Khoảng 2 tháng sau tôi cảm thấy trong người rất khó chịu.Cứ mỗi lần tôi ngửi thấy mùi thức ăn đặc biệt là các đồ tanh như:cá,thịt,sữa…là tôi buồn nôn.Gia đình lo lắng hỏi tôi có sao không lúc đó tôi cứ nghĩ là mình bị đau bao tử nên mới như vậy.Tôi định là chủ nhật tuần này đi khám sức khỏe và mua thuốc uống cho hết chứ tôi thấy mệt lắm.
Lúc đó,bộ mặt của tôi phờ phạt xanh xao lắm hay sao mà giáo viên nào cũng“quan tâm,lo lắng”cho tôi lắm.Vô lớp gặp nhỏ Gia Như,nó thấy tôi liền hỏi tôi pị sao mà mặt mày trắng bệnh,tôi trả lời nó nói là dạo này tôi thấy thức ăn hay ngửi thôi là tôi muốn nôn.Nó nhìn tôi mặt lo sợ,tôi hỏi nhỏ bị sao vậy thì nhỏ trả lời những triệu chứng của tôi rất giống chị nó,tôi hỏi chị nhỏ pị gì thì nhỏ trả lời“chị tao đang mang thai” câu trả lời khiến tôi phải sững sờ.
Cái câu“chị tao đang mang thai”nó như tiếng sét đánh cái rầm làm tôi muốn xỉu luôn á.
Chủ nhật cuối cùng cũng đã đến,tôi không đi tới bệnh để khám xem cái bao tử nó bị gì không mà thay vào đó tôi đi tới bệnh viện phụ sản.Đến đó tôi đang đứng trước cổng bệnh viện người tôi như nhũn ra,khuôn mặt thì chẳng có hồn tí tẹo nào.Cố gắng lắm tôi mới lếch xác đi mua cuốn sổ khám để đăng ký đi khám.
Đứng bên ngoài phòng khám,tôi thấy có nhiều cũng như tôi,nhưng khuôn mặt thì khác nhau:vui mừng có,buồn bã có,hạnh phúc có,……nói chung cái gì cũng có.
Đang lo lắng suy nghĩ thì chị y tá kêu tên tôi,tôi giật mình bước vô phòng.
Bước vào phòng khám,bản mặt của bà bác sĩ lúc nhìn căng thẳng thấy sợ.Khám xong.bả nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết quả khám của tôi lắc đầu.Nhìn cái lắc đầu của bả sao mà tôi lo quá trời luôn.
“Cháu là Châu Khả Ái?”
“Vâng”
“Cháu hãy chuẩn pị tinh thần để nghe cô nói”
Cái bà bác sĩ này muốn nói thì nói thẳng ra mẹ cho rồi còn nói chuẩn pị tinh sờ thần nữa chứ còn tên của người ta vô khám nói ra ngay từ đầu rồi còn hỏi lại nữa chứ bực mình.Tôi thầm chửi bả hồi lâu rồi gật đầu tỏ vẻ đã chuẩn bị xong.
“Cháu đã có em bé và cháu đã trở thành mẹ.”
“Cái gì?”Đó là những gì tôi có thể nói sau khi đọc tờ giấy khám của tôi.Hai con mắt tôi dán chặt vô dòng chữ“Thai nhi đã được 6 tuần tuổi.”
Bước ra khỏi phòng,lòng tôi vừa vui và cũng vừa lo lắng vừa nghĩ“Cái tên biến thái chết bầm kia tôi phải làm sao đây?Tôi đã mang thai đứa con của cậu rồi”.Tôi đi ra tới cổng mắt thì cứ dán vào tờ giấy thì không may đụng vào một người,tôi đứng lên định xin lỗi người ta thì…
"Cậu có sao không?”
Nghe cái giọng quen quen tôi ngước mặt lên thì thấy Quốc Bảo.
“À,không sao.”
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Tôi không biết cậu đến đây làm gì nhưng phải trả lời sao đây?
“Ưkm,mình….mình đến đây để thăm cô mình vừa mới sinh em bé.Còn cậu sao lại ở đây?”
“Mình mới đi ngang qua thì đụng cậu nè.Mà trên tay cậu cầm gì vậy?”
Câu hỏi của Bảo làm cho tôi không biết phải trả lời làm sao trước câu hỏi này.Nếu nói là tôi đi khám bệnh thì có ma mới tin chứ.
“Không…không có gì.Hay là tụi mình đến quán kem đằng kia rồi nói chuyện nha.”
“Ok.”
Phù,rất may là cậu ấy đồng ý.Nói chuyện với Quốc Bảo một hồi lâu thì tôi chủ động ra về.
