Trời đã rất khuya, gió lạnh lẽo thổi từng cơn khiến người ta phải run rẩy. Nhưng đang có một người con gái nhỏ ngắn đi lang thang ngoài phố, ánh mắt của người con gái ấy lúc này vô hồn, chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì?
"LÀ TẠI VÌ LÂM LÂM CŨNG YÊU ANH"
câu nói đầy đau thương của Phương My cứ lập đi lập lại trong đầu nó cả ngàn lần, khiến nó muốn phát điên lên. Tại sao Phương My lại nói thế, cô đang kể chuyện cười à, nó mà lại đi yêu cái người lạnh lùng vô tâm như Hoàng Minh sao, nực cười, từ trước tới giờ anh và nó như chó với mèo, gặp là cãi nhau không ngừng mà.
nó ngồi xổm xuống đường ôm hai đầu gối mà khóc, rõ ràng nó rất ghét anh, nó ghét anh lắm mà. Nhưng sao lúc Phương My thốt lên những lời đó thì trong lòng nó lại sợ hãi, cảm giác có lỗi với cô rất nhiều, nếu như nó thật sự không có chút xíu tình cảm với anh thì cơ bản nó đâu có loại cảm giác tội lỗi như vậy đâu.
nó khẽ ngước mặt lên nhìn cuốn sổ màu xanh da trời trên tay mình, đây là Vũ Trí mua tặng nó lúc sắp về Việt Nam để nó viết nhật ký, từ ngày trở về Việt Nam mỗi ngày nó đều viết vô đây những việc trong ngày. Lúc nãy Phương My đã bảo nó hãy tự mình xem lại, không lẽ trong cuốn nhật ký này có câu trả lời cho những nghi vấn trong lòng nó sao? Nghĩ thế nó vội dở nhật ký ra đọc...
.....
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là ngày đầu mình với My đến trường Quy Phong, hôm qua nghe cha mẹ nói trường này rất đẹp quả thật không sai, ở đó có một sân cỏ rộng lớn. Nhưng mình lại gặp phải đồ xui xẻo, anh ta không chỉ hại mình trễ giờ mà còn làm trầy xe đạp mình nữa chứ? Càng xui hơn là phải ngồi chung bàn với anh ta, thật bực mình.
....
Những ngày đầu gặp Hoàng Minh, chắc chắn cả nó với Hoàng Minh hoàn toàn không ưa gì nhau. Xem thử mấy trang cuối.
......
Ngày...tháng...năm...
Hôm bữa mình bị Tuấn Phi bắt cốc, nhốt trong một ngồi bỏ quang ở ngoài thành phố, lúc đó mình thật sự rất sợ hãi, cũng không biết tại sao trong lòng mình chỉ nghĩ đến anh Ken và Hoàng Minh thôi chứ không hề nghĩ đến anh Nam, nhưng người mình mong chờ nhất lại là Hoàng Minh, mình thật sự rất mong anh ta xuất hiện ngay lúc đó.
rồi anh ta cũng xuất hiện kịp lúc, khi anh ta xuất hiện mình tưởng bản thân đã nhìn một vị thần, khiến mình bớt sợ hãi. Anh ta còn đứng truớc dám giang hồ nói "Hôm nay tôi nhất định bảo vệ cô đến cùng" quả thật lúc đó mình nể phục lòng dũng cảm của anh ta.
lúc anh ta bất chấp tất cả ôm lấy mình, dùng thân che chở cho mình.
lúc anh ta sắp bị đánh chết vì bảo vệ mình.
lúc anh ta vì mình mà ngốc nghếch nhảy trên những mãnh vỡ chai.
trái tim mình không hiểu tại sao bỗng thấy đau nhói, thật sự, rất đau.
.....
Nước mắt nó khẽ rơi xuống trang giấy đầy chữ, thật ra lúc nó được cứu về thì nó đã khôi phục hết tất cả trí nhớ hồi nhỏ rồi, đã nhớ ra trước đây có một cậu bé trai thường nắm tay nó chạy nhảy khắp vươn hoa, nhớ cả lời hứa chính bản thân nó đã từng, nó đã từng hứa sẽ không bao giờ quên cậu. Và cậu bé ấy chính là Hoàng Minh, chứ không phải một ai khác. Nó thừa nhận, hồi nhỏ nó rất thích anh, thích được anh nắm tay, thích được bên cạnh anh, thích ngắm nhìn anh cẩn thận viết từng chữ.
