Tôi không khỏi chậc chậc miệng - thầy Trình kia rõ ràng là thích Hoa Tiện Lạc nhưng không dám mở miệng, cực kỳ buồn bực và thẹn quá hoá giận mới có thể trở nên điên cuồng như vậy. Có điều đàn ông như vậy, thoạt nhìn có tiềm ẩn bạo lực vô cùng nguy hiểm nha. Về phần lá thư ầy... Đoán chừng là một phong thư tình, không ngờ đều gần tới năm 2012 rồi, còn có người chọn cách viết thư tình để thổ lộ? Đọc hết, tôi cúi đầu uống xong ngụm sữa chocolate cuối cùng, sau đó ngẩng cằm lên thư giãn cổ. Không ngờ Hoa Tiện Lạc lại có thể chạm vào Lâm Tấu, tình tiết càng viết càng thái quá, điều này làm cho tôi càng thêm hoài nghi tính chân thực của cuốn nhật ký này, hơn nữa trong lòng có chuyện phiền nhiễu, tôi chỉ có thể cụt hứng mà bỏ nhật ký lại vào trong túi xách.
Quay đầu nhìn một cụm kiến trúc nào đó cách đây không xa ở ngoài cửa sổ, đợi tí nữa Tả Y Y sẽ xuất hiện ở đó, đến lúc đấy tôi phải làm sao đây? Tôi xúc động chạy tới như vậy, chẳng lẽ chỉ vì nhìn nàng từ chỗ đó đi ra thôi sao? Cắn răng, tôi kiên quyết mà tự nói với mình: Chờ tí nữa tôi sẽ đi tới phía trước, giải thích rõ ràng với nàng. Tôi sẽ vô cùng bình tĩnh mà nói cho Tả Y Y biết, Trần Kiện căn bản cũng không phải là bạn trai của tôi. Tôi lại cắn cắn ống hút trong miệng, lại một lần nữa xác định - đúng vậy, chờ tí nữa cứ làm như thế. Nhưng mà... sau đó thì sao? Sau đó tôi nên làm gì? Ặc... cùng Tả Y Y về nhà? Hình như, không có chuyện gì khác có thể làm sao?
Ngay khi đang suy nghĩ miên man không bờ bến như thế, tôi nhìn thấy có hai người từ trong công ty phát thanh đi ra. Một là Tả Y Y mà tôi ngàn mong vạn nhớ, người còn lại là người tối hôm qua đưa Tả Y Y uống say đến độ không biết gì về... Mạch Đồng. Tôi thấy tôi vẫn nên về nhà thôi, coi như bản thân chưa từng tới - đây không ngờ là chuyện tôi vừa nhìn thấy Tả Y Y xuất hiện đã nghĩ tới. Tôi ngồi bên cửa sổ hết sức đấu tranh, còn hai người các nàng giống như đang nói gì đó, đứng ở trên cầu thang chậm chạp không chịu rời đi. Đi hay là không đi đây? Gặp hay không gặp? Tôi cắn răng một cái, Nhạc Phạm ngươi đừng lề mề như vậy, chết thì chết chứ! Cầm lấy túi xách, tôi ra vẻ trấn tĩnh mà đi ra khỏi Mc Donald, sau khi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đi tới bên cạnh hai người Tả Y Y và Mạch Đồng vẫn đang trò chuyện rất hăng say.
Tôi khựng người đứng ở chỗ cách các nàng chừng hơn năm bước thì không dám cử động nữa, không đợi tôi nghĩ câu đầu tiên nên nói gì, Mạch Đồng liền phát hiện tôi. Có lẽ nàng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra tôi là ai, sau khi khẽ cười với tôi lại quay đầu nói gì đó bên tai Tả Y Y. Tả Y Y sau khi thấy tôi rất rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, nhưng không có nhiều biểu lộ, điều này làm cho sự lo lắng trong lòng tôi thoáng cái bộc phát. Tôi thấy, tôi vẫn là đi thôi... nhưng thân thể lại cứng đờ, làm sao cũng không nhúc nhích được. Mạch Đồng thì thầm xong với Tả Y Y, nàng rất tự nhiên mà xoay người vẫy tay một cái với tôi, sau khi nói "bye bye" liền mang nụ cười hơi có vẻ mập mờ mà rời đi trước. Mập mờ? Sao tôi lại cảm thấy nụ cười của nàng mập mờ?
