Ba người không hẹn mà cùng nhìn sang, bên cạnh có một người mặc áo T-shirt rộng, tóc tùy ý buộc sau gáy, trên cả khuôn mặt của người phụ nữ chỉ có mỗi son môi, đang cười híp mắt nhìn bọn họ.
Nhìn qua vẻ đẹp không chút che giấu nào của người phụ nữ đó, khí chất phóng khoáng đó khiến người ta động lòng.
Diệp Thiên Tuyết vô ý thức nghĩ đến một người, từ từ kêu thành tiếng: "Dì Chân?"
Cố Trường Chân vô cùng tự nhiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay sờ đầu cô.
Diệp Thiên Tuyết ngửi thấy mùi mồ hôi nhè nhẹ trên người bà, nhưng không làm cho người ta cảm thấy ghét. "Đúng vậy. Quả nhiên là con gái của Trường Ninh, nhìn lần đầu là có thể nhận ra được dì." Cố Trường Chân cười nói, nhìn Phó Hoài Minh, "Không ngờ, đậu đỏ đinh năm đó hôm nay cũng đã lớn như vậy rồi."
Cả người Phó Hoài Minh đều cứng nhắc, ngơ ngác nhìn Cố Trường Chân nói không ra lời.
Trái lại Tô Hòa là người phản ứng đầu tiên, cô đứng lên cúi chào Cố Trường Chân, hoàn toàn không để ý quần áo giá rẻ trên người Cố Trường Chân, cùng với khí chất đó hoàn toàn không ăn khớp.
"Chào bác gái, cháu là Tô Hòa, là vị hôn thê của Phó Hoài Minh."
Cố Trường Chân nheo mắt lại quan sát cô một hồi, chợt cười nói: "Thật là một cô gái tốt, con thật có phúc." Nói xong, tháo vòng tay ra đưa cho cô: "Quà gặp mặt. Không cho phép không nhận."
Tô Hòa nhìn vòng tay đang đưa qua đây, trong lòng chợt nhảy một cái.
Vòng tay kia màu hồng tươi, giống như thủy tinh trong suốt. Nhưng Tô Hòa không phải là người không nhìn ra được, đó là hồng phỉ (phỉ thúy) thượng hạng.
Quá quý trọng. Cô vô ý thức nghĩ muốn, có ý muốn trả lại nhưng lại băn khoăn về câu nói “Không cho phép không nhận” kia của Cố Trường Chân, nhất thời do dự.
Cố Trường Chân nhìn dáng vẻ của cô, nhoẻn miệng cười: "Nhận đi. Đây là quà bác cho con dâu của bác."
Nghe bà ấy nói như vậy, Tô Hòa lập tức đeo vòng vào tay mình, ngọt ngào nói cám ơn. Cố Trường Chân cười ha hả, phất phất tay, tỏ ý không nói đề tài này nữa.
Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn, cảm thấy tính tình của dì quả nhiên thoải mái không giống như con gái nhà họ Cố dưỡng ra.
"Lần đầu tiên gặp mặt, chào dì." Cô khẽ cười, bỏ qua tình cảm nhỏ nhẹ đó, nhẹ giọng chào hỏi với Cố Trường Chân. Cố Trường Chân quay đầu nhìn cô, sờ đầu cô: "Còn nhỏ tuổi đã có tâm tư ổn trọng, như vậy không tốt."
Diệp Thiên Tuyết mặc bà sờ rối loạn tóc của mình, nhưng chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Cố Trường Chân nhìn thấy, nhẹ giọng thở dài.
Cho dù là dáng vẻ nhẹ giọng thở dài của bà, cũng mang theo một vẻ đẹp khác biệt. Trong đầu Phó Hoài Minh đột nhiên có một câu nói như vậy, cảm giác cả người mình đầy gai, khiến anh ngồi không yên.
Anh đã từng nghĩ mẹ mình có dáng vẻ ra sao, đủ hình dáng tươi đẹp hay tầm thường đáng khinh, nhưng tuyệt đối không thể nào là dáng vẻ xinh đẹp vượt thời gian này.
Anh ngồi ngơ ngác ở đó, nói không ra một câu.
