"Nhật kí thân yêu", Elena thầm thì, "bạn giận mình lắm hả? Mình đã để quên bạn trong thùng của chiếc Jaguar, và bây giờ đã là h sáng". Cô ghì nhẹ ngón tay lên ống quần ngủ như thể cô đang cầm trong tay cây bút và đang chuẩn bị viết. Nhẹ nhàng hơn, cô tựa trán vào cửa sổ, "Mình sợ phải ra ngoài kia – trong bóng tối – để mang bạn vào. Mình sợ". Cô "viết" một dòng khác, và cảm nhận những giọt nước mắt đang trượt nhẹ trên đôi má, một cách miễn cưỡng, cô nhấn nút ghi âm trên chiếc di động. Thật là một cách tiêu tốn pin ngu ngốc, nhưng cô không thể không làm. Cô cần phải làm vậy.
" Giờ thì mình đang ở đây," cô nói nhẹ nhàng, "ngồi trên băng ghế sau của một chiếc xe hơi. Đây phải là nhật kí hôm nay của mình. Tiện thể, mình đã tạo luật cho chuyến đi này – mình ngủ ở băng ghế sau chiếc Jaguar,còn cả không gian rộng lớn ngoài kia thì dành cho Matt và Damon. Ngay giờ đây, bên ngoài thật tối đến nỗi mình không thể nhìn thấy Matt ở đâu … Mình đang phát điên lên – khóc lóc, cảm thấy thật lạc lõng – và thật cô đơn khi nghĩ đến Stefan.
"Chúng mình cần phải bỏ lại chiếc Jaguar này – nó quá lớn, quá đỏ, quá lòe loẹt, và quá dễ nhớ trong khi chúng mình đang cố tránh điều đó, bởi chúng ta đang đi đến nơi giải cứu Stefan. Sau khi chiếc xe này được bán, thì chiếc nhẫn lapis lazuli và mặt dây chuyền kim cương mà Stefan đã đưa mình vào trước ngay ngày anh biến mất, sẽ là những thứ quý giá nhất mà mình còn lại. Trước cái ngày … Stefan bị lừa phải đi xa, và nghĩ rằng anh có thể trở thành một con người bình thường . Và giờ thì …
"Làm sao mà mình có thể ngừng suy nghĩ về những thứ chúng có thể làm với anh, trong chính giây phút này đây – "Chúng" có thể là bất cứ ai? Có thể là bọn cáo tinh, linh hồn của bọn cáo quỷ trong cái nhà tù gọi là Shi no Shi"
Elena ngừng lại , đưa ống tay áo ngủ lên quẹt mũi.
"Làm sao mình lại để bản thân bị kẹt trong tình huống này được chứ?". Cô gục đầu, đấm tay vào cái ghế sau.
"Có thể mình sẽ tìm ra, mình có thể sẽ nghĩ ra kế hoạch A. Mình luôn có kế hoạch A mà. Và những người bạn của mình sẽ có kế hoạch B và C để giúp đỡ mình. Elena chớp mạnh đôi mắt khi nghĩ về Bonnie và Meredith. "Mình rất sợ sẽ không bao giờ được gặp họ lần nữa. Và mình cũng rất lo cho cả thị trấn Fell's Church này. Trong một khoảnh khắc cô ngồi đó đấm nắm tay lên đầu gối mình. Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu cô, "vậy thì hãy ngừng than vãn, Elena, hãy suy nghĩ đi, suy nghĩ. Hãy bắt đầu từ khởi nguyên."
Khởi nguyên ư? Cái gì là khởi nguyên? Stefan ư?
Không, mình đã sống ở Fell's Church từ lâu trước khi Stefan đến. Chậm rãi, một cách mơ màng, cô nói với chiếc di động, "điều đầu tiên - Mình là ai? Tôi là Elena Gilbert, tuổi." Chậm rãi hơn, cô nói "mình không nghĩ rằng mình tự cao khi cho rằng mình là một cô gái xinh đẹp. Nếu mình không biết bản thân mình ra sao, mình sẽ không bao giờ soi mình trong gương và nghe những lời khen. Nhưng đó không phải là thứ gì mà mình nên tự hào, nó chỉ là thứ mà mình đã nhận được từ ba mẹ."
"Mình trông như thế nào nhỉ? Mình có mái tóc vàng, gợn sóng, để xõa ngang vai, và đôi mắt xanh mà nhiều người đã nói là trông như ngọc lapis lazuli: màu xanh tối lấp lánh ánh vàng." Cô cười nửa miệng, "có thể đó chính là lý do mà ma cà rồng thích mình."
Rồi cô bặm môi, nhìn đăm đăm ra ngoài cái bóng tối đậm đặc đang bao lấy cô, nói một cách nghiêm túc:
"Rất nhiều chàng trai đã gọi mình là cô gái thiên thần. Và mình đã lấy họ làm trò đùa. Mình chỉ lợi dụng họ - cho sự nổi tiếng của mình, để mua vui, hay bất cứ thứ gì. Okie, mình đang rất thành thật mà, phải không? Mình chỉ coi họ như những đồ chơi hay là chiến lợi phẩm." Cô ngừng lại, "nhưng có thứ gì đó rất khác. Thứ gì đó mà mình biết rằng nó đang đến với cuộc đời mình – nhưng mình lại không biết đó là gì. Cảm giác như mình đang tìm kiếm thứ gì đó mà mình sẽ không bao giờ thấy ở những chàng trai."
Không một trò đùa hay mưu đồ nào của mình đối với họ, có thể chạm tới … vùng sâu thẳm nhất trong trái tim mình… cho đến khi một chàng trai rất đặc biệt ấy đến." Cô ngừng lại nuốt nước bọt, và tiếp "Một chàng trai rất đặc biệt"
"Tên anh là Stefan."
"Và rồi hóa ra, anh chẳng giống như những gì mà bề ngoài anh thể hiện, một người bình thường nhưng đẹp trai vô cùng, một anh chàng học sinh cấp với đầu tóc rối và đôi mắt xanh như ngọc lục bảo.”
"Stefan Salvatore là một ma cà rồng"
"Một ma cà rồng thực thụ"
Elena phải dừng lại một lúc để lấy lại nhịp thở, trước khi cô có thể nói những từ tiếp theo.
"Và người anh trai tuyệt đẹp của anh, Damon, cũng là một ma cà rồng."