Thời gian ấy nó được cha mẹ đưa qua nhà Hải Nam chơi mỗi ngày, vì muốn tạo cơ hội cho nó và Hải Nam thân thiết và có tình cảm đặc biệt với nhau. Hải Nam dù rất thích nó nhưng tại vì sức khỏe không tốt, chỉ có thể ngồi yên một chỗ thôi nên người tiếp xúc với nó nhiều nhất là Hoàng Minh. Lúc nhỏ anh là người rất hoà đồng, biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình, chứ không hề lạnh lùng ít nói như bây giờ.
Chữ "thích" của nó dành cho Hoàng Minh chỉ là sự quý mến hồn nhiên lúc nhỏ thôi mà, bây giờ anh đã là người Phương My yêu rồi và nó biết rất rõ điều ấy, làm sao nó có thể đi yêu người yêu của bạn thân mình được chứ? Thật vô lí, nó lại vội đọc tiếp dòng nhật ký.
.....
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay có chuyện rất lạ, Hoàng Minh đi học rất trễ, lúc anh ta đến thì lại vội vàng kéo My ra ngoài.
mình rất lo lắng nên đã lén đi theo, anh ta kéo tay My ra sân cỏ sau trường. Mình trốn một gốc cây để xem rốt cuộc có chuyện gì? Anh bỗng quay lại và quát My rất lớn tiếng. "Vì em yêu anh" lúc mình định ra chửi anh ta một trận thì lại nghe My thốt lên câu ấy, mình thật sự bất ngờ, thường ngày My nhút nhát vậy mà lại dũng cảm ngỏ lời trước như thế! Chắc chắn không chỉ một mình mình bất ngờ đâu, nhìn khuôn mặt Hoàng Minh đơ cứng luôn, chắc anh ta cũng bất ngờ dữ lắm. Rồi anh ta khẽ nắm tay My và dịu dàng hỏi My có đồng ý làm người yêu của anh ta không? My rung rung nước mắt gật đầu đồng ý, trông My thật hạnh phúc.
mình đã mỉm cười, vui mừng thay cho My, cuối cùng nó đã được bên cạnh mình yêu rồi, thật tốt quá. Rõ ràng mình lúc đó đang mỉm cười mà nhưng...tại sao...nước mắt mình lại tuôn rơi...còn cảm thấy cái gì đó gọi là đau lòng....vì sao chứ?
Ngày...tháng....năm...
Đến tận hôm nay mình mới biết chị Hồng Bích ghét mình, muốn đuổi mình rời khỏi trường Quy Phong, tránh xa anh Nam. Và...hôm nay...mình mới biết Hoàng Minh đã luôn ở sau lưng lặng lẽ bảo vệ mình...
hôm nay chị Bích giơ trò, bỏ bịt thuốc cấm vào balô Hoàng Minh, để anh bị đuổi học không còn cách nào bảo vệ mình nữa. Chị ta ác quá, mình nhất định sẽ không bao giờ để Hoàng Minh xảy ra bất cứ chuyện gì? Lần này mình sẽ bất chấp tất cả bảo vệ anh ta đến cùng, dù phải giá thế nào chăng nữa.
......
Đọc những gì được ghi trong cuốn nhật ký giống như nó tự tát vào mặt một cái thật mạnh vậy. Là chính nó nói không có tình cảm với Hoàng Minh, một chút cũng không? Nhưng mà cuốn nhật ký này cho thấy quá rõ một sự thật, sự thật là nó trong lúc vô thức đã lỡ yêu Hoàng Minh mất rồi. Nếu như nó không yêu, dù anh có chết trước mặt nó thì trái tim nó cũng không chút đau nhói. Nếu như nó không yêu, dù anh bên 100 người con gái khác thì nước mắt nó chẳng tuôn rơi, dẫu một giọt. Nếu như nó không yêu, dù có như thế nào thì nó sẽ chẳng bao giờ muốn bất chấp tất cả bảo vệ anh. Hoá ra nó đã yêu anh thật rồi, đã yêu một người chẳng nên yêu. Hoá ra nó tồi tệ đến thế, đi yêu người yêu của bạn thân nhất mình.
nó ôm chặt khuôn mặt xinh xắn của mình, trên mặt giờ đã đầy nước mắt, đầy bi thương.
