài một tiếng, mới trả lời: “Thành thói quen rồi, gần đây tranh thủ làm đề thi. Hơn nữa, bây giờ tớ cũng bắt đầu học khiến thức lớp 11, lớp 12”
Ngụy Vũ không hiểu: “Tại sao lại muốn học bây giờ, hiện tại mới là học kỳ hai của lớp mười mà”
Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, nói với anh những suy nghĩ của mình: “Tớ không muốn học từng lớp, từng lớp, rồi mới tốt nghiệp cấp ba, lớp 11 tớ sẽ chuẩn bị thi tốt nghiệp, sau đó cố gắng học ba năm sau có thể tốt nghiệp đại học ”
“Sau đó thì sao?” Ngụy Vũ mang theo một chút mờ hồ hỏi cô.
“Sau đó, ra nước ngoài” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Mặc kệ tương lai tớ có phải tiếp quản sự nghiệp của gia đình hay không, học nhiều một chút vẫn tốt hơn. Ở phương diện này, trong nước kém xa so với nước ngoài, cho nên tự nhiên muốn ra nước ngoài học ”
“Nhưng mà, tại sao lại muốn học vượt như vậy” Ngụy Vũ vẫn như cũ không hiểu, “Coi như cứ theo trình tự học xong hết, tốt nghiệp đại học rồi đi không thì tốt nghiệp cấp ba có thể trực tiếp qua bên đó học đại học, không tốt hơn sao?”
Diệp Thiên Tuyết nằm trên giường lăn một vòng: “Có lẽ, chỉ vì tức giận với bản than, muốn chứng mình mình không kém cỏi so với người khác?” Nói xong, cô cười một chút, mới nói tiếp: “Chẳng qua là cảm thấy, cuộc đời là bể khổ, muốn cho bản thân một chút áp lực cũng tốt.”
Ngụy Vũ dở khóc dở cười: “Tiểu Tuyết, cậu mới 16 tuổi, được rối, năm nay 17 tuổi, thế nào lại nói ra câu cảm thán giống như bà già vậy”
Diệp Thiên Tuyết cười haha: “tại sao trẻ tuổi không thể cảm thấy cuộc đời khổ cực hả?” cô lại nghĩ đến kiếp trước, hai mắt nhằm nghiền, cảm thấy những thứ kia giống như đang diễn ra trước mắt cô. “Tiểu Mập, sau này không nhất định phải có ngày mai”
Mấy phút trôi qua Ngụy Vũ không có nói gì, Diệp Thiên Tuyết tưởng là anh đã ngủ.
Đang chuẩn bị cúp điện thoại, nghe giọng NGụy Vũ truyền tới: “Tiểu Tuyết cậu nói đúng, có một số việc, không thể cầu được. Cám ơn cậu, Tiểu Tuyết”
“Tớ với cậu, còn khách khí làm gì” DIệp Thiên Tuyết cười trả lời, thấy thời gian không còn sớn, liền nói Ngụy Vũ đi ngủ sớm, lại dịu dàng nói câu “Ngủ ngon”
Ở đầu bên kia điện thoại Ngụy Vũ cũng nói trả lời “Ngủ ngon”
Cúp điện thoại, Ngụy Vũ vứt điện thoại xuống giường, đặt tay sau gáy, nằm trên giường suy nghĩ.
Hôm nay Diệp Thiên Tuyết nói một câu, nhắc nhở anh một chuyện.
Có một số việc, Cứ lỗ lực là có thể làm được. Như vậy đừng để cho mình cùng người cầm tìm lỡ mất dip tốt gặp nhau.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng, vươn tay lên không trung, trên mặt lộ ra nụ cười tươi: “Nếu như vậy, mình cũng phải nộ lực rồi
“Ít nhất, trở thành người đàn ông có thể xứng với cô”
Sáng sớm thứ hai, Diệp Thiên Tuyết cùng Liễu Phỉ Phỉ đi học.
