Tới đây hồi lâu, lúc Hàn Thủy được chị Như dẫn đi ra, Tư Khấu Ngọc đang ngồi trên ghế salon chán đến chết lập tức ngây dại.
Vẫn là Hàn Thủy như lúc ban đầu, rồi lại cảm thấy cũng không giống với Hàn Thủy lúc trước.
Mặc trên mình một bộ lễ phục đơn giản nhưng lại ôm trọn lấy thân hình hoàn mỹ của cô, trước sau có lồi có lõm, lại vừa mảnh khảnh, da thịt trắng hồng lộ ra, mái tóc dài được để xõa, đuôi tóc được uốn hơi xoăn càng làm tăng thêm hương vị phụ nữ, dĩ nhiên hết thảy đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là vẻ mặt luôn lạnh nhạt bình tĩnh của Hàn Thủy giờ phút này lại đang ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, hai tròng mắt như được nhiễm một tầng hơi nước nhu hòa.
Ánh mắt Tư Khấu Ngọc nhìn bóng dáng của cô, lần đầu tiên mất đi phong độ của một công tử phong lưu mà ngây người nhìn không chớp mắt.
Chị Như nhìn anh vẫn một bộ dạng ngây ngô, liều chết nín cười, tìm đại một lí do liền chuồn mất.
Trong lòng Hàn Thủy rất ảo não, người này làm gì mà nhìn mình kĩ thế, còn để cho chị Như cười nữa, cô nhìn toàn thân trên dưới một lượt, cũng không thấy gì thay đổi, chỉ là tắm rửa một chút, làm Spa sau đó chị Như giúp cô chọn trang phục, mấy thứ trang sức giản dị mà thôi, lại nói cô chưa từng mặc đồ kiểu này, có chút không được tự nhiên.
Thấy Tư Khấu Ngọc vẫn là ngồi ngây người ra đấy nhìn cô, cảm thấy càng thêm xấu hổ, cô liền hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái.
"Ngu ngốc." Cô quay mặt đi, suy tính mình nên tiếp tục ở lại chỗ này hay nên đi ra ngoài?
Tư Khấu Ngọc bị cô mắng một tiếng mới hồi phục tinh thần, anh đứng lên, từng bước từng bước đi đến trước mặt Hàn Thủy.
Hàn Thủy nâng váy, một đôi mắt to nhìn chằm chằm anh, có chút quẫn bách, "Tư Khấu Ngọc, tôi có thể đổi bộ khác được không? Mặc thế này thật sự không quen."
"Hả? Sao phải đổi?" Anh rất tự nhiên dắt tay cô kéo đến trước một cái gương to.
Hàn Thủy giật nhẹ váy, "Một lát nữa phải về công ty, mặc như vậy không được hay cho lắm?" Cô có thể tưởng tượng cảnh mình mặc bộ lễ phục này đi lại trong công ty, thật sự là rất xấu hổ nha.
"Không cần đổi, cứ mặc như vậy đi." Tư Khấu Ngọc cầm lấy một lọn tóc của cô đưa lên mũi tinh tế ngửi, "Em mặc như vậy rất đẹp, biết không?"
Trong gương phản chiếu lại hình ảnh của bọn họ, người con gái yêu kiều động lòng người, người con trai thì cao lớn anh tuấn.
Hàn Thủy có chút sững sờ nhìn hình ảnh của mình trong gương, cảm thấy có chút xa lạ.
"Hàn Thủy, em xem, em rất đẹp phải không?" Âm thanh mang theo đầu độc vang lên bên tai cô.
Ngón tay thon dài như ngọc của Tư Khấu Ngọc từ trên tóc của cô từ từ di chuyển xuống, xẹt qua hai gò má của cô, sau đó từ từ luồn xuống vuốt ve cái cổ thiên nga, tựa như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Những nơi bị anh chạm qua tựa như muốn bốc cháy, Hàn Thủy chỉ cảm thấy tim mình như đang đánh trống, miệng không khỏi có chút khô.
Cô nhìn chính mình trong gương, là cô, lại giống như không phải cô, từ trước đến nay cô vẫn luôn biết vóc dáng mình không tệ lắm, nhưng người khác lại luôn nói cô quá mức lạnh nhạt, bất kì từ ngữ nhu mỹ nào miêu tả vẻ đẹp của phụ nữ cũng không thể dùng trên người cô được.
Thì ra chị Như nói không sai, mỗi một người con gái trời sinh đều có vẻ đẹp riêng, mỗi người đều có một phong thái riêng thuộc về mình.
Chị Như cũng có một loại phong thái riêng, ngay cả Cam Thiến San cũng có một loại nhu tình, mặc dù chỉ là bề ngoài, nhưng ít ra là cũng có.
Mà Hàn Thủy cô cũng có một mặt như vậy, chỉ là cô chưa từng biết đến mà thôi.
"Em thật đẹp." Cánh tay Tư Khấu Ngọc bỗng ôm chầm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô từ phía sau, giống như thở dài mà đặt xuống những nụ hôn nóng bỏng trên vai cô, khiến thân thể Hàn Thủy có chút run rẩy.
"Này, anh làm gì thế?" Cô lắc lắc thân thể, muốn từ trong ngực anh tránh ra, người đàn ông này cũng quá càn rỡ rồi, lại thừa dịp cô ngẩn người mà ăn đậu hũ của cô.
"Không nên cử động." Anh chẳng những không buông tay, ngược lại ôm càng chặt, âm thanh luôn trong trẻo lúc này lại trở nên có chút khàn khàn.
"Tư Khấu Ngọc, anh đừng quá phận." Cô cong cong môi, chợt lại cảm thấy không ổn, môi thoa son đỏ mọng lại còn làm như vậy, hình như giống như là đang mời gọi? Ai nha, thật là mắc cỡ chết người, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy trời?
Trong lòng Hàn Thủy rất ảo não, hôm nay mình rốt cuộc bị làm sao vậy, không hề giống như thường ngày, đang suy nghĩ, lại cảm giác được sự tồn tại mãnh liệt của người đàn ông phía sau, lồng ngực của anh, cánh tay của anh, còn có hơi thở nóng rực, cũng làm cho toàn thân Hàn Thủy trở nên nóng rực.
Mặc dù ngày thường bọn họ cũng có ôm nhau nhưng cùng lắm cô chỉ cảm thấy hơi không được tự nhiên mà thôi, cũng không cảm thấy khó chịu như bây giờ, cô suy nghĩ một chút, cố gắng xoay xoay thân thể tránh thoát ngực của anh.
"Ngu ngốc, còn cử động nữa thì đừng trách tôi không khách khí." Giọng nói đàn ông trầm đục và khàn khàn vang lên, bên trong như ẩn một chút uy hiếp và một chút ẩn nhẫn không dễ phát giác.
Lúc này Hàn Thủy cảm thấy có cái gì cứng rắn đang đụng vào mông mình, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Lúc này, coi như cô chưa hiểu việc đời cũng hiểu vật kia là gì, thân thể cô lập tức cứng ngắc, không dám động cũng không dám nhìn tình hình trong gương, tròng mắt cụp xuống, chân tay luống cuống.
Tư Khấu Ngọc cười nhẹ bên tai cô, rốt cuộc vẫn phải kiềm chề khát vọng trong lòng mình, từ từ buông thân thể mềm mại trong lòng ra.
Nhận thấy người phía sau rời đi, Hàn Thủy thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thật sự là xấu hổ chết rồi!
Cô chưa bao giờ ý thức được rõ ràng như hiện tại, Tư Khấu Ngọc là một người đàn ông trưởng thành, mà cô là một người phụ nữ, quan hệ của bọn họ nhìn ra thì thật sự rất nguy hiểm, không cẩn thận liền có thể lau súng cướp cò, cô bắt đầu hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai. (e còn đag mog 2 ac cướp cò lun đi cho dân tình có thịt gặm đây ==)
"Sao vậy, tức giận?" Vẻ mặt Tư Khấu Ngọc đã khôi phục bình tĩnh như trước, tựa như sự kiện lúc nãy chỉ là ảo giác.