ở trước mặt Hoàng Minh, nó đã từng mạnh miệng bảo rằng, dù con trai trên đời này chết hết thì nó cũng chẳng bao giờ yêu anh... Thế mà nay nó lại yêu anh từ lúc nào cũng không hay, nó thật sự không biết mình đã yêu anh từ lúc nào nữa, thật sự không biết.
Thật muốn hỏi rằng, trên đời này sao lại có loại tình tay ba cay đắng như thế? Giá như, con người chúng ta có thể làm chủ được chính trái tim mình, biết rõ người này không nên yêu thì đừng yêu, như thế sẽ không có tình tay ba. Nhưng quá tiếc, không một người nào có thể hoàn toàn làm chủ được trái tim mình. Chỉ có những người đủ khôn ngoan biết cách che giấu, không để ai biết. Chỉ có những người đủ mạnh mẽ chọn cách ra đi, mỉm cười chúc phúc.
Hoàng Minh và nó với Phương My, cả ba đều đã biết được sự thật rồi thì những tháng ngày sắp tới, làm sao đối mặt với nhau, làm sao có thể cười nói vui vẻ như trước đây...
nó cứ khóc mãi, thật lòng nó chưa bao giờ muốn làm tổn thương Phương My, từ trước tới giờ nó muốn bảo vệ cô. Nhưng giờ đây chính tay nó lại đâm vào cô một dao, thật đau.
Vũ Trí thấy nó ra ngoài đã rất lâu mà vẫn chưa quay về, anh ấy lo lắng và muốn ra ngoài tìm nhưng sức khỏe không cho phép, nên chỉ còn cách gọi điện thoại cho anh trai nó.
sau khi nhận được điện thoại thì Ngọc Hùng lái xe đi tìm nó ngay, anh ta chạy vòng vòng gần bệnh viện, vì anh ta biết nó sẽ không đi xa bỏ một mình Vũ Trí trong bệnh viện đâu, nhất định nó đang ở gần đây thôi. Xe chạy mấy vòng mới tìm gặp nó, Ngọc Hùng hốt hoảng khi nhìn thấy nó đang tự ôm chính mình khóc nức nỡ, anh ta liền xuống xe và chạy đến.
"Lâm Lâm, em bị làm sao thế?"
nghe giọng anh trai mình thì nó nhẹ nhàng ngước mặt lên, đôi mắt nó đã sưng đỏ lên, đôi môi đầy dấu răn.
"ANH HAI"
nó bất ngờ lao đến ôm lấy người trước mặt thật chặt và khóc oà lên. Thái độ nó như thế khiến cho Ngọc Hùng cảm thấy bất an trong lòng.
"Em bị sao thế Lâm Lâm, đã xảy ra chuyện gì?"
nó mở miệng nhưng nói chẳng thành lời, chỉ biết khóc nức nỡ thêm thôi. Ngọc Hùng đỡ người nó ra và dìu nó đến bên cạnh xe, không hỏi gì nữa.
"Ken đang lo lắng cho em lắm đấy"
nó cúi mặt xuống và nói khẽ
"Em đã vô tình làm tổn thương My rồi..."
Ngọc Hùng đang định mở cửa xe, khi nghe câu đó của nó thì động tác dừng lại và quay qua hỏi.
"Gì cơ"
hai tay nó cầm chặt cuốn nhật ký và nghẹn ngào nói
"My đã phát hiện...em yêu Hoàng Minh rồi..."
Ngọc Hùng nghe như sét đánh ngang tai, đôi mắt anh ta mở to.
"Em vừa nói cái gì vậy"
anh ta không thể nào tin vào tai mình nữa. Nó vừa khóc vừa lắc đầu.
"Chính em cũng không biết mình đã yêu anh ta, thật sự em không biết..."
nhìn nó khóc nức nở như thế Ngọc Hùng không tránh khỏi cảm giác đau lòng, anh ta hiểu tánh em gái mình mà, nó chưa bao giờ muốn làm Phương My bị thương, một chút cũng không? Nhưng chuyện tình cảm chằng có thể nói đúng hay sai.
