Tôi sững sờ, nghĩ lại bản thân dọc đường đi từ bệnh viện về đến nhà cũng chưa nói lời nào, có thể đã làm cho Tả Y Y hiểu lầm, nhưng ngay sau đó liền bực mình mà cười nói: "Không có, chắc tại quá mệt đó. Hôm nay mới hai giờ sáng cậu đã đánh thức tớ, muốn không mệt cũng không được nha".
Không ngờ Tả Y Y lại xin lỗi tôi: "Thực xin lỗi". Có thể là vì nguyên nhân sinh bệnh, bộ dáng của nàng bây giờ rất điềm đạm đáng yêu.
"Nói ngu ngốc cái gì đó, " Tôi giật giật khóe miệng, vô cùng không thích ứng được với một Tả Y Y lễ phép như vậy, "Ít nhất lần sau cậu cũng phải báo trước cho tớ biết là cậu đến nhà tớ ngủ, thật sự là bị cậu hù chết".
"Cậu không cần đi làm à?" Tả Y Y lại hỏi.
Tôi mếu; "À... tớ, tớ xin nghỉ phép". Tạm thời không cần đem chuyện bị cuốn gói nói cho nàng biết vậy, kẻo làm cho nàng lại áy náy.
"Nhạc Phạm, " Tả Y Y vẫn đang cầm chén cháo tôi đưa cho nàng mà không ăn, lại mở miệng hỏi tôi, "Tại sao cậu lại đối xử với tớ tốt như thế?"
Vừa định thúc giục nàng ăn cháo, lại nghe được nàng hỏi một câu kỳ quái như vậy, tôi bất đắc dĩ hỏi lại: "Tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
Tả Y Y dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Cậu có biết, cứ tiếp tục như vậy tớ sẽ càng ngày càng dựa vào cậu hay không?"
Không biết tại sao, sau khi nghe được nàng nói hai chữ "dựa vào" đó, trong lòng của tôi đột nhiên có một chút cảm giác kỳ quái. Không đi sâu nghiên cứu, tôi có chút vội vã đem loại cảm giác này đè xuống, tùy tiện đáp lại Tả Y Y: "Cậu có cân nhắc cho tớ phí bảo mẫu hay không? Chăm sóc cẩn thận như vậy, tương đương với phục vụ cấp năm sao á?"
Tả Y Y không trả lời, sau khi nàng thở dài một hơi, đột nhiên hỏi: "Cậu có biết quan hệ của tớ với Becky là gì không?"
Becky? Tôi khẽ nhíu mày, không biết tại sao Tả Y Y lại đột nhiên nhắc tới nàng: "Nàng không phải là thính giả trung thành của cậu sao?"
Nàng lắc đầu, nhìn vào trong đôi mắt của tôi không biết mang theo cảm xúc gì.
"Tả đại tiểu thư, " Không muốn lại cùng Tả Y Y dây dưa ở chủ đề nhàm chán này, tôi chuyển đề tài thúc giục nàng nói, "Cậu thừa dịp cháo còn nóng húp hết đi, cháo táo đỏ có thể bổ máu".
Nhưng nàng lại nói: "Nàng là bạn gái của tớ... Becky với tớ, là quan hệ người yêu".
Tôi sững sờ ở bên giường, cho là mình nghe lầm, nhưng mà vẻ mặt nghiêm túc của Tả Y Y, mảy may không có một chút ý nói giỡn.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Tả Y Y tiếp tục hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm tôi.
Đầu óc của tôi trống rỗng, vô thức hỏi lại nàng: "Cái gì thế nào?"
"Tớ yêu chính là con gái, " Nàng tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, "Cậu không cảm thấy ghê tởm à?"
"Cậu nói gì vậy, " Tôi khẽ nhíu mày, "Đây là thời đại nào rồi". Nói xong cúi đầu nhìn xuống nền nhà, sau khi làm như vậy, tôi lập tức cảm thấy kinh ngạc vì mình không dám nhìn thẳng Tả Y Y.
