Hải Nam một tay ôm lấy nó vào lòng, một tay đẩy thằng bạn thân của mình ra xa, hành động của hắn vào giây phút đó giống như đang sợ ai đó cướp mất nó vậy.
Hoàng Minh vì bị đẩy bất ngờ nên muốn té ngã nhưng may là anh kịp lấy lại thăn bằng, anh khẽ nhìn Hải Nam với ánh mắt hơi tức giận.
chính lúc này Ngọc Hùng và Vũ Trí lại vội vàng chạy đến.
Hoàng Minh. Hải Nam. Vũ Trí, ba chàng trai im lặng nhìn nhau, vô tình đã tạo nên bầu không khí vô cùng khó xử dành cho một ai kia. Nó vốn đã thấy chóng mặt nay càng chóng mặt hơn khi nhìn thấy tình uổng này, nó đẩy nhẹ Hải Nam ra tự đứng một mình nhưng đôi chân nó đứng không vững, cứ muốn ngã xuống.
có hai cánh tay mạnh mẽ kịp đỡ lấy nó khi nhìn thấy nó sắp ngã.
"Lâm Lâm, em bị sao thế hả?"
nó ngước mặt lên nhìn, rồi khẽ cười, đúng rồi nhỉ, hiện giờ người thích hợp dìu nó nhất là một mình Ngọc Hùng thôi, anh trai dìu em gái hợp tình hợp lí luôn rồi, cho ba người nào đó khỏi ghen tức với nhau.
Ngọc Hùng dìu nó xuống giường và hỏi
"Thật ra có chuyện gì với em vậy"
"Chuyện này là..."
Hoàng Minh tính lên tiếng nói thì bị nó ngăn lại.
"À không có gì...tại em từ qua nay em chưa ăn gì nên bị mất xỉu thôi..."
rồi nó lén nháy mắt với Hoàng Minh một cái, ý bảo anh đừng nói ra sự thật.
Vũ Trí nhẹ nhàng bước đến ngồi xổm xuống và hỏi giọng đầy lo lắng.
"Giờ em thấy thế nào rồi, hay là đế anh đi mua đồ ăn cho em nhé"
nó vội giữ tay Vũ Trí lại và nhẹ lắc đầu.
"Không cần đâu Ken, sức khỏe của anh giờ yếu lắm, anh đừng đi"
Hải Nam buồn bã nói
"Vậy để anh và Minh đi mua cho..."
nó quay qua nhìn Hải Nam với ánh mắt đầy bối rối, với hắn nó thật không biết phải làm sao cho đúng nữa, bản thân nó biết rõ hơn ai hết, hắn thật lòng yêu thương nó. Nhưng rất tiếc, nó không làm chủ được trái tim mình, trái tim nó từ trước tới giây phút này đây chưa bao có hắn.
"Vậy làm phiền anh..."
nó nhẹ gật đầu và cố cười. Hải Nam quay sang qua Hoàng Minh và lạnh nhạt nói
"Chúng ta đi"
rồi cả hai quay lưng đi, ra ngoài mua đồ ăn cho nó.
Vũ Trí nắm tay nó lên môi mình hôn nhẹ và nói
"Xin lỗi, là anh không tốt, chẳng để ý em có ăn gì không?"
nó kéo Vũ Trí lên ngồi bên cạnh mình và nhẹ lắc đầu.
"Em giờ có sao đâu nè! Anh đừng tự trách nữa"
tình cảm của nó với Vũ Trí tuy không phải là tình yêu nhưng cả hai đều quan tâm, đều nghĩ đến cảm giác của đối phương, thứ tình cảm này không phải ai cũng có được!
Ngọc Hùng lúc này thắc mắc hỏi
"Này, sao tự nhiên cắt tóc ngắn thế?"
tay nó bất giác sờ mái tóc ngắn của mình và cười gượng tạo
"À...tại nóng nực quá nên cắt ngắn cho mát đó mà"
Ngọc Hùng im lặng nhìn, sao anh ta cảm thấy em gái mình có gì đó khác thường nhỉ, nó nói chuyện không được tự nhiên lắm. Chằng lẽ nó đang muốn giấu chuyện gì hay sao?