"Thôi được rồi"
Ngọc Hùng thở một hơi thật dài, rồi ôm nó vào lòng và nói khẽ.
"Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà"
"LÀ TẠI VÌ LÂM LÂM CŨNG YÊU ANH"
câu nói đầy đau thương của Phương My cứ lập đi lập lại trong đầu nó cả ngàn lần, khiến nó muốn phát điên lên. Tại sao Phương My lại nói thế, cô đang kể chuyện cười à, nó mà lại đi yêu cái người lạnh lùng vô tâm như Hoàng Minh sao, nực cười, từ trước tới giờ anh và nó như chó với mèo, gặp là cãi nhau không ngừng mà.
nó ngồi xổm xuống đường ôm hai đầu gối mà khóc, rõ ràng nó rất ghét anh, nó ghét anh lắm mà. Nhưng sao lúc Phương My thốt lên những lời đó thì trong lòng nó lại sợ hãi, cảm giác có lỗi với cô rất nhiều, nếu như nó thật sự không có chút xíu tình cảm với anh thì cơ bản nó đâu có loại cảm giác tội lỗi như vậy đâu.
nó khẽ ngước mặt lên nhìn cuốn sổ màu xanh da trời trên tay mình, đây là Vũ Trí mua tặng nó lúc sắp về Việt Nam để nó viết nhật ký, từ ngày trở về Việt Nam mỗi ngày nó đều viết vô đây những việc trong ngày. Lúc nãy Phương My đã bảo nó hãy tự mình xem lại, không lẽ trong cuốn nhật ký này có câu trả lời cho những nghi vấn trong lòng nó sao? Nghĩ thế nó vội dở nhật ký ra đọc...
.....
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là ngày đầu mình với My đến trường Quy Phong, hôm qua nghe cha mẹ nói trường này rất đẹp quả thật không sai, ở đó có một sân cỏ rộng lớn. Nhưng mình lại gặp phải đồ xui xẻo, anh ta không chỉ hại mình trễ giờ mà còn làm trầy xe đạp mình nữa chứ? Càng xui hơn là phải ngồi chung bàn với anh ta, thật bực mình.
....
Những ngày đầu gặp Hoàng Minh, chắc chắn cả nó với Hoàng Minh hoàn toàn không ưa gì nhau. Xem thử mấy trang cuối.
......
Ngày...tháng...năm...
Hôm bữa mình bị Tuấn Phi bắt cốc, nhốt trong một ngồi bỏ quang ở ngoài thành phố, lúc đó mình thật sự rất sợ hãi, cũng không biết tại sao trong lòng mình chỉ nghĩ đến anh Ken và Hoàng Minh thôi chứ không hề nghĩ đến anh Nam, nhưng người mình mong chờ nhất lại là Hoàng Minh, mình thật sự rất mong anh ta xuất hiện ngay lúc đó.
rồi anh ta cũng xuất hiện kịp lúc, khi anh ta xuất hiện mình tưởng bản thân đã nhìn một vị thần, khiến mình bớt sợ hãi. Anh ta còn đứng truớc dám giang hồ nói "Hôm nay tôi nhất định bảo vệ cô đến cùng" quả thật lúc đó mình nể phục lòng dũng cảm của anh ta.
lúc anh ta bất chấp tất cả ôm lấy mình, dùng thân che chở cho mình.
lúc anh ta sắp bị đánh chết vì bảo vệ mình.
lúc anh ta vì mình mà ngốc nghếch nhảy trên những mãnh vỡ chai.
trái tim mình không hiểu tại sao bỗng thấy đau nhói, thật sự, rất đau.
.....
Nước mắt nó khẽ rơi xuống trang giấy đầy chữ, thật ra lúc nó được cứu về thì nó đã khôi phục hết tất cả trí nhớ hồi nhỏ rồi, đã nhớ ra trước đây có một cậu bé trai thường nắm tay nó chạy nhảy khắp vươn hoa, nhớ cả lời hứa chính bản thân nó đã từng, nó đã từng hứa sẽ không bao giờ quên cậu. Và cậu bé ấy chính là Hoàng Minh, chứ không phải một ai khác. Nó thừa nhận, hồi nhỏ nó rất thích anh, thích được anh nắm tay, thích được bên cạnh anh, thích ngắm nhìn anh cẩn thận viết từng chữ.
