Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu cười dịu dàng: "Tiểu Bàn, cậu cho rằng một đời người dài bao nhiêu?"
Ngụy Vũ không hiểu tại sao lại chuyển sang đề tài này, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là bảy, tám chục năm."
Diệp Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Đó là thời gian khi còn sống của người bình thường nhưng đó không phải là cuộc đời của tớ."
Ngụy Vũ mơ màng nhìn nét mặt buồn bã của Diệp Thiên Tuyết: "Cuộc đời của tớ quá mức. . . . . ."
"Tiểu Bàn, tớ sợ. . . . . ." Ngụy Vũ không nghe rõ lời nói của cô, nhưng cậu lại hiểu rõ, Diệp Thiên Tuyết kháng cự cũng không phải bởi vì cô không thể tiếp nhận tình yêu của mình, mà là vấn đề khác.
Một người khi còn sống, có tiếp nhận tình yêu của mình không thì có quan hệ gì sao? Ngụy Vũ nghĩ tới vấn đề này, cuối cũng vẫn không có đáp án, cho đến khi Diệp Thiên Tuyết đi khỏi, cánh cửa đóng lại ở trước mặt cậu, cậu cũng chưa nghĩ ra.
Sợ cái gì? Sợ thời gian quá dài, tình cảm này sẽ thay đổi sao? Hay sợ thời gian quá ngắn, sẽ tổn thương tới người nào đó?
Lúc ngồi trên xe về nhà, Ngụy Vũ nghĩ tới vấn đề này, đầu đau muốn nứt ra.
Diệp Thiên Tuyết nằm trên giường, dưới ánh sáng mờ của ban đêm, nghĩ tới vẻ mặt kiên định của chàng trai đó, đáy lòng liền trở nên mềm mại.
Nhưng thật sự cô sợ.
Cô sợ mình thật sự yêu, sẽ không thể quên được, về sau cũng sẽ nhớ hoài không dứt.
"Hối hận sao? Hối hận lựa chọn sống lại sao?" Hình như có một âm thanh đang tự hỏi ở trong lòng.
"Không, không hối hận." Cô tự nói thật nhanh, nếu không phải lần sống lại này, cô vĩnh viễn không biết mình có thể làm được nhiều chuyện như vậy, cũng có thể sống ung dung mà lạnh nhạt như thế.
"Vậy tại sao không chấp nhận?"
"Vì không muốn tiếc nuối." Cô cứ tiếp tục tự hỏi tự đáp như vậy, cố gắng thuyết phục mình, "Mình không thể để sau này Tiểu Bàn vì mình mà đau lòng khổ sở."
Tự nói một lần như vậy xong, dường như cô đã bình tĩnh lại, co rúc ở trên giường, sau đó ngủ thật say.
Sáng hôm sau, Diệp Thiên Tuyết thức dậy sớm, sau đó xuống lầu lại nhìn thấy Diệp Hâm Thành ngồi ở chỗ kia, trong tay cầm tờ báo mà mất hồn mất vía.
Cô hơi ngạc nhiên, thường ngày vào lúc này, Diệp Hâm Thành đang trên đường đến công ty rồi, sao hôm nay lại yên tĩnh ngồi ở chỗ này như vậy.
"Cha." Cô gật đầu chào, tự mình vào phòng ăn.
Cho tới khi cô từ phòng ăn đi ra, Diệp Hâm Thành vẫn còn ngồi ở chỗ đó, nhíu mày dường như đang cố gắng suy nghĩ cái gì đó.
Diệp Thiên Tuyết không nhịn được tò mò.
"Cha. . . . . ."
Còn chưa dứt lời, dường như Diệp Hâm Thành vừa mới nhìn thấy cô, chợt trở lại bình thường: "Tiểu Tuyết, con xuống rồi à, vào ăn sáng đi."
Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách: "Cha, con ăn xong rồi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cha mất hồn mất vía như vậy? Ngay cả tờ báo cũng. . . . . ." Cô liếc mắt nhìn tờ báo trong tay Diệp Hâm Thành, sau đó thu ánh mắt về.
Diệp Hâm Thành trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện ra tờ báo mình cầm trong tay nửa ngày nhưng không có lật tờ nào, luôn luôn nhìn thấy hai tiêu đề quảng cáo đồ, đành phải ngượng ngùng cười, bỏ tờ báo qua một bên.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống đối diện Diệp Hâm Thành, hỏi.