"Cậu tới làm gì?" Chờ Mạch Đồng đi xa rồi, Tả Y Y mở miệng trước, nhưng cũng chỉ là một câu hỏi lạnh nhạt như vậy. Nàng vẫn đứng trên bậc thang không nhúc nhích, tôi đứng ở dưới bậc thang không chút nắm chắc mà nhìn lên Tả Y Y, giống như một tội nhân chờ bị thẩm lí và phán quyết. Tả Y Y vẫn mặc bộ quần áo buổi trưa kia, chỉ là xõa tung mái tóc ra, đèn đường mờ vàng khẽ chiếu sáng khuôn mặt không chút biểu tình gì của Tả Y Y vào giờ phút này, nàng thoạt nhìn thành thục, quyến rũ hơn buổi trưa rất nhiều.
Tôi vô cùng mất tự nhiên mà cắp hai tay vào trong túi quần, ấp úng đáp: "Tớ... ặc, tớ tới đây... ừ... cậu làm xong chương trình rồi à?" Sau một hồi lâu không ngờ lại hỏi câu hỏi ngu ngốc như thế, tôi không còn lời nào để nói với mình. Tả Y Y hơi mím môi, hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái xong, không thèm nói gì cả liền giẫm giày cao gót đi xuống bậc thang, vô cùng sảng khoái mà xoay người rời đi.
Vội đuổi theo, tôi giải thích loạn xạ ở sau lưng nàng: "Y Y, cậu... cậu hiểu lầm". Bởi vì đi quá nhanh, mái tóc dài của Tả Y Y nghịch ngợm nảy lên ở trên vai nàng. Mùi dầu gội quen thuộc kia ập vào mặt, tôi không khỏi bắt đầu thất thần. Trong lòng đột nhiên cả kinh: Tôi không ngờ lại vì mùi dầu gội trên tóc Tả Y Y mà thất thần! Đây là chuyện gì vậy nha.
"Hiểu làm cái gì?" Không có chút ý muốn dừng lại, Tả Y Y vừa hờ hững hỏi, vừa nhanh chóng đi về phía trước.
Tôi kiên trì mà nói cho nàng biết: "Người kia không phải là bạn trai tớ".
Không có trả lời, Tả Y Y xách túi xách đi thẳng về phía trước, giày cao gót vẫn bị nàng giẫm đến vang dội như cũ. Ngay cả mang giày vải như tôi cũng không cản nổi Tả Y Y, đành chỉ có thể vừa thở hổn hển vừa quấy lấy tiếp tục giải thích, mặc dù không biết mục đích giải thích là gì: "Y Y, tớ là giả làm Trần Kiện... Trần Kiện chính là người đàn ông buổi trưa kia, tớ đang giả làm bạn gái hắn, bọn tớ cũng không phải là..."
"A!' Không đợi tôi giải thích xong, Tả Y Y đột nhiên kêu thất thanh một tiếng, người của nàng sau đó lập tức lắc lư hai cái, mắt thấy sẽ ngã xuống.
Tôi vội vươn tay ra đỡ nàng: "Sao thế?"
"... Gót giày", nàng cau mày, vừa cúi đầu xem xét vừa ảo não nói: "Giày của tớ bị mắc kẹt".
"Đừng vội, tớ giúp cậu nhìn thử". Nói xong, tôi lập tức ngồi xổm người xuống, chỉ thấy gót giày mảnh dưới chân phải Tả Y Y quả nhiên kẹt ở trong khe hẹp cạnh nắp cống trên đường. Vừa rồi còn đi rất nhanh, nhưng bây giờ lại không thể động đậy, đúng là khớp với câu châm ngôn "Phong thủy luân chuyển" kia, tôi vừa nghĩ thế, nhất thời nhịn không được mà bật cười.
"Cười gì mà cười", Tả Y Y tức giận đẩy vai tôi, giọng buồn bực giục nói: "Còn không mau giúp tớ rút ra".
Tôi vội gật đầu đáp ứng, nhưng sau khi đưa tay ra lại do dự một chút, nghĩ một lát liền ngẩng đầu, có chút vô lại mà nói với nàng: "Nhưng cậu phải nghe tớ giải thích".
