Hôm sau, thời điểm cô tỉnh lại thì Tư Khấu Ngọc đã nấu xong bữa sáng.
Anh hôn lên trán Hàn Thủy, cười khẽ, "Heo lười, dậy thôi."
Nụ cười thân thiết, giọng điệu cưng chiều đầy sủng nịch.
Cô không khỏi nghĩ thầm, đường đường là đại thiếu gia của nhà Tư Khấu lại rảnh rỗi tới mức đi làm bữa sáng cho cô?
Yên lặng ăn xong bữa sáng, anh đứng trước gương to đeo cà vạt vào, cô thìthu thập bát đũa bỏ vào bồn rửa bát. Loại không khí bình yên mà ấm ápnày khiến cho Hàn Thủy có chút hoang mang.
Tại sao có thể như vậy? Bọn họ rõ ràng nên chán ghét lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau, vậy mà bây giờ bọn họ đang làm gì đây?
"Em còn giữ tờ khế ước kia không?" Tư Khấu Ngọc nhìn hình ảnh phản xạ của cô trong gương, làm giống như vô tình mà hỏi.
"A?" Hàn Thủy nghĩ nghĩ, đầu óc đột nhiên có chút không theo kịp.
Anh ho khan vài tiếng, "Chính là bản khế ước lúc trước chúng mình kí đó?"
Rốt cuộc Hàn Thủy cũng nhớ ra thứ mà anh đang nói tới, "À."
"À cái gì mà à, mau đưa cho anh." Anh tà tà liếc cô, vẻ mặt có chút không vui.
Tối hôm qua còn cùng nhau triền miên, hôm nay đã muốn đá cô ra khỏi cửa rồi sao?
Cô nên cảm thấy vui mừng hay là khổ sở đây? Dù sao người đàn ông này hàophóng như vậy, cô gọi anh một tiếng "kim chủ" cũng không quá đáng.
Im lặng đi vào phòng ngủ lấy ra bản khế ước, sau đó im lặng đưa cho Tư Khấu Ngọc.
"Khi nào thì tôi chuyển ra ngoài?" Trong lòng Hàn Thủy thế nhưng không cómột chút cảm giác vui vẻ nào..... Cảm xúc, ngược lại có chút chết lặng.
Ầy, cô đã sa đọa đến mức này sao? Thế nhưng lại lưu luyến sự dịu dàng ngẫu nhiên của người đàn ông này.
"Ai cho em chuyển ra ngoài?" Anh tức giận rống cô, trong đầu cô gái này chỉ có bột nhão hay sao vậy? Tại sao đến giờ vẫn không nhìn ra điểm mấuchốt? Người thì thoạt nhìn cực kì khôn khéo, kì thật thì là mười phầnngu ngốc!
Haizzz, từ khi nào thì ánh mắt mình lại kém như vậychứ? Thế nhưng lại lưu luyến mãi không quên một cô gái ngu ngốc như vậy, thật là lo lắng cho nửa đời sau của chính mình.
"Vậy anh có ýgì?" Vẻ mặt cô bắt đầu trở nên nghiêm túc, muốn phá bỏ hiệp ước lạikhông cho cô đi, thật muốn nuôi không cô cả đời sao? (thì đó là nv củaảnh còn giề @@)
Tư Khấu Ngọc lưu loát xé nát tờ hiệp ước thành từng mảnh nhỏ, sau đó quăng vào thùng rác.
"Anh đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi." Anh nhìn cô, mắt híp lại, ra chiều rất thích ý.
Đôi mắt đen láy to lúng liếng của Hàn Thủy nhìn anh, trong mắt có nghi hoặc, có khiếp sợ, còn có một tia khó có thể tin.
"Anh làm vậy là có ý gì?"
"Anh có ý gì, em vẫn không nhìn ra sao?" Anh thở dài một hơi, xé bỏ khế ước, không có một tầng quan hệ kia, hai người họ mới có thể chân chính bắtđầu lại một lần nữa không phải sao?
Anh muốn cho chính mình và cô một cơ hội.
Anh rất thưởng thức sự kiêu ngạo của cô, cũng cảm thấy đau lòng cho sự quật cường của cô, nhưng hôm nay, lại cảm thấy đau đầu với hai thứ này.
"Tôi không nhìn ra được." Hàn Thủy vội vàng xoay người muốn trở lại phòng ngủ, cánh tay lại bị anh giữ lại.