Diệp Hâm Thành vẫy vẫy tay: "Con còn nhỏ, không cần quan tâm." Tuy nói như vậy nhưng lúc nhìn Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt của ông có chút lưỡng lự, rất dễ nhận thấy là trong lòng ông đang chần chờ rốt cuộc có nên thương lượng với Diệp Thiên Tuyết không.
Diệp Thiên Tuyết thấy vậy, bình tĩnh nói: "Cha, con đã không còn là một cô gái nhỏ ngây thơ không rành việc đời nữa rồi."
Ánh mắt của cô quá bình tĩnh, làm cho lòng ông cảm thấy lo lắng.
Cuối cùng, ông thở dài: "Được, cha biết rồi. Cha nhận được một lá thư."
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, nhìn Diệp Hâm Thành lật tờ báo lấy ra một lá thư. Nhận lấy, mở ra xem, mắt Diệp Thiên Tuyết nhíu lại.
Lá thư này là một tờ giấy trắng khổ A4, phía trên in hai hàng chữ, nhưng hai hàng chữ phía dưới là một dấu tay máu me. Không thấy rõ chỉ tay, chỉ có thể nhìn rõ tình trạng.
Đưa lên mũi ngửi, quả nhiên có mùi máu tươi nhè nhẹ.
Sau đó Diệp Thiên Tuyết nhìn mấy dòng chữ này, nhìn xong rồi chợt nhíu mày.
"Bọn mày đã làm một lần, vậy tao sẽ làm tới mười lần.
Bọn mày phá hủy tất cả mọi thứ của tao, tao cũng muốn phá hủy tất cả mọi thứ của bọn mày."
Nhét tờ giấy vào lại lá thư, để qua một bên, Diệp Thiên Tuyết nhìn Diệp Hâm Thành: "Đưa tới lúc nào?"
Nhìn nét mặt bình tĩnh không gợn sóng của cô, trái lại trong lòng Diệp Hâm Thành có một chút kinh ngạc, nghe được câu hỏi, ông hít sâu một hơi rồi trả lời: "Sáng hôm nay, cùng những bưu kiện khác được đưa tới."
Ông khẽ cười khổ: "Con đoán là ai?"
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Con không biết. Chẳng qua con cảm thấycó khả năng nhất là ông Dương, người mà uy hiếp Liễu Phỉ Phỉ kia thôi. Chỉ có hắn là mất hết tất cả mọi thứ."
Diệp Hâm Thành tức cười: "Con tin những lời này sao?"
"Vì sao không tin chứ?" Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Cha không nên nghĩ là lừa gạt con. Loại chuyện như vậy cũng là một sự uy hiếp với con, nếu như gạt con để con có cảm giác an toàn, điều đó sẽ rất nguy hiểm."
Diệp Hâm Thành gật đầu, không nói gì.
Hai người ngồi ở phòng khách một lát, Diệp Thiên Tuyết cười với ông: "Hôm nay cha có đi công ty không? Hôm nay con không định ra ngoài."
Diệp Hâm Thành xoa mặt, đứng lên: "Dĩ nhiên là đi rồi. Sau này công ty để lại cho con, cha không thể để cho nó xảy ra chuyện gì ở trên tay cha được."
Nét mặt Diệp Thiên Tuyết không thay đổi, nhìn ông đi ra cửa, mới quay đầu ngồi xuống trở lại, một lần nữa cầm lá thư lên.
Trên lá thư không có dấu bưu kiện, rõ ràng là có người trực tiếp vứt vào trong hộp thư. Nghĩ lại những người chung quanh thường qua lại chỗ này, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy lạnh cả người.
Dưới sự hỗ trợ của Hoàng Tú Tú lấy được những tài liệu kia, trong lòng Diệp Thiên Tuyết lại càng nghiêm nghị. Máu trên tay ông Dương mình đã từng thấy qua. Ở nước ngoài, một lần bang phái ác chiến với nhau ông bị bang phái đẩy ra làm người chịu tội thay, ông mới lựa chọn chạy trốn, trở về chỗ mình quen thuộc.
