Trương Cẩm Văn nói gì Diệp Thiên Tuyết không hỏi, nhưng cũng đoán được. Trở về phòng, nằm trên giường cô cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Cha, người có vui không? Người đã từng đối xử với mẹ như vậy, hôm nay bị người ta đối xử lại như thế, người cảm thấy thế nào?
Ở trên giường lăn xuống, Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ tới người hôm nay đẩy mình có thể là Trân Trân, liền cầm điện thoại gọi cho Trần Thiên.
Trần Thiên đang trong quán rượu mượn rượu giải sầu.
Thực tế sau khi cùng Liên Trân Trân lui tới, hắn không nghĩ phải trở lại cuộc sống trong quá khứ kia ... Cuộc sống aaaa. Tuy nói xã hội đen nghe không tệ, nhưng sau lưng không có chỗ dựa, lại làm cho hắn chột dạ.
Khi nghe Diệp Thiên Tuyết sẽ đưa mình vào quân đội hắn rất vui mừng. Tuy trong quân hiện nay cũng không lớn bằng trước, nhưng sau khi vào, có thể dựa vào bản thân, cả đời làm quân nhân chuyên nghiệp, vẫn là không tệ đi.
Nghĩ đến đây, hắn lại uống một ngụn rượu.
Mình chẳng qua là nghĩ cách cho bà chủ hả giận, làm sao lại bị biến hiểu lầm? Hôm nay hắn tìm cũng không dám đi tìm, gọi điện thoại lại phát hiện mình bị cho vào danh sách đen, đổi lại số mới gọi đối phương nghe được giọng của mình liền cúp máy.
Ngay lập tức hắn cảm thấy cả thế giới như xám xịt. Nếu không nhìn thấy hi vọng phía trước còn chưa tính. Ngay cả đường sáng phía sau cũng rơi vào bóng tối, mà bóng tối này có vẻ cực kỳ gian nan.
Buồn buồn uống xong một ngụm rượu, Trần Thiên lắc đầu mà thở dài .
Lúc đó làm sao mình lại không nói với bà chủ nhỏ một tiếng, nếu là nói rồi, bây giờ cũng không có chuyện gì.
Quả nhiên không thể tự cho mình là thông minh. Hắn mơ màng đưa ra một kết luận.
Khi tỉnh dậy điện thoại kêu,Trần Thiên là có chút không kiên nhẫn.
Nhưng mà đối phương kiên trì không ngừng, hắn liền cầm lên nhìn lướt qua, sau đó điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi xuống. Tay chân hắn loạn hết lên mới tiếp được,cầm trong tay vẫn còn sợ hãi, cẩn thận ấn phím kết nối.
"Diệp đại tiểu thư."
Diệp Thiên Tuyết nghe Trần Thiên gọi, không nhịn được cười lên: "Trần Thiên."
Trần Thiên lập tức nghiêm túc lại, theo bản năng đứng nghiêm: "Dạ, đại tiểu thư."
"Đừng gọi tôi là đại tiểu thư ." Diệp Thiên Tuyết nói, "Gần đây có phải vô cùng hận tôi?" Trời giá rét, nhưng Trần Thiên lại toát hết cả mồ hôi lạnh, liên tục không ngừng trả lời: "Không có không có, đại tiểu thư tức giận tôi trở về ngồi ăn rồi chờ chết, cũng là chuyện bình thường."
Diệp Thiên Tuyết lại nói một lần đừng kêu nàng là đại tiểu thư nữa, Trần Thiên ở trong lòng vừa kìm nén không muốn gọi cô là đại tiểu thư thì gọi là gì, vừa lắng nghe Diệp Thiên Tuyết nói: "Anh và Liên Trân Trân, thế nào lại cùng ở một chỗ? Nghe nói, còn dính vào tên Hùng ca?"
Ngay lập tức Trần Thiên liền căng thẳng: "Diệp. . . . . . Tiểu thư cô biết?"