Khoảng tháng sau tôi cảm thấy trong người rất khó chịu.Cứ mỗi lần tôi ngửi thấy mùi thức ăn đặc biệt là các đồ tanh như:cá,thịt,sữa…là tôi buồn nôn.Gia đình lo lắng hỏi tôi có sao không lúc đó tôi cứ nghĩ là mình bị đau bao tử nên mới như vậy.Tôi định là chủ nhật tuần này đi khám sức khỏe và mua thuốc uống cho hết chứ tôi thấy mệt lắm.
Lúc đó,bộ mặt của tôi phờ phạt xanh xao lắm hay sao mà giáo viên nào cũng“quan tâm,lo lắng”cho tôi lắm.Vô lớp gặp nhỏ Gia Như,nó thấy tôi liền hỏi tôi pị sao mà mặt mày trắng bệnh,tôi trả lời nó nói là dạo này tôi thấy thức ăn hay ngửi thôi là tôi muốn nôn.Nó nhìn tôi mặt lo sợ,tôi hỏi nhỏ bị sao vậy thì nhỏ trả lời những triệu chứng của tôi rất giống chị nó,tôi hỏi chị nhỏ pị gì thì nhỏ trả lời“chị tao đang mang thai” câu trả lời khiến tôi phải sững sờ.
Cái câu“chị tao đang mang thai”nó như tiếng sét đánh cái rầm làm tôi muốn xỉu luôn á.
Chủ nhật cuối cùng cũng đã đến,tôi không đi tới bệnh để khám xem cái bao tử nó bị gì không mà thay vào đó tôi đi tới bệnh viện phụ sản.Đến đó tôi đang đứng trước cổng bệnh viện người tôi như nhũn ra,khuôn mặt thì chẳng có hồn tí tẹo nào.Cố gắng lắm tôi mới lếch xác đi mua cuốn sổ khám để đăng ký đi khám.
Đứng bên ngoài phòng khám,tôi thấy có nhiều cũng như tôi,nhưng khuôn mặt thì khác nhau:vui mừng có,buồn bã có,hạnh phúc có,……nói chung cái gì cũng có.
Đang lo lắng suy nghĩ thì chị y tá kêu tên tôi,tôi giật mình bước vô phòng.
Bước vào phòng khám,bản mặt của bà bác sĩ lúc nhìn căng thẳng thấy sợ.Khám xong.bả nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết quả khám của tôi lắc đầu.Nhìn cái lắc đầu của bả sao mà tôi lo quá trời luôn.
“Cháu là Châu Khả Ái?”
“Vâng”
“Cháu hãy chuẩn pị tinh thần để nghe cô nói”
Cái bà bác sĩ này muốn nói thì nói thẳng ra mẹ cho rồi còn nói chuẩn pị tinh sờ thần nữa chứ còn tên của người ta vô khám nói ra ngay từ đầu rồi còn hỏi lại nữa chứ bực mình.Tôi thầm chửi bả hồi lâu rồi gật đầu tỏ vẻ đã chuẩn bị xong.
“Cháu đã có em bé và cháu đã trở thành mẹ.”
“Cái gì?”Đó là những gì tôi có thể nói sau khi đọc tờ giấy khám của tôi.Hai con mắt tôi dán chặt vô dòng chữ“Thai nhi đã được tuần tuổi.”
Bước ra khỏi phòng,lòng tôi vừa vui và cũng vừa lo lắng vừa nghĩ“Cái tên biến thái chết bầm kia tôi phải làm sao đây?Tôi đã mang thai đứa con của cậu rồi”.Tôi đi ra tới cổng mắt thì cứ dán vào tờ giấy thì không may đụng vào một người,tôi đứng lên định xin lỗi người ta thì…
"Cậu có sao không?”
Nghe cái giọng quen quen tôi ngước mặt lên thì thấy Quốc Bảo.
“À,không sao.”
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Tôi không biết cậu đến đây làm gì nhưng phải trả lời sao đây?
“Ưkm,mình….mình đến đây để thăm cô mình vừa mới sinh em bé.Còn cậu sao lại ở đây?”
“Mình mới đi ngang qua thì đụng cậu nè.Mà trên tay cậu cầm gì vậy?”
Câu hỏi của Bảo làm cho tôi không biết phải trả lời làm sao trước câu hỏi này.Nếu nói là tôi đi khám bệnh thì có ma mới tin chứ.
“Không…không có gì.Hay là tụi mình đến quán kem đằng kia rồi nói chuyện nha.”
“Ok.”
Phù,rất may là cậu ấy đồng ý.Nói chuyện với Quốc Bảo một hồi lâu thì tôi chủ động ra về.