Bây giờ tuy trên tay ông còn có tiền mang từ nước ngoài về nhưng phải một thân một mình. Diệp Thiên Tuyết nghĩ tới đây, trong lòng an tâm một chút.
Cô cầm lá thư này vào phòng của mình, sau đó đi tới phòng quan sát nhìn màn hình giám sát, không phát hiện gì hết.
Trên màn hình thật sự là không thể tránh mà lưu lại một góc áo.
Diệp Thiên Tuyết quay đi quay lại mấy lần, sau đó mới quay lại phòng của mình, cầm điện thoại lên gọi cho Thi Yến Hàn.
Lần này Thi Yến Hàn nhận điện thoại rất nhanh, với lại tâm tình rất tốt.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Thiên Tuyết, thậm chí cô còn cười híp mắt: "Có chuyện nhờ mình sao?"
Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi sao vui vẻ thế, Thi Yến Hàn trả lời cực kỳ thoải mái: "Tiểu Như thăng một cấp, bây giờ mỗi tháng có 4000 đồng."
Diệp Thiên Tuyết sững sờ, cười khanh khách.
4000 đồng có lẽ cũng chỉ là tiền một bữa cơm của Thi Yến Hàn, nhưng ý nghĩa lại khác biệt với cô ấy. Bởi vì đó là thù lao lấy được nhờ năng lực bảo vệ em gái của mình.
"Chúc mừng." Diệp Thiên Tuyết thật lòng nói tiếng cảm ơn.
Thi Yến Hàn cũng không quên Diệp Thiên Tuyết gọi điện thoại tới là không có chuyện tốt gì, lại hỏi có chuyện gì. Diệp Thiên Tuyết nói sơ sơ chuyện lá thư, nghe thấy giọng bên nhanh chóng trầm xuống: "Cậu nói ông Dương sao?"
"Đúng, tớ đoán là ông ấy." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Tớ nghĩ. . . . . . Trừ ông ấy ra, cũng không còn người nào khác."
Thi Yến Hàn im lặng một lúc lâu, sau đó mỉm cười: "Được, tớ biết rồi, tớ sẽ nói với anh Hùng."
Nói xong, cô nhỏ giọng nói với Diệp Thiên Tuyết: "Chỉ là cậu cũng phải cẩn thận, anh Hùng rất khen ngợi ông Dương. Trước kia bởi vì chuyện của mẹ con nhà họ Liễu nên anh ấy có chút không vui, bây giờ tớ thấy hai người đó vào tù, dường như thái độ của anh ấy với ông Dương tốt hơn nhiều."
Diệp Thiên Tuyết im lặng trong chốc lát: "Anh Hùng không quan tâm đến lúc trước ông Dương từng phản bội bang phái sao? Anh ấy không sợ bọn hắc bang kia. . . . . ."
Thi Yến Hàn cười: "Cách ngàn núi vạn sông, đâu phải ở chỗ nào cũng khó khăn như vậy chứ. Tiểu Tuyết, cậu quá cẩn thận rồi." Diệp Thiên Tuyết im lặng nghe tiếng cười của cô, không trả lời, một lát sau, Thi Yến Hàn lại nói: "Chẳng qua cậu nói vấn đề này, nếu ông ấy phản bội, vậy khẳng định ông ấy không có nghĩa khí. Anh Hùng để ý điểm này nhất, tớ ở bên cạnh nhắc nhở anh ấy một câu là được rồi."
Nghe cô cứ lầm bầm lầu bầu ở đầu điện thoại bên kia, Diệp Thiên Tuyết chợt cảm thấy, cho tới bây giờ bởi vì trong lòng cô nghĩ mình từng chết đi sống lại, có lẽ cũng không chân thật được như Thi Yến Hàn.
Thi Yến Hàn tự nói một lát, thản nhiên cười với đầu điện thoại bên này: "Chuyện này tớ nhớ kỹ rồi, tớ sẽ giúp đỡ nói một chút. Tiểu Như ở đó, mong cậu chăm sóc giùm."
Diệp Thiên Tuyết cười cười: "Thi Yến Như rất thông minh, cho dù không có tớ chăm sóc, sau này nhất định có thể tự cho mình một tương lai tốt."
Thi Yến Hàn cảm thấy vui khi nghe được những lời này, nói đùa hai câu sau đó mới cúp điện thoại.