"Hàn Thủy, em cảm thấy có thể trốn tránh được sao?" Tư Khấu Ngọc ôm cô vàolòng, khóa chặt cô vào người, buộc cô phải đối diện với anh.
Lông mi Hàn Thủy rũ xuống, thật lâu sau mới nói: "Anh cảm thấy chúng ta có thể được sao?"
Cô cũng không phải ngốc thật sự, hành động của anh nói lên điều gì, cô đều biết.
Nhưng là cô không làm cách nào tin tưởng được.
Bị phản bội, bị gài bẫy, bảo cô còn có thể tin ai đây?
Mà ngay cả Dụ Hàm Phàm cũng đã bỏ đi, chỉ còn lại mình Hàn Thủy cô cô đơnmột mình, cô còn có ai để tin đây? Còn dám tin ai nữa sao?
TưKhấu Ngọc ôm lấy cô, cằm cọ cọ vào tóc cô, "Tuy rằng cách làm của anhkhông đúng, nhưng anh thật sự muốn ở cùng em, luôn luôn bên nhau, vĩnhviễn ở bên nhau, được không?"
Lại là cái từ "vĩnh viễn" này, thật sự là châm chọc a.
"Từ khi nào công tử phong lưu lại biến thành một người đàn ông tốt như vậy?" Cô châm chọc anh.
"Hàn Thủy, sao em lại nói như vậy?"
"Hay là nói, đây là một trong những chiêu câu gái của anh?" Cô cười nhạo,cũng không biết là cười anh hay là cười chính bản thân mình.
"Hàn Thủy!" Anh gầm lên, âm thanh đã tức giận không kiềm chế được.
Hàn Thủy giãy ra khỏi ngực của anh, "Tôi cũng không quên đêm hôm đó anh đã đối xử với tôi như thế nào."
Gân xanh trên trán Tư Khấu Ngọc giật giật, "Thì ra em vẫn luôn nghĩ quan hệ của chúng ta như vậy sao? Vậy chuyện tối hôm qua là như thế nào?
"Nhu cầu sinh lí thôi." Cô rũ mắt xuống, hờ hững nói ra những lời này.
Anh đẩy cô ra, "Hàn Thủy, em đang tự xem thường chính mình hay là đang vũ nhục anh?"
Hàn Thủy im lặng không trả lời.
"Anh biết trong lòng em vẫn luôn trách anh, trách anh tính kế em, tránh anhsử dụng thủ đoạn ti tiện với em, còn uy hiếp em, có phải không?"
Tiếp tục im lặng.
Giờ phút này Tư Khấu Ngọc mới biết được mình đã hoàn toàn sai, anh có thểdùng bất kì thủ đoạn gì với bất kì người phụ nữ nào, nhưng khi dùngnhững thủ đoạn này với Hàn Thủy, lại hoàn toàn phản tác dụng.
"Anh còn biết trong lòng em vẫn luôn có người đàn ông khác."
Thân mình Hàn Thủy hơi hơi run, tâm Tư Khấu Ngọc dần dần lạnh xuống.
"Anh cũng biết anh ta tên gì."
Cô giương mắt nhìn anh, đáy mắt là một mảnh tĩnh lặng.
Vì sao chuyện lại đến nước này, anh không nghĩ ra, chẳng qua chỉ là một cô gái mà thôi, anh đề phòng nghiêm ngặt như vậy, cũng chỉ vì muốn mộtmình hưởng thụ thôi.
Vì sao hiện tại lại không cam lòng, khổ sở như vậy?
Anh vắt óc bày mưu kế muốn cô thuộc về mình, thậm chí cảm thấy cho dù cột cô vào người cả đời càng tốt.
Vẻ mặt Tư Khấu Ngọc có chút cô đơn, "Anh ta tên Dụ Hàm Phàm." Đây là câu khẳng định, không phải nghi vấn.
Tròng mắt Hàn Thủy giật giật.
Trong lòng cô ngoại trừ mẹ ra, Dụ Hàm Phàm là người duy nhất có thể khiến nội tâm cô trở nên mềm mại, trước kia cô vẫn luôn nghĩ rằng anh sẽ thuộc về cô, hiện tại nhìn lại, có đôi khi thanh mai trúc mã nhất định chỉ cóthể là thanh mai trúc mã.
Cô kính trọng anh, tín nhiệm anh, nhưng may mắn là cô cuối cùng không có yêu anh.