Hàn Thủy rất muốn tức giận, rất muốn nổi giận, rất muốn hung hăng cho anh một cái tát. Nhưng kì quái là, hôm nay cô chợt không muốn làm ra những hành động bạo lực này.
Lòng của cô như đã thay đổi, hoặc là nói, một thứ cảm xúc luôn bị nhốt sâu trong lòng đang từ từ thức tỉnh.
Trong gương bọn họ song song đứng, thân thể Tư Khấu Ngọc hơi dựa vào sau, hai người đều có vóc dáng cao gầy, Hàn Thủy đi giày cao gót cũng cao đến lỗ tai của anh, thoạt nhìn rất hài hòa, rất xứng đôi.
"Không có, tôi muốn đổi bộ khác, sau đó trở về thôi." Hàn Thủy cơ hồ là muốn chạy trối chết rồi.
"Tốt." Tư Khấu Ngọc nhìn bóng lưng vội vàng bỏ chạy của cô, khẽ mỉm cười.
Anh không có nhìn lầm đi, cô gái luôn luôn lạnh nhạt bình tĩnh, lại không hiểu phong tình này vừa mới xấu hổ sao?
Anh sờ sờ cằm, nghĩ đến một màn lúc nãy được ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cái tư vị đó thật là tuyệt vời, mà chỗ nào đó lại bắt đầu có khuynh hướng rục rịch ngóc đầu dậy.
Xem ra, ngày anh được thưởng thức thành quả không còn xa rồi, thật rất mong đợi đây.
Sau màn lúng túng ở câu lạc bộ, Hàn Thủy vẫn có chút thấp thỏm, âm thầm quan sát Tư Khấu Ngọc, lại phát hiện người này giống như mất trí nhớ, hành động cử chỉ đều bình thường, dịu dàng săn sóc, cũng không hề nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
Một mặt cô thầm thở phào nhẹ nhõm, mặt khác lại có loại cảm giác mất mác không nói được.
Thời điểm thỉnh thoảng soi gương cũng sẽ ngẩn người, trong đầu không tự chủ được hiện lên thần thái phấn khởi của Tư Khấu Ngọc, gương mặt nửa phần ưu nhã, nửa phần tà khí.
Trước kia cô luôn cho rằng anh chỉ là một công tử phong lưu, hiện tại suy nghĩ lại, anh không giống với lời đồn, nếu nói anh phóng đãng, nhưng kì thật anh cực kì có phong độ, đối với phụ nữ nào cũng nho nhã lịch sự, cử chỉ không hề quá phận, ngược lại phụ nữ ai cũng thích anh; nếu nói là anh nghiêm túc, nhưng xen giữa những cử chỉ của anh, phong nhã có thừa, lại như có như không lộ ra một loại sức quyến rũ của đàn ông, ánh mắt trong lơ đãng phát ra tà khí khiến người khác không thể cưỡng lại.
Một người đàn ông như vậy không khó khiến cho phụ nữ không động tâm.
Hàn Thủy buồn bã cười một tiếng, nhìn khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp trong gương, tuy đẹp thật, nhưng lại thiếu phong tình, mặt mày lại ẩn ẩn một chút tà khí.
Nhớ tới mấy scandal của Tư Khấu Ngọc với mấy cô gái trên tạp chí, bất kì ai cũng đều phong tình, quyến rũ hơn cô.
Có thể khiến Tư Khấu Ngọc để ý, chẳng qua vì cô là người thừa kế duy nhất của Hàn thị mà thôi.
Một lần ở câu lạc bộ kia, chẳng qua cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Hàn Thủy suy nghĩ xong, liền ném cái gương trang điểm sang một bên, tự giễu bản thân, gần tới ngày đính hôn, có một đống lớn công việc cần nhanh chóng hoàn thành mà mình vẫn có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến người đàn ông kia.
Lúc này Hàn Thủy vẫn chưa ý thức được, ở trong mắt cô, Tư Khấu Ngọc đã không chỉ còn là một đối tượng hợp tác, anh còn là một người đàn ông, một người đàn ông rất hấp dẫn.
Mấy ngày bình yên trôi qua, đã đến buổi lễ đính hôn, ngày đó khách khứa đến rất nhiều, hầu như đều là những nhân vật có máu mặt tại thành phố B.
Mặc dù Hàn Thủy đã sớm chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi, dù chỉ là cười nói ứng phó với những người đó, nhưng cũng khiến mặt cô cứng lại vì cười quá nhiều.
Cũng vào ngày hôm đó, lần đầu tiên Hàn Thủy gặp được bố mẹ của Tư Khấu Ngọc, hai người nhìn qua đều rất gần gũi, Hàn Thủy không nhìn ra họ có thật lòng thích cô hay không nhưng mặt ngoài thái độ bọn họ đối với là rất hài lòng.
Mẹ Tư Khấu Ngọc vẫn luôn lôi kéo tay cô trò chuyện, cho đến khi nhìn thấy thần sắc nóng lòng của cô mới thả cô đi.
Hàn Thủy không yên lòng ứng phó với mấy khách nữ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua chỗ Tư Khấu Ngọc, hôm nay trông anh rất tuấn tú, dáng người cao ngất, mặc tây trang sang trọng, trong túi trước ngực cắm một đóa hoa, nhìn khuôn mặt anh rất hăng hái, hẳn là đang rất vui mừng.
Trong lúc nhất thời, Hàn Thủy có chút hoảng hốt, không phân rõ được bây giờ là thật hay là đóng kịch nữa.
Tư Khấu Ngọc đang tiếp khách, nhìn qua bên chỗ khách nữ, thấy sắc mặt Hàn Thủy có chút tái nhợt mệt mỏi, hơi suy nghĩ một chút, khách khí nói mấy câu với người bên cạnh rồi sải bước về phía Hàn Thủy.
"Sao vậy? Mệt mỏi sao?" Anh rất tự nhiên vòng tay qua eo cô, trên mặt là vẻ ân cần.
Hàn Thủy nhìn anh, trong lòng có cảm xúc không thể nói ra được, có chút phức tạp, có chút áy náy, còn có chút khó chịu, may mắn là tiếp khách cũng đã lâu, nếu bây giờ cô rời đi nghỉ ngơi một chút, cũng không coi là quá mức thất lễ.
Hàn Thủy tựa vào trong ngực anh, một đám người ở bên cạnh thấy thế liền lên tiếng trêu ghẹo, cô cũng không để ý, để cho Tư Khấu Ngọc dìu mình về phòng nghỉ ngơi.
Vào phòng nghỉ, Hàn Thủy ngồi xuống ghế quý phi, tâm tình hơi phức tạp nhìn anh.
Để điện thoại xuống, Tư Khấu Ngọc quay đầu lại nhìn cô, hơi khiêu mi, "Sao lại nhìn tôi như vậy, có phải phát hiện hôm nay tôi đặc biệt đẹp trai hay không?" Hàn Thủy cũng không phản bác anh như lúc trước, chỉ miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, có một số việc ngăn ở tim khiến cho cô bây giờ rất hoang mang.
"Thật sự rất mệt sao?" Anh đi tới ngồi bên cạnh cô, thân mật xoa xoa hai má cô.
"Sao anh không nói với tôi là bố mẹ anh sẽ đến?" Âm thanh Hàn Thủy buồn buồn, hình như mọi việc không giống với dự tính của cô thì phải?
Tư Khấu Ngọc dừng tay lại, rút về, "Thế nào? Để em khó chịu sao?" Âm thanh bình tĩnh xen lẫn một chút đùa cợt khó phát giác.
Hàn Thủy cũng không để ý anh đùa bỡn, lòng cô đang đắm chìm trong cắn rứt, đây vốn chỉ là một trò chơi mà thôi, Tư Khấu Ngọc lại làm lớn như vậy, lại lôi cả bố mẹ anh vào đây, khiến trong lòng cô rất bất an, huống chi bố mẹ anh hình như rất coi trọng cô.
Nếu có một ngày chân tướng bị vạch trần, cô sẽ trở thành người có tội rất nặng.
"Hình như chúng ta đã làm việc trở nên rắc rối rồi?" Cô có chút nhức đầu, cô có thể tổn thương bất kì kẻ nào nhưng lại không muốn phá vỡ kì vọng của người làm cha mẹ vào con cái, có lẽ bởi vì cuộc đời của cô thiếu sót sự quan tâm của bố mẹ nên mới cảm thấy như vậy.