Diệp Thiên Tuyết để lá thư ở một bên, ngồi ôm đầu gối ở chỗ đó ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới học bài.
Mặc dù Phó Hoài Minh đã không cần mỗi ngày tới đây dạy bù cho cô, nhưng để lại không ít sách cho cô học thêm. Thậm chí còn bao gồm vở ghi chép bài của anh năm đó, điều này làm cho Diệp Thiên Tuyết giật mình cười không ngừng: "Sao ngay cả những thứ này đều có?"
Phó Hoài Minh cười hì hì: "Bởi vì anh nhớ một người bạn."
Buổi trưa lúc mười một giờ hơn, điện thoại Diệp Thiên Tuyết vang lên một tiếng, là tin nhắn của Ngụy Vũ, nhắc nhở cô nhớ ăn cơm trưa. Nhìn tin nhắn với giọng điệu thân thiết tự nhiên đó, giống như buổi nói chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Diệp Thiên Tuyết cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó vứt sang một bên.
Cô hạ quyết tâm, không thể để Ngụy Vũ nhiễu loạn tình cảm của mình. Ít nhất là trước khi chuyện này hoàn toàn kết thúc.
Kết quả là Ngụy Vũ không thèm quan tâm cứ tiếp tục nhắn tin cho Diệp Thiên Tuyết. Mỗi lần đến giờ cơm, vào ban đêm, cũng đều có tin nhắn của cậu.
Có đôi lúc là một câu quan tâm, có lúc là oán trách nho nhỏ, một số chuyện cần chú ý, một vài nhắc nhở nho nhỏ. Dường như Ngụy Vũ đang thông qua phương thức này, cố gắng xâm nhập âm thầm vào tâm của cô.
Nhưng như vậy lại làm cho Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, trong lòng cô áy náy càng ngày càng nặng. Không phải Ngụy Vũ không tốt, có thể rất tốt. Nếu là Diệp Thiên Tuyết đời trước, có lẽ liền bắt lấy cậu không buông tay, nhưng đây không phải là đời trước.
Đến Chủ nhật, rốt cuộc Diệp Thiên Tuyết nhịn không được, quyết tâm hẹn cậu ra ngoài nói chuyện.
Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu cười dịu dàng: "Tiểu Bàn, cậu cho rằng một đời người dài bao nhiêu?"
Ngụy Vũ không hiểu tại sao lại chuyển sang đề tài này, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là bảy, tám chục năm."
Diệp Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Đó là thời gian khi còn sống của người bình thường nhưng đó không phải là cuộc đời của tớ."
Ngụy Vũ mơ màng nhìn nét mặt buồn bã của Diệp Thiên Tuyết: "Cuộc đời của tớ quá mức. . . . . ."
"Tiểu Bàn, tớ sợ. . . . . ." Ngụy Vũ không nghe rõ lời nói của cô, nhưng cậu lại hiểu rõ, Diệp Thiên Tuyết kháng cự cũng không phải bởi vì cô không thể tiếp nhận tình yêu của mình, mà là vấn đề khác.
Một người khi còn sống, có tiếp nhận tình yêu của mình không thì có quan hệ gì sao? Ngụy Vũ nghĩ tới vấn đề này, cuối cũng vẫn không có đáp án, cho đến khi Diệp Thiên Tuyết đi khỏi, cánh cửa đóng lại ở trước mặt cậu, cậu cũng chưa nghĩ ra.
Sợ cái gì? Sợ thời gian quá dài, tình cảm này sẽ thay đổi sao? Hay sợ thời gian quá ngắn, sẽ tổn thương tới người nào đó?
Lúc ngồi trên xe về nhà, Ngụy Vũ nghĩ tới vấn đề này, đầu đau muốn nứt ra.
Diệp Thiên Tuyết nằm trên giường, dưới ánh sáng mờ của ban đêm, nghĩ tới vẻ mặt kiên định của chàng trai đó, đáy lòng liền trở nên mềm mại.
Nhưng thật sự cô sợ.
Cô sợ mình thật sự yêu, sẽ không thể quên được, về sau cũng sẽ nhớ hoài không dứt.
"Hối hận sao? Hối hận lựa chọn sống lại sao?" Hình như có một âm thanh đang tự hỏi ở trong lòng.