Nói thật, cảm giác "ghê tởm" tuyệt đối không có, chỉ có kinh ngạc cùng cảm giác... gì đó không rõ. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ đến, Tả Y Y sẽ thích con gái. Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc hiểu được vì sao mấy hôm trước Tả Y Y lại khác thường như vậy, thì ra Becky không phải thính giả gì đó của nàng, mà là bạn gái của Tả Y Y. Các nàng không phải đơn giản chỉ là bạn bè như vậy, mà là.... người yêu. Không biết tại sao, nghĩ đến đây, cái loại cảm giác kỳ quái không rõ đó lại dâng lên.
Tả Y Y đột nhiên lại hỏi: "Bây giờ cậu, còn đồng ý cho tớ ở lại nhà của cậu không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn nàng, không rõ Tả Y Y hỏi vậy là có ý gì.
"Nếu tớ chuyển qua, " Tả Y Y nhổm người dậy đến gần tôi, dùng giọng nói đầy sức hút của nàng yếu ớt nói, "Cậu không sợ... Tớ lâu ngày sinh tình, sẽ yêu cậu sao?" Khuôn mặt của chúng tôi gần như dán vào một chỗ, hơi thở từ miệng của Tả Y Y phả nhẹ vào chóp mũi của tôi, nóng đến mờ ám. Dù biết rõ Tả đại tiểu thư lại cố ý trêu chọc tôi, nhưng không biết vì sao trái tim lại đập chậm mất một nhịp, tôi lập tức vì thế mà cảm thấy kinh hãi.
"Phạm?" Tả Y Y lại kêu tôi một tiếng.
Bỏ qua cảm giác kỳ quái đang dâng lên trong lòng, tôi giật giật khóe miệng nói với nàng: "Cậu mà yêu tớ mới là lạ".
Tả Y Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, qua thật lâu mới lại thấp giọng hỏi: "Sao cậu biết tớ sẽ không?"
Không khí càng ngày càng kỳ quái, mà tôi cũng càng ngày càng cảm thấy không được tự nhiên, không thể chịu được loại cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than này, tôi quay đầu đi không dám đối mặt với Tả Y Y, ngoài miệng tùy tiện cười to: "Cậu không phải là bệnh nói đó chứ, bắt đầu nói hưu nói vượn rồi?"
Ngay lúc Tả Y Y còn muốn nói gì đó, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đã cứu tôi. Mặc kệ Tả đại tiểu thư ngồi ở trên giường, tôi vừa cầm điện thoại vừa đi lại cửa phòng. Nhìn thoáng qua người gọi đến, là một dãy số xa lạ, sau khi sững sốt một chút, tôi dựa vào cửa nghe điện thoại: "Alô?"
"Tiểu Nhạc?" Đối phương là đàn ông, mới vừa mở miệng đã kêu tôi một tiếng nóng bỏng như vậy, nhưng tôi lại không nghĩ ra hắn là ai, dù sao cũng tuyệt đối không phải là quản lý.
"Anh là...?" Tôi có chút lúng túng hỏi.
"Em không nghe ra giọng của anh à?" Đối phương hình như cũng bắt đầu lúng túng, dừng một chút rồi nói, "Anh là Trần Kiệt".
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "A! Là anh, anh Trần."
Trần Kiệt là đồng nghiệp của tôi, tuổi cũng xấp xỉ tôi. Ngũ quan cân đối, cơ thể cường tráng, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng hắn làm việc lại cực kỳ quyết đoán, là đối tượng thầm mến của không ít đồng nghiệp nữ. Quan trọng hơn chính là – vóc dáng của hắn tốt lắm, trong văn phòng ít có ai cơ bắp. Có thể chính là vì nguyên nhân này, rất nhiều đồng nghiệp đều đùa gọi hắn là "Đại ca", mà tôi cũng quen miệng gọi hắn như vậy theo mọi người. Bình thường tôi với Trần Kiệt cũng ít khi qua lại, đột nhiên hôm nay hắn lại gọi điện đến, tôi cũng có chút bất ngờ.
