Elena đang rất hạnh phúc.Bây giờ là lượt của cô.
Stefan dùng con dao bằng gỗ bén nhọn chuyên dùng mở thư để tự cứa vào mình.Elena luôn ghét khi thấy anh làm thế – dùng thứ chất liệu duy nhất có thể làm tổn thương lớp da của vampire để làm đau mình;vì vậy cô nhắm tịt mắt và chỉ mở mắt ra nhìn khi máu nhỏ giọt từ vết thương nhỏ trên cổ anh.
Stefan thì thầm: “Em không nên và cũng không cần lấy đi quá nhiều đâu..” và cô biết anh sẽ còn lặp lại mấy điều này cho tới khi nào anh còn có thể “..Anh sẽ không giữ em quá chặt hay làm tổn thương đến em…”
Lúc nào anh cũng lo lắng và lần này,cô hôn anh.
Và cô hiểu anh muốn cô hôn anh hơn là để cô uống máu của anh ,điều đó thật kì lạ.Cô bật cười và thản nhiên đẩy anh nằm xuống ,lần tìm đến nơi có vết thương.Cô biết anh đang nghĩ cô lại định chọc ghẹo gì anh đây.Nhưng thay vào đó,cô dính chặt vào vết thương như một con ốc và ra sức mút lấy mút để cho tới khi tâm trí anh phải buột ra từ “làm ơn mà”.Nhưng cô sẽ không hài lòng cho đến khi anh thực sự nói thành lời câu “làm ơn mà”.
Bên trong xe,giữa bầu không gian nặng nề,Matt và Meredith cùng nghĩ đến một vài điều.Cô nhanh hơn xíu nhưng họ gần như nói cùng một lúc:
“Mình là thằng ngốc!” và “Matt,cửa sau xe dẫn ra chỗ nào?”
“Bonnie,bồ phải làm ghế của cô ấy lùi lại ! Có một tay cầm nhỏ,bồ có thể với tới và đẩy nó..”
Giọng Bonnie đáp lại đứt quãng xen lẫn tiếng nấc “Tay mình..chúng đang chọc vào…tay mình”
Meredith gượng nói: “Bonnie à ,mình biết là bồ có thể làm được. Matt ..là cột mốc ..ngay ở bên dưới ..của ghế trước ..hoặc là..”
“Đúng rồi ,ngay ở rìa ,hướng kim đồng hồ chỉ một—à không hai giờ.” Matt gần như nghẹt thở .Ngay khi cậu nắm lấy cái cây,cậu nhận ra rằng cậu càng nới lỏng khoảng cách với nó,nó càng găm sâu hơn vào cổ cậu.
Không còn lựa chọn nào nữa.Cậu hít một hơi sâu nhất có thể rồi đẩy mạnh cành cây và nghe thấy tiếng Meredith hét lên,cảm nhận được những mảnh gỗ lởm chởm giống như những con dao bằng gỗ cứa rách cổ họng ,tai và da đầu cậu.
Giờ cậu đã được giải phóng khỏi sự đe dọa đến từ sau gáy và kinh hoàng nhận ra trong xe bây giờ có nhiều cây hơn cả lần cuối cùng cậu nhìn thấy chúng.Xung quanh cậu toàn là cành cây ,và màu xanh của lá kim bao phủ dày đặc khắp mọi nơi.
Bảo sao Meredith không phát điên lên như thế – vừa nghĩ cậu vừa quay sang phía cô.Cô bị lấp bởi một đống cành cây,một tay đang vật lộn với cái gì đó ở cổ họng ,và cô đã nhìn thấy cậu.
“Matt…nhanh..rời khỏi chỗ ngồi ! Nhanh lên! Bonnie,mình biết là bồ có thể..”
Matt vục và bới tung đống cành cây,sờ tìm cái tay cầm có thể đã bị lấp đằng sau ghế của mình . Tay cầm không nhúc nhích , cả một mớ dây nhợ mảnh và dai đang quấn xung quanh nó,rất khó để giựt đứt hay bung ra.Cậu điên cuồng xoắn ,vặn đám dây.
Lưng ghế của cậu cuối cùng đã ngả ra được.Cậu khom mình chui vào bên dưới một cánh tay gỗ khổng lồ ( nếu nó vẫn xứng đáng được gọi thế bởi bây giờ trong xe có cả đống cành cũng to không kém).Sau đó cậu đã chạm được tới Meredith và giúp lưng ghế của cô cũng ngả ra sau.