Tuy đã nói là xin phép, có thể cup cua lâu dài, nhưng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, ngày đầu tiên đi học, còn cho thầy giáo chút thể diện mới được.
Liễu Phỉ Phỉ đối với việc cùng đi học với Diệp Thiên Tuyết thì rất là bất mãn, nhưng không có biểu lộ ra ngoài.
Ở nhà họ Diệp, cô vẫn chưa bằng được Diệp Thiên Tuyết, nếu nháo lên, có khi người chịu thiệt là mình.
Hai người không nói một lời đi vào trường, xem bảng thong báo chia lớp, Diệp Thiên Tuyết đi tìm phòng học.
Đến cưa lớp, mới phát hiện vừa rồi không có nhìn kỹ, lẩn chia lớp này, cư nhiên mình cùng lớp với Liễu Phỉ Phỉ.
Tăng Hàm và Ngụy Vũ cũng ở trong lớp, Vương Kỳ Ngọc đang cười như không cười ngồi ở phía sau, Liên Trân Trân đứng ở gần góc phòng, oán độc nhìn Liễu Phỉ Phỉ.
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, quay mặt đi nói chuyện với Vương Kỳ Ngọc: “Xem ra chúng ta thật có duyên à”
Vương Kỳ Ngọc cười haha: “Điều này rõ rang tớ phải đi cám ơn thấy giáo mới được đối xử như vậy, sao cậu có thể ngây thơ như vậy.”
Diệp Thiên Tuyết không buông tha cho cô, quay sang véo một chút, Vương Kỳ Ngọc cong người, cười haha trốn đi.
Hai người đang đùa nhau, Tăng Hàm đứng ở bên cạnh, trong giọng nói có chút mệt mỏi: “Tiểu Tuyết, theo anh ra ngoài một chút được không? Anh có chút việc muốn hỏi em”
Ánh mắt của Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân đều nhìn sang bên này.
Diệp Thiên Tuyết cười cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì, không thể ở đây nói chuyện được sao” Tăng Hàm thấy khó xử, liền nói: “Tiểu Tuyết, chuyện này, không thích hợp nói ở chỗ đông người”
“Nói vậy giống như em và anh có bí mật gì vậy” Diệp Thiên Tuyết cười nói nhìn Tăng Hàm rồi lắc đầu: “Không, em thấy ở đây là được rồi”
“Giữa em và anh đã không còn gì để nói rồi”
“Tiểu Tuyết” sắc mặt Tăng Hàm liền biến sắc, kéo cánh tay Diệp Thiên Tuyết, đã sớm nhìn thấy, Ngụy Vũ ở bên này nhảy qua, kéo tay Tăng Hàm ra: “Nói chuyện thì nói đi, động tay động chân làm gì”
Tăng Hàm trừng mắt nhìn anh, Ngụy Vũ cũng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại, hai người nhìn giống như hai con gà đang chọi nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Thấy vậy, nét mặt của Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân rất khó coi.
Không khí trong phòng rất ấm áp, Liễu Phỉ Phỉ đối với những hình ảnh trong quá khứ không phải là quên hết, có lúc còn kéo Diệp Hân Thành nói vài câu, Diệp Hân Thành cũng rất là vui vẻ. Liễu Đan Văn ngồi bên cạnh rất là lo lắng, nhưng thấy sau khi lật mười mấy tớ cũng không thấy có gì không đúng, cũng dần dần an tâm một chút.
Ai ngời, một phút sau, hình ảnh xuất hiện trước mặt cô ta thiếu chút nữa không kìm chế được thì đã hét toáng lên.