"Tiểu nhạc, em... em tại sao lại giữa chừng rời khỏi công ty vậy?" Trần Kiệt hỏi.
Tôi không nghĩ tới hắn đặc biệt gọi lại là để hỏi chuyện này, sau khi nghĩ một chút tôi tùy tiện đáp: "Đột nhiên em có chút việc gấp". Nói xong, tôi nhịn không được âm thầm cảm thán ở trong lòng: Có lẽ tất cả đồng nghiệp đều đã biết chuyện nhân viên lớn mật là tôi đây tự ý trước mặt quản lý rời khỏi công ty, tin tức quản lí muốn xào con mực tôi chắc chắn cũng đã được truyền thấu trên mây rồi.
"Là việc gấp gì thế?" Hắn lại hỏi.
Vì tôi và Trần Kiệt cũng không phải rất thân, hắn hỏi tới tấp như vậy làm cho tôi cảm thấy có chút kỳ quái cùng với không kiên nhẫn, nhưng vì lịch sự, tôi qua loa nói một chút: "Bạn của em nằm viện, cho nên phải đi chăm sóc cô ấy". Nói xong, tôi quay đầu nhìn thoáng qua Tả Y Y ngồi trên giường, nàng đang nghiêng đầu nhìn tôi, chạm cũng chưa chạm bát cháo táo đỏ đang cầm ở trên tay. Tôi vừa dùng tay trái cầm điện thoại, vừa dùng tay phải làm động tác húp cháo với Tả Y Y, giục nàng thừa dịp cháo còn nóng nhanh húp hết đi. Nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến động tác của tôi, chỉ tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.
Tôi khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng nói vài câu với Tả Y Y, lại nghe được bên tai truyền đến giọng của Trần Kiệt: "Tiểu Nhạc? Tiểu Nhạc em còn đang nghe không?"
"Trần đại ca, em đây". Tôi có chút ngại ngùng đáp.
Trần Kiệt khẽ cười, nói: "Thế... thế tối nay chúng ta ăn cơm ở đâu?"
"Hả?" Tôi sững sốt, sao mới thất thần một chút, đã chuyển đề tài tới chuyện ăn cơm rồi?
"Tiểu Nhạc?" Hắn lại gọi tôi một tiếng.
Mặc dù không rõ chủ đề được chuyển qua như thế nào, nhưng tôi suy nghĩ một chút, tùy tiện đáp qua loa: "Tối nay em phải chăm sóc bạn, cho nên... thực xin lỗi".
"A, không sao, " Trần Kiệt nói, "Thế, thế...bạn em không có chuyện gì chứ?"
"Trần đại ca, " tôi cuối cùng nhìn thoáng qua Tả Y Y vẫn đang nhìn chằm chằm tôi ở trên giường, sau đó xoay người đi ra phòng ngủ, "Có phải anh tìm em là có chuyện gì hay không?" Đối với một người không quá thân này mà nói thật sự là rất kỳ quái, đột nhiên gọi điện thoại cho tôi nói cùng tôi ra ngoài ăn cơm, quả thực không hề hợp lô-gic một chút nào.
Trần Kiệt dừng một chút, sau đó cười nói: "Anh vốn định nói cho em một tin tốt, cho nên mới muốn hẹn em đi ăn bữa cơm".
Tôi nghe chả hiểu gì cả: "Tin tốt?"
Trần Kiệt không trả lời tôi ngay, giống như hắn đang do dự xem có nên nói ra cái "tin tốt" kia hay không, một lát sau mới cười nói: "Ngày mai em có thể đến công ty đi làm như bình thường".
"Cái gì?" Tôi khẽ nhíu mày, căn bản vẫn không hiểu rốt cuộc Trần Kiệt đang nói gì.
"Anh có cùng quản lý nói qua một chút, " Nghe giọng nói của hắn hình như cực kỳ cao hứng, "Bình thường em làm việc rất cố gắng, nhất định là hôm nay có chuyện gấp mới phải rời khỏi công ty, cho nên... quản lý hắn nói, coi như ngày hôm nay chưa xảy ra chuyện gì".