"Tôi biết cái gì?" Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi, "Tôi chỉ biết anh và Liên Trân Trân có giao dịch gì đó, cụ thể, còn cụ thể tôi không rõ." Thấy Trần Thiên hô hấp khẩn trương, cô liền ác ý bổ sung: "Liên Trân Trân cũng sẽ không trực tiếp nói cho tôi biết."
Trong lòng Trần Thiên chợt co rụt lại, tim đập lỡ một nhịp.
Hắn liếm môi nói: "Diệp tiểu thư cô đoán được , Hùng ca buôn bán cái gì."
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc: "Các người ra tay sao?"
Trần Thiên thành thật trả lời: "Còn không có, Thi tiểu thư không đồng ý." Hắn buồn bã kể khổ: "Thi tiểu thư nói sự việc này nhất định phải nói cho cô biết, cô gật đầu mới được."
Ngừng một lát, Trần Thiên có chút khiếp đảm hỏi: "Diệp tiểu thư, cô đồng ý không?"
Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, lại có chút kinh ngạc, tại sao Thi Yến Hàn không đồng ý.
Cô suy nghĩ một chút, nói với Trần Thiên: "Tạm thời dừng lại, tôi đi hỏi rõ ràng rồi sẽ nói tiếp." Nghe Trần Thiên như trút được gánh nặng, cô khẽ mỉm cười: "Anh còn muốn làm lính không?"
Tức thì giọng Trần Thiên trở lên phấn trấn : "Muốn, vô cùng muốn."
Cầm điện thoại, Trần Thiên cảm thấy trời lạnh như thế này, lòng bàn tay của mình vẫn đổ mồ hôi, nhưng mà, âm thanh của hắn lại vô cùng trầm ổn: "Diệp tiểu thư cũng biết, tôi tuy là côn đồ. Thế nhưng khi xưa, ở quê mười tám dặm xa gần nổi tiếng thông minh, nếu không phải là mẹ mất sớm, nói không chừng bây giờ tôi cũng tốt nghiệp đại học."
"Diệp tiểu thư đã cho tôi cơ hội này, tôi sẽ nắm chắc. Nhưng, tôi không hiểu rõ, Diệp tiểu thư sao lại coi trọng tôi . Tôi. . . . . ."
Nghe Diệp Thiên Tuyết ở bên điện thoại kia nhẹ nhàng cười lên, tiếng cười như lông vũ, nhẹ nhàng phất qua lỗ tai, cuối cùng rơi vào trong lòng hắn. Không chỉ làm hắn cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, mà cả trái tim hình như cũng ngứa .
Kiềm lại đủ loại ý định chợt nhô ra, Trần Thiên nghe thấy Diệp Thiên Tuyết nói: "Bởi vì tôi biết anh là người có năng lực cũng đủ kiên định. Đem anh vào trong quân đội, coi như kết một thiện duyên đi."
Nghe vậy, khiến lòng hắn nhảy lên tận cổ họng, hưng phấn đến sắp nói không ra lời.
Cúp điện thoại của Trần Thiên, Diệp Thiên Tuyết có chút mê muội nhớ lại giọng điệu bất thường của Trần Thiên, liền gọi cho Thi Yến Hàn.
Cô muốn hỏi, tại sao Thi Yến Hàn để cho Trần Thiên hỏi mình đồng ý mới được.
Điện thoại, Thi Yến Hàn không trả lời, nghe máy là một người đàn ông, âm thanh có chút thô lệ, nói chuyện giọng điệu lại hào hoa phong nhã: " Yến Hàn đang tắm, có chuyện gì tôi có thể chuyển lời được không?"
Diệp Thiên Tuyết ở bên này điện thoại ngẩn ra, theo bản năng siết chặt di động.
Hít sâu một hơi, cô lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Hùng ca chào anh."