Đi mua đồ ăn cho nó thật ra chỉ là cái cớ, quan trọng nhất là Hải Nam muốn biết rốt cuộc đã có chuyện với nó, hắn dừng bước quay lại hỏi
"Đã có chuyện gì với Ngọc Lâm thế hả?"
Hoàng Minh đang bỏ hai tay vào túi quần bước đến với vẻ lạnh lùng, anh hỏi ngược lại.
"Mày đã ở đâu từ sáng tới giờ"
Hải Nam đưa ánh mắt không hiểu nhìn Hoàng Minh.
"Sao mày lại hỏi như vậy, sáng nay tao vừa bước vào trường không biết sao lại có đám người kéo tao ra sau sân cỏ để chụp hình..."
Hoàng Minh nhếch môi cười nhẹ một cái, hình như anh đã hiểu ra mọi chuyện.
"Thì ra là thế? Cô ta đã sấp đặt trước rồi"
Hải Nam nhìn và vội hỏi
"Mày nói thế là sao hả Minh, cô ta là ai?"
Hoàng Minh nói ngắn gọn.
"Là Hồng Bích"
Hải Nam càng nghe càng không hiểu, sao lại có liền quan đến cô bạn Hồng Bích của hắn chứ?
"Bích...cô ấy đã làm gì?"
Hoàng Minh thở dài.
"Cô ta ở sau lưng mày đã làm bao nhiều chuyện xấu........."
anh từ từ kể lại tất cả mọi chuyện Hồng Bích đã làm trong thời gian qua cho Hải Nam biết, kể cô ta đã hợp tác với Tuấn Phi kêu người chặn đường tụi nó thể nào, kể cô ta đã hung dữ thế nào khi uy hiếp anh không được giúp đỡ nó, kể cô ta đã bày mưu đuổi nó rời khỏi trường học Quy Phong thế nào, lúc cuối anh nói một câu.
"Tất cả vì cô ta muốn có được mày..."
nghe xong Hải Nam như chết đứng, hắn thật không thể tin những gì mà mình vừa nghe là sự thật, cô bạn hiền lành từ nhỏ của hắn có thể làm ra những việc hại người khác như thế ư, thật khó tin quá. Không lẽ cô gái yếu đuối và khuôn mặt thiên thần thường ngày hắn nhìn thấy đều giả tạo, chẳng hề có thật hay sao? Hắn lắc đầu liền tục.
"Tao phải tìm cô ấy hỏi rõ mọi chuyện mới được"
lời nói vừa đứt thì hắn chạy đi nhanh nhất có thể.
Hoàng Minh mệt mỏi nhắm mắt lại, anh đám chắc rằng, khi Hồng Bích biết là anh nói với Hải Nam thì cô ta sẽ không để yên cho anh. Nhưng nó để chịu âm ức như thế là đủ lắm rồi, anh không thể đứng ra bảo vệ nó thì đành cho chồng tương lai của nó biết tất cả, để hắn đứng ra bảo vệ nó, sẽ tốt hơn.
Khi Hải Nam tới nhà Hồng Bích thì đã là 2 giờ trưa, và gặp cô ta mới đi đâu về. Vừa thấy Hải Nam đến tìm mình thì Hồng Bích rất vui mừng, cô ta vui vẻ chạy đến hỏi.
"Nam, cậu tìm tớ à"
Hải Nam đứng yên nhìn cô ta thật lâu, hắn muốn nhìn thiệt kỉ coi người đang trước mặt mình có phải là cô bạn tốt từ nhỏ của hắn không? Kì lạ thật đấy, rõ ràng vẫn khuôn mặt thiên thân ấy, vẫn là giọng nói êm ái ấy mà sao hắn lại có cảm giác xa lạ với cô ta như thế chứ?
Hồng Bích thấy Hải Nam im lặng không nói gì thì liền hỏi giọng lo lắng.
"Nam, cậu sao thế, sao lại không nói gì? Hay là cậu thấy không được khỏe hả?"
Hải Nam lúc này chịu hết nổi nên lên tiếng hỏi
"Bích, tớ hỏi cậu, có phải cậu đã bày mưu hại Ngọc Lâm không?"
Hồng Bích khẽ giật mình, rồi cô ta tỏ ra hoảng hốt.
"Tớ bày mưu hại Ngọc Lâm ư, làm sao có thể chứ? Tại sao Ngọc Lâm lại nói vậy, tớ luôn quý em ấy mà"
Hải Nam vội lắc đầu.
"Không phải là Ngọc Lâm nói, mà là Minh nói đấy"
khi biết là Hoàng Minh đã nói ra hết mọi chuyện thì trong lòng Hồng Bích liền bực tức nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô ta cầm nắm lấy cánh tay Hải Nam và rung rung nước mắt.
"Tớ không biết tại sao Hoàng Minh lại nói vậy nhưng tớ thật không có làm gì hại Ngọc Lâm hết...cậu tin tớ, được không Hải Nam"
khuôn mặt cô ta lúc này thật sự đáng thuơng, cô ta làm vẻ mặt vô tội bị người khác đổ oan, bất cứ ai nhìn vào không trách khỏi xót xa trong lòng, tất nhiên Hải Nam cũng thế. Và hơn nữa hắn với cô ta cùng nhau lớn lên thì làm sao có thể trong một tiếng đồng hồ hắn tin cô ta là loại người bất chấp thủ đoạn hại người khác được chứ?
"Bích, cậu và Minh đều là bạn thân của tớ...cả ba chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm như anh em trong nhà... giờ tớ không biết nên tin ai nữa...nhưng mà nếu có ai muốn làm hại Ngọc Lâm thì tớ nhất định sẽ liều mạng với người đó"
Hải Nam giật nhẹ hai tay Hồng Bích ra và quay lưng đi một cách lạnh lùng. Những lời hắn vừa nói ra khiến Hồng Bích cảm thấy đau lòng, cô ta bật khóc. Nhưng cô ta nào biết giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình như con dao đâm thẳng vào trái tim một người khác.
"Cậu khóc vì người không yêu mình có đáng không Bích"
giọng nói có phần đau thương, cũng có phần oán trách. Hồng Bích vội quay người lại nhìn thì thấy Tuấn Phi đang đứng trước mặt mình, cô ta buột miệng hỏi
"Tuấn Phi, sao cậu lại ở đây..."
Tuấn Phi bỗng nhẹ nhàng ôm lấy Hồng Bích vào lòng và nói khẽ.
"Tớ xin cậu đừng tự làm khổ mình thế này nữa mà, tớ đau lòng lắm...thật sự rất đau..."
****************hết chương: 62****************
Hoàng Minh vì bị đẩy bất ngờ nên muốn té ngã nhưng may là anh kịp lấy lại thăn bằng, anh khẽ nhìn Hải Nam với ánh mắt hơi tức giận.
chính lúc này Ngọc Hùng và Vũ Trí lại vội vàng chạy đến.
Hoàng Minh. Hải Nam. Vũ Trí, ba chàng trai im lặng nhìn nhau, vô tình đã tạo nên bầu không khí vô cùng khó xử dành cho một ai kia. Nó vốn đã thấy chóng mặt nay càng chóng mặt hơn khi nhìn thấy tình uổng này, nó đẩy nhẹ Hải Nam ra tự đứng một mình nhưng đôi chân nó đứng không vững, cứ muốn ngã xuống.
có hai cánh tay mạnh mẽ kịp đỡ lấy nó khi nhìn thấy nó sắp ngã.
"Lâm Lâm, em bị sao thế hả?"
nó ngước mặt lên nhìn, rồi khẽ cười, đúng rồi nhỉ, hiện giờ người thích hợp dìu nó nhất là một mình Ngọc Hùng thôi, anh trai dìu em gái hợp tình hợp lí luôn rồi, cho ba người nào đó khỏi ghen tức với nhau.
Ngọc Hùng dìu nó xuống giường và hỏi
"Thật ra có chuyện gì với em vậy"
"Chuyện này là..."
Hoàng Minh tính lên tiếng nói thì bị nó ngăn lại.
"À không có gì...tại em từ qua nay em chưa ăn gì nên bị mất xỉu thôi..."
rồi nó lén nháy mắt với Hoàng Minh một cái, ý bảo anh đừng nói ra sự thật.
Vũ Trí nhẹ nhàng bước đến ngồi xổm xuống và hỏi giọng đầy lo lắng.
"Giờ em thấy thế nào rồi, hay là đế anh đi mua đồ ăn cho em nhé"
nó vội giữ tay Vũ Trí lại và nhẹ lắc đầu.