Cô ngả theo lưng ghế , được giải thoát khỏi mớ cành lá xanh um và hít lấy hít để không khí . Cô ngồi yên như thế tầm một giây rồi cô gạt tung mọi thứ cùng những đùm lá kim đang bao phủ dày đặc quanh ghế của cô.
Khi cô mở miệng nói trở lại,giọng cô vẫn còn khàn và đứt quãng:
“Matt.Chúa phù hộ cho bồ…vì đã giải được cái trò xếp hình..trong xe ô tô..này” .Cô vừa nói vừa đá đá mặt trước ghế cho nó về đúng tư thế và Matt cùng làm điều tương tự.
Matt ngố ra “Bonnie!”
Bonnie vẫn chưa di chuyển được.Có rất nhiêu cành cây nhỏ vẫn quấn quanh cô , mắc vào áo,luồn vào tóc cô.
Meredith và Matt bắt đầu gỡ chúng ra.Nơi những cành cây quấn vào để lại trên người cô những vết chích nhỏ.
“Cứ như là chúng muốn mọc lên người cô ấy vậy” – Matt vừa nói vừa kéo một cành khá dài và mảnh ra,để lộ bên dưới một vết châm đẫm máu.
Meredith phụ trách gỡ các cành cây khỏi tóc Bonnie , cô hốt hoảng : “Bonnie?Bonnie?Thôi nào , ngầng lên đi,nhìn vào mình nè”
Cơ thể Bonnie bắt đầu run rẩy ,cô để Meredith nâng mặt mình lên và nói “Mình không nghĩ là mình đã có thể làm được..”
“Bồ đã cứu mạng mình đấy”
“Mình đã quá sợ..”
Và Bonnie gục đầu vào vai Meredith khóc rấm rứt.
Matt nhìn Meredith trong khi đèn trong xe ô tô lập lòe rồi phụt tắt.Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là đôi mắt đen láy của cô đang biểu lộ dữ dội khiến bụng cậu cũng phải quặn lên.Từ chỗ của mình,cậu ngó ra ngoài qua ba ô cửa sổ giờ đã được giải phóng.
Đáng lẽ sẽ thật khó để quan sát được điều gì bên ngoài.Nhưng cậu có thể nhìn rõ mồn một những thứ đang áp vào cửa kính xe ô tô : lá kim , cành cây…che phủ từng inch trên bề mặt.
Không ai bảo ai , Matt và Meredith với tay tới cần gạt của cửa sau xe ô tô cùng một lúc.”Click” một cái ,cánh cửa hơi hé ra một inch và rồi họ đạp cái rầm vào nó một cách dứt khoát.
Meredith và Matt nhìn nhau.Meredith cúi xuống lần nữa để tiếp tục gỡ cành cây khỏi người Bonnie.
“Có đau không?”
“Không.Chỉ chút xíu thôi…”
“Bồ đang run kìa”
“Lạnh quá.”
Trời đang trở lạnh.Bên ngoài xe , thông qua ô cửa sổ nay đã bị màu xanh lá che phủ , Matt vẫn có thể nghe thấy gió đang rít lên,luồn lách qua các cành các ngọn.Âm thanh ấy khá to và hơi kì cục ,như thể vọng xuống từ trên cao,xen lẫn với tiếng gỗ nứt lách tách.Một cơn bão đang tới.
“Cái quái gì thế này..” – Matt vừa nói vứa cáu kỉnh đạp đạp vào đằng trước ghế “..Cái thứ tụi mình đâm vào đang ở ngay trên đường nè”
Mái tóc đen của Meredith từ từ ngẩng lên : “Mình không biết.Để mình mở cửa sổ ra nhìn đã,lúc nãy mình chỉ thoáng thấy nó.”
“Nó đứng ngay giữa đường nè”
“Một con sói hả?”
“Lúc nãy nó không ở đây..và rồi nó lại ở đây..”
“Sói thì không có màu này .Con này màu đỏ” – Bonnie nói thẳng tưng,cô nhấc đầu khỏi vai Meredith.
“Màu đỏ á?”- Meredith lắc đầu ‘ “Nó quá to để có thể là một con cáo.”
Matt đáp “Nhưng mình nghĩ đúng là màu đỏ đấy.”
“Sói không có màu lông đỏ…hay là người sói?Tyler Smallwood có họ hàng nào có tóc màu đỏ không ?”
“Đó không phải là sói” – Bonnie nói – “Nó ..lộn ngược.”
