Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Tả Y Y dùng sức hất tay phải của tôi ra, mặt lại trầm xuống, giẫm giày cao gót nghênh ngang rời đi.
Đối với việc đột ngột rời đi năm lần bảy lượt của nàng, sự kiên nhẫn của tôi đã sớm bị vắt sạch. Nhìn bóng lưng Tả Y Y , trong lòng tôi bất mãn mà tố cáo ủy khuất của mình: Tả Y Y, buổi trưa cậu đột nhiên xuất hiện, tớ một điểm tâm lý cũng không hề chuẩn bị, nếu sớm nói thì tớ đã không để Trần Kiệt xuất hiện vào lúc đó rồi! Gọi điện thoại cả ngày cho cậu, cậu cũng không thèm tiếp, cho dù tiếp cũng mới nói hai câu như vậy liền cúp điện thoại của tớ, bây giờ khuya như vậy tớ còn chạy đến tìm cậu, thậm chí ngay cả đùi cậu cũng đã ôm, nhưng kết quả chỉ là khiến mặt nóng của tớ dán lên cái mông lạnh của cậu! Hừ, cậu không là gì của tớ, tớ cũng không phải là gì của cậu! Càng nghĩ càng giận, phục hồi tinh thần lại lại nhìn con phố phía đối diện kia, người đàn ông mờ ảo Mạnh Nhất Loan đã sớm nghênh ngang rời đi. Cơn tức bởi vậy càng trở nên lớn hơn, tôi dứt khoát không để ý tới Tả Y Y, sau khi cắn răng một mình chậm rãi đi về phía trước.
Thích tớ ? Thích tớ mà cả ngày động một chút lại cho ghẻ lạnh tớ? Còn thổ lộ nữa, trên thế giới này có ai thổ lộ với người khác mà làm mặt lạnh không? Không hoa, không nhạc,không rượu thì thôi đi, cậu còn gọi gì mà cơm gà xào nấm hương! Khiến tớ mời khách? Còn là gà chứ, tớ thấy cậu là đang giỡn! Tôi càng nghĩ càng tức giận, thậm chí quên mất vấn đề khó khăn gặp phải bây giờ không phải là thái độ lạnh nhạt của Tả Y Y, mà là sự thật mình và Tả Y Y đều là phụ nữ-- có lẽ, tình yêu quả thật sẽ làm người quên rất nhiều việc, nói thí dụ như giới tính.
Chặn taxi đi ngang qua lại rồi chạy về nhà, tôi vừa nhìn xem đèn đường không ngừng lui dần ngoài cửa sổ xe, trong lòng vừa suy nghĩ không ngừng, cơn tức như trước bốc lên ở trong bụng của mình. Sau khi về đến nhà tôi dùng chìa khóa mở cửa, phát hiện đèn trong phòng khách mở ra rồi lại không thấy bóng người, chỉ thấy trên kệ để giày bày biện một đôi giày cao gót cao đến độ có thể hù chết người cùng với một cái áo da màu đen trên ghế sa lon. Lại lắng nghe, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước "tí tách", đoán chừng là Tả Y Y tắm rửa ở bên trong, nghĩ như vậy tôi liền cố ý lạnh lùng mà " hừ " một tiếng. Dù cho Tả Y Y không ở trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn nhịn không được mà dùng những âm cảm thán vô dụng này để phát tiết cơn giận của mình. Có điều đồng thời, tôi cũng có một loại cảm giác khác, mặc dù tôi rất muốn xem nhẹ nó, nhưng lại không lừa được bản thân -- một loại cảm giác yên ổn khó hiểu. Loại cảm giác này, là loại cảm giác yên ổn khi xác định thứ đồ vật nào đó không bị mất đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quăng túi xách, cởi áo ngoài xong, yếu ớt ngồi phịch nhắm mắt dưỡng thần ở trên ghế sa lon.
Tức giận trong lòng dần dần bị cảm giác mỏi mệt bao phủ, lại không biết sao, trong đầu đột nhiên nảy ra câu Tả Y Y nói với tôi ở trên phố vừa rồi -- " Phạm, vứt bỏ hết thảy những thứ khác trước đã, tớ chỉ muốn cậu chính miệng nói cho tớ biết, cảm giác của cậu".
"Vứt bỏ hết thảy những thứ khác "? Vứt cái gì ? Vứt bỏ chuyện tôi và Tả Y Y đều là phụ nữ sao? Tôi nghĩ căn bản không cần dứt bỏ chuyện này cũng đã có thể xác định một chuyện khác: Tôi thích Tả Y Y, không là loại thích đơn thuần kia -- trừ phi quả thật như lời Tả Y Y nói, tôi thích hôn môi với bạn thân. Nhưng không biết tại sao, khi tôi nhìn vào đôi mắt Tả Y Y, muốn đem lời nói ra thì lại như mắc ở cuống họng. Đừng nói là nói lắp, nói một chữ cũng khó khăn giống như muốn lấy mạng của tôi. Cứ suy nghĩ miên man như vậy, bỗng nhiên, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: Dưới ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông đeo một cái kính gọng tròn màu đen rất buồn cười... là người đàn ông rất giống Mạnh Nhất Loan. Hắn thật là Mạnh Nhất Loan? Tả Y Y nói hắn cùng chính mình làm việc trong cùng một công ty phát thanh, nếu thật chính là hắn cũng là chuyện rất bình thường... Tôi rốt cuộc đang làm gì thế? Một chốc là Tả Y Y, một chốc lại là Mạnh Nhất Loan... Tôi bất đắc dĩ xoay người hướng mặt vào trong salon, vùi mình vào bóng đêm để không suy nghĩ miên man nữa.
