Có hôm Công đi tụ tập bạn bè, không cẩn thận bị chuốc say, mơ mơ màng màng gọi điện bảo Thụ qua đón.
Đến khi Thụ hối hả chạy đến hiện trường, vừa vào cửa đã thấy Công ngồi trên ghế, ngoẹo đầu cười ngọt ngào với mình một tiếng.
Thụ vừa định nhấc Công lên đã bị một người ngồi bên cạnh Công cản lại.
Người kia đeo kính, dáng vẻ lịch sự đứng đắn.
Người nọ đưa tay ra, mỉm cười với cậu: “Rất vui được gặp.”
Thụ thấy hơi khó hiểu, cậu không có ấn tượng về người này.
Người nọ thấy cậu không phản ứng gì, nói tiếp: “Tôi là thanh mai trúc mã của anh ấy, đã nghe anh ấy nói về cậu mấy lần.”
Ánh mắt người kia rơi lên người Công, hàm chứa ý muốn chiếm làm của riêng.
Thụ thấy vậy sao có thể không hiểu được chứ. Cậu buông tay Công ra, chuyển sang ôm ngang người. Công cũng rất phối hợp gác đầu lên cần cổ Thụ, còn cọ một cái vô cùng ỷ lại.
Thụ không giấu nổi ý cười, cũng làm bộ đáp lại một câu “Thất lễ rồi, lần sau khi anh ấy tỉnh táo chúng ta sẽ chính thức làm quen nhé.”
Nói xong thì ôm Công rời đi không quay đầu lại.
Sau khi thả người vào xe, Thụ vung vẩy cánh tay, quay đầu nhìn Công.
Không biết Công đã tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thụ chăm chú, hắn cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Anh không quen cậu ta, anh chỉ thích em thôi, thích em nhất nhất nhất luôn.”
Thụ cười bóp quai hàm Công, đáp lại: “Em cũng thích anh nhất nhất nhất, nhưng chuyện em muốn hỏi không phải cái này.”
Công nghi hoặc, chớp đôi mắt to, không hiểu gì nhìn Thụ.
Thụ khoanh tay trước ngực, nghiêm túc: “Tháng trước, có phải anh lại lén ăn nhiều sô cô la đúng không.”
Công chớp chớp mắt, ra vẻ em đang nói gì thế, anh không hiểu.
“Không được giả vờ vô tội, anh nặng hơn gần kg rồi.”
“Không thể nào, anh mới ăn có hai hộp thôi!”
Thụ bình tĩnh khởi động xe, “Quả nhiên là lén ăn, tháng này không có đồ vặt nữa.”
“Hức, em lại không thương anh rồi.”