Tả Y Y sau khi nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa, căn phòng chỉ còn một mình tôi lập tức an tĩnh lại, giống như trận xôn xao đột ngột vừa rồi căn bản chưa hề xảy ra.
Tôi yên lặng mà đi vào phòng bếp múc cháo trong nồi cơm điện ra, sau đó một mình ngồi ở trước bàn ăn nuốt từng muỗng chất lỏng sền sệt không có mùi vị gì cả này vào trong bụng. Liều mạng đè nén trong lòng tòa núi lửa muốn bộc phát này, tôi tự nói với mình hết lần này tới lần khác : không đáng mình động khí, căn bản một chút cũng không đáng để mình phải động khí . Ba ngày được nghỉ này, tôi muốn đem Tả Y Y cùng với đầu óc của mình hoàn toàn ngăn cách ra, không thể cứ khiến nàng phá hỏng ngày mồng một tháng năm hiếm có của tôi được. Nhưng không như mong muốn, dường như Tả Y Y ba chữ kia đã dính chặt trong não tôi, không sao bỏ được . Cái gì gọi là "cứ tự ở đây tìm Mạnh Nhất Loan của cậu" chứ? Đúng là khó hiểu ! Sáng sớm đã la la hét hét, bộ dạng sầm cái mặt giống tôi thiếu nợ nàng mấy ngàn vạn không trả . Chỉ vì tôi chưa nói ra " cảm giác của mình ", cho nên nàng mới tức thành như vậy sao ? Đối với cậu chính là nói không nên lời á, điều này lại có cách gì chứ ? Huống chi, nàng rõ ràng cũng biết cảm giác của tôi không phải sao ? Cho tới bây giờ nàng đều như một nắm lửa, lúc nào cũng có thể bùng lên, nhưng tôi không phải, tôi không có cách gì lộ hết tâm tình của mình để cho người khác thấy rõ ràng như nàng.
Khuấy nước cháo trong chén, suy nghĩ của tôi vẫn đang rối như mớ bòng bong. Thật ra nói cho cùng, tôi bây giờ cùng với Tả Y Y đến tột cùng là một loại quan hệ gì ? . . . Bạn thân ? Hai chữ này vừa xuất hiện, câu nói hơi mang tính uy hiếp kia của Tả Y Y lập tức vang lên ở bên tai: " đừng nói tớ là bạn thân gì đó của cậu" — không phải bạn thân, vậy . . . Chúng ta là . . . Đột nhiên thời gian giống như dừng lại một giây, trong lòng tôi vì nghĩ đến cái quan hệ kia mà cảm thấy toàn bộ thế giới do đó mà bắt đầu phân tách ra. Tôi và Tả Y Y là . . . Người yêu ? Trái tim giấu ở sau ngực trái bắt đầu có chút đập nhanh,ngay cả gò má cũng theo đó nóng lên . Tôi ngẩng đầu lên, giống như đấu tranh uống hết miếng cháo còn lại, sau đó vừa đứng dậy thu dọn chén đũa, vừa gồng người chuyển về phía phòng bếp.
Ngày mồng một tháng năm này, không liên quan với Tả Y Y.
Buổi sáng lúc hơn mười giờ, Trần Kiệt đột nhiên gọi điện thoại tới, nói muốn mời tôi đi ra ngoài ăn cơm trưa, lý do là muốn làm cái đền bù tổn thất nhỏ vì quấy rầy ngày trước. Tôi vốn muốn cự tuyệt, nhưng ý thức được nếu một mình ở lại nhà cũng chỉ có thể khiến Tả Y Y tiếp tục chiếm hết suy nghĩ của tôi, vì thế liền quyết định đến nơi hẹn. Trần Kiệt nói tên một tiệm cơm Tây, cùng ta hẹn 11:30 gặp nhau tại đó. Hắn dường như đặc biệt yêu thích cơm Tây, nhớ rõ lần trước cũng là hẹn tôi đi vào nơi đó, tuy nói tôi không thích ăn bữa bằng dao nĩa lắm, nhưng dù sao cũng là tiền người ta trả, không thể quá ngại đông ngại tây . Vừa ra đến trước cửa, tôi cầm lấy điện thoại, trong lòng ngứa ngày nhịn không được muốn gọi điện thoại cho Tả Y Y, ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, tôi lại lập tức trách sự hèn nhát của mình, tựa như giận dỗi mà vứt di động vào trong túi xách, dứt khoát rời khỏi nhà.
Xuất phát từ lễ phép, tôi đặc biệt tới nhà hàng sớm hơn mười phút, lại không nghĩ Trần Kiệt đã đứng chờ ở cửa . Hắn hôm nay mặc áo T-shirt bó sát người cổ chữ V màu trắng, phối hợp quần jean màu xanh đậm, thoải mái nhưng không mất phong độ . Tôi không khỏi lần nữa cảm thán : cho dù là tướng mạo hay dáng người, Trần Kiệt tuyệt đối thuộc tộc trung – thượng đẳng kia, ít nhất rất hợp mắt của tôi .
" tiểu Nhạc, bên này ! " hắn hướng tôi vẫy tay, " Anh còn tưởng rằng em hôm nay không rảnh " .
Nếu không phải Tả Y Y đột nhiên nổi giận rời khỏi, tôi có lẽ là không rãnh — không hề nói bực tức trong lòng ra ngoài, tôi chỉ là tùy tiện khẽ cười coi như là đáp lại, sau đó cùng hắn đi vào cửa . Trong nhà hàng nhiệt độ có chút thấp, tôi chỉ mặc một cái T T-shirt đơn bạc không khỏi khẽ rụt người . Nhìn vị khách mỗi bằng múa may dao nĩa yên lặng ăn cơm bên trong, đột nhiên tôi cảm giác tùy tiện mà tiếp nhận lời mời của Trần Kiệt như vậy có chút không phù hợp. Hoàn toàn không chú ý tới nội tâm của tôi dao động, Trần Kiệt vừa ở phía trước dẫn đường vừa phối hợp nói : " hôm nay ngoại trừ hẹn em đi ra ngoài ăn bữa cơm, anh còn muốn giới thiệu cho em một người " .
Giới thiệu một người ? Không đợi tôi suy nghĩ cẩn thận những lời này, Trần Kiệt đã dẫn tôi tới cạnh chỗ bố người ngồi nào đó bên cửa sổ, mà nơi đó đã sớm có một người đàn ông xa lạ ngồi . Không giống với Trần Kiệt, người đàn ông này mặc quần tây đen áo sơ mi trắng, bộ dạng vô cùng chính trực. Hắn để tóc ngắn gọn gàng, có màu da lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan sắc cạnh, hơi lộ ra một cổ hơi thở uy hiếp người bên cạnh . Khi hắn thấy Trần Kiệt đến gần, khuôn mặt có chút dịu đi, lại nhìn thấy tôi đi phía sau Trần Kiệt, hắn nở nụ cười, đồng thời hơi thở khiếp người kia cũng bởi vì cái nụ cười tươi rói rực rỡ này mà công phá triệt để . Tương xứng với ngũ quan của hắn, giọng nói của người đàn ông này hùng hậu mà trầm thấp : " Chào cô, Jack thường xuyên nhắc về cô với tôi" .
Chào hỏi đi thẳng vào vấn đề cùng với tiếng phổ thông mang theo chút giọng phương Tây khiến tôi hơi sửng sốt, bởi vì khuôn mặt hắn là của Trung Quốc chính thống. . . Hoặc là của Châu Á, hơn nữa. . . Jack ? Ai là Jack ? Tôi vừa ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ bên cạnh mình có ai tên Jack, vừa ngơ ngác mà cười nói : " Chào anh " . Chào xong, tôi hơi do dự mà ngồi xuống đối diện hắn. Trần Kiệt có lẽ là nhìn ra sự thắc mắc trong lòng tôi, nói với tôi:" Tên tiếng anh của anh là Jack, người này chính là bạn học đại học của anh khi du học học nghiên cứu sinh ở Mỹ " . Hắn nói xong, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia . Không biết tại sao, thấy hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ, khiến tôi cảm thấy Trần Kiệt vốn cao lớn đột nhiên có vẻ. . . Nhỏ nhắn xinh xắn .
" Cô gọi tôi A Minh là được rồi" . Người đàn ông tự xưng " A Minh " này lại mở miệng nói, nụ cười của hắn vẫn dịu dàng đọng ở trên mặt như trước, hơn nữa không có chút dấu hiệu cứng nhắc nào . Không đợi tôi trả lời, hắn tiếp tục dùng khẩu âm cổ quái nói với tôi : " Thực xin lỗi, Jack không có nói trước với cô rằng tôi sẽ xuất hiện . Có điều đợi tí nữa tôi sẽ rời đi, cô không cần quá mất tự nhiên" . A Minh nói tiếng phổ thông có chút vất vả, nhưng hắn vẫn vô cùng cố gắng mà nói ra từng chữ một, mặc dù hiệu quả không tốt, khó coi, lại lộ ra cảm giác đáng yêu nào đó hoàn toàn khác với bề ngoài của hắn .
" Anh cứ giống Trần Kiệt, gọi em là tiểu Nhạc đi" . Sự cố hết sức nói chuyện của A Minh khiến tôi tăng thiện cảm với hắn không ít.
"Được đó" A Minh rất nghiêm túc mà trả lời, " Chào em, tiểu Nhạc " .
Bộ dạng hắn nói như vẹt ngốc khiến tôi cùng Trần Kiệt đều buồn cười, bầu không khí vốn có chút câu nệ cũng vì vậy mà giãn ra . Cũng không vội dùng cơm, ba người chúng tôi tiếp tục cười cười nói nói trò chuyện trong chốc lát . Hóa ra A Minh là một người Trung Quốc chính thống, tên đầy đủ là Trương Minh, chỉ tại sau khi hơn một tuổi theo mẹ tái giá theo di cư qua Mỹ, rồi khi hắn ba tuổi mẹ vì bệnh mà qua đời, từ đó về sau hắn đi theo bên cạnh bố dượng, trong thời gian đó chưa trở về Trung Quốc lần nào . Hắn còn nói hắn năm nay vừa mới về nước để phát triển, trước mắt vẫn đang cố gắng học tiếng Trung— chuyện này liền giải thích rất tốt vì sao A Minh mặc dù có một gương mặt thuần chính người Trung Quốc, nhưng lại nói lại tiếng phổ thông phương Tây không được tự nhiên .
Hơn 10 phútsau, A Minh đột nhiên đứng lên, mang chút áy náy mà nói hắn còn có chút việc, muốn rời đi trước. Trần Kiệt lập tức cầm lấy một ví da trên mặt ghế đưa cho A Minh, rồi ngay sau đó lại cùng đứng lên ghé vào tai hắn nói gì đó, A Minh cũng nghiêng người hạ thấp âm thanh thì thầm vài câu với hắn. Tôi nghe ra là bọn họ đang dùng tiếng Anh trao đổi, nhưng không nghe rõ nội dung trao đổi. Nhìn động tác thân mật có chút mập mờ của hai người này, tôi đột nhiên như hiểu ra chút gì đó.
A Minh đi rồi, Trần Kiệt đi thẳng vào vấn đề : " A Minh là bạn trai anh " .
Bạn trai, chia làm " bạn giới nam " hoặc " bạn trai ", rất rõ ràng Trần Kiệt trong miệng chỉ chính là cái sau. Mặc dù bọn họ vừa rồi không làm rõ quan hệ giữa hai người với tôi, nhưng thật ra tôi đã phát hiện được chút manh mối . Bây giờ rốt cuộc nghe được đáp án rõ ràng, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngơ ngác mà " Hả" một cái, coi như là đáp lại. Trần Kiệt dường như đã sớm nghĩ tôi sẽ có phản ứng như vậy, hắn cười nói : " Vốn A Minh hôm nay không đến, nhưng đột nhiên lại quyết định tới ngồi một chút, cho nên. . . Không kịp nói cho em biết " .
Tôi cười hơi nhún vai tỏ vẻ cũng không ngại, sau đó lại nghĩ tới cuộc hẹn này, liền hỏi : " Hắn biết em và anh. . . ? " chuyện giả làm người yêu của nhau ?
" Hắn biết ", không đợi tôi nói xong, Trần Kiệt sảng khoái mà gật đầu, sau đó liền chuyển chủ đề : " Em muốn ăn chút gì đó không ? " Nụ cười trên mặt hắn vô cùng hờ hững, giống như ước định bất bình thường của chúng tôi chẳng qua chỉ là trò chơi mà mấy đứa nhỏ mỗi nhà đều chơi, không đáng được nhắc tới . Có điều như vậy cũng tốt, nếu hai người bọn họ nghiêm túc ngồi ở trước mặt tôi cùng tôi thảo luận chuyện này, tôi sẽ lại càng thêm ngại ngùng . Tạm thời buông chủ đề, chúng tôi gọi hai phần ăn bò bít tết giống nhau, Trần Kiệt thì uống rượu đỏ, tôi thì uống nước chanh — lựa chọn vạn năm không thay đổi.
Khi tôi cúi đầu dùng dao nĩa cắt nhỏ bò bít tết, Trần Kiệt đột nhiên lại hỏi : " Em có tâm sự phải không ? " .
" a? " dao trong taybởi vì sự thất thần đột ngột của tôi mà trượt mạnh xuống dĩa, phát ra tiếng chói tai.
" Em hôm nay cười rất miễn cưỡng " Trần Kiệt cầm ly rượu đỏ uống một ngụm, tiếp tục nói, "Hơn nữa còn luôn rầu rĩ không vui " .
Tả Y Y sau khi nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa, căn phòng chỉ còn một mình tôi lập tức an tĩnh lại, giống như trận xôn xao đột ngột vừa rồi căn bản chưa hề xảy ra.
Tôi yên lặng mà đi vào phòng bếp múc cháo trong nồi cơm điện ra, sau đó một mình ngồi ở trước bàn ăn nuốt từng muỗng chất lỏng sền sệt không có mùi vị gì cả này vào trong bụng. Liều mạng đè nén trong lòng tòa núi lửa muốn bộc phát này, tôi tự nói với mình hết lần này tới lần khác : không đáng mình động khí, căn bản một chút cũng không đáng để mình phải động khí . Ba ngày được nghỉ này, tôi muốn đem Tả Y Y cùng với đầu óc của mình hoàn toàn ngăn cách ra, không thể cứ khiến nàng phá hỏng ngày mồng một tháng năm hiếm có của tôi được. Nhưng không như mong muốn, dường như Tả Y Y ba chữ kia đã dính chặt trong não tôi, không sao bỏ được . Cái gì gọi là "cứ tự ở đây tìm Mạnh Nhất Loan của cậu" chứ? Đúng là khó hiểu ! Sáng sớm đã la la hét hét, bộ dạng sầm cái mặt giống tôi thiếu nợ nàng mấy ngàn vạn không trả . Chỉ vì tôi chưa nói ra " cảm giác của mình ", cho nên nàng mới tức thành như vậy sao ? Đối với cậu chính là nói không nên lời á, điều này lại có cách gì chứ ? Huống chi, nàng rõ ràng cũng biết cảm giác của tôi không phải sao ? Cho tới bây giờ nàng đều như một nắm lửa, lúc nào cũng có thể bùng lên, nhưng tôi không phải, tôi không có cách gì lộ hết tâm tình của mình để cho người khác thấy rõ ràng như nàng.