Chỉ chốc lát sau, mang theo mệt mỏi cả đêm, tôi cứ như vậy mà ngủ.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Tôi từ trên ghế salon ngồi xuống, phát hiện trên người của mình không biết từ lúc nào lại có thêm một cái chăn mỏng. Sửng sốt khoảng hai giây, mới nhớ đến chuyện gì xảy ra trước khi ngủ. Quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng ngủ, cửa đã đóng chặt, lại nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, bảy giờ bốn mươi phút. May hôm nay là thứ bảy, hơn nữa có ba ngày nghỉ mồng 1 tháng 5, bằng không tôi chắc là sẽ bị cuốn gói, lần này cho dù có mười Trần Kiệt cũng không cứu nổi tôi.
Đứng người lên, lại một trận váng đầu. Đồng hồ sinh học chết tiệt, cảm giác cho dù là hơn hai giờ sáng mới ngủ, vẫn như cũ nổi lên tác dụng. Tôi gấp xong chăn, vừa xoa xoa đầu vừa đi về phía phòng ngủ. Mở cửa đi vào trong phòng, trên giường quả nhiên Tả Y Y đang nằm ngủ say. Thấy khuôn mặt ngủ điềm tĩnh của nàng lúc này, trong đầu lại nảy ra câu nói kia của nàng --
"Tớ chỉ muốn cậu chính miệng nói cho tớ biết, cảm giác của cậu".
Thở dài một hơi, tôi cầm chăn trong tay để lại bên giường, sau đó vào phòng bếp làm bữa sáng. Tả Y Y có lẽ hơn mười giờ mới có thể tỉnh lại, tôi như bình thường vẫn gạo đổ vào trong nồi cơm điện nấu cháo, sau đó ngồi vào cạnh bàn ăn mà ngẩn người. Cảm giác mình vẫn đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, giống như có rất nhiều thứ chờ tôi suy nghĩ, nhưng tôi lại không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì cả. Ánh mắt đảo loạn trong phòng, tôi nhìn thấy túi xách tối hôm qua bị bản thân tùy tiện ném ở trên ghế sa đã rơi xuống đất, cuốn nhật ký kia cũng từ trong túi xách trượt ra, bây giờ đang nghênh ngang nằm ở bên cạnh. Tôi đi qua nhặt nó lên, sau đó lại nghĩ tới người đàn ông giống Mạnh Nhất Loan kia. Người trong nhật ký này viết, dường như đều là tồn tại chân thật, cho dù là tên họ hay là bộ dáng. Tôi ngồi trở lại trên ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt, sau đó lại cúi đầu xuống, lần nữa mở ra cuốn nhật ký khiến tôi tràn đầy không xác định với sự chân thật của nó kia. "Ngày 8 tháng 4 năm 2011, trời râm.
Hôm nay trôi qua vô cùng, vô cùng hỗn loạn, ngay cả lúc còn sống cũng không hỗn loạn như vậy.
Tôi thấy, tôi vẫn là nên viết từ đầu.
Tối hôm qua sau khi từ phòng học múa trở về, tôi cũng không nói chuyện thầy Trình cho Hoa Tiện Lạc biết, bởi vì cảm thấy không có gì quan trọng lắm. Tôi vốn cũng không nên tồn tại, đã như vậy, cũng không cần phải làm nhiều chuyện như vậy đi nhiễu loạn thế giới vốn không nên có tôi tồn tại. Hôm nay là thứ sáu, sáng sớm Hoa Tiện Lạc vẫn như bình thường mà tới cửa hàng bán hoa, tôi cũng đi theo. Tiểu Ninh vẫn chưa xuất hiện, xem ra quả thật nàng đã bị tôi dọa sợ tới mức không nhẹ. Đối với chuyện này, Hoa Tiện Lạc không hề ngại chút nào, nàng vào cửa tiệm đã bắt đầu quét rác, thu dọn bó hoa, xem xét giấy tờ, làm nhân viên tiệm hoa kiêm chủ tiệm hoa của nàng đâu vào đấy.
Vào lúc không có khách, tôi đột nhiên nhớ tới lời Hoa Tiện Lạc nói ở trong phòng học múa tối qua. Xuất phát từ hiếu kỳ, tôi nhịn không được mà hỏi nàng : "Cô gặp lại mẹ cô vào lúc nào... chuyện đó... ặc.. ". Tôi nhất thời tìm không ra từ ngữ phù hợp để hình dung trạng thái của tôi bây giờ, linh hồn? A Phiêu? Quỷ ? Hình như mấy cách gọi này đều quá thô lỗ. Lúc này Hoa Tiện Lạc đang ngồi ở phía sau quầy, trên quầy bày một bó hoa, mà trên tay nàng thì cầm một cây kéo nhỏ màu lam, muốn dùng nó cắt từng cái lá khô trong bó hoa. Sau khi nghe được câu hỏi của tôi, Hoa Tiện Lạc ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ mà cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, tựa như đang tự hỏi gì đó. Ngay khi tôi cảm thấy áy náy vì mình đặt câu hỏi lỗ mãng như thế, nàng lại nói : "Lúc mười tám tuổi".