Đối phương cũng ha ha cười: "Diệp tiểu thư, chào cô. Không ngờ Diệp tiểu thư lại có thể đoán được là tôi."
Độ cong khóe môi Diệp Thiên Tuyết càng sâu: "Vào thời điểm này, có thể ở trong phòng Yến Hàn tỷ, cũng chỉ có thể là Hùng ca thôi." Đối diện Hùng ca cười vui vẻ : "Diệp tiểu thư gọi tới đây, có phải hay không vì nói chuyện của em gái Yến Hàn? Tôi còn chưa cám ơn Diệp tiểu thư chuyện giúp Hàn Yến chăm sóc em gái."
Ngón tay Diệp Thiên Tuyết dùng sức nắm di động đến trắng bệch.
Cô cũng không quá ngạc nhiên chuyện như vậy sẽ bị Hùng ca biết, âm thanh bình tĩnh như trước: "Hùng ca quá khen, tôi thật ra thì cũng không làm được gì cả."
Hùng ca cầm điện thoại, rót cho mình một ly nước.
Con gái Cố Trường Ninh lại có ý tứ hơn so với cô ấy cả ngày xuân thương thu bi và người cha không biết điều. Nhưng, vẫn là tiểu nữ sinh, lúc nói chuyện với mình giọng vẫn có chút run run.
Tuy vậy, hắn đối với cô vẫn có chút cảm kích.
Thi Yến Hàn đi theo hắn gần mười năm, tâm tư của cô ta hắn cũng hiểu. Cái thế giới này quả thật không thích hợp với Thi Yến Như loại người luôn có cuộc sống thuần khiết. Bây giờ Diệp Thiên Tuyết đưa cô ta đến công ty Cố gia làm việc, lại để cho người thay cô ta báo danh đi học, đốc thúc học hành, chăm sóc như thế với Thi Yến Hàn là tương đối hài lòng.
Thi Yến Hàn hài lòng, Hùng ca cũng liền hài lòng, nên cũng miễn cưỡng đối với con gái Cố Trường Ninh có chút hảo cảm.
"Ha ha, làm chính là làm, tôi cũng không phải loại người thấy mà xem như không thấy được." Hùng ca cười lớn, "Chờ Yến Hàn ra, tôi sẽ nói cho cô ấy biết cô gọi gọi tới."
Diệp Thiên Tuyết như trút được gánh nặng, nhỏ giọng cám ơn, cúp điện thoại, rồi liền thở phào nhẹ nhõm.
Cùng Hùng ca nói chuyện, sau lưng cô mồ hôi ròng ròng , sợ mình nói ra cái gì không nên nói .
Nghĩ đến vụ cháy vài năm nữa, Thi Yến Hàn chết, Hùng ca trọng thương, sau đó liền loạn hết lên, Diệp Thiên Tuyết cũng có chút chần chờ.
Cuối cùng cũng chỉ là một tiếng thở dài.
Khi Yến Hàn gọi đến, đã là hơn ba giờ chiều ngày hôm sau.
Lúc này, giọng nói khàn khàn, âm thanh cũng uể oải mệt mỏi .
Diệp Thiên Tuyết ân cần hỏi thăm đôi câu, rồi liền đi vào đề tài chính, hỏi cô ấy sao lại ngăn Trần Thiên bọn họ lại. Thi Yến Hàn lập tức nghiêm túc: "Diệp đại tiểu thư, cô biết cô làm như vậy có ý nghĩa gì không?"
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, lại nghe Thi Yến Hàn nói: "Một người khi hít thuốc phiện, nghĩa là đã bỏ qua tất cả kiêu ngạo cùng tự ái, từ đó trong lòng chỉ có ma túy. Cái gì là đạo đức, cái gì là ranh giới cuối cùng đều không có. Diệp đại tiểu thư, cô và người kia có hận thù gì mà đối phó với kẻ đó như thế?"