Hơn nữa, trong lòng cô cảm thấy bất an giống như mọi chuyện đã lệch ra khỏi tầm nắm của cô, nhưng cô lại không thể không tiếp tục, qua hôm nay, cô đã không còn cơ hội để quay đầu nữa, thậm chí cô còn cảm thấy nghi ngờ, tại sao lúc đầu mình lại nghĩ ra cái kế hoạch này, là cô đã có tính toán tỉ mỉ hay do mình nhất thời ấm đầu? (e nghĩ 90% là cái sau :v)
Mặt Tư Khấu Ngọc càng ngày càng đen, cái cô nhóc không biết phải trái này, chẳng lẽ cô thật sự ngốc đến vậy, đến bây giờ vẫn không nhìn ra được tâm ý của anh? Anh thật rất muốn bổ đầu cô ra, xem bên trong chứa cái gì. (a bổ đi e xem với :v)
"Anh không ngại em coi tất cả chuyện này thành sự thật."
A? Hàn Thủy khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn anh.
Trong con người Tư Khấu Ngọc âm thầm lóe lên một cái rồi biến mất, như thường ngày lơ đãng giật nhẹ khóe miệng, "Anh đây vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại có bố mẹ tốt như vậy, em gả cho anh không phải là rất tốt sao?" (....tự luyến ==)
Hàn Thủy bất giác giật giật lông mày, cô thật không nên ôm bất kì ảo tưởng gì với người đàn ông này, mặt anh ta còn dày hơn cả tường thành.
Cô hừ một tiếng, liếc anh một cái, sau đó thả lỏng thân thể, ném hết phiền muộn ra sau đầu, dựa mình vào cái gối ôm, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay cô chỉ mặc một bộ lễ phục đơn giản, thời điểm nằm xuống liền lộ ra những đường cong duyên dáng, cổ thon dài, bầu ngực nửa lộ nửa ẩn, eo mảnh hơi gầy, hai chân thon dài che dưới làn váy dài, tuy không nhìn thấy được da thịt, lại có thể cảm nhận được qua lớp váy mỏng manh.
Ngay cả khi ở chung với cô lâu như, cũng biết vóc dáng cô gái này không tệ, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, chỉ ngồi bên cạnh cũng cảm thấy có chút rung động, chỉ nhìn thôi cũng khiến anh cảm giác được thân thể mình có biến hóa rõ ràng.
Ánh mắt của anh nóng rực, một tấc lại một tấc xem kĩ thân thể cô, dường như có thể xuyên qua tầng vải mỏng manh kia, vuốt ve da thịt mịn như ngọc của cô.
Tay Tư Khấu Ngọc nắm thành quyền rồi lại từ từ buông ra, hầu kết động động, đột nhiên cảm thấy nực cười, đã bao lâu rồi kể từ khi chỉ cần nhìn phụ nữ một cái lại khiến mình sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy? Hay là do quá lâu rồi mình không có động đến phụ nữ?
Một cuộc săn thú vị, anh muốn cô gái này, nhưng hôm nay anh đột nhiên có chút hối hận, tỉ mỉ bày ra cái bẫy, chỉ trách cô nhóc này phản ứng quá chậm chạp, mà anh thì dường như không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.
Nhẫn nhịn thật là cực khổ nha.
Hàn Thủy thực ra không hề ngủ, thời điểm nằm xuống mới cảm thấy hành vi của mình có chút không ổn, người đàn ông này không phải là Dụ Hàm Phàm quen thuộc, anh là Tư Khấu Ngọc, cho dù hai mắt nhắm lại, cô cũng có thể cảm giác được người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình chăm chú.
Cái loại cảm giác vừa xa lạ vừa nguy hiểm ấy khiến cơ thể cô nóng lên, muốn mở mắt ra nhưng lại không dám, chỉ có thể tiếp tục giả chết.
Cô lại nghĩ đến Dụ Hàm Phàm, cô tin tưởng cho dù mình và Dụ Hàm Phàm có nằm chung trên một cái giường cũng không cảm thấy lúng túng, vậy mà người đàn ông này chỉ nhìn cô mà thôi, lại khiến nhịp tim cô đập nhanh như đánh trống, miệng lưỡi khô khan?
Thật là gặp quỷ.
Cũng may bầu không khí lúng túng này đã bị phá vỡ khi có người hầu đến gọi bọn họ xuống dùng bữa, Hàn Thủy làm bộ vừa tỉnh ngủ mà mở mắt ra, mà Tư Khấu Ngọc cũng làm bộ trấn định rời khỏi ghế quý phi, ngồi xuống ghế salon bên cạnh.
Một bữa cơm phong phú toàn sơn hào hải vị này, hai người ăn rất nhiều, nhưng không ai nhớ được mùi vị của thức ăn.
Chờ hai người nghỉ ngơi đủ rồi, khách khứa bên dưới cũng bắt đầu giải tán, tiễn hết khách khứa về, Hàn Thủy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc, sau này ai dám nói với cô rằng tiệc đính hôn là vui vẻ nhất cô nhất định sẽ cho người đó biết thế nào là vui vẻ thật sự, đây thật là muốn hành hạ người nha, phải tiếp rượu liên tục, phải trưng ra khuôn mặt tươi cười cứng ngắc cả ngày, còn phải đối phó với mấy người cố tình xiên xỏ ngầm nữa, thật sự là không hề dễ dàng chút nào.
"Hàn Thủy."
Hàn Thủy kinh ngạc ngẩng đầu, Dụ Hàm Phàm vốn đã rời đi lại đang đứng trước mặt cô.
"Mới vừa rồi vẫn không có cơ hội đưa quà cho em." Anh dịu dàng cười, đưa cho cô một cái hộp nhỏ.
Hàn Thủy im lặng nhận lấy cái hộp, người đàn ông này luôn luôn quan tâm cô, so với đám "người nhà" kia còn thân hơn.
Mà hôm nay, bọn họ lại chỉ có thể dùng phương thức này chung đụng, ngay cả tặng quà cũng phải giấu giấu giếm giếm.
Dưới ánh mắt tha thiết của Dụ Hàm Phàm, cô mở hộp ra, là một sợi dây chuyền bạch kim rất đẹp, mặt dây chuyền là hình một con thiên nga bằng thủy tinh, nhìn qua thì rất bình thường, nhưng trong mắt Hàn Thủy đều là cảm động.
Dụ Hàm Phàm luôn biết cô rất thích đồ trang sức có hình thiên nga.
"Cảm ơn." Rốt cuộc cô cũng đã nở một nụ cười thật lòng trong ngày hôm nay.
Thật tốt, cho dù trong hoàn cảnh nào, Dụ Hàm Phàm vẫn quan tâm cô.
"Nhất định phải thật hạnh phúc nhé." Dụ Hàm Phàm nhìn cô dịu dàng cười, nhìn cô gái quật cường dần dần lớn lên, từng bước từng bước mở rộng cánh cửa của mình để khám phá cuộc sống, trước đây anh có thể ở bên cạnh cô giúp đỡ, mà bây giờ, vị trí đó đã có người thay thế.
Nói không buồn là không thể nào.
"Ừ." Hàn Thủy cố gắng gật đầu một cái, trong lòng lại cảm thấy chua xót, nếu sau này Dụ Hàm Phàm biết rằng tất cả đều là cô diễn trò, không biết anh sẽ tức giận hay là đau lòng cho cô?
Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có mình cô là thật tâm đối đãi với bản thân mình.
Có được câu khẳng định của cô, Dụ Hàm Phàm nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Thủy cầm sợi dây chuyền trong tay, có chút hoảng hốt.
Một màn này đều rơi vào trong mắt Tư Khấu Ngọc, thần sắc anh lạnh nhạt nhìn vị hôn thê của mình trò chuyện cùng người đàn ông khác, nhìn người đàn ông đó tặng quà cho cô, mà cô lại cũng rất quý trọng nó, dáng vẻ nhìn qua thật cao hứng, nhìn bọn họ trao đổi ánh mắt quen thuộc khi nói chuyện, cái loại không khí ăn ý đó, giống như chỉ có hai người bọn họ, ai cũng không thể chen vào.