Tả Y Y cúi đầu, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn tôi, đợi sau khi nàng hiểu được lại lập tức hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó mặt lạnh mà rút chân phải từ trong giày ra, khom người xuống muốn tự mình rút giày cao gót ra. Tôi vội đè đầu gối Tả Y Y lại không để cho nàng động, miệng cuống quít nói: "Tớ tới muộn như thế này, chính là muốn nói chuyện rõ ràng với cậu". Không để ý đến tôi, Tả Y Y vươn tay ra ấn vai tôi, liều mạng mà đẩy tôi ra. Còn tôi dưới sự bối rối, chỉ có thể không để ý tới hình tượng mà ôm chặt đùi phải của nàng. May là giờ này xung quanh không có ai cả, nếu không hành vi ôm bắp đùi của tôi muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Có lẽ là không chịu nổi sự vô lại của tôi, Tả Y Y không hề giãy dụa nữa, nàng sau khi véo mạnh vai tôi một cái, giọng buồn bực nói: "... Cậu rút giày tớ ra trước".
Để đảm bảo, tôi mặt dày mày dạn mà dùng dằng nói: "Vậy cậu tí nữa phải nghe tớ..."
" Nhanh lên một chút!" Tả Y Y rất rõ ràng cũng không chịu chiêu này, không đợi tôi nói hết nàng lại mất bình tĩnh mà rống lên một tiếng. Tôi chỉ có thể tranh thủ mà cúi đầu, giúp nàng rút giày cao gót ra khỏi mặt nền, sau đó cung kính mà dâng hai tay lên. Tả Y Y lại trừng mắt nhìn tôi một cái, nàng vịn vai tôi, cẩn thận mà nhét góc ba tấc kia vào trong giày cao gót của mình xong, đứng thẳng người, sau đó nhổ ra một chữ củn lủn: "Nói".
Tôi nhất thời phản ứng không kịp.
"Cậu không phải muốn nói rõ chuyện sao", Tả Y Y tức giận mà giục nói, "Nói mau".
"Ặc..." Tôi đứng lên, phủi phủi tay mình, ấp úng mà nói cho nàng biết: "Tớ và... tớ và Trần Kiện chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường".
Tả Y Y lại cười lạnh một tiếng: "Cậu nói chuyện này với tớ làm gì?"
Buổi trưa hôm nay cậu không phải vì hiểu lầm quan hệ giữa tớ và Trần Kiệt mới nổi giận đùng đùng mà rời khỏi nhà ăn sao? Cậu không phải vì chuyện này mà giận tớ cả ngày, ngay cả điện thoại cũng không tiếp, cũng không thèm để ý tớ sao? Nhưng bây giờ lại hỏi ngược lại tớ nói chuyện này với cậu làm gì? Tôi có chút không thể tin nổi mà nhìn Tả Y Y, cảm giác mình và nàng hoàn toàn là người ở hai thế giới khác nhau, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
"Tớ cũng không phải là gì của cậu", Tả Y Y đưa tay phất nhẹ đám tóc lộn xộn bên tai, tiếp tục hờ hững nói: "Ai là bạn trai của cậu, có liên quan gì tới tớ chứ?" Nói xong, nàng hơi nhướng mày, dùng bộ dạng không liên quan gì tới mình mà nhìn tôi.
Tôi không khỏi chậc chậc miệng - thầy Trình kia rõ ràng là thích Hoa Tiện Lạc nhưng không dám mở miệng, cực kỳ buồn bực và thẹn quá hoá giận mới có thể trở nên điên cuồng như vậy. Có điều đàn ông như vậy, thoạt nhìn có tiềm ẩn bạo lực vô cùng nguy hiểm nha. Về phần lá thư ầy... Đoán chừng là một phong thư tình, không ngờ đều gần tới năm rồi, còn có người chọn cách viết thư tình để thổ lộ? Đọc hết, tôi cúi đầu uống xong ngụm sữa chocolate cuối cùng, sau đó ngẩng cằm lên thư giãn cổ. Không ngờ Hoa Tiện Lạc lại có thể chạm vào Lâm Tấu, tình tiết càng viết càng thái quá, điều này làm cho tôi càng thêm hoài nghi tính chân thực của cuốn nhật ký này, hơn nữa trong lòng có chuyện phiền nhiễu, tôi chỉ có thể cụt hứng mà bỏ nhật ký lại vào trong túi xách.