"Đứa nhỏ này làm chuyện, dì bảo đảm thay nó, lúc mới bắt đầu nó không có ý nghĩ xấu đó, chỉ là đã chọn sai người."
Mi mắt của Diệp Thiên Tuyết buông xuống: "Bây giờ chuyện đã qua lâu như vậy, dĩ nhiên là có thể nói như vậy."
Cố Trường Chân nhìn nàng, thầm than trong lòng. Con gái này của em hai, không biết rốt cuộc đã trải qua cuộc sống như thế nào, lại nuôi thành tính tình không tin người, thật sự khác biệt với em hai dễ dàng tin người khác này.
"Dĩ nhiên dì có chứng cớ." Trên mặt Cố Trường Chân không cười, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ.
"Phó Đại Thành biết những chuyện này." Bà chợt nói, cả người Phó Hoài Minh run run, đột nhiên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm bà, "Lúc đó ông ta lo lắng, cử người đi theo đứa con trai ngu ngốc của dì, trong lúc vô tình để lại một vài thứ."
Diệp Thiên Tuyết hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười chua sót: "Nói cách khác, chuyện này người nhà họ Phó đều biết, nhưng lại trơ mắt nhìn mẹ cháu chết. Đây là hung thủ giết người tiến dần từng bước sao?"
Phó Hoài Minh hoàn hồn: "Không, không có như vậy."
Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Lúc dì hai chết, anh không cảm thấy không bình thường, sau này lúc phát hiện ra, anh đi thu thập chứng cớ. Chồng dì ba có một vài thứ đều là anh cho dượng."
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, cố chấp quay mặt đi không nhìn anh: "Vậy thì sao, ngay cả sự việc cuối cùng là do anh nên mới có thể xảy ra."
Phó Hoài Minh cúi đầu, không biết nên làm sao biện hộ cho mình.
Anh chưa bao giờ sâu sắc hiểu rõ giống như bây giờ, mình tùy tiện làm ra việc xấu nào sẽ đưa đến kết quả như thế đó.
"Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết." Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ (rất nhiều lời) chỉ lại biến thành một câu nói như vậy.
Tô Hòa ở bên cạnh bối rối, nhẹ giọng nói: "Nhưng Tiểu Tuyết, về sau Hoài Minh cũng rất nghiêm túc bù đắp lại. Nếu không phải là anh ấy, em. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết quay mặt lại, nước mắt trên mặt chứng tỏ cô khóc. Tất cả lời nói của Tô Hòa đột nhiên đều nói không được.
Sau đó bù đắp thì sao, người chết đi chung quy là không trở về được nữa.
"Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết." Phó Hoài Minh nhẹ giọng nói lần thứ hai.
Cố Trường Chân ở bên cạnh nhìn, không biết đang suy nghĩ gì. Ánh mắt hết nhìn trên người này lại nhìn trên người kia, liên tiếp lóe ra tia sáng kỳ dị.
"Nói xin lỗi cũng vô ích." Diệp Thiên Tuyết nghẹn ngào nói, "Anh họ, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu, bởi vì anh nhất thời tùy hứng mà em đã trải qua những gì."
Phó Hoài Minh nhìn cô, không biết nên nói gì.
Diệp Thiên Tuyết giơ tay lên lau nước mắt của mình, nhưng đột nhiên Cố Trường Chân bắt lấy tay của mình.
Bà nhìn chằm chằm vào điểm đen nhỏ trên cổ tay của Diệp Thiên Tuyết, đột nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Tiểu Tuyết, cháu. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết đối diện tầm mắt của bà, cảm thấy trong ánh mắt của bà mang theo bi thương không nói ra được: "Tiểu Tuyết, làm sao cháu ngu như vậy. . . . . ." Cuối cùng, bà chỉ run run nói ra một câu như vậy.
Nét mặt và lời nói của bà, khiến Diệp Thiên Tuyết đột nhiên sinh ra một cảm giác, không khỏi trợn to mắt.
"Dì" Cô cúi đầu, run run hỏi, "Dì biết cái này có ý gì, phải không?"