Nhìn qua là cả gia đình hạnh phúc, hai người ôm sát nhau, em bé thì ngồi trong vòng tay hai người, nhìn hình ảnh ba người gia đình hạnh phúc
Sắc mặt Diệp Hân Thành rất không vui nhưng chỉ trong nháy mắt, rồi lại nở nụ cười: “Lấy được tấm hình này không tệ”
Nói xong, ông làm như không có việc gì, lật qua hình khác. Lòng bàn tay Liễu Đan Văn đổ mồ hôi, đưa tay đè album lại: “Hân Thành, hình này lúc nào coi cũng được mà, nhưng Phỉ Phỉ mai còn phải đi học mà”
Liễu Phỉ Phỉ vừa mới thấy tầm hình kia cũng ngẩn người, trong đầu rất nhanh đã nghĩ đến cái gì đó. Nghe được Liễu Đan Văn nói vậy, cũng tỉnh ngộ, trong tấm ảnh kia có lẽ có gì mờ ám, không thích hợp cho Diệp Hân Thành nhìn thấy.
Vì vậy, cô ta lập tức đứng lên, ôm cánh tay Diệp Hân Thành làm nũng, nói: “Ba, mau tới xem giúp con chuẩn bị đồ dùng đủ chưa, còn thiếu gì không?” (Mới học lớp , có tuổi mà quỷ kế như tuổi ý)
Diệp Hân Thành tự nhiên đứng lên, cười haha, nói: “Được, đi xem Phỉ Phỉ chuẩn bị được gì nào”
Gánh nặng trong lòng Liễu Đan Văn như được trút xuống, liền nghĩ, phải lập tức lấy cuốn album ảnh này đi.
Diệp Hân Thành giống như thấy được động tác của cô ta, xoay người lại, cầm lấy cuốn album, bỏ vào trong giá sách, khóa lại: “Đồ Tiểu Tuyết đưa tới, không thể bỏ bừa bãi được”
Liễu Đan Văn chỉ có thể trơ mắt nhìn ông khóa lại, trong mắt chợt lóe lên sự tức giận.
Đến nửa đêm, rốt cuộc đợi sau Diệp Hân Thành ngủ thật say, Liễu Đan Văn mở to mắt, thấy Diệp Hân Thành bắt đầu ngáy, mời chậm rãi từ trền giường bò dậy.
Cô ta đi tới ban công, lấy điện thoại gọi cho Liễu Phỉ Phỉ, nói cô ta đến thư phòng lấy cuốn album đó đi.
Liễu Phỉ Phỉ từ trong mộng bị đánh thức, cực kỳ không vui, nổi cáu: “Mẹ, cũng không phải việc gì ghê gớm, lại nói, con không có chìa khóa”
Liễu Đan Văn nói nhanh: “Cuốn album kia do Diệp Thiên Tuyết đưa tới, con không sợ bên trong nó đưa cái gì vào sao? Nhanh đi lấy đi, chìa khóa tủ, Diệp Hân Thành cất chìa khóa ở bàn lớn, trong ngăn kéo thứ nhất”
Cúp điện thoại, Liễu Phỉ Phỉ bất đắc dĩ phải bò dậy, lại ngồi ngơ ngác ở trên giường một lúc, mời lấy áo khoác, đi ra ngoài.
Từ trong phòng của cô đi đến thư phòng, không thể tránh khỏi phải đi ngang qua phòng của Diệp Thiên Tuyết.
Đi tới cửa, Liễu Phỉ Phỉ trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, cư nhiên thấy cửa phòng Diệp Thiên Tuyết chỉ khép hờ. Lòng hiếu kỳ của cô nhất thời nổi lên, rón rén đi tới cửa chuẩn bị nhìn một chút xem rốt cuộc Diệp Thiên Tuyết đang làm gì.
Nhìn một chút, cô lại có chút ngẩn người.
Lúc này, đã là mười hai giờ đêm, mà Diệp Thiên Tuyết còn đang ngồi học bài.
Không có gì hăng hái, Liễu Phỉ Phỉ thầm mắng một câu “….”, lập tức bị bóng đen bên cạnh làm cho giật mình, hét âm lên.
Ở trong phòng, Diệp Thiên Tuyết đi ra ngoài, mở đèn hành làng, nhìn Liễu Phỉ Phỉ, bên cạnh là Diệp Hân Thành đang mặc đồ ngủ đứng bên cạnh.