Quay đầu nhìn một cụm kiến trúc nào đó cách đây không xa ở ngoài cửa sổ, đợi tí nữa Tả Y Y sẽ xuất hiện ở đó, đến lúc đấy tôi phải làm sao đây? Tôi xúc động chạy tới như vậy, chẳng lẽ chỉ vì nhìn nàng từ chỗ đó đi ra thôi sao? Cắn răng, tôi kiên quyết mà tự nói với mình: Chờ tí nữa tôi sẽ đi tới phía trước, giải thích rõ ràng với nàng. Tôi sẽ vô cùng bình tĩnh mà nói cho Tả Y Y biết, Trần Kiện căn bản cũng không phải là bạn trai của tôi. Tôi lại cắn cắn ống hút trong miệng, lại một lần nữa xác định - đúng vậy, chờ tí nữa cứ làm như thế. Nhưng mà... sau đó thì sao? Sau đó tôi nên làm gì? Ặc... cùng Tả Y Y về nhà? Hình như, không có chuyện gì khác có thể làm sao?
Ngay khi đang suy nghĩ miên man không bờ bến như thế, tôi nhìn thấy có hai người từ trong công ty phát thanh đi ra. Một là Tả Y Y mà tôi ngàn mong vạn nhớ, người còn lại là người tối hôm qua đưa Tả Y Y uống say đến độ không biết gì về... Mạch Đồng. Tôi thấy tôi vẫn nên về nhà thôi, coi như bản thân chưa từng tới - đây không ngờ là chuyện tôi vừa nhìn thấy Tả Y Y xuất hiện đã nghĩ tới. Tôi ngồi bên cửa sổ hết sức đấu tranh, còn hai người các nàng giống như đang nói gì đó, đứng ở trên cầu thang chậm chạp không chịu rời đi. Đi hay là không đi đây? Gặp hay không gặp? Tôi cắn răng một cái, Nhạc Phạm ngươi đừng lề mề như vậy, chết thì chết chứ! Cầm lấy túi xách, tôi ra vẻ trấn tĩnh mà đi ra khỏi Mc Donald, sau khi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đi tới bên cạnh hai người Tả Y Y và Mạch Đồng vẫn đang trò chuyện rất hăng say.
Tôi khựng người đứng ở chỗ cách các nàng chừng hơn năm bước thì không dám cử động nữa, không đợi tôi nghĩ câu đầu tiên nên nói gì, Mạch Đồng liền phát hiện tôi. Có lẽ nàng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra tôi là ai, sau khi khẽ cười với tôi lại quay đầu nói gì đó bên tai Tả Y Y. Tả Y Y sau khi thấy tôi rất rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, nhưng không có nhiều biểu lộ, điều này làm cho sự lo lắng trong lòng tôi thoáng cái bộc phát. Tôi thấy, tôi vẫn là đi thôi... nhưng thân thể lại cứng đờ, làm sao cũng không nhúc nhích được. Mạch Đồng thì thầm xong với Tả Y Y, nàng rất tự nhiên mà xoay người vẫy tay một cái với tôi, sau khi nói "bye bye" liền mang nụ cười hơi có vẻ mập mờ mà rời đi trước. Mập mờ? Sao tôi lại cảm thấy nụ cười của nàng mập mờ?
"Cậu tới làm gì?" Chờ Mạch Đồng đi xa rồi, Tả Y Y mở miệng trước, nhưng cũng chỉ là một câu hỏi lạnh nhạt như vậy. Nàng vẫn đứng trên bậc thang không nhúc nhích, tôi đứng ở dưới bậc thang không chút nắm chắc mà nhìn lên Tả Y Y, giống như một tội nhân chờ bị thẩm lí và phán quyết. Tả Y Y vẫn mặc bộ quần áo buổi trưa kia, chỉ là xõa tung mái tóc ra, đèn đường mờ vàng khẽ chiếu sáng khuôn mặt không chút biểu tình gì của Tả Y Y vào giờ phút này, nàng thoạt nhìn thành thục, quyến rũ hơn buổi trưa rất nhiều.
Tôi vô cùng mất tự nhiên mà cắp hai tay vào trong túi quần, ấp úng đáp: "Tớ... ặc, tớ tới đây... ừ... cậu làm xong chương trình rồi à?" Sau một hồi lâu không ngờ lại hỏi câu hỏi ngu ngốc như thế, tôi không còn lời nào để nói với mình. Tả Y Y hơi mím môi, hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái xong, không thèm nói gì cả liền giẫm giày cao gót đi xuống bậc thang, vô cùng sảng khoái mà xoay người rời đi.