Bằng không bây giờ Dụ Hàm Phàm rời đi, cô nhất định sẽ đau lòng chết mất.
Biểu tình của Hàn Thủy rơi vào trong mắt Tư Khấu Ngọc, càng khiến cho anh ghen tị muốn phát điên.
"Em tưởng là chờ đến khi Hàn thị quay lại quỹ đạo làm ăn, sẽ đem tiền trả lại cho anh rồi sau đó sẽ rời đi?" Anh tiếp tục nói.
Hàn Thủy rốt cuộc nhìn anh, người đàn ông này thế nhưng đều biết hết, cáigì cũng biết, anh thế mà có thể che dấu sâu như vậy, nếu không phải hômnay cô chọc giận anh, có khả năng cả đời sau cô vẫn không biết được thìra lòng dạ anh sâu không lường được.
Tư Khấu Ngọc lạnh lùng cười, hai tay nắm bả vai cô, lực đạo kia tựa hồ như muốn bóp nát cô.
Hàn Thủy chịu đựng đau đớn không lên tiếng, có một chuyện anh nói chưađúng, cô quả thật hận anh tính kế mình, nhưng cô cũng không phải làngười lương thiện gì, cô cũng đã lợi dụng anh.
Mặc dù có thể caochạy xa bay, bỏ mặc tất cả nhưng cô lại lựa chọn ở lại, lựa chọn dựa vào anh, này cũng có thể do đầu óc cô có vấn đề.
Cô trào phúng chính mình, là một cô gái như vậy, cô xứng đáng được yêu sao?
"Nhưng Hàn Thủy, em phải biết, mặc kệ em muốn làm gì, anh cũng sẽ không buôngem ra đâu." Tư Khấu Ngọc lặng yên nhìn cô, đáy mắt hiện lên đau đớn vàcố chấp, cảm xúc kia mãnh liệt dường như muốn tổn thương cô.
Hàn Thủy không nhịn được co rụt thân mình lại, có một loại ưu thương tràn tới tim cô, khiến cho cô nhịn không được mà đau đớn.
"Cho nên em sẽ không bao giờ trốn được đâu." Nói xong một câu này, Tư Khấu Ngọc mím môi, cầm lấy cặp văn kiện liền đi ra ngoài.
Hàn Thủy như quả bóng cao su xì hơi, lập tức vô lực ngã xuống đất, cô đưatay vuốt vị trí nơi trái tim đang đập mạnh, trong lòng nghi hoặc.
Mình làm sao thế này? Khi nhìn người đàn ông này thương tâm, thất vọng, đáylòng tràn ngập cảm xúc, nhưng lại không phải sảng khoái, không phải vuimừng, mà là đau đớn.
Đau vì anh.
Có sự hậu thuẫn cường đại của Tư Khấu Ngọc, Hàn Thủy chân chính trở thành chủ nhân của Hàn thị.
Tất cả mọi người đều hâm mộ cô vì kiếm được một người đàn ông vừa giàu lạiđẹp trai, còn chịu bỏ ra nhiều tiền để chiều lòng người đẹp.
Có đôi khi chính Hàn Thủy cũng cảm thấy không chân thực.
Có một bộ phận các thành viên cấp cao vì tuổi đã lớn bắt đầu lục tục nộpđơn từ chức, Hàn Thủy muốn giữ lại cũng không làm được gì.
Cấp dưới đi một nhóm lại tới một nhóm, trừ bỏ vài người còn trung thành, tất cả đều là những gương mặt lạ hoắc.
Ngày trước Hàn Thủy có lẽ sẽ không cảm thấy có gì cả, chỉ là thay đổi nhânsự mà thôi, cũng chỉ là một chuyện bình thường, bây giờ xem ra, cảm thấy có chút tiêu điều.
Hàn thị vẫn là Hàn thị, lại như không phải Hàn thị.
Trong lúc đó, Dụ Hàm Phàm có gọi điện về một lần, nói anh đi Lệ Giang, một nơi yên bình rất thích hợp để quên đi quá khứ.
Mọi người đều được giải thoát, ngoại trừ cô.
Cô vẫn đeo trên lưng bóng ma của quá khứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ đến Tư Khấu Ngọc, kể từ khi cãi nhau hôm đó tới nay, bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh.
Cũng không thể nói là chiến tranh lạnh, bởi vì bọn họ vẫn không hề nói gì trong lúc đó.