Thời gian ấy nó được cha mẹ đưa qua nhà Hải Nam chơi mỗi ngày, vì muốn tạo cơ hội cho nó và Hải Nam thân thiết và có tình cảm đặc biệt với nhau. Hải Nam dù rất thích nó nhưng tại vì sức khỏe không tốt, chỉ có thể ngồi yên một chỗ thôi nên người tiếp xúc với nó nhiều nhất là Hoàng Minh. Lúc nhỏ anh là người rất hoà đồng, biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình, chứ không hề lạnh lùng ít nói như bây giờ.
Chữ "thích" của nó dành cho Hoàng Minh chỉ là sự quý mến hồn nhiên lúc nhỏ thôi mà, bây giờ anh đã là người Phương My yêu rồi và nó biết rất rõ điều ấy, làm sao nó có thể đi yêu người yêu của bạn thân mình được chứ? Thật vô lí, nó lại vội đọc tiếp dòng nhật ký.
.....
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay có chuyện rất lạ, Hoàng Minh đi học rất trễ, lúc anh ta đến thì lại vội vàng kéo My ra ngoài.
mình rất lo lắng nên đã lén đi theo, anh ta kéo tay My ra sân cỏ sau trường. Mình trốn một gốc cây để xem rốt cuộc có chuyện gì? Anh bỗng quay lại và quát My rất lớn tiếng. "Vì em yêu anh" lúc mình định ra chửi anh ta một trận thì lại nghe My thốt lên câu ấy, mình thật sự bất ngờ, thường ngày My nhút nhát vậy mà lại dũng cảm ngỏ lời trước như thế! Chắc chắn không chỉ một mình mình bất ngờ đâu, nhìn khuôn mặt Hoàng Minh đơ cứng luôn, chắc anh ta cũng bất ngờ dữ lắm. Rồi anh ta khẽ nắm tay My và dịu dàng hỏi My có đồng ý làm người yêu của anh ta không? My rung rung nước mắt gật đầu đồng ý, trông My thật hạnh phúc.
mình đã mỉm cười, vui mừng thay cho My, cuối cùng nó đã được bên cạnh mình yêu rồi, thật tốt quá. Rõ ràng mình lúc đó đang mỉm cười mà nhưng...tại sao...nước mắt mình lại tuôn rơi...còn cảm thấy cái gì đó gọi là đau lòng....vì sao chứ?
Ngày...tháng....năm...
Đến tận hôm nay mình mới biết chị Hồng Bích ghét mình, muốn đuổi mình rời khỏi trường Quy Phong, tránh xa anh Nam. Và...hôm nay...mình mới biết Hoàng Minh đã luôn ở sau lưng lặng lẽ bảo vệ mình...
hôm nay chị Bích giơ trò, bỏ bịt thuốc cấm vào balô Hoàng Minh, để anh bị đuổi học không còn cách nào bảo vệ mình nữa. Chị ta ác quá, mình nhất định sẽ không bao giờ để Hoàng Minh xảy ra bất cứ chuyện gì? Lần này mình sẽ bất chấp tất cả bảo vệ anh ta đến cùng, dù phải giá thế nào chăng nữa.
......
Đọc những gì được ghi trong cuốn nhật ký giống như nó tự tát vào mặt một cái thật mạnh vậy. Là chính nó nói không có tình cảm với Hoàng Minh, một chút cũng không? Nhưng mà cuốn nhật ký này cho thấy quá rõ một sự thật, sự thật là nó trong lúc vô thức đã lỡ yêu Hoàng Minh mất rồi. Nếu như nó không yêu, dù anh có chết trước mặt nó thì trái tim nó cũng không chút đau nhói. Nếu như nó không yêu, dù anh bên 100 người con gái khác thì nước mắt nó chẳng tuôn rơi, dẫu một giọt. Nếu như nó không yêu, dù có như thế nào thì nó sẽ chẳng bao giờ muốn bất chấp tất cả bảo vệ anh. Hoá ra nó đã yêu anh thật rồi, đã yêu một người chẳng nên yêu. Hoá ra nó tồi tệ đến thế, đi yêu người yêu của bạn thân nhất mình.
nó ôm chặt khuôn mặt xinh xắn của mình, trên mặt giờ đã đầy nước mắt, đầy bi thương.