Tôi sững sờ, nghĩ lại bản thân dọc đường đi từ bệnh viện về đến nhà cũng chưa nói lời nào, có thể đã làm cho Tả Y Y hiểu lầm, nhưng ngay sau đó liền bực mình mà cười nói: "Không có, chắc tại quá mệt đó. Hôm nay mới hai giờ sáng cậu đã đánh thức tớ, muốn không mệt cũng không được nha".
Không ngờ Tả Y Y lại xin lỗi tôi: "Thực xin lỗi". Có thể là vì nguyên nhân sinh bệnh, bộ dáng của nàng bây giờ rất điềm đạm đáng yêu.
"Nói ngu ngốc cái gì đó, " Tôi giật giật khóe miệng, vô cùng không thích ứng được với một Tả Y Y lễ phép như vậy, "Ít nhất lần sau cậu cũng phải báo trước cho tớ biết là cậu đến nhà tớ ngủ, thật sự là bị cậu hù chết".
"Cậu không cần đi làm à?" Tả Y Y lại hỏi.
Tôi mếu; "À... tớ, tớ xin nghỉ phép". Tạm thời không cần đem chuyện bị cuốn gói nói cho nàng biết vậy, kẻo làm cho nàng lại áy náy.
"Nhạc Phạm, " Tả Y Y vẫn đang cầm chén cháo tôi đưa cho nàng mà không ăn, lại mở miệng hỏi tôi, "Tại sao cậu lại đối xử với tớ tốt như thế?"
Vừa định thúc giục nàng ăn cháo, lại nghe được nàng hỏi một câu kỳ quái như vậy, tôi bất đắc dĩ hỏi lại: "Tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
Tả Y Y dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Cậu có biết, cứ tiếp tục như vậy tớ sẽ càng ngày càng dựa vào cậu hay không?"
Không biết tại sao, sau khi nghe được nàng nói hai chữ "dựa vào" đó, trong lòng của tôi đột nhiên có một chút cảm giác kỳ quái. Không đi sâu nghiên cứu, tôi có chút vội vã đem loại cảm giác này đè xuống, tùy tiện đáp lại Tả Y Y: "Cậu có cân nhắc cho tớ phí bảo mẫu hay không? Chăm sóc cẩn thận như vậy, tương đương với phục vụ cấp năm sao á?"
Tả Y Y không trả lời, sau khi nàng thở dài một hơi, đột nhiên hỏi: "Cậu có biết quan hệ của tớ với Becky là gì không?"
Becky? Tôi khẽ nhíu mày, không biết tại sao Tả Y Y lại đột nhiên nhắc tới nàng: "Nàng không phải là thính giả trung thành của cậu sao?"
Nàng lắc đầu, nhìn vào trong đôi mắt của tôi không biết mang theo cảm xúc gì.
"Tả đại tiểu thư, " Không muốn lại cùng Tả Y Y dây dưa ở chủ đề nhàm chán này, tôi chuyển đề tài thúc giục nàng nói, "Cậu thừa dịp cháo còn nóng húp hết đi, cháo táo đỏ có thể bổ máu".
Nhưng nàng lại nói: "Nàng là bạn gái của tớ... Becky với tớ, là quan hệ người yêu".
Tôi sững sờ ở bên giường, cho là mình nghe lầm, nhưng mà vẻ mặt nghiêm túc của Tả Y Y, mảy may không có một chút ý nói giỡn.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Tả Y Y tiếp tục hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm tôi.
Đầu óc của tôi trống rỗng, vô thức hỏi lại nàng: "Cái gì thế nào?"
"Tớ yêu chính là con gái, " Nàng tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, "Cậu không cảm thấy ghê tởm à?"
"Cậu nói gì vậy, " Tôi khẽ nhíu mày, "Đây là thời đại nào rồi". Nói xong cúi đầu nhìn xuống nền nhà, sau khi làm như vậy, tôi lập tức cảm thấy kinh ngạc vì mình không dám nhìn thẳng Tả Y Y.