“Lộn ngược ?”
“Cái đâu của nó mọc sai vị trí , hoặc giả nó có đến hai cái đầu hai phía”
“Đừng có hù mình chứ Bonnie”- Meredith đáp lại.
Matt không nói ra nhưng quả thực cô cũng làm cậu sợ.Bởi đúng là câu đang nhìn thấy con vật y như Bonnie vừa mô tả.
Cậu nói :“Có thể chúng ta chỉ thấy nó dưới một góc hơi lạ thôi”. Meredith tiếp lời “Có thể đó chỉ là vài con vật đang sợ hãi bởi…”
“Bởi cái gì hử?”
Meredith đưa mắt nhìn lên mui xe và Matt nhìn theo hướng cô chỉ.
Trần xe bằng kim loại đang móp xuống một cách chậm rãi , và rồi lại móp thêm xíu nữa – như thế có gì đó rất nặng đang đè bên trên nó.
Matt tự rủa mình “Sao lúc còn lái xe mình không đâm quách vào nó cho rồi ?”.Cậu cố nhìn xuyên qua hàng đàn nhánh cây để tìm ổ khóa khởi động xe “Chìa vẫn cắm ở đây chứ nhỉ?”
“Matt ,tụi mình gần như đã lao xuống một con mương nên kể cả mình biết trước mà bảo bồ tông quách vào cái thứ kia thì mọi việc cũng chẳng khá hơn chút nào đâu.”
“Cái cành cây kia suýt thì làm đầu bồ rụng xuống.”
“Uh mình biết” – Meredith đơn giản đáp lại .
“Nó có thể đã GIẾT bồ đó”
“Nếu việc đó giúp hai bồ tỉnh ngộ.Lúc hai người còn mải nhìn ra phía khác thì mình nhìn thẳng và mình đã thấy chúng – cây cối – và ở khắp mọi hướng.
“Đó là…không thể nào” – Matt bấu chặt vào ghế ,cố nặn ra từng chữ.
“Bồ nghĩ thế hử?”
Mui xe lại phát ra một tiếng “crack”.
“Cả hai người – đừng cãi nhau nữa!” – Bonnie kêu lên,giọng cô vỡ òa.
Có tiếng nổ như tiếng súng vang lên và chiếc xe lập tức tròng trành,sang trái rồi lại lùi về sau.
Bonnie hốt hoảng “Cái gì thế ?”
Yên lặng.
“…một lốp xe..nổ rồi” – Matt lên tiếng, không tin vào chính giọng của mình nữa.Cậu nhìn Meredith.
Bonnie cũng quay sang Meredith : “Meredith—đằng trước tụi mình toàn cành cây.Mình có thể thấy ánh trăng rọi qua,trời hẳn đã tối lắm rồi.”
“Mình biết”
“Tụi mình phải làm gì đây?”
Matt có thể thấy khuôn mặt Meredith căng thẳng và bất lực,giống như có điều gì đó muốn thoát ra từ kẽ răng cô nhưng sau rồi cô chỉ nói đơn giản :
“Mình không biết nữa”
Elena cuộn tròn như một con mèo trên giường,bên cạnh là Stefan vẫn đang run rẩy.Cô mỉm cười với anh – nụ cười chứa đầy yêu thương và thỏa mãn.Anh với tay kéo cô xuống gần , họ âu yếm nhìn nhau.
Cô làm anh phát điên bởi anh biết việc họ đang làm là đùa giỡn trên sự nguy hiểm.Hơn cả điều đó , Elena là một vampire ở dạng linh hồn đầu tiên và duy nhất mà anh từng biết.
Nhưng trông cô ấy kìa ! Anh trở người ,lật cô xuống dưới và cứ thế cảm nhận tim mình đập liên hồi dù là chỉ nhìn cô mà thôi : Mái tóc của cô – vàng óng và mềm mượt đương buông xuống giường. Cơ thể cô dưới ngọn đèn ngủ cũng như đang tỏa ra ánh hoàng kim.Cô ấy thực sự trôi nổi ,di chuyển và ngủ trong một quầng sáng vàng sắc.Điều này thật tệ , như thể anh đã đem một vầng mặt trời lên giường mình vậy.
Anh cố nén lại một cái ngáp và thấy cô cũng vậy,giống như cái cách Deliah mang sức mạnh của Samson đi. Anh đang phấn khích bởi sức mạnh đem lại từ máu của cô nhưng anh cũng thấy rất buồn ngủ. Anh muốn dành cả đêm ấm áp này trong – hoặc bên dưới – vòng tay cô.