Khuấy nước cháo trong chén, suy nghĩ của tôi vẫn đang rối như mớ bòng bong. Thật ra nói cho cùng, tôi bây giờ cùng với Tả Y Y đến tột cùng là một loại quan hệ gì ? . . . Bạn thân ? Hai chữ này vừa xuất hiện, câu nói hơi mang tính uy hiếp kia của Tả Y Y lập tức vang lên ở bên tai: " đừng nói tớ là bạn thân gì đó của cậu" — không phải bạn thân, vậy . . . Chúng ta là . . . Đột nhiên thời gian giống như dừng lại một giây, trong lòng tôi vì nghĩ đến cái quan hệ kia mà cảm thấy toàn bộ thế giới do đó mà bắt đầu phân tách ra. Tôi và Tả Y Y là . . . Người yêu ? Trái tim giấu ở sau ngực trái bắt đầu có chút đập nhanh,ngay cả gò má cũng theo đó nóng lên . Tôi ngẩng đầu lên, giống như đấu tranh uống hết miếng cháo còn lại, sau đó vừa đứng dậy thu dọn chén đũa, vừa gồng người chuyển về phía phòng bếp.
Ngày mồng một tháng năm này, không liên quan với Tả Y Y.
Buổi sáng lúc hơn mười giờ, Trần Kiệt đột nhiên gọi điện thoại tới, nói muốn mời tôi đi ra ngoài ăn cơm trưa, lý do là muốn làm cái đền bù tổn thất nhỏ vì quấy rầy ngày trước. Tôi vốn muốn cự tuyệt, nhưng ý thức được nếu một mình ở lại nhà cũng chỉ có thể khiến Tả Y Y tiếp tục chiếm hết suy nghĩ của tôi, vì thế liền quyết định đến nơi hẹn. Trần Kiệt nói tên một tiệm cơm Tây, cùng ta hẹn : gặp nhau tại đó. Hắn dường như đặc biệt yêu thích cơm Tây, nhớ rõ lần trước cũng là hẹn tôi đi vào nơi đó, tuy nói tôi không thích ăn bữa bằng dao nĩa lắm, nhưng dù sao cũng là tiền người ta trả, không thể quá ngại đông ngại tây . Vừa ra đến trước cửa, tôi cầm lấy điện thoại, trong lòng ngứa ngày nhịn không được muốn gọi điện thoại cho Tả Y Y, ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, tôi lại lập tức trách sự hèn nhát của mình, tựa như giận dỗi mà vứt di động vào trong túi xách, dứt khoát rời khỏi nhà.
Xuất phát từ lễ phép, tôi đặc biệt tới nhà hàng sớm hơn mười phút, lại không nghĩ Trần Kiệt đã đứng chờ ở cửa . Hắn hôm nay mặc áo T-shirt bó sát người cổ chữ V màu trắng, phối hợp quần jean màu xanh đậm, thoải mái nhưng không mất phong độ . Tôi không khỏi lần nữa cảm thán : cho dù là tướng mạo hay dáng người, Trần Kiệt tuyệt đối thuộc tộc trung – thượng đẳng kia, ít nhất rất hợp mắt của tôi .
" tiểu Nhạc, bên này ! " hắn hướng tôi vẫy tay, " Anh còn tưởng rằng em hôm nay không rảnh " .
Nếu không phải Tả Y Y đột nhiên nổi giận rời khỏi, tôi có lẽ là không rãnh — không hề nói bực tức trong lòng ra ngoài, tôi chỉ là tùy tiện khẽ cười coi như là đáp lại, sau đó cùng hắn đi vào cửa . Trong nhà hàng nhiệt độ có chút thấp, tôi chỉ mặc một cái T T-shirt đơn bạc không khỏi khẽ rụt người . Nhìn vị khách mỗi bằng múa may dao nĩa yên lặng ăn cơm bên trong, đột nhiên tôi cảm giác tùy tiện mà tiếp nhận lời mời của Trần Kiệt như vậy có chút không phù hợp. Hoàn toàn không chú ý tới nội tâm của tôi dao động, Trần Kiệt vừa ở phía trước dẫn đường vừa phối hợp nói : " hôm nay ngoại trừ hẹn em đi ra ngoài ăn bữa cơm, anh còn muốn giới thiệu cho em một người " .
Giới thiệu một người ? Không đợi tôi suy nghĩ cẩn thận những lời này, Trần Kiệt đã dẫn tôi tới cạnh chỗ bố người ngồi nào đó bên cửa sổ, mà nơi đó đã sớm có một người đàn ông xa lạ ngồi . Không giống với Trần Kiệt, người đàn ông này mặc quần tây đen áo sơ mi trắng, bộ dạng vô cùng chính trực. Hắn để tóc ngắn gọn gàng, có màu da lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan sắc cạnh, hơi lộ ra một cổ hơi thở uy hiếp người bên cạnh . Khi hắn thấy Trần Kiệt đến gần, khuôn mặt có chút dịu đi, lại nhìn thấy tôi đi phía sau Trần Kiệt, hắn nở nụ cười, đồng thời hơi thở khiếp người kia cũng bởi vì cái nụ cười tươi rói rực rỡ này mà công phá triệt để . Tương xứng với ngũ quan của hắn, giọng nói của người đàn ông này hùng hậu mà trầm thấp : " Chào cô, Jack thường xuyên nhắc về cô với tôi" .
