Hình như có ai đó bế nó trên tay và chạy rất vội. Là ai thế, nó cố mở mắt lên nhìn thì thấy một khuôn mặt đầy lo lắng nhưng mờ quá không thể nhìn rõ được. Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống khiến cho nó không thấy rõ người đang bế mình là ai, nhưng sao hình bóng quen quá vậy. Rồi cơn đau ở sau lưng đã khiến cho nó ngất đi chằng còn biết gì nữa...
--Hai Tiếng Đồng Hồ Sau. Ở Bệnh Viện--
Vừa tỉnh lại thì nó đã thấy Hoàng Minh đang ngồi bên cạnh mình rồi.
"Cô tỉnh rồi á"
Hoàng Minh lên tiếng hỏi. Nó nhìn xung quanh và hỏi
"Đây là ở đâu vậy, sao tôi lại ở đây"
Hoàng Minh đỡ nó ngồi dậy và cho nó tựa vào tường.
"Bộ cô không nhớ gì sao?"
Nó nhìn anh và cố nhớ lại đã xảy ra chuyện gì với mình. À nhớ rồi, nó đã theo Hoàng Minh về nhà rồi nhìn thấy cha anh tính đánh gảy chân anh, nó đã chạy tới đỡ đùm anh.
"Tôi nhớ ra rồi..."
Nó khẽ gật đầu. Hoàng Minh nhìn nó và hỏi khẽ
"Tại sao cô lại làm thế?"
nó giả vờ không có chuyện gì, nó nói
"Tôi chỉ đi ngang qua bị vấp ngã thôi mà"
"Cô nói xạo"
Hoàng Minh vội nói. Nó khẽ ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn, cả hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Trong giây phút ấy cả hai người chỉ nhìn thấy đối phương thôi chẳng còn thấy ai khác. Đang đầy cảm xúc thì nó tự nhiên cắt ngang với một câu
"Đói bụng quá"
Hoàng Minh giật mình, quay mặt qua chỗ khác và nói
"Dù sao cũng...cảm ơn cô"
nó nhìn và nói
"Cứ xem như tôi trả ơn anh lần trước đã cứu bạn thân của tôi đi, không ai nợ ai"
Vừa lúc này Vũ Trí và Phương My với Hải Nam vội vàng chạy vào.
"Lâm Lâm"
Cả ba đều gọi tên nó với vẻ hoảng hốt. Vũ Trí lo lắng chạy tới hỏi
"Lâm Lâm, em có sao không?"
Hai tay của Vũ Trí đang nắm tay nó thật chặt.
"Dạ...em không sao ạ"
nó nhẹ lắc đầu. Phương My cũng vội chạy tới bên nó và hỏi
"Lâm Lâm, mày làm tao sợ quá đi, mà thật ra đã có chuyện gì?"
Vũ Trí cũng hỏi thêm
"Phải đó, có chuyện gì và sao em lại bị thương như thế?"
"Cô ấy bị thương là vì tôi"
Lúc nó chưa kịp trả lời thì Hoàng Minh vội nói. Câu nói của anh đã khiến mọi người ngạc nhiên. Vũ Trí quay người lại nhìn Hoàng Minh với ánh mắt vô cùng tức giận.
"Sao cậu lại để em ấy bị thương như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"
Vũ Trí nắm lấy cổ áo Hoàng Minh và lớn tiếng hỏi. Hải Nam vội chạy tới đẩy nhẹ Vũ Trí ra và nói
"Trí, cậu bình tỉnh lại đi"
Vũ Trí vẫn giữ ánh mắt tức giận với Hoàng Minh, nó nhìn mà cũng thấy sợ nữa, thật sự chưa bao giờ nó nhìn thấy anh ta giận dữ như vậy.
"Anh Ken"
Nó cố bước xuống giường và gọi khẽ.
"Lâm Lâm cẩn thận đó"
Phương My thét lên khi thấy nó sắp ngã xuống.