Mà người đàn ông này chính là Dụ Hàm Phàm, cho dù Tư Khấu Ngọc có cỡ nào cuồng ngạo, cũng biết trong lòng Hàn Thủy, Dụ Hàm Phàm là một sự tồn tại đặc biệt; còn đối với anh mà nói, Dụ Hàm Phàm là một cái gai, một cái gai cần phải nhổ.
Cảm giác ghen tị mãnh liệt và tức giận bất bình khiến cho Tư Khấu Ngọc cảm thấy khó thở, tay anh nắm chặt thành quyền, cảm xúc mãnh liệt qua đi, tiếp theo làm cảm giác trống rỗng ập đến khiến anh rất khó chịu.
Đứng yên hồi lâu, Hàn Thủy mới phát hiện ra anh đứng cách đó không xa.
Ánh mắt cô kinh ngạc như nai con, môi đỏ mọng khẽ mở, sợi dây chuyền nắm trong tay rất tự nhiên bỏ vào trong túi xách.
Tư Khấu Ngọc giễu cợt cười một tiếng.
Do dự hồi lâu, Hàn Thủy vẫn tiến lên khoác cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Tư Khấu Ngọc không như thường ngày diễn kịch theo cô, anh không nói câu nào nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng, trên người như tỏa ra khí lạnh, khiến Hàn Thủy không tự chủ được buông cánh tay anh ra.
Anh nắm cằm cô, lực đạo mạnh mẽ như muốn bóp nát xương quai hàm của cô, giọng nói thâm trầm, "Cảm giác được gặp tình nhân như thế nào?"
Hàn Thủy đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt là tràn đầy khiếp sợ và không thể tin được.
Cô há mồm muốn giải thích, lại phát hiện mình không thể nói được gì, cũng không biết phải giải thích như thế nào, nói Dụ Hàm Phàm chẳng qua chỉ là bạn của mình, nhưng không thể thừa nhận Dụ Hàm Phàm đích xác là một sự tồn tại rất đặc biệt; nếu nói là tình nhân thì cũng không đúng, giữa bọn họ trước giờ chưa từng có tình yêu, dù có giải thích thế nào, đều có khuynh hướng càng tô càng đen.
Tư Khấu Ngọc nhìn phản ứng của cô, trong lòng càng thêm phiền muộn, cười mỉa một tiếng liền sải bước đi ra ngoài.
Xấu hổ và áy náy khiến mặt Hàn Thủy trở nên đỏ bừng, cô trân trân nhìn bóng lưng quyết liệt rời đi của anh, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, đây là chuyện gì? Cứ như vậy bỏ mặc cô sao?
Màn náo loạn cứ như vậy hạ xuống, Hàn Thủy đột nhiên không có ý muốn quay lại làm việc, nếu cô đã không muốn đi làm thì đương nhiên kẻ đầu sỏ gây ra cũng không được đi làm!
Hai người đến trung tâm thương mại điên cuồng mua sắm, nói đúng hơn là Tư Khấu Ngọc vô lực bị Hàn Thủy kéo đi mua sắm.
Càng không ngừng đi thử quần áo, mua quần áo, mua giày, mua túi xách, quẹt thẻ không chút ngần ngại (phá của =_=), cho đến khi hai tay Tư Khấu Ngọc không thể cầm thêm một chiếc túi nào nữa Hàn Thủy mới cảm giác lòng mình nhẹ nhõm đi một chút (tội nghiệp anh).
Mà cái người đàn ông đáng ghét thế mà không hề thốt ra một câu oán giận nào, chỉ yên lặng theo sau cô làm người hầu xách túi, thỉnh thoảng còn đưa ra ý kiến giúp Hàn Thủy chọn quần áo.
Rốt cuộc nhét được một đống đồ vào cốp xe, Hàn Thủy mệt mỏi xụi lơ tựa vào ghế ngồi.
Tư Khấu Ngọc buồn cười nhìn cô, "Thực không hiểu phụ nữ các cô nghĩ gì, rõ ràng là nói mệt vì sao còn điên cuồng mua sắm như thế? Ngày mai cũng đâu phải tận thế."
"Đàn ông các anh làm sao hiểu được tâm tư phụ nữ chứ!" Hàn Thủy dùng ngón tay chọt chọt vào mặt anh, cười nhạo.
Tư Khấu Ngọc ngẩn người, trên môi lập tức xuất hiện một nụ cười, đây là lần đầu tiên Hàn Thủy chủ động chạm vào anh. (a có tiềm năng trở thành thê nô đấy ==)
"Ha ha, vậy em thử nói xem phụ nữ tại sao cứ thích điên cuồng mua sắm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?" Tư Khấu Ngọc không ngần ngại học hỏi kẻ khác.
Hàn Thủy liếc mắt nhìn anh, trầm mặc.
Rốt cuộc vì cái gì? Cô cũng không biết, chính là cảm thấy phiền, cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy trong lòng trống rỗng, muốn làm cái gì đó để khiến bản thân quên đi, đi dạo phố, mua sắm đơn giản là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mua được nhiều đồ như vậy cũng chỉ khiến lòng cô thoải mái được một chút, chờ thêm một lúc, tâm tình của cô lại tuột dốc lần nữa.
Cái này thật là hỏng bét nha!
"Tư Khấu Ngọc, anh thử nói xem, một đôi nam nữ tại sao là ở cùng một chỗ?" Cô không trả lời anh, ngược lại không hiểu sao hỏi một vấn đề rất.... ngốc nghếch.
"Nam nữ hoan ái là đạo lý bất di bất dịch." Đáp án của công tử phong lưu trước sau chỉ có một. (...pó tay vs a)
Hàn Thủy cười to, sau đó quay đầu nói với anh: "Cám ơn, tôi hiểu rồi."
Tư Khấu Ngọc thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng cô bé này suy nghĩ gì anh nhìn một cái là biết ngay, chính là không muốn nói ra, chính bọn họ còn chưa đi tới mức đó, dù cho anh có nguyện ý thì cô cũng sẽ không đồng ý.
Tâm tư của phụ nữ luôn luôn thay đổi, huống chi mấy ngày liên tiếp ở chung, Tư Khấu Ngọc rất rõ ràng Hàn Thủy không giống với những cô gái khác.
"Tư Khấu Ngọc, chúng ta chuẩn bị đính hôn đi." Thời điểm chiếc xe bắt đầu khởi động, Hàn Thủy ngồi bên ghế phụ quay sang phán một câu không khiến người khác khiếp sợ không dừng.
"Cái gì?" Tư Khấu Ngọc tưởng mình nghe nhầm, đạp phanh xe kêu "két" một cái, bởi vì lực quán tính nên cả hai người đồng thời bị đổ về phía trước, mà Hàn Thủy vì thể trọng tương đối nhẹ, nếu không thắt dây an toàn thì phỏng chừng đã bị bay ra khỏi ghế mà đập vào kính thủy tinh trước mặt.
"Anh làm gì thế hả? Có cần kích động đến mức thế không?" Gắt gao bám lấy cái thắt dây an toàn, Hàn Thủy bất mãn nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy kinh ngạc của Tư Khấu Ngọc, ngoài mặt thì cáu giận nhưng trong lòng cô thì lại đang âm thầm đắc ý, nhìn đi nhìn đi, bình thường thì giả bộ vân đạm phong khinh, còn không phải bị mình dọa sao, định lực xem ra cũng chả hơn ai.
"Lặp lại lần nữa." Tư Khấu Ngọc nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Thủy.
"Chúng ta đính hôn đi Tư Khấu Ngọc." Hàn Thủy hét lớn vào tai anh khiến lỗ tai Tư Khấu Ngọc rung lên.
Ánh mắt Tư Khấu Ngọc gắt gao khóa chặt cô, không buông tha bất kì biểu cảm biến hóa nào trên mặt cô, tay đang nắm vô lăng chậm rãi buông lỏng, quay đi cười lạnh một tiếng.