Tư Khấu Ngọc ngày càng tham gia nhiều buổi xã giao, mỗi ngày đều diện áosơ mi tây trang, một bộ dáng tự tin đẹp trai ngời ngời, thời điểm trở về nhà mỗi tối, trên người đều dày đặc mùi rượu và các loại nước hoa.
Hàn Thủy đều thu hết vào trong mắt nhưng lại không biết nên nói gì.
Cho dù như vậy, mỗi ngày anh đều nửa đêm đã tắm xong sau đó chèo lên giường cô, mặc kệ cô đã ngủ vẫn bị gọi tỉnh, nhất định phải cùng anh cọ xátmột phen mới được ngủ tiếp.
Dần dần bọn họ cũng yêu phương thức này.
Ban ngày không gặp mặt, không liên lạc, sau đó lại cùng nhau triền miên vào ban đêm.
Chỉ có ở trong bóng tối, bọn họ mới có thể tận tình phóng thích bản thân,anh không ẩn nhẫn dục vọng của chính mình nữa, cô cũng thuận theo hammuốn của bản thân, không còn rụt rè nữa.
Ở phương diện này, bọn họ cho tới bây giờ đều phối hợp vô cùng thuần thục.
Nhưng cũng chỉ có ở phương diện này bọn họ mới phối hợp hoàn hảo.
Tư Khấu Ngọc muốn cái gì, Hàn Thủy rất rõ ràng, nhưng lại không cho được,nếu đã không cho được thì hãy im lặng để nó từ từ qua đi.
Ngẫunhiên trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh giữa đêm, Hàn Thủy đều cảm giác đượctrong bóng đêm có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
"Anh yêu em."
"Đừng bao giờ rời xa anh."
Trong lời nói có chút cô đơn, cho dù nghe được, Hàn Thủy cũng làm như mìnhđang ngủ mơ, nhưng ngay cả khi đã làm vậy, vẫn không ngăn được lòng côcàng thêm đau đớn.
Rốt cuộc là nên làm sao đây?
Thời điểm trở lại nhà cũ đã là rạng sáng.
Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ của đèn bàn, làm cho cả gian phòng có vẻ ấm áp hơn rất nhiều, trong không khí còn thoang thoảng mùi sữa tắm.
Tư Khấu Ngọc hít một hơi thật sâu, tâm tình có chút nóng nảy từ từ bình tĩnh lại. Rất tốt, cô gái này vẫn còn ở đây, dù cho lòng cô có thể ở chỗ khác.
Tâm tình Tư Khấu Ngọc có chút phức tạp nhìn Hàn Thủy nằm ngủ không hề phòng bị trên ghế salon, trên người cô chỉ mặc độc chiếc áo choàng tắm to đùng của anh, bắp chân trắng noãn như củ sen lộ ra ngoài, tóc dài tán loạn ở trên ghế salon, khuôn mặt xinh đẹp vì ngủ say mà không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, thay vào đó là một chút ngây thơ, da thịt trắng nõn kéo dài đến tận xương quai xanh khiêu gợi, cho dù cô mặc áo choàng rất to nhưng vì nằm nghiêng mà có thể nhìn thấy hai bầu ngực phập phồng nửa lộ nửa che.
Bởi vì tuổi còn nhỏ nên bộ ngực không phải rất lớn như một người phụ nữ trưởng thành, nhưng nhìn qua rất tròn trịa khiêu gợi, không biết lúc ở trong tay anh sẽ có tư vị như thế nào.
Càng nghĩ, thân thể đã bình tĩnh của Tư Khấu Ngọc lại bắt đầu nóng rực lên. Khẽ rủa thầm một tiếng, Tư Khấu Ngọc tháo cà vạt ra, cởi tây trang trên người xuống, chỉ mặc quần lót liền đi vào phòng tắm, muốn tắm cho thanh tỉnh đầu óc một chút.
Nền phòng tắm vẫn còn có chút ướt, hơi nước trên gương vẫn chưa tiêu tán hết, Tư Khấu Ngọc cẩn thận quan sát chốc lát, liền phát hiện có nhiều hơn một cái khăn lông, một cái ly và một cái bàn chải đánh răng. Lại nghĩ đến Hàn Thủy cũng đã dùng qua cái phòng tắm này.