"Bà mất lúc tôi mười tuổi, " Hoa Tiện Lạc vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục cắt tỉa bó hoa trong tay, "Ở đêm sinh nhật mười tám tuổi của, tôi lại thấy được bà". Giọng điệu nàng nói chuyện vô cùng bình thản, bình thản giống như là đang nói cho tôi biết mẹ của nàng chỉ đi du lịch một chỗ nào đó vào lúc nàng mười tuổi, sau đó lại vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của nàng đã trở lại mà thôi. Tôi không khỏi cảm thấy, Hoa Tiện Lạc như vậy có chút lạnh lùng.
"Lúc ấy chúng tôi chỉ nhìn đối phương, đều chẳng nói gì cả, " Hoa Tiện Lạc sau khi cắt bỏ đi nhành lá khô vàng lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, biểu lộ trên mặt nàng có chút hoảng hốt, giống như đang nhớ lại gì đó, "Cỡ chừng hai, ba phút, sau đó... bà liền biến mất ".
Tôi sững sờ, sau đó lập tức hỏi : "Cứ như vậy mà biến mất ? "
Hoa Tiện Lạc không hề trả lời, chỉ bình tĩnh gật đầu. Hôm nay nàng bối tóc dài lên, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, điều này làm cho tôi không khỏi nhớ tới bộ dạng kiêu ngạo của Hoa Tiện Lạc khi múa ba lê trước mặt học sinh, nàng duỗi thẳng cổ như vậy, ngẩng cằm lên thật cao. Ý thức được mình bắt đầu ngẩn người, tôi vội kéo suy nghĩ lung tung về, cẩn thận nghiền ngẫm lời Hoa Tiện Lạc nói: Nàng cùng mẹ nàng chỉ nhìn đối phương, không nói gì cả, hai ba phút sau mẹ của nàng cứ như vậy liền biến mất? Đúng là quái dị, thấy con gái của mình, ít nhất cũng phải nói vài lời chứ? Hoa Tiện Lạc thấy mẹ của mình, chẳng lẽ không muốn giao lưu trao đổi cảm tình sao?... Vậy ít nhất cũng phải bị hù sợ chứ? Đối phương chính là người đã chết tám năm rồi nha!
Lúc này, một vị khách nam đi vào cửa, cắt đứt đối thoại giữa tôi và Hoa Tiện Lạc. Hoa Tiện Lạc không chút hoang mang mà đứng dậy, nói vô cùng lễ phép: "Hoan nghênh tới đây ". Sẽ không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, giọng nói điềm tĩnh, thoải mái. Người khách nam đeo kính đen, bộ dạng nhã nhặn, tướng mạo cũng coi như đẹp trai... Tôi nhớ ra người này, ngày hôm qua hắn cũng từng tới. Chắc hẳn là, người khách quen này sở dĩ quay lại, có lẽ không phải vì hoa, mà là vì Hoa Tiện Lạc. Không biết Hoa Tiện Lạc có nhận ra hắn hay không, nhưng tôi biết rõ cho dù thế nào, Hoa Tiện Lạc đều giữ nguyên tắc" khách hàng là thượng đế" để chiêu đãi đối phương.
" Chào cô, " người đàn ông nhã nhặn đi tới trước quầy, lộ ra khuôn mặt tươi cười coi như điển trai với cô chủ Hoa, "Tôi muốn mua một bó hoa cẩm chướng". Không dài dòng, tính mục đích rõ ràng, hôm nay người đàn ông nhã nhặn này dường như đúng là tới mua hoa, hoàn toàn khác với người đàn ông bụng phệ có dụng ý khác vừa mới đi không lâu kia.
Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Tả Y Y dùng sức hất tay phải của tôi ra, mặt lại trầm xuống, giẫm giày cao gót nghênh ngang rời đi.
Đối với việc đột ngột rời đi năm lần bảy lượt của nàng, sự kiên nhẫn của tôi đã sớm bị vắt sạch. Nhìn bóng lưng Tả Y Y , trong lòng tôi bất mãn mà tố cáo ủy khuất của mình: Tả Y Y, buổi trưa cậu đột nhiên xuất hiện, tớ một điểm tâm lý cũng không hề chuẩn bị, nếu sớm nói thì tớ đã không để Trần Kiệt xuất hiện vào lúc đó rồi! Gọi điện thoại cả ngày cho cậu, cậu cũng không thèm tiếp, cho dù tiếp cũng mới nói hai câu như vậy liền cúp điện thoại của tớ, bây giờ khuya như vậy tớ còn chạy đến tìm cậu, thậm chí ngay cả đùi cậu cũng đã ôm, nhưng kết quả chỉ là khiến mặt nóng của tớ dán lên cái mông lạnh của cậu! Hừ, cậu không là gì của tớ, tớ cũng không phải là gì của cậu! Càng nghĩ càng giận, phục hồi tinh thần lại lại nhìn con phố phía đối diện kia, người đàn ông mờ ảo Mạnh Nhất Loan đã sớm nghênh ngang rời đi. Cơn tức bởi vậy càng trở nên lớn hơn, tôi dứt khoát không để ý tới Tả Y Y, sau khi cắn răng một mình chậm rãi đi về phía trước.