Chào hỏi đi thẳng vào vấn đề cùng với tiếng phổ thông mang theo chút giọng phương Tây khiến tôi hơi sửng sốt, bởi vì khuôn mặt hắn là của Trung Quốc chính thống. . . Hoặc là của Châu Á, hơn nữa. . . Jack ? Ai là Jack ? Tôi vừa ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ bên cạnh mình có ai tên Jack, vừa ngơ ngác mà cười nói : " Chào anh " . Chào xong, tôi hơi do dự mà ngồi xuống đối diện hắn. Trần Kiệt có lẽ là nhìn ra sự thắc mắc trong lòng tôi, nói với tôi:" Tên tiếng anh của anh là Jack, người này chính là bạn học đại học của anh khi du học học nghiên cứu sinh ở Mỹ " . Hắn nói xong, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia . Không biết tại sao, thấy hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ, khiến tôi cảm thấy Trần Kiệt vốn cao lớn đột nhiên có vẻ. . . Nhỏ nhắn xinh xắn .
" Cô gọi tôi A Minh là được rồi" . Người đàn ông tự xưng " A Minh " này lại mở miệng nói, nụ cười của hắn vẫn dịu dàng đọng ở trên mặt như trước, hơn nữa không có chút dấu hiệu cứng nhắc nào . Không đợi tôi trả lời, hắn tiếp tục dùng khẩu âm cổ quái nói với tôi : " Thực xin lỗi, Jack không có nói trước với cô rằng tôi sẽ xuất hiện . Có điều đợi tí nữa tôi sẽ rời đi, cô không cần quá mất tự nhiên" . A Minh nói tiếng phổ thông có chút vất vả, nhưng hắn vẫn vô cùng cố gắng mà nói ra từng chữ một, mặc dù hiệu quả không tốt, khó coi, lại lộ ra cảm giác đáng yêu nào đó hoàn toàn khác với bề ngoài của hắn .
" Anh cứ giống Trần Kiệt, gọi em là tiểu Nhạc đi" . Sự cố hết sức nói chuyện của A Minh khiến tôi tăng thiện cảm với hắn không ít.
"Được đó" A Minh rất nghiêm túc mà trả lời, " Chào em, tiểu Nhạc " .
Bộ dạng hắn nói như vẹt ngốc khiến tôi cùng Trần Kiệt đều buồn cười, bầu không khí vốn có chút câu nệ cũng vì vậy mà giãn ra . Cũng không vội dùng cơm, ba người chúng tôi tiếp tục cười cười nói nói trò chuyện trong chốc lát . Hóa ra A Minh là một người Trung Quốc chính thống, tên đầy đủ là Trương Minh, chỉ tại sau khi hơn một tuổi theo mẹ tái giá theo di cư qua Mỹ, rồi khi hắn ba tuổi mẹ vì bệnh mà qua đời, từ đó về sau hắn đi theo bên cạnh bố dượng, trong thời gian đó chưa trở về Trung Quốc lần nào . Hắn còn nói hắn năm nay vừa mới về nước để phát triển, trước mắt vẫn đang cố gắng học tiếng Trung— chuyện này liền giải thích rất tốt vì sao A Minh mặc dù có một gương mặt thuần chính người Trung Quốc, nhưng lại nói lại tiếng phổ thông phương Tây không được tự nhiên .
Hơn phútsau, A Minh đột nhiên đứng lên, mang chút áy náy mà nói hắn còn có chút việc, muốn rời đi trước. Trần Kiệt lập tức cầm lấy một ví da trên mặt ghế đưa cho A Minh, rồi ngay sau đó lại cùng đứng lên ghé vào tai hắn nói gì đó, A Minh cũng nghiêng người hạ thấp âm thanh thì thầm vài câu với hắn. Tôi nghe ra là bọn họ đang dùng tiếng Anh trao đổi, nhưng không nghe rõ nội dung trao đổi. Nhìn động tác thân mật có chút mập mờ của hai người này, tôi đột nhiên như hiểu ra chút gì đó.
A Minh đi rồi, Trần Kiệt đi thẳng vào vấn đề : " A Minh là bạn trai anh " .
Bạn trai, chia làm " bạn giới nam " hoặc " bạn trai ", rất rõ ràng Trần Kiệt trong miệng chỉ chính là cái sau. Mặc dù bọn họ vừa rồi không làm rõ quan hệ giữa hai người với tôi, nhưng thật ra tôi đã phát hiện được chút manh mối . Bây giờ rốt cuộc nghe được đáp án rõ ràng, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngơ ngác mà " Hả" một cái, coi như là đáp lại. Trần Kiệt dường như đã sớm nghĩ tôi sẽ có phản ứng như vậy, hắn cười nói : " Vốn A Minh hôm nay không đến, nhưng đột nhiên lại quyết định tới ngồi một chút, cho nên. . . Không kịp nói cho em biết " .