"Cẩn thận. Em không sợ bị ngã à"
Vũ Trí nhanh lẹ đưa tay đỡ lấy nó và hỏi khẽ. Nó cố cười nói
"Có anh ở đây em không sợ gì hết, vì em biết anh nhất định không để em ngã xuống đâu"
Vũ Trí dịu dàng đỡ lấy nó và nói khẽ
"Em thiệt là.... Thôi em nằm yên đi"
Rồi anh ta dìu nó lên giường với vẻ dịu dàng. Cái cảnh ấy khiến cho Hải Nam cảm thấy khó chịu vô cùng. Nó nằm xuống và nói
"Chuyện em bị thương chỉ là sự cổ thôi, không phải lỗi của anh ta đâu... Anh đừng giận nữa, được không Ken"
Ánh mắt tức giận lúc nãy đã hoàn toàn biển mất, mà thay vào đó là một ánh mắt dịu dàng. Vũ Trí nhẹ gật đầu
"Được rồi, anh không giận nữa. Em ngoan ngoãn nằm yên đi"
Phương My nãy giờ luôn để ý đến ánh mắt của Hoàng Minh, cô thấy anh luôn nhìn nó với ánh mắt lo lắng, không giống ánh mắt của anh thường ngày chút nào cả? Cô nói thầm
"Thật ra đã có chuyện gì vậy, mình phải tìm cơ hội hỏi rõ mới được"
Vũ Trí liếc nhìn Hoàng Minh và hỏi
"Bác sĩ nói thế nào"
Hoàng Minh đang đứng bỏ hai tay vào túi quần suy nghĩ lung tung, khi nghe Vũ Trí hỏi thì giật mình xoay mặt qua nói
"Bác sĩ nói cô ấy chỉ nằm ở đây một đêm, mai sáng có thể xuất viện được rồi"
Vũ Trí nhẹ gật đầu và lạnh lùng nói
"Thôi được rồi hai cậu về đi, ở đây có tôi và My lo cho Lâm Lâm rồi"
Hải Nam bước tới thêm vài bước và nói
"Ngọc Lâm, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé. Anh về"
nó gật đầu và cười nhẹ. Hãi Nam nhìn Vũ Trí với ánh mắt bực mình, rồi quay lưng đi cùng với Hoàng Minh. Lúc này Vũ Trí giơ tay vén vài sợi tóc cho nó và hỏi giọng dịu dàng
"Lưng em còn đau lắm không Lâm Lâm"
Nó nhẹ lắc đầu và nói
"Em không đau...em chỉ đói bụng thôi à... Ken, anh mau đi mua gì đó cho em ăn đi"
Vũ Trí khẽ bật cười và gật đầu.
"Rồi rồi, anh sẽ đi mua món mì ý em thích ăn nhất nha"
"Dạ. Hihi"
Nó nở nụ cười vui mừng. Vũ Trí quay sang qua Phương My và nói
"My, em lo cho Lâm Lâm đùm anh chút nha"
Phương My nhẹ gật đầu.
"Dạ em biết rồi mà"
Vũ Trí quay lưng đi và bước thật nhanh ra khỏi phòng. Lúc này Phương My ngồi xuống bên cạnh nó với vẻ mặt buồn, nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô bạn thân của mình thì nó biết chắc trong lòng cô rất muốn biết có chuyện gì đã xảy ra nên nó kể hết đầu đuôi câu chuyện lại cho cô nghe. Sau khi nghe xong thì Phương My thở dài.
"Haizz...sao tội nghiệp cho anh Minh quá vậy"
Nó nhẹ gật đầu.
"Tao sẽ tìm cơ hội cho ông ta một trận"
Phương My nhìn thẳng vào nó và hỏi khẽ
"Mà sao mày lại đỡ đùm anh Minh..."
Nó khẽ giật mình trước câu hỏi của Phương My, vì chính nó cũng không biết tại sao mình lúc đó lại lao vào đỡ đùm anh nữa, chỉ nhớ lúc đó trong đầu nó không có suy nghĩ gì hết. Phương My hỏi khẽ
"Chắc không phải mày đã thích...."