“Cha, ba……’ cô chưa hoàn hồn kêu một tiếng, Diệp Hân Thành cười rất hiền từ: “Ba dậy, xuống nhà rót ly nước…, nhìn thấy có bóng người, tới xem một chút, không ngờ hù được Phỉ Phỉ à’
Diệp Thiên Tuyết tựa vào cửa, cười lạnh lùng, nói: “không biết Phỉ Phỉ muốn làm gì mà lại đứng ở cửa phòng tôi vậy.”
Liễu Phỉ Phỉ nhanh tay lôi kéo Diệp Hân Thành: “nói ra, ba cũng đừng có cười con, con đi ngủ thì lại bị cơn đói bụng làm cho tỉnh, nên muốn đến phòng bếp tìm cái gì đó ăn…’
Cô làm bộ xấu hổ, Diệp Hân Thành ở bên cạnh, cười ha ha: “Biết, biết, chỉ là, tiểu nha đầu muốn ăn cái gì, không sợ béo lên à. Bọn trẻ các con bây giờ không phải đều la hét muốn giảm cân sao”
Diệp Thiên Tuyết cười như không liếc mắt nhìn Liễu Phỉ Phỉ một cái, xoay người đi vào trong phòng: “A, còn tưởng cô, cố ý tới xem tôi làm gì. Nghe nói cô tìm được gia sư dạy kèm rồi ”
Liễu Phỉ Phỉ nháy mắt nhìn về phía Diệp Hân Thành: “Đúng vậy, ba cũng biết mà”
Diệp Thiên Tuyết gật đầu một cái: “Ừ, biết rồi, chỉ là, tôi nghĩ có lẽ kết quả cuối học kỳ, cô không vượt qua nổi tôi đâu”
Nói xong, không đợi trả lời, cô nhìn sang Diệp Hân Thành, cười nói: “Ba, con đi ngủ đây, chúc ba ngủ ngon’
Diệp Hân Thành chúc cô ngủ ngon, nhìn cô đóng cửa lại.
Liễu Phỉ Phỉ lúc này mới hoàn hồn, nhìn Diệp Hân Thành không biết nói cái gì, Diệp Hân Thành cười ha ha: “ Tiểu Tuyết khiêu chiến với con đấy. Năm nay Tiểu Tuyết tiến bộ rất nhiều, Phỉ Phỉ con cũng phải cố gắng lên, không cẩn thận Tiểu Tuyết thắng con đó”
Liễu Phỉ Phỉ cắn môi, có chút bất mãn với việc Diệp Hân Thành hoàn toàn tin tưởng Diệp Thiên Tuyết như vậy.
Diệp Hân Thành cũng không nói vấn đề này nữa, mang theo Liễu Phỉ Phỉ xuống bếp: “Phỉ Phỉ đói bụng phải không, vậy thì cùng xuống bếp thôi. Vừa đúng lúc ba cũng đói bụng. Hôm nay sẽ cho con biết tay nghệ nấu ăn của ba”
Bị Liễu Phỉ Phỉ quấy rầy, khiến cho Diệp Thiên Tuyết không có cảm giác buồn ngủ, cô đi tắm rửa sạch sẽ, cầm điện thoại di động, thấy màn hình có tin nhắn của Ngụy Vũ chưa kịp trả lời.
Sau khi mở ra chỉ đơn giản là tin nhắn chúc ngủ ngon. Diệp Thiên Tuyết cười tươi, tiện tay nhắn chúc ngủ ngon lại.
Sau một lát, chợt tiếng di động vang lên, trong đêm yên tĩnh, âm thanh vang lên rất lớn.