Deliah và Samson : nhân vật trong một bức họa thời Phục Hưng ,trong đó Deliah là người phụ nữ dịu dàng và hiền hậu để Samson ngả đầu ngủ trên đùi mình .Samson được diễn tả như một vị thần cơ bắp đầy sức mạnh.
Trong xe của Matt ngày càng tối bởi cây cối tiếp tục che lấp ánh trăng.Họ đã hét lên tìm kiếm sự giúp đỡ một lúcnhưng không thành công.Bên cạnh đó , Meredith cũng chỉ ra rằng họ cần tiết kiệm lượng oxy trong xe thế nên họ ngừng hét và ngồi yên.
Cuối cùng Meredith lấy từ trong túi quần jean một chùm chìa khóa có móc là một chiếc đèn bé xíu tỏa ánh sáng xanh dương.Cô bật nó lên và họ đều hướng về phía ánh đèn. “Một thứ bé xíu giờ lại có ý nghĩa như này đây” – Matt thầm nghĩ.
Không khí lo âu bao trùm hàng ghế trước của xe .
Meredith lên tiếng : “Bonnie à , không ai nghe thấy tụi mình gào thét đâu.Nếu có ai đó ngoài kia ,hẳn họ đã phải nghe thấy lúc lốp xe bị nổ và nghĩ rằng đó là tiếng súng.”
Bonnie lắc đầu , cố tình không nghe thấy bạn nói gì.Cô vẫn đang nhổ những chiếc lá kim găm vào da .
Matt suy tư “Cô ấy nói đúng . Chúng ta cách mọi người hàng dặm.”
Bonnie đáp lại , từng chữ thốt ra ngập ngừng và chắc nịch y như những viên sỏi bị ném xuống ao “ Có thừ gì đó rất xấu xa đang ở đây”
Mặt Matt xám ngắt “Xấu xa..đến mức nào?”
“Rất xấu xa đến độ…mình chưa từng cảm thấy thứ gì giống thế này trước kia.Kể cả khi Elena bị giết hay Klaus xuất hiện cũng không .Mình chưa từng cảm thấy thứ gì tồi tệ thế này , nó rất tệ hại và..rất mạnh.Mình không hiểu nổi sao trên đời lại có thứ mạnh đến vậy.Nó thúc giục mình,và mình sợ là mình sẽ phải…”
Meredith ngắt lời cô “Bonnie , chúng ta nên nghĩ thoáng hơn ,sẽ có cách..”
“Chẳng có cách nào cả !”
“—Mình biết là bồ đang sợ—“
“Còn ai khác có thể cầu cứu đây?Mình có thể…nếu có ai đó cho mình triệu hồi.Mình có thể nhìn vào ngọn đèn bé nhỏ vủa bồ và coi nó là một ngọn lửa để..”
“Klaus đã chết rồi.”
“Nhưng….”
“Sẽ không ai nghe thấy chúng ta cả!..” Bonnie vỡ òa và hoàn toàn khóc nấc lên “Elena và Stefan cách đây quá xa và giờ này chắc họ đã ngủ rồi ! Và sẽ không còn ai khác có thể..”
Ba người xích lại gần nhau giống như cách các cành cây bao xung quanh chỗ ngòi của họ. Matt và Meredith ngồi đủ gần để có thể nhìn thấy mặt nhau qua đầu của Bonnie.
“Uh” – Matt có vẻ hơi hoảng “Ưm..có chắc là..?”
“Không” – Meredith cắt lời. Giọng cô nghe vừa hũng dữ vừa tràn ngập hy vọng : “Nhưng nhớ sáng nay chứ?Tụi mình không hoàn toàn chắc chắn nhưng thực tế là hắn ta vẫn lảng vảng quanh đây.”
Matt thấy muốn bệnh ,khuôn mặt Bonnie và Meredith bỗng trở nên ma quái dưới ánh sáng xanh của ngọn đèn.
“Và ngay trước khi tai nạn xảy ra ,chúng ta đang nói về rất nhiều thứ kiểu như là—–”
“—-nguyên do tất cả mọi thứ đã xảy ra khiến Elena thay đổi—-“
“—-đều là lỗi của hắn ta.”
“Trong rừng.”
“Với cửa sổ mở toang.”
Bonnie thổn thức.
Dù sao đi nữa,Matt và Meredith trao đổi bằng ánh mắt và nhận ra người kia cũng đồng tình với mình.Meredith dịu dàng nói : “Bonnie à , điều mà bồ nói bồ có thể làm ấy , cứ thử làm xem sao.Cố gắng liên lạc với Stefan,đánh thức Elena hay thậm chí…..gởi lời xin lỗi tới Damon.Nhưng mình hi vọng đó là điều cuối cùng chúng ta phải làm.Nhưng anh ta không có vẻ gì là muốn chúng mình chết cả bởi giết bạn của Elena sẽ không giúp anh ta tiến triển với cô ấy.
Matt lẩm bẩm vẻ nghi ngờ “Có thể hắn không muốn tất cả tụi mình chết , nhưng có thể hắn sẽ đợi cho tới khi một trong chúng ta phải chết để cứu những người còn lại.Mình không bao giờ tin là….”
“Bồ không đáng để anh ta phải bận tâm đâu” – Meredith nói to hơn,bóc mẽ .
Matt nhìn cô và im bặt.Cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc.
“Được rồi,mình bật đèn lên đây” – ngay cả trong tình huống này giọng cô vẫn cất lên trầm ổn và đầy vẻ trấn an.
Ánh sáng leo lét tội nghiệp kia cũng khiến họ cảm thấy được vỗ về – nó là thứ duy nhất giữ họ khỏi bị bóng tối nuốt chửng.
Matt nhủ thầm “Và nếu bóng tối thực sự bao trùm họ thì đó là vì mấy cái cây kia đã hoàn toàn cắt đứt họ với bên ngoài – cắt đứt họ với dưỡng khí , ánh sáng và tất cả mọi thứ…Và sau đó , họ sẽ mục xương trong màn đêm bất tận này.”
“Bonnie ?” giọng Meredith lúc này là giọng của một người chị cả đang cố giải cứu đứa em ruột thịt của mình.Thật dịu dàng,thật kiên định,cô tiếp tục “Bồ có thể coi nó là một ngọn nến … ngọn nến nhé..ngọn nến đấy…và cố gắng xuất thần..”
“Mình đang xuất thần đây” – giọng Bonnie đều đều vang lên như thể bắt nguồn từ một nơi rất xa .
“..Và cố tìm sự giúp đỡ”- Meredith nói êm như ru.
Bonnie thì thầm ,lặp đi lặp lại như không còn ý thức được thế giới xung quanh nữa :
“Damon,làm ơn đến cứu chúng tôi.Nếu anh có thể nghe được,hãy chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi và đến đây.Anh cho tụi tôi một phen sợ hãi và tôi nghĩ là chúng tôi đáng bị như thế , nhưng làm ơn ,làm ơn cứu chúng tôi.Nó đau lắm Damon à. Đau đến nối tôi muốn hét lên.Nhưng thay vào đó tôi dồn tất cả năng lượng của mình để gọi anh.Làm ơn,làm ơn.làm ơn cứu…”
, rồi phút trôi qua ,cô tiếp tục lặp lại trong khi những cành cây dần tiến sát ,bao vây họ bởi mùi hương ngọt ngào của nhựa cây.
Và cô cứ giữ nguyên trạng thái đó lâu hơn nhiều so với những gì Matt nghĩ cô có thể chịu được.
Ánh sáng phụt tắt.Và rồi không còn âm thanh nào ngoài tiếng lá thông cứ xào xạc vang lên.
Bạn phải thừa nhận anh ta rất có “kỹ thuật”.
Một lần nữa Damon lại đang nằm dài trên không ,lần này với độ cao hơn hẳn so với lần trước – lúc anh còn rình mò cửa sổ phòng ngủ ở tầng nhà Caroline.Anh vẫn không biết tên của cái cây nhưng điều đó chẳng thể cản trở anh.Cái cành này giống như một chỗ ngồi thuận tiền,vuông vắn vươn ra phía bên trên những tán lá lòa xòa.Anh đang cảm thấy hơi chán bởi dưới mặt đất kia chẳng xảy ra chuyện gì mới mẻ.
Anh vừa thả Damaris đi lúc chiều ,khi cô ta bắt đầu trở nên nhàm chán – luôn mồm nói về chuyện hôn nhân và mấy đề tài mà anh luôn tránh né như thể anh đang là chồng cô ta vậy . Chán – Ngắt !