Nó vội lắc đầu và nói
"Tao chỉ vì mày....và cuộc thi thôi"
Phương My nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên.
"Vì tao?"
Nó gật đầu và cười nhẹ.
"Tao biết nếu anh ta có chuyện gì thì chắc chắn mày rất đau lòng, tao thì chẳng thích thấy điều đó"
Phương My bất chợt ôm lấy nó thật chặt và nói khẽ.
"Tao cũng đau lòng khi thấy mày bị thương như thế mà"
Nó cũng lấy tay ôm Phương My và cười mỉm.
"My à mày đừng nghĩ lung tung nữa, được không? Anh ta và tao nói chuyện cùng nhau chỉ vì cuộc thi sắp tới thôi"
Phương My nhẹ nhàng buông nó ra và nói giọng buồn.
"Tao cũng không biết tại sao mỗi khi thấy mày và anh Minh nói chuyện với nhau thì trong lòng tao rất khó chịu"
Nó cười nhẹ
"Chắc mày yêu anh ta thật rồi"
Nó đã nhờ Phương My gọi về báo với cha mẹ mình rằng, tối hôm nay nó sẽ ngủ lại nhà Phương My với lí do muốn học bài cùng nhau. Vũ Trí thì đã ở lại bệnh viện chăm sóc nó, để nó một mình thì anh ta chẳng yên tâm chút nào. Nhìn nó ngủ say trên giường thì trong lòng Vũ Trí bỗng mong muốn thời gian có thể dừng lại, để anh ta bên nó như thế này mãi mãi.
Còn Hoàng Minh thì đang đứng trước sân nhà mình tự hỏi, tại sao nó lại đỡ đùm anh. Tại sao trong lòng anh có chút gì đó nhói nhói khi thấy khuôn mặt đầy đau đớn của nó.
Cả hoàng tử Hải Nam của chúng ta cũng không thể nào ngủ được, hình ảnh của nó và Vũ Trí thân thiết với nhau luôn hiện ra trong đầu hắn.
Nhất là khi Vũ Trí luôn tỏ ra yêu thương nó trước mặt mọi người. Hắn thật không can tâm mà
--Hai Tiếng Đồng Hồ Sau. Ở Bệnh Viện--
Vừa tỉnh lại thì nó đã thấy Hoàng Minh đang ngồi bên cạnh mình rồi.
"Cô tỉnh rồi á"
Hoàng Minh lên tiếng hỏi. Nó nhìn xung quanh và hỏi
"Đây là ở đâu vậy, sao tôi lại ở đây"
Hoàng Minh đỡ nó ngồi dậy và cho nó tựa vào tường.
"Bộ cô không nhớ gì sao?"
Nó nhìn anh và cố nhớ lại đã xảy ra chuyện gì với mình. À nhớ rồi, nó đã theo Hoàng Minh về nhà rồi nhìn thấy cha anh tính đánh gảy chân anh, nó đã chạy tới đỡ đùm anh.
"Tôi nhớ ra rồi..."
Nó khẽ gật đầu. Hoàng Minh nhìn nó và hỏi khẽ
"Tại sao cô lại làm thế?"
nó giả vờ không có chuyện gì, nó nói
"Tôi chỉ đi ngang qua bị vấp ngã thôi mà"
"Cô nói xạo"
Hoàng Minh vội nói. Nó khẽ ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn, cả hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Trong giây phút ấy cả hai người chỉ nhìn thấy đối phương thôi chẳng còn thấy ai khác. Đang đầy cảm xúc thì nó tự nhiên cắt ngang với một câu
"Đói bụng quá"
Hoàng Minh giật mình, quay mặt qua chỗ khác và nói
"Dù sao cũng...cảm ơn cô"
nó nhìn và nói
"Cứ xem như tôi trả ơn anh lần trước đã cứu bạn thân của tôi đi, không ai nợ ai"
Vừa lúc này Vũ Trí và Phương My với Hải Nam vội vàng chạy vào.