Diệp Thiên Tuyết nhìn màn hình thấy hai chữ Ngụy Vũ, lắc đầu bật cười, nhận điện thoại: “Sao còn chưa ngủ”
Ngụy Vũ nửa tình, nửa mơ, cầm điện thoại trong tay, chợt có tín hiệu, giật mình trong giây lát rồi nhanh chóng mở điện thoại thầy tên của Diệp Thiên Tuyết, làm cho anh mừng rỡ. Cơ hồ không đợi nghĩ đến điều gì, cơ thể tự động phản ứng, nhấn số gọi lại.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang kết nối, nhất thời Ngụy Vũ không hiểu được, tại sao mình lại gọi điện thoại.
Đợi đến khi trong máy truyền ra giọng nói êm ái của Diệp Thiên Tuyết, anh lại cảm thấy có chút run rẩy: “Tiểu Tuyết’
Diệp Thiên Tuyết nghe thấy giọng của Ngụy Vũ hơi khàn, thuận miệng hỏi: “trong người không khỏe sao, thế nào cảm thấy giọng cậu lạ vậy”
Bên kia lập tức tỉnh hẳn: “Sao thế, Tiểu Tuyết sao giờ chưa ngủ? Con gái không nên thức khuya à”
Diệp Thiên Tuyết thoải mái nằm xuống, thở dài một tiếng, mới trả lời: “Thành thói quen rồi, gần đây tranh thủ làm đề thi. Hơn nữa, bây giờ tớ cũng bắt đầu học khiến thức lớp , lớp ”
Ngụy Vũ không hiểu: “Tại sao lại muốn học bây giờ, hiện tại mới là học kỳ hai của lớp mười mà”
Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, nói với anh những suy nghĩ của mình: “Tớ không muốn học từng lớp, từng lớp, rồi mới tốt nghiệp cấp ba, lớp tớ sẽ chuẩn bị thi tốt nghiệp, sau đó cố gắng học ba năm sau có thể tốt nghiệp đại học ”
“Sau đó thì sao?” Ngụy Vũ mang theo một chút mờ hồ hỏi cô.
“Sau đó, ra nước ngoài” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Mặc kệ tương lai tớ có phải tiếp quản sự nghiệp của gia đình hay không, học nhiều một chút vẫn tốt hơn. Ở phương diện này, trong nước kém xa so với nước ngoài, cho nên tự nhiên muốn ra nước ngoài học ”
“Nhưng mà, tại sao lại muốn học vượt như vậy” Ngụy Vũ vẫn như cũ không hiểu, “Coi như cứ theo trình tự học xong hết, tốt nghiệp đại học rồi đi không thì tốt nghiệp cấp ba có thể trực tiếp qua bên đó học đại học, không tốt hơn sao?”
Diệp Thiên Tuyết nằm trên giường lăn một vòng: “Có lẽ, chỉ vì tức giận với bản than, muốn chứng mình mình không kém cỏi so với người khác?” Nói xong, cô cười một chút, mới nói tiếp: “Chẳng qua là cảm thấy, cuộc đời là bể khổ, muốn cho bản thân một chút áp lực cũng tốt.”
Ngụy Vũ dở khóc dở cười: “Tiểu Tuyết, cậu mới tuổi, được rối, năm nay tuổi, thế nào lại nói ra câu cảm thán giống như bà già vậy”
Diệp Thiên Tuyết cười haha: “tại sao trẻ tuổi không thể cảm thấy cuộc đời khổ cực hả?” cô lại nghĩ đến kiếp trước, hai mắt nhằm nghiền, cảm thấy những thứ kia giống như đang diễn ra trước mắt cô. “Tiểu Mập, sau này không nhất định phải có ngày mai”
Mấy phút trôi qua Ngụy Vũ không có nói gì, Diệp Thiên Tuyết tưởng là anh đã ngủ.