Thích tớ ? Thích tớ mà cả ngày động một chút lại cho ghẻ lạnh tớ? Còn thổ lộ nữa, trên thế giới này có ai thổ lộ với người khác mà làm mặt lạnh không? Không hoa, không nhạc,không rượu thì thôi đi, cậu còn gọi gì mà cơm gà xào nấm hương! Khiến tớ mời khách? Còn là gà chứ, tớ thấy cậu là đang giỡn! Tôi càng nghĩ càng tức giận, thậm chí quên mất vấn đề khó khăn gặp phải bây giờ không phải là thái độ lạnh nhạt của Tả Y Y, mà là sự thật mình và Tả Y Y đều là phụ nữ-- có lẽ, tình yêu quả thật sẽ làm người quên rất nhiều việc, nói thí dụ như giới tính.
Chặn taxi đi ngang qua lại rồi chạy về nhà, tôi vừa nhìn xem đèn đường không ngừng lui dần ngoài cửa sổ xe, trong lòng vừa suy nghĩ không ngừng, cơn tức như trước bốc lên ở trong bụng của mình. Sau khi về đến nhà tôi dùng chìa khóa mở cửa, phát hiện đèn trong phòng khách mở ra rồi lại không thấy bóng người, chỉ thấy trên kệ để giày bày biện một đôi giày cao gót cao đến độ có thể hù chết người cùng với một cái áo da màu đen trên ghế sa lon. Lại lắng nghe, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước "tí tách", đoán chừng là Tả Y Y tắm rửa ở bên trong, nghĩ như vậy tôi liền cố ý lạnh lùng mà " hừ " một tiếng. Dù cho Tả Y Y không ở trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn nhịn không được mà dùng những âm cảm thán vô dụng này để phát tiết cơn giận của mình. Có điều đồng thời, tôi cũng có một loại cảm giác khác, mặc dù tôi rất muốn xem nhẹ nó, nhưng lại không lừa được bản thân -- một loại cảm giác yên ổn khó hiểu. Loại cảm giác này, là loại cảm giác yên ổn khi xác định thứ đồ vật nào đó không bị mất đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quăng túi xách, cởi áo ngoài xong, yếu ớt ngồi phịch nhắm mắt dưỡng thần ở trên ghế sa lon.
Tức giận trong lòng dần dần bị cảm giác mỏi mệt bao phủ, lại không biết sao, trong đầu đột nhiên nảy ra câu Tả Y Y nói với tôi ở trên phố vừa rồi -- " Phạm, vứt bỏ hết thảy những thứ khác trước đã, tớ chỉ muốn cậu chính miệng nói cho tớ biết, cảm giác của cậu".
"Vứt bỏ hết thảy những thứ khác "? Vứt cái gì ? Vứt bỏ chuyện tôi và Tả Y Y đều là phụ nữ sao? Tôi nghĩ căn bản không cần dứt bỏ chuyện này cũng đã có thể xác định một chuyện khác: Tôi thích Tả Y Y, không là loại thích đơn thuần kia -- trừ phi quả thật như lời Tả Y Y nói, tôi thích hôn môi với bạn thân. Nhưng không biết tại sao, khi tôi nhìn vào đôi mắt Tả Y Y, muốn đem lời nói ra thì lại như mắc ở cuống họng. Đừng nói là nói lắp, nói một chữ cũng khó khăn giống như muốn lấy mạng của tôi. Cứ suy nghĩ miên man như vậy, bỗng nhiên, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: Dưới ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông đeo một cái kính gọng tròn màu đen rất buồn cười... là người đàn ông rất giống Mạnh Nhất Loan. Hắn thật là Mạnh Nhất Loan? Tả Y Y nói hắn cùng chính mình làm việc trong cùng một công ty phát thanh, nếu thật chính là hắn cũng là chuyện rất bình thường... Tôi rốt cuộc đang làm gì thế? Một chốc là Tả Y Y, một chốc lại là Mạnh Nhất Loan... Tôi bất đắc dĩ xoay người hướng mặt vào trong salon, vùi mình vào bóng đêm để không suy nghĩ miên man nữa.
Chỉ chốc lát sau, mang theo mệt mỏi cả đêm, tôi cứ như vậy mà ngủ.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Tôi từ trên ghế salon ngồi xuống, phát hiện trên người của mình không biết từ lúc nào lại có thêm một cái chăn mỏng. Sửng sốt khoảng hai giây, mới nhớ đến chuyện gì xảy ra trước khi ngủ. Quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng ngủ, cửa đã đóng chặt, lại nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, bảy giờ bốn mươi phút. May hôm nay là thứ bảy, hơn nữa có ba ngày nghỉ mồng tháng , bằng không tôi chắc là sẽ bị cuốn gói, lần này cho dù có mười Trần Kiệt cũng không cứu nổi tôi.
Đứng người lên, lại một trận váng đầu. Đồng hồ sinh học chết tiệt, cảm giác cho dù là hơn hai giờ sáng mới ngủ, vẫn như cũ nổi lên tác dụng. Tôi gấp xong chăn, vừa xoa xoa đầu vừa đi về phía phòng ngủ. Mở cửa đi vào trong phòng, trên giường quả nhiên Tả Y Y đang nằm ngủ say. Thấy khuôn mặt ngủ điềm tĩnh của nàng lúc này, trong đầu lại nảy ra câu nói kia của nàng --
"Tớ chỉ muốn cậu chính miệng nói cho tớ biết, cảm giác của cậu".