"Lâm Lâm"
Cả ba đều gọi tên nó với vẻ hoảng hốt. Vũ Trí lo lắng chạy tới hỏi
"Lâm Lâm, em có sao không?"
Hai tay của Vũ Trí đang nắm tay nó thật chặt.
"Dạ...em không sao ạ"
nó nhẹ lắc đầu. Phương My cũng vội chạy tới bên nó và hỏi
"Lâm Lâm, mày làm tao sợ quá đi, mà thật ra đã có chuyện gì?"
Vũ Trí cũng hỏi thêm
"Phải đó, có chuyện gì và sao em lại bị thương như thế?"
"Cô ấy bị thương là vì tôi"
Lúc nó chưa kịp trả lời thì Hoàng Minh vội nói. Câu nói của anh đã khiến mọi người ngạc nhiên. Vũ Trí quay người lại nhìn Hoàng Minh với ánh mắt vô cùng tức giận.
"Sao cậu lại để em ấy bị thương như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"
Vũ Trí nắm lấy cổ áo Hoàng Minh và lớn tiếng hỏi. Hải Nam vội chạy tới đẩy nhẹ Vũ Trí ra và nói
"Trí, cậu bình tỉnh lại đi"
Vũ Trí vẫn giữ ánh mắt tức giận với Hoàng Minh, nó nhìn mà cũng thấy sợ nữa, thật sự chưa bao giờ nó nhìn thấy anh ta giận dữ như vậy.
"Anh Ken"
Nó cố bước xuống giường và gọi khẽ.
"Lâm Lâm cẩn thận đó"
Phương My thét lên khi thấy nó sắp ngã xuống.
"Cẩn thận. Em không sợ bị ngã à"
Vũ Trí nhanh lẹ đưa tay đỡ lấy nó và hỏi khẽ. Nó cố cười nói
"Có anh ở đây em không sợ gì hết, vì em biết anh nhất định không để em ngã xuống đâu"
Vũ Trí dịu dàng đỡ lấy nó và nói khẽ
"Em thiệt là.... Thôi em nằm yên đi"
Rồi anh ta dìu nó lên giường với vẻ dịu dàng. Cái cảnh ấy khiến cho Hải Nam cảm thấy khó chịu vô cùng. Nó nằm xuống và nói
"Chuyện em bị thương chỉ là sự cổ thôi, không phải lỗi của anh ta đâu... Anh đừng giận nữa, được không Ken"
Ánh mắt tức giận lúc nãy đã hoàn toàn biển mất, mà thay vào đó là một ánh mắt dịu dàng. Vũ Trí nhẹ gật đầu
"Được rồi, anh không giận nữa. Em ngoan ngoãn nằm yên đi"
Phương My nãy giờ luôn để ý đến ánh mắt của Hoàng Minh, cô thấy anh luôn nhìn nó với ánh mắt lo lắng, không giống ánh mắt của anh thường ngày chút nào cả? Cô nói thầm
"Thật ra đã có chuyện gì vậy, mình phải tìm cơ hội hỏi rõ mới được"
Vũ Trí liếc nhìn Hoàng Minh và hỏi
"Bác sĩ nói thế nào"
Hoàng Minh đang đứng bỏ hai tay vào túi quần suy nghĩ lung tung, khi nghe Vũ Trí hỏi thì giật mình xoay mặt qua nói
"Bác sĩ nói cô ấy chỉ nằm ở đây một đêm, mai sáng có thể xuất viện được rồi"
Vũ Trí nhẹ gật đầu và lạnh lùng nói
"Thôi được rồi hai cậu về đi, ở đây có tôi và My lo cho Lâm Lâm rồi"
Hải Nam bước tới thêm vài bước và nói
"Ngọc Lâm, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé. Anh về"
nó gật đầu và cười nhẹ. Hãi Nam nhìn Vũ Trí với ánh mắt bực mình, rồi quay lưng đi cùng với Hoàng Minh. Lúc này Vũ Trí giơ tay vén vài sợi tóc cho nó và hỏi giọng dịu dàng
"Lưng em còn đau lắm không Lâm Lâm"
Nó nhẹ lắc đầu và nói
"Em không đau...em chỉ đói bụng thôi à... Ken, anh mau đi mua gì đó cho em ăn đi"
Vũ Trí khẽ bật cười và gật đầu.