"Không cần đâu Ken, sức khỏe của anh giờ yếu lắm, anh đừng đi"
Hải Nam buồn bã nói
"Vậy để anh và Minh đi mua cho..."
nó quay qua nhìn Hải Nam với ánh mắt đầy bối rối, với hắn nó thật không biết phải làm sao cho đúng nữa, bản thân nó biết rõ hơn ai hết, hắn thật lòng yêu thương nó. Nhưng rất tiếc, nó không làm chủ được trái tim mình, trái tim nó từ trước tới giây phút này đây chưa bao có hắn.
"Vậy làm phiền anh..."
nó nhẹ gật đầu và cố cười. Hải Nam quay sang qua Hoàng Minh và lạnh nhạt nói
"Chúng ta đi"
rồi cả hai quay lưng đi, ra ngoài mua đồ ăn cho nó.
Vũ Trí nắm tay nó lên môi mình hôn nhẹ và nói
"Xin lỗi, là anh không tốt, chẳng để ý em có ăn gì không?"
nó kéo Vũ Trí lên ngồi bên cạnh mình và nhẹ lắc đầu.
"Em giờ có sao đâu nè! Anh đừng tự trách nữa"
tình cảm của nó với Vũ Trí tuy không phải là tình yêu nhưng cả hai đều quan tâm, đều nghĩ đến cảm giác của đối phương, thứ tình cảm này không phải ai cũng có được!
Ngọc Hùng lúc này thắc mắc hỏi
"Này, sao tự nhiên cắt tóc ngắn thế?"
tay nó bất giác sờ mái tóc ngắn của mình và cười gượng tạo
"À...tại nóng nực quá nên cắt ngắn cho mát đó mà"
Ngọc Hùng im lặng nhìn, sao anh ta cảm thấy em gái mình có gì đó khác thường nhỉ, nó nói chuyện không được tự nhiên lắm. Chằng lẽ nó đang muốn giấu chuyện gì hay sao?
Đi mua đồ ăn cho nó thật ra chỉ là cái cớ, quan trọng nhất là Hải Nam muốn biết rốt cuộc đã có chuyện với nó, hắn dừng bước quay lại hỏi
"Đã có chuyện gì với Ngọc Lâm thế hả?"
Hoàng Minh đang bỏ hai tay vào túi quần bước đến với vẻ lạnh lùng, anh hỏi ngược lại.
"Mày đã ở đâu từ sáng tới giờ"
Hải Nam đưa ánh mắt không hiểu nhìn Hoàng Minh.
"Sao mày lại hỏi như vậy, sáng nay tao vừa bước vào trường không biết sao lại có đám người kéo tao ra sau sân cỏ để chụp hình..."
Hoàng Minh nhếch môi cười nhẹ một cái, hình như anh đã hiểu ra mọi chuyện.
"Thì ra là thế? Cô ta đã sấp đặt trước rồi"
Hải Nam nhìn và vội hỏi
"Mày nói thế là sao hả Minh, cô ta là ai?"
Hoàng Minh nói ngắn gọn.
"Là Hồng Bích"
Hải Nam càng nghe càng không hiểu, sao lại có liền quan đến cô bạn Hồng Bích của hắn chứ?
"Bích...cô ấy đã làm gì?"
Hoàng Minh thở dài.
"Cô ta ở sau lưng mày đã làm bao nhiều chuyện xấu........."
anh từ từ kể lại tất cả mọi chuyện Hồng Bích đã làm trong thời gian qua cho Hải Nam biết, kể cô ta đã hợp tác với Tuấn Phi kêu người chặn đường tụi nó thể nào, kể cô ta đã hung dữ thế nào khi uy hiếp anh không được giúp đỡ nó, kể cô ta đã bày mưu đuổi nó rời khỏi trường học Quy Phong thế nào, lúc cuối anh nói một câu.
"Tất cả vì cô ta muốn có được mày..."
nghe xong Hải Nam như chết đứng, hắn thật không thể tin những gì mà mình vừa nghe là sự thật, cô bạn hiền lành từ nhỏ của hắn có thể làm ra những việc hại người khác như thế ư, thật khó tin quá. Không lẽ cô gái yếu đuối và khuôn mặt thiên thần thường ngày hắn nhìn thấy đều giả tạo, chẳng hề có thật hay sao? Hắn lắc đầu liền tục.