Vội đuổi theo, tôi giải thích loạn xạ ở sau lưng nàng: "Y Y, cậu... cậu hiểu lầm". Bởi vì đi quá nhanh, mái tóc dài của Tả Y Y nghịch ngợm nảy lên ở trên vai nàng. Mùi dầu gội quen thuộc kia ập vào mặt, tôi không khỏi bắt đầu thất thần. Trong lòng đột nhiên cả kinh: Tôi không ngờ lại vì mùi dầu gội trên tóc Tả Y Y mà thất thần! Đây là chuyện gì vậy nha.
"Hiểu làm cái gì?" Không có chút ý muốn dừng lại, Tả Y Y vừa hờ hững hỏi, vừa nhanh chóng đi về phía trước.
Tôi kiên trì mà nói cho nàng biết: "Người kia không phải là bạn trai tớ".
Không có trả lời, Tả Y Y xách túi xách đi thẳng về phía trước, giày cao gót vẫn bị nàng giẫm đến vang dội như cũ. Ngay cả mang giày vải như tôi cũng không cản nổi Tả Y Y, đành chỉ có thể vừa thở hổn hển vừa quấy lấy tiếp tục giải thích, mặc dù không biết mục đích giải thích là gì: "Y Y, tớ là giả làm Trần Kiện... Trần Kiện chính là người đàn ông buổi trưa kia, tớ đang giả làm bạn gái hắn, bọn tớ cũng không phải là..."
"A!' Không đợi tôi giải thích xong, Tả Y Y đột nhiên kêu thất thanh một tiếng, người của nàng sau đó lập tức lắc lư hai cái, mắt thấy sẽ ngã xuống.
Tôi vội vươn tay ra đỡ nàng: "Sao thế?"
"... Gót giày", nàng cau mày, vừa cúi đầu xem xét vừa ảo não nói: "Giày của tớ bị mắc kẹt".
"Đừng vội, tớ giúp cậu nhìn thử". Nói xong, tôi lập tức ngồi xổm người xuống, chỉ thấy gót giày mảnh dưới chân phải Tả Y Y quả nhiên kẹt ở trong khe hẹp cạnh nắp cống trên đường. Vừa rồi còn đi rất nhanh, nhưng bây giờ lại không thể động đậy, đúng là khớp với câu châm ngôn "Phong thủy luân chuyển" kia, tôi vừa nghĩ thế, nhất thời nhịn không được mà bật cười.
"Cười gì mà cười", Tả Y Y tức giận đẩy vai tôi, giọng buồn bực giục nói: "Còn không mau giúp tớ rút ra".
Tôi vội gật đầu đáp ứng, nhưng sau khi đưa tay ra lại do dự một chút, nghĩ một lát liền ngẩng đầu, có chút vô lại mà nói với nàng: "Nhưng cậu phải nghe tớ giải thích".
Tả Y Y cúi đầu, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn tôi, đợi sau khi nàng hiểu được lại lập tức hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó mặt lạnh mà rút chân phải từ trong giày ra, khom người xuống muốn tự mình rút giày cao gót ra. Tôi vội đè đầu gối Tả Y Y lại không để cho nàng động, miệng cuống quít nói: "Tớ tới muộn như thế này, chính là muốn nói chuyện rõ ràng với cậu". Không để ý đến tôi, Tả Y Y vươn tay ra ấn vai tôi, liều mạng mà đẩy tôi ra. Còn tôi dưới sự bối rối, chỉ có thể không để ý tới hình tượng mà ôm chặt đùi phải của nàng. May là giờ này xung quanh không có ai cả, nếu không hành vi ôm bắp đùi của tôi muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Có lẽ là không chịu nổi sự vô lại của tôi, Tả Y Y không hề giãy dụa nữa, nàng sau khi véo mạnh vai tôi một cái, giọng buồn bực nói: "... Cậu rút giày tớ ra trước".
Để đảm bảo, tôi mặt dày mày dạn mà dùng dằng nói: "Vậy cậu tí nữa phải nghe tớ..."
" Nhanh lên một chút!" Tả Y Y rất rõ ràng cũng không chịu chiêu này, không đợi tôi nói hết nàng lại mất bình tĩnh mà rống lên một tiếng. Tôi chỉ có thể tranh thủ mà cúi đầu, giúp nàng rút giày cao gót ra khỏi mặt nền, sau đó cung kính mà dâng hai tay lên. Tả Y Y lại trừng mắt nhìn tôi một cái, nàng vịn vai tôi, cẩn thận mà nhét góc ba tấc kia vào trong giày cao gót của mình xong, đứng thẳng người, sau đó nhổ ra một chữ củn lủn: "Nói".