Thở dài một hơi, tôi cầm chăn trong tay để lại bên giường, sau đó vào phòng bếp làm bữa sáng. Tả Y Y có lẽ hơn mười giờ mới có thể tỉnh lại, tôi như bình thường vẫn gạo đổ vào trong nồi cơm điện nấu cháo, sau đó ngồi vào cạnh bàn ăn mà ngẩn người. Cảm giác mình vẫn đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, giống như có rất nhiều thứ chờ tôi suy nghĩ, nhưng tôi lại không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì cả. Ánh mắt đảo loạn trong phòng, tôi nhìn thấy túi xách tối hôm qua bị bản thân tùy tiện ném ở trên ghế sa đã rơi xuống đất, cuốn nhật ký kia cũng từ trong túi xách trượt ra, bây giờ đang nghênh ngang nằm ở bên cạnh. Tôi đi qua nhặt nó lên, sau đó lại nghĩ tới người đàn ông giống Mạnh Nhất Loan kia. Người trong nhật ký này viết, dường như đều là tồn tại chân thật, cho dù là tên họ hay là bộ dáng. Tôi ngồi trở lại trên ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt, sau đó lại cúi đầu xuống, lần nữa mở ra cuốn nhật ký khiến tôi tràn đầy không xác định với sự chân thật của nó kia.
"Ngày tháng năm , trời râm.
Hôm nay trôi qua vô cùng, vô cùng hỗn loạn, ngay cả lúc còn sống cũng không hỗn loạn như vậy.
Tôi thấy, tôi vẫn là nên viết từ đầu.
Tối hôm qua sau khi từ phòng học múa trở về, tôi cũng không nói chuyện thầy Trình cho Hoa Tiện Lạc biết, bởi vì cảm thấy không có gì quan trọng lắm. Tôi vốn cũng không nên tồn tại, đã như vậy, cũng không cần phải làm nhiều chuyện như vậy đi nhiễu loạn thế giới vốn không nên có tôi tồn tại. Hôm nay là thứ sáu, sáng sớm Hoa Tiện Lạc vẫn như bình thường mà tới cửa hàng bán hoa, tôi cũng đi theo. Tiểu Ninh vẫn chưa xuất hiện, xem ra quả thật nàng đã bị tôi dọa sợ tới mức không nhẹ. Đối với chuyện này, Hoa Tiện Lạc không hề ngại chút nào, nàng vào cửa tiệm đã bắt đầu quét rác, thu dọn bó hoa, xem xét giấy tờ, làm nhân viên tiệm hoa kiêm chủ tiệm hoa của nàng đâu vào đấy.
Vào lúc không có khách, tôi đột nhiên nhớ tới lời Hoa Tiện Lạc nói ở trong phòng học múa tối qua. Xuất phát từ hiếu kỳ, tôi nhịn không được mà hỏi nàng : "Cô gặp lại mẹ cô vào lúc nào... chuyện đó... ặc.. ". Tôi nhất thời tìm không ra từ ngữ phù hợp để hình dung trạng thái của tôi bây giờ, linh hồn? A Phiêu? Quỷ ? Hình như mấy cách gọi này đều quá thô lỗ. Lúc này Hoa Tiện Lạc đang ngồi ở phía sau quầy, trên quầy bày một bó hoa, mà trên tay nàng thì cầm một cây kéo nhỏ màu lam, muốn dùng nó cắt từng cái lá khô trong bó hoa. Sau khi nghe được câu hỏi của tôi, Hoa Tiện Lạc ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ mà cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, tựa như đang tự hỏi gì đó. Ngay khi tôi cảm thấy áy náy vì mình đặt câu hỏi lỗ mãng như thế, nàng lại nói : "Lúc mười tám tuổi".
"Bà mất lúc tôi mười tuổi, " Hoa Tiện Lạc vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục cắt tỉa bó hoa trong tay, "Ở đêm sinh nhật mười tám tuổi của, tôi lại thấy được bà". Giọng điệu nàng nói chuyện vô cùng bình thản, bình thản giống như là đang nói cho tôi biết mẹ của nàng chỉ đi du lịch một chỗ nào đó vào lúc nàng mười tuổi, sau đó lại vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của nàng đã trở lại mà thôi. Tôi không khỏi cảm thấy, Hoa Tiện Lạc như vậy có chút lạnh lùng.
"Lúc ấy chúng tôi chỉ nhìn đối phương, đều chẳng nói gì cả, " Hoa Tiện Lạc sau khi cắt bỏ đi nhành lá khô vàng lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, biểu lộ trên mặt nàng có chút hoảng hốt, giống như đang nhớ lại gì đó, "Cỡ chừng hai, ba phút, sau đó... bà liền biến mất ".
Tôi sững sờ, sau đó lập tức hỏi : "Cứ như vậy mà biến mất ? "
Hoa Tiện Lạc không hề trả lời, chỉ bình tĩnh gật đầu. Hôm nay nàng bối tóc dài lên, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, điều này làm cho tôi không khỏi nhớ tới bộ dạng kiêu ngạo của Hoa Tiện Lạc khi múa ba lê trước mặt học sinh, nàng duỗi thẳng cổ như vậy, ngẩng cằm lên thật cao. Ý thức được mình bắt đầu ngẩn người, tôi vội kéo suy nghĩ lung tung về, cẩn thận nghiền ngẫm lời Hoa Tiện Lạc nói: Nàng cùng mẹ nàng chỉ nhìn đối phương, không nói gì cả, hai ba phút sau mẹ của nàng cứ như vậy liền biến mất? Đúng là quái dị, thấy con gái của mình, ít nhất cũng phải nói vài lời chứ? Hoa Tiện Lạc thấy mẹ của mình, chẳng lẽ không muốn giao lưu trao đổi cảm tình sao?... Vậy ít nhất cũng phải bị hù sợ chứ? Đối phương chính là người đã chết tám năm rồi nha!