Anh có chút ngẩn ra, gian phòng này từ nhỏ đến lướn đều chỉ có một mình anh sử dụng, hiện tại trong cuộc sống của anh đột nhiên xuất hiện thêm một người, hơn nữa sau này có một đoạn thời gian dài cũng sẽ có một cô gái như vậy sớm chiều chung sống cùng anh, ở trong phòng anh ra ra vào vào, cùng ăn cơm với anh, hô hấp cùng một bầu không khí với anh, vân vân và mây mây, nghĩ như vậy, trong lòng Tư Khấu Ngọc dâng lên một loại cảm giác vô cùng sung sướng kì diệu.
Loại cảm giác này làm cho tâm tình buồn bực cả buổi tối nay của Tư Khấu Ngọc có chút khởi sắc, chẳng qua là vừa nghĩ tới chỉ trước đây vài tiếng, Hàn Thủy cũng lõa thể đứng trong phòng tắm này, mục đích tắm nước lạnh dập lửa của Tư Khấu Ngọc không những không thực hiện được mà còn khiến nơi nào đó càng cương cứng hơn. (ặc ac suy nghĩ giống nhau thế)
Dục vọng mãnh liệt khiến Tư Khấu Ngọc vừa thống khổ vừa mất hồn, thân thể và lí trí đang giằng co có nên tìm phụ nữ để giải quyết lửa dục vọng hay không. Nhanh chóng tắm xong, Tư Khấu Ngọc tính đi thư phòng ngủ nhưng khi nhìn đến Hàn Thủy đang ngủ trên ghế salon liền dừng bước.
Mặc dù anh cũng thừa nhận mình chẳng phải quân tử gì nhưng loại chuyện như vậy không nên làm trái ý của phụ nữ. Nhưng thân thể của anh lại không nghe đầu óc chỉ huy, dường như có một ác quỷ đang đầu độc bên tai anh, "Không quan trọng, cô ấy sớm muộn gì cũng là phụ nữ của anh."
Đúng nha, cô sớm muộn gì cũng là người của anh, mặc kệ cô có đồng ý hay không. Hiện tại coi như không muốn làm gì nhưng cứ ôm như vậy ngủ một đêm cũng không sao đâu nhỉ?
Tư Khấu Ngọc không tự chủ được đi tới bên cạnh salon, càng tới gần càng cảm nhận được hô hấp nhỏ nhẹ của cô, nhìn rõ lồng ngực phập phồng, hai khỏa tròn trịa như hiện như ẩn, từng chút một hấp dẫn anh.
Nhẹ nhàng ôm Hàn Thủy vào ngực, mới phát hiện mặc dù dáng cô cao gầy nhưng trọng lượng lại cực kì nhẹ, thân thể cô lúc này mềm nhũn như một con mèo nhỏ núp ở trong ngực anh, có thể hôm nay cô thật là mệt chết rồi, dù anh ôm cô như vậy nhưng cô vẫn không tỉnh lại, chẳng qua là miệng cô lại phát ra âm thanh "ưm ưm" giống hệt mèo, mà âm thanh này lại càng khiến cơ thể Tư Khấu Ngọc thêm căng thẳng.
Thật là một tiểu yêu tinh.
Anh đặt cô lên chiếc giường lớn dài hai thước, có chút mê mẩn nhìn cô ngủ không một chút phòng bị nào, anh thừa nhận lần đầu tiên nhìn thấy cô liền cảm thấy cô rất thú vị, hơn nữa càng quyết tâm muốn giăng lưới từng bước từng bước bắt được tâm mĩ nhân, tiến hành theo chất lượng, rất chu đáo, rất hoàn mỹ, anh cũng rất hưởng thụ quá trình theo đuổi này.
Nhưng mà bây giờ anh lại cảm giác có chút khác biệt.
Tại sao chỉ cần nhìn cô một cái mà có thể khiến anh sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy? Tại sao thấy cô ở cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ sẽ ghen tị nổi điên?
Anh muốn đoạt lấy cô gái này, dường như không thể chờ đợi nữa rồi, mà anh cũng không muốn chờ thêm nữa.
Trong giấc ngủ Hàn Thủy bỗng cau mày, xoay người nằm nghiêng, khiến áo choàng tắm bị lỏng dây thắt, lộ nguyên một bắp đùi trắng tuyết.
Tư Khấu Ngọc chỉ cảm thấy "Oanh" một tiếng, hình như có sợi dây thần kinh trong đầu anh đã bị đứt.