Tôi nhất thời phản ứng không kịp.
"Cậu không phải muốn nói rõ chuyện sao", Tả Y Y tức giận mà giục nói, "Nói mau".
"Ặc..." Tôi đứng lên, phủi phủi tay mình, ấp úng mà nói cho nàng biết: "Tớ và... tớ và Trần Kiện chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường".
Tả Y Y lại cười lạnh một tiếng: "Cậu nói chuyện này với tớ làm gì?"
Buổi trưa hôm nay cậu không phải vì hiểu lầm quan hệ giữa tớ và Trần Kiệt mới nổi giận đùng đùng mà rời khỏi nhà ăn sao? Cậu không phải vì chuyện này mà giận tớ cả ngày, ngay cả điện thoại cũng không tiếp, cũng không thèm để ý tớ sao? Nhưng bây giờ lại hỏi ngược lại tớ nói chuyện này với cậu làm gì? Tôi có chút không thể tin nổi mà nhìn Tả Y Y, cảm giác mình và nàng hoàn toàn là người ở hai thế giới khác nhau, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
"Tớ cũng không phải là gì của cậu", Tả Y Y đưa tay phất nhẹ đám tóc lộn xộn bên tai, tiếp tục hờ hững nói: "Ai là bạn trai của cậu, có liên quan gì tới tớ chứ?" Nói xong, nàng hơi nhướng mày, dùng bộ dạng không liên quan gì tới mình mà nhìn tôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi không khỏi chậc chậc miệng - thầy Trình kia rõ ràng là thích Hoa Tiện Lạc nhưng không dám mở miệng, cực kỳ buồn bực và thẹn quá hoá giận mới có thể trở nên điên cuồng như vậy. Có điều đàn ông như vậy, thoạt nhìn có tiềm ẩn bạo lực vô cùng nguy hiểm nha. Về phần lá thư ầy... Đoán chừng là một phong thư tình, không ngờ đều gần tới năm 2012 rồi, còn có người chọn cách viết thư tình để thổ lộ? Đọc hết, tôi cúi đầu uống xong ngụm sữa chocolate cuối cùng, sau đó ngẩng cằm lên thư giãn cổ. Không ngờ Hoa Tiện Lạc lại có thể chạm vào Lâm Tấu, tình tiết càng viết càng thái quá, điều này làm cho tôi càng thêm hoài nghi tính chân thực của cuốn nhật ký này, hơn nữa trong lòng có chuyện phiền nhiễu, tôi chỉ có thể cụt hứng mà bỏ nhật ký lại vào trong túi xách.
Quay đầu nhìn một cụm kiến trúc nào đó cách đây không xa ở ngoài cửa sổ, đợi tí nữa Tả Y Y sẽ xuất hiện ở đó, đến lúc đấy tôi phải làm sao đây? Tôi xúc động chạy tới như vậy, chẳng lẽ chỉ vì nhìn nàng từ chỗ đó đi ra thôi sao? Cắn răng, tôi kiên quyết mà tự nói với mình: Chờ tí nữa tôi sẽ đi tới phía trước, giải thích rõ ràng với nàng. Tôi sẽ vô cùng bình tĩnh mà nói cho Tả Y Y biết, Trần Kiện căn bản cũng không phải là bạn trai của tôi. Tôi lại cắn cắn ống hút trong miệng, lại một lần nữa xác định - đúng vậy, chờ tí nữa cứ làm như thế. Nhưng mà... sau đó thì sao? Sau đó tôi nên làm gì? Ặc... cùng Tả Y Y về nhà? Hình như, không có chuyện gì khác có thể làm sao?
Ngay khi đang suy nghĩ miên man không bờ bến như thế, tôi nhìn thấy có hai người từ trong công ty phát thanh đi ra. Một là Tả Y Y mà tôi ngàn mong vạn nhớ, người còn lại là người tối hôm qua đưa Tả Y Y uống say đến độ không biết gì về... Mạch Đồng. Tôi thấy tôi vẫn nên về nhà thôi, coi như bản thân chưa từng tới - đây không ngờ là chuyện tôi vừa nhìn thấy Tả Y Y xuất hiện đã nghĩ tới. Tôi ngồi bên cửa sổ hết sức đấu tranh, còn hai người các nàng giống như đang nói gì đó, đứng ở trên cầu thang chậm chạp không chịu rời đi. Đi hay là không đi đây? Gặp hay không gặp? Tôi cắn răng một cái, Nhạc Phạm ngươi đừng lề mề như vậy, chết thì chết chứ! Cầm lấy túi xách, tôi ra vẻ trấn tĩnh mà đi ra khỏi Mc Donald, sau khi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đi tới bên cạnh hai người Tả Y Y và Mạch Đồng vẫn đang trò chuyện rất hăng say.