"Rồi rồi, anh sẽ đi mua món mì ý em thích ăn nhất nha"
"Dạ. Hihi"
Nó nở nụ cười vui mừng. Vũ Trí quay sang qua Phương My và nói
"My, em lo cho Lâm Lâm đùm anh chút nha"
Phương My nhẹ gật đầu.
"Dạ em biết rồi mà"
Vũ Trí quay lưng đi và bước thật nhanh ra khỏi phòng. Lúc này Phương My ngồi xuống bên cạnh nó với vẻ mặt buồn, nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô bạn thân của mình thì nó biết chắc trong lòng cô rất muốn biết có chuyện gì đã xảy ra nên nó kể hết đầu đuôi câu chuyện lại cho cô nghe. Sau khi nghe xong thì Phương My thở dài.
"Haizz...sao tội nghiệp cho anh Minh quá vậy"
Nó nhẹ gật đầu.
"Tao sẽ tìm cơ hội cho ông ta một trận"
Phương My nhìn thẳng vào nó và hỏi khẽ
"Mà sao mày lại đỡ đùm anh Minh..."
Nó khẽ giật mình trước câu hỏi của Phương My, vì chính nó cũng không biết tại sao mình lúc đó lại lao vào đỡ đùm anh nữa, chỉ nhớ lúc đó trong đầu nó không có suy nghĩ gì hết. Phương My hỏi khẽ
"Chắc không phải mày đã thích...."
Nó vội lắc đầu và nói
"Tao chỉ vì mày....và cuộc thi thôi"
Phương My nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên.
"Vì tao?"
Nó gật đầu và cười nhẹ.
"Tao biết nếu anh ta có chuyện gì thì chắc chắn mày rất đau lòng, tao thì chẳng thích thấy điều đó"
Phương My bất chợt ôm lấy nó thật chặt và nói khẽ.
"Tao cũng đau lòng khi thấy mày bị thương như thế mà"
Nó cũng lấy tay ôm Phương My và cười mỉm.
"My à mày đừng nghĩ lung tung nữa, được không? Anh ta và tao nói chuyện cùng nhau chỉ vì cuộc thi sắp tới thôi"
Phương My nhẹ nhàng buông nó ra và nói giọng buồn.
"Tao cũng không biết tại sao mỗi khi thấy mày và anh Minh nói chuyện với nhau thì trong lòng tao rất khó chịu"
Nó cười nhẹ
"Chắc mày yêu anh ta thật rồi"
Nó đã nhờ Phương My gọi về báo với cha mẹ mình rằng, tối hôm nay nó sẽ ngủ lại nhà Phương My với lí do muốn học bài cùng nhau. Vũ Trí thì đã ở lại bệnh viện chăm sóc nó, để nó một mình thì anh ta chẳng yên tâm chút nào. Nhìn nó ngủ say trên giường thì trong lòng Vũ Trí bỗng mong muốn thời gian có thể dừng lại, để anh ta bên nó như thế này mãi mãi.
Còn Hoàng Minh thì đang đứng trước sân nhà mình tự hỏi, tại sao nó lại đỡ đùm anh. Tại sao trong lòng anh có chút gì đó nhói nhói khi thấy khuôn mặt đầy đau đớn của nó.
Cả hoàng tử Hải Nam của chúng ta cũng không thể nào ngủ được, hình ảnh của nó và Vũ Trí thân thiết với nhau luôn hiện ra trong đầu hắn.
Nhất là khi Vũ Trí luôn tỏ ra yêu thương nó trước mặt mọi người. Hắn thật không can tâm mà