ở trước mặt Hoàng Minh, nó đã từng mạnh miệng bảo rằng, dù con trai trên đời này chết hết thì nó cũng chẳng bao giờ yêu anh... Thế mà nay nó lại yêu anh từ lúc nào cũng không hay, nó thật sự không biết mình đã yêu anh từ lúc nào nữa, thật sự không biết.
Thật muốn hỏi rằng, trên đời này sao lại có loại tình tay ba cay đắng như thế? Giá như, con người chúng ta có thể làm chủ được chính trái tim mình, biết rõ người này không nên yêu thì đừng yêu, như thế sẽ không có tình tay ba. Nhưng quá tiếc, không một người nào có thể hoàn toàn làm chủ được trái tim mình. Chỉ có những người đủ khôn ngoan biết cách che giấu, không để ai biết. Chỉ có những người đủ mạnh mẽ chọn cách ra đi, mỉm cười chúc phúc.
Hoàng Minh và nó với Phương My, cả ba đều đã biết được sự thật rồi thì những tháng ngày sắp tới, làm sao đối mặt với nhau, làm sao có thể cười nói vui vẻ như trước đây...
nó cứ khóc mãi, thật lòng nó chưa bao giờ muốn làm tổn thương Phương My, từ trước tới giờ nó muốn bảo vệ cô. Nhưng giờ đây chính tay nó lại đâm vào cô một dao, thật đau.
Vũ Trí thấy nó ra ngoài đã rất lâu mà vẫn chưa quay về, anh ấy lo lắng và muốn ra ngoài tìm nhưng sức khỏe không cho phép, nên chỉ còn cách gọi điện thoại cho anh trai nó.
sau khi nhận được điện thoại thì Ngọc Hùng lái xe đi tìm nó ngay, anh ta chạy vòng vòng gần bệnh viện, vì anh ta biết nó sẽ không đi xa bỏ một mình Vũ Trí trong bệnh viện đâu, nhất định nó đang ở gần đây thôi. Xe chạy mấy vòng mới tìm gặp nó, Ngọc Hùng hốt hoảng khi nhìn thấy nó đang tự ôm chính mình khóc nức nỡ, anh ta liền xuống xe và chạy đến.
"Lâm Lâm, em bị làm sao thế?"
nghe giọng anh trai mình thì nó nhẹ nhàng ngước mặt lên, đôi mắt nó đã sưng đỏ lên, đôi môi đầy dấu răn.
"ANH HAI"
nó bất ngờ lao đến ôm lấy người trước mặt thật chặt và khóc oà lên. Thái độ nó như thế khiến cho Ngọc Hùng cảm thấy bất an trong lòng.
"Em bị sao thế Lâm Lâm, đã xảy ra chuyện gì?"
nó mở miệng nhưng nói chẳng thành lời, chỉ biết khóc nức nỡ thêm thôi. Ngọc Hùng đỡ người nó ra và dìu nó đến bên cạnh xe, không hỏi gì nữa.
"Ken đang lo lắng cho em lắm đấy"
nó cúi mặt xuống và nói khẽ
"Em đã vô tình làm tổn thương My rồi..."
Ngọc Hùng đang định mở cửa xe, khi nghe câu đó của nó thì động tác dừng lại và quay qua hỏi.
"Gì cơ"
hai tay nó cầm chặt cuốn nhật ký và nghẹn ngào nói
"My đã phát hiện...em yêu Hoàng Minh rồi..."
Ngọc Hùng nghe như sét đánh ngang tai, đôi mắt anh ta mở to.
"Em vừa nói cái gì vậy"
anh ta không thể nào tin vào tai mình nữa. Nó vừa khóc vừa lắc đầu.
"Chính em cũng không biết mình đã yêu anh ta, thật sự em không biết..."
nhìn nó khóc nức nở như thế Ngọc Hùng không tránh khỏi cảm giác đau lòng, anh ta hiểu tánh em gái mình mà, nó chưa bao giờ muốn làm Phương My bị thương, một chút cũng không? Nhưng chuyện tình cảm chằng có thể nói đúng hay sai.
"Thôi được rồi"
Ngọc Hùng thở một hơi thật dài, rồi ôm nó vào lòng và nói khẽ.
"Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà"