nó vừa thấy Hoàng Minh thì tỏ ra tức giận kéo tay Phương My đi. Phương My bị nó kéo đi bất ngờ quá nên không kịp phản ứng. Cô vội hỏi
"Lâm Lâm. mày làm gì thế"
nó không thèm trả lời. Cứ kéo Phương My đi ra khỏi lớp học nhưng vừa bước tới cửa thì va chạm với một chàng trai tên Hải Nam khiến nó vụt tay Phương My ra và muốn té ngã. Vì sợ quá nó nhắm chặt đôi mắt lại để số mệnh an bài nhưng may là Hải Nam nhanh ra tay ôm lấy nó lại. Nó khẽ ngạc nhiên mở mắt nhìn Hải Nam khi tay hắn đang ôm eo nó. Cả hai người nhìn nhau với cảm giác như đã quen biết lâu rồi. Hải Nam nở nụ cười hiền hậu và hỏi khẽ
"em không sao chứ?"
các học sinh nữ trong lớp lúc này đều kêu lên
"hoàng tử Hải Nam"
Phương My nhìn thấy mọi người đều có vẻ vui mừng nên hỏi Ngọc Khánh giọng tò mò
"này Khánh.anh ấy là ai vậy"
Ngọc Khánh nhìn Hải Nam bằng ánh mắt trái tim và nói
"anh ấy tên Hải Nam.hoàng tử ban nhạc của trường đấy... anh ấy vừa đẹp trai vừa hát hay nên hình như các học sinh nữ trong trường đều yêu anh ấy hết"
Hải Nam nhẹ nhàng đỡ người nó dậy và nhìn nó với ánh mắt dịu dàng
"em không bị thương ở đâu chứ?"
nó hơi đỏ mặt và nhẹ lắc đầu
"dạ không sao ạ. cảm ơn anh"
Hải Nam không hiểu tại sao lại thấy nó rất quen nhưng chẳng nhớ ra đã gặp nó ở đâu. Hắn cười nhẹ và hỏi
"hình như anh chưa từng gặp em. Bộ em là học sinh mới hả?"
nó nhẹ gật đầu và nói khẽ
"dạ...em tên Ngọc Lâm. Mới chuyển vào trường này ạ"
Hải Nam nhìn xuống chỗ ghi tên họ ở trên áo nó và vui vẻ nói
"Hoàng Ngọc Lâm. tên em rất xứng với vẻ đẹp của em. anh tên Hải Nam"
Mỹ Sang nhìn cái cảnh này thì rất tức giận. Cô ta nói thầm
"đang có chuyện gì thế. Cái con nhỏ là hồ ly tinh đầu thai mà.hết anh Minh rồi tới anh Nam nữa.hứ.mày sẽ biết tay tao"
lúc này Hoàng Minh dừng dậy bước đến nói
"Nam. đi ăn thôi.tao đói sắp chết rồi nè"
Hải Nam cười cười
"ờ.tao biết rỏi"
rồi quay sang qua nó và hỏi giọng ngọt ngào
"Ngọc Lâm.hay là em đi ăn với tụi anh nhé.bữa nay anh mời để mừng em chuyển qua trường mới"
lúc này Phương My và Ngọc Khánh với Thái Sơn bước tới sau lưng nó. Phương My vui vẻ nói
"chúng ta đi ăn đi nhé"
nó nhẹ lắc đầu và hỏi
"mày đã quên cha tao đã bắt chúng ta bữa nay về sớm để hai gia đình ăn cơm với nhau rồi hả?"
Phương My đánh nhẹ vào trán mình
"ừ há.tao quên"
nghe vậy thì Hải Nam liền nói
"thế đành hẹn em bữa khác vậy"
"dạ.baybay anh"
nó vội nói rồi kéo Phương My đi. Không hiểu tại sao trong lòng Hải Nam lại có một chút gì đó rưng động trước ánh mắt long lanh của nó. Rõ ràng từ trước giờ không biết bao nhiều cô gái xinh đẹp thích hắn mà có lúc nào hắn ta thèm để ý đến họ đâu. Hải Nam đứng nhìn theo sau lưng nó như mất hồn vậy. Hoàng Minh vỗ mạnh vào vai Hải Nam và hỏi
"này.mày bị làm sao thế"
Hải Nam giật mình và lắc đầu rồi cười cười
"không có gì? thôi đi ăn đi"
nó và Phương My ra khỏi cổng trường nhìn xung quanh tìm xe đạp của mình mà chẳng thấy. Phương My hoảng hốt hỏi
"xe chúng ta đâu rồi Lâm Lâm"
nó vội lắc đầu
"tao đâu có biết đâu"
Phương My tỏ ra buồn bã nói
"chắc bị người xấu lấy mất rồi"
Hoàng Minh khoác vai Hải Nam và vừa đi vừa nói
"sau khi ăn xong rồi quay lại luyện tập chút nha"
Hải Nam nhẹ gật đầu và nói
"ừ nhưng chút thôi nha.bữa nay tao có hẹn với người quan trọng"
Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi
"công chúa trong lòng mày về rồi hả?"