Điện thoại bỗng im lặng, sau đó Diệp Thiên Tuyết mới cúi đầu nhỏ giọng: "Thù không đợi trời chung." Ngừng lại một chút, cô nói, "Có một số việc, tôi không thể nói, nhưng mà, nó đã thực sự xảy ra, tôi không có cách nào quên đi."
Thi Yến Hàn an tĩnh lại.
Đối diện người thiếu nữ này, giọng nói trong nháy mắt đã toát ra chán nản cùng mệt mỏi, dường như muốn đem cô ép tới không thở nổi.
Cô không hiểu, rõ ràng là tuổi trẻ vô tư sao lại như ông lão kể về chốn hồng trần. Kiềm chế lo lắng trong lòng, cô nói: "Nếu cô thật sự quyết định làm như vậy, tôi cũng. . . . . ."
"Không, không phải là tôi làm như vậy." Diệp Thiên Tuyết nói, "Đây tất cả đều là chính cô ta tự lựa chọn."
Thi Yến Hàn cái gì cũng nói không ra, qua một hồi, cô mới nhè nhẹ thở dài: "Trong lòng cô tràn đầy lệ khí."
Diệp Thiên Tuyết cười: "Tôi còn chưa điên."
Coi như cuộc nói chuyện kết thúc không mấy vui vẻ, chỉ là Diệp Thiên Tuyết cũng không hối hận. Mình và Thi Yến Hàn cũng không trực tiếp xung đột, nhiều nhất chỉ là quan điểm không hợp mà thôi.
Cúp điện thoại, làm xong bài tập còn lại, rồi thu dọn đồ đạc đi ra cửa.
Lúc này đã không còn sớm, trời đang từ từ chuyển tối.
Diệp Thiên Tuyết bảo tài xế đưa mình đến quảng trường trung tâm thành phố, rồi để cho anh ta đi về. Tô Vũ đã chờ cô ở đó, nhìn thấy cô đến, hết sức ân cần đi lên giúp cô cầm túi xách.
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười cự tuyệt, hai người một trước một sau dừng chân tại một nhà hàng, Diệp Thiên Tuyết mới hỏi Tô Vũ: "Từ trước đến giờ đều không vô sự lấy lòng , nói đi, hôm nay tìm em có chuyện gì?"
Tô Vũ cười xấu hổ, ngoắc tay gọi phục vụ: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước."
Đến khi dùng bữa xong, phục vụ cũng đã tính hóa đơn Tô Vũ mới ngượng ngùng mở miệng: "Thật ra thì tìm em, đúng là có chút chuyện."
Diệp Thiên Tuyết xoay chén nước trong tay, mỉm cười nhìn anh ta.
Tô Vũ gò má ửng đỏ, cắn răng một cái mới mở miệng: "Cái kia, em và Vương Kỳ Ngọc, là bạn thân phải không?"
Sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh, Diệp Thiên Tuyết bật thốt lên: "anh muốn theo đuổi cô ấy?"
Mặt Tô Vũ lập tức đỏ lên, cứng nhắc gật đầu: "Có thể nói một chút về sở thích và thói quên của cô ấy không?"
Diệp Thiên Tuyết cũng không trả lời, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn: "Anh từ lúc nào thì để ý cô ấy? Trước chưa vội nói chuyện, hãy nghe em nói hết." Một tay ngăn Tô Vũ đang muốn mở miệng, Diệp Thiên Tuyết nói, "Tiểu Ngọc là bạn tốt của em, anh muốn theo đuổi, em trước hết phải giúp cô ấy trấn thủ."
Tô Vũ tức giận: "Chẳng lẽ em đối với anh còn chưa yên tâm?"
Diệp Thiên Tuyết hết sức chăm chú gật đầu, thấy anh ta toàn thân sinh khí, không thể không khuất phục thực tế đáng buồn, bắt đầu nghiêm túc giải thích.
Một góc khác trong phòng ăn, có người nhìn màn này, ánh mắt chớp động.