"Tao phải tìm cô ấy hỏi rõ mọi chuyện mới được"
lời nói vừa đứt thì hắn chạy đi nhanh nhất có thể.
Hoàng Minh mệt mỏi nhắm mắt lại, anh đám chắc rằng, khi Hồng Bích biết là anh nói với Hải Nam thì cô ta sẽ không để yên cho anh. Nhưng nó để chịu âm ức như thế là đủ lắm rồi, anh không thể đứng ra bảo vệ nó thì đành cho chồng tương lai của nó biết tất cả, để hắn đứng ra bảo vệ nó, sẽ tốt hơn.
Khi Hải Nam tới nhà Hồng Bích thì đã là 2 giờ trưa, và gặp cô ta mới đi đâu về. Vừa thấy Hải Nam đến tìm mình thì Hồng Bích rất vui mừng, cô ta vui vẻ chạy đến hỏi.
"Nam, cậu tìm tớ à"
Hải Nam đứng yên nhìn cô ta thật lâu, hắn muốn nhìn thiệt kỉ coi người đang trước mặt mình có phải là cô bạn tốt từ nhỏ của hắn không? Kì lạ thật đấy, rõ ràng vẫn khuôn mặt thiên thân ấy, vẫn là giọng nói êm ái ấy mà sao hắn lại có cảm giác xa lạ với cô ta như thế chứ?
Hồng Bích thấy Hải Nam im lặng không nói gì thì liền hỏi giọng lo lắng.
"Nam, cậu sao thế, sao lại không nói gì? Hay là cậu thấy không được khỏe hả?"
Hải Nam lúc này chịu hết nổi nên lên tiếng hỏi
"Bích, tớ hỏi cậu, có phải cậu đã bày mưu hại Ngọc Lâm không?"
Hồng Bích khẽ giật mình, rồi cô ta tỏ ra hoảng hốt.
"Tớ bày mưu hại Ngọc Lâm ư, làm sao có thể chứ? Tại sao Ngọc Lâm lại nói vậy, tớ luôn quý em ấy mà"
Hải Nam vội lắc đầu.
"Không phải là Ngọc Lâm nói, mà là Minh nói đấy"
khi biết là Hoàng Minh đã nói ra hết mọi chuyện thì trong lòng Hồng Bích liền bực tức nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô ta cầm nắm lấy cánh tay Hải Nam và rung rung nước mắt.
"Tớ không biết tại sao Hoàng Minh lại nói vậy nhưng tớ thật không có làm gì hại Ngọc Lâm hết...cậu tin tớ, được không Hải Nam"
khuôn mặt cô ta lúc này thật sự đáng thuơng, cô ta làm vẻ mặt vô tội bị người khác đổ oan, bất cứ ai nhìn vào không trách khỏi xót xa trong lòng, tất nhiên Hải Nam cũng thế. Và hơn nữa hắn với cô ta cùng nhau lớn lên thì làm sao có thể trong một tiếng đồng hồ hắn tin cô ta là loại người bất chấp thủ đoạn hại người khác được chứ?
"Bích, cậu và Minh đều là bạn thân của tớ...cả ba chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm như anh em trong nhà... giờ tớ không biết nên tin ai nữa...nhưng mà nếu có ai muốn làm hại Ngọc Lâm thì tớ nhất định sẽ liều mạng với người đó"
Hải Nam giật nhẹ hai tay Hồng Bích ra và quay lưng đi một cách lạnh lùng. Những lời hắn vừa nói ra khiến Hồng Bích cảm thấy đau lòng, cô ta bật khóc. Nhưng cô ta nào biết giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình như con dao đâm thẳng vào trái tim một người khác.
"Cậu khóc vì người không yêu mình có đáng không Bích"
giọng nói có phần đau thương, cũng có phần oán trách. Hồng Bích vội quay người lại nhìn thì thấy Tuấn Phi đang đứng trước mặt mình, cô ta buột miệng hỏi
"Tuấn Phi, sao cậu lại ở đây..."
Tuấn Phi bỗng nhẹ nhàng ôm lấy Hồng Bích vào lòng và nói khẽ.
"Tớ xin cậu đừng tự làm khổ mình thế này nữa mà, tớ đau lòng lắm...thật sự rất đau..."
****************hết chương: 62****************