"Như thế nào? Không muốn sao? Chúng ta chẳng qua chỉ là đẩy kế hoạch lên nhanh một chút thôi." Hàn Thủy cũng là nghiêm túc suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, tuy rằng thời gian bọn họ ở cùng nhau rất ngắn nhưng diễn cũng đã diễn xong rồi, hiện tại đính hôn cũng chỉ là đẩy nhanh tiến độ mà thôi.
"Tôi có thể xem như đây là em đang cầu hôn tôi không? Hơn hết, tiểu thư Hàn Thủy, không phải là em nên cho tôi một lí do chính đáng sao, tại sao lại nhanh như vậy?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có ý cười đùa cợt.
Hàn Thủy làm sao không nhìn ra biểu tình của anh, cô có chút thẹn quá hóa giận, loại chuyện này không phải là nằm trong kế hoạch sao?
"Vì sao không thể sớm hơn dự định, tôi nói có thể là có thể, không được sao?" Tính khí ngang ngược của cô lại được dịp bộc phát, cùng lúc cô cũng cảm thấy mình thật thất bại, bản thân luôn luôn cố gắng duy trì hình tượng thục nữ, nhưng vì sao....ở trước mặt người này thì lại triệt để hỏng mất, người đàn ông này thật sự luôn luôn có bản lĩnh chọc giận cô.
Được rồi, kỳ thực cô cũng biết tính tình mình cực kỳ nóng nảy bộp chộp, như vậy là rất không tốt.
"Chỉ vì vậy?" Trong mắt Tư Khấu Ngọc là nồng đậm hoài nghi, hiển nhiên không hề chấp nhận câu trả lời qua loa của cô, "Vĩnh viễn không nên nói dối trước mặt tôi, Hàn Thủy."
Câu cuối cùng còn mang theo nồng đậm thở dài, nhưng đáng tiếc Hàn Thủy bị nhìn thấu tâm tư lại không bận tâm, cũng không có tâm tư suy nghĩ hàm nghĩa trong đó.
Cô giơ tay cào cào mái tóc làm chúng trở nên rối loạn, cảm giác có chút khó có thể mở miệng.
Tư Khấu Ngọc cũng không nói lời nào, ngón tay rất có tiết tấu vỗ xuống tay lái, âm thanh tuy rất nhỏ nhưng lại khiến cho Hàn Thủy cảm thấy rất phiền chán.
"Tôi có câu này muốn nói, anh sẽ không giận chứ?" Cô đột nhiên có chút sợ người đàn ông này, sợ anh sẽ phản đối.
Tư Khấu Ngọc không nói lời nào, gật gật đầu.
"Được rồi, tôi nói đây." Hàn Thủy nặng nề thở dài một hơi.
"Tôi cảm thấy chúng ta làm vợ chồng cũng không có gì không tốt, tôi sẽ không quản anh yêu ai, anh cũng không cần quan tâm tôi, rất tốt, mỗi người đều có tự do của mình." Quan trọng hơn là, cô muốn đính hôn trước Dụ Hàm Phàm là vì cái gì, cô cũng không biết, dù sao theo như lời của Tư Khấu Ngọc, cơ sở để kết hôn cũng không nhất định phải dựa vào tình yêu, có đôi khi chỉ cần đôi bên đều vui vẻ là đủ rồi.
Giờ phút này, cô thật sự chỉ muốn trốn thoát khỏi tất cả, trốn thoát khỏi những con người tự nhận là "người nhà" của cô kia, Tư Khấu Ngọc tuy rằng phong lưu nhưng cái cô muốn chính là như vậy, chỉ cần anh đối với cô không hứng thú, bọn họ đính hôn, vậy ngoại trừ kết hôn ra họ còn có quan hệ gì đâu? Mà anh và cô đều cần một "ngôi nhà" trên danh nghĩa không phải sao?
Nếu hôm nay mẹ cô còn sống, chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô làm như vậy, nhưng mẹ cô đã sớm không còn, mà trên thế gian bây giờ cũng không còn ai chân chính có thể suy nghĩ vì cô nữa, vì vậy tất cả cô đều phải tự mình nắm giữ trong tay.
Thì ra là thế.
Mặc dù đáp án nằm trong dự liệu nhưng hiện tại nghe được từ chính miệng cô nói ra lý do vừa ngây thơ vừa buồn cười ấy, Tư Khấu Ngọc vẫn cảm thấy có chút mất hứng, anh không phải là đứa ngốc, biết rõ cô gái này muốn sớm tiến hành đính hôn với anh, tất cả đều bởi vì người đàn ông kia.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt một người đàn ông tuấn tú dịu dàng đầy ý cười, lông mày Tư Khấu Ngọc cau lại, thật là một cô gái đáng giận không tim không phổi, người đàn ông kia có gì tốt chứ? Một ngày nào đó anh sẽ bắt được cả thân thể lẫn trái tim cô gái nhỏ này làm tù binh, khiến cô cam tâm tình nguyện đi theo anh suốt đời!
"Có cần tôi cho em thời gian để suy nghĩ lại không? Sau khi đính hôn thì không phải tất cả sẽ nghe theo em được đâu." Lời của anh một câu hai nghĩa, ánh mắt anh đen tối một cách khó hiểu.
"Tôi nói rồi, trong từ điển của tôi chưa bao giờ có hai chữ "hối hận"!" Hàn Thủy nhìn lại anh, vẻ mặt vô cùng bướng bỉnh. (chị nên cho từ đó vào từ điển đi vì chị sẽ gặp lại từ đó dài dài ==)
Ánh mắt anh một tấc lại một tấc xem xét kỹ lưỡng vẻ mặt của cô, không buông tha bất kì biến hóa nào, sau đó nhẹ nhàng cười, quay đầu đi.
"Tốt, tôi sẽ cho em một lễ đính hôn hoành tráng, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ giúp em lấy được." Mà về phần thù lao, tất nhiên anh cũng sẽ không bạc đãi chính mình.
Anh đã cho cô cơ hội cuối cùng nhưng cô đều cự tuyệt, về sau anh sẽ không cho cô cơ hội đổi ý nữa.
Hứng thú cũng được, chinh phục cũng được, cô là người phụ nữ anh muốn, anh sẽ không khách khí mà giành bằng được cô về.
Tin tức Tư Khấu Ngọc và Hàn Thủy đính hôn lập tức nhanh chóng được truyền ra, hai người phân nhau ở trước mặt truyền thông tỏ rõ thái độ, chứng thực đây là sự thật, không giống với những scandal linh tinh trước kia, tin tức lần này thật sự là một quả bom oanh tạc giới truyền thông.
Mọi người đang rối rít suy đoán sự tình bên trong thì Cam Chi Ngư hiển nhiên đối với cô con gái Hàn Thủy luôn quật cường lại khó có được theo ý ông ta cảm thấy rất vừa lòng, về phần mấy nguyên lão của Hàn thị cũng cảm thấy cao hứng vì người thừa kế có thể tìm được một hậu thuẫn vững chắc như vậy.
Vui vẻ nhất hẳn là Hàn Thủy nhưng lại vẫn giống như trước đây, công việc nhiều như muốn đòi mạng cô, thậm chí còn có điểm phiền chán, tin tức đính hôn được truyền ra, cô phải đối phó với truyền thông quấy rầy, còn phải chuẩn bị lễ phục cho tiệc đính hôn, trang sức, trang điểm,... may mắn là vụ phát thiếp mời đều giao cho trợ lý, bằng không cô tin rằng mình sắp phát điên rồi, kế hoạch theo tiến độ này là cô nghĩ ra nhưng mấy việc trong đó lại khiến cô thấy rất phiền.
Càng làm cho cô không biết nói gì là Tư Khấu Ngọc này, anh ta đang thay đổi hình tượng công tử phong lưu một cách chóng mặt, mấy bông hoa bên người anh ta như biến mất chỉ trong một đêm, giới truyền thông cũng không còn săn lùng tin tình cảm của anh, trừ bỏ công tác xã giao, anh ta hiện tại đích thực là một người đàn ông tốt, mỗi ngày đều đúng giờ đến đón cô tan tầm, cùng cô ăn cơm, xem phim, đi dạo phố, hẹn hò như bao cặp tình nhân khác, lại còn lấy lí do phải diễn như vậy mới trông giống thật, khiến cho cô không cách nào cự tuyệt. (đã bảo a rất có tính thê nô mà :v)
Có một người cộng tác chuyên nghiệp như vậy, cô càng phải phối hợp diễn cho tốt, ít nhất, trong vở kịch này, cô ỷ vào anh rất nhiều, tuy rằng cô cảm thấy cuộc sống thanh tịnh của mình bị phá vỡ cũng thấy rất phiền.