Trương Cẩm Văn nói gì Diệp Thiên Tuyết không hỏi, nhưng cũng đoán được. Trở về phòng, nằm trên giường cô cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Cha, người có vui không? Người đã từng đối xử với mẹ như vậy, hôm nay bị người ta đối xử lại như thế, người cảm thấy thế nào?
Ở trên giường lăn xuống, Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ tới người hôm nay đẩy mình có thể là Trân Trân, liền cầm điện thoại gọi cho Trần Thiên.
Trần Thiên đang trong quán rượu mượn rượu giải sầu.
Thực tế sau khi cùng Liên Trân Trân lui tới, hắn không nghĩ phải trở lại cuộc sống trong quá khứ kia ... Cuộc sống aaaa. Tuy nói xã hội đen nghe không tệ, nhưng sau lưng không có chỗ dựa, lại làm cho hắn chột dạ.
Khi nghe Diệp Thiên Tuyết sẽ đưa mình vào quân đội hắn rất vui mừng. Tuy trong quân hiện nay cũng không lớn bằng trước, nhưng sau khi vào, có thể dựa vào bản thân, cả đời làm quân nhân chuyên nghiệp, vẫn là không tệ đi.
Nghĩ đến đây, hắn lại uống một ngụn rượu.
Mình chẳng qua là nghĩ cách cho bà chủ hả giận, làm sao lại bị biến hiểu lầm? Hôm nay hắn tìm cũng không dám đi tìm, gọi điện thoại lại phát hiện mình bị cho vào danh sách đen, đổi lại số mới gọi đối phương nghe được giọng của mình liền cúp máy.
Ngay lập tức hắn cảm thấy cả thế giới như xám xịt. Nếu không nhìn thấy hi vọng phía trước còn chưa tính. Ngay cả đường sáng phía sau cũng rơi vào bóng tối, mà bóng tối này có vẻ cực kỳ gian nan.
Buồn buồn uống xong một ngụm rượu, Trần Thiên lắc đầu mà thở dài .
Lúc đó làm sao mình lại không nói với bà chủ nhỏ một tiếng, nếu là nói rồi, bây giờ cũng không có chuyện gì.
Quả nhiên không thể tự cho mình là thông minh. Hắn mơ màng đưa ra một kết luận.
Khi tỉnh dậy điện thoại kêu,Trần Thiên là có chút không kiên nhẫn.
Nhưng mà đối phương kiên trì không ngừng, hắn liền cầm lên nhìn lướt qua, sau đó điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi xuống. Tay chân hắn loạn hết lên mới tiếp được,cầm trong tay vẫn còn sợ hãi, cẩn thận ấn phím kết nối.
"Diệp đại tiểu thư."
Diệp Thiên Tuyết nghe Trần Thiên gọi, không nhịn được cười lên: "Trần Thiên."
Trần Thiên lập tức nghiêm túc lại, theo bản năng đứng nghiêm: "Dạ, đại tiểu thư."
"Đừng gọi tôi là đại tiểu thư ." Diệp Thiên Tuyết nói, "Gần đây có phải vô cùng hận tôi?" Trời giá rét, nhưng Trần Thiên lại toát hết cả mồ hôi lạnh, liên tục không ngừng trả lời: "Không có không có, đại tiểu thư tức giận tôi trở về ngồi ăn rồi chờ chết, cũng là chuyện bình thường."
Diệp Thiên Tuyết lại nói một lần đừng kêu nàng là đại tiểu thư nữa, Trần Thiên ở trong lòng vừa kìm nén không muốn gọi cô là đại tiểu thư thì gọi là gì, vừa lắng nghe Diệp Thiên Tuyết nói: "Anh và Liên Trân Trân, thế nào lại cùng ở một chỗ? Nghe nói, còn dính vào tên Hùng ca?"
Ngay lập tức Trần Thiên liền căng thẳng: "Diệp. . . . . . Tiểu thư cô biết?"
"Tôi biết cái gì?" Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi, "Tôi chỉ biết anh và Liên Trân Trân có giao dịch gì đó, cụ thể, còn cụ thể tôi không rõ." Thấy Trần Thiên hô hấp khẩn trương, cô liền ác ý bổ sung: "Liên Trân Trân cũng sẽ không trực tiếp nói cho tôi biết."
Trong lòng Trần Thiên chợt co rụt lại, tim đập lỡ một nhịp.
Hắn liếm môi nói: "Diệp tiểu thư cô đoán được , Hùng ca buôn bán cái gì."
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc: "Các người ra tay sao?"
Trần Thiên thành thật trả lời: "Còn không có, Thi tiểu thư không đồng ý." Hắn buồn bã kể khổ: "Thi tiểu thư nói sự việc này nhất định phải nói cho cô biết, cô gật đầu mới được."
Ngừng một lát, Trần Thiên có chút khiếp đảm hỏi: "Diệp tiểu thư, cô đồng ý không?"
Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, lại có chút kinh ngạc, tại sao Thi Yến Hàn không đồng ý.
Cô suy nghĩ một chút, nói với Trần Thiên: "Tạm thời dừng lại, tôi đi hỏi rõ ràng rồi sẽ nói tiếp." Nghe Trần Thiên như trút được gánh nặng, cô khẽ mỉm cười: "Anh còn muốn làm lính không?"
Tức thì giọng Trần Thiên trở lên phấn trấn : "Muốn, vô cùng muốn."
Cầm điện thoại, Trần Thiên cảm thấy trời lạnh như thế này, lòng bàn tay của mình vẫn đổ mồ hôi, nhưng mà, âm thanh của hắn lại vô cùng trầm ổn: "Diệp tiểu thư cũng biết, tôi tuy là côn đồ. Thế nhưng khi xưa, ở quê mười tám dặm xa gần nổi tiếng thông minh, nếu không phải là mẹ mất sớm, nói không chừng bây giờ tôi cũng tốt nghiệp đại học."
"Diệp tiểu thư đã cho tôi cơ hội này, tôi sẽ nắm chắc. Nhưng, tôi không hiểu rõ, Diệp tiểu thư sao lại coi trọng tôi . Tôi. . . . . ."
Nghe Diệp Thiên Tuyết ở bên điện thoại kia nhẹ nhàng cười lên, tiếng cười như lông vũ, nhẹ nhàng phất qua lỗ tai, cuối cùng rơi vào trong lòng hắn. Không chỉ làm hắn cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, mà cả trái tim hình như cũng ngứa .
Kiềm lại đủ loại ý định chợt nhô ra, Trần Thiên nghe thấy Diệp Thiên Tuyết nói: "Bởi vì tôi biết anh là người có năng lực cũng đủ kiên định. Đem anh vào trong quân đội, coi như kết một thiện duyên đi."
Nghe vậy, khiến lòng hắn nhảy lên tận cổ họng, hưng phấn đến sắp nói không ra lời.
Cúp điện thoại của Trần Thiên, Diệp Thiên Tuyết có chút mê muội nhớ lại giọng điệu bất thường của Trần Thiên, liền gọi cho Thi Yến Hàn.
Cô muốn hỏi, tại sao Thi Yến Hàn để cho Trần Thiên hỏi mình đồng ý mới được.
Điện thoại, Thi Yến Hàn không trả lời, nghe máy là một người đàn ông, âm thanh có chút thô lệ, nói chuyện giọng điệu lại hào hoa phong nhã: " Yến Hàn đang tắm, có chuyện gì tôi có thể chuyển lời được không?"
Diệp Thiên Tuyết ở bên này điện thoại ngẩn ra, theo bản năng siết chặt di động.
Hít sâu một hơi, cô lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Hùng ca chào anh."