Anh cho cô đi mà không thèm quan tâm liệu cô ta có thích hợp trở thành một vampire hay không dù đó là điều anh từng nghĩ tới.Và chông cô ta hẳn sẽ phải ngạc nhiên khi thấy cô về nhà . Môi anh hơi nhếch lên thành một nụ cười.
Phía dưới anh , vở kịch đang dần đến hồi cao trào .
Và mọi người buộc phải thừa nhận anh rất có kỹ thuật.
Một cuộc săn đuổi tập thể.
Anh không thể hiểu nổi lũ sinh vật bé nhỏ đang cáu kỉnh chặt phá cái cây kia là cái thể loại gì .Nhưng giống lũ chó sói và sư tử , chúng có vẻ muốn hạ nó xuống một cách “nghệ thuật”. Chúng đang bắt tay với nhau để tóm bằng được một thứ bọc thép và có tốc độ quá nhanh mà không đứa nào trong số chúng chế ngự nổi .
Trong trường hợp này, đó là cái xe ô tô.
Đúng là nghệ thuật của sự hợp tác.Anh thầm nghĩ “Loài vampire đáng thương luôn cô độc.Nếu chúng ta mà đoàn kết được ,chúng ta đã có cả thế giới .”
Anh khẽ chớp mắt và nở một nụ cười chói lóa không -vì – gì – cả.
“Đương nhiên NẾU chúng ta có thể ..ờm ..cứ coi như là…chiếm được một thành phố và cư dân của nó đi ; chúng ta sẽ kết thúc nó và chuyển sang môt thành phố khác.Răng , móng và Sức Mạnh sẽ được xổ lồng như một lưỡi gươm được tuốt khỏi vỏ , cho đến khi không còn gì sót lại ngoài những mảnh thịt vụn và máu xối thành dòng.”
Anh lim dim mắt để tán dương suy nghĩ đó của chính mình “Tưởng tượng hay đấy. Rất nghệ thuật.Máu ngập tràn trong hồ và thứ chất lỏng ma thuật đó sẽ tiếp tục chảy tràn xuống những bậc thang cẩm thạch trắng của ..ờ để coi..cứ cho như là của đấu trường Hi Lạp cổ đi….Và toàn bộ thành phố sẽ tuyệt nhiên yên lặng:không còn sự xô bồ,hỗn loạn và những kẻ đạo đức giả chỉ còn lại giá trị để bị cắn ,để được phun trào thứ chất lỏng màu đỏ ra khỏi động mạch mà thôi …Phiên bản vùng đất tràn ngập sữa và mật ong của vampire…”
Anh mở mắt ra lần nữa vì bị làm phiền.Bên dưới kia đang trở nên ồn ào.Có tiếng người đang hét lên.Nhưng tại sao? Chuyện đó thì có gì chứ? Loài thỏ vẫn thường la lên phản kháng trong hàm răng của loài cáo, nhưng làm gì có con thỏ nào chạy đến để cứu nó đâu?
Đó – một câu tục ngữ mới vừa ra đời và nó chứng tỏ loài người cũng ngu ngốc chả kém gì loài thỏ – nghĩ vậy nhưng tâm trạng anh đã bị lung lay.Tâm trí anh cố thoát li khỏi hiện thực nhưng âm thanh kia không phải là thứ duy nhất đang làm phiền anh. Sữa và mật ong..đó là một liên tưởng tai hại. Thật là một sai lầm khi nghĩ tới hai thứ ấy.
Bởi vì…vào cái đêm đó,mới tuần trước thôi,Elena dã ở đấy , làn da trắng như sữa – màu trắng dưới ánh trăng ấm áp chứ không lạnh lẽo .Mái tóc sáng màu trong đêm tối như mật ong sóng sánh. Elena sẽ không vui nếu biết được lí do của cuộc đi săn tập thể đêm nay.Nàng sẽ khóc mất ,nước mắt như những giọt pha lê sẽ phải nhỏ xuống ..chúng hẳn có vị mặn như muối.
Đột nhiên Damon cứng người lại.Anh phóng một năng lượng truy tìm vô hình – một dải sóng radar ra tứ phía.
Nhưng không có thứ gì phản xạ lại ngoại trừ cái cây vô tri vô giác dưới chân anh.Bất cứ thứ gì vừa tác động đến anh – nó là vô hình.
Được rồi .Vậy thử cái này xem – anh vừa nghĩ vừa tập trung toàn bộ lượng máu thu được trong vài ngày trở lại và bộc phát một cơn lốc xoáy Sức Mạnh thuần túy,cuồng bạo như núi lửa Vesuvius đang phun trào.Sức mạnh bao phủ mọi phía xung quanh , quyền năng của anh sẽ khiến bán kính dặm quanh đó suốt một giờ sau phải nổ lốp đốp như trong một vụ nổ khí gas.