Hô hấp anh trở nên nặng nề, ánh mắt u ám khóa chặt hình ảnh cô gái trước mắt này, không nhịn được áp thân thể tinh tráng lên.
Môi của anh chính xác hạ trên môi cô, như thỏa mãn thở dài, vẫn là hương vị ngọt ngào như mật, mềm mại đáng chết ấy. Đầu tiên anh chỉ nhẹ nhàng hôn, không muốn làm cô tỉnh giấc, nhưng càng hôn càng khó khống chế tâm tình của bản thân, lực đạo bắt đầu trở nên cuồng dã bá đạo, anh cạy hàm răng cô ra, thò đầu lưỡi vào trong miệng cô thăm dò, tận tình đùa giỡn với cái lưỡi thơm tho của cô, chỉ hận không thể đem cô gái này nuốt ngay vào bụng, một tay khác luồn vào trong vạt áo kéo xuống, trong nháy mắt thân thể nữ tính tuyết trắng mềm mại liền lộ ra, hô hấp của anh đình trệ trong một giây, dục vọng giữa hai chân càng căng cứng lên, bàn tay anh không chút do dự đặt lên hai khỏa mềm mại trước ngực cô mà anh đã mơ ước từ lâu, vừa lung linh tròn trịa, vừa mềm mại lại rất có co dãn, anh dùng sức vuốt ve, giống như một chàng trai lần đầu được nếm trái cấm, căn bản không có một chút kĩ xảo nào, nói đúng hơn là anh đã quên sạch mọi kĩ xảo của mình, hoàn toàn hành động theo cảm tính.
Đôi mắt Tư Khấu Ngọc tối tăm sâu không thấy đáy, cánh tay mạnh mẽ có lực ôm lấy nửa thân trên của cô, hai chân quỳ hai bên người cô, tư thế phóng đãng mà gợi tình (nguyên văn là thối nát phóng đãng n ta nghĩ để thế này ổn hơn), đôi môi rời khỏi môi cô, từ từ hôn dọc theo chiếc cổ thon dài xuống xương quai xanh gợi cảm, rồi đến trước ngực, để lại trên làn da trắng mịn không tì vết bây giờ nở đầy những bông hoa hồng hồng yêu mị.
Trong giấc ngủ Hàn Thủy cảm thấy rất khó chịu, giống như có thứ gì đó đang đè lên người cô, rất nặng, mặc kệ cô giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, thân thể càng lúc càng nóng, nơi bụng dưới như có một ngọn lửa nóng rực trào lên, khiến cô không nhịn được mà run lên.
Cô mê man mở mắt, liền phát hiện có một cái đầu đen đang làm loạn trước ngực mình, mà cả thân mình cô đang bị một vòng tay rắn chắc của người đàn ông ôm lấy, trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cô không nhịn được rên thành tiếng.
"Em rốt cục tỉnh." Tư Khấu Ngọc ngẩng đầu lên, tròng mắt đen như ngọc lưu ly dù ở trong bóng tối vẫn lấp lánh rực rỡ, âm thanh bao hàm dục vọng ở trong đêm đen phá lệ mị hoặc.
Hàn Thủy ngốc lăng nhìn anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bên tai truyền đến một trận cười khẽ, Tư Khấu Ngọc hung hăng chĩa dục vọng của mình vào hạ thân cô, cọ cọ, cảm giác đau đớn bén nhọn khiến cho Hàn Thủy hoàn toàn phục hồi tinh thần.
Đây không phải là mơ, đây là thật.
"Tư Khấu Ngọc!" Hàn Thủy kêu to, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại, cô hung hăng đánh vào thân thể cường tráng của anh, dùng sức lùi người về phía sau.
Trời ạ, cô làm thế nào cũng không nghĩ ra, mình và Tư Khấu Ngọc sẽ lăn đến trên giường, hơn nữa cả hai đều lõa thể. Hốt hoảng, ngượng ngùng, khó có thể tin, các loại cảm xúc như thủy triều dâng lên khiến trong đầu Hàn Thủy là một mảnh hỗn loạn, cô chỉ biết bây giờ cô muốn tránh xa người đàn ông này.
Tư Khấu Ngọc dễ dàng chế trụ thân thể đang giãy dụa, khóa hai tay cô ở trên đỉnh đầu.