Tôi cười hơi nhún vai tỏ vẻ cũng không ngại, sau đó lại nghĩ tới cuộc hẹn này, liền hỏi : " Hắn biết em và anh. . . ? " chuyện giả làm người yêu của nhau ?
" Hắn biết ", không đợi tôi nói xong, Trần Kiệt sảng khoái mà gật đầu, sau đó liền chuyển chủ đề : " Em muốn ăn chút gì đó không ? " Nụ cười trên mặt hắn vô cùng hờ hững, giống như ước định bất bình thường của chúng tôi chẳng qua chỉ là trò chơi mà mấy đứa nhỏ mỗi nhà đều chơi, không đáng được nhắc tới . Có điều như vậy cũng tốt, nếu hai người bọn họ nghiêm túc ngồi ở trước mặt tôi cùng tôi thảo luận chuyện này, tôi sẽ lại càng thêm ngại ngùng . Tạm thời buông chủ đề, chúng tôi gọi hai phần ăn bò bít tết giống nhau, Trần Kiệt thì uống rượu đỏ, tôi thì uống nước chanh — lựa chọn vạn năm không thay đổi.
Khi tôi cúi đầu dùng dao nĩa cắt nhỏ bò bít tết, Trần Kiệt đột nhiên lại hỏi : " Em có tâm sự phải không ? " .
" a? " dao trong taybởi vì sự thất thần đột ngột của tôi mà trượt mạnh xuống dĩa, phát ra tiếng chói tai.
" Em hôm nay cười rất miễn cưỡng " Trần Kiệt cầm ly rượu đỏ uống một ngụm, tiếp tục nói, "Hơn nữa còn luôn rầu rĩ không vui " .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tả Y Y sau khi nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa, căn phòng chỉ còn một mình tôi lập tức an tĩnh lại, giống như trận xôn xao đột ngột vừa rồi căn bản chưa hề xảy ra.
Tôi yên lặng mà đi vào phòng bếp múc cháo trong nồi cơm điện ra, sau đó một mình ngồi ở trước bàn ăn nuốt từng muỗng chất lỏng sền sệt không có mùi vị gì cả này vào trong bụng. Liều mạng đè nén trong lòng tòa núi lửa muốn bộc phát này, tôi tự nói với mình hết lần này tới lần khác : không đáng mình động khí, căn bản một chút cũng không đáng để mình phải động khí . Ba ngày được nghỉ này, tôi muốn đem Tả Y Y cùng với đầu óc của mình hoàn toàn ngăn cách ra, không thể cứ khiến nàng phá hỏng ngày mồng một tháng năm hiếm có của tôi được. Nhưng không như mong muốn, dường như Tả Y Y ba chữ kia đã dính chặt trong não tôi, không sao bỏ được . Cái gì gọi là "cứ tự ở đây tìm Mạnh Nhất Loan của cậu" chứ? Đúng là khó hiểu ! Sáng sớm đã la la hét hét, bộ dạng sầm cái mặt giống tôi thiếu nợ nàng mấy ngàn vạn không trả . Chỉ vì tôi chưa nói ra " cảm giác của mình ", cho nên nàng mới tức thành như vậy sao ? Đối với cậu chính là nói không nên lời á, điều này lại có cách gì chứ ? Huống chi, nàng rõ ràng cũng biết cảm giác của tôi không phải sao ? Cho tới bây giờ nàng đều như một nắm lửa, lúc nào cũng có thể bùng lên, nhưng tôi không phải, tôi không có cách gì lộ hết tâm tình của mình để cho người khác thấy rõ ràng như nàng.
Khuấy nước cháo trong chén, suy nghĩ của tôi vẫn đang rối như mớ bòng bong. Thật ra nói cho cùng, tôi bây giờ cùng với Tả Y Y đến tột cùng là một loại quan hệ gì ? . . . Bạn thân ? Hai chữ này vừa xuất hiện, câu nói hơi mang tính uy hiếp kia của Tả Y Y lập tức vang lên ở bên tai: " đừng nói tớ là bạn thân gì đó của cậu" — không phải bạn thân, vậy . . . Chúng ta là . . . Đột nhiên thời gian giống như dừng lại một giây, trong lòng tôi vì nghĩ đến cái quan hệ kia mà cảm thấy toàn bộ thế giới do đó mà bắt đầu phân tách ra. Tôi và Tả Y Y là . . . Người yêu ? Trái tim giấu ở sau ngực trái bắt đầu có chút đập nhanh,ngay cả gò má cũng theo đó nóng lên . Tôi ngẩng đầu lên, giống như đấu tranh uống hết miếng cháo còn lại, sau đó vừa đứng dậy thu dọn chén đũa, vừa gồng người chuyển về phía phòng bếp.
Ngày mồng một tháng năm này, không liên quan với Tả Y Y.