Đối phương cũng ha ha cười: "Diệp tiểu thư, chào cô. Không ngờ Diệp tiểu thư lại có thể đoán được là tôi."
Độ cong khóe môi Diệp Thiên Tuyết càng sâu: "Vào thời điểm này, có thể ở trong phòng Yến Hàn tỷ, cũng chỉ có thể là Hùng ca thôi." Đối diện Hùng ca cười vui vẻ : "Diệp tiểu thư gọi tới đây, có phải hay không vì nói chuyện của em gái Yến Hàn? Tôi còn chưa cám ơn Diệp tiểu thư chuyện giúp Hàn Yến chăm sóc em gái."
Ngón tay Diệp Thiên Tuyết dùng sức nắm di động đến trắng bệch.
Cô cũng không quá ngạc nhiên chuyện như vậy sẽ bị Hùng ca biết, âm thanh bình tĩnh như trước: "Hùng ca quá khen, tôi thật ra thì cũng không làm được gì cả."
Hùng ca cầm điện thoại, rót cho mình một ly nước.
Con gái Cố Trường Ninh lại có ý tứ hơn so với cô ấy cả ngày xuân thương thu bi và người cha không biết điều. Nhưng, vẫn là tiểu nữ sinh, lúc nói chuyện với mình giọng vẫn có chút run run.
Tuy vậy, hắn đối với cô vẫn có chút cảm kích.
Thi Yến Hàn đi theo hắn gần mười năm, tâm tư của cô ta hắn cũng hiểu. Cái thế giới này quả thật không thích hợp với Thi Yến Như loại người luôn có cuộc sống thuần khiết. Bây giờ Diệp Thiên Tuyết đưa cô ta đến công ty Cố gia làm việc, lại để cho người thay cô ta báo danh đi học, đốc thúc học hành, chăm sóc như thế với Thi Yến Hàn là tương đối hài lòng.
Thi Yến Hàn hài lòng, Hùng ca cũng liền hài lòng, nên cũng miễn cưỡng đối với con gái Cố Trường Ninh có chút hảo cảm.
"Ha ha, làm chính là làm, tôi cũng không phải loại người thấy mà xem như không thấy được." Hùng ca cười lớn, "Chờ Yến Hàn ra, tôi sẽ nói cho cô ấy biết cô gọi gọi tới."
Diệp Thiên Tuyết như trút được gánh nặng, nhỏ giọng cám ơn, cúp điện thoại, rồi liền thở phào nhẹ nhõm.
Cùng Hùng ca nói chuyện, sau lưng cô mồ hôi ròng ròng , sợ mình nói ra cái gì không nên nói .
Nghĩ đến vụ cháy vài năm nữa, Thi Yến Hàn chết, Hùng ca trọng thương, sau đó liền loạn hết lên, Diệp Thiên Tuyết cũng có chút chần chờ.
Cuối cùng cũng chỉ là một tiếng thở dài.
Khi Yến Hàn gọi đến, đã là hơn ba giờ chiều ngày hôm sau.
Lúc này, giọng nói khàn khàn, âm thanh cũng uể oải mệt mỏi .
Diệp Thiên Tuyết ân cần hỏi thăm đôi câu, rồi liền đi vào đề tài chính, hỏi cô ấy sao lại ngăn Trần Thiên bọn họ lại. Thi Yến Hàn lập tức nghiêm túc: "Diệp đại tiểu thư, cô biết cô làm như vậy có ý nghĩa gì không?"
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, lại nghe Thi Yến Hàn nói: "Một người khi hít thuốc phiện, nghĩa là đã bỏ qua tất cả kiêu ngạo cùng tự ái, từ đó trong lòng chỉ có ma túy. Cái gì là đạo đức, cái gì là ranh giới cuối cùng đều không có. Diệp đại tiểu thư, cô và người kia có hận thù gì mà đối phó với kẻ đó như thế?"