Nó đã trở lại.Không thể tin được,con trùng khốn kiếp ấy lại đang cố thâm nhập vào tâm trí anh một lần nữa.Đúng là thế.
Nó đang ru ngủ anh.Từ vô thức,anh điên cuồng chà xát gáy mình,trong khi phần còn lại của con trùng đã hạ gục con mồi trong xe ô tô của chúng.Thứ đó đang thì thầm trong óc anh,mang những liên tưởng đen tối khi nãy của anh trở lại ,lặp đi lặp lại chúng nhưng với một mức độ khủng khiếp hơn . Vòng kềm tỏa của nó có thể làm anh rơi vào cơn lốc của giết chóc rồi lại tiếp tục giết chóc trong niềm vui sướng bệnh hoạn thuần túy.
Tâm trí Damon lúc này đây đã trở nên lạnh lẽo và giận dữ.Anh đứng đó,vai và hai cánh tay thả lỏng,và anh tìm kiếm – không phải bằng một vòng sóng radar duy nhất như lúc nãy mà bằng cả một luồng năng lực cực lớn ,đồng nhất tâm trí mình cùng nó hòng phát hiện ra con trùng bẩn thỉu kia.
Nó hẳn phải ở quanh đây.Cái cây dưới chân anh vẫn im lìm tiếp tục nhiệm vụ của nó nhưng anh thì không tìm thấy gì cả ,dù cho đã sử dụng tói phương pháp quét dò nhanh nhất và hiệu quả nhất mà anh biết.
Năng lượng của anh cứ mỗi giây lại quét qua hàng nghìn ngóc ngách quanh quán Drunkard’s Walk.Nếu có một cơ thể nào đó chết quanh đấy, anh sẽ tìm ra ngay lập tức.Nhưng thay vào đó,anh tìm thấy không – gì – cả.
Điều đó khiến anh tức giận hơn bao giờ nhưng cũng cảm thấy đôi chút thú vị.Anh đã mong muốn một trận đấu – một cơ hội để giết chóc ở nơi mà sự giết chóc thực sự có ý nghĩa.Và giờ có một đối thủ đáp ứng đủ các tiêu chuẩn của anh xuất hiện,thế mà anh lại không thể giết nỏ chỉ vì anh không thể tìm thấy nó.
Anh giận dữ truyền khắp các hướng một thông điệp bằng luồng sức mạnh đang dâng tràn :
“Tao đã cảnh cáo mày một lần.Giờ tao THÁCH ĐẤU với mày. Hiện thân đi – CÒN KHÔNG THÌ TRÁNH XA KHỎI TAO ! ”
Anh dồn , dồn và dồn Sức Mạnh lại , trong đầu nghĩ tới những con người khác nhau đã dâng hiến để tạo nên điều này. Anh đã kìm nén,nuôi dưỡng ,tinh luyện ,nâng cao sức mạnh này với tất cả hiểu biết về chiến đấu , kĩ năng và kinh nghiệm trận mạc của bản thân.
Anh ghì luồng Sức mạnh lại cho tới khi cảm nhận được mỗi bên tay mình như đang đeo một quả bom nguyên tử.Và rồi cùng một lúc,anh buông tất cả ra. Một vụ nổ xuất hiện từ chỗ anh , tỏa đi bốn phương với tốc độ gần bằng vận tốc ánh sáng .
Giờ chắc chắn anh sẽ cảm nhận được cái chết quằn quại đau đớn của một thứ gì đấy – mạnh mẽ và xảo quyệt đủ để qua khỏi những lần tấn công trước đây của anh – điều mà chỉ có những sinh vật lâu đời kì lạ mới làm nổi.
Damon mở rộng đến cực hạn các giác quan,chờ đợi để nghe thấy hoặc cảm thấy thứ gì đó bị vỡ vụn , bị bốc cháy – thứ gì đó lặng lẽ rơi xuống từ cành cây,không khí hoặc đâu đó với máu của chính nó đang tuôn xối xả .Sinh vật ấy sẽ phải rớt xuống,có khi còn để lại trên mặt đất một vết cày trông giống như gây ra bởi móng của một con khủng long ; và hẳn nó đã tê liệt , đã toi ,thậm chí đã bị nướng chín từ trong ra ngoài.