Đang chuẩn bị cúp điện thoại, nghe giọng NGụy Vũ truyền tới: “Tiểu Tuyết cậu nói đúng, có một số việc, không thể cầu được. Cám ơn cậu, Tiểu Tuyết”
“Tớ với cậu, còn khách khí làm gì” DIệp Thiên Tuyết cười trả lời, thấy thời gian không còn sớn, liền nói Ngụy Vũ đi ngủ sớm, lại dịu dàng nói câu “Ngủ ngon”
Ở đầu bên kia điện thoại Ngụy Vũ cũng nói trả lời “Ngủ ngon”
Cúp điện thoại, Ngụy Vũ vứt điện thoại xuống giường, đặt tay sau gáy, nằm trên giường suy nghĩ.
Hôm nay Diệp Thiên Tuyết nói một câu, nhắc nhở anh một chuyện.
Có một số việc, Cứ lỗ lực là có thể làm được. Như vậy đừng để cho mình cùng người cầm tìm lỡ mất dip tốt gặp nhau.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng, vươn tay lên không trung, trên mặt lộ ra nụ cười tươi: “Nếu như vậy, mình cũng phải nộ lực rồi
“Ít nhất, trở thành người đàn ông có thể xứng với cô”
Sáng sớm thứ hai, Diệp Thiên Tuyết cùng Liễu Phỉ Phỉ đi học.
Tuy đã nói là xin phép, có thể cup cua lâu dài, nhưng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, ngày đầu tiên đi học, còn cho thầy giáo chút thể diện mới được.
Liễu Phỉ Phỉ đối với việc cùng đi học với Diệp Thiên Tuyết thì rất là bất mãn, nhưng không có biểu lộ ra ngoài.
Ở nhà họ Diệp, cô vẫn chưa bằng được Diệp Thiên Tuyết, nếu nháo lên, có khi người chịu thiệt là mình.
Hai người không nói một lời đi vào trường, xem bảng thong báo chia lớp, Diệp Thiên Tuyết đi tìm phòng học.
Đến cưa lớp, mới phát hiện vừa rồi không có nhìn kỹ, lẩn chia lớp này, cư nhiên mình cùng lớp với Liễu Phỉ Phỉ.
Tăng Hàm và Ngụy Vũ cũng ở trong lớp, Vương Kỳ Ngọc đang cười như không cười ngồi ở phía sau, Liên Trân Trân đứng ở gần góc phòng, oán độc nhìn Liễu Phỉ Phỉ.
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, quay mặt đi nói chuyện với Vương Kỳ Ngọc: “Xem ra chúng ta thật có duyên à”
Vương Kỳ Ngọc cười haha: “Điều này rõ rang tớ phải đi cám ơn thấy giáo mới được đối xử như vậy, sao cậu có thể ngây thơ như vậy.”
Diệp Thiên Tuyết không buông tha cho cô, quay sang véo một chút, Vương Kỳ Ngọc cong người, cười haha trốn đi.
Hai người đang đùa nhau, Tăng Hàm đứng ở bên cạnh, trong giọng nói có chút mệt mỏi: “Tiểu Tuyết, theo anh ra ngoài một chút được không? Anh có chút việc muốn hỏi em”
Ánh mắt của Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân đều nhìn sang bên này.
Diệp Thiên Tuyết cười cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì, không thể ở đây nói chuyện được sao” Tăng Hàm thấy khó xử, liền nói: “Tiểu Tuyết, chuyện này, không thích hợp nói ở chỗ đông người”
“Nói vậy giống như em và anh có bí mật gì vậy” Diệp Thiên Tuyết cười nói nhìn Tăng Hàm rồi lắc đầu: “Không, em thấy ở đây là được rồi”
“Giữa em và anh đã không còn gì để nói rồi”
“Tiểu Tuyết” sắc mặt Tăng Hàm liền biến sắc, kéo cánh tay Diệp Thiên Tuyết, đã sớm nhìn thấy, Ngụy Vũ ở bên này nhảy qua, kéo tay Tăng Hàm ra: “Nói chuyện thì nói đi, động tay động chân làm gì”
Tăng Hàm trừng mắt nhìn anh, Ngụy Vũ cũng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại, hai người nhìn giống như hai con gà đang chọi nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Thấy vậy, nét mặt của Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân rất khó coi.