Hải Nam mỉm cười hạnh phúc và nhẹ gật đầu. Rồi vô tình quay qua nhìn thấy nó và Phương My đang đứng trước cổng. Vẻ mặt có gì đó không được ổn lắm nên hắn kéo Hoàng Minh chạy đến hỏi
"Ngọc Lâm.có chuyện gì vậy"
nó và Phương My giật mình quay qua. Nó nói giọng buồn
"dạ.xe đạp của tụi em bị mất rồi ạ"
Hải Nam vội hỏi
"em để xe ở đâu mà mất"
nó chưa kịp nói thì Hoàng Minh xem vào
"không phải mất mà bị bảo vệ đưa vào nhà xe thôi"
Hải Nam quay sang qua nhìn Hoàng Minh với ánh mắt thắc mắc
"sao mày biết"
Hoàng Minh vừa săn tay áo lên vừa nói
"tao hay đến trễ bỏ xe ở ngoài.bảo vệ hay đưa xe tao vào nhà xe lắm"
Hải Nam cười nói
"vậy hay quá. Ngọc Lâm.để anh vào lấy xe đùm em nha"
nó vội lên tiếng nói
"khoan. Để em đi với anh.hai chiếc lận mà... My.dợi tao chút nha"
Phương My nhẹ gật đầu. Nó bước đi nhanh.lúc đi ngang Hoàng Minh thì nó nói nhỏ
"lớp trưởng cái kiểu gì mà đi trễ suốt"
rồi nó chạy nhanh vào với Hải Nam khiến cho Hoàng Minh bực tức trong lòng. Phương My khẽ bước lại gần và nói
"nó là vậy đó! anh đừng giận nhé"
Hoàng Minh nhẹ lắc đầu
"không sao? anh không để ý đến đâu"
Phương My cười cười và nói khẽ
"em tên Phương My.anh tên Hoàng Minh hả?"
Hoàng Minh nhẹ gật đầu và ừ cái thôi chẳng nói gì thêm cả? Ánh mắt lạnh lùng và vẻ đẹp trai của Hoàng Minh đã khiến cho Phương My có chút gì đó rưng động. Có lẽ đây là tình yêu sét đánh thật rồi. Lúc này Hải Nam và nó dẫn hai chiếc xe đạp ra. Nó đưa xe cho Phương My và quay sang qua Hải Nam nói khẽ
"em cảm ơn anh nhiều nha"
Hải Nam nhẹ lắc đầu và cười tươi
"có gì đâu.giờ cũng trễ rồi hai em về đi"
nó và Phương My nhẹ gật đầu và leo lên xe đạp rồi chạy đi. còn Hải Nam và Hoàng Minh thì đi ăn trưa.
***********hết chương 2***********
"Lâm Lâm. mày làm gì thế"
nó không thèm trả lời. Cứ kéo Phương My đi ra khỏi lớp học nhưng vừa bước tới cửa thì va chạm với một chàng trai tên Hải Nam khiến nó vụt tay Phương My ra và muốn té ngã. Vì sợ quá nó nhắm chặt đôi mắt lại để số mệnh an bài nhưng may là Hải Nam nhanh ra tay ôm lấy nó lại. Nó khẽ ngạc nhiên mở mắt nhìn Hải Nam khi tay hắn đang ôm eo nó. Cả hai người nhìn nhau với cảm giác như đã quen biết lâu rồi. Hải Nam nở nụ cười hiền hậu và hỏi khẽ
"em không sao chứ?"
các học sinh nữ trong lớp lúc này đều kêu lên
"hoàng tử Hải Nam"
Phương My nhìn thấy mọi người đều có vẻ vui mừng nên hỏi Ngọc Khánh giọng tò mò
"này Khánh.anh ấy là ai vậy"
Ngọc Khánh nhìn Hải Nam bằng ánh mắt trái tim và nói
"anh ấy tên Hải Nam.hoàng tử ban nhạc của trường đấy... anh ấy vừa đẹp trai vừa hát hay nên hình như các học sinh nữ trong trường đều yêu anh ấy hết"
Hải Nam nhẹ nhàng đỡ người nó dậy và nhìn nó với ánh mắt dịu dàng
"em không bị thương ở đâu chứ?"
nó hơi đỏ mặt và nhẹ lắc đầu
"dạ không sao ạ. cảm ơn anh"
Hải Nam không hiểu tại sao lại thấy nó rất quen nhưng chẳng nhớ ra đã gặp nó ở đâu. Hắn cười nhẹ và hỏi
"hình như anh chưa từng gặp em. Bộ em là học sinh mới hả?"