Tôi khựng người đứng ở chỗ cách các nàng chừng hơn năm bước thì không dám cử động nữa, không đợi tôi nghĩ câu đầu tiên nên nói gì, Mạch Đồng liền phát hiện tôi. Có lẽ nàng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra tôi là ai, sau khi khẽ cười với tôi lại quay đầu nói gì đó bên tai Tả Y Y. Tả Y Y sau khi thấy tôi rất rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, nhưng không có nhiều biểu lộ, điều này làm cho sự lo lắng trong lòng tôi thoáng cái bộc phát. Tôi thấy, tôi vẫn là đi thôi... nhưng thân thể lại cứng đờ, làm sao cũng không nhúc nhích được. Mạch Đồng thì thầm xong với Tả Y Y, nàng rất tự nhiên mà xoay người vẫy tay một cái với tôi, sau khi nói "bye bye" liền mang nụ cười hơi có vẻ mập mờ mà rời đi trước. Mập mờ? Sao tôi lại cảm thấy nụ cười của nàng mập mờ?
"Cậu tới làm gì?" Chờ Mạch Đồng đi xa rồi, Tả Y Y mở miệng trước, nhưng cũng chỉ là một câu hỏi lạnh nhạt như vậy. Nàng vẫn đứng trên bậc thang không nhúc nhích, tôi đứng ở dưới bậc thang không chút nắm chắc mà nhìn lên Tả Y Y, giống như một tội nhân chờ bị thẩm lí và phán quyết. Tả Y Y vẫn mặc bộ quần áo buổi trưa kia, chỉ là xõa tung mái tóc ra, đèn đường mờ vàng khẽ chiếu sáng khuôn mặt không chút biểu tình gì của Tả Y Y vào giờ phút này, nàng thoạt nhìn thành thục, quyến rũ hơn buổi trưa rất nhiều.
Tôi vô cùng mất tự nhiên mà cắp hai tay vào trong túi quần, ấp úng đáp: "Tớ... ặc, tớ tới đây... ừ... cậu làm xong chương trình rồi à?" Sau một hồi lâu không ngờ lại hỏi câu hỏi ngu ngốc như thế, tôi không còn lời nào để nói với mình. Tả Y Y hơi mím môi, hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái xong, không thèm nói gì cả liền giẫm giày cao gót đi xuống bậc thang, vô cùng sảng khoái mà xoay người rời đi.
Vội đuổi theo, tôi giải thích loạn xạ ở sau lưng nàng: "Y Y, cậu... cậu hiểu lầm". Bởi vì đi quá nhanh, mái tóc dài của Tả Y Y nghịch ngợm nảy lên ở trên vai nàng. Mùi dầu gội quen thuộc kia ập vào mặt, tôi không khỏi bắt đầu thất thần. Trong lòng đột nhiên cả kinh: Tôi không ngờ lại vì mùi dầu gội trên tóc Tả Y Y mà thất thần! Đây là chuyện gì vậy nha.
"Hiểu làm cái gì?" Không có chút ý muốn dừng lại, Tả Y Y vừa hờ hững hỏi, vừa nhanh chóng đi về phía trước.
Tôi kiên trì mà nói cho nàng biết: "Người kia không phải là bạn trai tớ".
Không có trả lời, Tả Y Y xách túi xách đi thẳng về phía trước, giày cao gót vẫn bị nàng giẫm đến vang dội như cũ. Ngay cả mang giày vải như tôi cũng không cản nổi Tả Y Y, đành chỉ có thể vừa thở hổn hển vừa quấy lấy tiếp tục giải thích, mặc dù không biết mục đích giải thích là gì: "Y Y, tớ là giả làm Trần Kiện... Trần Kiện chính là người đàn ông buổi trưa kia, tớ đang giả làm bạn gái hắn, bọn tớ cũng không phải là..."
"A!' Không đợi tôi giải thích xong, Tả Y Y đột nhiên kêu thất thanh một tiếng, người của nàng sau đó lập tức lắc lư hai cái, mắt thấy sẽ ngã xuống.