Trong nháy mắt thân thể của Cố Trường Chân cứng nhắc, sau đó thả lỏng. Vẻ mặt phấn khởi nhưng cũng lộ ra tro tàn tái nhợt: "Đúng, dì biết. Vì vậy, cháu phải bỏ ra giá cao như vậy. . . . . ."
"Vậy dì có biết vì sao cháu phải làm giao dịch này không?" Trái lại vào lúc này Diệp Thiên Tuyết không hề chảy nước mắt nữa, cô hơi cong khóe môi, trong mắt lộ ra nỗi bi thương không thể nào quên được.
"Dì, cháu kể dì nghe một chuyện cũ, như thế nào?"
Cố Trường Chân yên tĩnh lại.
Phó Hoài Minh và Tô Hòa ở bên cạnh nghe, cảm thấy mê mang. Cuộc nói chuyện của Diệp Thiên Tuyết và Cố Trường Chân để cho bọn họ hiểu, có chuyện gì đó xảy ra mà bọn họ không biết.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ nhìn hai người bên kia.
Diệp Thiên Tuyết cầm tay của Cố Trường Chân, thân mật kề sát vào lỗ tai của bà, bắt đầu kể một chuyện cũ.
Cố Trường Chân nghe, hai mắt dần dần trợn to, cuối cùng nước mắt chảy ra. Bà cầm lại tay của Diệp Thiên Tuyết, không biết mình nên nói gì với đứa bé này.
Đây là con gái của em gái bà, là huyết thống nhà họ Cố, cuối cùng lại vừa khuất nhục vừa buồn bã chết đi.
Sao có thể không hận chứ. . . . . .
Ngay cả mình cũng không có cách nào cự tuyệt được hấp dẫn mà bán một vài thứ, đứa bé này đối mặt với nhiều hấp dẫn như vậy, làm sao có thể không động lòng được đây.
Diệp Thiên Tuyết kể xong chuyện mình sống lại, khẽ cười: "Dì cảm thấy chuyện xưa này như thế nào?"
Cố Trường Chân lấy tay che miệng mình lại, sợ mình không nhịn được mà khóc thành tiếng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Cuối cùng nước mắt của bà cũng chảy xuống.
Phó Hoài Minh và Tô Hòa ngồi đối diện hai người, dường như phát hiện thế giới giữa hai người, mình làm sao cũng không chen vào được.
Anh và Tô Hòa nhìn thẳng vào mắt nhau, vô ý thức nắm chặt tay người kia.
Sau khi Cố Trường Chân khóc xong, liền lau nước mắt của mình: "Yên tâm đi, Tiểu Tuyết, chuyện này giao cho dì. Cuối cùng, sẽ không để cho cháu trả giá thật lớn."
Diệp Thiên Tuyết lập tức giật mình ngẩng đầu nhìn bà, nghe bà nói tiếp: "Dì nghĩ, lần trước dì không xuất hiện, vậy nhất định là dì đã xảy ra chuyện, chưa kịp chạy về. Cho nên, bây giờ cái mạng này của dì đã nhặt về được. Nếu là như vậy, dì chuộc tội thay cho thằng con trai ngu ngốc này, hình như cũng không có gì bất ngờ."
Phó Hoài Minh lắp bắp kinh hãi, vô ý thức cầm tay của bà: "Bà đang nói bậy bạ gì đó?"
Cố Trường Chân chỉ khẽ cười với anh: "Con trai, về sau nhớ kỹ, không được dễ dàng làm ra chuyện có thẹn với lương tâm, nếu không, ngày sau con cũng sẽ không biết xảy ra cái gì đâu."
Phó Hoài Minh vô ý thức đồng ý một tiếng, nhìn Cố Trường Chân đột nhiên đứng lên, vỗ bả vai của Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, vậy dì đi trước. Qua vài ngày nữa, chuyện. . . . . . Sẽ không giống nhau. Nếu như có thể, dì hi vọng sau khi chuyện kia xảy ra, cháu có thể tha thứ cho đứa con trai ngu ngốc này của dì."
Diệp Thiên Tuyết nhìn bà rời đi giống như lúc đến, tâm tư rối loạn.
Cố Trường Chân nói. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .
Cô vô ý thức phủ nhận suy đoán này của mình, không muốn tin tưởng sự thật này.