Lúc này, một vị khách nam đi vào cửa, cắt đứt đối thoại giữa tôi và Hoa Tiện Lạc. Hoa Tiện Lạc không chút hoang mang mà đứng dậy, nói vô cùng lễ phép: "Hoan nghênh tới đây ". Sẽ không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, giọng nói điềm tĩnh, thoải mái. Người khách nam đeo kính đen, bộ dạng nhã nhặn, tướng mạo cũng coi như đẹp trai... Tôi nhớ ra người này, ngày hôm qua hắn cũng từng tới. Chắc hẳn là, người khách quen này sở dĩ quay lại, có lẽ không phải vì hoa, mà là vì Hoa Tiện Lạc. Không biết Hoa Tiện Lạc có nhận ra hắn hay không, nhưng tôi biết rõ cho dù thế nào, Hoa Tiện Lạc đều giữ nguyên tắc" khách hàng là thượng đế" để chiêu đãi đối phương.
" Chào cô, " người đàn ông nhã nhặn đi tới trước quầy, lộ ra khuôn mặt tươi cười coi như điển trai với cô chủ Hoa, "Tôi muốn mua một bó hoa cẩm chướng". Không dài dòng, tính mục đích rõ ràng, hôm nay người đàn ông nhã nhặn này dường như đúng là tới mua hoa, hoàn toàn khác với người đàn ông bụng phệ có dụng ý khác vừa mới đi không lâu kia.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Tả Y Y dùng sức hất tay phải của tôi ra, mặt lại trầm xuống, giẫm giày cao gót nghênh ngang rời đi.
Đối với việc đột ngột rời đi năm lần bảy lượt của nàng, sự kiên nhẫn của tôi đã sớm bị vắt sạch. Nhìn bóng lưng Tả Y Y , trong lòng tôi bất mãn mà tố cáo ủy khuất của mình: Tả Y Y, buổi trưa cậu đột nhiên xuất hiện, tớ một điểm tâm lý cũng không hề chuẩn bị, nếu sớm nói thì tớ đã không để Trần Kiệt xuất hiện vào lúc đó rồi! Gọi điện thoại cả ngày cho cậu, cậu cũng không thèm tiếp, cho dù tiếp cũng mới nói hai câu như vậy liền cúp điện thoại của tớ, bây giờ khuya như vậy tớ còn chạy đến tìm cậu, thậm chí ngay cả đùi cậu cũng đã ôm, nhưng kết quả chỉ là khiến mặt nóng của tớ dán lên cái mông lạnh của cậu! Hừ, cậu không là gì của tớ, tớ cũng không phải là gì của cậu! Càng nghĩ càng giận, phục hồi tinh thần lại lại nhìn con phố phía đối diện kia, người đàn ông mờ ảo Mạnh Nhất Loan đã sớm nghênh ngang rời đi. Cơn tức bởi vậy càng trở nên lớn hơn, tôi dứt khoát không để ý tới Tả Y Y, sau khi cắn răng một mình chậm rãi đi về phía trước.
Thích tớ ? Thích tớ mà cả ngày động một chút lại cho ghẻ lạnh tớ? Còn thổ lộ nữa, trên thế giới này có ai thổ lộ với người khác mà làm mặt lạnh không? Không hoa, không nhạc,không rượu thì thôi đi, cậu còn gọi gì mà cơm gà xào nấm hương! Khiến tớ mời khách? Còn là gà chứ, tớ thấy cậu là đang giỡn! Tôi càng nghĩ càng tức giận, thậm chí quên mất vấn đề khó khăn gặp phải bây giờ không phải là thái độ lạnh nhạt của Tả Y Y, mà là sự thật mình và Tả Y Y đều là phụ nữ-- có lẽ, tình yêu quả thật sẽ làm người quên rất nhiều việc, nói thí dụ như giới tính.
Chặn taxi đi ngang qua lại rồi chạy về nhà, tôi vừa nhìn xem đèn đường không ngừng lui dần ngoài cửa sổ xe, trong lòng vừa suy nghĩ không ngừng, cơn tức như trước bốc lên ở trong bụng của mình. Sau khi về đến nhà tôi dùng chìa khóa mở cửa, phát hiện đèn trong phòng khách mở ra rồi lại không thấy bóng người, chỉ thấy trên kệ để giày bày biện một đôi giày cao gót cao đến độ có thể hù chết người cùng với một cái áo da màu đen trên ghế sa lon. Lại lắng nghe, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước "tí tách", đoán chừng là Tả Y Y tắm rửa ở bên trong, nghĩ như vậy tôi liền cố ý lạnh lùng mà " hừ " một tiếng. Dù cho Tả Y Y không ở trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn nhịn không được mà dùng những âm cảm thán vô dụng này để phát tiết cơn giận của mình. Có điều đồng thời, tôi cũng có một loại cảm giác khác, mặc dù tôi rất muốn xem nhẹ nó, nhưng lại không lừa được bản thân -- một loại cảm giác yên ổn khó hiểu. Loại cảm giác này, là loại cảm giác yên ổn khi xác định thứ đồ vật nào đó không bị mất đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quăng túi xách, cởi áo ngoài xong, yếu ớt ngồi phịch nhắm mắt dưỡng thần ở trên ghế sa lon.
Tức giận trong lòng dần dần bị cảm giác mỏi mệt bao phủ, lại không biết sao, trong đầu đột nhiên nảy ra câu Tả Y Y nói với tôi ở trên phố vừa rồi -- " Phạm, vứt bỏ hết thảy những thứ khác trước đã, tớ chỉ muốn cậu chính miệng nói cho tớ biết, cảm giác của cậu".
"Vứt bỏ hết thảy những thứ khác "? Vứt cái gì ? Vứt bỏ chuyện tôi và Tả Y Y đều là phụ nữ sao? Tôi nghĩ căn bản không cần dứt bỏ chuyện này cũng đã có thể xác định một chuyện khác: Tôi thích Tả Y Y, không là loại thích đơn thuần kia -- trừ phi quả thật như lời Tả Y Y nói, tôi thích hôn môi với bạn thân. Nhưng không biết tại sao, khi tôi nhìn vào đôi mắt Tả Y Y, muốn đem lời nói ra thì lại như mắc ở cuống họng. Đừng nói là nói lắp, nói một chữ cũng khó khăn giống như muốn lấy mạng của tôi. Cứ suy nghĩ miên man như vậy, bỗng nhiên, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: Dưới ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông đeo một cái kính gọng tròn màu đen rất buồn cười... là người đàn ông rất giống Mạnh Nhất Loan. Hắn thật là Mạnh Nhất Loan? Tả Y Y nói hắn cùng chính mình làm việc trong cùng một công ty phát thanh, nếu thật chính là hắn cũng là chuyện rất bình thường... Tôi rốt cuộc đang làm gì thế? Một chốc là Tả Y Y, một chốc lại là Mạnh Nhất Loan... Tôi bất đắc dĩ xoay người hướng mặt vào trong salon, vùi mình vào bóng đêm để không suy nghĩ miên man nữa.
Chỉ chốc lát sau, mang theo mệt mỏi cả đêm, tôi cứ như vậy mà ngủ.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Tôi từ trên ghế salon ngồi xuống, phát hiện trên người của mình không biết từ lúc nào lại có thêm một cái chăn mỏng. Sửng sốt khoảng hai giây, mới nhớ đến chuyện gì xảy ra trước khi ngủ. Quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng ngủ, cửa đã đóng chặt, lại nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, bảy giờ bốn mươi phút. May hôm nay là thứ bảy, hơn nữa có ba ngày nghỉ mồng 1 tháng 5, bằng không tôi chắc là sẽ bị cuốn gói, lần này cho dù có mười Trần Kiệt cũng không cứu nổi tôi.
Đứng người lên, lại một trận váng đầu. Đồng hồ sinh học chết tiệt, cảm giác cho dù là hơn hai giờ sáng mới ngủ, vẫn như cũ nổi lên tác dụng. Tôi gấp xong chăn, vừa xoa xoa đầu vừa đi về phía phòng ngủ. Mở cửa đi vào trong phòng, trên giường quả nhiên Tả Y Y đang nằm ngủ say. Thấy khuôn mặt ngủ điềm tĩnh của nàng lúc này, trong đầu lại nảy ra câu nói kia của nàng --
"Tớ chỉ muốn cậu chính miệng nói cho tớ biết, cảm giác của cậu".
Thở dài một hơi, tôi cầm chăn trong tay để lại bên giường, sau đó vào phòng bếp làm bữa sáng. Tả Y Y có lẽ hơn mười giờ mới có thể tỉnh lại, tôi như bình thường vẫn gạo đổ vào trong nồi cơm điện nấu cháo, sau đó ngồi vào cạnh bàn ăn mà ngẩn người. Cảm giác mình vẫn đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, giống như có rất nhiều thứ chờ tôi suy nghĩ, nhưng tôi lại không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì cả. Ánh mắt đảo loạn trong phòng, tôi nhìn thấy túi xách tối hôm qua bị bản thân tùy tiện ném ở trên ghế sa đã rơi xuống đất, cuốn nhật ký kia cũng từ trong túi xách trượt ra, bây giờ đang nghênh ngang nằm ở bên cạnh. Tôi đi qua nhặt nó lên, sau đó lại nghĩ tới người đàn ông giống Mạnh Nhất Loan kia. Người trong nhật ký này viết, dường như đều là tồn tại chân thật, cho dù là tên họ hay là bộ dáng. Tôi ngồi trở lại trên ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt, sau đó lại cúi đầu xuống, lần nữa mở ra cuốn nhật ký khiến tôi tràn đầy không xác định với sự chân thật của nó kia. "Ngày 8 tháng 4 năm 2011, trời râm.
Hôm nay trôi qua vô cùng, vô cùng hỗn loạn, ngay cả lúc còn sống cũng không hỗn loạn như vậy.
Tôi thấy, tôi vẫn là nên viết từ đầu.