"Không, không hối hận." Cô tự nói thật nhanh, nếu không phải lần sống lại này, cô vĩnh viễn không biết mình có thể làm được nhiều chuyện như vậy, cũng có thể sống ung dung mà lạnh nhạt như thế.
"Vậy tại sao không chấp nhận?"
"Vì không muốn tiếc nuối." Cô cứ tiếp tục tự hỏi tự đáp như vậy, cố gắng thuyết phục mình, "Mình không thể để sau này Tiểu Bàn vì mình mà đau lòng khổ sở."
Tự nói một lần như vậy xong, dường như cô đã bình tĩnh lại, co rúc ở trên giường, sau đó ngủ thật say.
Sáng hôm sau, Diệp Thiên Tuyết thức dậy sớm, sau đó xuống lầu lại nhìn thấy Diệp Hâm Thành ngồi ở chỗ kia, trong tay cầm tờ báo mà mất hồn mất vía.
Cô hơi ngạc nhiên, thường ngày vào lúc này, Diệp Hâm Thành đang trên đường đến công ty rồi, sao hôm nay lại yên tĩnh ngồi ở chỗ này như vậy.
"Cha." Cô gật đầu chào, tự mình vào phòng ăn.
Cho tới khi cô từ phòng ăn đi ra, Diệp Hâm Thành vẫn còn ngồi ở chỗ đó, nhíu mày dường như đang cố gắng suy nghĩ cái gì đó.
Diệp Thiên Tuyết không nhịn được tò mò.
"Cha. . . . . ."
Còn chưa dứt lời, dường như Diệp Hâm Thành vừa mới nhìn thấy cô, chợt trở lại bình thường: "Tiểu Tuyết, con xuống rồi à, vào ăn sáng đi."
Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách: "Cha, con ăn xong rồi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cha mất hồn mất vía như vậy? Ngay cả tờ báo cũng. . . . . ." Cô liếc mắt nhìn tờ báo trong tay Diệp Hâm Thành, sau đó thu ánh mắt về.
Diệp Hâm Thành trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện ra tờ báo mình cầm trong tay nửa ngày nhưng không có lật tờ nào, luôn luôn nhìn thấy hai tiêu đề quảng cáo đồ, đành phải ngượng ngùng cười, bỏ tờ báo qua một bên.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống đối diện Diệp Hâm Thành, hỏi.
Diệp Hâm Thành vẫy vẫy tay: "Con còn nhỏ, không cần quan tâm." Tuy nói như vậy nhưng lúc nhìn Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt của ông có chút lưỡng lự, rất dễ nhận thấy là trong lòng ông đang chần chờ rốt cuộc có nên thương lượng với Diệp Thiên Tuyết không.
Diệp Thiên Tuyết thấy vậy, bình tĩnh nói: "Cha, con đã không còn là một cô gái nhỏ ngây thơ không rành việc đời nữa rồi."
Ánh mắt của cô quá bình tĩnh, làm cho lòng ông cảm thấy lo lắng.
Cuối cùng, ông thở dài: "Được, cha biết rồi. Cha nhận được một lá thư."
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, nhìn Diệp Hâm Thành lật tờ báo lấy ra một lá thư. Nhận lấy, mở ra xem, mắt Diệp Thiên Tuyết nhíu lại.
Lá thư này là một tờ giấy trắng khổ A, phía trên in hai hàng chữ, nhưng hai hàng chữ phía dưới là một dấu tay máu me. Không thấy rõ chỉ tay, chỉ có thể nhìn rõ tình trạng.
Đưa lên mũi ngửi, quả nhiên có mùi máu tươi nhè nhẹ.
Sau đó Diệp Thiên Tuyết nhìn mấy dòng chữ này, nhìn xong rồi chợt nhíu mày.
"Bọn mày đã làm một lần, vậy tao sẽ làm tới mười lần.
Bọn mày phá hủy tất cả mọi thứ của tao, tao cũng muốn phá hủy tất cả mọi thứ của bọn mày."
Nhét tờ giấy vào lại lá thư, để qua một bên, Diệp Thiên Tuyết nhìn Diệp Hâm Thành: "Đưa tới lúc nào?"
Nhìn nét mặt bình tĩnh không gợn sóng của cô, trái lại trong lòng Diệp Hâm Thành có một chút kinh ngạc, nghe được câu hỏi, ông hít sâu một hơi rồi trả lời: "Sáng hôm nay, cùng những bưu kiện khác được đưa tới."