Nhưng mặc dù anh có thể cảm nhận được gió đang rít gào hay đám mây đen to đùng đang lượn trôi trên đầu đúng như tâm trạng bản thân thì anh vẫn không cảm nhận được bất kì sinh vật kì lạ nào đủ gần để có thẻ thâm nhập vào tâm trí anh.
“Nó có thể mạnh đến cỡ nào cơ chứ?Nó đến từ đâu?”
Chỉ trong tích tắc,một hình ảnh vụt hiện lên trong anh:
Một vòng tròn . Một vòng tròn với một cái tâm ở giữa. Vòng tròn đại diện cho luồng sức mạnh anh phóng ra mọi phía còn tâm vòng tròn chính là nơi duy nhất sức mạnh của anh không thể chạm tới.
Bên trong anh đã…
Snap! Đầu óc anh trở nên trống rỗng.Và rồi , chậm rãi và hơi hoang mang,anh nối ghép các chi tiết lại với nhau.Anh nghĩ về luồng sức mạnh anh đã phóng ra ,cả cái cách anh mong một thứ gì đó sẽ rơi xuống và toi mạng.
Quỷ tha ma bắt ,thậm chí anh còn không cảm thấy được bất kì thứ gì to hơn con cáo anh gặp hồi trưa. Và mặc dù anh đã khống chế sức mạnh của mình để nó chỉ ảnh hưởng tới những sinh vật của bóng đêm giống anh thì các loài vật thông thường khác cũng sẽ bị làm cho sợ hãi.Hẳn giờ này chúng đang chạy toán loạn trong rừng.
Anh cảm thấy mình vừa bị hạ thấp.Hm….ít ra thì không thấp hơn mấy cái cây xung quanh xe ô tô của anh – chúng còn kém anh xa.
Bên cạnh đó,dù “thứ ấy” có là gì đi nữa , nó cũng là một sát thủ vô hình và dường như đã vượt quá tầm kiểm soát của anh , từ giờ anh cần phải cẩn thận hơn .
Hoặc giả anh đã sai chăng ? Một phần trong anh giận dữ lên án chính mình vì đã chủ quan ,lấy cớ được “ăn uống” đầy đủ mà nới lỏng sự phòng vệ.
“ Được ăn uống đầy đù à …hey , có thể mình xỉn mất rồi” – anh tự nhủ và nở một nụ cười không – vì – gì – cả mà thậm chí không cần suy nghĩ. “..Say xỉn và hoang tưởng và cáu kỉnh..Tệ,quá tệ..”
Damon ngả người thư giãn trên cây.Gió đang rít gào , cuộn xoáy và trở lạnh , trên trời toàn mây đen ,chúng che lấp ánh sáng của mặt trăng và những ngôi sao . Đúng kiểu thời tiết của anh.
Hẳn là anh đang say,nhưng anh không tìm được lí do tại sao mình lại thế.
Thứ duy nhất phá vỡ sự yên tĩnh trong khu rừng là tiếng khóc bé xíu của một ai đó ngồi trong xe ô tô vọng lại – nghe giống như một chú chim bị bẫy đang hót đi hót lại một nốt nhạc.
Đó hẳn là tiếng của nhóc phù thủy đầu đỏ với cái cổ ốm yếu và lúc nào cũng mè nheo chuyện tại sao cuộc sống lại phải thay đổi quá nhiều .
Damon hơi dồn trọng lượng lên cái cây.Anh dùng tâm trí theo dõi mọi chuyện trong chiếc xe của họ mà chẳng thấy hứng thú tẹo nào.Không phải anh cố tình nghe lén họ nói gì về anh đâu nhưng hình như ở đó đang cần chút giúp đỡ.
Anh chớp chớp mắt một cách chậm rãi.
Thật kì lạ vì hình như họ cũng gặp tai nạn khi đang cố tránh một sinh vật ở tại chính xác cái nơi mà anh suýt tông chiếc Ferrari của mình vào một con khác.Tiếc là anh không kịp nhìn thoáng qua cái sinh vật họ tránh là con gì bởi đám cây cối mọc quá dày đã che mất.
Chú chim đầu đỏ lại cất tiếng khóc.
Well,cô muốn thoát ra hay là không đây hả nhóc phù thủy?Nếu muốn thì hãy xem lại mình đi,hỏi một cách tử tế vào.
Và sau đó ,đương nhiên tôi sẽ là người quyết định nên làm thế nào.