Buổi sáng lúc hơn mười giờ, Trần Kiệt đột nhiên gọi điện thoại tới, nói muốn mời tôi đi ra ngoài ăn cơm trưa, lý do là muốn làm cái đền bù tổn thất nhỏ vì quấy rầy ngày trước. Tôi vốn muốn cự tuyệt, nhưng ý thức được nếu một mình ở lại nhà cũng chỉ có thể khiến Tả Y Y tiếp tục chiếm hết suy nghĩ của tôi, vì thế liền quyết định đến nơi hẹn. Trần Kiệt nói tên một tiệm cơm Tây, cùng ta hẹn 11:30 gặp nhau tại đó. Hắn dường như đặc biệt yêu thích cơm Tây, nhớ rõ lần trước cũng là hẹn tôi đi vào nơi đó, tuy nói tôi không thích ăn bữa bằng dao nĩa lắm, nhưng dù sao cũng là tiền người ta trả, không thể quá ngại đông ngại tây . Vừa ra đến trước cửa, tôi cầm lấy điện thoại, trong lòng ngứa ngày nhịn không được muốn gọi điện thoại cho Tả Y Y, ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, tôi lại lập tức trách sự hèn nhát của mình, tựa như giận dỗi mà vứt di động vào trong túi xách, dứt khoát rời khỏi nhà.
Xuất phát từ lễ phép, tôi đặc biệt tới nhà hàng sớm hơn mười phút, lại không nghĩ Trần Kiệt đã đứng chờ ở cửa . Hắn hôm nay mặc áo T-shirt bó sát người cổ chữ V màu trắng, phối hợp quần jean màu xanh đậm, thoải mái nhưng không mất phong độ . Tôi không khỏi lần nữa cảm thán : cho dù là tướng mạo hay dáng người, Trần Kiệt tuyệt đối thuộc tộc trung – thượng đẳng kia, ít nhất rất hợp mắt của tôi .
" tiểu Nhạc, bên này ! " hắn hướng tôi vẫy tay, " Anh còn tưởng rằng em hôm nay không rảnh " .
Nếu không phải Tả Y Y đột nhiên nổi giận rời khỏi, tôi có lẽ là không rãnh — không hề nói bực tức trong lòng ra ngoài, tôi chỉ là tùy tiện khẽ cười coi như là đáp lại, sau đó cùng hắn đi vào cửa . Trong nhà hàng nhiệt độ có chút thấp, tôi chỉ mặc một cái T T-shirt đơn bạc không khỏi khẽ rụt người . Nhìn vị khách mỗi bằng múa may dao nĩa yên lặng ăn cơm bên trong, đột nhiên tôi cảm giác tùy tiện mà tiếp nhận lời mời của Trần Kiệt như vậy có chút không phù hợp. Hoàn toàn không chú ý tới nội tâm của tôi dao động, Trần Kiệt vừa ở phía trước dẫn đường vừa phối hợp nói : " hôm nay ngoại trừ hẹn em đi ra ngoài ăn bữa cơm, anh còn muốn giới thiệu cho em một người " .
Giới thiệu một người ? Không đợi tôi suy nghĩ cẩn thận những lời này, Trần Kiệt đã dẫn tôi tới cạnh chỗ bố người ngồi nào đó bên cửa sổ, mà nơi đó đã sớm có một người đàn ông xa lạ ngồi . Không giống với Trần Kiệt, người đàn ông này mặc quần tây đen áo sơ mi trắng, bộ dạng vô cùng chính trực. Hắn để tóc ngắn gọn gàng, có màu da lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan sắc cạnh, hơi lộ ra một cổ hơi thở uy hiếp người bên cạnh . Khi hắn thấy Trần Kiệt đến gần, khuôn mặt có chút dịu đi, lại nhìn thấy tôi đi phía sau Trần Kiệt, hắn nở nụ cười, đồng thời hơi thở khiếp người kia cũng bởi vì cái nụ cười tươi rói rực rỡ này mà công phá triệt để . Tương xứng với ngũ quan của hắn, giọng nói của người đàn ông này hùng hậu mà trầm thấp : " Chào cô, Jack thường xuyên nhắc về cô với tôi" .
Chào hỏi đi thẳng vào vấn đề cùng với tiếng phổ thông mang theo chút giọng phương Tây khiến tôi hơi sửng sốt, bởi vì khuôn mặt hắn là của Trung Quốc chính thống. . . Hoặc là của Châu Á, hơn nữa. . . Jack ? Ai là Jack ? Tôi vừa ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ bên cạnh mình có ai tên Jack, vừa ngơ ngác mà cười nói : " Chào anh " . Chào xong, tôi hơi do dự mà ngồi xuống đối diện hắn. Trần Kiệt có lẽ là nhìn ra sự thắc mắc trong lòng tôi, nói với tôi:" Tên tiếng anh của anh là Jack, người này chính là bạn học đại học của anh khi du học học nghiên cứu sinh ở Mỹ " . Hắn nói xong, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia . Không biết tại sao, thấy hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ, khiến tôi cảm thấy Trần Kiệt vốn cao lớn đột nhiên có vẻ. . . Nhỏ nhắn xinh xắn .