"Tư Khấu Ngọc, anh muốn làm gì? Anh điên rồi sao?" Thân thể bị áp chế, hai tay hai chân không thể động đậy, Hàn Thủy hốt hoảng vô cùng, cô cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng thường ngày để hăm dọa Tư Khấu Ngọc, bình thường chỉ cần cô không muốn Tư Khấu Ngọc cũng sẽ không miễn cưỡng cô, nhưng là cô không nghĩ tới, lúc này hai người không một mảnh vải che thân, chuyện giường chiếu cũng đã tiến hành được một nửa, coi như trên mặt cô đeo một cái mặt nạ quỷ thì cũng không thể ngăn cản được người đàn ông điên cuồng phía trên.
"Cô gái ngốc, vẫn không nhìn ra được sao? Anh muốn em." Anh cười khẽ lại rồi lại như thở dài về sự ngây thơ của cô, đồng thời cọ cọ phần cứng rắn của mình vào hạ thân cô, nhẹ nhàng trêu trọc nụ hoa đã sớm nhuốm lửa dục.
"Anh khốn khiếp!" Xấu hổ và ngượng ngùng khiến Hàn Thủy không nói ra lời, gương mặt đã đỏ hơn trái cà chua, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chớp chớp, cho dù nổi giận vẫn là một mĩ nhân động lòng người.
"Hàn Thủy, hãy trở thành người phụ nữ của anh." Tư Khấu Ngọc cố gắng ẩn nhẫn dục vọng của bản thân, trên trán đã toát ra mồ hôi.
"Câm miệng, Tư Khấu Ngọc, anh muốn tôi hận anh sao? Tôi không thích anh, mau buông tôi ra, anh đồ khốn khiếp này!" Hàn Thủy lớn tiếng mắng, cô sắp phát điên rồi, vừa tỉnh dậy lại phát hiện mình bị một người đàn ông không mảnh vải che thân đè xuống, coi như gan có to bằng trời cũng không chịu nổi, huống chi cô chỉ là một cô gái ngây ngô còn chưa từng trải qua loại chuyện nam nữ này.
Khốn khiếp, trước khi đính hôn thì luôn giả bộ nghiêm chỉnh, mới qua một đem đã lộ ra bản tính rồi.
Hàn Thủy càng ngày càng hối hận, tại sao cô lại tìm một người như vậy hợp tác chứ?
Lời nói này truyền đến tai Tư Khấu Ngọc, lại là một ý tứ khác, trong đầu anh không tự chủ được hiện lên hình ảnh cô và Dụ Hàm Phàm liếc mắt đưa tình, cảm giác ghen tị hòa lẫn với rượu cồn chưa tiêu tán, khiến anh gần như đánh mất lí trí.
Anh cúi đầu cắn một cái trước ngực cô như trừng phạt.
Hàn Thủy đau hét chói tai, "Biến thái, mau buông tôi ra!"
Cô điên cuồng giãy dụa thân thể nhưng lại không biết những động tác này lại càng làm tăng thêm dục vọng của người đàn ông.
"Không thích anh? Vậy em thích ai? Thích cái tên Dụ Hàm Phàm ẻo lả đó sao?" Cảm giác ghen tị khiến anh muốn phát điên, vừa nghĩ tới trong lòng người phụ nữ này lại có hình bóng người đàn ông khác mà không phải anh, anh liền không ngăn cản được nói ra những lời độc miệng. Hàn Thủy thở hổn hển, kinh ngạc nhìn sắc mặt âm trầm của anh, đôi mắt sắc bén tựa như sói kia khiến cô nghi ngờ đây có phải là Tư Khấu Ngọc hay nói lời dí dỏm, phong độ hào hoa thường ngày hay không? Khi mặc quần áo với khi không mặc quần áo thật là khác xa một trời một vực. (ặc chị so sánh thật...)
Hơi thở phái nam mãnh liệt bao quanh cô, mồ hôi trên người anh nhỏ xuống da thịt của cô, tựa như muốn làm cô bị thương. (?!)
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tư Khấu Ngọc đã hoàn toàn bị phá hủy. Quả nhiên trong lòng cô gái này vẫn luôn có hình bóng người đàn ông kia.
Anh giễu cợt cười một tiếng, cho dù trong lòng cô có người khác thì đã sao, cô nhất định phải là người của anh.
Cho tới bây giờ, trong từ điển của anh chưa từng có hai chữ "buông tha" này!