Muốn Diệp Thiên Tuyết không bỏ ra giá cao để sống lại, vậy Cố Trường Chân cần phải trả giá, phải trả nhiều hơn Diệp Thiên Tuyết.
Cô cũng không có ý định nói chuyện với Phó Hoài Minh nữa, vội vàng đứng lên, nói tiếng xin lỗi liền chạy ra ngoài.
Phó Hoài Minh lại càng giống như rơi vào trong một giấc mộng hão huyền, làm sao cũng không tỉnh lại.
Tô Hòa ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng hơi đau xót, nhẹ nhàng bưng lấy mặt của anh: "Hoài Minh, đừng nghĩ linh tinh."
Diệp Thiên Tuyết trở về nhà, Diệp Hâm Thành đã không có ở đây.
Nhưng cô nhìn thấy tờ giấy ông lưu lại, phía trên viết lời nói quan tâm thân thiết tự nhiên, khiến cô cảm thấy vô cùng không có thói quen.
Cô đã thành thói quen với dáng vẻ không quan tâm mình của Diệp Hâm Thành.
Nhưng những lời dặn dò nho nhỏ kia của Diệp Hâm Thành, mỗi một câu đều là những thói quen nhỏ mà ngay cả cô cũng không có chú ý tới, khiến cô không thể không thừa nhận, Diệp Hâm Thành hiểu rõ mình, cũng không ít như trong tưởng tượng cô.
Người cha này, cũng rất nghiêm túc quan sát con gái của mình.
Cô nhắm mắt lại, nằm trên giường, tâm tư lại càng rối loạn.
Cho đến khi điện thoại di động chợt vang lên, Ngụy Vũ ở đầu điện thoại bên kia vui vẻ nói: "Tiểu Tuyết, ra ngoài chơi. Tớ thấy gần đây tâm tình của cậu không tốt."
Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, gắng gượng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó lại suy sụp.
Cô không có tâm tình đi chơi.
Ngụy Vũ không hề từ bỏ.
Núi không đến với cậu, cậu phải đi đến núi rồi.
Cậu trực tiếp đi đến nhà Diệp Thiên Tuyết, gõ cửa phòng cô: "Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?" Diệp Thiên Tuyết từ trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần, khẽ cười với cậu: "Ngụy Vũ, cậu đã tới."
Nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của cô, Ngụy Vũ bị dọa sợ: "Sao lại có dáng vẻ này chứ?" Cậu đi tới, đứng ở bên người cô, quan tâm cầm tay của cô: "Có phải bị bệnh không?"
"Không. . . . . . Không phải, " Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, "Chỉ là có chút chuyện nghĩ không thông."
"Chuyện gì?" Ngụy Vũ không chút nào buông tha, "Không bằng nói tớ nghe để tớ giúp bày mưu tính kế, được không?" Ánh mắt cậu dừng trên người Diệp Thiên Tuyết khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, "Chuyện không vui nói ra, sẽ không vui."
Diệp Thiên Tuyết yên lặng nhìn cậu.
Thiếu niên đã trưởng thành, không còn là Tiểu Bàn thật thà giống như trong trí nhớ của cô nữa rồi, cái duy nhất không thay đổi, đó là sự ủng hộ của cậu cho cô.
"Có một số việc. . . . . . Tớ có thể tin tưởng cậu sao?"
Trong lòng Ngụy Vũ vui vẻ, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường: "Dĩ nhiên."
Diệp Thiên Tuyết do dự nhìn cậu, vẫn không có cách nào quyết định được. Ngụy Vũ thấy thế, đặt tay của cô lên khóe miệng: "Tiểu Tuyết, cho dù cậu ra sao, coi như theo lời cậu nói, chỉ có thể sống đến bốn mươi tuổi, tớ cũng nguyện ý sau này sống trong hồi ức. Trong hồi ức có cậu đều tốt đẹp."
Lời nói này không chỉ không khiến Diệp Thiên Tuyết lập tức thả lỏng, trái lại khiến cô chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Tâm của Ngụy Vũ lập tức nhảy lên dữ dội. Mình, không có biến khéo thành vụng chứ?