Ông khẽ cười khổ: "Con đoán là ai?"
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Con không biết. Chẳng qua con cảm thấycó khả năng nhất là ông Dương, người mà uy hiếp Liễu Phỉ Phỉ kia thôi. Chỉ có hắn là mất hết tất cả mọi thứ."
Diệp Hâm Thành tức cười: "Con tin những lời này sao?"
"Vì sao không tin chứ?" Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Cha không nên nghĩ là lừa gạt con. Loại chuyện như vậy cũng là một sự uy hiếp với con, nếu như gạt con để con có cảm giác an toàn, điều đó sẽ rất nguy hiểm."
Diệp Hâm Thành gật đầu, không nói gì.
Hai người ngồi ở phòng khách một lát, Diệp Thiên Tuyết cười với ông: "Hôm nay cha có đi công ty không? Hôm nay con không định ra ngoài."
Diệp Hâm Thành xoa mặt, đứng lên: "Dĩ nhiên là đi rồi. Sau này công ty để lại cho con, cha không thể để cho nó xảy ra chuyện gì ở trên tay cha được."
Nét mặt Diệp Thiên Tuyết không thay đổi, nhìn ông đi ra cửa, mới quay đầu ngồi xuống trở lại, một lần nữa cầm lá thư lên.
Trên lá thư không có dấu bưu kiện, rõ ràng là có người trực tiếp vứt vào trong hộp thư. Nghĩ lại những người chung quanh thường qua lại chỗ này, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy lạnh cả người.
Dưới sự hỗ trợ của Hoàng Tú Tú lấy được những tài liệu kia, trong lòng Diệp Thiên Tuyết lại càng nghiêm nghị. Máu trên tay ông Dương mình đã từng thấy qua. Ở nước ngoài, một lần bang phái ác chiến với nhau ông bị bang phái đẩy ra làm người chịu tội thay, ông mới lựa chọn chạy trốn, trở về chỗ mình quen thuộc.
Bây giờ tuy trên tay ông còn có tiền mang từ nước ngoài về nhưng phải một thân một mình. Diệp Thiên Tuyết nghĩ tới đây, trong lòng an tâm một chút.
Cô cầm lá thư này vào phòng của mình, sau đó đi tới phòng quan sát nhìn màn hình giám sát, không phát hiện gì hết.
Trên màn hình thật sự là không thể tránh mà lưu lại một góc áo.
Diệp Thiên Tuyết quay đi quay lại mấy lần, sau đó mới quay lại phòng của mình, cầm điện thoại lên gọi cho Thi Yến Hàn.
Lần này Thi Yến Hàn nhận điện thoại rất nhanh, với lại tâm tình rất tốt.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Thiên Tuyết, thậm chí cô còn cười híp mắt: "Có chuyện nhờ mình sao?"
Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi sao vui vẻ thế, Thi Yến Hàn trả lời cực kỳ thoải mái: "Tiểu Như thăng một cấp, bây giờ mỗi tháng có đồng."
Diệp Thiên Tuyết sững sờ, cười khanh khách.
đồng có lẽ cũng chỉ là tiền một bữa cơm của Thi Yến Hàn, nhưng ý nghĩa lại khác biệt với cô ấy. Bởi vì đó là thù lao lấy được nhờ năng lực bảo vệ em gái của mình.
"Chúc mừng." Diệp Thiên Tuyết thật lòng nói tiếng cảm ơn.
Thi Yến Hàn cũng không quên Diệp Thiên Tuyết gọi điện thoại tới là không có chuyện tốt gì, lại hỏi có chuyện gì. Diệp Thiên Tuyết nói sơ sơ chuyện lá thư, nghe thấy giọng bên nhanh chóng trầm xuống: "Cậu nói ông Dương sao?"
"Đúng, tớ đoán là ông ấy." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Tớ nghĩ. . . . . . Trừ ông ấy ra, cũng không còn người nào khác."
Thi Yến Hàn im lặng một lúc lâu, sau đó mỉm cười: "Được, tớ biết rồi, tớ sẽ nói với anh Hùng."