Tôi vội vươn tay ra đỡ nàng: "Sao thế?"
"... Gót giày", nàng cau mày, vừa cúi đầu xem xét vừa ảo não nói: "Giày của tớ bị mắc kẹt".
"Đừng vội, tớ giúp cậu nhìn thử". Nói xong, tôi lập tức ngồi xổm người xuống, chỉ thấy gót giày mảnh dưới chân phải Tả Y Y quả nhiên kẹt ở trong khe hẹp cạnh nắp cống trên đường. Vừa rồi còn đi rất nhanh, nhưng bây giờ lại không thể động đậy, đúng là khớp với câu châm ngôn "Phong thủy luân chuyển" kia, tôi vừa nghĩ thế, nhất thời nhịn không được mà bật cười.
"Cười gì mà cười", Tả Y Y tức giận đẩy vai tôi, giọng buồn bực giục nói: "Còn không mau giúp tớ rút ra".
Tôi vội gật đầu đáp ứng, nhưng sau khi đưa tay ra lại do dự một chút, nghĩ một lát liền ngẩng đầu, có chút vô lại mà nói với nàng: "Nhưng cậu phải nghe tớ giải thích".
Tả Y Y cúi đầu, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn tôi, đợi sau khi nàng hiểu được lại lập tức hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó mặt lạnh mà rút chân phải từ trong giày ra, khom người xuống muốn tự mình rút giày cao gót ra. Tôi vội đè đầu gối Tả Y Y lại không để cho nàng động, miệng cuống quít nói: "Tớ tới muộn như thế này, chính là muốn nói chuyện rõ ràng với cậu". Không để ý đến tôi, Tả Y Y vươn tay ra ấn vai tôi, liều mạng mà đẩy tôi ra. Còn tôi dưới sự bối rối, chỉ có thể không để ý tới hình tượng mà ôm chặt đùi phải của nàng. May là giờ này xung quanh không có ai cả, nếu không hành vi ôm bắp đùi của tôi muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Có lẽ là không chịu nổi sự vô lại của tôi, Tả Y Y không hề giãy dụa nữa, nàng sau khi véo mạnh vai tôi một cái, giọng buồn bực nói: "... Cậu rút giày tớ ra trước".
Để đảm bảo, tôi mặt dày mày dạn mà dùng dằng nói: "Vậy cậu tí nữa phải nghe tớ..."
" Nhanh lên một chút!" Tả Y Y rất rõ ràng cũng không chịu chiêu này, không đợi tôi nói hết nàng lại mất bình tĩnh mà rống lên một tiếng. Tôi chỉ có thể tranh thủ mà cúi đầu, giúp nàng rút giày cao gót ra khỏi mặt nền, sau đó cung kính mà dâng hai tay lên. Tả Y Y lại trừng mắt nhìn tôi một cái, nàng vịn vai tôi, cẩn thận mà nhét góc ba tấc kia vào trong giày cao gót của mình xong, đứng thẳng người, sau đó nhổ ra một chữ củn lủn: "Nói".
Tôi nhất thời phản ứng không kịp.
"Cậu không phải muốn nói rõ chuyện sao", Tả Y Y tức giận mà giục nói, "Nói mau".
"Ặc..." Tôi đứng lên, phủi phủi tay mình, ấp úng mà nói cho nàng biết: "Tớ và... tớ và Trần Kiện chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường".
Tả Y Y lại cười lạnh một tiếng: "Cậu nói chuyện này với tớ làm gì?"
Buổi trưa hôm nay cậu không phải vì hiểu lầm quan hệ giữa tớ và Trần Kiệt mới nổi giận đùng đùng mà rời khỏi nhà ăn sao? Cậu không phải vì chuyện này mà giận tớ cả ngày, ngay cả điện thoại cũng không tiếp, cũng không thèm để ý tớ sao? Nhưng bây giờ lại hỏi ngược lại tớ nói chuyện này với cậu làm gì? Tôi có chút không thể tin nổi mà nhìn Tả Y Y, cảm giác mình và nàng hoàn toàn là người ở hai thế giới khác nhau, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
"Tớ cũng không phải là gì của cậu", Tả Y Y đưa tay phất nhẹ đám tóc lộn xộn bên tai, tiếp tục hờ hững nói: "Ai là bạn trai của cậu, có liên quan gì tới tớ chứ?" Nói xong, nàng hơi nhướng mày, dùng bộ dạng không liên quan gì tới mình mà nhìn tôi.