Ba người không hẹn mà cùng nhìn sang, bên cạnh có một người mặc áo T-shirt rộng, tóc tùy ý buộc sau gáy, trên cả khuôn mặt của người phụ nữ chỉ có mỗi son môi, đang cười híp mắt nhìn bọn họ.
Nhìn qua vẻ đẹp không chút che giấu nào của người phụ nữ đó, khí chất phóng khoáng đó khiến người ta động lòng.
Diệp Thiên Tuyết vô ý thức nghĩ đến một người, từ từ kêu thành tiếng: "Dì Chân?"
Cố Trường Chân vô cùng tự nhiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay sờ đầu cô.
Diệp Thiên Tuyết ngửi thấy mùi mồ hôi nhè nhẹ trên người bà, nhưng không làm cho người ta cảm thấy ghét. "Đúng vậy. Quả nhiên là con gái của Trường Ninh, nhìn lần đầu là có thể nhận ra được dì." Cố Trường Chân cười nói, nhìn Phó Hoài Minh, "Không ngờ, đậu đỏ đinh năm đó hôm nay cũng đã lớn như vậy rồi."
Cả người Phó Hoài Minh đều cứng nhắc, ngơ ngác nhìn Cố Trường Chân nói không ra lời.
Trái lại Tô Hòa là người phản ứng đầu tiên, cô đứng lên cúi chào Cố Trường Chân, hoàn toàn không để ý quần áo giá rẻ trên người Cố Trường Chân, cùng với khí chất đó hoàn toàn không ăn khớp.
"Chào bác gái, cháu là Tô Hòa, là vị hôn thê của Phó Hoài Minh."
Cố Trường Chân nheo mắt lại quan sát cô một hồi, chợt cười nói: "Thật là một cô gái tốt, con thật có phúc." Nói xong, tháo vòng tay ra đưa cho cô: "Quà gặp mặt. Không cho phép không nhận."
Tô Hòa nhìn vòng tay đang đưa qua đây, trong lòng chợt nhảy một cái.
Vòng tay kia màu hồng tươi, giống như thủy tinh trong suốt. Nhưng Tô Hòa không phải là người không nhìn ra được, đó là hồng phỉ (phỉ thúy) thượng hạng.
Quá quý trọng. Cô vô ý thức nghĩ muốn, có ý muốn trả lại nhưng lại băn khoăn về câu nói “Không cho phép không nhận” kia của Cố Trường Chân, nhất thời do dự.
Cố Trường Chân nhìn dáng vẻ của cô, nhoẻn miệng cười: "Nhận đi. Đây là quà bác cho con dâu của bác."
Nghe bà ấy nói như vậy, Tô Hòa lập tức đeo vòng vào tay mình, ngọt ngào nói cám ơn. Cố Trường Chân cười ha hả, phất phất tay, tỏ ý không nói đề tài này nữa.
Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn, cảm thấy tính tình của dì quả nhiên thoải mái không giống như con gái nhà họ Cố dưỡng ra.
"Lần đầu tiên gặp mặt, chào dì." Cô khẽ cười, bỏ qua tình cảm nhỏ nhẹ đó, nhẹ giọng chào hỏi với Cố Trường Chân. Cố Trường Chân quay đầu nhìn cô, sờ đầu cô: "Còn nhỏ tuổi đã có tâm tư ổn trọng, như vậy không tốt."
Diệp Thiên Tuyết mặc bà sờ rối loạn tóc của mình, nhưng chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Cố Trường Chân nhìn thấy, nhẹ giọng thở dài.
Cho dù là dáng vẻ nhẹ giọng thở dài của bà, cũng mang theo một vẻ đẹp khác biệt. Trong đầu Phó Hoài Minh đột nhiên có một câu nói như vậy, cảm giác cả người mình đầy gai, khiến anh ngồi không yên.
Anh đã từng nghĩ mẹ mình có dáng vẻ ra sao, đủ hình dáng tươi đẹp hay tầm thường đáng khinh, nhưng tuyệt đối không thể nào là dáng vẻ xinh đẹp vượt thời gian này.
Anh ngồi ngơ ngác ở đó, nói không ra một câu.