Sau giữa trưa ánh mặt trởi trở nên dịu hơn, nhẹ nhàng chiếu vào văn phòng. Hàn Thủy đang vùi đầu vào công việc của mình, cả căn phòng im lặng, thỉnh thoảng có âm thanh lật giấy và tiếng bút viết sột soạt. Lúc này bỗng vang lên tiếng chuông di động, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Hàn Thủy nhìn qua thông báo trên màn hình di động, do dự vài giây cuối cùng cũng nhấc máy, "Hàm Phàm."
"Hàn Thủy, hiện em có rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?" Rõ ràng là làm chung trong một công ty, cự ly rất gần vậy mà khi nghe qua điện thoại lại cảm thấy thật xa cách, Hàn Thủy bỗng có chút hoảng hốt.
"Đang nghe sao?"
"Được." Nhẹ nhàng đáp một tiếng, Hàn Thủy cúp điện thoại.
Chuyện Dụ Hàm Phàm muốn nói đương nhiên cô biết là gì, trên thế giới này ngoại trừ mẹ cô, có lẽ chỉ có Dụ Hàm Phàm là quan tâm cô nhất, nhưng điều đó còn quan trọng sao? Anh đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Vài phút sau, Dụ Hàm Phàm xuất hiện tại cửa phòng làm việc của Hàn Thủy.
"Hàm Phàm, có chuyện gì sao?" Từ khi Hàn Thủy về nước đến nay, tuy rằng hai người mặt ngoài nói chuyện vẫn như trước đây, nhưng lại luôn ẩn ẩn một bức tường ngăn cách.
Dụ Hàm Phàm muốn nói lại thôi.
"Như thế nào? Đối với em còn có chuyện gì không thể nói sao?"
"Vì sao lại đính hôn nhanh như vậy?"
Hóa ra là anh lo lắng chuyện này, trong lòng Hàn Thủy nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có người hỏi cô vì sao lại ra quyết định này, người khác thì chỉ nhìn kết quả mà không hề hỏi trong lòng cô thật ra nghĩ thế nào.
Nhưng là có một số việc cô cũng không muốn kéo Dụ Hàm Phàm vào.
"Em đính hôn, tất cả mọi người đều vui vẻ, vậy không phải là tốt sao?" Chỉ cần cô đính hôn, mọi người đều cao hứng, chỉ có mình cô là không, à cũng không hẳn là như vậy, chí ít cô cũng có thể thoát khỏi cái nhà kia, hơn nữa, cô cũng có thêm lợi thế để lật đổ Cam Chi Ngư rồi đuổi bọn họ ra khỏi Hàn thị, như vậy không phải rất tốt sao?
"Hàn Thủy, rốt cuộc em muốn làm gì?" Vẻ mặt Dụ Hàm Phàm có chút ngưng trọng.
Hàn Thủy thở dài một hơi, "Sao anh không hỏi xem bố và vợ tương lai của anh muốn gì?"
"Anh chỉ hi vọng em được hạnh phúc, chứ phải đính hôn chỉ vì một lí do nào khác, hiểu không?" Trong mắt Dụ Hàm Phàm khó có được nghiêm túc, "Không nên nói như vậy về ba và chị em, dù sao bọn họ cũng là người thân của em mà."
"Ba? Chị?" Cô hừ một tiếng, "Hàm Phàm, sao anh vẫn còn ngây thơ như thế, rốt cuộc là ai đã đẩy em đến con đường này, người khác có thể không biết nhưng anh thì không thể không biết."
Trên mặt Dụ Hàm Phàm xuất hiện vẻ xấu hổ, "Hàn Thủy, em quá cực đoan rồi, có rất nhiều chuyện không phải như vẻ bề ngoài em thấy đâu, nhưng mặc kệ thế nào thì anh cũng hi vọng em sống tốt, cũng hi vọng bọn họ được như thế." (tuy rằng a này cx kp xấu n thật sự ta k thích a này tí nào ==)
Có lẽ câu cuối cùng mới là trọng điểm đi, chỉ có Dụ Hàm Phàm mới hiểu rõ cô nhất, anh biết rõ Hàn Thủy là người như thế nào, biết rằng cô sẽ không hành động mà không có lí do, cho nên anh lo lắng, mới đến khuyên bảo cô.
Cam Thiến San có tài đức gì mà lại may mắn có được một người đàn ông ưu tú như vậy trân trọng? (à vì mụ ta có tài quyến rũ đàn ông??? Xp mn cho ta dc phỉ nhổ mụ này ==)
Vào giờ khắc này Hàn Thủy cảm thấy rất ghen tị.
"Em hiểu rồi, anh yên tâm đi." Hàn Thủy tựa vào ghế, nhắm mắt lại, ý đồ đuổi khách rất rõ ràng.
Dụ Hàm Phàm ảm đạm rời đi, đối với việc Hàn Thủy có nghe theo lời khuyên của mình hay không anh hoàn toàn không nắm chắc, giờ phút này anh mới ý thức được, Hàn Thủy đã không còn là cô bé luôn ỷ lại anh năm đó nữa, không còn tin tưởng anh, cũng không còn không hề phòng bị ở trước mặt anh, cô đã có chủ kiến riêng của chính mình, cô bây giờ đối với anh mà nói, như một màn sương mù, hoàn toàn không thể biết được cô đang nghĩ gì.
Thời điểm đi ra ngoài, trên hành lang có một người đàn ông cao lớn đang chậm rãi đi tới, khóe mắt Dụ Hàm Phàm không tự chủ được nhảy lên.
Có một số việc thủy chung anh nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao Cam Chi Ngư lại chọn người đàn ông này làm đối tượng kết thân, mà tại sao Hàn Thủy lại dễ dàng chấp nhận đính hôn nhanh như vậy?
Người đàn ông kêu Tư Khấu Ngọc này tuy rằng anh cũng có gặp qua nhưng cơ hội hai người gặp nhau rất ít, nếu không phải vì Hàn Thủy chắc anh cũng sẽ không nhận thức người này. (xp cho ta chém đoạn này vì ta k hiểu cv ==)
Nổi tiếng là công tử phong lưu của thành phố B, có bối cảnh cũng có tiền, tại sao anh ta lại dễ dàng đồng ý nhảy vào hố bùn này, anh cũng không rõ, chẳng lẽ anh ta thật sự yêu Hàn Thủy sao?
Không thể phủ nhận, anh ta là một người rất có sức quyến rũ, là một người đàn ông rất ưu tú, anh tuấn tiêu sái, tuy rằng nhìn qua trên mặt luôn luôn cười, nhưng toàn thân lại tản ra một khí chất cao quý ưu nhã, đôi mắt kia thì sâu không thấy đáy, cũng chứng minh người đàn ông này không đơn giản như lời đồn đãi.
Dụ Hàm Phàm có chút lo lắng, cô nhóc Hàn Thủy căn bản không phải là đối thủ của người đàn ông này, ai biết rốt cuộc anh ta muốn gì? Đừng đến lúc cuối cùng mới phát hiện mình đã dẫn sói vào nhà chứ.
Tư Khấu Ngọc nhìn thấy Dụ Hàm Phàm đi ra từ phòng làm việc của Hàn Thủy thì nhíu nhíu mi, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, cho dù mỗi ngày anh đều đến đây “nằm vùng”, người đàn ông này vẫn thừa cơ tiếp cận Hàn Thủy, may mà người này đã đính hôn cùng người phụ nữ khác.
Tuy nhiên để đề phòng thì anh vẫn nên nhanh chóng phát triển tình cảm với Hàn Thủy mới tốt.
Hai người đàn ông đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình mà đi qua nhau, nhìn không chớp mắt, cũng không ai dừng lại chào hỏi.
Hàn Thủy tựa vào trên ghế, sắc mặt tái nhợt, mái tóc mềm mại xõa tung, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, ánh mặt trời chiếu vào sau lưng cô càng tôn thêm vài phần nhu nhược.