nó nhẹ gật đầu và nói khẽ
"dạ...em tên Ngọc Lâm. Mới chuyển vào trường này ạ"
Hải Nam nhìn xuống chỗ ghi tên họ ở trên áo nó và vui vẻ nói
"Hoàng Ngọc Lâm. tên em rất xứng với vẻ đẹp của em. anh tên Hải Nam"
Mỹ Sang nhìn cái cảnh này thì rất tức giận. Cô ta nói thầm
"đang có chuyện gì thế. Cái con nhỏ là hồ ly tinh đầu thai mà.hết anh Minh rồi tới anh Nam nữa.hứ.mày sẽ biết tay tao"
lúc này Hoàng Minh dừng dậy bước đến nói
"Nam. đi ăn thôi.tao đói sắp chết rồi nè"
Hải Nam cười cười
"ờ.tao biết rỏi"
rồi quay sang qua nó và hỏi giọng ngọt ngào
"Ngọc Lâm.hay là em đi ăn với tụi anh nhé.bữa nay anh mời để mừng em chuyển qua trường mới"
lúc này Phương My và Ngọc Khánh với Thái Sơn bước tới sau lưng nó. Phương My vui vẻ nói
"chúng ta đi ăn đi nhé"
nó nhẹ lắc đầu và hỏi
"mày đã quên cha tao đã bắt chúng ta bữa nay về sớm để hai gia đình ăn cơm với nhau rồi hả?"
Phương My đánh nhẹ vào trán mình
"ừ há.tao quên"
nghe vậy thì Hải Nam liền nói
"thế đành hẹn em bữa khác vậy"
"dạ.baybay anh"
nó vội nói rồi kéo Phương My đi. Không hiểu tại sao trong lòng Hải Nam lại có một chút gì đó rưng động trước ánh mắt long lanh của nó. Rõ ràng từ trước giờ không biết bao nhiều cô gái xinh đẹp thích hắn mà có lúc nào hắn ta thèm để ý đến họ đâu. Hải Nam đứng nhìn theo sau lưng nó như mất hồn vậy. Hoàng Minh vỗ mạnh vào vai Hải Nam và hỏi
"này.mày bị làm sao thế"
Hải Nam giật mình và lắc đầu rồi cười cười
"không có gì? thôi đi ăn đi"
nó và Phương My ra khỏi cổng trường nhìn xung quanh tìm xe đạp của mình mà chẳng thấy. Phương My hoảng hốt hỏi
"xe chúng ta đâu rồi Lâm Lâm"
nó vội lắc đầu
"tao đâu có biết đâu"
Phương My tỏ ra buồn bã nói
"chắc bị người xấu lấy mất rồi"
Hoàng Minh khoác vai Hải Nam và vừa đi vừa nói
"sau khi ăn xong rồi quay lại luyện tập chút nha"
Hải Nam nhẹ gật đầu và nói
"ừ nhưng chút thôi nha.bữa nay tao có hẹn với người quan trọng"
Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi
"công chúa trong lòng mày về rồi hả?"
Hải Nam mỉm cười hạnh phúc và nhẹ gật đầu. Rồi vô tình quay qua nhìn thấy nó và Phương My đang đứng trước cổng. Vẻ mặt có gì đó không được ổn lắm nên hắn kéo Hoàng Minh chạy đến hỏi
"Ngọc Lâm.có chuyện gì vậy"
nó và Phương My giật mình quay qua. Nó nói giọng buồn
"dạ.xe đạp của tụi em bị mất rồi ạ"
Hải Nam vội hỏi
"em để xe ở đâu mà mất"
nó chưa kịp nói thì Hoàng Minh xem vào
"không phải mất mà bị bảo vệ đưa vào nhà xe thôi"
Hải Nam quay sang qua nhìn Hoàng Minh với ánh mắt thắc mắc
"sao mày biết"
Hoàng Minh vừa săn tay áo lên vừa nói
"tao hay đến trễ bỏ xe ở ngoài.bảo vệ hay đưa xe tao vào nhà xe lắm"
Hải Nam cười nói
"vậy hay quá. Ngọc Lâm.để anh vào lấy xe đùm em nha"
nó vội lên tiếng nói
"khoan. Để em đi với anh.hai chiếc lận mà... My.dợi tao chút nha"
Phương My nhẹ gật đầu. Nó bước đi nhanh.lúc đi ngang Hoàng Minh thì nó nói nhỏ
"lớp trưởng cái kiểu gì mà đi trễ suốt"
rồi nó chạy nhanh vào với Hải Nam khiến cho Hoàng Minh bực tức trong lòng. Phương My khẽ bước lại gần và nói
"nó là vậy đó! anh đừng giận nhé"
Hoàng Minh nhẹ lắc đầu
"không sao? anh không để ý đến đâu"
Phương My cười cười và nói khẽ
"em tên Phương My.anh tên Hoàng Minh hả?"
Hoàng Minh nhẹ gật đầu và ừ cái thôi chẳng nói gì thêm cả? Ánh mắt lạnh lùng và vẻ đẹp trai của Hoàng Minh đã khiến cho Phương My có chút gì đó rưng động. Có lẽ đây là tình yêu sét đánh thật rồi. Lúc này Hải Nam và nó dẫn hai chiếc xe đạp ra. Nó đưa xe cho Phương My và quay sang qua Hải Nam nói khẽ
"em cảm ơn anh nhiều nha"
Hải Nam nhẹ lắc đầu và cười tươi
"có gì đâu.giờ cũng trễ rồi hai em về đi"
nó và Phương My nhẹ gật đầu và leo lên xe đạp rồi chạy đi. còn Hải Nam và Hoàng Minh thì đi ăn trưa.
***********hết chương 2***********