"Đứa nhỏ này làm chuyện, dì bảo đảm thay nó, lúc mới bắt đầu nó không có ý nghĩ xấu đó, chỉ là đã chọn sai người."
Mi mắt của Diệp Thiên Tuyết buông xuống: "Bây giờ chuyện đã qua lâu như vậy, dĩ nhiên là có thể nói như vậy."
Cố Trường Chân nhìn nàng, thầm than trong lòng. Con gái này của em hai, không biết rốt cuộc đã trải qua cuộc sống như thế nào, lại nuôi thành tính tình không tin người, thật sự khác biệt với em hai dễ dàng tin người khác này.
"Dĩ nhiên dì có chứng cớ." Trên mặt Cố Trường Chân không cười, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ.
"Phó Đại Thành biết những chuyện này." Bà chợt nói, cả người Phó Hoài Minh run run, đột nhiên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm bà, "Lúc đó ông ta lo lắng, cử người đi theo đứa con trai ngu ngốc của dì, trong lúc vô tình để lại một vài thứ."
Diệp Thiên Tuyết hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười chua sót: "Nói cách khác, chuyện này người nhà họ Phó đều biết, nhưng lại trơ mắt nhìn mẹ cháu chết. Đây là hung thủ giết người tiến dần từng bước sao?"
Phó Hoài Minh hoàn hồn: "Không, không có như vậy."
Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Lúc dì hai chết, anh không cảm thấy không bình thường, sau này lúc phát hiện ra, anh đi thu thập chứng cớ. Chồng dì ba có một vài thứ đều là anh cho dượng."
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, cố chấp quay mặt đi không nhìn anh: "Vậy thì sao, ngay cả sự việc cuối cùng là do anh nên mới có thể xảy ra."
Phó Hoài Minh cúi đầu, không biết nên làm sao biện hộ cho mình.
Anh chưa bao giờ sâu sắc hiểu rõ giống như bây giờ, mình tùy tiện làm ra việc xấu nào sẽ đưa đến kết quả như thế đó.
"Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết." Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ (rất nhiều lời) chỉ lại biến thành một câu nói như vậy.
Tô Hòa ở bên cạnh bối rối, nhẹ giọng nói: "Nhưng Tiểu Tuyết, về sau Hoài Minh cũng rất nghiêm túc bù đắp lại. Nếu không phải là anh ấy, em. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết quay mặt lại, nước mắt trên mặt chứng tỏ cô khóc. Tất cả lời nói của Tô Hòa đột nhiên đều nói không được.
Sau đó bù đắp thì sao, người chết đi chung quy là không trở về được nữa.
"Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết." Phó Hoài Minh nhẹ giọng nói lần thứ hai.
Cố Trường Chân ở bên cạnh nhìn, không biết đang suy nghĩ gì. Ánh mắt hết nhìn trên người này lại nhìn trên người kia, liên tiếp lóe ra tia sáng kỳ dị.
"Nói xin lỗi cũng vô ích." Diệp Thiên Tuyết nghẹn ngào nói, "Anh họ, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu, bởi vì anh nhất thời tùy hứng mà em đã trải qua những gì."
Phó Hoài Minh nhìn cô, không biết nên nói gì.
Diệp Thiên Tuyết giơ tay lên lau nước mắt của mình, nhưng đột nhiên Cố Trường Chân bắt lấy tay của mình.
Bà nhìn chằm chằm vào điểm đen nhỏ trên cổ tay của Diệp Thiên Tuyết, đột nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Tiểu Tuyết, cháu. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết đối diện tầm mắt của bà, cảm thấy trong ánh mắt của bà mang theo bi thương không nói ra được: "Tiểu Tuyết, làm sao cháu ngu như vậy. . . . . ." Cuối cùng, bà chỉ run run nói ra một câu như vậy.
Nét mặt và lời nói của bà, khiến Diệp Thiên Tuyết đột nhiên sinh ra một cảm giác, không khỏi trợn to mắt.
"Dì" Cô cúi đầu, run run hỏi, "Dì biết cái này có ý gì, phải không?"