Tối hôm qua sau khi từ phòng học múa trở về, tôi cũng không nói chuyện thầy Trình cho Hoa Tiện Lạc biết, bởi vì cảm thấy không có gì quan trọng lắm. Tôi vốn cũng không nên tồn tại, đã như vậy, cũng không cần phải làm nhiều chuyện như vậy đi nhiễu loạn thế giới vốn không nên có tôi tồn tại. Hôm nay là thứ sáu, sáng sớm Hoa Tiện Lạc vẫn như bình thường mà tới cửa hàng bán hoa, tôi cũng đi theo. Tiểu Ninh vẫn chưa xuất hiện, xem ra quả thật nàng đã bị tôi dọa sợ tới mức không nhẹ. Đối với chuyện này, Hoa Tiện Lạc không hề ngại chút nào, nàng vào cửa tiệm đã bắt đầu quét rác, thu dọn bó hoa, xem xét giấy tờ, làm nhân viên tiệm hoa kiêm chủ tiệm hoa của nàng đâu vào đấy.
Vào lúc không có khách, tôi đột nhiên nhớ tới lời Hoa Tiện Lạc nói ở trong phòng học múa tối qua. Xuất phát từ hiếu kỳ, tôi nhịn không được mà hỏi nàng : "Cô gặp lại mẹ cô vào lúc nào... chuyện đó... ặc.. ". Tôi nhất thời tìm không ra từ ngữ phù hợp để hình dung trạng thái của tôi bây giờ, linh hồn? A Phiêu? Quỷ ? Hình như mấy cách gọi này đều quá thô lỗ. Lúc này Hoa Tiện Lạc đang ngồi ở phía sau quầy, trên quầy bày một bó hoa, mà trên tay nàng thì cầm một cây kéo nhỏ màu lam, muốn dùng nó cắt từng cái lá khô trong bó hoa. Sau khi nghe được câu hỏi của tôi, Hoa Tiện Lạc ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ mà cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, tựa như đang tự hỏi gì đó. Ngay khi tôi cảm thấy áy náy vì mình đặt câu hỏi lỗ mãng như thế, nàng lại nói : "Lúc mười tám tuổi".
"Bà mất lúc tôi mười tuổi, " Hoa Tiện Lạc vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục cắt tỉa bó hoa trong tay, "Ở đêm sinh nhật mười tám tuổi của, tôi lại thấy được bà". Giọng điệu nàng nói chuyện vô cùng bình thản, bình thản giống như là đang nói cho tôi biết mẹ của nàng chỉ đi du lịch một chỗ nào đó vào lúc nàng mười tuổi, sau đó lại vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của nàng đã trở lại mà thôi. Tôi không khỏi cảm thấy, Hoa Tiện Lạc như vậy có chút lạnh lùng.
"Lúc ấy chúng tôi chỉ nhìn đối phương, đều chẳng nói gì cả, " Hoa Tiện Lạc sau khi cắt bỏ đi nhành lá khô vàng lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, biểu lộ trên mặt nàng có chút hoảng hốt, giống như đang nhớ lại gì đó, "Cỡ chừng hai, ba phút, sau đó... bà liền biến mất ".
Tôi sững sờ, sau đó lập tức hỏi : "Cứ như vậy mà biến mất ? "
Hoa Tiện Lạc không hề trả lời, chỉ bình tĩnh gật đầu. Hôm nay nàng bối tóc dài lên, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, điều này làm cho tôi không khỏi nhớ tới bộ dạng kiêu ngạo của Hoa Tiện Lạc khi múa ba lê trước mặt học sinh, nàng duỗi thẳng cổ như vậy, ngẩng cằm lên thật cao. Ý thức được mình bắt đầu ngẩn người, tôi vội kéo suy nghĩ lung tung về, cẩn thận nghiền ngẫm lời Hoa Tiện Lạc nói: Nàng cùng mẹ nàng chỉ nhìn đối phương, không nói gì cả, hai ba phút sau mẹ của nàng cứ như vậy liền biến mất? Đúng là quái dị, thấy con gái của mình, ít nhất cũng phải nói vài lời chứ? Hoa Tiện Lạc thấy mẹ của mình, chẳng lẽ không muốn giao lưu trao đổi cảm tình sao?... Vậy ít nhất cũng phải bị hù sợ chứ? Đối phương chính là người đã chết tám năm rồi nha!
Lúc này, một vị khách nam đi vào cửa, cắt đứt đối thoại giữa tôi và Hoa Tiện Lạc. Hoa Tiện Lạc không chút hoang mang mà đứng dậy, nói vô cùng lễ phép: "Hoan nghênh tới đây ". Sẽ không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, giọng nói điềm tĩnh, thoải mái. Người khách nam đeo kính đen, bộ dạng nhã nhặn, tướng mạo cũng coi như đẹp trai... Tôi nhớ ra người này, ngày hôm qua hắn cũng từng tới. Chắc hẳn là, người khách quen này sở dĩ quay lại, có lẽ không phải vì hoa, mà là vì Hoa Tiện Lạc. Không biết Hoa Tiện Lạc có nhận ra hắn hay không, nhưng tôi biết rõ cho dù thế nào, Hoa Tiện Lạc đều giữ nguyên tắc" khách hàng là thượng đế" để chiêu đãi đối phương.
" Chào cô, " người đàn ông nhã nhặn đi tới trước quầy, lộ ra khuôn mặt tươi cười coi như điển trai với cô chủ Hoa, "Tôi muốn mua một bó hoa cẩm chướng". Không dài dòng, tính mục đích rõ ràng, hôm nay người đàn ông nhã nhặn này dường như đúng là tới mua hoa, hoàn toàn khác với người đàn ông bụng phệ có dụng ý khác vừa mới đi không lâu kia.