Nói xong, cô nhỏ giọng nói với Diệp Thiên Tuyết: "Chỉ là cậu cũng phải cẩn thận, anh Hùng rất khen ngợi ông Dương. Trước kia bởi vì chuyện của mẹ con nhà họ Liễu nên anh ấy có chút không vui, bây giờ tớ thấy hai người đó vào tù, dường như thái độ của anh ấy với ông Dương tốt hơn nhiều."
Diệp Thiên Tuyết im lặng trong chốc lát: "Anh Hùng không quan tâm đến lúc trước ông Dương từng phản bội bang phái sao? Anh ấy không sợ bọn hắc bang kia. . . . . ."
Thi Yến Hàn cười: "Cách ngàn núi vạn sông, đâu phải ở chỗ nào cũng khó khăn như vậy chứ. Tiểu Tuyết, cậu quá cẩn thận rồi." Diệp Thiên Tuyết im lặng nghe tiếng cười của cô, không trả lời, một lát sau, Thi Yến Hàn lại nói: "Chẳng qua cậu nói vấn đề này, nếu ông ấy phản bội, vậy khẳng định ông ấy không có nghĩa khí. Anh Hùng để ý điểm này nhất, tớ ở bên cạnh nhắc nhở anh ấy một câu là được rồi."
Nghe cô cứ lầm bầm lầu bầu ở đầu điện thoại bên kia, Diệp Thiên Tuyết chợt cảm thấy, cho tới bây giờ bởi vì trong lòng cô nghĩ mình từng chết đi sống lại, có lẽ cũng không chân thật được như Thi Yến Hàn.
Thi Yến Hàn tự nói một lát, thản nhiên cười với đầu điện thoại bên này: "Chuyện này tớ nhớ kỹ rồi, tớ sẽ giúp đỡ nói một chút. Tiểu Như ở đó, mong cậu chăm sóc giùm."
Diệp Thiên Tuyết cười cười: "Thi Yến Như rất thông minh, cho dù không có tớ chăm sóc, sau này nhất định có thể tự cho mình một tương lai tốt."
Thi Yến Hàn cảm thấy vui khi nghe được những lời này, nói đùa hai câu sau đó mới cúp điện thoại.
Diệp Thiên Tuyết để lá thư ở một bên, ngồi ôm đầu gối ở chỗ đó ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới học bài.
Mặc dù Phó Hoài Minh đã không cần mỗi ngày tới đây dạy bù cho cô, nhưng để lại không ít sách cho cô học thêm. Thậm chí còn bao gồm vở ghi chép bài của anh năm đó, điều này làm cho Diệp Thiên Tuyết giật mình cười không ngừng: "Sao ngay cả những thứ này đều có?"
Phó Hoài Minh cười hì hì: "Bởi vì anh nhớ một người bạn."
Buổi trưa lúc mười một giờ hơn, điện thoại Diệp Thiên Tuyết vang lên một tiếng, là tin nhắn của Ngụy Vũ, nhắc nhở cô nhớ ăn cơm trưa. Nhìn tin nhắn với giọng điệu thân thiết tự nhiên đó, giống như buổi nói chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Diệp Thiên Tuyết cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó vứt sang một bên.
Cô hạ quyết tâm, không thể để Ngụy Vũ nhiễu loạn tình cảm của mình. Ít nhất là trước khi chuyện này hoàn toàn kết thúc.
Kết quả là Ngụy Vũ không thèm quan tâm cứ tiếp tục nhắn tin cho Diệp Thiên Tuyết. Mỗi lần đến giờ cơm, vào ban đêm, cũng đều có tin nhắn của cậu.
Có đôi lúc là một câu quan tâm, có lúc là oán trách nho nhỏ, một số chuyện cần chú ý, một vài nhắc nhở nho nhỏ. Dường như Ngụy Vũ đang thông qua phương thức này, cố gắng xâm nhập âm thầm vào tâm của cô.
Nhưng như vậy lại làm cho Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, trong lòng cô áy náy càng ngày càng nặng. Không phải Ngụy Vũ không tốt, có thể rất tốt. Nếu là Diệp Thiên Tuyết đời trước, có lẽ liền bắt lấy cậu không buông tay, nhưng đây không phải là đời trước.
Đến Chủ nhật, rốt cuộc Diệp Thiên Tuyết nhịn không được, quyết tâm hẹn cậu ra ngoài nói chuyện.