Điện thoại bỗng im lặng, sau đó Diệp Thiên Tuyết mới cúi đầu nhỏ giọng: "Thù không đợi trời chung." Ngừng lại một chút, cô nói, "Có một số việc, tôi không thể nói, nhưng mà, nó đã thực sự xảy ra, tôi không có cách nào quên đi."
Thi Yến Hàn an tĩnh lại.
Đối diện người thiếu nữ này, giọng nói trong nháy mắt đã toát ra chán nản cùng mệt mỏi, dường như muốn đem cô ép tới không thở nổi.
Cô không hiểu, rõ ràng là tuổi trẻ vô tư sao lại như ông lão kể về chốn hồng trần. Kiềm chế lo lắng trong lòng, cô nói: "Nếu cô thật sự quyết định làm như vậy, tôi cũng. . . . . ."
"Không, không phải là tôi làm như vậy." Diệp Thiên Tuyết nói, "Đây tất cả đều là chính cô ta tự lựa chọn."
Thi Yến Hàn cái gì cũng nói không ra, qua một hồi, cô mới nhè nhẹ thở dài: "Trong lòng cô tràn đầy lệ khí."
Diệp Thiên Tuyết cười: "Tôi còn chưa điên."
Coi như cuộc nói chuyện kết thúc không mấy vui vẻ, chỉ là Diệp Thiên Tuyết cũng không hối hận. Mình và Thi Yến Hàn cũng không trực tiếp xung đột, nhiều nhất chỉ là quan điểm không hợp mà thôi.
Cúp điện thoại, làm xong bài tập còn lại, rồi thu dọn đồ đạc đi ra cửa.
Lúc này đã không còn sớm, trời đang từ từ chuyển tối.
Diệp Thiên Tuyết bảo tài xế đưa mình đến quảng trường trung tâm thành phố, rồi để cho anh ta đi về. Tô Vũ đã chờ cô ở đó, nhìn thấy cô đến, hết sức ân cần đi lên giúp cô cầm túi xách.
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười cự tuyệt, hai người một trước một sau dừng chân tại một nhà hàng, Diệp Thiên Tuyết mới hỏi Tô Vũ: "Từ trước đến giờ đều không vô sự lấy lòng , nói đi, hôm nay tìm em có chuyện gì?"
Tô Vũ cười xấu hổ, ngoắc tay gọi phục vụ: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước."
Đến khi dùng bữa xong, phục vụ cũng đã tính hóa đơn Tô Vũ mới ngượng ngùng mở miệng: "Thật ra thì tìm em, đúng là có chút chuyện."
Diệp Thiên Tuyết xoay chén nước trong tay, mỉm cười nhìn anh ta.
Tô Vũ gò má ửng đỏ, cắn răng một cái mới mở miệng: "Cái kia, em và Vương Kỳ Ngọc, là bạn thân phải không?"
Sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh, Diệp Thiên Tuyết bật thốt lên: "anh muốn theo đuổi cô ấy?"
Mặt Tô Vũ lập tức đỏ lên, cứng nhắc gật đầu: "Có thể nói một chút về sở thích và thói quên của cô ấy không?"
Diệp Thiên Tuyết cũng không trả lời, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn: "Anh từ lúc nào thì để ý cô ấy? Trước chưa vội nói chuyện, hãy nghe em nói hết." Một tay ngăn Tô Vũ đang muốn mở miệng, Diệp Thiên Tuyết nói, "Tiểu Ngọc là bạn tốt của em, anh muốn theo đuổi, em trước hết phải giúp cô ấy trấn thủ."
Tô Vũ tức giận: "Chẳng lẽ em đối với anh còn chưa yên tâm?"
Diệp Thiên Tuyết hết sức chăm chú gật đầu, thấy anh ta toàn thân sinh khí, không thể không khuất phục thực tế đáng buồn, bắt đầu nghiêm túc giải thích.
Một góc khác trong phòng ăn, có người nhìn màn này, ánh mắt chớp động.