Nói thật, cảm giác "ghê tởm" tuyệt đối không có, chỉ có kinh ngạc cùng cảm giác... gì đó không rõ. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ đến, Tả Y Y sẽ thích con gái. Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc hiểu được vì sao mấy hôm trước Tả Y Y lại khác thường như vậy, thì ra Becky không phải thính giả gì đó của nàng, mà là bạn gái của Tả Y Y. Các nàng không phải đơn giản chỉ là bạn bè như vậy, mà là.... người yêu. Không biết tại sao, nghĩ đến đây, cái loại cảm giác kỳ quái không rõ đó lại dâng lên.
Tả Y Y đột nhiên lại hỏi: "Bây giờ cậu, còn đồng ý cho tớ ở lại nhà của cậu không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn nàng, không rõ Tả Y Y hỏi vậy là có ý gì.
"Nếu tớ chuyển qua, " Tả Y Y nhổm người dậy đến gần tôi, dùng giọng nói đầy sức hút của nàng yếu ớt nói, "Cậu không sợ... Tớ lâu ngày sinh tình, sẽ yêu cậu sao?" Khuôn mặt của chúng tôi gần như dán vào một chỗ, hơi thở từ miệng của Tả Y Y phả nhẹ vào chóp mũi của tôi, nóng đến mờ ám. Dù biết rõ Tả đại tiểu thư lại cố ý trêu chọc tôi, nhưng không biết vì sao trái tim lại đập chậm mất một nhịp, tôi lập tức vì thế mà cảm thấy kinh hãi.
"Phạm?" Tả Y Y lại kêu tôi một tiếng.
Bỏ qua cảm giác kỳ quái đang dâng lên trong lòng, tôi giật giật khóe miệng nói với nàng: "Cậu mà yêu tớ mới là lạ".
Tả Y Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, qua thật lâu mới lại thấp giọng hỏi: "Sao cậu biết tớ sẽ không?"
Không khí càng ngày càng kỳ quái, mà tôi cũng càng ngày càng cảm thấy không được tự nhiên, không thể chịu được loại cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than này, tôi quay đầu đi không dám đối mặt với Tả Y Y, ngoài miệng tùy tiện cười to: "Cậu không phải là bệnh nói đó chứ, bắt đầu nói hưu nói vượn rồi?"
Ngay lúc Tả Y Y còn muốn nói gì đó, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đã cứu tôi. Mặc kệ Tả đại tiểu thư ngồi ở trên giường, tôi vừa cầm điện thoại vừa đi lại cửa phòng. Nhìn thoáng qua người gọi đến, là một dãy số xa lạ, sau khi sững sốt một chút, tôi dựa vào cửa nghe điện thoại: "Alô?"
"Tiểu Nhạc?" Đối phương là đàn ông, mới vừa mở miệng đã kêu tôi một tiếng nóng bỏng như vậy, nhưng tôi lại không nghĩ ra hắn là ai, dù sao cũng tuyệt đối không phải là quản lý.
"Anh là...?" Tôi có chút lúng túng hỏi.
"Em không nghe ra giọng của anh à?" Đối phương hình như cũng bắt đầu lúng túng, dừng một chút rồi nói, "Anh là Trần Kiệt".
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "A! Là anh, anh Trần."
Trần Kiệt là đồng nghiệp của tôi, tuổi cũng xấp xỉ tôi. Ngũ quan cân đối, cơ thể cường tráng, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng hắn làm việc lại cực kỳ quyết đoán, là đối tượng thầm mến của không ít đồng nghiệp nữ. Quan trọng hơn chính là – vóc dáng của hắn tốt lắm, trong văn phòng ít có ai cơ bắp. Có thể chính là vì nguyên nhân này, rất nhiều đồng nghiệp đều đùa gọi hắn là "Đại ca", mà tôi cũng quen miệng gọi hắn như vậy theo mọi người. Bình thường tôi với Trần Kiệt cũng ít khi qua lại, đột nhiên hôm nay hắn lại gọi điện đến, tôi cũng có chút bất ngờ.