" Cô gọi tôi A Minh là được rồi" . Người đàn ông tự xưng " A Minh " này lại mở miệng nói, nụ cười của hắn vẫn dịu dàng đọng ở trên mặt như trước, hơn nữa không có chút dấu hiệu cứng nhắc nào . Không đợi tôi trả lời, hắn tiếp tục dùng khẩu âm cổ quái nói với tôi : " Thực xin lỗi, Jack không có nói trước với cô rằng tôi sẽ xuất hiện . Có điều đợi tí nữa tôi sẽ rời đi, cô không cần quá mất tự nhiên" . A Minh nói tiếng phổ thông có chút vất vả, nhưng hắn vẫn vô cùng cố gắng mà nói ra từng chữ một, mặc dù hiệu quả không tốt, khó coi, lại lộ ra cảm giác đáng yêu nào đó hoàn toàn khác với bề ngoài của hắn .
" Anh cứ giống Trần Kiệt, gọi em là tiểu Nhạc đi" . Sự cố hết sức nói chuyện của A Minh khiến tôi tăng thiện cảm với hắn không ít.
"Được đó" A Minh rất nghiêm túc mà trả lời, " Chào em, tiểu Nhạc " .
Bộ dạng hắn nói như vẹt ngốc khiến tôi cùng Trần Kiệt đều buồn cười, bầu không khí vốn có chút câu nệ cũng vì vậy mà giãn ra . Cũng không vội dùng cơm, ba người chúng tôi tiếp tục cười cười nói nói trò chuyện trong chốc lát . Hóa ra A Minh là một người Trung Quốc chính thống, tên đầy đủ là Trương Minh, chỉ tại sau khi hơn một tuổi theo mẹ tái giá theo di cư qua Mỹ, rồi khi hắn ba tuổi mẹ vì bệnh mà qua đời, từ đó về sau hắn đi theo bên cạnh bố dượng, trong thời gian đó chưa trở về Trung Quốc lần nào . Hắn còn nói hắn năm nay vừa mới về nước để phát triển, trước mắt vẫn đang cố gắng học tiếng Trung— chuyện này liền giải thích rất tốt vì sao A Minh mặc dù có một gương mặt thuần chính người Trung Quốc, nhưng lại nói lại tiếng phổ thông phương Tây không được tự nhiên .
Hơn 10 phútsau, A Minh đột nhiên đứng lên, mang chút áy náy mà nói hắn còn có chút việc, muốn rời đi trước. Trần Kiệt lập tức cầm lấy một ví da trên mặt ghế đưa cho A Minh, rồi ngay sau đó lại cùng đứng lên ghé vào tai hắn nói gì đó, A Minh cũng nghiêng người hạ thấp âm thanh thì thầm vài câu với hắn. Tôi nghe ra là bọn họ đang dùng tiếng Anh trao đổi, nhưng không nghe rõ nội dung trao đổi. Nhìn động tác thân mật có chút mập mờ của hai người này, tôi đột nhiên như hiểu ra chút gì đó.
A Minh đi rồi, Trần Kiệt đi thẳng vào vấn đề : " A Minh là bạn trai anh " .
Bạn trai, chia làm " bạn giới nam " hoặc " bạn trai ", rất rõ ràng Trần Kiệt trong miệng chỉ chính là cái sau. Mặc dù bọn họ vừa rồi không làm rõ quan hệ giữa hai người với tôi, nhưng thật ra tôi đã phát hiện được chút manh mối . Bây giờ rốt cuộc nghe được đáp án rõ ràng, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngơ ngác mà " Hả" một cái, coi như là đáp lại. Trần Kiệt dường như đã sớm nghĩ tôi sẽ có phản ứng như vậy, hắn cười nói : " Vốn A Minh hôm nay không đến, nhưng đột nhiên lại quyết định tới ngồi một chút, cho nên. . . Không kịp nói cho em biết " .
Tôi cười hơi nhún vai tỏ vẻ cũng không ngại, sau đó lại nghĩ tới cuộc hẹn này, liền hỏi : " Hắn biết em và anh. . . ? " chuyện giả làm người yêu của nhau ?
" Hắn biết ", không đợi tôi nói xong, Trần Kiệt sảng khoái mà gật đầu, sau đó liền chuyển chủ đề : " Em muốn ăn chút gì đó không ? " Nụ cười trên mặt hắn vô cùng hờ hững, giống như ước định bất bình thường của chúng tôi chẳng qua chỉ là trò chơi mà mấy đứa nhỏ mỗi nhà đều chơi, không đáng được nhắc tới . Có điều như vậy cũng tốt, nếu hai người bọn họ nghiêm túc ngồi ở trước mặt tôi cùng tôi thảo luận chuyện này, tôi sẽ lại càng thêm ngại ngùng . Tạm thời buông chủ đề, chúng tôi gọi hai phần ăn bò bít tết giống nhau, Trần Kiệt thì uống rượu đỏ, tôi thì uống nước chanh — lựa chọn vạn năm không thay đổi.
Khi tôi cúi đầu dùng dao nĩa cắt nhỏ bò bít tết, Trần Kiệt đột nhiên lại hỏi : " Em có tâm sự phải không ? " .
" a? " dao trong taybởi vì sự thất thần đột ngột của tôi mà trượt mạnh xuống dĩa, phát ra tiếng chói tai.
" Em hôm nay cười rất miễn cưỡng " Trần Kiệt cầm ly rượu đỏ uống một ngụm, tiếp tục nói, "Hơn nữa còn luôn rầu rĩ không vui " .