Trong nháy mắt thân thể của Cố Trường Chân cứng nhắc, sau đó thả lỏng. Vẻ mặt phấn khởi nhưng cũng lộ ra tro tàn tái nhợt: "Đúng, dì biết. Vì vậy, cháu phải bỏ ra giá cao như vậy. . . . . ."
"Vậy dì có biết vì sao cháu phải làm giao dịch này không?" Trái lại vào lúc này Diệp Thiên Tuyết không hề chảy nước mắt nữa, cô hơi cong khóe môi, trong mắt lộ ra nỗi bi thương không thể nào quên được.
"Dì, cháu kể dì nghe một chuyện cũ, như thế nào?"
Cố Trường Chân yên tĩnh lại.
Phó Hoài Minh và Tô Hòa ở bên cạnh nghe, cảm thấy mê mang. Cuộc nói chuyện của Diệp Thiên Tuyết và Cố Trường Chân để cho bọn họ hiểu, có chuyện gì đó xảy ra mà bọn họ không biết.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ nhìn hai người bên kia.
Diệp Thiên Tuyết cầm tay của Cố Trường Chân, thân mật kề sát vào lỗ tai của bà, bắt đầu kể một chuyện cũ.
Cố Trường Chân nghe, hai mắt dần dần trợn to, cuối cùng nước mắt chảy ra. Bà cầm lại tay của Diệp Thiên Tuyết, không biết mình nên nói gì với đứa bé này.
Đây là con gái của em gái bà, là huyết thống nhà họ Cố, cuối cùng lại vừa khuất nhục vừa buồn bã chết đi.
Sao có thể không hận chứ. . . . . .
Ngay cả mình cũng không có cách nào cự tuyệt được hấp dẫn mà bán một vài thứ, đứa bé này đối mặt với nhiều hấp dẫn như vậy, làm sao có thể không động lòng được đây.
Diệp Thiên Tuyết kể xong chuyện mình sống lại, khẽ cười: "Dì cảm thấy chuyện xưa này như thế nào?"
Cố Trường Chân lấy tay che miệng mình lại, sợ mình không nhịn được mà khóc thành tiếng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Cuối cùng nước mắt của bà cũng chảy xuống.
Phó Hoài Minh và Tô Hòa ngồi đối diện hai người, dường như phát hiện thế giới giữa hai người, mình làm sao cũng không chen vào được.
Anh và Tô Hòa nhìn thẳng vào mắt nhau, vô ý thức nắm chặt tay người kia.
Sau khi Cố Trường Chân khóc xong, liền lau nước mắt của mình: "Yên tâm đi, Tiểu Tuyết, chuyện này giao cho dì. Cuối cùng, sẽ không để cho cháu trả giá thật lớn."
Diệp Thiên Tuyết lập tức giật mình ngẩng đầu nhìn bà, nghe bà nói tiếp: "Dì nghĩ, lần trước dì không xuất hiện, vậy nhất định là dì đã xảy ra chuyện, chưa kịp chạy về. Cho nên, bây giờ cái mạng này của dì đã nhặt về được. Nếu là như vậy, dì chuộc tội thay cho thằng con trai ngu ngốc này, hình như cũng không có gì bất ngờ."
Phó Hoài Minh lắp bắp kinh hãi, vô ý thức cầm tay của bà: "Bà đang nói bậy bạ gì đó?"
Cố Trường Chân chỉ khẽ cười với anh: "Con trai, về sau nhớ kỹ, không được dễ dàng làm ra chuyện có thẹn với lương tâm, nếu không, ngày sau con cũng sẽ không biết xảy ra cái gì đâu."
Phó Hoài Minh vô ý thức đồng ý một tiếng, nhìn Cố Trường Chân đột nhiên đứng lên, vỗ bả vai của Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, vậy dì đi trước. Qua vài ngày nữa, chuyện. . . . . . Sẽ không giống nhau. Nếu như có thể, dì hi vọng sau khi chuyện kia xảy ra, cháu có thể tha thứ cho đứa con trai ngu ngốc này của dì."
Diệp Thiên Tuyết nhìn bà rời đi giống như lúc đến, tâm tư rối loạn.
Cố Trường Chân nói. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .
Cô vô ý thức phủ nhận suy đoán này của mình, không muốn tin tưởng sự thật này.