Lúc Tư Khấu Ngọc vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này.
"Đi ra ngoài." Tưởng là trợ lý đi vào, Hàn Thủy mắt cũng không mở, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
"Thật là một cô mèo nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay có ai trêu chọc em sao?" Tư Khấu Ngọc đè xuống một tia thương tiếc trong lòng kia, trên mặt vẫn là biểu tình trêu đùa.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Hàn Thủy kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, "Sao anh lại tới đây?"
"Như thế nào, chẳng lẽ em chỉ cho người khác đến đây mà không cho tôi đến ư?" Lời của anh tuy nghe rất bình thường nhưng vì Dụ Hàm Phàm vừa mới rời đi nên Hàn Thủy rất nhạy cảm phát hiện ra ý tứ trong câu nói của anh.
Cô có chút tức giận với người đàn ông này, thật sự là càng ngày càng quản chặt.
"Được rồi, không trêu em nữa, em sẽ không quên kế hoạch hôm nay chứ, hôm nay chúng ta đi xem đồ trang sức, (trong cv là "tạo hình" n ta nghĩ để thế này hợp hơn ;_;) thuận tiện đi lấy lễ phục?"
Anh rất tự nhiên lại gần cô, vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn của cô, dường như hai người là một đôi tình nhân rất thân mật.
Hơi thở nồng đậm nam tính vây quanh khiến cô cảm thấy khó thở, trên người anh luôn có một loại hương vị đặc biệt, không nói được là mùi nước hoa hay là mùi thuốc lá, bất giác thô, ngược lại cũng thật dễ chịu, làm cho Hàn Thủy đầu óc choáng voáng, cô vặn vẹo thân thể, ý đồ muốn thoát ra khỏi ngực anh.
"Nơi này chỉ có hai chúng ta, tiên sinh Tư Khấu không cần phải diễn kịch nữa."
Từ khi tin tức đính hôn được tuyên bố tới nay, người đàn ông này càng ngày càng làm càn, lý do thì lại rất chính đáng: anh là vị hôn phu của cô, vì vậy hai người phải diễn thật tốt cảnh hai người yêu nhau nồng thắm mới không khiến người khác hoài nghi, vì kế hoạch nên cô không thể không phối hợp với anh ta.
Có nhiều lần Hàn Thủy thật sự hoài nghi người đàn ông này có phải hay không cố ý làm như vậy để chiếm tiện nghi của cô, nhưng khi nhìn lại danh sách tình sử của anh, lại cảm thấy người này đối với bất kì một phụ nữ xinh đẹp nào đều dịu dàng, thậm chí còn săn sóc rất nhiệt tình, chính mình chẳng qua chỉ là một cô gái mới lớn, chắc anh sẽ không coi trọng mình lắm đâu. (...chị ngây thơ thật ==)
Tư Khấu Ngọc nắm chặt tay lại, sau đó rất biết nghe lời buông cô ra, "Thật ngại quá, nhất thời nhập diễn quá sâu." (a lại chém r :v)
Anh cười như không cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần dần trở nên đỏ bừng, xem ra cô nhóc này đã dần dần thông suốt.
Hàn Thủy xấu hổ ho khan, cầm lấy túi xách, liếc anh một cái, "Như thế nào còn không đi?" Sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
"Tuân mệnh, phu nhân thân ái của tôi."
Tư Khấu Ngọc đi sau cô, trên khuôn mặt trước sau vẫn cười vô hại bỗng hiện lên hơi thở nguy hiểm. (amen, chị tự cầu phúc cho mình đi)
Hai người đều phải đi lấy lễ phục đính hôn nên liền đi chung xe của Tư Khấu Ngọc đến một câu lạc bộ tư nhân.
Cảnh vật trong câu lạc bộ tư nhân này rất đẹp và thanh tịnh, tuy bên trong không có nhiều khách nhưng đều nhìn ra được bọn họ là người rất có tiền và địa vị.
Cho dù Hàn Thủy ít khi đến những nơi như thế này, cũng biết những người đến đây đều có thân phận không tầm thường.
Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, bĩu môi, cũng chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, người kia đúng là bỏ ra nhiều tiền như vậy làm gì? Nếu là cô, chỉ cần chọn một bộ, trả tiền là OK, làm gì mà tốn kém thế ? (hic đoạn này ta chém ==")
"Sao vậy? Đang suy nghĩ gì thế?" Một bàn tay của Tư Khấu Ngọc rất tự nhiên ôm eo nhỏ của cô, đầu hơi cúi, nói nhỏ bên tai cô, một động tác đơn giản, lại có vẻ như hai người đang thân mặt khăng khít.
Hàn Thủy vô thức muốn tránh thoát, lại nghĩ đến điều lệ của hiệp ước, ở trường hợp công cộng, hai người được phép ôm hôn.
Cô cảm thấy rất kì quái, ánh mắt người này là ra-đa sao? Hay là do biểu hiện nghi ngờ của cô hiện ra rõ ràng thế sao? Cho dù là Dụ Hàm Phàm lớn lên cùng cô cũng không thể nhìn ra được cô khác thường mà người đàn ông này lại dễ dàng nắm bắt được suy nghĩ của cô.
"Tôi đang nghĩ, tôi không cần phải thanh toán một nửa hóa đơn sao?" Giọng nói của cô có chút rầu rĩ, tuy rằng ở trong mắt mọi người cô là một tiểu thư rất có tiền, nhưng từ trước tới nay cuộc sống của cô đều rất mộc mạc giản dị, hơn nữa, phần lớn tài sản của cô đều thuộc dạng bất động sản, dùng đến tiền mặt thật sự rất ít.
Mấy ngày nay, bọn họ đặt lễ phục đều là loại sang trọng, đi câu lạc bộ cũng là chỗ sang nhất, trang sức cũng toàn loại đắt tiền, tất cả đều là Tư Khấu Ngọc bỏ tiền ra, cô thật đúng là chưa phải bỏ ra một đồng nào, thân là một đối tác, trong lòng cũng có chút áy náy.
Tư Khấu Ngọc nghe vậy cười to, sau đó vô cùng thân thiết cọ cọ mũi cô, thấp giọng nói: "Tốt, vậy em định làm như thế nào?" Trong mắt nhưng lại có bỡn cợt.
Người này rõ ràng biết cô không có bao nhiêu tiền dư, Hàn Thủy có chút thẹn quá hóa giận, muốn phát hỏa lại thôi, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Trước hết có thể ghi giấy nợ được không?"
Tư Khấu Ngọc sửng sốt, lập tức cười to.
Cô nhóc này thật là đáng yêu, từ trước tới nay khi đi hẹn hò cùng phụ nữ đều là anh bỏ tiền ra, mà anh cũng cảm thấy đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mà những người phụ nữ kia thì chỉ biết hưởng thụ, còn chưa từng có một cô gái nào muốn cùng anh chia sẻ gánh nặng về tiền bạc như vậy.
"Cười, cười nữa đi, coi chừng tôi đánh anh." Hàn Thủy dậm chân một cái, ngượng ngùng lớn tiếng mắng anh, trong lòng vừa thẹn vừa giận, tay nhỏ bé tìm được chỗ thịt mềm nơi eo anh, tính véo mạnh xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn là thần sắc nửa ngượng ngùng nửa tức giận, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn mím chặt, so sánh với bộ dáng lạnh lùng thường ngày, lại thêm vài phần quyến rũ của phụ nữ mà vẫn còn nét ngây thơ của thiếu nữ.
Tư Khấu Ngọc nhìn thấy cảnh này, trong mắt không khỏi tối sầm.
Hàn Thủy nhìn thấy thần sắc khác thường của anh, không hề có đùa giỡn, giờ phút này anh đã thu hồi bộ dạng cợt nhả thường ngày, ít đi vài phần lưu manh, nhiều hơn vài phần nam tính, trong lòng cô run lên, mới phát hiện hành vi của cô đối với anh đã quá mức thân mật, có chút mất tự nhiên buông tay, luống cuống quay đầu đi.