"Tiểu nhạc, em... em tại sao lại giữa chừng rời khỏi công ty vậy?" Trần Kiệt hỏi.
Tôi không nghĩ tới hắn đặc biệt gọi lại là để hỏi chuyện này, sau khi nghĩ một chút tôi tùy tiện đáp: "Đột nhiên em có chút việc gấp". Nói xong, tôi nhịn không được âm thầm cảm thán ở trong lòng: Có lẽ tất cả đồng nghiệp đều đã biết chuyện nhân viên lớn mật là tôi đây tự ý trước mặt quản lý rời khỏi công ty, tin tức quản lí muốn xào con mực tôi chắc chắn cũng đã được truyền thấu trên mây rồi.
"Là việc gấp gì thế?" Hắn lại hỏi.
Vì tôi và Trần Kiệt cũng không phải rất thân, hắn hỏi tới tấp như vậy làm cho tôi cảm thấy có chút kỳ quái cùng với không kiên nhẫn, nhưng vì lịch sự, tôi qua loa nói một chút: "Bạn của em nằm viện, cho nên phải đi chăm sóc cô ấy". Nói xong, tôi quay đầu nhìn thoáng qua Tả Y Y ngồi trên giường, nàng đang nghiêng đầu nhìn tôi, chạm cũng chưa chạm bát cháo táo đỏ đang cầm ở trên tay. Tôi vừa dùng tay trái cầm điện thoại, vừa dùng tay phải làm động tác húp cháo với Tả Y Y, giục nàng thừa dịp cháo còn nóng nhanh húp hết đi. Nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến động tác của tôi, chỉ tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.
Tôi khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng nói vài câu với Tả Y Y, lại nghe được bên tai truyền đến giọng của Trần Kiệt: "Tiểu Nhạc? Tiểu Nhạc em còn đang nghe không?"
"Trần đại ca, em đây". Tôi có chút ngại ngùng đáp.
Trần Kiệt khẽ cười, nói: "Thế... thế tối nay chúng ta ăn cơm ở đâu?"
"Hả?" Tôi sững sốt, sao mới thất thần một chút, đã chuyển đề tài tới chuyện ăn cơm rồi?
"Tiểu Nhạc?" Hắn lại gọi tôi một tiếng.
Mặc dù không rõ chủ đề được chuyển qua như thế nào, nhưng tôi suy nghĩ một chút, tùy tiện đáp qua loa: "Tối nay em phải chăm sóc bạn, cho nên... thực xin lỗi".
"A, không sao, " Trần Kiệt nói, "Thế, thế...bạn em không có chuyện gì chứ?"
"Trần đại ca, " tôi cuối cùng nhìn thoáng qua Tả Y Y vẫn đang nhìn chằm chằm tôi ở trên giường, sau đó xoay người đi ra phòng ngủ, "Có phải anh tìm em là có chuyện gì hay không?" Đối với một người không quá thân này mà nói thật sự là rất kỳ quái, đột nhiên gọi điện thoại cho tôi nói cùng tôi ra ngoài ăn cơm, quả thực không hề hợp lô-gic một chút nào.
Trần Kiệt dừng một chút, sau đó cười nói: "Anh vốn định nói cho em một tin tốt, cho nên mới muốn hẹn em đi ăn bữa cơm".
Tôi nghe chả hiểu gì cả: "Tin tốt?"
Trần Kiệt không trả lời tôi ngay, giống như hắn đang do dự xem có nên nói ra cái "tin tốt" kia hay không, một lát sau mới cười nói: "Ngày mai em có thể đến công ty đi làm như bình thường".
"Cái gì?" Tôi khẽ nhíu mày, căn bản vẫn không hiểu rốt cuộc Trần Kiệt đang nói gì.
"Anh có cùng quản lý nói qua một chút, " Nghe giọng nói của hắn hình như cực kỳ cao hứng, "Bình thường em làm việc rất cố gắng, nhất định là hôm nay có chuyện gấp mới phải rời khỏi công ty, cho nên... quản lý hắn nói, coi như ngày hôm nay chưa xảy ra chuyện gì".