Muốn Diệp Thiên Tuyết không bỏ ra giá cao để sống lại, vậy Cố Trường Chân cần phải trả giá, phải trả nhiều hơn Diệp Thiên Tuyết.
Cô cũng không có ý định nói chuyện với Phó Hoài Minh nữa, vội vàng đứng lên, nói tiếng xin lỗi liền chạy ra ngoài.
Phó Hoài Minh lại càng giống như rơi vào trong một giấc mộng hão huyền, làm sao cũng không tỉnh lại.
Tô Hòa ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng hơi đau xót, nhẹ nhàng bưng lấy mặt của anh: "Hoài Minh, đừng nghĩ linh tinh."
Diệp Thiên Tuyết trở về nhà, Diệp Hâm Thành đã không có ở đây.
Nhưng cô nhìn thấy tờ giấy ông lưu lại, phía trên viết lời nói quan tâm thân thiết tự nhiên, khiến cô cảm thấy vô cùng không có thói quen.
Cô đã thành thói quen với dáng vẻ không quan tâm mình của Diệp Hâm Thành.
Nhưng những lời dặn dò nho nhỏ kia của Diệp Hâm Thành, mỗi một câu đều là những thói quen nhỏ mà ngay cả cô cũng không có chú ý tới, khiến cô không thể không thừa nhận, Diệp Hâm Thành hiểu rõ mình, cũng không ít như trong tưởng tượng cô.
Người cha này, cũng rất nghiêm túc quan sát con gái của mình.
Cô nhắm mắt lại, nằm trên giường, tâm tư lại càng rối loạn.
Cho đến khi điện thoại di động chợt vang lên, Ngụy Vũ ở đầu điện thoại bên kia vui vẻ nói: "Tiểu Tuyết, ra ngoài chơi. Tớ thấy gần đây tâm tình của cậu không tốt."
Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, gắng gượng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó lại suy sụp.
Cô không có tâm tình đi chơi.
Ngụy Vũ không hề từ bỏ.
Núi không đến với cậu, cậu phải đi đến núi rồi.
Cậu trực tiếp đi đến nhà Diệp Thiên Tuyết, gõ cửa phòng cô: "Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?" Diệp Thiên Tuyết từ trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần, khẽ cười với cậu: "Ngụy Vũ, cậu đã tới."
Nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của cô, Ngụy Vũ bị dọa sợ: "Sao lại có dáng vẻ này chứ?" Cậu đi tới, đứng ở bên người cô, quan tâm cầm tay của cô: "Có phải bị bệnh không?"
"Không. . . . . . Không phải, " Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, "Chỉ là có chút chuyện nghĩ không thông."
"Chuyện gì?" Ngụy Vũ không chút nào buông tha, "Không bằng nói tớ nghe để tớ giúp bày mưu tính kế, được không?" Ánh mắt cậu dừng trên người Diệp Thiên Tuyết khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, "Chuyện không vui nói ra, sẽ không vui."
Diệp Thiên Tuyết yên lặng nhìn cậu.
Thiếu niên đã trưởng thành, không còn là Tiểu Bàn thật thà giống như trong trí nhớ của cô nữa rồi, cái duy nhất không thay đổi, đó là sự ủng hộ của cậu cho cô.
"Có một số việc. . . . . . Tớ có thể tin tưởng cậu sao?"
Trong lòng Ngụy Vũ vui vẻ, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường: "Dĩ nhiên."
Diệp Thiên Tuyết do dự nhìn cậu, vẫn không có cách nào quyết định được. Ngụy Vũ thấy thế, đặt tay của cô lên khóe miệng: "Tiểu Tuyết, cho dù cậu ra sao, coi như theo lời cậu nói, chỉ có thể sống đến bốn mươi tuổi, tớ cũng nguyện ý sau này sống trong hồi ức. Trong hồi ức có cậu đều tốt đẹp."
Lời nói này không chỉ không khiến Diệp Thiên Tuyết lập tức thả lỏng, trái lại khiến cô chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Tâm của Ngụy Vũ lập tức nhảy lên dữ dội. Mình, không có biến khéo thành vụng chứ?