Tư Khấu Ngọc nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, lông mi dài cong vút có chút rung rung, trêu chọc lòng anh có chút ngứa ngáy, dường như không yên lòng nói: "Tốt, trước hết ghi vào giấy nợ, về sau nhớ trả đủ đấy."
Về phần trả cái gì, tất nhiên là do anh quyết định. (chị lại đem bán mình lần :v)
"Hừ, nợ thì nợ, anh yên tâm, tôi sẽ trả đủ." Tính tình trẻ con của cô lại bộc phát, phùng hai má cãi lại, giống như một màn xấu hổ vừa rồi không hề có.
Tư Khấu Ngọc nhìn cô, không nói, sủng nịch cười một tiếng.
Hàn Thủy kiêu ngạo liếc anh một cái, buông tay anh ra, tự mình đi về phía trước, tất cả trông như đều rất bình thường, nhưng chỉ có Hàn Thủy tự mình biết, cô vì vậy mà mới thở phào nhẹ nhõm. Thật là gặp quỷ, mình mới vừa rồi đối với Tư Khấu Ngọc cười có phản ứng, nhịp tim cũng như đập lỡ một nhịp.
Tiếp đãi bọn họ chính là bà chủ của câu lạc bộ này, hình như là chỗ quen biết cũ với Tư Khấu Ngọc, vừa thấy họ cái gì cũng không nói, chỉ khẽ cười, bà chủ xinh đẹp liền bước tới dắt tay Hàn Thủy, đối với Tư Khấu Ngọc dịu dàng cười nói: "Vị này chính là tiểu thư Hàn Thủy phải không?"
Tư Khấu Ngọc mỉm cười gật đầu một cái.
Hàn Thủy nhìn hành động quen thuộc giữa hai người bọn họ, không khỏi thầm mắng, cũng không biết cái người hoa tâm này có phải hay không mang quá nhiều phụ nữ đến đây, hay là bà chủ xinh đẹp này cũng là một trong những tình nhân cũ của anh ta nữa. (Saki: chị ghen đấy à?; HT: ai thèm!)
"Tiểu thư Hàn Thủy ngoài đời so với trong báo chí còn đẹp hơn rất nhiều, tôi với Tư Khấu Ngọc là bạn bè quen biết rất lâu rồi, nếu như tiểu thư Hàn không ngại, có thể gọi tôi một tiếng chị Như." Chị Như cũng chưa được tính là một mỹ nữ đẹp nhất nhưng toàn thân lại tản ra hương vị nồng đậm của phụ nữ, đặc biệt là nụ cười dịu dàng khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Hàn Thủy quay ra nhìn Tư Khấu Ngọc một chút, người này tùy ý dựa vào ghế sa lon, gật đầu bảo: "Chị Như là người mình, không cần quá câu nệ."
Cái gì gọi là người mình, lời này giống như nói cô là một người keo kiệt vậy, Hàn Thủy có chút đỏ mặt.
"Chị Như." Dù sao ở bên ngoài cũng nên giữ mặt mũi cho Tư Khấu Ngọc, Hàn Thủy kêu một tiếng.
Chị Như liếc Tư Khấu Ngọc đang cười, chỉ thấy nụ cười của người này rất đáng đánh đòn.
Ai biết là thật hay giả đây?
"Chị Như, cô nhóc không có hương vị nữ nhân này giao cho chị đấy." Tư Khấu Ngọc dặn dò.
Hàn Thủy lập tức trừng mắt nhìn anh một cái, cái người này dám nói cô không có hương vị nữ nhân sao, đợi lát nữa xem cô làm sao giáo huấn anh ta một chút, dám ở trước mặt người ngoài bêu xấu cô.
Chị Như bật cười, dắt Hàn Thủy đi vào buồng trong.
Cứ tưởng rằng phòng khách bên ngoài đã được trang bị đầy đủ sang trọng, không nghĩ tới khi vào gian phòng bên trong mới phát hiện nơi này thật sự là thiên đường của phái nữ, không gian riêng tư tĩnh mịch, trong không khí thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ dễ ngửi, khiến cho tâm người ta rất dễ chịu, sảng khoái.
"Chị Như, hôm nay bọn em đến chỉ để xem đồ trang sức." Khóe miệng Hàn Thủy có chút co quắp.
Chị Như cười cười, "Chị biết nhưng đây là thiếu gia Tư Khấu đặc biệt dặn dò, hơn nữa đối với em cũng rất có lợi, hôm nay hãy để bản thân được thả lỏng đi nào."
Không thể từ chối được, Hàn Thủy không thể làm gì khác hơn là nghe theo, thật ra thì trong lòng cô đang rất đau, cứ tưởng chỉ là giải quyết xong rất nhanh, lại không nghĩ tới sẽ lãng phí hết một buổi chiều của cô, trời mới biết trong phòng làm việc đang có một đống văn kiện đang chờ cô, một đống chuyện đang chờ cô giải quyết đây.
Những thứ oán niệm này của cô rốt cuộc biến mất sau khi cô ngâm mình vào bồn tắm mát xa, quả nhiên tắm là cách hữu hiệu nhất khiến con người buông lỏng thần kinh, giống như tất cả những chuyện phiền lòng đều không cánh mà bay.
Thời điểm cô khoác áo choàng tắm đi ra, chị Như đã thay xong đèn xông hương tinh dầu, sửa sang lại giường mát xa cẩn thận tỉ mỉ.
"Thế nào, cảm thấy thoải mái hơn chưa? Hiện tại em lên đó nằm đi." Chị Như nhìn cô, gương mặt tuy còn chút non nớt nhưng rất xinh đẹp, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, Tư Khấu Ngọc người này luôn luôn thích những người phụ nữ có thân hình nóng bỏng, thành thục, từ lúc nào lại thay đổi khẩu vị rồi, nhưng cô thật sự rất thích cô gái này, cô ấy không hề giống với những người phụ nữ kia.
Hàn Thủy ngoan ngoãn bò lên giường rồi nằm lỳ trên đó, mặc dù đối với việc Tư Khấu Ngọc tự động quyết định theo ý mình có chút tức giận, nhưng trước mặt chị Như cô lại không phát giận được, người phụ nữ này nhìn qua thì rất nhu nhược nhưng lại có một đôi mắt khiến người khác rất khó cự tuyệt cô.
"Cởi áo choàng tắm ra."
Mặt Hàn Thủy lập tức đỏ lên, hai mắt đang nhắm chặt bỗng mở choàng, "Tại sao?" Mặc dù đều là phụ nữ với nhau nhưng cô cũng không có thói quen lõa thể trước mặt phụ nữ, thật rất xấu hổ.
Chị Như nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hàn Thủy, rốt cuộc không nhịn được bật cười, "Tiểu thư Hàn chẳng lẽ chưa một lần đi spa sao?"
Hàn Thủy không lên tiếng, cô xác thực chưa đi spa bao giờ, tuổi của cô còn nhỏ, hơn nữa từ lúc hiểu chuyện đến nay, học tập và cừu hận đã chiếm hết lòng của cô, mặc dù cô mới chỉ là một thiếu nữ nhưng lại chưa từng được hưởng thụ một cuộc sống mà mọi cô gái nên có, cho dù chỉ là đi shopping, cô cũng chỉ mua đúng thứ mình cần rồi vội vã quay về, chưa từng được hưởng thụ cái tư vị được đi dạo phố cùng với bạn bè cùng phái.
Mà thật đáng buồn hơn chính là cô căn bản không có một người bạn nào cùng phái nữ.
Một đôi tay khoác lên vai cô, âm thanh của chị Như giống như là sóng nước dập dờn bồng bềnh lại nhu hòa, "Không cần lo lắng, chúng ta đều là phụ nữ mà."
Hàn Thủy im lặng cởi áo choàng tắm ra, phơi bày thân thể thon dài hơi gầy, làn da bởi vì vừa mới tắm xong mà trắng trong suốt động lòng người, mơ hồ lộ ra chút màu hồng hồng, là điển hình của tuổi trẻ khỏe mạnh.
Chị Như thầm khen một tiếng, bôi dầu vào tay, chậm rãi bôi lên da thịt bóng loáng của cô, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, vừa nói chuyện phiếm với cô, cho đến khi thân hình cứng ngắc của Hàn Thủy dần dần thả lỏng.